QUYỂN 1: BÀI HỌC CUỐI CÙNG
Chương 76: Sức mạnh của tình yêu
0 Bình luận - Độ dài: 3,334 từ - Cập nhật:
“Nguyệt… Nguyệt Nhan, nàng… nàng còn nhớ ta chăng?”
Lời nỉ non của Vô Ngân chất chứa muôn vàn yêu thương, ẩn trong đó là một sự thấp thỏm, hắn sợ… sợ Thất công chúa đã quên mình.
Phượng hồn chớp chớp đôi mắt đẹp, thỉnh thoảng còn lắc lư cái đầu, biểu tình vô cùng tự nhiên và sinh động, tựa hồ chỉ là sự tò mò của một Thần thú cao quý đối với những thứ mới lạ xung quanh. Nhưng, trong mắt người khác đó lại là một đáp án, rằng… Thất công chúa vẫn chưa thể nhận ra Vô Ngân ngay lúc này.
“Tiểu tử! Người chớ nôn nóng, Phượng hồn mới được sinh ra, tất cả ký ức trước đó sẽ bị phong cấm sâu trong tiềm thức và linh hồn. Linh trí của nó bây giờ chỉ là bản năng sinh tồn của một con Thần thú mà thôi, đến khi trưởng thành mới có cơ hội phục hồi trí nhớ. Sau này như thế nào là dựa vào một thân bản lĩnh của Nguyệt Nhan.”
Bụt thấp giọng an ủi Vô Ngân, lão biết trước tình cảnh này sẽ xảy ra. Chuyện đánh đấm lão có thể giúp, chuyển sinh cho Thất công chúa lão cũng đã miễn cưỡng làm được, nhưng xét về chuyện tình cảm, buồn vui của con người, lão không cách nào giúp hắn.
Nghe vậy, Vô Ngân đành thở dài, khóe miệng hiện lên một nụ cười an phận, pha lẫn trong đó là một chút buồn bã khôn nguôi, hắn trịnh trọng lên tiếng.
“Bụt! Ta biết! Ngài giúp tới mức này đã là đại ân đại đức với vợ chồng ta rồi.”
Thế nhưng, khi lời Vô Ngân vừa dứt thì phía đối diện hắn, Phượng hồn liền có dị động, nó vỗ nhẹ đôi cánh tiến về phía trước, dường như trên người hắn có cái gì đó không ngừng thôi thúc nó phải hành động như vậy. Càng lại gần, hình bóng hắn càng to dần trong mắt nó, cho đến khi ngoài cái thân hình mập ú kia, không một thứ gì có thể lọt vào tầm mắt của nó. Lúc này, một người một Phượng chỉ còn cách nhau trong gang tấc.
“Kiu…”
Phượng hồn ngâm lên thành một tràng dài, lúc này mới để để ý, tiếng Phượng ngâm không phải phát ra từ miệng nó, mà chính là từ linh hồn.
“Xèo… xèo… xèo…”
Nhiệt độ bốc ra từ Phượng hồn quá cao, y phục Vô Ngân có chỗ đã bốc cháy, làn da dày của hắn như đang bị nướng lên mà phát ra thành tiếng, nghe có chút rợn người. Nghiến chặt hàm răng, hắn không hề thay đổi sắc mặt, hắn không muốn vì mình nhăn nhó mà dọa sợ Phượng hồn, vậy nên hắn quả quyết cam chịu sự giày vò này. Chẳng phải trước kia, Thất công chúa còn chịu nỗi đau gấp trăm, gấp ngàn lần hắn sao, nhưng rồi nàng vẫn cười tươi như hoa chỉ để chứng minh rằng mình ổn đó thôi.
“Xèo… xèo… xèo…”
Vô Ngân mặt đỏ như gấc, vạt áo trước ngực bị lửa khoét thành một mảng lớn, làn da bắt đầu trở nên bỏng rát, ấy vậy mà hắn không hề rên lên lấy một tiếng. Đôi mắt trìu mến nhìn vào Phượng hồn trước mặt, bàn tay phải nhẹ nhàng đưa lên, hắn định dùng xác thịt của mình để chạm vào đầu nó.
“Xèo… xèo…”
Khói bốc lên nghi ngút, trong nháy mắt bàn tay Vô Ngân đỏ ửng lên vì phồng rộp, càng tiến lại gần Phương hồn nhiệt độ mỗi lúc càng cao hơn. Phút chốc, chỗ phồng rộp trên tay bốc cháy, phảng phất quanh đây là mùi thịt bị nướng chín. Cứ cái đà này, đến khi chạm được vào đầu Phượng hồn thì bàn tay hắn cũng chỉ còn tro và cốt.
Gần đó, mặt mày những người xung quanh ai ai cũng trở nên ngưng trọng. Bụt chứng kiến cảnh này chỉ biết lắc đầu cười khổ. Lão không nghĩ tên nhóc kia lại là kẻ lụy tình đến như vậy, ngay cả tính mạng cũng chẳng màng. Và rồi, lão đưa tay lên, định tách Vô Ngân ra khỏi Phượng hồn.
“Kịch!”
Bất chợt, tay Bụt bị lực lượng khổng lồ chặn lại, một bàn tay thon gầy trắng mịn đã nắm lấy cổ tay thô to của lão, một thanh âm nho nhỏ tựa tiếng chuông ngân rơi vào tai lão.
“Ta xem đang hay! Ngươi tính làm cái gì thế?”
Hóa ra là Mộc Thần, khi nói ra lời này, mắt nàng vẫn chăm chú dán chặt vào cặp đôi một người một phượng ở phía trước. Nàng cùng với đôi chân trần lơ lửng đứng bên cạnh Bụt, vì lực lượng của Nhất Niệm Thôn Thiên vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, thân hình lão vẫn thập phần cao lớn, nhìn từ xa, nàng chỉ bằng phân nửa so với lão mà thôi.
Khóe miệng Bụt co giật trước lý lẽ của Mộc Thần, lão cắn răng thầm hận: “Tiểu bối nhà ta sắp thành con heo nướng rồi, lúc này không ra tay thì lúc nào?” Tính hất tay Mộc Thần ra, nhưng lão chợt dùng lại, bởi lão thấy nàng ta đã búng tay, động tác còn nhanh hơn cả mình.
Tức thì, một tia sáng màu xanh nhanh như thiểm điện bay thẳng vào người Vô Ngân, khiến cả thân thể hắn phát ra một màu xanh mờ ảo.
Giờ đây, bàn tay Vô Ngân còn đang cố gắng chậm rãi tiếp cận Phượng hồn, một phần hắn lo ngại Phượng hồn e sợ mình mà bay mất, một phần là hắn đang bị tra tấn về thể xác, bàn tay hắn đã bắt đầu run lên vì đau nhức rồi. Thế nhưng, khi có một luồng lực lượng khác lạ dung nhập vào người, đem đến cho hắn một cảm giác thư mát đến khó tả, vết thương trên người hắn thế mà bắt đầu lành lại, lấy tốc độ mắt thường không ngừng hồi phục.
Với nguồn sinh mệnh lực khủng bố như thế này, Vô Ngân chẳng mất nhiều thời gian để đoán ra là ai đã ra tay, liếc mắt về Mộc Thần gần đó, hắn gật nhẹ đầu tỏ ý cảm ơn.
Âm thanh xì xèo thiêu đốt da thịt mỗi lúc một lớn, khói nghi ngút bốc lên từ bàn tay Vô Ngân. Nhưng dường như ngọn lửa kinh khủng kia không mang lại thương tổn gì cho hắn, da thịt cháy xém tới đâu hồi phục tới đó, chỉ duy trì một màu đỏ ửng. Và rồi, hắn hít một hơi thật sâu, từ từ đặt nhẹ bàn tay lên đầu Phượng hồn. Hành động này khiến nó khẽ nghiêng đầu và tỏ ra nghi hoặc, ánh mắt toát lên sự hoang mang, nhưng chẳng hiểu sao nó vẫn cứ để bàn tay ấy tiếp cận lấy mình.
Rốt cuộc, tay Vô Ngân cũng chạm được cái đầu nhỏ nhắn của Phượng hồn, nhưng cái chạm ở đây không phải là thể xác, mà là… cái chạm của linh hồn.
Ngay khoảnh khắc ấy, cả người Phượng hồn và Vô Ngân đều phát ra âm thanh kì lạ, một sự cộng hưởng khiến hai linh hồn trở nên đồng điệu, nhưng không vì thế mà khiến họ giật mình, một cảm giác thân thuộc đánh sâu vào tiềm thức, cứ như linh hồn họ đã từng là của nhau.
“Nguyệt Nhan! Là nàng đúng không?” Vô Ngân không tự chủ được mà nhẹ hỏi.
“Kiu…”
Phượng hồn đột ngột ngân lên, thanh âm nhỏ nhẹ và trong vắt tựa như một câu trả lời. Chớp chớp đôi mắt, Phượng hồn đã có chút thay đổi, ánh mắt lúc trước chỉ tràn ngập linh trí, thì bây giờ như được được phủ thêm một màu của yêu thương, một chút tình người phát ra từ trong đôi mắt nó.
Bỗng nhiên, Phượng hồn cọ nhẹ đầu mình vào lòng bàn tay Vô Ngân, thể hiện sự gần gũi và yêu thương. Tuy nhiên, cái đầu lửa của nó cọ đến đâu thì da hắn bị lột đi tới đó, từng mảng thịt cháy đen rụng rơi xuống đất. Rất may, lực lượng của Mộc Thần vẫn còn đó, không ngừng bồi đắp lại sinh cơ, cả bàn tay hắn tỏa ra tầng tầng ánh sáng xanh huyền ảo. Thần kỳ là vậy, nhưng trải nghiệm đau đớn là không hề tránh khỏi, vết thương có thể lành nhưng sự giày vò về thể xác vẫn còn đó. Ấy vậy mà, hắn đau nhưng là đau trong hạnh phúc.
Nhìn Phượng hồn âu yếm lấy bàn tay mình, Vô Ngân không biết biểu hiện này là xuất phát từ bản năng của Phượng hồn hay là của Thất công chúa, nhưng ít ra, sự thân thiết đến từ linh hồn đã xoa dịu cõi lòng hắn rất nhiều.
“Uỳnh…! Phừng… phừng…”
Đột nhiên, cột lửa từ chiếc kén lúc trước gầm lên, hỏa khí phát ra dày đặc, tưởng như là dung nham mà cô sệt lại. Giờ đây, bầu trời biến thành một lò chứa đầy than hồng đang rực cháy, nếu bỏ qua hung uy thì trông nó mười phần kì vĩ và diễm lệ.
Âm thanh nổ vang khiến Phượng hồn giật mình mà quay ngoắt lại, đôi mắt lửa chợt bùng lên dữ dội, sự thôi thúc đến từ bản năng đang không ngừng mời gọi nó. Ngước đầu nhìn lại khuôn mặt xa lạ nhưng cực kỳ thân quen, khóe mắt Phượng hồn bỗng nhiên rơi ra một giọt nước mắt.
Đúng! Là nước mắt, giữa cái nhiệt lượng kinh khủng tưởng chừng có thể thiêu đốt vạn vật ấy, một giọt nước mắt đã rơi ra, nó trượt dài rồi rớt vào lòng bàn tay Vô Ngân.
“Xèo…”
Nước mắt nóng hổi đục sâu vào lòng bàn tay hắn rồi thấm vào tận xương tủy. Cơn đau rát khiến hắn phải tự cắn vào lưỡi mình, ép cho mình không rên thành tiếng. Khói bốc lên nghi ngút, nó như tiếng lòng của Phượng hồn, nguyện hòa chung một thể với người đàn ông ấy.
“Kiu… vù… vù…”
Thế rồi, Phượng hồn ngâm lên một lần nữa rồi dứt khoát đập mạnh đôi cánh mà thoát khỏi tay Vô Ngân. Sau đó, nó lượn vòng quanh thân hình béo mập của hắn, một sự lưu luyến ngăn trở nó không thể bay ngay đi.
Ngay lúc ấy, tay Vô Ngân vội với theo, linh hồn hắn như vừa mất đi một thứ gì đó, bàn tay đưa vào khoảng không, như thể muốn níu Phượng hồn ở lại.
“Vô Ngân! Để nàng đi đi, tới lúc rồi.”
Gần đó, Bụt trầm giọng lên tiếng, sắc mặt cũng trở nên nghiêm nghị đến lạ thường. Theo tính toán của lão, Nhất Niệm Chuyển Sinh đã đến bước cuối cùng, Phượng hồn cần được truyền tống về tổ địa của Phượng tộc, ở nơi ấy nó mới được chính thức Niết bàn, dựng dục ra một bộ thân thể mới mà hoàn tất việc tái sinh.
“Kiu… kiu…”
Phượng hồn chao lượn vòng quanh Vô Ngân thêm hai vòng nữa, rốt cuộc nó cũng bay đi, bản năng khiến nó phải lựa chọn. Bất ngờ thay, được nửa đường thì chiếc đầu xinh đẹp của Phượng hồn liền ngoảnh lại, giữa một không gian đầy rẫy tiếng chim nhộn nhạo, một giọng nói rất nhỏ cất lên, khiến tất cả mọi người ở đây phải vỡ òa cảm xúc.
“Vô Ngân…! Ta đợi chàng!”
“Nàng… nàng nhận ra ta sao! Nguyệt Nhan! Ta sẽ sớm tìm được nàng! Nguyệt Nhan! Nguyệt Nhan!”
Lời nỉ non chạy thẳng vào tim, Vô Ngân ngẩn cả người, đến khi kịp nhận ra và hét lên thật lớn thì Phượng hồn đã trầm mình vào trong cột lửa. Chỉ vỏn vẹn năm chữ thôi nhưng lần này hắn đã biết, thật sự mình đã được gặp nàng một lần nữa. Niềm hạnh phúc dạt dào vô bờ bến, như bồi đắp thêm niềm tin cho hắn, siết chặt nắm tay, hắn tự dặn với lòng mình, phải chóng trưởng thành mới có thể đi tìm nàng.
“Như… như vậy cũng được sao? Sức mạnh của tình yêu thật kỳ lạ!”
Bụt lắp bắp tự hỏi chính mình, lão trố mắt nhìn lên không trung, không thể ngờ đôi uyên ương kia lại có thể nhận ra nhau, việc này đã vượt ngoài những trù tính ban đầu của lão. Hồn phách của Thất công chúa ẩn sâu trong Phượng hồn có thể thốt lên thành lời đã là thần tích, có lẽ lão đã quá xem thường sức mạnh của tình yêu rồi.
Kế bên, đôi mắt xinh đẹp của Mộc Thần đã phủ một tầng sương mờ, thỉnh thoảng nàng bứt một một chiếc lá trên đầu để lau nước mắt cho mình. Nàng thút thít mà lên tiếng.
“Cảm động quá, lâu rồi ta mới chứng kiến một chuyện tình đẹp đến như vậy.”
Bụt chỉ biết lặng thinh trước lời tâm sự của Mộc Thần, xú bà nương này bị đa nhân cách rất nặng, lão không dám thêm mắm thêm muối để châm chọc nàng.
Trên trời cao, sau khi Phượng hồn hòa mình vào cột lửa, hỏa khí trở nên bạo động mà bốc lên ngùn ngụt. Những đàn chim đến đây tề tựu để chúc phúc đã nới rộng vòng tròn, cái nóng khủng khiếp đang tỏa ra khiến bọn chúng không thể không lùi lại.
Cột lửa bốc cháy mỗi lúc một mạnh, dường như nó đang cố gắng tiêu hao hết năng lượng còn lại trong đó. Nhưng ở dưới đất, Bụt hoàn toàn biết rõ là pháp trận của lão đang mở một con đường để truyền tống Phượng hồn đi, chiếc lông vũ mà Thất công chúa luôn nắm trong tay sẽ giúp Phượng hồn có thể đến đúng nơi nó cần đến.
Giờ phút này, khuôn mặt Mộc Thần đã biến sắc, tuy nhìn bên ngoài chỉ đơn giản là cột lửa đỏ thẫm đang nướng chín bầu trời, nhưng thực chất bên trong chỉ còn một màu đen kịt, một vùng không gian hình trụ đã bị đốt nát từ khi nào, và lửa đang không ngừng bị hút vào chiều không gian ấy. Nàng khẽ cau mày nhìn dị biến xảy ra trong mắt mình, dẫn đầu là một chiếc lông vũ nhỏ bé, bay tới đâu hỏa khí trải dài tới đó, nó tạo một con đường bằng lửa cho Phường hồn bay theo. Nàng đoán chiếc lông vũ kia sẽ dẫn dắt Phượng hồn vượt qua mảng không gian xa xôi, bay tới Hỏa Châu đại lục.
“Phải hao tổn bao nhiêu pháp lực mới có thể tạo ra cái pháp trận kinh khủng bực này cơ chứ?”
Vừa tự hỏi chính mình, Mộc Thần vừa liếc mắt nhìn sang Bụt. Nàng không biết kẻ này là ai mà có tu vi cao thâm đến như vậy. Hôm nay, lão phải hao tổn rất lớn để tạo ra trận pháp chuyển sinh, rồi lại chiến thêm một trận với bốn vị Thần, thế nhưng nhìn lại mà xem, lão vẫn phong vân khinh đạm mà đứng, nào có dáng vẻ kiệt sức gì. Nàng thầm nghĩ: “Vậy… đâu mới là giới hạn của lão? Người từ ngoài Tinh không đến đây đều mạnh như vậy sao?”
Quả thực đúng như Bụt từng suy đoán, Mộc Thần không khác gì bị nuôi nhốt ở đây. Những gì tồn tại bên ngoài Ngũ Hành Tinh Giới nàng đều không biết. Tuy là chủ của một giới, nhưng chưa bao giờ nàng được đặt chân ra ngoài Tinh không, dù chỉ là nửa bước.
Khoảng chừng nửa giờ sau, rốt cuộc cột lửa cũng mờ đi, làm lộ ra vùng không gian đen xì bị đốt cháy. Từ đầu đến giờ, dù không thấy được toàn bộ quá trình truyền tống nhưng mắt Vô Ngân vẫn một mực treo trên trời cao. Cho đến khi đỉnh Ma Kê trở về nguyên trạng, sự nóng bức đã hoàn toàn biến mất, lúc này, hắn mới biết Thất công chúa đã thực sự đi rồi. Trên miệng hắn, một nụ cười mãn nguyện nở trên môi, không còn mang vẻ ưu sầu, tiếc nuối nữa.
Tất cả vẫn giữ im lặng một khoảng thật lâu, cho đến khi một người cất tiếng.
“Ngươi là thằng nhóc năm xưa ta từng cứu?”
Lời vừa lọt tai, Vô Ngân giật nảy mình khi đích thân Mộc Thần nói chuyện với mình. Lúc này hắn mới để ý, nhìn gần… nàng thực sự quá đẹp, đây là lần đầu tiên hắn được đứng gần một nữ Thần đến như vậy.
Có chút nghệch người ra, biết là quá phận, Vô Ngân nhanh chóng cúi người, thành kính nói.
“Vâng, chính là tại hạ. Ơn cứu mạng của ngài, tại hạ nguyện khắc sâu trong lòng.”
Không để ý đến tiểu tiết, Mộc Thần chỉ phất tay cho có lệ. Nàng dùng ngón tay vén đi giọt lệ cuối cùng còn vương trên mí mắt, sau đó mở miệng khen.
“Tiểu bối, mối tình của các ngươi thật đẹp. Khiến ta không cầm được nước mắt.”
Nghe thấy thế, Vô Ngân không ngờ Mộc Thần lại chuyển đề tài nhanh đến như vậy, hắn hơi bất ngờ mà hỏi lại.
“Mối tình của ta! Sao… sao ngài biết được?”
“Hi hi! Ta là Mộc Thần, nếu ta nguyện ý, cỏ cây ở Mộc Châu đại lục sẽ kể cho ta nghe, không sót một điều gì.”
Mộc Thần cất tiếng cười tươi lanh lảnh, từ lúc Phượng hồn tiếp cận Vô Ngân, nàng đã tò mò mà nghe lại toàn bộ chuyện tình của hắn và Thất công chúa, những gì nàng nghe được, còn nhiều hơn cả khi hắn kể cho Bụt, kể cả cái đêm động phòng ướt át giữa màn trời chiếu đất.
Bỗng nhiên, không đợi Vô Ngân nói gì, Mộc Thần bất chợt cau mày như nhớ đến cái gì đó không vui, ánh mắt nàng phát ra hung quang dữ tợn, cánh đồng hoa dưới chân lắc lư dữ dội, đôi mắt xinh đẹp giờ đã giăng đầy tơ máu, nàng quát lớn.
“Nhưng ta nhắc ngươi, chớ có tiểu bậy lên cây nữa, ngươi làm vậy là xúc phạm tới chúng. Một số sinh mệnh ở Cúc Phương sâm lâm còn muốn nhờ ta cắt bỏ con rồng bé nhỏ của ngươi nữa đấy.”
Mộc Thần lần nữa bày ra một nhân cách khác khiến Vô Ngân kinh hồn bạt vía. Nhưng, nội dung nàng nói lại khiến hắn càng sợ hơn. Bất giác, hắn nhớ đến cái lúc vừa uống rượu vừa tè bậy lên cây đạ thụ. Giờ đây, hai cái đùi mập mạp không hẹn mà khép lại, con rồng nhỏ trong đũng quần cũng rụt đầu trốn mất. Hắn nào ngờ Mộc Thần lại toàn năng đến như vậy, có thể biết mọi chuyện tại nhân gian. Thảo nào khi Bụt muốn kể ra cố sự năm xưa, lại phải kéo hắn vào trong Văn Lang Mật Điện.
Đối diện với cơn giận của Mộc Thần, áp lực đè nén lên thân thể phàm tục của Vô Ngân mỗi lúc một dữ dội, thời khắc này hắn khóc không ra nước mắt. Trong một sát na, hắn liếc nhẹ Bụt đang đứng ở kế bên một cái, sau đó miệng trở nên lắp bắp, tay đưa lên cao rồi buông lời thề thốt.
"Ta... ta xin thề! Ta không... không tè bậy nữa...!"


0 Bình luận