Từ khi bốn cỗ Hóa Thân Pháp Tắc của bốn vị Thần hàng lâm đến giờ, trận chiến đã kéo dài khoảng chừng một tiếng. Trên cao, mặt trời đã đã hơi nghiêng bóng, gió cũng bắt đầu thổi mạnh hơn.
Lúc này, bóng của Bụt hằn sâu trên mặt đất, lão đang bày ra tư thế oai hùng, cơ thể lúc đen lúc trắng chạy dọc theo từng thớ cơ vạm vỡ, một cánh tay cuồn cuộn chếch xéo lên trời mà chỉ lên, uy phong, bá đạo, tựa như khinh rẻ chúng sinh.
Trên đầu ngón tay Bụt xuất hiện một đốm sáng màu vàng, quang mang phát ra có chút chói mắt, tuy chỉ bằng nửa đốt ngón tay nhưng khí tức tỏa ra lại cực kỳ nguy hiểm, nó phát ra tiếng rít đến rợn người. Sau đó, nó không ngừng rung lên, giống như lực lượng chứa trong đó đang muốn thoát khỏi giam cầm mà bay đi.
Thổ Thần sững cả người, nhìn ngón tay vàng óng kia đang nhắm về mình, trong lòng hắn có một dự cảm xấu không nói thành lời. Nó không chỉ uy hiếp đến cỗ Hóa Thân Pháp Tắc mà còn uy hiếp cả ý chí của hắn chứa trong đó nữa. Với cấp độ tu vi của mình, hắn cảm nhận được một chỉ kia hoàn toàn có thể hủy diệt toàn bộ những gì mình đã hàng lâm xuống đây, kể cả một tia ý chí này.
Hai vị Kim Thần và Thủy Thần đứng gần đó dường như đã chết lặng, khoảnh khắc Bụt dùng tay không ngăn trở lực lượng Hỏa Thần tự bạo, rồi lại mạnh mẽ phanh thây hắn ra làm hai, hình ảnh ấy khiến họ cực kỳ rúng động. Hình ảnh Bụt trong mắt họ chẳng khác nào một ác ma sát thần, tùy tiện nhào nặn họ trong tay. Lần này, họ mới thực sự chứng kiến cái gì mới là thực lực tuyệt đối, sự nguy hiểm của lão làm họ nhớ đến vị Đại nhân kia.
Trong lúc cả đám người hít thở không thông, Ma Kê đỉnh vực chỉ còn là tiếng gió thổi, bỗng một tràng âm thanh nhỏ nhẹ nhưng giòn tan vang lên.
“Tạch! Tạch!”
Gần Bụt, chiếc kén lửa lại nứt thêm hai đường nữa, nó kéo dài từ đỉnh cho tới gần đáy, báo hiệu sắp tan vỡ.
“Khà khà! Vậy thì phải tăng tốc độ thôi.”
Ngó thấy dị tượng trên chiếc kén, Bụt âm dương quái khí cất tiếng cười, bên cạnh ngón trỏ, xuất hiện thêm hai ngón tay nữa, chúng nó lần lượt hướng về Kim Thần và Thủy Thần trên cao. Lão lầm bầm.
“Thời gian có hạn, với lực lượng thu được vừa đủ để làm gỏi một lần.”
Dứt lời, lại thêm hai đốm sáng vàng xuất hiện, uy lực chúng nó phát ra không hề thua kém đốm sáng đầu tiên.
“Nguy hiểm! Đi thôi!”
Thủy Thần hét lớn khi nhận thấy một sự uy hiếp đến từ linh hồn phủ lên người mình. Nàng là người còn thanh tĩnh nhất ở đây, mặt mũi là quan trọng, nhưng nếu cả Hóa Thân Pháp Tắc và ý chí bị diệt, bản thể sẽ thụ thương. Nhưng, nó không quan trọng bằng chuyện khác, bản thể bốn vị chư Thần đều đang toàn lực làm “chuyện kia”, nếu cả bốn người cùng một lúc trọng thương sẽ gánh không nổi áp lực mà hỏng chuyện, đồng nghĩa thành quả mà mấy trăm năm nay họ vất vả gầy dựng coi như bỏ.
Hai vị Thần còn lại nghe vậy, thân hình cũng phối hợp bay lên, muốn nhanh chóng thoát ly khỏi Mộc Châu đại lục.
“Muốn đến là đến, muốn đi là đi sao?”
Thấy chư Thần muốn rời đi, Bụt gằn giọng quát lớn, ba đốm sáng xoay tít tại chỗ, không gian tại ba đầu ngón tay không chịu được khí tức bá đạo ấy mà tan vỡ theo.
“Khực!”
Cả ba người Thủy Thần, Kim Thần và Thổ Thần vừa bay lên được vài chục mét thì khựng lại, cả thân hình họ như bị ghim vào khoảng không, dù có dùng hết lực lượng để giãy giụa nhưng bất thành, tuy không cảm nhận được đau đớn nhưng họ biết rằng, có hàng ngàn hàng vạn mũi châm vô hình đã đâm xuyên qua Hóa Thân Pháp Tắc của mình, tạo ra một cái cấm chế tà dị mà khóa chặt lấy thân thể họ. Đối mặt với thần thông kinh khủng ấy, tâm trạng ba người đã chìm vào đáy cốc, chỉ biết lặng im mà nhận mệnh.
Bên dưới, sau khi hoàn toàn khống chế được cục diện, Bụt cười khẩy rồi nói.
“Ta đã nhún nhường, tính dùng khổ nhục kế, cho các ngươi chút mặt mũi mà thối lui, nhưng Hỏa Thần bên các ngươi ba lần bảy lượt muốn cắn trộm đồ của lão phu, có trách thì trách hắn đã quá tham lam.”
“Nhất Niệm Chỉ Thiên, Diệt!”
“Xoẹt… xoẹt… xoẹt…”
Lời Bụt vừa dứt, ba đốm sáng phát cuồng, năng lượng hủy diệt xoắn nát không gian, chúng nhấp nháy liên tục trên đầu ngón tay lão, chỉ cần bắn ra ba chỉ này, mọi thứ trên đường đi sẽ hoàn toàn bị phá hủy.
“Bụt! Chậm đã!”
Bỗng nhiên, Mộc Thần không biết từ lúc nào đã lơ lửng chắn trước Bụt, chính xác hơn là hai ngọn núi đẫy đà trên người nàng đang chắn trước ba đốm sáng Nhất Niệm Chỉ Thiên. Nhưng… đã trễ.
“Vút… phanh! Hưu! Hưu! Hưu!”
Mộc Thần vừa xuất hiện thì Nhất Niệm Chỉ Thiên liền xuất ra, Bụt thất kinh trước hành động tùy tiện ấy, nhanh như chớp, lão liền dùng hết lực vung mạnh cánh tay lên cao, gánh nặng từ chiêu thức quá lớn khiến cho cả cánh tay của lão phải kêu lên răng rắc. Rất may, lão đã chuyển hướng thành công, ba đốm sáng bay xẹt qua đầu Mộc Thần mà bắn thẳng vào hư không, bầu trời xanh thẳm như bị móng vuốt của quái vật cào thành ba đường đen kịt, một mảng không gian to lớn bị xé nát, trông thập phần ghê rợn.
Biến cố đột ngột xảy ra, không một ai có thể ngờ được Mộc Thần lại liều mạng đến như vậy. Trong thời khắc sinh tử ấy, vài lọn tóc và chiếc vương miện xinh đẹp được kết bằng hoa trên đầu nàng ta đã bị chấn cho nát vụn, đổi lại, nàng vì thế cũng thoát chết trong gang tấc. Bụt lúc này mới hoàn hồn, lão thập phần tức giận, chỉ tay quát lớn.
“Mẹ kiếp! Xú bà nương, ngươi tìm chết à?”
Mộc Thần không hề để tâm vừa rồi mình đã dạo một vòng tại quỷ môn quan, nàng nhìn sâu vào đôi mắt khi trắng khi đen của lão già đang đứng đối diện mình, cất giọng trong trẻo.
“Bụt! Thắng thua đã định, tha cho họ đi.”
“Không được! Ta đánh Hỏa Thần mất đi một tia ý chí, hắn hẳn đã bị thương, ba kẻ này trở về rồi sẽ phối hợp với hắn báo việc này lên cái tên Đại nhân gì gì đó sau lưng các ngươi, thể nào sau này chúng cũng quay trở lại đánh hội đồng ta. Thà bây giờ ta tổn thương bọn chúng, trận sau có đánh ta cũng đỡ cực hơn.”
Bụt trầm giọng phản bác lời cầu tình của Mộc Thần. Lão đã tính toán kỹ rồi, cùng lắm thì quậy tới bến, tuy có chút vô sỉ nhưng làm suy yếu địch nhân trước là chuyện bắt buộc phải làm.
“Yên tâm đi! Họ sẽ không báo cáo việc này cho vị Đại nhân đâu.”
Mộc Thần nhẹ nhàng khẳng định, sau đó nàng quay người nhìn lên ba vị Thần bị treo trên không trung mà hỏi.
“Ba vị! Ta nói đúng không?”
Bụt nghe vậy chỉ biết cười trừ, kết oán đến cỡ đó, không kêu người nhà ra đánh mới lạ, là người hay Thần linh, bản tính cũng giống nhau mà thôi, bị đánh ngay trong nhà của mình, còn nỗi nhục nào ê chề hơn thế nữa. Nhưng, đến khi nghe được ba tên trên trời kia đáp lại, lão có chút ngớ người.
“Đúng, dù ngươi có diệt đi Hóa Thân Pháp Tắc thì của mình bọn ta cũng không báo cho Đại nhân biết về chuyện này.” Trên cao, Thủy Thần gật đầu bình tĩnh đáp.
Bụt trở nên khó hiểu, đại não xoay vòng vòng trong toan tính, lão ngửi thấy có ẩn tình gì đó đằng sau những vị Thần này ở Ngũ Hành Tinh Giới. Nhìn chằm chằm vào Mộc Thần, mắt lão nheo lại, như muốn nhìn thấu con người nàng. Sau một hồi, không nhìn ra thứ gì khả nghi, lão bèn chất vấn.
“Mộc Thần! Là thật sao?”
“Ta lừa ngươi làm gì, giữa ta và ngươi có ước định, nếu họ báo cho Đại nhân biết thì việc đầu tiên khi ngài ấy hàng lâm xuống đây là sẽ hỏi tội ta chứ chưa đến lượt của ngươi đâu.”
Mộc Thần cười nhẹ trả lời, thần tình không một tia xảo trá. Ít ra những người kia đều là đồng liêu của nàng, tuy vài trăm năm nay không còn qua lại thân thiết như trước nữa, nhưng nàng biết rõ bản thể bọn họ đang làm cái gì, tuy đạo bất đồng nhưng không thể vì hôm nay mà phá đi chút thành tựu mà họ đang cố gắng thực hiện được. Với nàng, cách làm của họ có thể sai, nhưng… chắc gì cách của nàng đã đúng.
Lúc này, Bụt đảo mắt nhìn Mộc Thần, rồi lại nhìn ba kẻ kia, lão như muốn thẩm định lại một lần nữa sự trung thực của họ. Sau một hồi suy nghĩ, một tia tinh quái nảy ra trong đầu, Bụt cười nhẹ rồi lên tiếng.
“Thả họ cũng được, nhưng cái đạo lý “ở hiền thì gặp phiền” luôn luôn đúng, ta có hai điều kiện:
Một, ba người trên kia phải lấy Đạo tâm ra mà thề, một khi làm trái thì ba hồn bảy vía nổ tung, vạn đời vạn kiếp không thể siêu sinh.
Hai, Mộc Thần, ngươi phải giảm cho ta “ba mươi năm” điều kiện lúc trước.”
Bụt vừa dứt lời, lập tức thì hai luồng âm thanh với sắc thái trái ngược nhau cùng cất lên.
“Ngươi…” Mộc Thần gằn giọng, mắt nàng trừng lớn.
“Chúng ta đồng ý!” Còn Thủy Thần thì nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng ngay.
Nghe vậy, Bụt ha hả cười, lão đưa mắt như thể khiêu khích Mộc Thần: “Trước đây ngươi chơi ta, giờ thì hãy cảm thụ thứ cảm giác ấy đi.”
Bỗng nhiên, trái với những gì lão suy đoán, Mộc Thần chợt nở một nụ cười ấm áp, cái vương miện kết bằng hoa cũng bắt đầu mọc lại trên mái tóc xoăn bồng bềnh của nàng. Nhưng hành động tiếp theo lại khiến người khác phải bất ngờ.
Lách người qua một bên, Mộc Thần như biến thành một con người khác, ánh mắt sắc lạnh, giọng ngoan độc nói.
“Được! Vậy mời ngươi, giết được thì giết đi! Ta không cản.”
Ngay sau đó, cả không gian chợt trở nên yên ắng đến lạ thường, hàng loạt ánh mắt kinh ngạc không ngừng đổ dồn về thân hình nhỏ bé của Mộc Thần.
Lúc này, đầu ba vị Thần đã kéo đầy hắc tuyến, không! Thêm Bụt nữa là bốn. Họ nào ngờ “xú bà nương” này lại trở mặt nhanh đến như vậy.
Phất phất bàn tay vàng vào khoảng không, ba vị Thần bị ghim trên cao đột nhiên được trả lại tự do, Bụt day day cái trán có chút nhức của mình, lão hoài nghi có phải lúc nhỏ Mộc Thần có bị té giếng hay không. Lúc này, lão đã hoàn toàn cụt hứng với ba kẻ kia, sát ý trong lòng trở nên nguội lạnh, lão nói.
“Các ngươi thề xong có thể rời đi.”
Nghe vậy, ba người Thủy Thần, Thổ Thần và Kim Thần nào dám chậm trễ, họ vội chỉ tay lên trời và phát thệ, Thần vận trên người họ sáng rực lên, chứng tỏ lời thề đã được kết.
“Mộc Thần! Đa tạ ngươi! Chúc ngươi và hắn có thể tìm ra được cách hoàn thành chuyện kia.”
Thủy Thần lên tiếng cảm tạ, sau đó, nàng cùng hai vị còn lại rời đi. Hóa Thân Pháp Tắc trên người họ bỗng chốc tan vỡ, nó tách ra thành hàng triệu sợi Pháp tắc mảnh mai rồi bay vút lên trời, tia ý chí của họ tại Mộc Châu đại lục cũng theo đó mà hồi nguyên, trở về với chân thân của mình.
“Hi hi! Bụt! Ngươi hẳn là một người tốt.”
Mộc Thần cười vang, tiếng cười như báo hiệu mùa xuân về, đỉnh Ma Kê đột nhiên có chuyển biến, cây lá không ngừng đâm chồi, cỏ non vươn mình tắm nắng, hoa thơm thay nhau rực nở, biến bãi chiến trường trên đỉnh Ma Kê thành một vườn hoa thơm ngát.
Vô Ngân gần đó biết đại nạn đã đi qua, lại chứng kiến thêm sự biến đổi diệu kỳ này, lòng hắn phấn khởi vạn phần, tinh thần vô cùng rạo rực.
Bụt thì vẫn một sắc thái ấy, trong lòng đã muộn phiền trăm ngã, chút tiện nghi cuối cùng chỗ Mộc Thần mà lão cũng không chiếm được, cảnh sắc tuyệt đẹp hiện tại trong mắt lão chỉ là gió thoảng mây bay.
“Tạch! Tạch!”
Mỗi người mang một tâm trạng riêng cho tới khi một lần nữa chiếc kén lại vang lên thanh âm nứt vỡ. Ba người một ngựa ngay lập tức chú mục vào chiếc kén.
“Kiu… kiu… kiu…”
Bất chợt, có tiếng Phượng ngâm phát ra từ bên trong chiếc kén, âm thanh không lớn, nhưng chẳng hiểu sao nó lại vang vọng cả cánh rừng.
Trên chiếc kén, một vết nứt dần mở rộng ra, hào quang đỏ rực kèm theo một hơi nóng khủng bố trong chiếc kén phóng thẳng lên trời, tuy là ban trưa, nhưng hỏa lưu dày đặc khiến cho hào quang trở nên sắc nét không thể phai mờ.
“Tạch! Tạch! Tạch!”
Một, hai, rồi ba đường hào quang nữa phóng lên ứng với mỗi đường nứt trên thân kén, tạo ra một kỳ quan ánh sáng.
Chỉ trong vài hơi thở, trên trời, hàng ngàn con chim kéo thành đàn mà bay tới, có đủ loại chim trong đó, to có, nhỏ có, nhưng chúng không hề gây náo loạn mà nối đuôi nhau thành một vòng tròn cực lớn, bay lượn thành một vòng trên đỉnh Ma Kê.
“Cục… cục… cục tác!”
Tại lưng chừng núi, hơn chục vạn con gà Đông Tảo cũng xếp thành hàng cùng nhau chạy lên đỉnh, tốc độ của chúng rất nhanh, hành động này khiến cả Ma Kê Vực Thẳm trở nên nhộn nhịp và không kém phần quỷ dị.
“Là Vạn Cầm Chúc Phúc!”
Mộc Thần kinh ngạc mà thốt lên, tay che cái miệng nhỏ của mình. Nàng thừa biết trong chiếc kén kia có hơi thở của Phượng hoàng – loài chim có huyết thống cao quý nhất. Đây là nguyên nhân khiến cho hàng ngàn loài chim khác tề tựu về nơi này để chúc phúc. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng được chứng kiến một con Phượng hoàng được sinh ra ở trên đất Mộc Châu đại lục của mình, bởi lẽ, chúng chỉ có thể sinh ra và lớn lên ở Hỏa Châu đại lục mà thôi.
Gần đó, Vô Ngân đã siết chặt nắm tay, tim hắn đập nhanh hơn bao giờ hết, khoảnh khắc này thời gian như trôi chậm lại, khiến hắn nao nao trong lòng.
Cạnh bên, Bụt nheo đôi mắt, lão thầm đánh giá chiếc kén lửa đang phát ra hào quang dị tượng. Và rồi, lão nhẹ gật đầu thỏa mãn trước sự hoàn mỹ của nó, bởi lão biết món quà cưới dành tặng cho vợ chồng Vô Ngân đã nắm chắc chín phần là thành công mỹ mãn.
“Kiu… kiu…! Phanh!”
Đột nhiên, tiếng Phượng hoàng lại ngâm lên lần nữa, đồng thời chiếc kén lửa nổ tung, một cột lửa lớn phóng lên tận trời. Cùng lúc đó, dưới một đống tàn tro xám xịt, một con Phượng hoàng màu đỏ trồi lên, đầu nó ngước lên trời cao sau đó vươn mình rồi xòe rộng đôi cánh. Nháy mắt, cánh nó đập thật mạnh rồi phi thẳng lên không trung, bay theo hình xoắn ốc vòng quanh cột lửa.
Sau cú đập cánh ấy, tàn tro bay đầy trời, cả người nó là một màu đỏ thẩm, bay đến đâu, chiếc đuôi dài kiêu sa để lại những đốm lửa li ti tới đó, vẽ lên một bức tranh tuyệt đẹp. Nhưng có chăng, con Phượng hoàng này có chút mờ ảo, nếu quan sát kỹ, có thể nhìn xuyên qua thân thể nó, bởi… nó chỉ là Phượng hồn.
“Phượng khiếu cửu thiên, mây trắng bay,
Rừng xanh vẫy gọi, gió xuân gầy.
Tâm hồn luyến tiếc, bao ngày đã,
Tình ca thanh thoát, lẫn trong say.”
Ngước nhìn Phượng hồn trên không trung, bất giác, Vô Ngân ngâm lại bài thơ trong quá khứ. Tâm tình hắn day dứt khôn nguôi, nhìn Phượng hồn, hắn như nhìn thấy Thất công chúa một lần nữa, nỗi nhớ về nàng lúc này không mỹ từ nào có thể tả được.
Lời thơ của Vô Ngân như hòa vào trong gió mà bay đi, chẳng mấy chốc đến được tai của Phượng hồn.
“Kiu… kiu… kiu…”
Phượng hồn tha thiết ngân lên, ngoảnh đầu xuống, mắt nó dán chặt vào một thân hình mập mạp ở bên dưới, khí tức vừa xa lạ lại vừa quen thuộc làm nó hoài nghi. Tức thì, Phượng hồn liệng đôi cánh mà bay xuống dưới.
Chớp mắt, Phượng hồn đã xuất hiện trước mặt Vô Ngân, đôi cánh lửa vẫy nhẹ mà lơ lửng giữa không trung, đôi mắt ngờ vực nhìn thẳng vào người đối diện. Xung quanh Phượng hồn, dù không có thể xác nhưng hơi nóng đến từ linh hồn cũng đủ đốt cho không khí trở nên vặn vẹo.
Đôi mắt Vô Ngân tràn ngập yêu thương nhìn về Phượng hồn chỉ cách mình có hai mét, sống mũi hắn cay xòe, ngậm ngùi thốt lên trong hy vọng.
“Nguyệt… Nguyệt Nhan, nàng… nàng còn nhớ ta chăng?”


0 Bình luận