• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1

Chương 11

0 Bình luận - Độ dài: 2,243 từ - Cập nhật:

“S-Sao anh ấy lại ở đây thế?! Nguyên cả ngày hôm qua thì mình chẳng thấy đâu vậy mà giờ bất thình lình xuất hiện! Nghe chị Kane nói là đi ra ngoài có chuyện riêng nên mình cũng không quan tâm gì nhiều nữa, còn tưởng anh ta đi lâu lắm mới về.” Mirelios bùng phát cơn hốt hoảng trong đầu.

“A-À… C-Có chuyện gì vậy ạ?” Mirelios hỏi, cố nặn ra một nụ cười tươi không thành. Cậu vẫn còn nằm đang trên giường người nghiêng thẳng lên, nhìn về phía Cyrex.

“Em không nghĩ anh sẽ về sớm thế này đâu… À mà không, suốt cả ngày hôm nay, anh đã biến đi đâu vậy?”

“Bình thường ta ra ngoài là có chuyện riêng thôi.” Cyrex đáp. Lời nói tuy ngắn, nhưng với Mirelios, cậu có thể đoán được thứ đó nghĩa là anh ta đang khá là bực.

“V-Vậy ạ…”

“Nhưng!”

Cyrex bỗng hét lên, chỉ một từ thôi cũng đủ khiến Mirelios giật thót. Cậu lập tức bật dậy, rồi quỳ thẳng xuống sàn, tấm ván cũ kỹ bên dưới phát ra một tiếng ‘két nặng nề.

“Ta thật không biết phải nói gì với cậu luôn đấy.”

Cyrex rít lên, cúi đầu xuống cho ánh mắt ngang tầm với Mirelios. Cái nhìn lạnh buốt của anh ta như một lưỡi dao đang kẻ ngay sát cổ, khiến cho toàn thân của cậu như đông cứng lại không dám nhúc nhích một li.

Tiếng thở dài đầy sự nặng nề phát ra từ Cyrex, anh ngẩng đầu lên nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Mirelios.

“Hầy… Đừng có đánh mất sự nghiêm túc của mình. Nếu cứ giữ cái kiểu hời hợt đó mà bước ra ngoài, sớm muộn gì cũng bị cải tạo đấy.”

Cyrex đặc biệt nhấn mạnh từ “cải tạo”, rồi quay người bước thẳng ra khỏi căn phòng trọ, không giải thích. Mirelios vẫn còn quỳ yên dưới sàn, ngơ ngác nhìn theo cánh cửa vừa khép lại. Cậu không biết Cyrex thực sự đang cảnh báo điều gì đó rất nghiêm trọng sẽ xảy ra, hoặc là…

Vừa tính đứng dậy thì cảm giác tê buốt do quỳ quá lâu ập thẳng vào chân khiến Mirelios khuỵu người ngồi phịch xuống giường.

“Bị… cải tạo? Là sao chứ?”

“Tuỳ cậu nghĩ thế nào thì nghĩ thôi.” Kane lên tiếng sau một hồi im lặng. Cô đã ngồi lên giường cạnh cậu lúc nào không hay.

“Em không hiểu lắm... Kiểu như bị cải tạo là mấy cái câu chuyện dọa trẻ con ấy hả?”

“Hừm…” Kane nhún vai, đầu lắc từng nhịp kèm với một nụ cười khá ngố như thể cô ấy không hề biết cái gì.

“Hửm của chị là ý gì hả?” Mirelios đơ cái mặt ra khi thấy cái nụ cười của Kane, đến cả cô ấy cũng không biết thì ai mà biết được.

“Này tôi khuyên thật nha. Đôi khi cậu không cần phải nghĩ ngợi gì sâu xa quá đâu.” Kane nghiêng đầu. “Cứ đơn giản mọi thứ đi. Như tôi đây này, để mọi chuyện trôi đi như nước, đến lúc thấy được cơ hội phù hợp thì giật lấy thôi.”

“Nếu làm như chị thì chắc em không biết bản thân mình sẽ biến thành thứ gì đâu.” Cậu nhếch mép nhẹ, tay gãi gãi bên má một cách vô thức như để xua đi sự lúng túng đang có.

“Cái gì…” Kane sững người, mắt mở to, miệng khẽ há ra như không tin nổi điều mình vừa nghe.

“À… à không, ý em là mỗi người đều có điểm gì đó khác nhau mà, nên nếu làm giống hệt như chị thì sao có em bây giờ được?” Mirelios nói, giọng hơi áy náy sau phát ngôn ban nãy.

“Hừ, ý cậu là tôi chẳng giống ai hết hả?” Kane nghiêng đầu, nhìn cậu với ánh mắt càng thêm vô hồn.

“Ơ… k-không phải vậy đâu mà!” Mirelios cuống cuồng, vì câu đáp trước đó chỉ khiến cô thêm buồn.

Thế nhưng ngay sau đó, Kane bật cười lập tức, giọng cô vang vừa đủ trong căn phòng nhỏ hẹp. Mirelios thấy thế thì chỉ biết ngồi đó khó xử, cậu thật sự không thể nào bắt kịp được cái cảm xúc khó hiểu chóng mặt của cô.

“Cái gì? Cậu tưởng mấy câu nói đó có thể làm tôi gục à? Đừng có mơ.” Kane trở lại với vẻ mặt nhởn nhơ thường ngày.

“…”

Mirelios không còn gì để nói nữa. Cậu có cảm giác như mình đang bị gài vào cái bẫy trêu chọc, lãng phí thời gian và công sức mà gạt những thứ cậu đang cố gắng tận hưởng qua bên.

“Ờ… vậy thì tốt cho chị nhỉ.” Mirelios thốt ra một câu thiếu sức sống, rồi cứ thế quay người tiến thẳng ra cửa, quyết định ra ngoài hít thở một chút không khí trong lành nhưng nóng rát.

Vừa bước ra khỏi phòng, ánh sáng chói lòa lập tức chiếu thẳng vào mặt làm cậu theo phản xạ quay đầu đi và giơ tay che mắt. Mãi đến khi đã quen dần với ánh sáng ấy, một khung cảnh kỳ lạ mới đập vào mắt, cậu có một cảm giác chẳng mấy dễ chịu.

Bầu trời không còn mang một màu xanh tuyệt vốn có của nó nữa. Thay vào đó lại mang một vẻ huyền bí, những tia sáng bị che mờ đi bởi các đám mây xám xịt, nó chíu xuống đất như một màn sương bao trùm khắp mọi nơi. Điều đặc biệt khiến Mirelios chú ý là khối cầu lửa ấy giờ đây khoác lên mình một màu trắng xóa. Nó không hề nóng, không hề xa cách mà lại cực kỳ gần. Hoặc có lẽ, đó chỉ là cảm giác riêng của cậu.

“Này, tôi biết là cậu không có ý gì xấu khi nói mấy lời đó. Tôi cũng đi hơi quá đà một chút nên là…”

Giọng Kane đột ngột vang lên phía sau khiến Mirelios giật nhảy cả người.

“Chị làm ơn đừng có xuất hiện đằng sau lưng người khác như thế nữa có được không?” Mirelios thở hổn hển, tay đặt lên ngực như để trấn tĩnh.

“À… Xin lỗi nhé, tôi quen như thế rồi.” Kane bật cười khẽ, rồi vẫy tay hờ hững như muốn gạt đi.

“Thôi được rồi.” Mirelios thở dài, rồi quay lại ngước nhìn bầu trời. Tay chỉ thẳng ra phía của cái thứ đó, trên mặt nhăn lại vì sự khó chịu bí ẩn.

“Vậy chị có biết gì về thứ đó không?”

Kane ngước nhìn theo hướng tay Mirelios chỉ. Khi thấy bức tranh trắng xóa trên bầu trời, cô chỉ khẽ mỉm cười, nhưng đó không phải là nụ cười tươi như thường ngày. Nét cười ấy mang một điềm báo... như thể điều gì đó sắp bắt đầu.

“Mặt Trời thường được xem như một thực thể quyền năng, đúng không? Cứ nằm trên cao và rọi xuống những tia sáng hủy diệt. Nhưng nó cũng có điểm yếu của riêng mình.” Kane đặt tay lên vai Mirelios, rồi bóp chặt. “Mùa Xám đã tới rồi.”

“Mùa Xám?” Mirelios hỏi lại, giọng hơi run rẩy, tay không kìm được mà nắm chặt lên, gương mặt cũng dần chảy mồ hôi.

“Ừ. Hiện tượng này xảy ra mỗi giai đoạn nhất định trong năm. Khi đó độ nóng của Mặt Trời đang ở đỉnh điểm, nên khi bước sang giai đoạn mới nó sẽ bước vào quá trình làm lạnh, nó sẽ không phát hiện được việc chúng ta sẽ sắp làm đâu. Và cũng là lúc chúng ta khởi động kế hoạch.”

“Kế hoạch? Chẳng phải hôm qua chúng ta mới vừa... bàn xong thôi sao?”

Sau câu hỏi ấy, Kane chỉ phì cười. Tay cô rút khỏi vai Mirelios rồi đưa lên gãi đầu một cách lơ đễnh. “À… tại chúng ta đến trễ ấy. Chứ thật ra hôm nay mới là ngày kế hoạch chính thức bắt đầu.”

Mirelios không khỏi bàng hoàng. Cậu chỉnh lại cặp kính đang lệch trên sống mũi, liếc lên nhìn Kane. “Sao chị không nói sớm! Em còn tưởng là còn lâu lắm mới xuất phát cơ chứ!”

“Ủa, vậy hả? Xin lỗi nha, tôi quên nói cho cậu biết.” Kane vừa nói, vừa cố tình nhìn đi chỗ khác để tránh ánh mắt.

“Thế mà em cứ tưởng chị đang chuẩn bị nói chuyện gì nghiêm trọng lắm… làm em hết hồn.” Mirelios thở dài, rồi lôi từ trong áo ra một chiếc khăn tay, lau vội khuôn mặt.

Kane đưa hai ngón trỏ chạm vào nhau, trông có vẻ ngại ngùng, rồi mới nhìn sang Mirelios. “Ừm… thật ra thì tôi cố ý nói kiểu đó để chọc cậu một chút thôi, cho nên là…”

“Chị đùa em à.” Giọng Mirelios trầm hẳn xuống, lông mày cau lại, ánh mắt nheo lại nhìn thẳng vào mặt Kane. “Khi nào thì chúng ta mới xuất phát?”

“Khoảng giữa trưa hôm nay…” Kane không giữ nổi vẻ mặt nhởn nhơ nữa, ánh mắt cụp xuống, giọng nhỏ lại.

Mirelios quay đầu bước ra khỏi hành lang nhà trọ. Mới đi được vài bước, cậu đứng khựng lại mà kêu. “Em còn phải quay lại bàn giao phòng cho chủ nhà, nên chị cứ đi trước đi. Em tới sau.”

Kane ngẩng đầu nhìn theo, thấy gương mặt Mirelios hơi ửng đỏ. Có vẻ cậu không còn giận nữa nên cô cũng thấy nhẹ lòng phần nào. “Ờ, thôi thì tôi đợi cậu sau vậy.”

Trong khoảng gian lặng lẽ đó, Kane chỉ đắm chìm trong suy nghĩ.

“Hầy… Có lẽ mình không hợp với cái kiểu trêu đùa cho lắm…” Kane lẩm bẩm, ngồi tựa lưng trên một băng ghế gần ga tàu, thở dài ngán ngẩm.

Cô cũng phải thừa nhận rằng cái tin đồn đó có thể là thật. Cô từng nghe nói những ga tàu kiểu này có ở khắp nơi, nhưng vì chưa từng có chuyến tàu nào xuất hiện, nên người ta đã dần quên đi sự tồn tại của chúng. Vậy mà giờ đây, nơi này lại đông đúc đến vậy. Chính điều đó khiến Kane không khỏi nghi ngờ là tại sao lại đúng lúc này?

“Có chuyện gì mà cô suy nghĩ dữ vậy?” Một giọng trầm vang lên từ phía bên hông.

Kane giật bắn mình, hét lên một tiếng rồi quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói. Nhưng khi nhận ra đó là Cyrex, cô chỉ biết nhìn anh ta với đôi mắt mệt mỏi.

“Này, bộ anh không thể- À… mà thôi, không có gì đâu.” Kane thở dài, miệng chỉ khẽ nở một nụ cười bất lực.

“Cái gì đấy? Hôm nay cô lạ lắm, hiếm khi thấy cô lại buồn bã như vậy.”

“Buồn? Bộ anh nghĩ có chuyện gì khiến tôi thực sự buồn được à. Nếu lúc mà tôi buồn thì chỉ có cái chết chờ đợi tôi thôi.” Kane khoang tay trước ngực, mắt đảo sang Cyrex với một nụ cười nhếch mép.

“Thế à, vậy thì tôi nghĩ xa rồi.” Cyrex nói xong, cũng cúi người xuống dưới đất chân cụp lại cho dễ ngã người.

Khoảng nữa tiếng sau, Mirelios mới chạy hộc ra ga, nhìn thấy bóng dáng quen ngồi ở ghế nên cậu mới tiến lại gần.

 “X-Xin lỗi… Em tới hơi muộn ạ…”

Cậu dừng chân lại mà thở hổn hển, nhưng đến khi ngước nhìn lên thì cậu lại thấy cả hai người đó đang ngáy ngủ rồi, Cyrex nhìn như đang thức nhưng mắt ảnh tắt đen thì cũng hiểu đang trong ‘chế độ ngủ’.

Mirelios không có lý do gì để đánh thức hai cái người có thể ngủ khi mà sắp có chuyện quan trọng tới nơi rồi.

Cậu vừa mới lau lại cái kính thì một tiếng còi kêu to lên, vang vọng khắp cái vùng đất này, tiếng đi của nó như là một cổ xe khổng lồ từ một khoảng không cổ xưa nay đã được thức tỉnh. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về con tàu. Nguyên con tàu phủ lên mình một màu đen tuyền, nổi bật với những đường kẻ đỏ chạy dọc các góc cạnh, như thể con tàu ấy đang lặng lẽ gào lên sự hiện diện của chính mình.

Mirelios vừa tính kêu Kane và Cyrex dậy thì đột nhiên xuất hiện mấy bóng người lạ ngay trước mắt, cũng không hẳn là lạ bởi vì cậu có nhớ là từng gặp đâu đó.

 Mái tóc tím, đôi mắt nhắm chặt, chiếc váy kẻ song song giữa đỏ đen, trên tay là một chiếc ô nhỏ và cuối cùng là hai chiếc trang sức đăc biệt đeo ngay cổ. Theo như cậu nhớ thì đó là một cô bé nhỏ nhắn đã tham gia vào bàn kế hoạch của Orithus.

Mirelios tính mở miệng thì người đó đã lên tiếng trước. “Đã đợi anh… từ khá lâu… rồi đấy… Mirelios…”

Giọng nói đó nhỏ nhẹ, ngắt quãng nhưng mà nó lại khiến cậu mang một cảm giác lạ trong người. Cứ như thể, một thứ gì đó cậu đã lãng quên đang dần quay trở lại vậy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận