QUYỂN 1: BÀI HỌC CUỐI CÙNG
Chương 65: Hai cách để Phi thăng
0 Bình luận - Độ dài: 2,829 từ - Cập nhật:
Bụt lặng lẽ nhìn Mộc Thần rời đi, đôi mắt lão nhíu lại như có suy tư. Ngay sau đó, lão phong ấn chính mình một lần nữa.
Từng sợi Pháp tắc bị mất đi mục tiêu, chúng bay lượn trên không trung như những con rắn mất đầu. Thoáng chốc, chúng lần lượt hóa thành những điểm sáng nhỏ ngũ sắc mà tan biến.
Đằng xa, Vô Ngân vẫn còn chưa tin được mạng của mình là do Mộc Thần cứu sống. Hắn vội nhìn sang Bụt, cái dáng vẻ trầm tư ấy làm hắn có chút không nỡ. Để một vị Thần phá đi luật lệ của mình, cứu sống một kẻ ngoại lai, vậy cái giá mà lão phải trả phải lớn biết nhường nào.
Đột nhiên giọng Bụt lại cất lên, kéo Vô Ngân đang còn trầm mê trong sự áy náy trở về với huyễn cảnh trước mắt.
“Mộc Thần ra tay cứu ngươi một mạng, ngươi chính thức sở hữu Mộc hồn Vô Tướng Thần Thụ, nó là sợi dây kết nối giữa ngươi và thế giới này. Từ lúc ấy, ngươi không khác gì một người bản xứ của Mộc Châu đại lục, hơn nữa, còn có thể tu luyện công pháp để nâng cao cảnh giới.
Ngụy Mộc hồn của ngươi là Mộc hồn thứ hai, giúp ngươi thành một kẻ sở hữu Song Mộc Hồn hiếm thấy. Tuy nhiên, nó cần một thời gian đủ dài để thích ứng với cơ thể của ngươi, cho nên ta đã phong ấn nó lại nhằm giảm tốc độ hấp thụ sinh mệnh của nó lên người ngươi, chỉ khi nào nó chủ động hấp thu được mộc lực bên ngoài, thì lúc ấy mới được xem là hoàn thiện.
Ngươi từng kể rằng mình vô tình phá một cái trận pháp nhỏ trong Mộc Long Thư Các trong lúc tìm manh mối, ta đoán Ngụy Mộc hồn của ngươi lúc ấy đã trưởng thành, nên mới vô tình hút đi toàn bộ mộc lực chứa trong trận pháp đó, khiến trận pháp bị phá hủy hoàn toàn.
Ngụy Mộc hồn của ngươi ta gọi là Bách Đoạn Thần Trúc. Chắc có lẽ, nó chính là Mộc hồn thứ 10.204 của Mộc Châu đại lục, và hơn thế nữa, sẽ chẳng có một công pháp nào ở thế giới này khiến nó có thể tiến giai được cả. Nhưng ngươi đừng lo, Bách Đoạn Thần Trúc tiến giai không cần công pháp, chỉ cần tiếp tục triệu hồi những đoạn Thánh khí còn lại là được.
Hiện tại, ta đã mất liên hệ với chín mươi chín đoạn Thánh khí kia. Chắc ngươi cũng biết, mỗi một đoạn Thánh khí sẽ có một Ác linh tọa trấn, ngoài ta ra… à không! Ngoài ta và một con Hắc Cẩu đáng ghét nữa! Những Ác linh còn lại đều chưa khai mở linh trí. Ta và cha ngươi đã thu phục và phong ấn bọn chúng vào Thánh khí khi còn ở Thánh Vực. Ngươi muốn triệu hồi Thánh khí, ắt phải thu phục bọn chúng một lần nữa, một khi chúng nguyện ý, chỉ cần niệm “Khắc Nhập! Khắc Nhập” ắt sẽ triệu hồi được…”
Bất chợt, âm thanh của Bụt bị ngắt quãng, huyễn cảnh chập chờn sáng tối, hình ảnh trở nên tán loạn rồi chợt tắt.
Vô Ngân giật mình, còn đang chăm chú lắng nghe thì thoát ra khỏi huyễn cảnh. Hắn đưa mắt nhìn quanh, dáo dác tìm kiếm hình bóng Bụt trong Văn Lang Mật Điện.
“Khụ… khụ… khụ…”
Bụt lúc này không ngừng ho khan, lão lao lực ngồi trên chiếc ghế đan bằng mây tre, nét mặt tiều tụy vô cùng.
Vô Ngân vội chạy lại, hắn dùng bàn tay múp máp của mình vuốt lên tấm lưng của Bụt. Thấy sắc mặt của lão không tốt, hắn chỉ đành giữ im lặng, giờ hắn mới nhận ra đêm nay lão đã dùng sức quá độ mà trở nên suy yếu.
Nên nhớ, lão vẫn còn ở trạng thái bị phong ấn, toàn bộ huyễn cảnh lão tạo ra là chỉ bằng một phần một triệu sức mạnh của mình, việc này khác gì là đang ép khô tinh lực của lão.
“Ưm…! Mạnh hơn chút nữa! Đúng! Đúng! Lưu lạc hồng trần mấy năm, tay nghề không tệ nha!”
Bụt thoải mái mà rên lên trong thư sướng, đây là lần đầu tiên lão được người khác xoa bóp cho mình.
“Ha ha! Nếu lão nhân gia ngài không chê, ngày nào ta cũng bóp lưng cho ngài.”
Vô Ngân cười lớn rồi đáp lại, lời hắn thốt ra hoàn toàn xuất phát từ chính tâm can. So với những gì Bụt đã hy sinh cho mình, việc hắn làm lúc này không tính là gì cả.
Bụt lim dim mắt, cặp lông mày bạc phơ cũng sụp xuống, nét mặt lão nhẹ nhàng và thư thoát. Có lẽ, trong ba mươi năm mò mẫm ở Mộc Châu đại lục, khoảnh khắc này là khoảng thời gian tâm tình của lão được thả lỏng nhất.
Được một lúc, Bụt mở miệng nói, giọng điệu có chút thờ ơ.
“Muốn hỏi gì thì hỏi đi! Không cần rụt rè như vậy.”
Đứng đằng sau, Vô Ngân khẽ kinh ngạc khi Bụt nói trúng tim đen của mình. Vốn đợi đã lâu, hắn vội vàng hỏi.
“Ngài và Mộc Thần, hai người đã giao dịch cái gì vậy?”
Nét mặt hắn trở nên đăm chiêu hơn bao giờ hết, hồi hộp đến nín thở nghe Bụt trả lời. Hắn sợ lão vì mình mà phải đánh đổi với cái giá quá lớn.
Năm xưa, Thánh Gióng sợ hắn chết ỉu mà giao phó cho Bụt, sau đó lại lẻ loi một mình vùng vẫy giữa vòng vây hung ác. Còn Nguyệt Nhan, dù là nữ nhân nhưng vẫn nguyện bảo vệ lấy hắn cho dù đẩy thân mình vào chỗ chết. Và đến Bụt cũng vậy, hẳn đã chấp thuận một giao dịch khó khăn nào đó với Mộc Thần, chỉ để đổi lại cái mạng của hắn. Chứng kiến từng người thân lần lượt vì mình mà đưa thân vào tử cục, khiến lòng hắn khó chịu đến tột cùng.
Ngồi trên ghế, khi Vô Ngân nhắc đến Mộc Thần, Bụt có chút không thoải mái, sắc mặt lão lúc trắng lúc đen. Và rồi, lão hừ một tiếng rồi chửi.
“Mẹ kiếp! Đừng nhắc đến xú bà nương đó nữa, ta…”
Lời đang nói ra giữa chừng thì khựng lại, Bụt không muốn mình thất thố mà thành kẻ nhiều lời, lão quát khẽ.
“Việc này là của ta, không liên quan gì đến ngươi, hỏi câu khác đi!”
Vô Ngân giật mình trước thái độ của Bụt, nhưng hắn đủ tinh ý để phát hiện ra, Mộc Thần trong miệng Bụt hẳn là một nữ nhân, hơn nữa còn rất xấu, vậy nên lão mới chửi là “xú bà nương.”
Tuy rất tò mò, nhưng Vô Ngân cũng đành thôi, Bụt quái gở như thế nào thì hắn hiểu rõ, đồng ý là lão yêu thương hắn thật, nhưng chớ chọc giận lão, một khi bị lão đánh thì chẳng khác một vị trưởng bối bạo hành con nít đâu. Trầm tư trong thoáng chốc, hắn liền chuyển chủ đề.
“Vậy… khi nào chúng ta có thể đi tìm cha?”
Sau ba cố sự Bụt đã kể, đây cũng là một trong những điều Vô Ngân quan tâm nhất. Đã hơn ba mươi năm rồi, theo những gì lão nói, có lẽ giờ này cha hắn đang còn mắc kẹt ở Hắc Động Tinh Không.
“Yên tâm đi, ngài ấy vẫn ổn. Trong huyễn cảnh, Thánh vận của ngài đã mạnh mẽ phá bỏ trói buộc của ta để nhìn ngươi một cái. Chứng tỏ, ngài ấy vẫn còn sống, hơn nữa, còn mạnh hơn trước rất nhiều.”
Không đợi Vô Ngân nói gì, Bụt trở nên lạnh lùng mà tiếp lời.
“Đừng quá vọng tưởng, ngươi bây giờ quá yếu, một khi chưa đủ sức mạnh phá giới mà Phi thăng thì đừng hòng gặp được cha mình. Vả lại, sứ mệnh của ngươi ở giới này vẫn còn, Nhân sinh chưa trọn vẹn, có muốn đi đâu cũng chẳng được.”
Lời nói của Bụt như gáo nước lạnh, dập tắt hy vọng hội ngộ của hai cha con. Nhưng rồi, Vô Ngân cũng phải chấp nhận một sự thật, rằng… mình quá yếu.
Huyễn cảnh mà lão cho hắn nhìn thấy, là cuộc chiến của những vị Thần Tiên trong truyền thuyết. Chỉ một Lý Chiến thôi đã khiến cho hắn phải ngụp lặn giữa lằn ranh sinh tử thì nói chi đến việc khác.
Hơn nữa, Vô Ngân biết cha mình đang phải đối đầu với cả Tiên vực, hắn trở về trên một hình hài yếu đuối, khác gì thêm một gánh nặng đè lên cha mình.
Thế rồi, khao khát trở thành một cường giả rực cháy trong huyết quản, hít một hơi thật sâu, lấy lại sự điềm tĩnh vốn có, hắn trầm giọng hỏi.
“Bụt! Vậy phải đạt tới cảnh giới nào mới có thể phá giới để Phi thăng?”
“Tại Mộc Châu đại lục, ngươi biết cảnh giới nào là cao nhất không?”
Bụt không trả lời ngay mà hỏi lại.
Vô Ngân sắp xếp lại tư duy của mình một chút, biết Bụt không chỉ hỏi đơn giản như vậy, hắn đáp.
“Theo những gì ta đã đọc qua, hệ thống tu luyện của Mộc Châu đại lục đã thành hình từ rất lâu.
Nhân loại có: Kết mộc - Kết linh - Kết tinh - Hóa hình - Hợp thể - Hợp giới.
Mộc Nhân Giả có: Phá mộc - Phá linh - Phá tinh - Hóa hình - Hợp thể - Hợp giới.
Tuy hai trường phái tu luyện ban đầu khác nhau, nhưng vạn pháp quy tông, tất cả đều đi về một hướng, đó là Hợp Thể, cuối cùng là Hợp Giới.
Ta đoán, Mộc hồn chính là chìa khóa. Ở tu vi Hợp Thể, phải hợp nhất Mộc hồn với cơ thể chúng ta, tuy hai mà một. Còn ở tu vi Hợp Giới, trước đây ta có cái nhìn tương đối mờ mịt với nó, nhưng sau khi được xem huyễn cảnh do ngài tạo ra, ta đoán muốn Hợp Giới là phải dung hòa được với Pháp tắc của Mộc Châu đại lục.
Vậy nên, để phá giới Phi thăng, ít nhất phải nắm được Pháp tắc trong tay, tức là phải vượt qua Hợp Giới, chạm tới ngưỡng cửa của một cảnh giới cao hơn.”
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Lời Vô Ngân vừa dứt, Bụt đã vỗ tay không ngừng. Lão hài lòng nói.
“Tốt tốt! Không bỏ công ta luôn thúc ép ngươi phải ngày đêm đèn sách. Thấu hiểu được cốt lõi thì mới có thể đi xa được.”
“Vậy theo ngài, trên Hợp Giới là gì?”
Vô Ngân không vì lời khen của Bụt mà hào hứng, hắn càng thấy vấn đề trở nên nghiêm trọng hơn nhiều. Cảnh giới càng cao, càng khó tu luyện, thêm một cảnh giới nữa thì độ khó sẽ càng tăng. Đời người có hạn, chẳng may cơ duyên và thiên phú không đủ, đến khi thọ nguyên hết sạch, chỉ đành ngậm ngùi lê cái thân xác già cỗi trả về với đất mẹ mà thôi.
“Vô Ngân! Đó là câu hỏi mà ngươi phải tự trả lời. Ta không phải là mấy lão già được viết trong những điển tịch vớ vẩn kia, giấu đầu hở đuôi vô số chuyện, lại lấy cái cớ “biết nhiều sẽ gặp họa sát thân” rồi để cho hậu bối tự mình bươn chải. Thực ra, mây tầng nào sẽ gặp gió tầng đó, khi ngươi chỉ là một ngọn cỏ non dưới chân đồi thì chẳng đủ tuổi để người ta phải cúi người xuống gặt, vậy nên nó không liên quan đến biết nhiều hay biết ít.”
Nghe vậy, Vô Ngân cau mày liền không cho là đúng, bởi lời lão nói cực kỳ mâu thuẫn, hắn liền hỏi.
“Vậy sao ngài lại bắt ta phải tự tìm câu trả lời? Vậy khác gì những lão già kia?”
Bụt khẽ cười, sau đó dùng một ngón tay chỉ vào trong lồng ngực của mình, lão nói.
“Là đạo tâm! Nếu ta nói ra một cái đích đến quá xa sẽ khiến lòng ngươi nôn nóng mà làm càn. Nhân sinh cũng vậy, ta từng khiến nó trở nên dễ dàng với một số người, nhưng rồi thì sao? Đạo tâm của họ không vững, nhân cách bị dục vọng làm cho méo mó, mất đi bản ngã thuở ban đầu.”
Nói tới đây, Bụt xoay nhẹ bàn tay, một chén trà nóng thơm lừng xuất hiện trong tay lão, nhấm nháp một ngụm trà, lão nói tiếp.
“Hãy đặt mục tiêu đủ xa để với, đủ gần để tới. Vừa đề thăng tu vi, vừa vun đắp đạo tâm trong lòng. Đến một lúc, cảnh giới của ngươi đủ cao, ắt sẽ gặp những kẻ có cùng cảnh giới với mình, tri thức về giới này cũng theo đó mà đến, biến cố chẳng may đụng phải cũng sẽ hung hiểm tương đồng. Vậy… ngươi hiểu ý ta chứ?”
Việc Bụt kết thúc bằng một câu hỏi làm Vô Ngân có hơi ngỡ ngàng. Hắn nhẩm đi nhẩm lại lời lão vừa nói một lần nữa. Thế rồi, cặp mắt đen nhánh của hắn lóe lên một tia minh ngộ, hắn chắp tay cúi người, trịnh trọng đáp.
“Ta đã hiểu! Đa tạ ngài chỉ điểm.”
Bụt thỏa mãn với câu trả lời của Vô Ngân. Chợt nhớ ra điều gì đó, lão lại nói.
“Bách Đoạn Thánh Khí là bảo bối mà cha ngươi vô cùng yêu thích, nhưng giờ đã lưu lạc khắp nơi. Vậy nên, nhiệm vụ của ngươi là giúp ta thu hồi chúng về, Bách Đoạn Thần Trúc tuy chỉ là một Ngụy Mộc hồn, mục đích ban đầu của ta khi tạo ra nó chỉ là để cứu sống ngươi, vậy nên chính ta cũng chưa biết uy lực thực sự của nó là tới mức nào. Nhưng một khi trăm đoạn Thánh khí quy nguyên về một thể, ta đoán nó có thể giúp ngươi phá giới mà Phi thăng, uy lực của Thánh khí là không thể khinh thường.”
Vô Ngân nghe vậy mà cả kinh, hóa ra còn một cách nữa để hắn phá giới Phi thăng. Lúc trước, chỉ mới triệu hồi Niệm Thần Côn thôi, hắn đã đạt tới Hóa Hình sơ kỳ, giờ chẳng phải càng thu thập được nhiều Thần Côn hơn thì tu vi cứ thế mà biến mạnh hay sao. Hai mắt hắn lóe sáng, vội vàng đáp.
“Bụt! Ta sẽ hoàn thành tâm nguyện của ngài.”
Lời vừa thốt ra, bất chợt hắn khựng lại, thấy có gì đó sai sai, hắn nhìn vào Bụt, nghi vấn trong lòng ép hắn phải thốt lên, cặp má phúng phính mỡ của bắt đầu co rúm lại, hắn mếu máo nói.
“Bụt! Ngài mạnh như vậy, chẳng phải nếu ngài tự tìm Thánh khí sẽ nhanh hơn ta rất nhiều. Không lẽ… không lẽ hiện tại ngài đã tuổi cao sức yếu, có… có phải ngài đang Hồi quang phản chiếu để ngồi nói chuyện với ta? Ngài…”
“Chát!”
Lời Vô Ngân chưa dứt thì bị một lực lượng vô hình nào đó quất bay, thân hình mập mạp của hắn lăn tròn dưới sàn đá, phải vài vòng mới dừng lại được.
“Ha ha! Ngài còn khỏe thế này, chắc không phải…”
“Chát!”
Một lần nữa Vô Ngân bị đánh bay ra xa, cái đầu trọc đập vào cánh cửa đá, hắn đau đớn kêu lên oai oái.
“Mẹ kiếp! Bụt ta tuổi tác đã lên tới hàng triệu, có muốn chết già cũng chẳng được. Cút! Tiểu tử nhà ngươi cút đi cho ta! Hiện tại ta cần nghỉ ngơi. Chính ngọ ngày mai, đưa Nguyệt Nhan lên đỉnh Ma Kê Vực Thẳm, ta chờ ngươi và nàng ở đó.”
Bụt tức giận rống lên chửi, lão không ngờ Vô Ngân dám trù ẻo mình. Lão nghiến răng thầm hận, vì rượu chè suốt ba năm mới khiến tên này trở nên đa sầu đa cảm thái quá đến như vậy. Lão phất tay, cánh cửa đá nặng nề mở ra như thay lời “tiễn khách.”
Vô Ngân đang còn xoa xoa cái đầu trọc lóc của mình, miệng tính nói thêm cái gì đó, nhưng khi nghe đến Nguyệt Nhan, thần tình của hắn trở nên nghiêm túc. Hắn lễ phép cúi người thật sâu, trịnh trọng đáp.
“Vâng! Thưa Bụt.”


0 Bình luận