• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

QUYỂN 1: BÀI HỌC CUỐI CÙNG

Chương 52: Bài thơ dang dở

0 Bình luận - Độ dài: 2,042 từ - Cập nhật:

“Bảy ngày? Liệu ta còn gắng gượng được bảy ngày nữa sao?”

Tâm tình Thất công chúa trở nên u sầu, nàng thừa biết tình trạng sức khỏe của bản thân, càng thừa biết Vô Ngân thời thời khắc khắc kiểm tra nội thể của mình. Mọi thứ cứ xấu đi theo từng ngày, dù là quật cường đến mấy, một cô gái mạnh mẽ như nàng cũng bắt đầu suy sụp.

Vô Ngân nào đâu biết, để bên cạnh hắn được lâu hơn, nàng đã lén uống một viên đan dược tên là Cửu Nhật Bảo Mệnh Đan. Đúng như cái tên, nó sẽ giúp nàng cầm cự sự sống trong chín ngày kể từ khi phục dụng. Nhưng, nó chẳng khác gì một liều thuốc độc cả, cho dù là một người bình thường uống vào, chắc chắn sang ngày thứ mười sẽ chết. Từ khi nàng uống nó, tính tới thời điểm hiện tại đã là ngày thứ sáu rồi, nàng chỉ còn đúng ba ngày nữa mà thôi. Đó là lý do các Y sư lúc trước bị lầm tưởng mà cho rằng nàng còn sống đến giờ này đã là một kỳ tích.

Thất công chúa không dám nói với Vô Ngân, nàng sợ hắn đau lòng, lại càng sợ hắn vì nàng mà liều mạng một hơi chạy thẳng vào Bạch Mã sâm lâm để về nhà. Nàng biết, đi loạn trong sâm lâm khác gì là tìm chết, với nàng, thà một người chết còn hơn là hai người.

Thế rồi, Thất công chúa cắn răng mà thầm quyết định, đằng nào cũng chết, sao không chết một cách xinh đẹp và hạnh phúc nhất. Nghĩ là làm, hít một hơi bình ổn lại tinh thần, nàng cất giọng nói lớn.

“Vô Ngân! Hay là… hay là hôm nay chúng ta thành thân đi?”

Đúng khoảnh khắc này, nàng xoay người lại, một cảnh tượng kỳ diệu liền xảy ra. Dáng vẻ tiều tụy, già nua của nàng trong phút chốc biến hóa như dòng thời gian chảy ngược. Da mặt nàng bắt đầu căng lên, xóa đi những nếp nhăn xấu xí trên mặt, mái tóc bạc trắng được thay bằng một màu đen huyền mềm mại. Đôi mắt to tròn kết hợp với bờ môi đỏ mọng, sắc mặt nàng hồng hào tựa như cánh hoa đào nở rộ lúc xuân sang. Lúc này đây, nàng còn đẹp hơn cả khi còn sống ở Kinh thành, thần thái như tiên giáng trần, trông vô cùng mỹ lệ.

“Nguyệt Nhan! Không… nàng...!”

Vô Ngân giật mình thốt lên khi nhìn nhìn thấy biến hóa trên mặt Thất công chúa, hắn biết rõ chuyện gì đang xảy ra, là nàng đang dồn tất cả sinh mệnh đang có trên người để nhan sắc trở về như lúc trước, nhưng làm vậy… khác gì là tự sát đâu?

Bất ngờ, một ngón tay thon dài đè lên môi của Vô Ngân, khiến cho hắn muốn nói gì cũng đành phải nín lặng. Thất công chúa nở một nụ cười hòa ái, nhu tình mà cất giọng.

“Ta lớn hơn ngươi hai tuổi, nhưng cũng trẻ và đẹp hơn ngươi, vậy nên ta có quyền quyết định.

Hôm nay, có Mộc thần, có thiên địa chứng giám cho chúng ta. Ta - Ngô Nguyệt Nhan nguyện làm thê tử của Vô Ngân. Tình nghĩa vợ chồng, nếu kiếp này ta làm không tốt, thì nguyện kiếp sau, và kiếp sau nữa ta cũng xin được làm vợ cho hắn. Nếu hắn là chim Sẻ, ta sẽ là Phượng hoàng xây tổ cùng hắn, nếu hắn là heo Mọi, ta nguyện là heo Nái vì hắn mà sinh con.

Vô Ngân! Ngươi “dám” từ chối không?”

Hai hàng nước mắt bất chợt lăn dài từ khóe mi, Vô Ngân chết lặng trước những gì xảy ra. Hắn không ngờ Thất công chúa lại làm ra hành động như vậy.

Thấy Vô Ngân im lặng, mắt Thất công chúa trừng lớn, sắc mặt trở nên đanh lại, nhưng không vì thế mà khiến nhan sắc của nàng bị phai đi. Nàng đã quyết định, lúc lấy hắn phải là lúc mình xinh đẹp nhất, lòng tự tôn của một đệ nhất mỹ nhân là không thể khinh nhờn.

“Ta… ta đồng ý.”

Giọng Vô Ngân nghẹn ngào mà thốt lên. Hắn biết, cuộc đời này đã không cho Thất công chúa được chọn lựa, nhưng vì nàng, hắn nguyện biến mình thành “một sự lựa chọn” để khiến nàng được vui.

Lòng Thất công chúa ngọt ngào, nàng mỉm cười hạnh phúc, nụ cười của nàng đẹp đến nỗi hoa phải nhường, nguyệt phải thẹn. Và rồi, nàng hưng phấn nói một hơi thật dài.

“Tốt! Vô Ngân! Ta biết chắc rằng mình sẽ không là một người vợ tốt, ta cũng không thể nâng khăn, sửa túi cho ngươi, càng không biết nấu ăn, lại không biết dỗ ngọt. Nhưng ta biết, ta có một tấm chân tình dành cho ngươi. Ngươi nhớ đấy, sau này dù ngươi có vợ hai, vợ ba thì ta vẫn là người vợ xinh đẹp và yêu thương ngươi nhất.

Hôm nay, để trọn nghĩa vợ chồng, tấm da xinh đẹp này sẽ là của ngươi.

Vô Ngân! Chúng ta sẽ lấy trời làm phòng, lấy đáy hồ làm chiếu, lấy dòng nước này làm chăn ấm, nệm êm. Vợ chồng chúng ta sẽ động phòng tại đây.”

“Vô Ngân! Ngươi “dám” từ chối không?”

Nước mắt Vô Ngân vẫn cứ rơi, từng giọt tí tách rớt xuống mặt hồ, cảm giác bất lực đến cùng cực. Nhưng, hắn biết mình cứ mãi yếu đuối như thế này sẽ chỉ khiến cho Thất công chúa buồn lòng. Thế rồi hai tay hắn thay nhau quệt qua đôi mắt đỏ hoe của mình, trên khuôn mặt phúng phính mỡ, hắn cố nặn ra một nụ cười thật tà ác rồi nói.

“Được, Nguyệt Nhan công chúa, Vô Ngân ta thèm muốn nàng từ lâu rồi, mỹ nhân như nàng, cớ sao lại rơi vào bàn tay ma quỷ của ta cơ chứ. Ta sẽ biến câu “cóc ghẻ ăn thịt thiên nga” trở thành sự thật. Hôm nay, ta sẽ khiến cho vợ của ta là người hạnh phúc nhất.”

Lời vừa dứt, Vô Ngân và Thất công chúa ôm chầm lấy nhau. Da thịt hai người bởi sự ướt át mà trở nên trơn trượt, rất nhanh đã làm cảm xúc hai người thăng hoa đến tột đỉnh.

Hai đôi môi bám chặt vào nhau cứ như không thể tách rời. Đôi bàn tay hắn như là ma trảo, nhào nặn những nơi được xem là gợi cảm nhất, khiến cho nàng vứt đi mọi sự e lệ của một vị công chúa mà khẽ rên.

Rồi cái gì đến cũng sẽ đến, dưới dục vọng trào dâng của hai con người trẻ tuổi, một phần cơ thể hắn đã đâm sâu vào nàng. Miệng nàng cắn mạnh lên bả vai của hắn, đau đớn, hạnh phúc, vui sướng, tất cả như hòa vào làm một, rốt cuộc… nàng chính thức làm vợ của hắn rồi.

Cả hai người cứ như vậy mà quấn lấy nhau, nước trong hồ dập dìu theo những hành động ái ân của họ. Lúc này, hận thù, đau thương, mất mát dường như bị quên mất sạch, họ vô cùng trân quý khoảnh khắc này, tinh thần và thể xác giờ đã dành trọn cho nhau. Giữa mặt hồ vàng óng ánh trăng, chỉ tồn tại tình yêu và dục vọng.

………….

Hai ngày sau, một nơi nào đó tại Bạch Mã sâm lâm.

Ánh chiều tà, mặt trời lặn dần về phía Tây, những tia nắng cuối ngày len lỏi qua tán cây, tạo nên những vệt sáng huyền ảo trên mặt đất. Mặt trời lúc này như một quả trứng vàng ửng, tỏa ra muôn ngàn ánh sáng êm dịu. Tiếng chim ríu rít gọi nhau về tổ, hòa cùng tiếng gió thì thầm qua từng tán lá, tạo nên bản nhạc du dương của núi rừng.

Trên một gò đất cao, Vô Ngân đang cõng Thất công chúa mà nhìn về hướng mặt trời lặn, dưới ánh nắng nhẹ nhàng, bóng của hai người như hòa làm một, kéo dài trên thảm cỏ.

“Vô Ngân! Bình minh thật đẹp, ta thích ngắm một mặt trời dịu dàng như thế này.”

Thất công chúa thì thào bên tai Vô Ngân, giọng nàng đã vô cùng yếu ớt.

“Thịch!”

Tim Vô Ngân bỗng nhiên thắt lại, hắn nhận ra thần trí Thất công chúa không còn minh mẫn nữa, đến cả bình minh và hoàng hôn mà nàng còn không phân biệt được.

Mặt trời trong mắt Thất công chúa lúc này chỉ là đốm sáng chập chờn qua hàng mi cong dài, mắt nàng chỉ hé ra được một chút, nó nặng trĩu đến lạ thường.

Vô Ngân thầm trấn an chính mình, hắn khẽ đáp.

“Được! Sau này ta sẽ cùng nàng ngắm bình minh mỗi ngày. Cố lên Nguyệt Nhan, một chút nữa thôi, chúng ta sắp về tới nhà rồi.”

Thế nhưng, Thất công chúa như không nghe được những lời Vô Ngân nói. Nàng lại thì thào vào tai của hắn, lần này hơi thở của nàng đã trở nên đứt quãng.

“Ngươi… tặng ta, một… một bài thơ được không?”

“Được! Được chứ! Sau này mỗi ngày ta sẽ tặng nàng một bài thơ.”

Vô Ngân vội vã trả lời, một nỗi bất an dội thẳng vào lồng ngực, lòng hắn trở nên khó chịu hơn lúc nào hết. Hắn không dám chần chừ, cố gắng đọc thật to để nàng có thể nghe thấy.

“Nàng như là tiên nữ,

Xòe váy giữa rừng hoa.

Ta là con chim nhỏ,

Trộm ngắm nàng từ xa.

Tóc huyền buông trong gió,

Răng xinh hé môi cười. 

Ta nào đâu có biết,

Yêu nàng thuở đôi mươi.

Mắt phượng đưa… đưa…”

Tới đây, cuống họng Vô Ngân như nghẹn lại, hắn không thể nào thốt lên thành lời được nữa, sống mũi cay xòe, từng giọt nước mắt lặng lẽ lăn tròn trên má. Trên bờ vai, đầu Thất công chúa rúc sâu vào cổ hắn, đôi hàng mi cong dài của nàng đã hoàn toàn khép chặt. Giờ đây, hắn không còn cảm nhận được hơi thở nào của nàng nữa, hắn biết… nàng đã đi rồi.

Vô Ngân cứ vậy mà cõng Thất công chúa tiến về phía trước. Trong tiềm thức, thanh âm trong trẻo của nàng vẫn còn văng vẳng bên tai.

“Ngươi bớt văn vở đi, là ngươi chê ta già đúng không, ta chỉ hơn ngươi hai tuổi thôi mà, ngươi chưa nghe câu “gái hơn hai, trai hơn một” à?”

“Lý Chiến, ngươi dám giết Hồng Hài Nhi của bổn cung sao?”

“Nếu ta sống, ta… ta cũng muốn sinh cho ngươi một đứa con.”

“Tình nghĩa vợ chồng, nếu kiếp này ta làm không tốt, thì nguyện kiếp sau, và kiếp sau nữa ta cũng xin được làm vợ cho hắn. Nếu hắn là chim Sẻ, ta sẽ là Phượng hoàng xây tổ cùng hắn, nếu hắn là heo Mọi, ta nguyện là heo Nái vì hắn mà sinh con.”

“Vô Ngân! Ta biết chắc rằng mình sẽ không là một người vợ tốt, ta cũng không thể nâng khăn, sửa túi cho ngươi, càng không biết nấu ăn, lại không biết dỗ ngọt. Nhưng ta biết, ta có một tấm chân tình dành cho ngươi. Ngươi nhớ đấy, sau này dù ngươi có vợ hai, vợ ba thì ta vẫn là người vợ xinh đẹp và yêu thương ngươi nhất.”

a729a4c3-883d-428a-963c-2ebe5e5aa53d.jpg

Cứ như thế, hình bóng Vô Ngân cõng Thất công chúa dần khuất sau những cây đại thụ to lớn. Thỉnh thoảng, hắn còn ngân nga hát cho nàng nghe, như thể nàng vẫn luôn trò chuyện cùng hắn. Đầu nàng gục trên bờ vai đầy ngấn mỡ, tựa như một tiên nữ đang say giấc nồng, khóe miệng nàng vẫn giữ một nụ cười - nụ cười của sự mãn nguyện.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận