Mirelios bắt đầu kể. Lời lẽ của cậu khá dài và rối rắm, nhưng tôi sẽ cố gắng tóm gọn lại một cách dễ hiểu nhất: Cậu đến từ một thành phố thượng lưu nằm ở phía Đông của Trung Tâm, một nơi hoa lệ, trong xanh và đầy vẻ hào nhoáng. Bề ngoài là thế, nhưng bên trong lại mục ruỗng đến tàn độc. Đó cũng là một vùng đất nặng về tôn giáo, được cai trị bởi một kẻ được gọi là “Người Theo Dõi”.
Mirelios không thể chịu nổi những hành vi thối nát, ghê tởm mà kẻ đó gây ra, nhưng trớ trêu thay, mọi người xung quanh lại một mực tôn sùng và tin tưởng hắn. Chính vì thế, Mirelios đã lên kế hoạch phơi bày bộ mặt thật của hắn trước toàn thế giới.
Thế rồi, trong quá trình điều tra, cậu tình cờ khám phá ra một bí mật bị chôn giấu dưới lòng thành phố, một thứ mà đến giờ, cậu vẫn không dám nói ra. Theo lời cậu, nó quá nguy hiểm để có thể nhắc đến.
Từ khoảnh khắc đó, Mirelios trở thành mục tiêu bị săn đuổi. Không chỉ bởi những kẻ gọi là “người giữ gìn trật tự”, mà còn bởi cả những người mà cậu từng xem là thân thiết.
Và đó là lý do vì sao cậu trốn chạy đến vùng đất xa xôi và hoang tàn này. Nơi mà lẽ ra, chẳng ai có thể lần ra được dấu vết của cậu.
Kane và Cyrex vẫn chăm chú lắng nghe từng lời của Mirelios. Tuy nhiên, chỉ có Cyrex là người thật sự nắm bắt được toàn bộ câu chuyện cùng những ý nghĩa ẩn sau lời nói ấy. Kane thì trái lại cô chỉ gật gù ở những chỗ mà cô nghe có vẻ quan trọng, hoặc cố tỏ ra mình hiểu khi cảm thấy giọng Mirelios trầm xuống đầy nặng nề.
“Ra là vậy.” Cyrex lên tiếng trước, giọng trầm ổn. “Tôi từng nghe vài… người quen nhắc đến thành phố đó. Họ bảo rằng, dù vẻ ngoài trông như thiên đường, nhưng lại luôn có thứ mùi… hôi thối bốc lên từ bên trong.”
Chưa kịp nói dứt câu, Kane đã chen vào một cách hứng khởi.
“Nhưng mà chính tôi cũng không ngờ là cậu lại có xuất thân ‘oách’ thế đấy, nghe nói nơi đó cũng khá tiêu cực về xuất thân nên chắc cậu cũng phải thuộc cỡ quý tộc. Đã vậy mới còn trẻ mà đã lên đường đi phiêu lưu rồi!”
Mirelios khẽ cau mày, thở ra một hơi dài đầy mệt mỏi. “Làm ơn đừng gộp chung với mấy tên đó… tôi không muốn bị xem là một phần của cái nơi đó đâu.”
Kane bật cười, ra chiều trêu chọc. “Nói thế chứ, lúc tụi này mới gặp cậu, trông cậu dữ dằn ra trò đó nha! Khiến cho Cyrex tí thì xanh mặt luôn mà.”
Mirelios đỏ mặt, tay siết chặt lấy cuốn sách mà giơ ngang tầm mắt như đang cố che đi sự ngượng ngùng. “Ừm… tôi thật sự xin lỗi về thái độ vừa rồi.”
“Kể ra thì cũng lạ.” Cyrex chợt gằn giọng, bước chậm rãi về phía một bức tường trắng như gương trong căn phòng mang sắc vàng lộng lẫy. Mirelios lập tức mở to mắt, gương mặt cậu tái nhợt đi trông thấy.
Cyrex nghiêng đầu, rà soát bề mặt bức tường như thể đang dò tìm điều gì đó. Chẳng bao lâu sau, một phần bức tường bất ngờ hé mở. Phía sau nó hoàn toàn trống rỗng, chỉ có duy nhất một chiếc lồng đèn được đặt ở giữa khoảng không, phát ra một ánh sáng vàng rực rỡ nhưng cực kỳ đậm đặc.
“Hử? Chỉ là cái lồng đèn thôi mà…” Kane nghiêng đầu, mắt nheo lại để nhìn cho rõ hơn. “Mà… màu nó có hơi lạ thật.”
“Đây không phải loại đèn thông thường.” Cyrex đáp, giọng nặng nề. “Bên trong có chứa Khí Thạch, nhưng đã bị cải tạo. Loại này được xử lý đặc biệt để phát ra ánh vàng đậm như vậy.”
Kane vẫn chưa hiểu, nhíu mày hỏi “Thì sao chứ? Cùng là màu vàng thôi mà, có khác biệt gì lớn đâu?”
“Có đấy.” Cyrex ngắt lời cô. “Khí Thạch tiêu chuẩn phát ra ánh sáng vàng nhạt hơn, và đó là loại được sử dụng hợp pháp trong phần trong xã hội và nhiều nơi. Còn loại phát ra ánh sáng vàng đậm thế này nằm trong danh sách cấm. Nó thường được sản xuất bởi các tổ chức cực đoan, các nhóm buôn lậu, hoặc thậm chí từ bên Thế Giới Hỗn Mang. Ánh sáng này được thiết kế để dễ dàng qua mặt các đợt kiểm tra và kiểm duyệt.”
Cô định lên tiếng phản bác, nhưng ánh mắt vô tình liếc qua Mirelios cậu ta đang đứng đó, run rẩy, cả người như sắp gục xuống. Ánh sáng từ chiếc đèn hắt vào khiến khuôn mặt cậu càng thêm tái nhợt. Mồ hôi chảy dài dọc theo cổ, ướt đẫm phần cổ áo. Không có lý do gì để cậu phản ứng như thế… trừ khi…
“Cậu biết thứ này là gì, đúng không?” Kane khẽ hỏi, nụ cười đùa cợt thường thấy hoàn toàn biến mất khỏi gương mặt.
“C-Chuyện này… không phải như hai người đang nghĩ đâu…” Mirelios lắp bắp, vội vã đưa tay lên giải thích, nhưng chỉ nhận lại một tiếng cười khẽ từ Kane.
“Đùa thôi.” Cô nhún vai, nhanh chóng nở nụ cười thường trực trở lại. “Tôi không định trách cậu, cũng không có ý đào sâu đâu.”
“Ừ.” Cyrex cắt ngang. “Dù nói thế thì nó cũng chỉ đơn giản là lồng đèn. Chúng tôi không quá rảnh rỗi để làm quá lên, đặc biệt là giữa thời đại này. Dẫu sao thì nó chỉ dùng để đuổi người và động vật thôi.
“Hả? Có cả cái kiểu đấy nữa à?” Kane tiến lại gần chiếc đèn và gõ nhẹ vào nó.
“Đó là lý do tại sao lúc đầu chúng ta lại có cảm giác rợn người và nguy hiểm. Nó tạo ra cái cảm giác đó để những người đi ngang qua sẽ không vào.” Anh ta giải thích cho Kane hiểu dù bản thân thấy cực kì phiền.
“Ồ… ra là vậy.” Kane gật đầu, đáp ngắn gọn.
Mirelios từ từ bước tới từ phía sau hai người, gương mặt đầy vẻ bận tâm và khó chịu. “Đúng là tôi có dùng cái đèn đó, nhưng tôi không liên quan gì đến mấy chuyện phi pháp cả! Cho nên… làm ơn, hai người đừng nói với họ hay bắt tôi về được không? Phải trốn vất vả lắm mới thoát được khỏi chỗ đó...”
Kane với Cyrex nhìn chằm chằm rồi bật cười. “Đừng có lo.” Cả hai cùng đồng thanh.
“Đã bảo tụi tôi chỉ là lữ khách thôi, đâu có ý định gì với cậu.” Kane vòng tay qua vai Mirelios rồi xoay nhẹ đầu cậu
“Với lại tụi này còn có việc, đang trên đường tới trung tâm, nên chắc cũng rời đi sớm thôi ấy mà.”
“A, vậy thì… hai người nghỉ lại ở đây cũng được.” Mirelios khẽ nói, tay đẩy nhẹ gọng kính bị trượt xuống. “Mặc dù căn phòng này nhìn hoa lệ vậy chứ cũng hơi thiếu sự tiện dụng nhưng mà chắc là nó cũng ổn với hai người nhỉ?”
“Ồ, không sao đâu. Tôi nằm đất có khi còn thích nữa chứ.” Kane đáp nhanh, rồi nhảy bổ về phía chiếc sofa lớn giữa phòng. Cô thả người xuống đó như thể đã quen thuộc từ lâu. “Ê, ghế này nằm sướng thật đấy, mềm êm luôn!”
“Thôi thì cứ tận dụng thời gian này mà nghỉ ngơi đi.” Cyrex chỉ nói một câu rồi lặng lẽ lui về cái tường cạnh cánh cửa. Anh ta xoay người chậm rãi rồi thu mình lại như một bức tượng sống, ánh đèn hắt lên lớp vỏ kim loại mờ xỉn khiến anh như một khoáng thạch nào đó.”
Mirelios thở nhẹ ra, có vẻ yên tâm hơn khi Cyrex không còn nhìn cậu chăm chăm nữa, có vẻ cậu ta vẫn còn sợ anh ta sau cái chuyện vừa rồi. Cậu xoay người định bước về phía ghế sofa nhưng đã có Kane ở đó nên cậu tính đi chỗ khác, nhưng vừa đi được hai bước thì Kane đã lên tiếng mà không mở mắt
“Cứ tự nhiên. Tôi không định ngủ trên đây đâu, chỉ đang… trải nghiệm sự êm ái thôi.” Cô khẽ vẫy tay, trông như một quý cô đang nằm phơi nắng giữa buổi chiều nhàn nhã. Mirelios vẫn dè dặt, chậm rãi ngồi vào chiếc ghế đối diện, lưng thẳng, tay ôm lấy cuốn sách đã mở sẵn mà chăm chú đọc.
Căn phòng chìm vào yên lặng mà tối dần xuống. Ánh sáng từ lồng đèn chiếu nhè nhẹ lên tường, lay động như sóng nước. Kane im lặng được một lúc, rồi bắt đầu khe khẽ ngân nga một giai điệu không rõ tên, nghe như một khúc hát ru bị bỏ quên từ lâu. Sau đó, cô lại huýt sáo những âm thanh khác hẳn giai điệu nãy, nhẹ như gió nhưng dần lớn hơn, như cố phá vỡ bức màn yên lặng đang bao trùm.
“Có chuyện gì mà khiến cô băn khoăn vậy?” Mirelios hỏi, mắt vẫn không rời khỏi trang sách, nhưng giọng thì nhỏ nhẹ, có phần tò mò.
Kane ngừng huýt sáo, đầu quay sang nhìn cậu với vẻ lơ đãng, ánh mắt khẽ lướt xuống cuốn sách. “Không có gì đâu... Tôi chỉ thấy khó chịu với sự im lặng thôi. Nên… thỉnh thoảng phải làm gì đó để giết thời gian.”
“Chị như vậy từ khi nào rồi?” Một bên chân mày của cậu khẽ nhướng lên, sự tò mò hiện rõ trong ánh mắt từ sau lớp kính.
Kane nheo mắt nhìn trần nhà, rồi bất chợt thở dài. “Nó hơi xấu hổ để nói… nhưng mà, từ nhỏ đã vậy rồi.” Cô đổi tư thế, nằm ngửa ra ghế, hai tay đan sau đầu. Giọng cô chậm lại, mang theo chút hoài niệm mờ nhạt.
“Hồi còn nhỏ, tôi luôn làm phiền cha mẹ mình. Dù họ bận rộn hay đang dành thời gian cho tôi… tôi vẫn cứ không ngừng làm ồn, nói những chuyện ngốc nghếch.” Kane im lặng trong một nhịp, rồi khẽ tiếp lời, nhỏ đến mức gần như thì thầm. “Đến bây giờ, tôi chỉ mong có thể gặp lại họ một lần. Chỉ một lần thôi… để nói lời xin lỗi vì tất cả những gì mình từng làm.”
Mirelios vừa đọc cuốn sách, vừa lắng nghe lời thú nhận của Kane về quá khứ xấu hổ của cô. Lúc đầu, cậu chỉ tiếp nhận nó như một câu chuyện đơn giản, cá nhân, và chẳng liên quan gì tới mình. Nhưng đến khi Kane nhắc tới cha mẹ, một cảm giác lạ bỗng siết chặt trong lòng ngực cậu. Không rõ là đồng cảm, hay chỉ đơn thuần là thứ gì đó bị đánh thức trong cậu.
Tay cậu chậm rãi đặt lên giữa ngực, nắm chặt lại như thể đang cố bóp nghẹt cái nhói nhè nhẹ, nhưng dai dẳng kia. Cậu không nhận ra Kane đã đứng sau mình từ lúc nào để rồi cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trên vai của cậu.
“Bình tĩnh đi.” Giọng của cô ấy trầm nhưng vẫn đủ ấm áp. Mirelios hơi giật mình, nhưng bàn tay ấy tuy không hề mạnh lại như xua đi cái âm vang nhức nhối trong ngực cậu. Cậu cúi nhẹ đầu, không nói gì.
“Tôi không biết cậu đang nghĩ gì, hay thứ gì đang đè nặng trong lòng cậu.” Kane nói tiếp, giọng nói thấp và chân thành.
“Tôi không giỏi mấy chuyện như đoán tâm trạng người khác đâu… nhưng mà, cứ ngủ đi. Đôi khi ngủ là cách đơn giản nhất để chữa lành nhiều thứ. Dĩ nhiên là nó còn tùy vào vết thương kiểu gì và lớn như thế nào.”
“Chúc ngủ ngon,” Kane nói nhỏ, nhẹ như một hơi thở lướt qua bầu không khí đang tĩnh lặng.
Trước khi rời đi, tay cô chớp thời cơ xoay nhẹ đầu Mirelios, các ngón tay lướt qua mái tóc bạch kim mềm như tơ. Một thoáng nghịch ngợm không lời, rồi Kane quay gót, bước thẳng ra phía cánh cửa và biến mất vào hành lang ngoài kia.
Mirelios ngồi yên, mái tóc rối lên đôi chút nhưng cậu không chỉnh lại. Cậu cũng chẳng buông ra lời nào. Cậu định mở miệng để hỏi Kane vài điều, nhưng đã quá muộn rồi. Chỉ còn lại một khoảng lặng mơ hồ trong căn phòng này.
Một hơi thở dài thoát ra, cậu khẽ gấp cuốn sách trong tay rồi tiến về phía chiếc ghế sofa. Tấm lưng nhỏ nhắn nghiêng xuống, thân người vùi vào mặt nệm êm, tay vẫn ôm chặt cuốn sách vào ngực. Cặp kính được đặt gọn trên bàn bên cạnh, ánh đèn dịu nhẹ soi lên làn da tái nhợt, để lộ đôi mắt tím lạnh toát lên sự căng thẳng nhưng đã nhẹ đi như được giải thoát.
“Không biết… liệu mình có cơ hội gặp lại họ không…” cậu nghĩ thẩn thờ, ánh mắt dần khép lại. Mọi âm thanh dần tan vào bóng tối, kéo cậu vào một giấc ngủ lặng yên nhưng đầy những giấc mơ chưa nói thành lời.


0 Bình luận