QUYỂN 1: BÀI HỌC CUỐI CÙNG

Chương 01: Ba năm say xỉn

Chương 01: Ba năm say xỉn

Kinh thành Lai Châu - Đế quốc Mộc Long năm 802, tiết trời đã chuyển sang Đông, không khí bắt đầu se se lạnh. Ngoài trời, mưa lất phất không ngừng rơi, từng cơn gió thổi làm lắc lư cành cây ven đường, sẵn tiện cuốn đi vài chiếc lá vàng cuối thu còn sót lại.

Chiều tối, hoạt động buôn bán trên đường dần thưa thớt, ai ai cũng nhanh chân chạy về nhà để sưởi ấm. Giữa thời tiết lạnh lẽo như thế này, chỉ có đi về nhà mới khiến con người ta cảm thấy hạnh phúc. Ấy vậy mà, nhiều người lại nghĩ khác, trong tâm trí của họ vẫn hoài niệm một điểm đến, nó còn hạnh phúc hơn cả nhà của mình nữa.

Tửu lầu Xuân Phong, nơi mà các hào môn danh gia vọng tộc quy tụ để giao lưu, chiêu đãi bằng hữu, ôn chuyện với bạn hiền, liên hoan với bạn cũ. Ngoài ra, còn có các hoạt động ca múa nhạc để giải trí, các ca nữ nơi đây như tiếp thêm bầu không khí vui tươi và hoan lạc.

Người xưa nói đâu có sai, trên đời có hai thứ khiến một người đàn ông phải say, một là Tửu, còn lại là Sắc. Và Tửu lầu Xuân Phong thì bán cả Tửu lẫn Sắc, các nam tử, đại hán, từ thanh niên cho đến bô lão, họ càng uống càng hăng, hễ say lại càng uống.

eedfca09-4777-4e8c-b0ab-d9d1fee42612.jpg

“Nào nào, cụng thêm chén này tình huynh đệ chúng ta càng thêm thắm thiết.”

“Đến đến, uống hết chén này huynh đệ chúng ta sống chết có nhau.”

“Một hai ba, vô! Hai ba, vô! Hai ba, uống!”

Vô Ngân cầm lấy chén rượu của mình mà nốc, hắn ngửa đầu nuốt ừng ực từng ngụm rượu một, hai dòng rượu chảy dài từ khóe môi xuống cằm rồi rơi rớt lã chã làm ướt đẫm cái bụng phệ của hắn. Uống xong, hắn khà dài một hơi, cặp má phúng phính mỡ cũng bắt đầu đỏ ửng, báo hiệu cơn say đã tới.

“Choang.”

Vô Ngân tiện tay quăng cái chén rượu đã uống cạn xuống đất. Hắn lấy vạt áo quẹt quẹt cái miệng còn nham nhở rượu của mình rồi nói.

“Quá đã, huynh đệ chúng ta lâu rồi mới được uống sảng khoái như thế này, đệ xin uống thêm một ly nữa để kính các huynh.”

Nói rồi, không chờ đám huynh đệ phản bác, Vô Ngân tự rót thêm cho mình một chén rượu khác. Tay hắn lắc lư nhưng vẫn cầm chắc bình rượu, cái bình này rất lớn, vì mới được tiểu nhị đem lên nên còn khá nặng, hắn nghiêng bình rượu mà tay cứ run run, làm rượu tràn cả ra ngoài.

Phía đối diện Vô Ngân là một nam tử dáng vẻ trung niên, hắn tên Liễu Tam. Bộ râu mép mà hắn chăm chút, tỉa tót hàng ngày giờ cũng chĩa loạn tám phương chín hướng, tất cả chỉ vì… nhậu. Miệng hắn cười cười nhưng bên trong, cả hàm răng lại nghiến lên ken két, hắn thầm rủa.

“Mẹ nó! Lâu rồi mới uống ư? Không phải mới hôm qua còn bắt ta nhậu sống đi chết lại sao? Lão tử vừa mới tỉnh lại trưa nay, chưa húp được chén cháo nóng nào vào bụng, lại bị ngươi lôi cổ đi nhậu tiếp. Mẹ kiếp! Cái tên sâu rượu chết tiệt!”

Nghĩ rồi, Liễu Tam vô thức liếc nhìn qua người bên cạnh. Người này tên Qua Long, hắn trông trẻ hơn Liễu Tam một chút, mày râu nhẵn nhụi, khuôn mặt chữ điền, pha lẫn một nét anh tuấn nho nhã và chất phác. Nhưng giờ này, mí mắt của Qua Long như muốn sụp xuống, đôi mắt hắn thâm quầng tựa gấu trúc.

Đón được ánh mắt của Liễu Tam, Qua Long chỉ biết cười khổ. Hắn nào biết đi nhậu lại là một cực hình tàn nhẫn đến như vậy. Trước giờ, ở cái Mộc Long đế quốc này hắn chưa dám vỗ ngực xưng tên: “Qua Long ta là đệ nhất thần tửu”, nhưng ít ra hắn cũng tự tin vào tửu lượng của mình lắm. Ấy vậy mà lúc này hắn thấy sợ lắm rồi, sợ cái cách thằng kia nhậu, cả tháng này hắn bị giày vò cho đến thảm. Hắn lẩm nhẩm trong đầu, hóa ra mình đã nhậu hai mốt ngày liên tiếp rồi. Đến cả nước hay rượu hắn còn không phân biệt được nữa, đói cũng uống mà khát cũng uống.

“Choang.”

Vô Ngân lại đập nát cái chén xuống đất như thói quen. Hắn hít một hơi thật sâu rồi phà ra bằng miệng, cả người khoan khoái đến lạ thường. Cái tay hắn lại vớ lấy bình rượu trên bàn theo phản xạ tự nhiên, đôi mắt dáo dác tìm một chiếc chén khác trên bàn.

Thấy vậy, Liễu Tam như sợ tên mập kia lại rót mời ép uống, hắn lè nhè cất giọng.

“Vô Ngân Phó đoàn trưởng, hay là tối nay chúng ta nghỉ sớm nhé, tửu lượng của chúng ta sắp không được nữa rồi. Với chúng ta, ngài chính là đệ nhất thần tửu, chúng ta theo ngài không kịp.”

Vô Ngân nghe cái giọng như muốn khóc của Liễu Tam, hắn ha hả cười rồi nói.

“Này Liễu Tam sư huynh, trước kia chúng ta ở Sát Mộc Sư Đoàn như thế nào? Không phải lúc đó ta không uống được rượu nhưng vẫn nhiệt tình bồi tiếp các huynh đó sao. Sau khi bị trọng thương, biết mình bị phế đi Mộc hồn, giờ chỉ có rượu mới có thể làm ta nguôi ngoai, không lẽ các huynh nhìn tiểu đệ cô đơn mà không thấy đau lòng sao? Hay các huynh lại chê tên Phó đoàn trưởng phế vật này? Đến! Làm vài chén nữa thì ta mới tha cho các huynh được, các huynh sợ sao? Sợ cũng không được về!”

Nghe những lời ai oán này, Liễu Tam và Qua Long lại chẳng thèm đếm xỉa. Bọn hắn đã quá quen với cái văn này rồi, bởi hai mươi mốt ngày nhậu thì thằng kia cũng nói câu đó đến tận hai mươi hai lần. Nếu không phải nhiệm vụ mà Đoàn trưởng giao xuống thì bọn hắn đã bỏ chạy từ lâu. Thế rồi, bọn hắn vẫn phải cắn răng chịu đựng, tay bắt mặt mừng mà tiếp rượu với Vô Ngân.

---

Gần giữa đêm, gió rít mỗi lúc một lớn, trời cũng bắt đầu lạnh hơn, thỉnh thoảng có vài cơn gió mạnh luồn thẳng vào khe ngói khiến chúng nảy lên, phát ra tiếng lạch cạch có phần ghê rợn.

Dưới một mái ngói nhỏ phía sau Tửu lầu Xuân Phong, Vô Ngân đang ưỡn cái hông về phía trước, quần đã kéo xuống ngang mông, tay thì cầm một sinh vật bé nhỏ, cặp mông to tròn không ngừng lắc lư qua lại. Trong cơn giá lạnh, một dòng nước ấm uốn lượn mà tuôn ra, dội tung toé về phía góc tường.

Hắn đã uống rất nhiều, nếu ngồi uống với người khác, họ uống một thì hắn uống ba, họ uống ba thì hắn uống bảy, chỉ có hơn chứ không kém. Ba năm nay, từ cái lúc bị trọng thương khi vây giết Mộc Nhân Giả, sáu tháng đầu tiên, hắn không ngại lặn lội khắp nơi để chữa trị, y sư nổi tiếng nào hắn cũng ghé thăm, nhưng đáp lại hắn chỉ là những tiếng thở dài kèm theo lời cáo lỗi. Và rồi, hy vọng tu vi của hắn dần nguội lạnh, ý chí của một thiếu niên anh hùng sa sút trầm trọng.

Đến một ngày nọ, khi tình cờ đi ngang qua tửu lầu Xuân Phong, hương rượu Trúc Mỹ Nhân nơi đây tỏa ra khiến toàn thân hắn bỗng nhiên rạo rực. Có một động lực vô hình nào đó thôi thúc hắn phải uống cho bằng được loại rượu này. Trước giờ hắn nào phải kẻ si mê rượu, còn ghét ra mặt ấy chứ, ấy vậy mà đến khi hắn sực tỉnh lại, đã thấy mình cầm trên tay chén rượu Trúc Mỹ Nhân lúc nào không hay. Hắn thầm nhủ kỳ lạ, nhưng rồi cũng quyết đoán uống cạn chén rượu ấy.

Và đến tận ba năm sau, Vô Ngân không biết mình đã uống bao nhiêu chén Trúc Mỹ Nhân nữa rồi, ngày nào hắn cũng uống, càng uống càng sảng khoái, càng uống càng đê mê, hắn phát hiện… mình đã trở thành một tên bợm rượu. 

Nhưng lạ thay, duy chỉ có Trúc Mỹ Nhân ở nơi này mới có thể khiến hắn động lòng. Còn các loại rượu khác thì ngược lại, hắn chẳng hứng thú động tới dù chỉ một hớp. Trước đây, thân thể hắn tráng kiện bao nhiêu thì giờ này phì nộn bấy nhiêu, cũng vì chỉ ăn với nhậu gần suốt ba năm, hắn từ bảy mươi cân đã lên tới một trăm mười bảy cân. Có lẽ người quen lâu ngày không gặp cũng sắp không nhận ra hắn nữa rồi, nào đâu còn dáng vẻ kiêu hùng, sắc lạnh của một vị Phó đoàn trưởng năm xưa. Ngay cả chuyện phục hồi tu vi đến cả hắn cũng quên đi tự lúc nào.

“Đúng là không gì thoải mái bằng ẻ đái kịp thời mà.”

Vô Ngân thỏa mãn kéo cái cạp quần của mình lên, hắn cười rồi rên lên trong sảng khoái. Nói rồi, hắn loạng choạng lê cái thân mập ú trở về đình viện. Hôm nay, hắn quyết định sẽ nhậu cho tới sáng, trời càng trở lạnh, hắn thấy càng thích hợp để chè chén.

Lên tới lầu hai của đình viện, Vô Ngân ngơ ngác tìm lại gian phòng lúc trước đã ngồi. Hắn vỗ đầu mình vài cái, nhậu từ sáng đến tối, hắn cũng quên để ý mình ngồi ở phòng nào. Lân la một hồi, khi sắp tới phòng số ba, hắn loáng thoáng nghe được giọng của Qua Long. Mắt hắn sáng lên như vớ được vàng, sau đó cười nhẹ rồi thầm nhủ.

“Hóa ra là ở đây, phải rút kinh nghiệm cho lần sau mới được.”

Vô Ngân tính đẩy cửa vào, nhưng bàn tay chợt khựng lại trên mép cửa, bởi trong vô thức hắn nghe được Qua Long có nhắc đến tên mình. Nở một nụ cười gian xảo, hắn thầm tính toán.

“Khà khà, để xem các ngươi nói xấu gì ta nào? Nếu chẳng may để ta nghe được, ắt sẽ phạt các ngươi mỗi người một trăm chén.”

Nói rồi, Vô Ngân nhẹ nhàng áp tai vào thành cửa, cái má phúng phính như bánh bao của hắn vì thế mà cũng bị ép thành dị dạng.

Trong phòng, Qua Long bày ra khuôn mặt u sầu, ra sức than thở với Liễu Tam.

“Đại ca, chúng ta phải cặp kè với Vô Ngân thêm bao lâu nữa vậy? Sức khỏe của ta vì rượu mà muốn sụp đổ rồi. Huynh biết không, hôm qua y sư vừa mới khám cho ta xong, hắn bảo ta có nguy cơ bị xơ gan cổ trướng cơ đấy, bảo ta phải cai rượu gấp, chứ không thì…”

Qua Long chưa nói hết câu, Liễu Tam đã vội ngắt lời. 

“Được rồi! Được rồi! Nghe ngươi than vãn cả tháng nay mà mệt, ta khác gì ngươi đâu. Cố gắng đi, theo mật lệnh của Đoàn trưởng thì chỉ cần bảo vệ tên Vô Ngân kia bốn ngày nữa thôi. Bốn ngày sau đại sự tất thành, huynh đệ ta ắt sẽ được trọng thưởng. Nghe nói là La Hán Quả, ăn vào thì tu vi sẽ tăng trưởng một đoạn dài.”

Nghe thế, Qua Long chỉ đành thở dài. Bốn ngày nói thì ít, nhưng đối với hắn, bốn ngày này khác gì bốn năm đâu. Hắn chỉ mừng thầm là sau nhiệm vụ mật sẽ luôn trọng thưởng, hắn đợi ngày này đã lâu lắm rồi, bởi tu vi của hắn một năm nay đã gặp bình cảnh, tu luyện mãi vẫn không cách nào đột phá.

Sau một thoáng tự an ủi chính mình, Qua Long tò mò hỏi Liễu Tam, lần này giọng hắn cũng nhỏ hơn.

“Đại ca, ta thấy Vô Ngân cũng là kẻ kỳ tài, mặc dù tu vi bị phế nhưng vốn hiểu biết của hắn thực sự khiến ta phải khâm phục. Mất võ thì còn văn mà, nếu hắn không thích hợp để làm Phó đoàn trưởng nữa thì hạ cấp xuống làm Đội trưởng. Sát Mộc Sư Đoàn chúng ta xưa nay rất trọng người tài, nhiệm vụ lần này của Đoàn trưởng làm ta thực sự khó hiểu.”

Lúc này, khuỷu tay Liễu Tam đã chống lên bàn, hai ngón tay day day cái trán như muốn phần nào xua đi cơn say trong người. Cặp chân mày của hắn nhíu lại, không cho là đúng mà nạt nhẹ Qua Long.

“Ngươi thì biết cái gì, nói về kỳ tài mưu lược thì Vô Ngân sánh bằng Đoàn trưởng Lý Chiến được sao? Thâm ý của Đoàn trưởng người thường như chúng ta làm sao đoán được. Nhưng… ta có thể cho ngươi biết một bí mật nhỏ.”

“Bí mật gì?” Qua Long lập tức hỏi lại theo bản năng.

Liễu Tam nhếch mép cười, ra vẻ ta đây mới là thân tín của Đoàn trưởng. Hắn thấp giọng đáp.

“Trước đây, cũng có một kẻ trong sư đoàn giống như Vô Ngân, sau một lần đỡ giúp Đoàn trưởng một đao đánh lén của địch nhân, hắn cũng bị trọng thương rồi mất đi Mộc hồn. Khi ấy, đại nhân vô cùng thương tâm, và để báo đáp, ngài ấy đã giao cho hắn một công việc vô cùng nhàn hạ, lương cũng khá cao trong đội hậu cần, tha hồ mà ăn sung, mặc sướng. Nhưng người biết không? Sau ba năm, hắn bị chính ngài tự tay xử tử bởi tội tham ô ngân khố đấy. Vì niệm tình ơn nghĩa cứu mạng năm xưa, ngài ấy để lại cho tên kia chút danh dự cuối cùng, không phanh phui trước toàn thể sư đoàn mà chỉ xử kín, chỉ một vài người được biết.”

Kể ra một tràng dài, không đợi Qua Long nghĩ ra điều gì. Liễu Tam tỏ ra nguy hiểm mà tiếp lời.

“Giờ cũng là kỳ hạn ba năm của Vô Ngân rồi, ta nhớ thời điểm này cũng phải theo bảo vệ tên kia, ta đoán…”

Qua Long như nhìn ra điều gì, hắn vội cướp lời Liễu Tam.

“Vô Ngân sẽ chết ư? Vì tội gì?”

“Đúng! Sẽ chết. Hơn nữa… tội gì cũng được, miễn là chết!” Liễu Tam lạnh lùng khẳng định.

Lời vừa lọt tai, Qua Long giật nảy cả mình, da đầu bắt đầu tê dại. Hắn nào phải kẻ ngu, trong thoáng chốc đã nghe ra toàn bộ ý tứ trong lời nói của Liễu Tam, kể cả cái mùi âm mưu quỷ kế cũng ngửi ra được. Thân là chiến sĩ, hắn thà hy sinh trên chiến trường, chết một cách hiên ngang, oanh oanh liệt liệt mà chết. Đằng này, phải chết bởi âm mưu của chính đồng đội của mình, chết mà không rõ tại sao lại chết, sống lưng của hắn bắt đầu lạnh toát. Trong lòng hắn, có một chút gì đó lấy làm thương hại, đồng cảm với tình cảnh của tên mập Vô Ngân.

Bất chợt, tim Qua Long giật thót, Liễu Tam trong cơn say mới vô tình tiết lộ bí mật động trời này cho mình. Chẳng may tai vách mạch rừng mà lộ ra ngoài, uy tín cũng như danh dự của Đoàn trưởng Lý Chiến sẽ bị tổn hại nặng nề, và người phải chết tiếp theo chắc chắn là hắn và Liễu Tam. Nghĩ đến đây hắn càng sợ hơn, rượu vào lời ra, hắn thề... sau vụ này sẽ không bao giờ uống rượu nữa.

Trong phòng có người sợ một, thì bên ngoài có người đã sợ tới mười. Đầu óc Vô Ngân bỗng chốc thanh tỉnh, bản năng sinh tồn khiến tim hắn đập nhanh, treo cao đến đỉnh điểm. Người đời thấy hắn trẻ, đúng là rất trẻ bởi hắn mới hai mốt tuổi mà thôi, nhưng đừng vì vậy mà đánh giá thấp hắn. Có thanh thiếu niên bình thường nào mới mười sáu tuổi đã gia nhập quân đội, chỉ trong hai năm đã lên tới chức Phó đoàn trưởng sư đoàn Sát Mộc không? Mà sư đoàn ấy đâu phải là mấy đội đánh thuê tầm thường, trừ quân đội trong hoàng cung ra thì đây chính là sư đoàn mạnh nhất đế quốc Mộc Long, chỉ phục vụ lợi ích cho Hoàng thất.

Vô Ngân hít một hơi dài, hắn thầm nhủ.

“Lần này sa vào bẫy chuột thật rồi.”

Hắn đúng là sợ, nhưng thứ hắn sợ không phải là cái chết, mà là sợ cái tâm cơ của tên Đoàn trưởng kia. Nhưng hắn cũng chưa hiểu lắm, tại sao muốn giết hắn nhưng phải đợi đến ba năm, tại sao phải phái người bảo vệ an toàn cho hắn, để rồi chính là người đích thân ra tay giết hại.

Rất nhiều điểm vô lý chạy loạn trong đầu Vô Ngân, vầng trán hắn bắt đầu nhăn nhúm, càng suy nghĩ càng khó lý giải.

“Lý Chiến ơi là Lý Chiến, là ta xem thường Đoàn trưởng ngươi rồi.”

Nghĩ đến đây, Vô Ngân nhẹ nhàng quay người bước đi. Nhưng, hành động lúc này của hắn không phải là lập tức chạy trốn, mà là quyết định… đi tiểu một lần nữa.

Một lúc sau, cũng ngay tại vị trí này, Vô Ngân trở lại cùng với một bình rượu lớn trên tay. Dáng người liêu xiêu như muốn ngã, miệng còn nghêu ngao câu hát.

“Khổ trước sướng sau thế mới giàu, tình nghĩa anh em… có chắc bền lâu.”

Những gì hắn bày ra chẳng khác gì thường ngày cả, vẫn là một Vô Ngân bợm rượu, tối say ngày xỉn, riêng chỉ có ánh mắt là sắc lạnh hơn bao giờ hết. Nhìn vào cánh cửa được khép kín đang chắn lối mình, hắn dứt khoát đưa chân lên rồi đạp mạnh.

“Phanh.”

Hai cánh cửa mở tung, một bên cửa vì cước lực mạnh bạo của Vô Ngân mà gãy luôn cái bản lề. Mặc kệ bốn con mắt trố lên trong ngạc nhiên và sợ hãi đang nhìn mình. Hắn bước vào phòng, trên môi nở một nụ cười hoà ái.

“Ha ha, lại đến, lại đến. Hai huynh đệ tốt của ta, đêm nay chúng ta phải làm đủ một trăm chén rượu giao bôi. Các huynh sợ sao? Sợ cũng không được về.”

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!