• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

QUYỂN 1: BÀI HỌC CUỐI CÙNG

Chương 66: Nói chuyện cùng Tử Long

0 Bình luận - Độ dài: 2,535 từ - Cập nhật:

Khi Vô Ngân ra khỏi đình viện của Bụt thì trời đã bắt đầu hừng sáng. Đằng Đông, khoảng không trên cao còn vương vấn chút mờ mờ ảo ảo, những đám mây như những dải lụa mỏng manh, nhẹ nhàng trôi lững lờ, thả mình vào không gian tĩnh lặng.

Vô Ngân chưa vội về phòng, hắn thư thả đứng ở rìa vách núi. Đưa mắt nhìn ra xa, nơi tận cuối chân trời, hắn đợi chờ một khoảnh khắc nhỏ, đó chính là thời điểm giao thoa giữa quá khứ và hiện tại – bình minh của một ngày mới.

Từng cơn gió từ dưới đáy vực thổi lên, vạt áo hắn tung bay phấp phới, cái lạnh của đầu Đông muốn cắt vào da thịt hắn, nhưng một chút lắng đọng trong tâm hồn khiến hắn không hề cảm nhận được, hoặc là do… hắn mập.

Rốt cuộc, khoảnh khắc ấy cũng đã đến, vài tia nắng đầu tiên ló dạng, một mảng mây tại góc chân trời từ màu xám u ám dần chuyển sang sắc đỏ, tựa như một cái bếp lò đang hừng hực cháy, tạo ra những viên than hồng ửng sáng và nướng chín cả vùng trời, làm cho thời khắc giao thoa ấy trở nên đẹp đẽ đến vô cùng.

Chẳng mất bao lâu, cái đầu sáng bóng của Vô Ngân cũng được ánh sáng rọi tới, hơi ấm nó mang lại khiến tinh thần hắn có chút rộn ràng. Ánh nắng bình minh lúc này không khác gì ánh sáng phát ra từ chính cõi lòng của hắn, chỉ sau một đêm, rất nhiều khúc mắc đã được sáng tỏ, nó khiến hắn có hơi hồi hộp, lại thêm một chút phấn khích và chờ mong.

Một lúc sau, Vô Ngân mệt mỏi trở về với căn phòng của mình, vuốt nhẹ rồi hôn lên chiếc quan tài, nơi mà Thất công chúa đang “say ngủ”. Sau đó, hắn trèo lên chiếc giường quen thuộc ở gần đó, trằn trọc vắt tay lên trán, hắn điểm lại một chút ký ức mới mẻ chứa trong đầu.

Từ khi về tới nhà, hầu như Vô Ngân chưa được nghỉ ngơi, thân thể vốn đã rã rời sau những trận chiến, từng quãng đường xa xôi, thêm vào là những cảm xúc xen kẽ giữa hạnh phúc, âu lo và tuyệt vọng.

Tiếp đó, lại nhận thêm quá nhiều tin tức mới lạ, từ cố sự cho đến tương lai, quá nhiều thứ đã nằm ngoài thế giới quan của hắn, chúng tưởng chừng chỉ có thể xuất hiện trong điển tịch, giờ lại bày ra rõ ràng ngay trước mắt.

Hơn thế nữa, rất nhiều thứ đã vượt khỏi tầm tay, lại không đủ năng lực để định đoạt, chừng ấy thôi đã đã khiến tinh thần hắn bị giày vò không dứt.

Để đối mặt với những điều được xem là phi lý ấy, Vô Ngân biết mình phải học cách chấp nhận sự thật. Đừng nói Bụt là kẻ quái gở mà không nhận ra lão cũng là một người vô cùng tinh ý. Lão khổ công bày ra huyễn cảnh, làm nó chân thật đến mức hắn có thể nhìn thấy rõ nét mặt, cảm xúc của từng người trong câu chuyện, tất cả chỉ để cho hắn dễ dàng chấp nhận sự thật hơn mà thôi.

Sắp xếp chúng lại một lần nữa, những tạp niệm tiêu cực bị Vô Ngân vứt ra sau đầu, hắn nhủ thầm với chính mình.

“Chuyện gì đến cũng sẽ đến! Thân ta còn lo chưa xong nói chi lo cho người khác. Chuyện của cha, cứ để ngài gồng gánh, ta tin ngài ấy sẽ trụ được. Nhưng trong tương lai, nhất định Vô Ngân ta sẽ sánh vai mà chiến đấu cùng ngài. Trước mắt, ta cứ lo xong cho Nguyệt Nhan, sau đó dựa vào nhiệm vụ Bụt đã phân phó mà làm. Mộc Châu đại lục! Vô Ngân ta sẽ chinh phục ngươi, vượt kiếp Nhân sinh mà chứng đạo thành Thánh.”

Vô Ngân tự hứa với chính mình, lòng tin và ý chí hằn sâu vào tiềm thức, đạo tâm hắn như được bồi đắp thêm lần nữa, kiên định đến khôn cùng.

Sau khi bình ổn được những xáo trộn trong lòng, theo thói quen, Vô Ngân hớp một ngụm Trúc Mỹ Nhân vào miệng, hương rượu thơm nồng, dịu dàng đưa hắn vào giấc ngủ.

………

Sáng hôm sau.

Giữa không gian tĩnh lặng của đình viện, ánh mặt trời lúc gần trưa tỏa rạng như một viên ngọc vàng rực rỡ, chiếu sáng đến muôn nơi. Những tia nắng chói chang len lỏi qua tán lá xanh mướt, tạo nên những mảng sáng và tối đan xen trên mặt đất, như một bức tranh được khắc họa bởi thiên nhiên.

“Cốc! Cốc! Cốc!”

“Cốc! Cốc! Cốc!”

Âm thanh gõ cửa liên tục vang lên, nhịp điệu dồn dập khiến không khí trở nên vội vàng và hối hả.

“Rồi rồi! Ngài đừng gõ nữa! Ta đã dậy rồi!”

Vô Ngân lớn tiếng nói vọng ra, hòng ngắt đi nhịp đập có phần hối thúc phát ra từ ngoài cửa.

“Kẹt…”

Cánh cửa gỗ mở toang, tay Vô Ngân đang nắm lấy hai cạnh cửa mà kinh ngạc. Hắn lập tức hỏi.

“Tử Long? Sao lại là ngươi?”

Hóa ra, Tử Long chính là kẻ đã gõ cửa phòng Vô Ngân, lúc hắn mở cánh cửa ra, cái móng ngựa của nó vẫn còn giữ trên không trung, toan tính gõ thêm lần nữa.

Nghe Vô Ngân hỏi, Tử Long chỉ phì ra một làn khói nhẹ, nó hất đầu qua một bên như ra vẻ thúc giục, sau đó, lạnh lùng lắc đít quay đi.

Khóe miệng Vô Ngân co giật, đây không phải là lần đầu tiên Tử Long ra vẻ khinh bỉ với hắn như vậy. Đêm qua, từ huyễn cảnh hắn mới biết được, con ngựa sắt luôn kề vai sát cánh cùng cha mình chính là Tử Long. Hắn hiện tại cũng không biết nên xem Tử Long là gì, một Thánh thú hay là một Thánh khí?

Trong trí nhớ của Vô Ngân, Tử Long trong mắt hắn toàn thân là sắt thép, quấn quanh người là những vện lửa màu tím yêu dị, khí thế tỏa ra cực kỳ bá đạo và thần thánh. Sau đó, vì trọng thương mà phải biến thành một món đồ chơi rơi vào tay hắn lúc nhỏ. Giờ này nó lại mang một dáng dấp khác lạ, da thịt tựa như một con thú bình thường, có điều toàn thân ốm yếu, chỉ có da bọc xương, được mỗi bộ lông suôn mượt kia còn được xem là đẹp.

Vô Ngân đoán, có lẽ Bụt đã ra tay chữa trị cho Tử Long, vì thương thế quá nặng nên chưa hoàn toàn bình phục. Nhưng ít nhất, đãi ngộ của nó trong cái nhà này rất cao, được Bụt chăm sóc tận tình, cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa.

“Tử Long! Đợi ta một chút.”

Thoát khỏi dòng suy nghĩ, Vô Ngân với giọng hét to. Sau đó, hắn lập tức buộc chiếc quan tài lên lưng rồi chạy theo Tử Long ở đằng trước.

………

“Cục… cục tác, cục cục tác…”

Một đàn gà Đông Tảo đang say sưa đào bới, móng vuốt sắc nhọn trên bàn chân kéo dài trên mặt đất, thỉnh thoảng, vài con giun đất nhỏ bé bị bộ vuốt ấy kéo lộ ra ngoài, vài con gà xung quanh thấy thế liền tranh nhau chạy đến, hòng cướp đoạt mồi ngon.

Đỉnh của Ma Kê Vực Thẳm nhìn như một cái mào gà, để lên tới đỉnh phải đi bộ gần ba ngươi phút vượt qua triền dốc rất cao. Cây cối nơi đây không được to lớn như ở chân núi, có thể là do địa hình nơi đây quá hiểm trở, toàn bộ chất dinh dưỡng chúng đều đem đi nuôi bộ rễ, ăn sâu và bám chặt vào nền đá.

Có rất ít loài động vật chọn nơi này làm để trú ngụ, tuy nhiên, gà Đông Tảo lại sinh sống ở đây rất tốt, tựa như thiên đường của bọn chúng vậy. Thế nên, nếu xét về số lượng quả thực là áp đảo so với các loài khác.

“Bốp! Ác… ác… ác…”

Giữa thanh thiên bạch nhật, một con gà trống đang đạp trên mình một con gà mái để “bàn chuyện nhân sinh”. Chúng bị một cước tuyệt tình của Tử Long mà kêu la ỏm tỏi, chạy toán loạn khắp nơi.

Đi đằng sau, đầu Vô Ngân chạy đầy hắc tuyến, hắn thầm nghĩ: “Tử Long hôm nay có chút khó ở à nha!”

“Bốp! ác… ác… ác…”

Lại thêm một “cặp tình nhân” nữa bị phá rối. Vô Ngân cười khổ, hắn bèn lên tiếng can ngăn, nhưng giọng điệu pha chút châm chọc.

“Tử Long! Không thấy chúng chửi hành động của ngươi là “ác” đó sao? Đừng quên, chúng làm vậy thì mới sinh sản được, mà càng như vậy thì chúng ta mới có thịt để ăn…”

Nói tới đây, Vô Ngân liền ngậm miệng lại, bởi hắn chợt nhận ra, kẻ “ác” phải là mình mới đúng. Tử Long chỉ cản chúng giao hoan, không làm hôm này thì làm hôm khác, còn mình thì sao? Phơi lưng bọn chúng trên đống than đỏ rực, đời gà chỉ một lần duy nhất bởi vậy mà trôi đi.

Tử Long thế mà linh trí rất cao, nó quay đầu nhìn Vô Ngân, đôi mắt ngựa nhíu lại như cười, mũi phì ra hai làn khói tỏ vẻ khinh bỉ.

“Đậu xanh rau má! Sao lại tự đào hố chôn mình?”

Vô Ngân biết mình nói hố, hắn chỉ biết gằm mặt xuống đất, xấu hổ chửi thề cho qua.

Khi còn nhỏ, hắn cũng từng ghét Tử Long như là ghét Niệm Thần Côn vậy, một con ngựa kiêu ngạo, lúc nào cũng được ăn trên mâm cao cỗ đầy, một cây côn ác độc, đánh vào thì đau thấu tận tâm can. Nhưng khi hắn hiểu chuyện hơn, thấy bộ dạng yếu ớt của Tử Long sống leo lắt qua từng ngày, hắn lại bắt đầu đồng cảm với nó, thay Bụt chăm sóc, nấu cơm, nướng thịt cho nó ăn.

Nhìn bóng dáng gầy còm đi đằng trước, sau một phút trầm ngâm, Vô Ngân không nhịn được mà thốt lên.

“Tử Long…! Cảm ơn ngươi! Là ta thay cha gửi lời cảm ơn đến ngươi. Chiến đấu cùng ông ấy hẳn sẽ thập phần hung hiểm, nhờ có ngươi mà ngài có thể vượt qua nhiều khó khăn, ông ấy sẽ tự hào về ngươi lắm.”

Vừa dứt lời, Vô Ngân lại trịnh trọng nói tiếp.

“Tử Long! Cảm ơn ngươi đã cứu ta một mạng. Trong Cúc Phương sâm lâm ta phải đối diện với một con Dị thú cấp 3, ta không tin mình dựa vào may mắn mà thoát nạn, hẳn là ngươi, khí tức của ngươi đánh dấu trên người ta, khiến nó phải sợ hãi mà quay đi.”

Giọng Vô Ngân không lớn cũng không nhỏ, nhưng nó lại đong đầy kính ý.

“Kịch!”

Đang bước đi, Tử Long đột nhiên dừng lại, cả người nó cứng đơ như một bức tượng, duy chỉ có nhất đám lông mượt mà trên đầu đang bị làn gió nhẹ thổi bay. Trong thoáng chốc, nó quay người lại rồi nhìn thật sâu vào Vô Ngân, đôi mắt nó phát ra tầng tầng ánh sáng đỏ yêu dị, khí tràng trên người nó chợt trở nên bá đạo, hung tàn và ngạo nghễ. Tất cả hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ thường ngày của nó.

Đối diện, Vô Ngân đã chắp tay cúi người từ lúc nào. Một bái này thể hiện sự cảm tạ của hắn đối với Tử Long.

Tử Long lần này không phì ra làn khói khinh bỉ nữa, nó nhẹ gật đầu một cái rồi quay người đi, khí thế uy mãnh lúc trước cũng tán vào trong thiên địa, bốn chân chậm rãi bước tiếp về phía trước.

Thấy Tử Long như đã chấp nhận, Vô Ngân mỉm cười thỏa mãn, hắn vội cất bước theo sau. Nhưng, một giọng nói chợt vang lên khiến hắn phải giật mình.

“Tính ra Bụt dạy ngươi cũng không tệ, tuy nát rượu nhưng không phải là một kẻ vô ơn.”

Đằng trước, âm thanh phát ra từ chính miệng Tử Long, nó vừa đi vừa tấm tắc khen ngợi Bụt.

“Oạch…!”

Trong cơn hoảng loạn, Vô Ngân bước hụt chân mà ngã nhào về trước, cũng may hai tay đã kịp thời chống xuống đất.

“Tử… Tử Long, ngươi… ngươi biết nói?”

Nằm sấp dưới đất, Vô Ngân ngước mặt lên, mắt trừng lớn, miệng lắp bắp hỏi.

Mười lăm năm ở chung với Tử Long, đây là lần đầu tiên hắn nghe nó nói chuyện. Ở thế giới này, nếu biết nói, thì chỉ có thể là Thần Thú mà thôi.

Tử Long vẫn thong thả đi về phía trước như chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Nó thản nhiên đáp.

“Phì! Nói chuyện? Một Thánh thú như ta sao lại không biết nói chuyện. Quan trọng, kẻ nói chuyện cùng ta, hắn phải xứng!”

Lời nói bình thản nhưng chất chứa sự kiêu ngạo đến tột cùng. Hóa ra, bấy lâu nay là Vô Ngân không xứng để nói chuyện với nó.

Khóe môi Vô Ngân co giật, lời nói khinh thị này sao lại phát ra từ một con ngựa, thế mới biết nó kiệt ngạo bất tuân đến nhường nào. Hắn thắc mắc tại sao cha mình lại có thể nuôi dưỡng Tử Long thành ra thế này. Nhưng nghĩ là nghĩ vậy thôi, hắn nào dám nói ra trước mặt, lồm cồm bò dậy, hắn phủi đôi bàn tay có chút bẩn rồi nói vọng về phía trước.

“Vậy… vậy giờ ta đã xứng đáng để nói chuyện với ngươi rồi đúng không?”

“Lộp cộp, lộp cộp.”

“Lộp cộp, lộp cộp.”

Tử Long không đáp lại, có chăng, chỉ có tiếng vó ngựa đều đặn nện xuống con đường mòn đầy sỏi đá.

“Khốn kiếp! Khinh người quá đáng.”

Vô Ngân cảm tưởng như có một đàn quạ bay ngang qua đầu, thái độ Tử Long đáp trả khiến hắn khó chịu vô cùng. Nói rồi, hắn đành ngậm miệng lại, hậm hực lặng lẽ chạy theo sau.

Một người một ngựa, tuy chỉ giao tiếp vài ba câu, nhưng cuộc trò chuyện ấy đã bị một ông lão đứng tít trên đỉnh núi Ma Kê nghe được. Một nụ cười hiền hòa nở trên bờ môi nâu nhạt, lão thì thầm nói khẽ.

“Rốt cuộc… nó cũng chấp nhận Vô Ngân rồi.”

Nếu Tử Long và Vô Ngân có mặt ở đây thì sẽ nhận ra, người đang lén nhìn họ rồi độc thoại với chính mình lại là Bụt.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận