Cả ba người họ cùng nhau bước vào chuyến hành trình, vượt qua vô vàn thử thách mà cả Mặt Trời lẫn biển cát đã âm thầm sắp đặt. Những thứ có thể vượt qua chỉ bằng tấm lòng can đảm... hoặc ít nhất, họ đã nghĩ như vậy.
Hiện tại, Mặt Trời đang treo trên đỉnh đầu, thiêu đốt mọi thứ bằng ánh nắng chói chang. Bước chân của Kane và Cyrex đều đặn như thể bọn họ đã quen với cái nóng sa mạc này, mồ hôi thấm vào áo mà không một lời than vãn. Nhưng rồi, một tiếng kêu thất thanh vang lên phía sau.
“Trời ơi, nóng quá đi mất!” giọng của Mirelios vang lên, đầy mệt mỏi. Cậu lết theo sau hai người, vai trĩu xuống, tay phe phẩy vạt áo, miệng khô khốc liên tục phàn nàn về cái nóng khắc nghiệt đang giáng xuống đầu.
Cyrex quay đầu lại nhìn cậu, ánh nhìn đầy sự bất lực. Còn đâu hình ảnh của cái đứa vừa trở nên kiên định, mắt sáng long lanh, quyết tâm đồng hành vì một mục tiêu? Mới đó thôi, mà giờ đã hóa thành một cái bóng ma trắng biết than vãn.
Không tính nói gì, Cyrex chỉ lặng lẽ nhìn sang Kane. Cô cũng không thốt tiếng nào, chỉ khẽ mím môi. Trong đầu cả hai lúc này đều bật ra cùng một suy nghĩ. “Tình huống này… quen thật.” Quen đến nỗi họ có thể hình dung rõ ràng gương mặt mếu máo của một “con nhỏ tóc vàng hoe” nào đó, từng than y hệt như vậy.
Tiếng thở dài của Mirelios lại vang lần nữa, át đi dòng suy nghĩ lặng lẽ của bọn họ. Kane chỉ khẽ cười, nụ cười không có ý chế nhạo gì, chỉ đang nhớ lại hồi chính mình ngày xưa cũng từng không chịu nổi cái nắng đầu tiên, từng mỏi mệt chỉ sau vài bước chân. Cô không trách cậu, vì cô biết là không phải ai cũng có thể lập tức chịu nổi được thách thức. Và cũng không phải ai cũng có thể chuẩn bị cho những điều chưa từng trải qua.
Nhưng Cyrex thì khác. Anh chẳng có thời gian để tỏ cảm thông.
Anh quay bước lại, tiến thẳng đến chỗ Mirelios với ánh nhìn lạnh như thép nung dưới trời sa mạc.
“Đừng có mà giỡn mặt…” giọng anh sắc như dao. “Nếu ngay từ đầu cậu không chịu nổi cái nóng này thì cậu tham gia làm gì hả?!”
Mirelios lập tức giật mình mà vô thức lùi về phía sau, như thể vừa bị một cú sét giáng xuống. Cơn mệt nhọc vừa rồi như biến mất. Tay cậu lập tức đưa cuốn sách lên che đầu, vừa như phòng thủ, vừa tận dụng luôn để tránh ánh nắng đang thiêu đốt da thịt mình.
“Em đâu có nói là em không chịu nổi… Chỉ… chỉ là chưa quen thôi…” giọng cậu nhỏ dần, yếu ớt, nhưng cố chống chế.
Kane nhanh chóng chen vào giữa hai người như một lớp chắn. Tay cô nhẹ nhàng đặt lên đầu Cyrex, rồi khéo léo xoay mặt anh về phía khác, giọng cô nhẹ mà chắc.
“Bình tĩnh lại nào. Cậu ấy vẫn còn trẻ và mới bước vào thế giới này thôi mà.” Cô cười nhẹ, ánh mắt mang theo một chút tinh nghịch, nhưng cũng có phần bảo vệ. “Không phải ai cũng có thể bước một cái là thành người trường thành được đâu.”
Cyrex khựng lại trong giây lát, ánh mắt trông không còn dữ dằn nhưng vẫn đọng lại chút sự thất vọng. Một tiếng thở dài, không khí không thoát ra, nhưng sự mệt mỏi thì có thật.
Mirelios vẫn còn núp sau cuốn sách, chỉ hé mắt ra nhìn. Kane quay lại, nháy mắt một cái với cậu như thể đang nói. “Đừng có lo, cậu cứ thoải mái đi.”
“Có đi được nữa không? Nếu không thì… để tôi cõng cậu.” Giọng Cyrex lần này bất ngờ dịu hẳn, không còn cái vẻ cáu gắt hồi nãy, khiến Mirelios sững người lại như không thể tin vào tai mình.
Cậu liếc lên, thấy vẻ mặt của anh ta điềm nhiên, vẫn cái bản mặt trông nghiêm túc, đáng sợ, nên sự thay đổi ấy đủ làm cậu nghi ngờ về mục đích thực sự.
Mirelios khẽ đẩy gọng kính trên sống mũi. Cyrex mà chuyển giọng kiểu đó, không biết là đang tỏ ra tốt bụng thật hay là do sắp có chuyện gì kỳ cục xảy ra. Cậu nhìn sang Kane như đang cầu cứu.
Cô ấy mỉm cười nhẹ, bàn tay đặt lên lưng cậu như trấn an, ghé lại gần mà thì thầm. “Anh ta thỉnh thoảng cũng bất thường kiểu vậy đó. Chấp nhận hay không thì tùy cậu thôi… nhưng mà, từ kinh nghiệm cá nhân thì tôi nghĩ thì… nên nhận là tốt.”
Mirelios ngập ngừng gật đầu, rồi bước về phía Cyrex.
“N-Nếu anh đã nói vậy… thì em xin phép.”
Cyrex chẳng nói gì thêm, chỉ hơi cúi người xuống một chút để cậu ta leo lên. Mirelios hít sâu, cố gắng trèo nhưng rõ ràng chiều cao và dáng người mảnh khảnh của cậu không giúp ích gì mấy. Cậu cứ lóng ngóng, hết vịn vào vai này lại trượt xuống lưng bên kia, như một con mèo đang cố leo lên thứ gì đó quá cao.
Khi cậu lỡ ngẩng đầu lên lại đúng lúc Cyrex ngoái nhìn, ánh mắt hai người gặp nhau và không hiểu sao Mirelios bỗng cảm thấy như Cyrex đang đánh giá chiều cao của cậu.
Mặt cậu đỏ bừng, môi mím chặt lại đầy tự ái.
“Đ-Đừng có nhìn như thể em là trẻ con thế chứ…!”
Kane đứng sau lưng cậu, khẽ quay mặt sang hướng khác, một tay che miệng như cố nén tiếng cười. Vừa nhịn cười, cô vừa bất ngờ xuất hiện phía sau Mirelios, nhanh chóng đưa tay nắm lấy hông cậu. Trong một động tác dứt khoát, Kane nhấc bổng cậu lên và đặt ngay lên trên tấm lưng của Cyrex. Mặt Mirelios đỏ bừng, chẳng thể thốt nổi lời nào.
“Nếu không trèo lên được thì cứ kêu đi.” Kane vẫn giữ cái nụ cười đầy khoái chí đó, tay chắp sau lưng. “Chứ cái kiểu như cậu thì lỡ mà ngã ở cái nơi khỉ ho cò gáy nào đó thì đừng có chờ cứu hộ.” Cô quay sang nhìn Mirelios, ánh mắt có phần rùng rợn, nhếch miệng cười.
Mirelios cúi đầu, mặt ủ rũ, giọng nhỏ dần: “Vâng… Em sẽ cố gắng không làm phiền hay trở thành gánh nặng cho hai người…”
“Được rồi, đi tiếp thôi.” Cyrex lên tiếng sau khi chắc chắn Mirelios đã ổn định trên lưng mình. Anh bắt đầu bước đi, và Kane cũng lặng lẽ theo sau.
Dọc đường, Kane lên tiếng, giọng có phần tò mò: “Nhưng mà… tôi vẫn thắc mắc. Đường tới Trung Tâm còn dài lắm, sao anh lại vội vã tới đó như vậy?”
Câu hỏi của Kane cũng khơi gợi sự chú ý của Mirelios, khiến cậu quay mắt nhìn xuống Cyrex với vẻ tò mò.
Cyrex thở ra một hơi, rồi đáp: “Nếu chúng ta đi thêm vài cây số nữa, sẽ tới một khu phố nhỏ. Ở đó có một nhà ga, dù không lớn lắm nhưng có thể lên đó để rút ngắn hành trình.”
“Khoan đã… chẳng phải nhà ga đó đã ngừng hoạt động từ vài năm trước sao?” Mirelios chỉnh lại cặp kính, ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Đúng, nhưng sáng nay, tôi nhận được một Tin Thư khác.”
Kane lập tức nhíu mày, giọng nghiêm lại: “Lại là từ Trung Tâm à?”
“Không. Người gửi vẫn chưa xác định được, nhưng nội dung đó nói rằng sẽ có một đoàn tàu băng qua sa mạc này, hướng đến Thành phố xanh Ataric.” Cyrex đáp, giọng chắc nịch.
“Nghe không đáng tin cho lắm nhỉ?” Kane lấy tay mà xoay cằm của mình, đầu thì nghiêng một chút. “Người gửi không rõ nguồn gốc đã vậy còn bảo con tàu đã ngừng hoạt động từ lâu sẽ cập ga nữa chứ.
Vừa nghe thấy tên thành phố, mặt cậu liền biến sắc. “H-Hay là… chúng ta cứ mặc kệ cái tin thư đó đi được không…?” Mirelios lên tiếng, giọng run run. Cậu siết chặt cuốn sách trong tay, như thể đó là tấm khiên duy nhất giữa mình và nỗi bất an. “Đi nơi khác có khi sẽ tới gần hơn cái Trung Tâm gì đó đó.
Cyrex chỉ thở dài, lắc đầu nhẹ. “Nếu suy nghĩ như cậu thì chúng ta sẽ không bao giờ hoàn thành được mục đích đâu. Chính vì nghi ngờ nên tôi mới muốn tới đó xác minh đấy.”
“Cyrex nói đúng đấy, Mirelios.” Kane ngước nhìn bầu trời rực cháy phía trên, tay đưa lên chỉ về phía mặt trời đang đổ xuống những tia nóng bỏng. “Nếu cậu cứ để nỗi sợ níu chân mình mãi, thì làm sao đạt được mục tiêu chứ? Muốn chinh phục Mặt Trời, trước hết phải có dũng khí đã.”
“Vâng…” Mirelios chỉ khẽ đáp, không còn gì để phản bác. Dù sao thì cậu cũng chỉ vừa mới rời khỏi vùng an toàn của bản thân, và giờ phải học cách tin tưởng vào những người đã quen với con đường đầy thử thách phía trước.
Mirelios khẽ nở một nụ cười nhè nhẹ, như thể một chút tự tin vừa được nhen nhóm trong lòng. Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài lâu, vì ánh mắt cậu lại bắt gặp biểu cảm phấn khích quá mức trên gương mặt Kane khiến cậu không khỏi ngờ ngợi ra gì đó. “Chị đang… tự cao à?” cậu hỏi, giọng nhỏ pha lẫn chút thất vọng.
Câu hỏi đó khiến cho Kane bừng tỉnh khỏi cơn mộng tưởng của mình.
“Cậu không thể khen tôi một câu cho có lệ sao?” cô lầm bầm, má hơi ửng hồng, ánh mắt tránh đi chỗ khác.
“Hả? Chị nói gì cơ?”
“G-Gì đâu! Không có gì hết!” Kane vội quát nhẹ, cắt ngang như thể đang giấu một điều gì đó. Rồi không đợi thêm, cô quay lưng bước đi, dáng vẻ có phần lúng túng, bước chân hơi chập chừng, như thể cô cố tình khiến nó trông có vẻ thế.
Cyrex bỗng phát ra một tiếng cười khẽ, duy chỉ đúng một tiếng, rồi im bặt. Anh không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng bước theo sau Kane. Không rõ đó là một lỗi hệ thống bất chợt, hay chỉ đơn thuần là anh đang… cười cô.
Mirelios chỉnh lại cặp kính, nhưng dù có chỉnh chu đến đâu đi nữa, cậu vẫn chẳng thể sửa được những nghi hoặc đang chồng chất trong đầu về hai người bọn họ. Kane cô ấy hòa đồng, hoạt bát, có lúc bất ngờ thông thái và dịu dàng, nhưng thường xuyên pha trò khiến người khác không đoán được thật giả. Còn Cyrex… thì lạnh lùng đến mức khó gần, đôi khi còn đáng sợ, nhưng giờ đây lại mang đến một cảm giác đáng tin cậy.
Nhìn thấy bóng lưng đen tối đến lạ lùng của Kane làm cậu hơi khó hiểu vì sao mà mình lại liên tưởng ngay đến ‘Kẻ nắm giữ ngọn lửa nóng nhất’ dẫu sao thì nó chỉ là trong câu chuyện mà cậu từng đọc thế nhưng khi đi cùng họ, Mirelios lại có một linh cảm rất lạ như thể không sớm thì muộn, những biến cố sẽ tìm tới, đã vậy còn dồn dập không ngừng.
Ngồi vắt vẻo trên lưng của Cyrex, người mà cậu tin là có thể ứng phó với mọi tình huống, Mirelios vẫn không ngừng quan sát Kane đang dẫn đường phía trước. Ánh mắt cậu đảo qua xung quanh, luôn trong trạng thái đề phòng. Cánh tay siết chặt quyển sách quen thuộc thứ cậu xem như một thứ hộ mệnh cho hành trình đầy hiểm họa này.
Nụ cười mỏng manh trên môi đầy tự tin. Chỉ một khắc sau đã trở nên uể oải, phai dần đi.
“Liệu mình có thể toàn mạng mà quay về không ta…?” câu hỏi âm thầm ấy cứ vang trong đầu, có lẽ Mirelios sẽ giữ mãi trong lòng cho đến tận cuối hành trình này… hoặc là đến tận cuối cuộc đời.


0 Bình luận