• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 1

Tập 8

0 Bình luận - Độ dài: 2,477 từ - Cập nhật:

“Nếu sau này ai đó hoặc chính bản thân tôi có đọc lại những dòng này, tôi chỉ muốn bản thân nhớ lấy cảm giác này: cảm giác của một kẻ đã từng run sợ, nhưng vẫn tiếp tục bước đi.”

Một tiếng “cạch” khẽ vang lên, tiếng bật của chiếc bút và âm thanh của cuốn sổ được đóng lại. Theo sau đó là một tiếng thở dài mệt mỏi.

Mirelios ngồi trong một căn phòng cậu đang thuê, nó nhỏ hẹp, cũ kỹ, nép mình trong góc yên tĩnh giữa cái khu phố mà ba người đã vất vả đặt chân tới. Căn phòng này khác xa với ‘căn phòng’ mà cậu từng sống trước kia, nó không có cửa sổ, không có những ánh nắng tự nhiên, chỉ có duy nhất một chiếc đèn vàng treo trên trần nhà mà phát ra một ánh sáng yếu ớt.

“Kệ đi… ít ra thì giá thuê cũng rẻ.” cậu lẩm bẩm một mình, tự an ủi bản thân mình nhưng vẫn có cái cảm giác thất vọng, ánh mắt vẫn dán vào trang sổ nhật ký của mình.

Đang đắm chìm trong những dòng suy nghĩ mông lung, thì một tiếng “Rầm! và cánh cửa bật mở.

“Whoa!!” Mirelios giật mình đến mức ngã ngữa ra khỏi ghế. Người vừa bước vào là Kane, tuy nhìn cô ấy hơi vội nhưng vẻ mặt như không có gì nghiêm trọng, thậm chí còn hơi phấn khích.

“Ủa, tôi làm cậu giật mình hả?” Kane hỏi, nửa bất ngờ nửa cười. Cô bước lại gần, chìa tay ra.

“À, không có gì đâu ạ...” Mirelios lúng túng, nhưng vẫn cười nhẹ, cậu nắm lấy bàn tay của Kane và đứng dậy.

“Nhưng mà chỗ này thuê cũng rẻ ghê nhỉ?” Kane vừa nói vừa đảo mắt nhìn quanh căn phòng nhỏ. “Hai người ở mà giá chỉ có ba đồng Tinh Thạch thôi.” Cô gật đầu, nửa như bất ngờ, nửa như hài lòng với món hời vừa tìm được.

Căn phòng tuy nhỏ, tường bong tróc và ánh đèn thì lập loè, nhưng Kane không hề tỏ ra khó chịu. Nhưng ánh mắt của cô liền nhanh chóng bị thu hút bởi cái bàn kê sát tường,  nơi có một cuốn sổ đang mở và một cây bút đặt bên cạnh.

“Cậu đang làm gì đấy?” Kane hỏi, nghiêng đầu, bước lại gần mà xem thử cái cuốn sổ đó.

Mirelios xấu hổ mà vội che nhẹ cuốn sổ lại, nhưng rồi cũng thành thật trả lời “À, em chỉ đang viết nhật ký… về chuyến đi của tụi mình thôi.”

Giọng cậu nhỏ hẳn đi, mặt khẽ ửng đỏ. Dù gì thì, việc ghi lại những khoảng khắc trong đời bằng chính bàn tay và cả tấm lòng của mình vào trong đó vẫn hơi thấy xẩu hổ để mà cho người khác xem.

“Nhật ký à?” Kane nhướng mày, có chút thích thú. Cô nhấc cuốn sổ lên đọc vài dòng đầu. “Cũng hay phết. Nhưng sao cậu lại không viết trên bảng ghi chép? Đỡ mất thời gian.”

Mirelios ngập ngừng, rồi cúi đầu, khẽ cười. “Em quen rồi... Từ nhỏ đã thích viết cái kiểu như thế này.”

Câu nói vừa dứt, gương mặt cậu chợt đổi sắc. Một thoáng lặng thinh bao trùm khi ánh mắt của Mirelios rơi vào khoảng không vô định trước mặt. Dường như câu đang nhìn thấy một điều gì đó trước mặt cậu nhưng lại không thấy rõ.

“Từ nhỏ...” cậu lặp lại, nhỏ đến mức gần như chỉ là tiếng thở.

Kane cứ nhìn chằm chằm vào Mirelios, ánh mắt bỗng trở nên trầm lặng hẳn. Cậu ta đứng lặng yên như đang đắm chìm trong những suy nghĩ sâu xa, cứ như đang toan tính điều gì đó.

Cô từ tốn bước sang cạnh Mirelios, rồi bất ngờ đẩy cậu ra ngoài khiến cậu tỉnh người lại, suýt chút nữa thì vấp ngã.

“C-Chị làm gì vậy chứ?”

“Tôi mới là người phải hỏi cậu đấy. Tự nhiên đứng đơ ra như tượng là sao? Ra ngoài khám phá cái khu phố này một chút đi, cứ ru rú trong phòng thế này thì không ổn đâu.”

Mirelios cũng không quá ngạc nhiên trước lời nói đó của Kane. Dù vậy, cậu vẫn chưa quen được với những việc nhọc nhằn và đầy sự đơn điệu như thế.

Kane vẫn dõi mắt nhìn cậu với vẻ mặt rạng rỡ, như thể đang chờ đợi một lời đồng ý.

“Vâng… chắc là em sẽ ra ngoài hít thở không khí một chút vậy.” Mirelios gật đầu cùng lúc thả ra một hơi dài, biết rõ rằng mình đang chiều lòng cô ấy.

“Tốt lắm!” Kane gật đầu, nở một nụ cười tinh quái như con mèo. Cô lấy tay kéo Mirelios ra khỏi căn phòng tạm bợ, bước ra ngoài trời.

Ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào mặt Mirelios, khiến cậu phải giơ tay ra che như thói quen. Một lúc sau, cậu mới kịp nhận ra cảnh tượng trước mắt thật đáng ngạc nhiên.

Giữa không gian này, dòng người qua lại tấp nập. Đôi lúc, một đoàn người xuất hiện ngay trước mặt cậu. Khi thì là những thương nhân tất bật bày hàng hóa ra bán, lúc thì lại là các nhà lữ hành từ phương xa nào đó tụ tập tại đây. Dù khu vực này chỉ thuộc tầng lớp hạ-trung lưu, so với một người đã từng sống trong muôn vàn điều kiện như Mirelios, thì cảnh tượng này vẫn khiến cậu choáng ngợp.

“Oa…” Kane duỗi người căng ra, tắm mình trong những tia nắng ấm áp rơi nhẹ trên cơ thể. “Trời hôm nay có vẻ trong xanh thật, lý tưởng cho một buổi dã ngoại ngoài trời.”

“Nhưng mà dã ngoại ở đây thì có hơi…” Mirelios nói, tay vẫn che mắt khỏi ánh nắng nhưng mà trông cậu có vẻ phấn chấn hơn hồi nãy.

“Tôi biết mà. Thế nên chỉ còn một cách là đi xem xem nơi này có gì thú vị hay không thôi.” Kane lấy ra chiếc mũ cao bồi của mình và đội lên đầu, rồi nhìn Mirelios với ánh mắt đầy tinh nghịch.

“Vâng… em biết mà.” Mirelios khẽ mỉm cười. Cậu vừa mới tính lấy kính ra để lau thì Kane đã nắm lấy cánh tay cậu kéo đi. Và cứ như thế, chuyến đi khám phá của Kane và Mirelios bắt đầu… ngay bây giờ sao?!

Hai người họ đang đứng giữa đám đông trong khu chợ, gọi như vậy bởi nơi này quá đông đúc và to lớn để chỉ được gọi là một khu phố, có lẽ nên gọi là thành phố thì đúng hơn.

Thành phố này có ít nhất là bảy khu vực với mỗi khu vực đều có những nét riêng mà nó sở hữu và mang lại. Ví dụ như việc cậu đang cư trú tại khu vực 4, nơi này trãi dài nhiều dãy tòa nhà và cũng là nơi có nhiều dân cư sinh sống nhất.

Kane cứ thế đi lòng vòng khắp nơi như một đứa trẻ bị lạc, lang thang không mục đích. Hoặc là cậu tưởng thế bởi đi một vòng mà đã ra tận khu chợ lớn rồi. Thành phố có bảy khu, và khu chợ lớn là tim mạch của nó nơi mọi tuyến đường đều dẫn về, nơi trao đổi không chỉ là hàng hóa mà còn là tin tức, mánh lới, và đôi khi là những cái bẫy nhỏ nhưng ‘ngọt ngào’.

“Chị à… em nghĩ mình nên có một điểm đến cụ thể thay vì cứ đi loanh quanh thế này,” Mirelios nói khi đi theo sau, cảm giác chẳng khác gì một phụ huynh đang trông trẻ.

Nghe thấy lời nhắc của cậu, Kane dừng lại. Cô nghiêng đầu sang một bên, tay khoanh trước ngực như thể đang cân nhắc điều gì đó.

Thế mà… “Đi tìm hiểu những nơi mà mình chưa biết mới là khám phá chứ!” Kane nhanh chóng gạt phăng mọi suy nghĩ như thể chúng chẳng đáng bận tâm.

Mirelios ban đầu có chút hy vọng rằng Kane sẽ cân nhắc và tập trung vào một mục tiêu cụ thể như một người có trách nhiệm. Nhưng có vẻ như cô vốn dĩ là kiểu người như vậy, nên cậu cũng chẳng còn gì để nói thêm.

“Thế thì… cứ như vậy cũng được ạ.”

“Ừm!”

Thôi thì, nếu đây là lần đầu đến một nơi xa lạ, việc đi loanh quanh như thế này cũng không tệ. Ít ra nó giúp chúng ta biết thêm nhiều lối đi và ngóc ngách trong từng khu vực.

Thế mà đi lang thang kiểu mà lại rẽ vào một con hẻm nhìn rất vắng vẻ và âm u, khiến Mirelios hơi lạnh tóc gáy vì bầu không khí u ám ở đây. Một vài người trông như vô gia cư ngồi dọc hai bên đường, ánh mắt họ dõi theo cả hai, đầy vẻ khó chịu và đáng ngại.

Nhưng vì vài lí do nào đó mà ở những nơi thế này đôi khi lại có thể bắt gặp vài thương nhân bán những món đồ khá thú vị. Họ bày bán các vật phẩm không dễ tìm thấy ở những khu vực phổ thông ở đây, đa phần thì là hàng nhập từ Trung Tâm hoặc các thành phố lớn khác. Có đủ loại như găng tay vạn dụng, kính nhòm cực đại, thậm chí cả áo choàng tăng cường và nhiều món khác nữa. Tuy nhiên, những món được bán ở đây thì ngoài các nhà lữ hành ra, cũng chẳng có ai thật sự cần đến.

“Mirelios! Nhìn xem tôi vừa tìm thấy cái gì này!” Kane kêu lên, giọng cô đầy sự phấn khích.

Đang mải xem xét một vài món hàng gần đó, Mirelios giật mình khi nghe Kane gọi, liền ngoảnh sang. “Có gì mà chị hứng thú vậy- Hả?!”

Kane đang cầm trên tay một khẩu súng trường, cùng với một khẩu pháo lớn vác trên lưng.

“C-Chị đang làm cái gì vậy?!” Mirelios tròn mắt kinh ngạc, trong đầu chợt loé lên cái suy nghĩ liệu có phải cậu vừa vô tình bước vào lãnh thổ của một băng đảng áo đen nào đó không.

Kane còn chưa kịp mở miệng giới thiệu thì Mirelios đã toan cụp chân chạy khỏi con hẻm. Nhưng chưa kịp đi xa thì một người đàn ông bất ngờ bước ra từ bóng tối, chắn ngay trước mặt cậu.

Gương mặt ông ta trông kinh hãi đến mức khiến Mirelios vấp chân ngã sõng soài xuống đất. Cậu run rẩy ngẩng đầu lên nhìn kỹ lại, và lập tức lùi lại bò ra xa theo phản xạ.

“Này! Bình tĩnh lại đi!” Kane bước tới chỗ Mirelios đang bò dưới đất, đặt tay lên vai cậu như để trấn an. “Ông ấy không phải người xấu đâu… ít nhất là đối với tôi.”

“H-Hả? Không phải… đối với chị?” Hơi thở gấp gáp của Mirelios dần ổn định lại, dù giọng cậu vẫn còn đang cực kì run rẩy.

“Lâu ngày không gặp, vậy mà cậu đã chạy hối hả như gặp ma vậy… cũng không hay lắm nhỉ?” Người đàn ông cất tiếng, giọng nói khan đặc và khô khốc.

Từ trong bóng tối, ông ta dần bước ra, để lộ khuôn mặt khắc khổ với làn da sạm và những nếp nhăn hằn sâu như bị thời gian rút cạn. Mắt phải của ông dù chỉ hé mở nhưng nó vẫn lấp lánh một ánh đỏ như máu, còn mắt trái thì bị che bởi một miếng bịt đen. Trên môi ông là nụ cười nhếch lên đầy ẩn ý, khó mà đoán được phía sau đó là thiện chí hay hiểm họa.

“Ể… Hai người quen nhau à?” Kane hỏi, bàn tay vẫn đặt trên vai Mirelios, nhưng trong ánh mắt cô hiện rõ sự bối rối.

“Cứ trốn chạy mãi thì cậu sẽ không bao giờ hoàn thành được nó đâu…” Người đàn ông cất lời, tránh nhắc đến điều cụ thể, nhưng với Mirelios, chỉ một câu nói đó cũng khiến tim cậu nhói đau.

“Vâng… em từng quen người đàn ông này.” Giọng cậu cất lên nhưng khá là run rẩy, ánh mắt tránh nhìn cả hai người.

“Cậu nói rõ hơn được không?” Kane nhíu mày.

Cuối cùng Mirelios cũng mở lời rõ ràng hơn. Người đàn ông kia tên là Orithus. Trước đây, ông ta từng là quản gia trong gia đình cậu. Nhưng cậu đã khám phá ra thân phận thực sự của ông ta lại chính là cấp dưới của cái tên “Người Theo Dõi”. Vì một vài lý do nào đó thì người cậu ta gặp cuối cùng không phải một ai mà cậu tin tưởng nhưng lại chính là Orithus. Trước khi cậu phải núp mình mà chạy trốn như hiện tại.

“Orithus? Chẳng phải ông từng nói mình là Masker à?” Kane đứng thẳng dậy, nhìn thẳng vào ông ta với đôi mắt trợn lên.

“Phải, đúng là tôi đã giới thiệu như vậy.” Ông ta nhún vai, nghiêng đầu một cách thoải mái. “Tôi cũng cần vài cái tên khác nhau để tiện làm ăn thôi, nhưng mà hiện giờ thì cứ gọi tôi là Orithus cũng được.”

“À… vậy sao…” Kane hạ giọng, ánh mắt giờ không còn vẻ bối rối, nhưng cô vẫn liếc xuống Mirelios đang trong trạng thái cảnh giác.

Orithus bất ngờ tiến lại gần cậu. Ông cúi người xuống, mặt gần sát với Mirelios để nhìn rõ hơn. “Có vẻ cậu cũng đã lớn thêm đôi chút kể từ ngày hôm đó.”

Mirelios nuốt nước bọt, mồ hôi chảy đầm đìa trên lẫn trán và bề mặt da cùa cậu, không rõ là do trời nóng hơn nên cậu mới ướt đẫm như vậy hoặc là do…

“Tôi biết cậu căm hận, sợ hãi và kinh tởm tôi như thế nào…” Orithus ghé sát tai cậu mà thì thầm từng câu một. “Nhưng cũng chính thứ đó sẽ giúp cậu trưởng thành... và giúp cậu hiểu được quá khứ đó thôi.”

Mắt cậu mở toang ra, kinh ngạc bởi câu nói của người đàn ông này. Không biết tại sao nhưng nó lại khiến cậu chút an tâm hơn là càng căm ghét người đã khiến cuộc đời của cậu như địa ngục.

Ông ta nở một nụ cười nhạt, ánh mắt thoáng lạnh. Rồi lùi ra sau mà nhìn thẳng cả hai người họ. “Tôi nghĩ cũng đã đến lúc chúng ta chính thức bắt đầu cuộc họp rồi.”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận