QUYỂN 1: BÀI HỌC CUỐI CÙNG
Chương 72: Ngươi làm ta nhớ đến một con chó
0 Bình luận - Độ dài: 2,603 từ - Cập nhật:
Biến cố đột nhiên ập đến, chứng kiến Hỏa Thần chuẩn bị đâm thủng chiếc kén lửa, tim Vô Ngân như chết lặng, một người phàm như hắn nào kịp phản ứng gì, đôi mắt hắn trợn tròn, miệng há to như muốn hét lên cái gì đó, cả người nhoài lên đằng trước để cản bàn tay của Hỏa Thần lại.
Bên cạnh, Tử Long đã nhanh hơn Vô Ngân gấp bội, con mắt của nó hoàn toàn theo kịp với mọi chuyển động của Hỏa Thần. Không biết từ lúc nào đôi mắt nó đã trở nên đỏ rực, toàn bộ đám lông mềm mượt trên đầu bị khí thế của chính mình tốc ngược lên cao, lúc này nó chẳng khác gì một Thần Thú. Và rồi, cả người nó uốn cong lại, hai chân sau đâm mạnh vào nền đá, chuẩn bị phi thân về trước, hòng đánh ra một kích cản lại bàn tay của Hỏa Thần.
Thế nhưng, khi cánh tay Hỏa Thần chỉ còn cách vỏ kén chỉ vỏn vẹn mười phân thì kỳ biến xảy ra.
“Ầm… xoẹt… xoẹt… xoẹt…”
Hỏa Thần bị một quyền cực kì kinh khủng đánh trúng, cả người hắn bay ra khỏi đỉnh núi Ma Kê mà rơi xuống một cánh rừng gần đó, lực đạo quá mạnh, Hóa Thân Pháp Tắc của hắn như muốn đâm xuyên cả rừng cây, thân thể hắn cày sâu xuống đất tạo thành một đường dài, cho đến khi đâm sầm vào một ngọn núi đá màu xanh mới dừng lại được.
Hỏa Thần bị đánh bay, tạo thành một con đường bằng lửa trong Bạch Mã sâm lâm, thần hỏa trên người hắn va quẹt tới đâu thì chỗ đó bốc cháy, từ cỏ non cho đến đại thụ, từ đất ẩm cho đến đá xanh, tất cả đều chìm trong biển lửa.
Biến cố xảy ra, cả đỉnh núi Ma Kê chợt trở nên tĩnh lặng, tất cả đều nín thở, như chưa thể chấp nhận được những gì xảy ra trước mặt, tất cả chuyển dần sự chú ý từ chỗ Hỏa Thần lên kẻ vừa mới xuất ra một quyền vừa rồi.
“Mẹ kiếp! Hỏa Thần! Ngươi làm ta nhớ đến một con chó, mà mỗi lần nhớ tới nó, ta liền tức điên không chịu được, một con chó mực đã đành, giờ lại thêm một con chó đỏ sao?”
Lúc này, chắn trước chiếc kén lửa là Bụt, mặt lão hung ác mười phần, không còn bộ dáng hiền từ, phúc hậu như trước nữa. Toàn thân lão đã chia thành hai màu trắng đen, cứ như thiện và ác trộn lẫn vào nhau khiến cho lão trong mắt kẻ khác thêm phần tà dị. Lời lão nói ra chứa đầy sát tính, từng câu từng chữ bị gằn lên, như thể lão có một mối thù bất cộng đái thiên không thể nào quên được.
“Hít hà!”
Toàn bộ người ở đây như hít vào một ngụm khí lạnh, Bụt bùng nổ lượng lực khiến ai cũng phải bất ngờ, không thể tưởng được, lão già bị Thổ Thần tẩm quất cho một hồi lại đang giả heo ăn thịt hổ. Lời lão vừa nói chẳng ai hiểu gì cả, nhưng hẳn cũng đoán ra hành động của Hỏa Thần vừa rồi đã chính thức chọc giận lão.
Không để ý những kẻ trên kia, Bụt xoay xoay cái cổ tay có phần ê ẩm bởi dư chấn một quyền vừa rồi, lão nghiêng đầu nhìn về phía Tử Long mà sẳng giọng.
“Tử Long! Đã bảo hôm nay Bụt ta làm chủ, ngươi ngoan ngoãn nằm im cho ta.”
Bá đạo, tự tin, gia trưởng là những gì Bụt đang thể hiện ra. Tử Long chỉ liếc mắt nhìn lão một cái rồi liền thu lại toàn bộ khí thế trên người, ngoan ngoãn trả về hình dạng một con ngựa gầy yếu.
Kế bên, Vô Ngân thì lại khác, hắn như vỡ òa cảm xúc, tưởng chừng Hỏa Thần sẽ phá ngang quá trình chuyển sinh của Thất công chúa, tâm hắn vốn đã rơi vào tận cùng của sự bất lực, vừa rồi hắn mới biết mình nhỏ yếu đến nhường nào.
“Bụt! Đa tạ ngài tương trợ.”
Vô Ngân khẽ cúi đầu hạ một bái về Bụt, không biết nói gì hơn, hắn chỉ biết lấy hết sự chân thành ra để mà cảm tạ.
Bụt chỉ gật nhẹ rồi khẽ cười, nhưng cái bản mặt hung ác của lão lúc này mà cười quả thực không thích hợp. Giọng lão âm dương quái khí cất lên.
“Cảm tạ cái quái gì! Đã là quà cưới thì phải trao cho trọn vẹn, quà làm chưa xong thì chớ nói lời cảm tạ. Yên tâm đi, hôm nay Bụt ta bao trọn gói.”
Lời Bụt khí phách mười phần, đậm chất của một vị trưởng bối. Lúc này, lão như biến thành một ngọn núi vững chắc cho tên mập trước mặt tựa lưng vào.
Vô Ngân khẽ gật đầu, lòng có chút do dự, nhưng rồi hắn cũng nói ra.
“Bụt! Khi… khi nào thì ta mạnh được như ngài?”
Nghe vậy, sắc mặt Bụt trở nên sa sầm, giống như không hài lòng với câu hỏi của Vô Ngân, nhưng xét thấy tên này vừa rồi phải trải qua một cảm giác bất lực về tu vi chưa từng có, lão chỉ đành nhẹ nhàng đáp lại.
“Là khi ngươi hoàn thành một trăm, một ngàn, một triệu và một tỷ cái mục tiêu trước mắt, ngươi ắt sẽ mạnh bằng ta.”
Câu trả lời tưởng chừng rất khó hiểu, nhưng với Vô Ngân, nó lại là lời vàng ý ngọc. Nó khác gì tiếng sấm bên tai, ép hắn về hiện thực tàn khốc, chẳng phải trước đây lão đã từng dạy hắn rồi sao?
“Hãy đặt mục tiêu đủ xa để với, đủ gần để tới. Vừa đề thăng tu vi, vừa vun đắp đạo tâm trong lòng. Đến một lúc, cảnh giới của ngươi đủ cao, ắt sẽ gặp những kẻ có cùng cảnh giới với mình, tri thức về giới này cũng theo đó mà đến, biến cố chẳng may đụng phải cũng sẽ hung hiểm tương đồng.”
Chỉ trong thoáng chốc, Vô Ngân biết mình đã quá lỗ mãng, mới chỉ một chút bất lực đã khiến sự thèm khát sức mạnh trong tâm trí hắn trở nên quá mãnh liệt. Nhiệm vụ của hắn lúc này không phải là biến mình thành một ông Bụt thứ hai, mà là những chặng đường trước mắt. Một khi bản thân bước chân vào Hợp Giới hoặc triệu hồi toàn bộ Bách Đoạn Thần Trúc thì lúc ấy hắn mới có đủ tư cách để mộng tưởng tới điều này.
“Vâng! Lời Bụt dạy, ta khắc nhớ.”
Vô Ngân trịnh trọng đáp lại, đạo tâm hắn như được tôi luyện thêm một lần nữa.
“Vù… tách… tách… tách.”
Cùng lúc, trên bầu trời lúc này có một ngọn đuốc hình người, nhiệt lượng tỏa ra cực kỳ kinh khủng, ngọn lửa đỏ thẫm biến cả đỉnh Ma Kê chìm trong sự oi bức. Xung quanh hắn, lửa đã thiêu đốt vào tận sâu trong không gian, ngọn lửa leo lắt tới đâu, không gian bị đốt cháy tới đó, trông thập phần đáng sợ.
Không ai khác, kẻ đó chính là Hỏa Thần, sau khi bị đánh văng đi hắn đã rất nhanh bay trở lại đây. Hóa Thân Pháp Tắc của Hỏa Thần bị tàn phá nghiêm trọng, trên ngực là một vết thương xuyên thấu cả cơ thể, nhưng đây là Hóa Thân Pháp Tắc, làm gì có lục phủ ngũ tạng, từng sợi Pháp tắc nghoe nguẩy bên trong, không ngừng đắp lại phần cơ thể bị khuyết.
Tuy mang trong mình nguyên tố hỏa nhưng lại không nóng nảy như Thổ Thần, bằng một tia thanh tĩnh cuối cùng, Hỏa Thần hướng xuống Bụt dưới đất mà trầm giọng quát lớn.
“Ngươi không phải kẻ tầm thường! Xưng tên đi!”
Nghe được lời này, Bụt không hề thu lại dáng vẻ âm dương quái khí của mình, khuôn mặt lúc đen lúc trắng càng trở nên yêu dị. Chỉ nhếch nhẹ khóe môi, nhưng tiếng cười lại vang vọng, lão cất tiếng.
“Ha ha ha! Ta là ông già nghèo khổ đánh chó giữa trời đông cô đơn.”
“Ngươi...!”
Đột nhiên bị xúc phạm, Hỏa Thần tức đến nghẹn họng, không còn giữ được sự bình tĩnh như vừa rồi, ngọn đuốc trên người cháy thêm dữ dội.
Xé rách da mặt, hoàn toàn xé rách da mặt. Hình tượng Bụt lúc này như một người khác, bễ nghễ đứng trước quần hùng, nào có bộ dáng thua thiệt như trước. Dù rất muốn dĩ hòa vi quý, nhưng chính Hỏa Thần đã động đến điều mấu chốt nhất trong lòng lão, hành động của hắn khác nào xé tan vở kịch mà lão khổ công diễn xuất. Sau cái cố sự đáng tiếc ở năm ấy, lão ghét nhất là bị người ta… “cắn trộm.”
Gần đó, Mộc Thần nào còn tâm trạng quan tâm đến chiến sự, trán nàng giờ này đã thấm đẫm mồ hôi, từng giọt từng giọt trơn trượt trên làn da mịn màng của nàng, hai bàn tay thon dài không ngừng khua nhẹ vào khoảng không trước mặt. Hậu quả của trận chiến mỗi lúc một tăng, không gian cứ bị xé ra liên tục, phá thì dễ, nhưng phục hồi mới khó, nàng đang phải cật lực tu sửa cho chính ngôi nhà do mình cai quản.
Lúc này, Kim Thần và Thủy Thần đã không còn dửng dưng quan chiến, Thần vận quấn đầy thân, tu vi trong cơ thể được đẩy lên cao nhất. Chỉ bằng một quyền mà đã khiến Hóa Thân Pháp Tắc của Hỏa Thần phải trọng thương thì chỉ có thể xếp kẻ ngoại lại kia vào hàng đại địch. Họ ngầm hiểu, một khi chân thân không thể hàng lâm thì buộc phải liên thủ mới có thể tiêu diệt lão già này.
Thổ Thần vốn đã tụ lực từ lâu, Bách Sơn Thần Ấn dung nhập một trăm ngọn núi tạo thành một cái ấn nhỏ hình quả núi màu lục bảo, tia nắng mặt trời chiếu xuyên vào, tạo ra những hào quang rực rỡ. Nhưng đến giờ này hắn vẫn chưa dám xuất chiêu, nhìn Nhìn Hỏa Thần bị một quyền đánh cho trượt dài vào Bạch Mã sâm lâm, hắn mới biết lúc trước lão già kia đã nhún nhường mình tới mức nào.
“Mộc Thần! Ngươi dám chấp chứa một kẻ nguy hiểm như vậy trong Ngũ Hành Tinh Giới sao?”
Kim Thần gắt giọng chất vấn, nàng ta không nhắc đến Mộc Châu đại lục mà lôi cả Ngũ Hành Tinh Giới ra để nói, hòng tăng mức độ trách nhiệm gán lên người Mộc Thần.
“Để hoàn thành được nhiệm vụ kia, ngươi nghĩ ta sẽ mời một kẻ tầm thường, không thể thoát khỏi sự truy sát của các ngươi để giúp mình sao?”
Mộc Thần trả lời rất khôn khéo, nàng đáp lại bằng một câu hỏi. Chưa hết, nó còn liên quan đến cái nhiệm vụ nào đó mà năm người bọn họ phải hoàn thành.
Lời vừa lọt tai, Kim Thần trở nên á khẩu, nàng ta nghe ra đây một lời thách thức trắng trợn: “Người là do ta chọn, các ngươi giết được thì cứ giết đi, không giết được thì hắn sẽ giúp ta hoàn thành nhiệm vụ.”
“Không nói nhiều nữa, kẻ này! Bất cứ giá nào chúng ta cũng phải tiêu diệt.”
Giọng Hỏa Thần vang lên, cắt ngang cuộc đối thoại xéo sắc của hai nữ Thần. Thực ra, ban đầu hắn cũng chẳng bận tâm đến sống chết của tên ngoại lai kia lắm, Mộc Thần vốn là đồng liêu với bọn hắn cả triệu năm nay, việc nàng ta giữ tên kia lại đều có lý do chính đáng mà thôi, dĩ nhiên sẽ không làm tổn hại đến Ngũ Hành Tinh Giới.
Ấy vậy, từ khi Hỏa Thần hắn phát hiện chiếc kén lửa do Bụt bày ra có vấn đề, khí tức tỏa ra như của Phượng hoàng nhưng chẳng giống Phượng hoàng khiến hắn phải một mực chú ý. Cho đến khi vỏ kén bị nứt, hỏa khí tinh nồng phun ra khiến một tia ý chí dung nhập trong Hóa Thân Pháp Tắc phải ngây ngất, hắn liền biết cái thứ kia không đúng ở điểm nào.
Thứ trên đời đủ để mê hoặc một vị Thần tối cao nắm giữ vạn hỏa trên thế gian chỉ có thể là duy nhất một thứ… đó chính là Thần hỏa. Hắn tự xưng là Hỏa Thần, một thân tu vi trên người đều là dựa vào số lượng Thần hỏa mà hắn thu nạp được. Một sự thèm khát đến từ bản nguyên khiến hắn muốn trực tiếp moi cái Thần hỏa kia ra từ trong chiếc kén để mà hấp thụ.
Vậy nên, giờ đây Hỏa Thần lại chính là kẻ muốn giết Bụt nhất, chủ yếu chính là vì cái Thần hỏa dị loại chưa từng gặp đang ẩn giấu trong chiếc kén kia. Hắn nào đâu biết, cái Thần hỏa ấy thực chất chỉ là một giọt tinh huyết của con ngựa gầy yếu đang đứng gần đó.
Giây phút này, sau khi nghe lời Hỏa Thần kêu gọi, cả ba vị Thần còn lại đều gật đầu, họ lần lượt bộc phát toàn bộ tu vi, năng lượng nguyên tố được kéo lên tới cực hạn, bốn cỗ Hóa Thân Pháp Tắc lúc này đã kêu lên tanh tách vì phải chống đỡ nguồn pháp lực khổng lồ ấy.
“Ô! Tới giờ chơi hội đồng rồi sao?”
Ánh mắt Bụt sắc lẹm nhìn khí thế bốn vị Thần trên cao tạo ra. Lúc trước, từ miệng bọn họ lão nghe ra được rằng đằng sau còn có một vị Đại nhân nào đó nữa. Khi ấy, lão mới ngộ ra cái cấm địa này vốn có người cai quản, nhưng tại Tinh Không, để biến một tinh cầu thành cấm địa không phải là điều đơn giản, ít nhất thế lực đó phải cực kì mạnh mẽ thì mới có quyền năng tối thượng đến như vậy.
Cách đây không lâu, Bụt chỉ lo mình quá phận, lôi luôn cả vị Đại nhân kia vào chuyện này, sau đó lại liên lụy đến Thánh vực, hiệu ứng cánh bướm là không thể khinh thường, nhưng Hỏa Thần vô sỉ giở trò “ăn cắp trứng gà” khiến lão phẫn nộ mà hủy luôn vở kịch đang dang dở. Lúc này, lão chỉ đành toàn lực ứng phó mà thôi, chẳng may vị Đại nhân kia có hàng lâm xuống giới này, lão cũng sẽ “nhiệt tình tiếp đón.”
“Hút…”
Nghĩ là làm, hình bóng Bụt lại biến mất tại chỗ. Trong nháy mắt, lão đã xuất hiện giữa vòng vây bốn vị Thần, không chốn chạy, không sợ hãi, lão hiên ngang khoanh tay mà đứng. Liếc nhìn chiếc kén lửa đã đã nứt thêm hai đường nữa, giữa cặp môi đen xì, lão lộ ra hàm răng trắng hếu mà cười lớn, âm dương quái khí nói to.
“Ha ha! Hôm nay trời đẹp! Thích hợp để giết gà dọa khỉ à nha!”


0 Bình luận