• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 1

Tập 7

0 Bình luận - Độ dài: 3,091 từ - Cập nhật:

Giời thiệu mở đầu.

“Xin chào. Là tôi, Mirelios đây.

Dành cho bất kỳ ai kể cả chính tôi trong tương lai nếu có dịp đọc được những dòng này, thì tôi muốn cho mọi người biết rằng đây chỉ là một cuốn nhật ký. Không có gì cao siêu cả, chỉ là những ghi chép chân thật về chuyến hành trình kỳ lạ mà tôi đang trải qua.”

“Tôi không đi một mình. Tôi đồng hành cùng hai con người mà tôi tin là đáng tin cậy dù cả hai lại sở hữu những cá tính… cực kỳ đặc biệt.”

Khoảng khắc đáng nhớ 1:

Ngày 3/11/23XX

“Trong những ngày đầu tiên của chuyến đi, tôi cảm giác rằng mình chẳng khác gì một con cá mắc cạn, đang bị ánh mặt trời thiêu đốt đến khô kiệt. Cái nắng ấy gay gắt, không khoan nhượng, cứ dội thẳng xuống như muốn nung chảy mọi thứ. Nếu không có Cyrex cho tôi cõng nhờ lưng, thì có lẽ giờ tôi đã gục ngã giữa đống cát nóng bỏng này rồi.

“Ngay lúc tôi tưởng như không chịu nổi nữa, chị Kane bất ngờ lấy ra một… thứ gì đó giống khăn choàng hoặc là một chiếc áo khoác nhỏ? Tôi cũng chẳng rõ nữa. Chỉ biết là nó xuất hiện từ một chiếc túi nhỏ mà chị ấy đeo bên hông. Đúng lúc ấy, tôi còn lỡ thấy… một khẩu súng nằm gọn trong đó nữa. Tôi đã thoáng nghi ngờ từ lúc sáng sớm, khi còn ở căn phòng, nhưng chưa bao giờ dám hỏi chị ấy điều gì. Nhưng mà… nhờ cái khăn mà chị đưa cho thì tôi cảm giác như được sống thêm một lần.”

“Tôi không nhớ là cái nắng ở đây lại gay gắt đến mức này. Khi tôi rời khỏi nơi đó, trời cũng nắng đấy… nhưng không hề khắc nghiệt như hiện tại. Cảm giác như mỗi bước đi là một trận chiến với mặt trời vậy. Cyrex thì… anh ta là một con ngựa máy, nên tất nhiên chẳng bị ảnh hưởng gì. Còn chị Kane, chị ấy cũng là con người như tôi, vậy mà lại bình thản đến lạ trong cái không khí ngột ngạt này. Tôi có hỏi thì chị chỉ đáp một câu rất ngắn: ‘Quen rồi.’ Rồi im lặng. Không một lời than vãn, không một dấu hiệu mệt mỏi. Tôi định quay sang hỏi Cyrex thì ảnh chỉ lắc đầu. Lắc thật nhanh, không một chút do dự. Nhìn thấy vậy tôi cũng chẳng hỏi gì thêm. Chỉ còn biết cúi đầu, tập trung mà bước tiếp…”

Khoảng khắc đáng nhở 2:

Ngày 6/11/23XX

“Khoảng gần một tuần kể từ khi tôi bắt đầu chuyến hành trình này… Lúc đó, trời đã về tối. Nhưng tôi vẫn luôn tự hỏi rằng tại sao trời tối mà Mặt Trời vẫn còn treo lơ lửng ngay giữa đỉnh đầu? Nó cứ như chưa từng chuyển động vậy. Nếu nó cứ đứng ở trên đó thì sao ánh sáng lại biến mất được?”

“Câu hỏi đó thường luẩn quẩn trong đầu tôi. Đấy là cho đến khi tôi thực sự chứng kiến điều kỳ lạ đó. Mặt Trời, từ một khối cầu rực lửa đột ngột chuyển sang một màu đen sẫm như mực. Không phải từ từ, mà là ngay lập tức nữa… như thể có ai đó vừa tắt công tắc đèn vậy. Cảnh tượng ấy khiến tôi rợn người. Nó không giống bất kỳ điều gì mà loài người từng biết hay hiểu được. Có thể… thứ đang vận hành bầu trời này không thuộc về quy luật tự nhiên mà chúng ta quen thuộc.”

“Khi đó, chúng tôi đang tạm nghỉ trong một hang đá nhỏ. Nguồn sáng duy nhất là từ chiếc đèn cũ kỹ mà chúng tôi mang theo từ căn phòng. Trong cái ánh sáng le lói ấy, tôi bất chợt thốt ra những suy nghĩ của mình về bầu trời đêm kì lạ cho chị Kane và Cyrex. Nhưng họ chỉ lắc đầu. Cả hai đều là những con người từng băng qua bao vùng đất, đối mặt với không biết bao nhiêu hiểm nguy nhưng cũng không thể đưa ra một lời giải thích rõ ràng cho hiện tượng siêu nhiên đó. Duy chỉ có một điều mà họ nhấn mạnh, và lặp đi lặp lại: “Khi trời bắt đầu tối, phải lập tức tìm chỗ trú, bất kì chỗ nào cũng được. Không được chần chừ hay kén. Không được lang thang. Tuyệt đối không bao giờ bước ra khỏi nơi ẩn nấu vào ban đêm.”

“Kane kể lại những chuyện ấy với giọng điệu chẳng khác nào đang dọa con nít bằng mấy câu chuyện ma trước giờ đi ngủ, nét mặt thì đầy vẻ hứng thú và… trêu chọc? Cyrex thì không khác gì, vẫn khuyên tôi tránh tuyệt đối chuyện lang thang vào ban đêm. Họ nói vậy, tôi tự hỏi có phải họ xem tôi như trẻ con không? Nhưng… nói là nói vậy thôi.”

“Đêm đó, khi mọi người đã ngủ say, Kane thường hay lăn lộn qua lại rồi ôm chặt lấy Cyrex cứ như một thói quen. Nhìn từ phía tôi, hai người họ dường như đã đồng hành cùng nhau rất lâu đủ để có được sự gần gũi đến vậy. Tôi đang xoay lưng định ngủ thì bỗng nghe thấy vài âm thanh lạ vang lên từ bên ngoài hang. Những tiếng bước chân… không phải của người. Chúng nặng nề, như những khối sắt rỉ đang lê thân qua đá, tôi nghĩ như vậy chắc là do một cái mùi sắt thét bốc ra mạnh mẽ.

"Thỉnh thoảng, đâu đó giữa không gian tĩnh mịch ấy lại vọng đến những tiếng hét. Không giống tiếng người, nó quá sắc, quá thô, như thể bị xé toạc khỏi cổ họng của một thứ không thuộc về thế giới này. Một âm thanh méo mó, nghẹn ngào, rít lên như vọng về từ một cõi xa xăm… hoặc từ một sinh vật chưa từng tồn tại trong mọi định nghĩa của chúng ta. Tôi không thể xác định nó phát ra từ đâu nữa, chỉ biết rằng, nó rơi xuống từ trên cao. Từ bầu trời. Từ… đâu đó phía trên đầu tôi."

"Lúc đó, tôi không rõ vì sao mà toàn thân bỗng rùng mình. Một cơn rợn lạnh luồn dọc sống lưng, không rõ đến từ làn gió đêm mát dịu hay từ một thứ vô hình nào đó đang lặng lẽ dõi theo từ nơi xa. Tôi nằm xuống, tấm lưng chạm vào lớp cát mịn màng, mát lạnh như thể cái nóng thiêu đốt cả ngày dài chưa từng tồn tại. Có lẽ cũng vì thế mà lần đầu tiên kể từ lúc rời khỏi nhà, tôi thiếp đi nhanh đến thế… chỉ để sáng hôm sau choàng tỉnh với một tiếng hét nghẹn, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì cơn ác mộng. Và dĩ nhiên, phần thưởng cho màn trình diễn ban sáng là bị Cyrex mắng một trận nên thân."

Khoảng khắc đáng nhớ 3:

Ngày 15/11/23XX

“Cũng được nữa tháng kể từ khi tôi bắt đầu chuyến hành trình này. Cuối cùng thì tôi có thể tạm gọi là ‘quen’ với cái nắng nơi đây. Dù nói là quen cho có vẻ mạnh mẽ vậy thôi, chứ thật ra tôi vẫn phải quấn khăn che kín như thường bởi hôm nay là một trong những ngày nắng gắt nhất mà tôi từng trải qua.”

“Chúng tôi đang băng qua một con hẻm nằm giữa hai ngọn núi cao đến tận chân trời. Trong lúc tôi đang vật lộn với cái nóng, chị Kane lại thản nhiên móc ra một chiếc... mũ cao bồi. Nó dùng để che nắng à? Hoặc là chị ấy có một niềm yêu thích với phong cách cao bồi viễn Tây từ cái thời khá xa xưa rồi. Chiếc mũ rộng vành ấy, cùng với áo sơ mi trắng, quần jeans bụi bặm và khẩu súng đeo bên hông, mọi thứ tạo thành một hình ảnh hoàn chỉnh của một cao bồi. Chắc là chị ấy biết rõ mình đang làm gì với cái phong cách đó.”

“Cyrex trông có chút khác thường trong hôm nay, dường như anh ấy có phần hăng hái hơn mọi khi, nói nhiều hơn chút đỉnh dù vẫn giữ nguyên cái dáng vẻ trầm lặng vốn có. Đúng lúc đó chúng tôi bắt gặp một cái hố khổng lồ nằm chắn ngay lối đi. Không ai rõ nguồn gốc và tại sao cả. Liệu có ai đó từng đào nên, hay là dấu tích từ một thiên thạch rơi xuống? Chúng tôi chỉ biết một điều rằng cái hố ấy sâu đến mức tưởng chừng như không có đáy vậy. Kane đã bước lại gần mép và hét xuống thật to. Nhưng chờ mãi… không có lấy một tiếng vọng trở lại.”

“May thay, nó vẫn chừa ra một đoạn đường nhỏ chỉ dành cho đi bộ nằm ngay mép ở cả hai phía. Chúng tôi định tiếp tục lên đường thì bất ngờ thay, Cyrex lại bảo ảnh muốn nhảy xuống cái hố đó để xem xét. Một người luôn cẩn trọng và tiết kiệm năng lượng như anh mà nay lại chủ động như vậy? Thật sự khiến tôi ngạc nhiên. Nhưng nếu đó là quyết định của anh ta thì chúng tôi cũng chẳng thể ngăn được. Không lâu sau, Cyrex thực sự nhảy thẳng xuống để lại tôi đứng phơi nắng chờ giữa cái trời nung cháy. Kane lúc đó tiến lại gần tôi, vừa che trán nhìn xuống, vừa khẽ nói rằng Cyrex đôi khi sẽ thay đổi tính cách tùy vào lượng năng lượng mà anh ấy hấp thụ. ‘Hôm nay nắng mạnh quá nên anh ta tích quá nhiều, thành ra mới bị thế đấy,’ chị giải thích.

“Tôi thì cứ tưởng anh ấy bị trục trặc gì cơ chứ… Nhưng mà, robot cũng có tính cách sao. Tôi có hỏi thử chị Kane về mấy cái tính cách của Cyrex, nhưng chị ấy chỉ nói rằng đó là bí mật.”

“Chỉ một khoảnh khắc sau khi Cyrex nhảy xuống cái hố đó, thì có một luồng gió lớn thổi ngược từ dưới lên. Lớp cát dưới chân chúng tôi bị cuốn bay tư phương giống hệt như một cơn bão cát bộc phát. Mọi thứ trở nên hỗn loạn, đến mức tôi chẳng còn nhận ra chuyện gì đang xảy ra nữa.”

“Chỉ thấy Cyrex bị hất lên theo dòng gió, rồi lại tiếp đất một cách bình thản như chưa có gì. Cảnh tượng ấy khiến cả tôi lẫn chị Kane đều sững người ra. Tôi vội hỏi anh ấy xem dưới đó rốt cuộc có gì, nhưng Cyrex chỉ lắc đầu nói rằng anh ấy còn chưa chạm được tới đáy. Có vẻ cái hố ấy sâu hơn chúng tôi tưởng.”

“Cuối cùng thì, chẳng ai bảo ai, cả nhóm quyết định rằng cứ để cái hố lại đó. Hiện tại chúng tôi cũng không cần phải cố mà tìm hiểu cái hố đó làm gì.”

Khoảng khắc đáng nhở? 4:

Ngày 20?18?25?/11/23XX

“Đã gần một tháng trôi qua hay là mới hơn nửa tháng thôi? Tôi gần như mất đi nhận thức về ngày tháng rồi. Nhưng mà có vẻ như chúng tôi cũng sắp tới được nơi mà Cyrex từng nhắc tới, cái nơi có tàu hỏa hay tàu gì đó, tôi cũng không rõ lắm. Ngồi trên lưng Cyrex thì đúng là đỡ mỏi chân thật, hoặc cũng có thể là do tôi không muốn đi bộ chút nào. Thế mà ngay lúc này, anh ấy lại bắt tôi phải tự đi. Nói gì mà đi bộ mới tốt cho sức khỏe… Kết quả là tôi bị lộ nguyên hình là đứa lười nhác.”

“Lúc đó chúng tôi đang nghỉ chân trong một khoảng ngắn, và hình như chị Kane bị cảm thì phải? Giữa cái sa mạc này mà cũng có thể bị cảm à… Không hiểu sao, điều đó lại khiến tôi cảm thấy an tâm vậy, rằng chị ấy, người mà tôi vẫn nghĩ là bất bại như siêu nhân, hóa ra cũng có thể mắc bệnh như người bình thường được.”

“Tôi đã nghĩ rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn, trôi qua bình lặng như mọi ngày. Nhưng có lẽ… tôi đã lầm. Lầm khi tưởng rằng cái thế giới này là thứ dễ đoán và dễ sống.”

“Lúc đó tôi đang ngồi đọc sách, tận dụng bóng mát từ một tảng đá cao để che đi chút nắng. Chị Kane thì nằm dài nghỉ ngơi, còn Cyrex thì ở bên cạnh, trông chừng chị ấy. Mọi thứ tưởng như yên tĩnh, cho tới khi tôi bắt đầu cảm thấy mặt đất rung nhẹ. Ban đầu chỉ là chút chấn động, nhưng rồi nó ngày càng rõ rệt. Tôi tò mò tiến ra khỏi chỗ núp để nhìn xem điều gì đang xảy ra. Nhưng ngay khi vừa thò đầu ra khỏi tảng đá thì có một thứ gì đó sắc nhọn sượt qua mặt tôi. Tôi không thấy rõ là gì, chỉ biết là bề da gần tai của mình cực kì đau rát và một thứ gì đó nóng chảy dài xuống má, lúc đó khiến tôi cứng người trong chốc lát khi tôi nhận ra đó là máu của mình.”

“Tiếp đó là những tiếng nổ như là… súng vang lên. Cơ thể tôi đổ gục xuống đất, tay chân như bị đông cứng, không còn nghe theo mệnh lệnh như một con người máy bị hỏng. Tôi vẫn chưa kịp hiểu điều gì đang xảy ra thì Cyrex đã bất ngờ kéo tôi trở lại sau tảng đá để ẩn nấp. Dù đang đổ bệnh, chị Kane vẫn gượng dậy, tay lôi khẩu súng ra một cách dứt khoát. Trên mặt chị ấy là một nụ cười... có phần rất đáng sợ.”

“Chính lúc ấy tôi mới nhận ra chúng tôi đã rơi vào tầm ngắm của Scrap Riders, một nhóm cướp khét tiếng đang lộng hành những năm gần đây. Có lẽ, mùi kim loại rỉ sét mà tôi từng nghe thấy hôm nọ… chính là dấu hiệu hoạt động.”

“Cyrex chỉ cảnh báo tôi là tốt nhất nên ở yên sau cái tảng đá này, mọi chuyện còn lại thì cứ để họ xử lý. Tôi nghe loáng thoáng những lời đó trong khi bản thân đang co rúm, hai tay ôm lấy đầu. Bên ngoài, Kane và Cyrex lao vào trận chiến với những kẻ sắt vụn tàn bạo. Thời gian như đóng băng. Tôi chỉ cảm thấy ngực mình nóng rát, nhói lên từng cơn, những cơn ác mộng mà tôi từng thấy cứ hiện về trong đầu như một đoạn phim tua chậm. Tôi đã tự hỏi, liệu số phận của mình cũng sẽ kết thúc như vậy?”

“Tôi chẳng rõ mình đã ngồi đó bao lâu. Cho tới khi những âm thanh nên như tiếng súng, tiếng kim loại va vào nhau im đi. Trong cơn hoang mang, tôi bắt đầu bò ra ngoài, bất chấp lời dặn. Chưa kịp ra khỏi mép đá, tôi nghe tiếng gọi từ phía sau, là Cyrex. Thấy anh ấy còn nguyên vẹn, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay lúc ấy, anh ta bất ngờ lao về phía tôi với tốc độ như đang rất gấp.”

“Tiếng lạch cạch lạnh người vang lên sau lưng. Tôi quay đầu, và thấy một tên người máy đứng lù lù phía sau, cây rìu trong tay giơ lên cao như chuẩn bị giáng xuống. Tôi chỉ biết chết lặng, nghĩ rằng đời mình đến đây là hết. Cho đến khi một bàn tay khác giơ lên, khẩu súng chĩa thẳng vào kẻ đó. Một phát nổ sắc lẹm vang lên. Trong tích tắc, đầu tên người máy nổ tung thành từng mảnh… sau cùng thì tôi vẫn còn sống.”

“Tôi vẫn còn run rẩy sau cú sốc vừa rồi, toàn thân như bị rút sạch sức lực. Nhưng rồi, người bước ra từ làn khói mờ lại chính là chị Kane. Sự hiện diện của chị ấy đánh bay đi mọi sự lo âu và sợ hãi của tôi, cái cảm giác nặng nề trong ngực cũng dần tan biến. Nhưng cái ánh mắt của chị lại khiến tôi khựng lại. Mắt trái của chị rực lên một màu đỏ như than hồng…máu tươi. Đó không phải là một con mắt bình thường tôi vẫn thấy ở chị, mà là thứ gì đó kỳ lạ, gần như xa vời. Chỉ đến khi ánh mắt ấy chạm vào tôi, màu đỏ đó mới từ từ nhạt dần, chuyển trở lại sắc vàng thường ngày, Kane nở một nụ cười như thể chưa từng có gì xảy ra. Tôi nuốt nước bọt, định mở lời hỏi, nhưng rồi lại thôi.”

“Có lẽ… tôi nên giữ sự tò mò đó cho riêng mình, ít nhất là vào lúc này.”

Kết thúc:

“Cuối cùng, sau hơn một tháng dài lê thê dưới cái nắng nung người và những biến cố không ngừng nghỉ, chúng tôi cũng đã đặt chân đến khu phố ấy nơi mà mọi tin đồn xoay quanh một con tàu đang chờ được đánh thức. Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng thật ra tôi đã bước qua biết bao nhiêu chuyện chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Những điều tôi từng nghĩ là giới hạn của thế giới… giờ chỉ là một góc nhỏ trong bản đồ rộng lớn ngoài kia.”

“Một tháng, nhưng nó hơn cả một đời. Tôi không dám chắc là mình sẽ còn gặp lại những trải nghiệm như thế này hay là tôi có đủ dũng khí để đối mặt với chúng lần nữa hay không, nhưng tôi chỉ biết một điều rằng tôi đã thay đổi. Tôi đã bước ra khỏi vùng an toàn, học cách đối mặt với nỗi sợ, và lớn lên từng chút, một cách chậm rãi.”

“Nếu sau này có đọc lại được thứ này, tôi chỉ muốn bản thân nhớ lấy cảm giác này, cái cảm giác của một kẻ đã từng run sợ phía trước, nhưng vẫn có thể tiếp tục bước đi.”

 

 

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận