• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 1

Tập 1

0 Bình luận - Độ dài: 2,421 từ - Cập nhật:

Khi nhắc đến cát, con người ta thường sẽ nghĩ ngay tới lớp cát mịn màng tiếp nối vơi bãi biễn xanh trải dài mênh mông. Nơi mà đầy ấp sự sống động giữa thiên nhiên và con người, tiếng trẻ con nô đùa vang vọng nhưng cũng dễ dàng bị nuốt chửng bởi tiếng sóng vỗ.

Thế nhưng giờ đây nó cũng chỉ còn là những mảnh ký ức mơ hồ xa xưa. Không còn biển xanh cũng không còn hình ảnh mọi người chạy nhảy. Giọt nước cuối cùng tại nơi này cũng đã biến mất từ lâu về trước rồi. Thứ còn lại ở đây chỉ là một vùng đất khô khốc, cát vẫn trải bất tận nhưng không còn mềm mại dưới chân. Nó nóng, bỏng rát, như bước đi trên đống tro tàn của một khoảng thời gian đã bị thiêu cháy.

Vào lúc đó, lại có 2 kẻ dám cả gan đặt chân lên vùng đất nguy hiểm nơi được xem là tro tàn của thời đại.

"Mệt quá... Đã vậy còn nóng nữa chứ!" Kane rên rỉ, cô thét lên như thể muốn xé toạc đi cái bầu không khí ngột ngạt này. Nhưng mà hét nhiều quá thì chỉ tổ mệt người thêm chứ chẳng được gì cho nên cô đằng phải cắm răng mà chịu đựng cái bầu không khí này.

Dưới cơn nắng nóng như trăm độ, cô gần như mất đi nhận thức về những thứ xung quanh mình như là thời gian đã trôi qua bao lâu, đã bao xa từ khi bắt đầu chuyến đi, thậm chỉ cô còn chẳng nhớ tới mục đích chính của việc này nữa. Đi mãi mà chỉ thấy trước mắt mình là một vùng hoang mạc mênh mông rộng lớn toàn cát là cát khiến Kane muốn bỏ cuộc mà đánh một giấc ngủ ngay lập tức, còn chưa kể tới cái ánh nắng phía trên trời thì cứ như muốn nướng chín cô tại chỗ thì làm sao mà nghỉ ngơi được.

“Đừng có mà kêu ca nữa." một giọng trầm phát ra từ phía sau. “Chính cô là người khăng khan đòi băng qua cái chỗ chết tiệt này đấy.”

Kane đứng khựng lại, đôi chân cứ như bị níu chặt bởi lời nói ấy. Cô từ day quay lại, hướng ánh nhìn về phía phát ra âm thanh. Sau lưng cô là người bạn đồng hành đáng tin cậy? Một người con trai cùng mình băng qua mọi thử thách. Không phải, thay vào đó là một con ngựa. Nhưng đó không phải là ngựa bình thường. Đó là một cỗ máy tối tân dưới hình hài của ngựa, một con ngựa robot có khả năng giao tiếp và suy nghĩ riêng biệt, như thể là nó có linh hồn.

Không nghĩ ngợi gì nhiều, Kane ngay lập tức nhảy vồ tới mà ôm chầm lấy anh ta.

"Thôi mà~ Cậu biết là tôi không thể không lôi cậu theo được mà, nếu lỡ mà tôi có bị gì thì ít nhất cậu sẽ chôn cất tôi cho đàng hoàng mà, đúng không?" Kane thì thầm ngọt ngào gần mặt Cyrex

"...Cô mà chết đi thì tôi cũng đỡ phiền hơn." Cyrex đáp lại, dù không thể hiện rõ biểu cảm mặt nhưng giọng nghe có vẻ khinh bỉ.

"Cái quái gì?!” Kane hốt hoảng. “Chúng ta đều là chiếu hữu đã sát cánh bên nhau nhiều trận chiến mà anh lại nói thế với tôi à?!"

"Chiến hữu? CHIẾU HỮU CÁI ĐẦU CÔ!!” Cyrex gằn giọng

“Lúc nào cô cũng dùng cái giọng ngọt ấy để kéo tôi vào mấy chuyện điên khùng gì đâu không! Từ việc lẻn vào đống đổ nát của các công trình cũ xong rồi phá cho nó sập xuống, cho đến việc đi tìm cái báu vật ‘Thiên Thạch’ gì gì đó mà chẳng hề biết nó ở đâu nên thành ra là chúng ta đi lanh thang cả tháng trời mà không tìm được cái gì. Chưa kể có lần cô còn đòi đi đánh nhau với tụi Scrap Riders chết tiệt kia nữa. Tôi vẫn còn đang tự hỏi tại sao mình còn sống sau vụ đó. Và nói thật thì tôi cũng không hiểu sao CÔ vẫn còn nguyên vẹn sau sự kiện đó đấy!”

Cyrex vùng vằng, nhảy nhót tại chỗ như con ngựa nổi điên, cố gắng thoát khỏi vòng tay đang bám chặt lấy mình. “Giờ thì buông tôi ra, nghe chưa!”

Kane sốc ra mặt, bị chặn họng bởi tràng chửi xối xả của Cyrex về hàng loạt quyết định ngu ngốc cô từng kéo anh vào. Mặt cô đơ ra, không nói được lời nào, cô chỉ thở dài, buông Cyrex ra rồi lùi về sau. Cô ôm người mà người xuống đất, má phồng lên đầy giận dỗi.

“Nhưng ít ra…” Kane lẩm bẩm, giọng lí nhí nhưng vẫn cố giữ chút tự tôn. “Do cái cuộc sống nhàm chán của anh nên tôi mới lôi anh đi này đi đó cho nó thêm phần thú vị hơn chứ bộ”

Cyrex dù biết rõ bản thân mình chỉ là một con robot vốn không được xây dựng hệ thống để có thể biểu lộ cảm xúc trên khuôn mặt được, nhưng Cyrex vẫn có thể phát ra một tiếng như thở dài để cho cả thế giới biết rằng anh đang cảm thấy mệt mỏi đến chừng nào.

 Anh chỉ lắc đầu. Mỗi lần khi cãi nhau hoặc là có lỗi gì đó thì Kane lại làm cái bản mặt hờn dỗi đó, cái kiểu mà chỉ nhìn là đành suông tay chịu thua, không cãi lại được. Nói thế, Cyrex ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt dán chặt vào mặt trời đỏ rực đang cháy trên đỉnh.

“Mặt trời này chưa bao giờ lặn” Anh lẩm bẩm “Bởi vì nó không hề thương tiếc cho những kẻ đã gục ngã ỡ đây.”

Kane nghe thấy thế mà nhìn Cyrex với cái vẻ mặt ngơ ngác như chuyện hồi nãy chưa hề xảy ra.

“Hả? Tự nhiên anh lại đi nói mấy câu thơ gì chứ?”

“Tôi làm gì, nói gì, kệ tôi.” Cyrex buông một câu cụt ngủn rồi bỏ đi không nói thêm lời nào nữa.

Anh tiếp tục bước đi, để lại Kane lặng lẽ phía sau, lạc lõng giữa biển cát. Một lúc sau, cô mới hậm hực mà đuổi theo. Họ không đi được bao lâu thì tự nhiên từ đây đó trước mặt họ hiện ra một ngọn đồi cát cao ngất trời nếu nhìn rõ hơn thì nên gọi nó là một ngọn núi hùng vĩ mới đúng, nó dựng đứng như đang thách thức bất kỳ nhà lữ hành dũng cảm nào dám vượt qua được mình.

“Có lẽ là… chỉ có lẽ thôi nha nhưng mà tôi cảm giác là cái khu vực không bình thường lắm.” Kane nhếch mép cười không ra cười, có muốn khóc cũng không được.

“Chỗ là một trong những khu vực nguy hiểm nhất chứ không bình thường cái quái gì.” Cyrex vừa nhìn thấy cái đồi cát đã quay đầu lại ra vẻ muốn về.

Kane sững người. Cô đã quá mệt mỏi với cái nắng như đổ lửa này rồi, giờ lại phải bò lên cái đống cát chỏng chơ kia nữa thì đúng là cực hình. Nhìn xung quanh thì nếu muốn đi vòng qua nó thì cũng mất cả ngày. Quay về thì khỏe hơn đấy nhưng mà, nghĩ lại thì nó chán chết mất. Thế cho nên cô mới bắt đầu sử dụng cái đầu óc của cô để lại nghỉ ra một phương pháp mà cô cảm thấy thú vị nhất.

Đó là cho đến khi ánh mắt của cô mới liếc sang Cyrex, rồi lại đảo về phía đồi cát. Một tia lấp lánh nghịch ngợm lóe lên trong mắt.

Ngay lúc này Cyrex tính hỏi xem cố ấy định quay về hoặc là cố mà đi tiếp thì anh bắt gặp cái ánh mắt của Kane nhìn chằm chằm vào mình. Một ánh nhìn rất quen thuộc, cứ như thể là trong cái đầu cổ đang cố nhào nặn ra mấy cái thứ điên rồ gì đó như những lần trước.

“Đừng có mà nghĩ tới chuyện-“

Chưa kịp nói hết câu thì Kane ngắt lời của Cyrex mà nhảy thẳng lên trên mình anh.

“Chuẩn bị đi Cyrex.” Kane reo lên, giọng phấn khích không giấu nổi. “Hôm nay chúng ta nhất định phải vượt qua cái sa mạc chết tiệt này để có thể hoàn thành sứ mệnh chứ!”

Nói xong Kane nhắm mắt lại rồi ngồi chờ nhưng lại không có gì xảy ra. Cô đinh ninh là thể nào anh ta cũng lại nhảy cẳng lên mà đuổi cô xuống nhưng lần này thì Cyrex lại im lặng lạ thường.

Một lúc sau, giọng anh vang lên đều đều, không rõ là cảnh báo hay mỉa mai.

“Hừ… Lo mà bám cho chắc vào, chứ nếu cô mà té giữa đường thì đừng có mong tôi quay lại nhặt cô lên.”

Kane gần như không tin vào tai mình. Cyrex, cái tên máy móc nghiêm túc đến mức khô khan này, người luôn tìm cách né tránh mọi kế hoạch của cô, giờ đây lại... hợp tác?

Không phản đối, không vùng vẩy, chỉ lặng lẽ chấp nhận. Một cách đáng ngờ. Nhưng như thế thì cô không kìm được sự hào hứng của mình, đôi mắt cô sáng rực lên như được châm thêm lửa, nụ cười không thể kìm nổi.

“Thấy chưa! Tôi biết mà, không uổng công kéo anh theo!” Kane reo lên, không kìm được cơn hứng thú của mình

 “Tôi chỉ sợ là anh lại quá chậm để qua trèo lên cái núi cát đó thôi!” Kane đáp lại lời mỉa mai của Cyrex, miệng nhếch mép như đang coi nhẹ.

    Hai tay của cô bám chặt lấy cái thanh kim loại ở ngay giữa cổ và thân của Cyrex. Tim cô đập dồn, háo hức chờ đợi màn đua ngựa đầu tiên và có thể là hoang dại nhất của họ.

Không một lời nào báo trước, Cyrex đột ngột lấy đà rồi phóng vút lên ngọn núi như một tia sét thép giữa sa mạc đỏ rực. Kane suýt thì bị hất ngược ra sau vì cú tăng tốc đột ngột, nhưng cô nhanh chóng siết chặt tay, giữ vững tư thế.

Trước mắt cô, cảnh tượng trải ra như một giấc mơ của dân phiêu lưu thứ thiệt. Ngọn núi cát khổng lồ, khô cằn và rực cháy dưới ánh mặt trời, đang bị xé toạc bởi những bước chạy mạnh mẽ của một cỗ máy siêu phàm. Đáng lẽ ra thì người bình thường không thể nào vượt qua được nơi này, nhưng không may thay. Hai người họ không phải là người bình thường.

Những tia nắng đỏ rực từ mặt trời chợt trở nên hung hãn hơn, rọi thẳng xuống hai kẻ lữ hành không chút khoan nhượng. Cát dưới chân họ như hóa thành đá nóng chảy, bám chặt lấy từng bước đi, kéo họ lùi lại.

Hiện tại cảm giác như cả sa mạc đang vùng lên chống lại sự tiến bước của họ. Nhưng họ mặc kệ mọi thứ. Mặc cho cả thế giới quay lưng, mặc cho trọng lực của chính đất trời muốn giữ họ lại thì đôi chân đó vẫn tiếp tục. Bởi linh hồn, lý trí, và quyết tâm thật sự... không bao giờ bị ràng buộc bởi cất cứ thứ gì.

Với chút sức lực cuối cùng, Cyrex rít lên một nhịp đà mạnh mẽ rồi nhảy vọt lên không trung, lao thẳng qua một tầng mây, như một mũi tên xé toang bầu trời. Họ đã tới được cái Đỉnh núi đó.

Chưa kịp để niềm vui lắng xuống, Kane đã bật ra khỏi lưng anh, chậm rãi bước về phía trước, đôi mắt mở to ngỡ ngàng nhìn bầu trời cao lồng lộng. Thứ mà không một ai dưới mặt đất đã được thấy trọn vẹn suốt cả thập kỷ qua. Cô giơ hai tay lên cao, như đón lấy cả bầu trời vào lòng.

“Có lẽ… tôi sinh ra là để nhìn thấy khung cảnh này,” cô thì thầm, lòng tràn ngập sự vui sướng. “Không… không phải ‘có lẽ’. Tôi chắc chắn là như thế.”

Kane nhìn thẳng vào mặt trời một lần, sau bao nhiêu chuyến hành trình của mình thì cô cảm giác rằng mình cuối cùng cũng đã Chinh phục được mặt trời, một thứ bất khả chiến bại.

     “Tôi mừng… vì đã kéo anh ra khỏi cái nhà máy u ám và vô vị đó, tôi đặt niềm tin của mình vào anh đấy…” Kane quay lại nhìn Cyrex và mỉm cười, một nụ cười mệt mỏi nhưng có thể áp được cả ánh mặt trời sau lưng cô.

Dứt lời, cô buông mình xuống nền cát mịn màng, và chỉ trong khoảng khắc ngắn, cô chìm thẳng vào giấc ngủ. Cyrex liếc nhìn, ánh mắt lóe lên một chút dịu dàng khó tả. Dù là máy móc, nhưng anh cũng bật ra một tiếng cười thầm, như thể lần đầu tiên trong đời.

“Cứ yên tâm.” anh khẽ nói, giọng trầm như vang lên từ sâu trong lõi. “Nếu cả thế giới quay lưng với cô, thì trước mặt cô sẽ là hình ảnh của tôi.”

Rồi anh cũng ngả lưng xuống để tích lại nguồn năng lượng đã cạn kiệt trong một ngày dài. Lần đầu tiên trong đời, không phải ai nhờ, không phải một mệnh lệnh, mà là… vì một lời hứa.

Ánh mặt trời giờ đây không còn hung dữ nữa, mà đã trở nên nhẹ đi, như một bàn tay ấm áp xoa dịu từng vết bỏng trên làn da họ. Những cơn gió mát rượi lướt qua trên bề mặt, cuốn theo bụi cát và cơn mệt mỏi, như thể chính sa mạc cũng đang gửi lời chúc mừng nhẹ cho sự can đảm của hai kẻ lữ hành nhỏ bé.

Họ đã vượt qua. Không phải tất cả, nhưng ít nhất là thử thách đầu tiên và có lẽ cũng là bước đầu tiên trong chuỗi hành trình dẫn lối về phía sự thật… sâu hơn, nguy hiểm hơn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận