Mộc Châu đại lục – nơi mà hàng trăm đế quốc cư ngụ, vạn vật lấy Mộc làm căn cơ. Mỗi giống loài sẽ có một hệ thống tu luyện riêng nhưng đều có điểm chung là lấy Mộc làm chủ. Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể tu luyện, bởi nó chỉ dành cho những kẻ may mắn sở hữu Mộc hồn trong nội thể từ lúc mới sinh ra. Và ngược lại, nếu không có Mộc hồn thì kẻ đó chỉ có thể cam tâm tình nguyện làm người thường mà thôi.
Mỗi Mộc hồn sẽ có hình dáng khác nhau, nó vốn là cái bóng của một loại Linh thụ nào đó trên Mộc Châu đại lục, vì thế mà chỉ cần dựa vào Mộc hồn mà có thể phân biệt được độ mạnh yếu khác nhau.
Tính năng của Mộc hồn rất đa dạng, có loại thiên về sức mạnh chiến đấu, có loại thì thiên về trị liệu, có loại dùng để phụ trợ, còn có cả loại chỉ dùng để chạy thoát thân, tất cả đều tùy thuộc vào vận may của kẻ mới được sinh ra.
Linh thụ ở Mộc châu đại lục sau hàng triệu năm khai phá đã được xếp hạng rõ ràng trên Linh Thụ Bảng. Có tới 10.203 loại, xếp hạng một đến một trăm gọi là Thần thụ, từ một trăm lẻ một đến một nghìn là Cổ thụ, và thứ hạng từ một nghìn lẻ một trở về sau thì đều gọi chung là Linh thụ.
Ví như nhân loại, một khi khai mở được Mộc hồn, họ sẽ phải tìm đúng loại Linh thụ mà Mộc hồn họ đang sở hữu để tiếp tục đột phá lên các cảnh giới cao hơn, đó là: Kết Mộc, Kết Linh, Kết Tinh, Hóa Hình, Hợp Thể và cuối cùng là Hợp Giới.
Mỗi cảnh giới là một quá trình tích lũy Mộc lực từ Sơ kỳ - Trung kỳ - Hậu kỳ - Viên mãn. Cảnh giới nào cũng vậy, phải lần lượt vượt qua bốn giai đoạn này mới có thể đột phá tu vi.
Có kẻ cả đời truy cầu thực lực nhưng vẫn mãi kẹt ở Kết Mộc, lại có kẻ chỉ ngồi chơi xơi nước cũng có thể lên tới Kết Tinh. Nhưng sự trớ trêu ấy chỉ có thể tồn tại ở những cảnh giới cấp thấp, để đột phá những cảnh giới cao hơn ắt không thể dựa vào may mắn hay thiên phú được. Nó phải là quá trình không ngừng tu luyện trong gian khổ, chuyên tâm cảm ngộ, thậm chí cướp đoạt tài nguyên, cho dù phải bán cả mạng.
Sự đời cũng lạ, có những kẻ mang trong mình Mộc hồn của Thần thụ, tưởng chừng là con cưng của trời đất, nhưng nếu sinh ra nhầm nhà thì cũng phải chịu một kiếp phàm trần mà thôi. Bởi vì Linh thụ xếp hạng cao nào đâu dễ kiếm đến như vậy, tìm chúng chẳng khác nào là mò kim đáy bể. Nhưng may mắn tìm được thì sao? Thì một phương cường giả của thế giới này chắc chắn sẽ có tên người đó.
Vậy nên, những kẻ sinh ra trong Đại gia tộc, hay là trong Hoàng thất sẽ có hậu thuẫn vô cùng lớn, không những có sẵn Linh thụ, Cổ thụ, thậm chí là Thần thụ trong kho bảo khố. Còn có những cuốn công pháp tu luyện đặc thù, khiến tốc độ tiến cảnh rất nhanh, chỉ cần ngươi có Mộc hồn xếp hạng cao và thêm lòng quyết tâm trở thành cường giả, chắc chắn ngươi sẽ lọt vào tầm ngắm bồi luyện của gia tộc.
Tại đế quốc Mộc Long, chỉ với cảnh giới Kết Tinh thì đã được xem là cường giả, cảnh giới Hóa Hình thì hiếm thấy hơn, họ chỉ có thể là những thành viên cốt cán, xuất hiện trong các Đại gia tộc hoặc là người mang trong mình dòng máu Hoàng thất. Còn cảnh giới Kết Linh thì nhan nhản ngoài đường, họ trở thành lực lượng phổ biến nhất trong các thế lực lớn nhỏ, đặc biệt là trong sư đoàn hoặc các tổ đội đánh thuê.
Năm ấy, Vô Ngân - một thiếu niên mới mười sáu tuổi đã là Kết Tinh. Lúc hắn xin gia nhập vào quân đội đã thu hút biết bao nhiêu là ánh nhìn. Cũng bởi lai lịch của hắn chỉ là một tán tu, thế nên các thế lực không ngừng tới gặp mặt, tranh nhau mời chào bằng lời ngon tiếng ngọt.
Tại Kinh thành Lai Châu, sự xuất hiện của Vô Ngân lúc bấy giờ không khác gì mặt trời ban trưa. Chỉ vì hắn mà các thế lực nơi đây không ngại va chạm, đấu đá lẫn nhau, khiến cả Kinh thành một phen náo động.
Cũng may, một viên sứ giả của Sát Mộc Sư Đoàn - đệ nhất sư đoàn của Mộc Long đế quốc lúc bấy giờ đã dựa vào danh tiếng và địa vị, mạnh mẽ cướp đi vị thiếu niên thiên tài ngay giữa thanh thiên bạch nhật. Nhờ có vậy, các thế lực kia mới từ bỏ ganh đua, thối lui trong sự oán trách và tiếc nuối.
Thế mới nói, nhân tài là một thứ mà bất kỳ một thế lực nào cũng muốn tìm kiếm và sở hữu. Có nhân tài thế lực của họ mới bền vững, có nhân tài thì mới có lợi thế trong các cuộc chém giết giành giật tài nguyên. Và dĩ nhiên, có nhân tài thì mới không ngừng vun đầy kho tàng bảo khố của họ. Vậy nên, ở thế giới này luôn tồn tại một quy luật thép: “Cường giả vi tôn – Mộc hồn thượng đẳng.”
----
“Vù… vù…”
Gió lạnh thổi thành từng cơn, tốc mạnh vào một thân hình mập mạp. Lúc này, Vô Ngân vừa suýt xoa hai bàn tay ú nù, vừa bước nhanh về phía trước. Trời mới tờ mờ sáng, hắn lén lút rời khỏi Tửu lầu Xuân Phong, để lại Liễu Tam và Qua Long nằm say bất tỉnh, có lẽ lần này là lần bọn họ phải uống nhiều nhất kể từ khi phải nhậu với hắn.
Vô Ngân liên tục hít thở thật sâu để giúp mình thoát khỏi hơi men, từng đợt khí lạnh chui vào buồng phổi khiến hắn thanh tỉnh phần nào. Suốt ba năm đắm chìm trong nhậu nhẹt, mỗi lần từ tửu lầu Xuân Phong về, hắn sẽ đi thẳng một mạch về nhà, leo lên giường và đánh một một giấc tới quá trưa mới dậy. Nhưng lần này thì khác, thói quen thường ngày có chút thay đổi, hắn cố ý ghé vào một hiệu thuốc nhỏ bên đường.
Đứng dưới chiếc bảng hiệu bằng gỗ, mắt Vô Ngân líu nhíu nhìn lên, cố gắng đánh vần từng chữ nhưng bất thành. Ánh sáng nhá nhem buổi sáng sớm, thêm vào đó là cơn chếnh choáng của kẻ say, rốt cuộc hắn cũng từ bỏ cái ý định này.
Sau một thoáng chần chừ, Vô Ngân tiến lên trước vài bước, tay vỗ mạnh ba lần lên cánh cửa gỗ đang đóng chặt. Hắn dùng hơi quá lực, tiếng vang dồn dập chẳng khác gì đang báo cháy.
Oái ăm thay, sau vài nhịp thở mà chẳng hề có động tĩnh nào đáp lại hắn. Trời lạnh buốt cả da, phải vài tiếng nữa mặt trời mới ló dạng, một cái hiệu thuốc nho nhỏ bên đường đã làm gì mở cửa để mà buôn với bán. Biết là vậy, nhưng hắn vẫn cố chấp thử thêm lần nữa, lực tay còn mạnh hơn lúc trước.
Cứ thế, hắn mặt dày mày dạn lặp đi lặp lại đến năm sáu lần, rốt cuộc cũng có thành quả. Phía trong nhà, một tràng âm thanh chửi rủa đầy hậm hực của một người đàn ông vọng ra.
“Đừng gõ nữa! Đừng gõ nữa! Mới sáng sớm sao lại quấy phá nhà người ta? Bảy giờ hãy quay lại, lúc đó bổn tiệm mới mở hàng, ngươi mà phá nữa đừng trách ta báo lên quan phủ.”
Đoán người vừa lên tiếng hẳn là chủ nhân nơi này, không quan tâm đến lời dọa nạt, Vô Ngân lạnh lùng cất giọng.
“Ngươi không mở? Có tin cái cơ ngơi nho nhỏ này của ngươi sẽ sáng nhất cái Kinh thành này không?”
“Mẹ kiếp! Mới sáng mà gặp phải thằng điên rồi!”
Ngay lập tức, chủ hiệu thuốc xẵng giọng quát lớn. Gã vốn chẳng phải dạng vừa gì, sinh sống ở cái đất Lai Châu này đâu phải dễ, ngoài cạnh tranh buôn bán ra, bản thân cũng phải có chút năng lực để mà giữ của.
Vừa dứt lời, chủ hiệu thuốc mở phanh cánh cửa, tu vi Kết Mộc của gã liền bộc phát. Tức thì, trên trán gã xuất hiện một hình xăm sợi dây màu xanh đen. Cũng ngay lúc ấy, từ bàn tay phải của gã huyễn hóa ra một sợi roi màu xanh đen y hệt như trên trán. Cái roi dài ấy hai mét hơn, trên thân lởm chởm rất nhiều cây gai sắc nhọn.
Roi cầm trên tay, không thèm nhìn lấy mặt kẻ quấy phá, chủ hiệu thuốc quyết định tiên thủ hạ vi cường, chiếm lấy tiên cơ mà đánh tên này một trận cho bỏ tức. Nghĩ là làm, gã liền phát lực, cánh tay có chút gầy gò cầm roi quất tới, khuôn mặt gã tỏ ra mười phần hung ác.
Từ lúc chủ hiệu thuốc mở cửa cho đến khi phát động tấn công chỉ là trong nháy mắt. Bóng roi cắt vào trong không khí phát ra tiếng vun vút, không một tia nương từ, nghe cực kỳ đáng sợ. Chỉ cần kẻ trước mặt là người thường, hẳn vì một roi này mà gục ngay tại chỗ.
Bỗng nhiên, roi đi được nữa đường liền có dị biến. Nét mặt hung ác của chủ hiệu thuốc trở méo xệch, tròng mắt co rút liên hồi. Như có tật giật mình, cánh tay cầm roi của gã đang thuận đà quất tới tự dưng thụt lạị, vô tình thay đổi cả quỹ đạo tấn công ban đầu.
“Phanh.”
Cánh cửa gỗ kế bên bị xé làm đôi, chứng tỏ một roi này cũng đủ hung ác, đánh vào người thì chỉ có thể tan xương nát thịt. Cánh cửa bị phá tan nhưng kẻ phá rối vẫn còn lù lù trước mắt, nhưng gã chủ hiệu thuốc lại mừng rỡ khi người kia vẫn đứng mà không phải nằm. Gã vội xua tan mộc lực, roi trên tay cũng vì vậy mà tan biến vào trong không khí.
Dưới bộ ria mép, gã cố ý nặn ra một nụ cười thân thiện nhất có thể, có lẽ nụ cười ấy là nụ cười đẹp nhất của gã từ lúc sinh ra đến giờ. Bởi ngay lúc này đây, đập vào mắt gã là một lệnh bài màu xám tro, hoạ tiết vô cùng tinh xảo, trên đó có một con rồng màu vàng, thân rồng uốn quanh một cái trụ. Và hơn hết, thứ có thể cản lại một chiêu vừa rồi chính là hai chữ “Sát Mộc” được khắc nổi trên đó.
Sống ở đây đã lâu, chủ hiệu thuốc mới nhìn liền nhận ra lai lịch người đứng đối diện. Tim gã đập nhanh liên hồi, trời tuy lạnh nhưng mồ hôi trên lưng chảy ra như tắm, làm ướt cả một mảng áo.
Vô Ngân thu lại lệnh bài Sát Mộc Sư Đoàn trên tay, hắn cười hỏi.
“Ông chủ tập thể dục sớm thế?”
Thanh âm lè nhè như chế giễu, chủ hiệu thuốc khúm núm, vội khom người kính cẩn.
“Dạ… dạ! Tại hạ bái kiến Sát Mộc đại nhân, tại hạ có mắt không tròng, mong… mong đại nhân lượng thứ.”
Nói rồi, gã quỳ rạp xuống đất, trán dí sát sàn nhà. Trong thâm tâm không ngừng oán trách, ma xui quỷ khiến thế nào, mới sáng tinh mơ đã đụng phải chuyện xui xẻo. Trước giờ gã vô cùng biết thân biết phận, nào dám đắc tội với đại nhân vật nào đâu, mà kẻ kia lại là người của Sát Mộc sư đoàn lừng danh nữa chứ.
“Ấy ấy, ngươi làm cái gì thế? Đứng lên đi, vừa rồi ta chỉ hù dọa để ngươi mở cửa. Thực ra… ta đến chỉ để mua ít thảo dược.”
Vô Ngân cười nói với chủ hiệu thuốc, trên mặt còn bày ra sự áy náy. Thế nhưng, hơi men đang không ngừng bốc ra từ cửa miệng, trông thập phần giả tạo.
Ở dưới đất, như nghe được đặc xá, gã chủ hiệu thuốc mới lục tục đứng dậy. Lần này gã mới dám vụng trộm nhìn về phía Vô Ngân, ấn tượng đầu tiên của gã là một thân hình vừa trắng lại vừa tròn. Trong trí nhớ của gã không hề có vị đại nhân nào trong Sát Mộc sư đoàn có dáng người tương. Nhưng nghĩ rồi, thế lực kia người đông như kiến, đâu phải muốn biết là được. Giờ này, gã chẳng có lòng dạ nào đi quan tâm đến chuyện đó, thứ duy nhất mà gã có thể thở phào là vị đại nhân kia chỉ đến để mua thảo dược chứ không có ý trách tội gì. Thoáng chốc lấy lại sự điềm tĩnh, gã cung kính đáp.
“Không dám! Không dám! Đại nhân ghé chơi đã là phúc phận mười đời của tại hạ. Không biết đại nhân muốn lấy gì ở bổn tiệm? Nếu có, tại hạ nguyện biếu chứ không bán.”
Chuyện chưa có gì mà đối phương đã muốn hối lộ mình, Vô Ngân thầm khen kẻ này có đầu óc nhanh nhạy. Nhưng tiền hắn không thiếu, nào muốn dông dài, hắn vào thẳng vấn đề.
“Ta cần Diệp Tương Tư và Diệp Túy Hồn, ngươi có chứ?”
“Phịch!”
Một thanh âm trầm đục vang lên. Câu hỏi ấy tựa sét đánh ngang tai, gã chủ hiệu thuốc giật mình mà quỳ xuống theo phản xạ. Hai thứ mà vị đại nhân kia nhắc đến chẳng phải thứ gì xa lạ, bởi trong trí nhớ của gã, chúng vốn là hàng cấm mà.
Vài năm trước, những thứ kia luôn được buôn bán rộng rãi. Nhưng đến ngày nọ, có một vị Luyện Mộc Sư bí ẩn sáng chế ra một loại thuốc lạ, đến cái tên cũng lạ nốt, đó là Diệp Shisha. Cách dùng rất đơn giản: đốt và hút. Chỉ vậy thôi mà khiến cho cả đế quốc phải đảo điên vì nó, bởi lẽ… nó có thể gây nghiện. Đến nỗi, nhân gian đã miêu tả công dụng của Diệp Shisha thành hai câu thơ.
“Hút một hơi đời này thanh thản – Thêm hơi nữa tản mạn cõi tiên.”
Càng hút càng mê, Diệp Shisha khiến người ta không thể nào dứt ra được. Đặc biệt là tầng lớp thường dân, họ không có Mộc hồn, năng lực kháng cự với thảo dược là cực kỳ yếu đuối, khó ai có thể thoát ra được sư mê hoặc ấy. Vì lẽ đó, phía đế quốc đã vội ban hành lệnh cấm, nguyên liệu thành phần chủ yếu của Diệp Shisha là Diệp Tương Tư và Diệp Túy Hồn cũng bị xếp vào sách đen. Những ai buôn bán hai loại thảo mộc này sẽ bị phạt: nặng thì chịu cảnh tù đày, nhẹ thì tịch thu toàn bộ gia sản.
Nhưng cấm thì cấm vậy thôi, chúng vẫn còn trôi nổi tại thị trường chợ đen, bởi lợi nhuận kiếm từ Diệp Shisha là một khoản kếch xù, vẫn còn nhiều kẻ vì tiền mà liều mạng.
Lúc này, chứng kiến phản ứng sợ hãi của chủ hiệu thuốc, Vô Ngân giả bộ nghiêm túc hỏi.
“Ngươi bị thất khớp à, sao thích quỳ thế? Ta biết nó rõ là hàng cấm, nhưng làm sao cấm được các ngươi. Ta nói rồi, ta đến đây để mua hàng, chứ không hề đến để bắt tội. Nhưng… nếu ngươi không có hàng để bán, thì ngươi càng có tội.”
Vô Ngân cười bí hiểm, như thể ta đây có thể nhìn thấu tâm can của ngươi. Mà quả thật, hắn thực sự biết chứ không phải cố ý nói hươu nói vượn để phủ đầu gã. Bởi cái tên Luyện Mộc sư tạo ra Diệp Shisha kia không ai khác chính là hắn.
Vài năm trước, cái lúc mới tới Kinh đô Lai Châu, tuy được người người ngưỡng mộ, nhà nhà săn đón, nhưng xuất thân của Vô Ngân cuối cùng cũng chỉ là tán tu, gia nhập vào thế lực lớn như Sát Mộc sư đoàn thì cũng là kẻ làm công ăn lương. Mà hắn đã ở tu vi Kết Tinh rồi, đâu phải cứ ngồi thiền, hít khí trời là tu luyện được. Thế là dựa vào tài năng luyện mộc của mình, hắn bí mật tạo ra một khoản thu nhập bằng Diệp Shisha. Nào ngờ nó lại đánh trúng vào tầng lớp trẻ chưa trải sự đời, nhiều mộng mơ và dục vọng.
Mới đầu, Vô Ngân chỉ muốn tạo ra một thứ thuốc an thần, giúp con người có thể tự chữa lành vết thương trong tâm hồn, xoa dịu đi gánh nặng lo toan thường ngày, chỉ cần hút một điếu là đủ. Ai dè, hắn đã đánh giá quá thấp thứ thuốc ấy, và hệ lụy cũng đã tới, vô tình dưới tay hắn là hàng triệu con nghiện sẵn sàng bỏ tiền vào túi hắn. Thấy tình hình không ổn, hắn rút lui không làm nữa, tiền thì kiếm đủ rồi, khiến người khác càng lún sâu trong khoái lạc, hắn càng không nỡ.
Nhưng trớ trêu thay, Vô Ngân muốn dừng, nhưng kẻ khác có chịu dừng đâu. Công thức bài chế của hắn đã bị các Luyện Mộc sư khác đem ra phân tích cặn kẽ, tuy không đạt được hiệu quả như chính phẩm nhưng cũng phỏng chế được bảy tám phần. Thế là tình hình đã rối lại càng thêm rối, đã có người sốc thuốc mà chết chỉ vì mua trúng hàng giả. Từ đó Đế quốc Mộc Long mới mạnh tay bài trừ tệ nạn. Lúc ấy, hắn cũng ân hận không thôi, nhưng biết làm sao được, dù gì mục đích ban đầu của hắn cũng xuất phát từ sự thiện lương.
Trở lại với căn phòng nhỏ, gã chủ hiệu thuốc lúc này đang âm thầm kêu khổ.
“Cái thói đời gì đây? Thế lực đại diện cho Hoàng thất mà lại đi mua thuốc cấm ư?”
Nhưng rồi, gã hít một hơi lấy lại bình tĩnh, liếc nhìn phong thái của Vô Ngân, nào giống một vị quan binh đến để kiểm tra. Thân hình mập mạp, quần là áo lượt lại có phần xộc xệch. Hơn nữa, miệng thì toát ra đầy hơi men, thoạt nhìn vô cùng giống các quý tử ăn chơi trác táng. Nghĩ tới đây, gã cắn răng đoán liều, thế lực nào chẳng có thành phần này kia, người ta đã nói đến như vậy thì chắc chắn không phải là kẻ gà mờ. Sau một thoáng trầm ngâm, gã cười sượng trân rồi đáp.
“Ha ha, ánh mắt của Sát Mộc đại nhân quả thật tinh tường. Từ lúc có lệnh cấm đến giờ tại hạ không còn dám buôn bán mặt hàng này nữa. Vừa hay trước đó còn tồn kho một ít, tại hạ nguyện giao nộp hết cho đại nhân.”
Nói xong, gã như ngừng thở, ánh mắt tập trung vào phản ứng kế tiếp của Vô Ngân.
“Hài…! Nhìn người diễn mắc mệt. Có là tốt rồi, theo danh sách này, mỗi thứ lấy hai phần cho ta.”
Vô Ngân thở dài nói với chủ hiệu thuốc. Hắn cũng lười diễn với thằng này, tay đưa ra tờ giấy có viết sẵn một danh sách thảo dược.
Gã chủ hiệu thuốc nhìn vào danh sách trên tay mình rồi thở phào nhẹ nhõm, bởi vừa hay những thứ này cái tiệm nhỏ của mình đều có, chỉ riêng Diệp Tương Tư và Diệp Túy Hồn trong đó là hàng quốc cấm. Gã vội đứng lên, cúi chào Vô Ngân rồi tức tốc quay vào trong nhà. Chưa đầy năm phút sau, gã quay lại với một cái bọc lớn được gói ghém cẩn thận trên tay.
Không đợi gã chủ hiệu thuốc nói gì, Vô Ngân quăng cho gã một viên Mộc Ngọc. Không bận tâm tên kia đang luống cuống tay chân chụp lấy viên ngọc, hắn cất lời.
“Không cần thối lại, mà chắc ngươi không đủ tiền để thối đâu. À! Trong hai ngày tới, nếu ngươi thấy Sát Mộc Sư Đoàn có động tĩnh gì lớn thì lo mà gom hết tài sản qua đế quốc khác để mưu sinh đi. Ở lại đây… sẽ chỉ mang họa sát thân cho ngươi mà thôi.”
Lúc này, gã chủ hiệu thuốc nào có tâm trí để ý đến lời nhắc nhở của Vô Ngân, thứ làm gã thất thần chính là khối ngọc nhỏ màu xanh lam trong tay mình. Gã nhẹ nhàng nâng niu nó, bởi cả đời gã nào cầm được viên Mộc Ngọc nào chứ. Phải biết, giá trị mỗi viên Mộc Ngọc tương đương với cả trăm vạn Mộc Châu Tệ. Nó cũng là một loại tiền để giao dịch, nhưng là loại tiền cấp cao, chỉ có giới cường giả mới giao dịch loại tiền này thôi. Bởi ngoài chức năng giao dịch, Mộc Ngọc còn được dùng để tu luyện nữa. Một viên ngọc này đủ để mua lại cả trăm cửa hàng nho nhỏ như gã.
Khi kịp hoàn hồn, gã mới để ý bọc thuốc trong tay mình không cánh mà bay. Còn vị đại nhân kia thì đã rời đi từ lúc nào không hay. Dõi mắt nhìn ra xa, chỉ thấy một bóng lưng to lớn đang khuất dần trong hẻm tối. Lúc này, gã mới bắt đầu sực nhớ đến câu nói cuối cùng mà người kia để lại.
Và rồi, bằng sự nhanh nhạy của mình, gã chủ hiệu thuốc bỗng nhiên rung mình một cái. Gã phát hiện mình đã vô tình sa vào một vòng xoáy chính trị nào đó rồi. Thế nhưng, hành động tiếp theo của gã nếu Vô Ngân còn ở đây sẽ khiến hắn không khỏi phải trầm trồ kinh ngạc.
Gã chủ hiệu thuốc chắp tay cúi đầu thật sâu về góc tối kia để cảm tạ. Lần này là một cái cam tâm tình nguyện cúi đầu. Với gã, một kẻ sinh ra là để buôn bán, mọi sự trong đời đều là sự đánh đổi, và lần này là một món hời. Bởi một viên Mộc Ngọc ấy đủ để mua cái mạng của gã.
0 Bình luận