• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1

Chương 3

0 Bình luận - Độ dài: 2,386 từ - Cập nhật:

Sau những giây phút hoài niệm về ký ức xưa, cuối cùng họ cũng đứng trước căn nhà bằng sắt rỉ sét đầy vẻ bí ẩn. Kane, chẳng chút do dự, tiến thẳng về phía cánh cửa méo mó như muốn vào trong ngay, nhưng Cyrex kịp thời bước tới trước mặt cô mà ngăn lại.

“Khoan đã, Tôi có một cảm giác gì đó là lạ phát ra từ phía bên trong nó. Một tín hiệu như bị nhiễu phát ra liên tục.” Anh khẽ nói, nhỏ hơn thường lệ.

không khí xung quanh đột nhiên như đông cứng lại. Gió im, tiếng cát lạo xạo dưới chân cũng dừng. Mặc dù chỉ có Cyrex là cảm thấy được sự bất thường, nhưng Kane vẫn muốn tỏ ra cảnh giác. Cô đưa mắt nhìn quanh, tay khẽ siết lại bên chuôi con dao nhỏ cô luôn giấu sau lưng.

“Tôi cũng cảm thấy vậy… một cảm giác rợn trong gáy.” Kane gật đầu, mắt không rời cánh cửa méo mó trước mặt họ.

Dù vậy, tính tò mò và cả chút liều lĩnh cố hữu vẫn thắng thế trong Kane. Cô khẽ nhếch môi cười và bước tiếp về phía trước.

“Thôi nào, chẳng lẽ anh nghĩ có gì nguy hiểm bên trong cái chòi ọp ẹp sắp sập này sao?” Kane gạt phăng sự lo lắng của Cyrex. “Thư giãn đi, chẳng thứ gì có thể cản nổi hai ta đâu.”

Dứt lời, cô bất ngờ vặn chốt và đẩy mạnh cánh cửa bước vào, chẳng hề do dự. Nhưng rồi, cảnh tượng trước mắt họ khiến cả hai chết lặng. Thay vì một căn phòng đổ nát như mong đợi, bên trong lại là một không gian nguy nga, lộng lẫy. Ánh sáng vàng rực rỡ phản chiếu từ những bức tường kim loại bóng loáng, khiến nơi đây trông chẳng khác gì một biệt thự được giấu kín giữa lòng sa mạc hoang vu.

Đôi mắt của Kane mở to đầy kinh ngạc khi nhìn quanh căn phòng lộng lẫy. Cô cảm thấy hơi ngột ngạt bởi vì cô chưa bao giờ đặt chân vào một nơi như thế này. Cyrex thì đứng lặng thinh. Đối với anh, khung cảnh trước mặt là điều không tưởng thứ, những thứ này lẽ ra đã phải bị cuốn trôi cùng cơn thảm họa hồi đó. Ấy vậy mà giờ đây, họ lại đang tận mắt chứng kiến nó… trong cái thời đại này.

“Hả!!” Một tiếng hét bất ngờ vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng, kéo cả hai trở lại thực tại. Cả hai đồng loạt quay đầu theo hướng âm thanh, mắt tập trung vào nơi phát ra tiếng la.

Lúc đầu thì Họ không thấy ai ở đó. Nhưng rồi đột nhiên mới nhận ra sự hiện diện dường như là một chàng thanh niên còn khá trẻ đang ngồi giữa căn phòng trên một chiếc ghế sofa. Dù sở hữu mái tóc trắng bạch nổi bật với ngoại hình khá mảnh khảnh, thì có thể bị áp đi bởi ấn tượng ban đầu của cái không gian này.

“Ê… có người ở đây trước chúng ta rồi” Kane thì thầm với Cyrex, mắt vẫn dán chặt vào cậu thanh niên. “Chúng ta nên làm gì đây?”

Thấy Kane ghé sát lại, Cyrex cũng nghiêng đầu đáp khẽ. “Làm gì là làm gì. Giờ mới nhận ra, từ đầu đến giờ tôi với cô toàn làm việc có hai người thôi. Đây là người đầu tiên chúng ta gặp... sau cả năm qua rồi.”

“Ờ thì… hai người bàn xong chưa vậy?” Cậu thanh niên tóc trắng cuối cùng cũng lên tiếng sau hồi lâu im lặng.

Thấy cậu ta đột nhiên hỏi thì họ cũng ngừng nói và cùng đồng thanh trả lời. “À, xin lỗi.”

Cậu ta thở dài một tiếng nặng nề, rồi bước xuống khỏi chiếc ghế sofa. Một tay cậu chỉnh lại cặp kính đang xệch sang, gặp cuốn sách đang như đọc dở lại mà giữ chặt bên hông. Ánh mắt không giấu được vẻ khó chịu, cậu bắt đầu buông ra một tràng chỉ trích.

“Hai người là ai vậy? Có biết mấy người vừa phá hỏng một khoảng thời gian vô cùng quý báu của tôi không? Đột nhiên xông vào nhà người khác mà không gõ cửa, không báo trước, đã vậy còn không hề có ý định xin lỗi gì hết mà đã ngó lơ người ta mà ngắm ngía căn phòng, có biết là đang phạm pháp không? Còn nữa… trời ơi, sao nhìn hai người lôi thôi bẩn thỉu vậy hả? Nếu làm dơ cái chỗ này thì ai sẽ là người lau dọn đây? Đừng nói với tôi rằng hai người là cái đám nhà thám hiểm gì đấy chứ, trông rõ đần mà.”

Kane đứng chôn chân tại chỗ trước màn công kích bất ngờ, như thể bị dội một gáo nước lạnh. Có điều gì đó rất quen thuộc trong cách cậu ta nói. một cảm giác khó chịu mà cô từng nếm trải trước đây, từ ai đó không rõ tên. (Chắc chắn không phải là cái cục sắt biết đứng bên cạnh cô.) Máu trong người Kane như sôi lên, bàn tay đã vô thức siết chặt chuôi con dao nhỏ giắt sau lưng.

“Ê ê, dẹp ngay cái ý nghĩ đó đi!”  Cyrex lập tức hất văng tay Kane khỏi con dao, giọng trầm nhưng cương quyết. “Hiếm khi mới thấy một con người xuất hiện giữa nơi này, cô mà ra tay thì lại rắc rối thêm thôi.”

“Anh nói nghe dễ ghê ha?” Kane gằn giọng, cố giữ bình tĩnh. “Anh đang bảo tôi phải nhẫn nhịn với một thằng nhóc vô danh tiểu tốt vừa xuất hiện từ cái xó xỉnh nào đó, và giờ thì đang đứng đây lăng mạ tôi từng câu một đấy hả?!”

Cyrex khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn bình tĩnh như thường ngày. “Và nếu thế thì sao? Dùng vũ lực chẳng bao giờ là cách giải quyết ổn thỏa cả.”

Nói rồi, anh bước ra trước, để lại Kane đang đứng giận dữ phía sau. Vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và chuyên nghiệp, anh tiến tới gần cậu thanh niên kia, giọng nói đều đều.

“Xin bỏ qua thái độ hơi... bốc đồng của bạn tôi. Cô ấy có hơi nhiều vấn đề.” Anh khẽ nghiêng đầu. “Chúng tôi chỉ là những lữ khách, đang trong hành trình băng qua khu vực này. Thấy nơi này có vẻ an toàn nên mới dừng chân nghỉ lại.”

Cậu thanh niên im lặng nhìn Cyrex một lúc, ánh mắt như muốn xuyên qua cái lớp bình tĩnh kia. Rồi, thay vì phản ứng với người vừa nói chuyện, cậu ta lại bất ngờ quay sang Kane, giọng nói lạnh như sương sớm trên cát.

“Tôi thật sự không hiểu nổi vấn đề của cô là gì luôn đấy.” Cậu cau mày. “Cô không biết thế nào là tôn trọng người khác à? Thay vì tự mình nói chuyện, cô lại sai một con ngựa máy đi lên tiếng thay. Mà nói chứ… tại sao lại là ngựa? Robot dạng người chẳng phải sẽ tiện lợi hơn à? Hay là cô mê ngựa?”

Cyrex đứng hình, anh bị sốc bởi vì anh không ngờ rằng từ đó đến giờ đây lại là người đầu tiên ngó ngơ anh (Mặc dù đây là người đầu tiên sau Kane). Kane nhếch mép có cười vì dù Cyrex không hề tỏ ra bất cứ biểu cảm nào, cô vẫn có thể đoán ra được nội tâm của anh ta đang như thế nào.

“Này, tôi có một lời khuyên dành cho cậu đây.” Kane bước ngang qua cậu ta mà nằm thẳng lên trên cái ghế sofa. “Khi nói chuyện với mọi người, và ý của tôi là mọi người thì chớ mà ngó lơ. Đặc biệt là kẻ đứng trước mặt cậu.” Nói xong Kane bịt lổ tai của mình lại.

Cậu nhăn mày trước lời cảnh báo khó hiểu của cô ấy. “Người? chẳng phải nó chỉ là một con robot vô tri thôi à?” và đó sẽ chính là một sai lầm lớn ngoài dự đoán. Bởi vì Cyrex mới đột nhiên hét thẳng tới mặt cậu thanh niên đó làm cho cậu ta ngã xuống sàn.

“NGƯƠI ĐÚNG LÀ CẢ GAN KHI DÁM NÓI NHƯ THẾ!!” Cyrex gầm lên, giọng vang như tiếng hí giận dữ của một con chiến mã thực thụ. “Mày nghĩ mày là ai mà dám buông mấy lời đó trước mặt tao hả?! Tao không phải loại người máy rẻ tiền, được sinh ra chỉ để vứt đi như rác! Tao cũng không giống đám ăn bám sống trong mấy khu giàu có, suốt ngày lết thết như lũ nô lệ mất trí! Tao đã trải qua biết bao sóng gió, chôn vùi giữa máu và sắt thép, từng bước tự mình đi lên. Còn mày? Một kẻ chẳng biết gì ngoài việc phán xét người khác, lại dám mở miệng dạy đời tao à?!”

Kane ngồi im lặng sau lưng hai người họ, vẻ mặt không chút lo lắng, cứ như mọi chuyện chẳng hề liên quan đến mình. Cô khẽ cười khi nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của cậu thanh niên đó, trông giống hệt những đứa trẻ bị phạt hay bị trách mắng vậy.

"Thôi được rồi," Kane cuối cùng lên tiếng, bước về phía trước, tiến lại gần hai người họ. "Cứ đứng đó mà hò hét mãi thì chẳng có kết quả gì đâu." Cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một chút cao thượng, giống như đang dỗ dành hai đứa trẻ cãi nhau vậy.

Cyrex không đáp lại, chỉ quay mặt đi chỗ khác, đôi chân anh giẫm mạnh xuống nền nhà bóng loáng, tạo ra tiếng động vang to.

Trong khi cậu ta vẫn còn ngơ ngác vì sự việc vừa rồi, Kane đã nhanh chóng đứng trước mặt cậu ta, không biết từ lúc nào.

"Này..." Kane cúi người xuống, ánh mắt sắc bén của cô nhìn thẳng vào cậu thanh niên. "Ta đã nghĩ kỹ từ khi bước vào đây rồi... Cậu không phải là người thuộc về nơi này, phải không?"

Cậu ta bỗng nhiên rùng mình, ánh mắt hoảng sợ thoáng qua khiến Kane càng thêm tin vào phán đoán của mình.

"A-Ai nói với cô như vậy?" Cậu ta cố gắng giữ vẻ tự nhiên, nhưng ánh mắt vẫn không dám nhìn vào mắt Kane, khác hẳn với sự cứng nhắc đầy tự tin lúc đầu. “T-Tất nhiên là tôi là chủ nhân của căn phòng này rồi!”

“Thế à? Vậy thì…” Kane mỉm cười, ánh mắt vẫn không rời khỏi cậu thanh niên. “Cái tên Mirelios chắc chỉ là người quen của cậu thôi nhỉ?” Cô khẽ nhấn mạnh từng từ khi nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ trong tay mình.

Cậu ta thấy tấm thẻ đó rồi lục lọi khắp quần áo, đôi mắt đầy hoảng hốt khi nghe đến cái tên đó. Cậu lao vội về phía Kane, nhưng dù cậu có cố nhanh thế nào thì Kane vẫn nhẹ nhàng tránh được, giữ cái thẻ đó ngoài tầm với của cậu.

“T-Trả nó lại đây! Ai cho phép mấy người tự tiện lấy đồ của người khác chứ?” Giọng cậu thanh niên vang lên, có chút run rẩy trong đó.

Kane vẫn mải mê đùa giỡn với cậu ta, nhảy qua nhảy lại, khiến cậu ta gần như mất kiên nhẫn. Khi cô nhận ra đôi mắt cậu ta sắp rơi một vài giọt nước mắt, Kane mới dừng lại. Cô nhẹ nhàng bắt lấy tay cậu ta, ánh mắt bỗng chốc nghiêm lại.

“Thôi, không đùa nữa.” Giọng cô lạnh lùng, không còn chút vẻ nhí nhảnh nào. “Nói thật đi, rốt cuộc cậu là ai và đến từ đâu?”

Cô ấy giữ tay cậu ta lại, không quá mạnh nhưng cũng đủ chắc để không cho cậu rút ra. Dù vậy, lực nắm vẫn đầy sự kiềm chế, không hề làm tổn thương cánh tay mỏng manh ấy.

“C-Chẳng phải mấy người nên tự giới thiệu trước khi hỏi người khác sao?” Cậu lắp bắp, giọng khẽ run. Ánh mắt vẫn ánh lên chút phản kháng, dù có lẽ là vì sự sợ hãi nhiều hơn.

Kane mở to mắt, bất ngờ trước phản ứng của cậu ta. Cô hoàn toàn choáng ngợp nhưng không chắc đó do là tinh thần vững vàng thật sự, hay chỉ là một sự cứng đầu đến ngốc nghếch. Cô liếc mắt nhìn Cyrex ở phía đối diện, người giờ đang bước chậm rãi tới như thể đang vác một sự mệt mỏi vô định

Kane buông tay ra, nhẹ nhàng trả lại tấm thẻ. Một tiếng thở dài buông ra từ cô trước khi cô đưa tay chỉ vào mình và bắt đầu

“Tôi là Kane, nhà lữ hành vĩ đại nhất trần đời này (mà thôi, đừng kiểm chứng), đang đi tìm kiếm sự thật. Cô nói với nụ cười nửa thật nửa trêu chọc. “Còn cái gã bên đó là Cyrex, bạn đồng hành, trợ thủ đắc lực và đôi khi là… thiên thần cứu rỗi.”

Cyrex chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt sắc lặng lẽ quan sát cậu thanh niên.

Cậu ta nhìn họ với vẻ nửa tin nửa ngờ. Phần nào trong cậu muốn tin tưởng, vì họ không có vẻ gì là nguy hiểm. Nhưng cũng chẳng thể dẹp được cảm giác rằng hai người này có thể làm đảo lộn cả thế giới của cậu, theo một cách nào đó mà chính cậu cũng chưa nhận ra. Nhưng cậu cũng không thể thoát ra được nên đằng phải đáp theo người đó.

“…Tên của tôi thì hai người đã biết rồi. Nhưng những điều tôi sắp nói… sẽ không đơn giản. Sẽ dài. Và có thể, sẽ khiến hai người phải thay đổi lộ trình tiếp theo.” Mirelios ngẩng lên, đôi mắt ánh lên một sắc thái khác thường. Giọng cậu trầm xuống, nghiêm túc lạ thường không còn chút vẻ ngập ngừng nãy.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận