Vài tiếng đã trôi qua kể từ khi Kane chìm vào giấc ngủ sâu. Cô ngủ ngon lành như thể đang nằm trong một khách sạn hạng sang, với giường nệm êm và không gian yên bình.
Cho đến khi... có thứ gì đó cứng cứng cứ cọ cọ vào mặt cô.
Kane nhăn mặt, mắt còn lơ mơ. Ban đầu cô chỉ đưa tay quờ quạng, định xua đi. Nhưng rồi bụp, thêm một cú đạp nhẹ ngay má khiến cô giật mình tỉnh hẳn. Mở mắt ra thì thấy nguyên cái bàn chân kim loại của Cyrex đang đặt ngay trên mặt mình.
“Đang làm cái gì đấy” Kane gằn giọng hỏi.
“Không có gì” Cyrex đáp tỉnh bơ, không chút suy nghĩ gì. “Tôi chỉ đang đánh thức cô dậy thôi.”
Kane bật dậy ngay lập tức, mắt trợn tròn mà gào lên.
“Anh nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy hả?! Lỡ anh làm hỏng bộ mặt hoàn hỏa của tôi thì tôi bắt đền đấy! Vả lại anh không có cách đánh thức nào khác à mà đạp lên mặt tôi?! Bộ anh là ngựa hay gì mà thích đá người ta??”
Cyrex im lặng nhìn cô, không nhúc nhích. Ánh mắt của anh ta lạnh như băng. Kane đang định tuôn thêm thì tự dưng khựng lại, nhận ra một chuyện cực kì căn bản.
“Ờ ha… anh là ngựa mà…”
Cyrex quay mặt đi, nhưng không đủ nhanh để giấu được tiếng cười khúc khích khe khẽ phát ra từ cổ họng, một âm thanh hiếm hoi phát ra từ anh ta.
Kane chớp mắt, cảm giác như vừa bị bắt quả tang làm điều gì đó ngớ ngẩn. Mặt cô bất giác nóng bừng, và cô cũng chẳng hiểu vì sao… mình lại thấy xấu hổ đến vậy.
Cô tặc lưỡi, cắn xuống môi của mình. Mặt cô bắt đầu hơi đỏ ửng lên nên đằng phải lấy tay che lai, hiện tại cô ấy cảm giác như đang muốn chui xuống một cái hố nào đó để biến mất đi.
“Rồi rồi... anh cười đủ chưa? Có chuyện gì quan trọng đến mức phải đạp mặt tôi để gọi dậy vậy?” Kane tạo ra một khe hỡ nhỏ giữa bàn tay, nhìn Cyrex.
Cyrex dừng cười, gương mặt trở lại với dáng vẻ nghiêm túc quen thuộc. Anh hắng giọng, rồi quay lại đối diện với cô.
“Trung Tâm vừa phát Tin Thư.” Giọng anh trầm xuống. “Mã hóa cấp độ đỏ, gửi đi toàn hệ thống ngoại vi. Tôi vừa mới giải mã xong.”
Câu nói khiến Kane tạm quên luôn cơn xấu hổ khó hiểu vừa nãy. Ánh mắt cô sáng lên đầy tò mò..
“Tin Thư à? Thế... nó ghi gì? Có liên quan đến ‘Báu Vật’ không?”
Cyrex lắc đầu chậm rãi. “Cô cứ thích đi tìm kho báu là sao? Nhưng mà có lẽ là không… bởi nội dung này thì khiến tôi phải cảnh giác. ”
Anh dừng lại một nhịp.
“Tin nhắn chỉ có đúng một câu: ‘Thời điểm tái hiện đã được kích hoạt. Tất cả nhân tố còn sót phải trở về gốc.’”
“...Gốc là sao?” Kane nhíu mày.
Cyrex liếc nhìn về phía chân trời, nơi bầu trời đang bắt đầu nhuộm đỏ sẫm như máu đông.
“Chắc là chúng ta sẽ biết thôi. Đấy là nếu chúng ta tới nơi đó.”
Cả hai lặng lẽ tiếp tục bước đi, gió cát phả lên những bước chân in hằn dài trên mặt đất.
Thế nhưng chỉ được một lúc, Kane đã bắt đầu thấy khó chịu với cái không khí im ắng kéo dài đến nặng nề này. Mắt cô liên tục đảo quanh, dõi khắp nơi như thể sợ bỏ lỡ điều gì đó. Không chịu nổi, Kane bèn huýt sáo lén lút, rồi thỉnh thoảng lại nhảy nhót vài bước lạc quẻ để tự làm mình bớt căng thẳng.
Cyrex liếc cô một cái, rồi thở dài, âm thanh khô khốc như gió lùa qua kim loại.
“Cô quan tâm tới nội dung bức Tin Thư cũng tốt thôi,” anh lầm bầm “nhưng với kiểu người như cô thì... cố ép mình suy nghĩ nhiều chỉ tổ tự làm rối thêm. Cứ đi theo bản năng của mình đi. Đừng phí sức. cứ tập trung cho chuyện sắp tới đi, trời vẫn còn sáng dài.”
Kane khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh. Một lúc sau, cô chỉ nhếch mép cười, chậm rãi hạ nhịp bước chân trở lại bình thường. Lời của Cyrex, nghe qua thì có vẻ lạnh nhạt, nhưng cô hiểu ý anh. Và đôi khi thì chính cô phải thừa nhận rằng anh ta nói đúng.
"Nghĩ nhiều chỉ tổ mệt thôi nhỉ,” Kane lẩm bẩm, nở một nụ cười mỏng nhẹ. “Chúng ta nên tập trung vào đường trước mặt. Mọi chuyện khác... để tới lúc đó hẵng hay.”
Kane vừa mới giải tỏa được nỗi dằn vặt trong lòng, tâm trạng cô cũng vừa khẽ nhấc lên thì chuyến đi lại bất ngờ phải dừng lại. Không phải vì gặp nhóm cướp khét tiếng Scrap Riders, cũng chẳng phải là những thảm họa thiên nhiên có sức tàn phá hủy lớn, mà chỉ đơn giản là… trời đã chuyển chiều. Và còn chuyển nhanh một cách khủng khiếp.
Mặt trời rực đỏ ban nãy giờ đã hoàn toàn biến mất, chỉ để lại trên bầu trời một quả cầu tối đen đặc sệt, như thể ánh sáng từng hiện hữu chưa bao giờ tồn tại. Bầu trời cũng nhuốm trọn trong màu mực dày đặc, che kín mọi hướng.
Kane, lúc này còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, từ từ quay đầu sang nhìn Cyrex. Ánh mắt cô đờ đẫn như một linh hồn vừa bị rút sạch. Cô có thể chuẩn bị tinh thần cho nhiều thứ như là một cuộc chiến khốc liệt, cho những pha khám phá liều mạng, cho cả những trò điên rồ nhất. Nhưng… chuyện trời tối sầm chỉ trong vài phút thế này thì thật sự nằm ngoài dự đoán của cô.
Cyrex cũng cứng họng. Rõ ràng đến chính anh cũng không lường được rằng cái sa mạc này lại có một chu kỳ ngày đêm khác biệt đến thế.
Một không khí im ắng ngượng nghịu trôi qua.
Rồi Kane mới cố nặn ra một nụ cười hết sức "bình thường", vừa mím môi vừa hít một hơi sâu, như thể cố nuốt cả sự tuyệt vọng xuống bụng.
"Anh..." cô cất tiếng, giọng ngọt lịm đến rợn người. "Anh vừa mới bảo trời sẽ còn sáng dài mà...chẳngphải sao?"
Cyrex chớp mắt một cái. "Ờ thì... tôi cũng tưởng là vậy..." Anh lúng túng trả lời, giọng nghe hơi nhiễu.
"Nhưng mà thôi…" Cyrex lên tiếng sau một hồi im lặng, giọng trầm xuống. "Tốt nhất là nên tìm một chỗ trú chân qua đêm vậy. Chứ cái bầu trời như thế này thì không an toàn chút nào đâu."
Kane khẽ thở dài, làn hơi mệt mỏi phả ra giữa không khí đang dần lạnh đi. "Ừ thì, biết là phải vậy… nhưng mà ở đâu bây giờ?"
Cyrex lướt ánh mắt quanh vùng đất tối mịt trước mặt, nhưng tầm nhìn hạn chế không cho anh thấy được gì ngoài bóng tối và cát. Mãi đến khi mắt anh bắt đầu quen với bóng đêm, một tia ánh sáng nhỏ thấp thoáng bên dưới chân đồi, nhìn kỹ thì hiện ra một căn nhà. Không lớn, cũng chẳng vững chãi, chỉ là một chồng sắt vụn được lắp ghép thành hình thù của một nơi trú tạm.
"Ê…" Cyrex khẽ gật về phía trước, "Có chỗ kìa, dưới chân đồi. Có thể ngủ tạm qua đêm."
Nghe vậy, Kane lập tức sán lại gần anh, nheo mắt nhìn theo hướng anh nói. Cô cũng thấy được căn nhà đó và ngay lập tức, một cảm giác kỳ lạ lướt dọc sống lưng. Có cái gì đó... không đúng. Không rõ ràng, nhưng đủ khiến người ta thấy rờn rợn.
"Ừ… trông cũng ổn," Kane chậm rãi gật đầu, mắt vẫn dán chặt vào căn nhà rỉ sét đó. "Nhưng tôi không biết nữa… nơi đó phát ra thứ cảm giác gì đó... không bình thường cho lắm."
“Có còn hơn không, có chỗ qua đêm là được lắm rồi”
Cyrex liếc thấy gương mặt Kane thoáng chút lo lắng. Một ý tưởng táo bạo vụt lóe trong đầu anh. Không nói không rằng, anh từ từ ghé sát mặt lại gần cô khi cô vẫn còn đang lơ đãng nhìn về phía căn nhà sắt vụn.
“Cô sợ à.” Giọng anh ta kéo lê từng chữ, pha chút mỉa mai với tiếng cười khẽ đầy chọc ghẹo.
Kane lập tức quay phắt lại nhìn anh, mắt mở lớn. Câu nói ấy đánh trúng ngay cái tôi của cô, thứ đã khiến họ không biết bao lần lao đầu vào rắc rối chỉ vì không muốn bị xem thường. Thế mà cái tên ngựa máy cứng đầu này, cái tên lúc nào cũng ra vẻ ta đây cao hơn mi đấy xong còn giảng mấy cái câu triết lý rồi còn làm thơ làm kiếc… mà giờ lại dám mở chê bai, khiêu khích người khác?
“HẢ?! ANH VỪA BẢO GÌ ĐẤY?! TÔI MÀ LẠI SỢ Á?!” Kane gầm lên, mặt đỏ bừng. “Tôi mà lại đi sợ mấy cái thép vụn đấy á! Đừng có nằm mơ!”
Không đợi Cyrex nói thêm lời nào, Kane xoay người rồi lao thẳng xuống sườn đồi, sải bước như thể cái sự tự ái vừa rồi là động cơ mạnh nhất trên đời.
Cyrex chỉ khẽ thở dài như đang tự nhắc bản thân về một hệ quả đã lường trước.
“Biết ngay là cô sẽ mắc bẫy mà…” Anh lẩm bẩm, nhưng vẫn không giấu được nụ cười khẽ. “Cô mà lỡ có gây ra chuyện thì lại phiền tôi dọn đống hậu quả to đấy, thôi thì… lỡ đâm thì đằng phải the lao vậy.”
Nói đoạn, anh cũng nhảy theo sau Kane, cả hai cùng tiến về phía căn nhà bằng sắt vụn đang dần chìm vào trong bóng tối...
Cả hai người lao dốc theo chiều trượt của cát, nhanh đến mức tưởng như mặt đất đang tự nghiêng để đẩy họ về phía căn nhà bên dưới. Cyrex vẫn giữ vững dáng, thân thể thép của anh như lướt nhẹ qua cát không mấy khó khăn. Trong khi đó, Kane thì gần như phấn khích một cách bất ngờ tiếng reo hò của cô vang lên giữa khoảng không như thể đây là lần đầu cô được sống thật với chính mình.
Cyrex nhích người lên để đuổi kịp cô, đoạn hỏi bằng giọng nửa nghi hoặc, nửa tò mò:
“Cô vui dữ vậy à? Vừa nãy còn đang giận đến mức muốn đập ai đó cơ mà.”
Kane liếc nhìn anh, nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi. “Hả? À, không có gì to tát đâu. Hồi còn bé xíu, tôi từng đi trượt tuyết.”
“Chỉ vậy thôi à?”
“Tôi còn nhớ là có lần mải mê trượt quá, rồi bị chôn vùi dưới lớp tuyết dày nữa cơ, cũng chẳng có gì nghiêm trọng đâu.”
“Vậy mà cô bảo là ‘chẳng có gì nghiệm trọng’ à?”
“Thì... hồi đó tôi gần như chết cóng thật,” Kane nhún vai, nụ cười vẫn hiện hữu nhưng giọng chậm lại. “Cha mẹ và mọi người phải cuống cuồng đào bới lôi tôi ra. Lúc ấy, tôi thấy đó là một trong những khoảnh khắc đáng nhớ kiểu nhỏ nhỏ thôi. Cho nên bây giờ nhớ lại, nó chỉ gợi chút ký ức vui thôi mà.”
Cyrex im lặng trong vài giây, ánh mắt anh khẽ chớp như đang cố ghi nhớ một điều quan trọng. Anh có hàng tá câu hỏi muốn hỏi về cha mẹ cô, về ký ức đó, và cả những nỗi cô đơn ẩn sau nụ cười kia. Nhưng anh biết, những chuyện như thế... cần để dành cho một lúc khác.
Bất chợt, anh nghiêng người về phía trước, giọng hạ thấp kèm theo chút thách thức:
“Vậy thì sao không thử thi một trận luôn? Ai xuống dưới trước thì sẽ thắng?”
Kane quay lại, nheo mắt nhìn anh rồi cười phá lên. “Anh nghĩ mình là ai vậy hả? Nhưng mà thách thức đúng người rồi đó, đồ ngựa máy!”
Và thế là, hai kẻ đồng hành một bằng sắt, một bằng máu thịt cùng lao xuống, cuốn theo cả ánh hoàng hôn và tiếng cười tan lẫn vào gió cát.


0 Bình luận