• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

QUYỂN 1: BÀI HỌC CUỐI CÙNG

Chương 63: Xâm nhập Ngũ Hành Tinh Giới

0 Bình luận - Độ dài: 2,403 từ - Cập nhật:

“Bụt! Đi thôi, ta tiễn các ngươi một đoạn đường.”

Lời Thánh Gióng vừa dứt, huyễn cảnh cũng bắt đầu xoay chuyển. Hàng ngàn tinh tú trong tinh không như bị sắp đặt lại một lần nữa.

Cho đến khi, trước mặt Vô Ngân là một quả tinh cầu ngũ sắc, nó chậm rãi xoay quanh chính mình. Năm loại ánh sáng mờ ảo chia đều tinh cầu thành năm phần bằng nhau, lần lượt là Trắng ánh kim, Xanh lá, Xanh dương, Đỏ cam và Nâu đất. Nhìn từ xa, tinh cầu ngũ sắc kia như một cái búp hoa hình cầu được ghép bởi năm cánh hoa xinh đẹp, khí tức tỏa ra vô cùng huyền bí, nhưng cũng có chút gì đó thật quen thuộc.

Thân hình Thánh Gióng và Bụt hiện ra, họ cũng giống như Vô Ngân, chăm chú nhìn về cái tinh cầu trước mặt mình.

“Đây là cấm địa Ngũ Hành Tinh Giới mà ngài nói ư? Có cả loại tinh cầu lạ mắt đến thế sao?”

Bụt cảm thán mà thốt lên thành lời. Lão đã theo Thánh Gióng một thời gian khá dài, gặp được nhiều thứ lạ lẫm của Tinh không, và cũng từng đi qua rất nhiều tinh cầu, nhưng đây là tinh cầu đẹp nhất lão từng thấy. Ban đầu, lão còn tưởng một cấm địa hẳn là một nơi nguy hiểm và sặc mùi hắc ám, nhưng với những gì hiện ra trước mắt, lão biết mình đã đoán sai hoàn toàn.

Kế bên, Thánh Gióng đang nheo mắt nhìn, nét mặt trở nên nghiêm túc. Sau một thoáng suy tư, hắn trầm giọng nói.

“Là nó! Ngũ Hành Tinh Giới. Truyền thuyết kể rằng, nó được tạo ra từ năm vị Nguyên Tố Chi Thần, gồm: Kim Thần, Mộc Thần, Thuỷ Thần, Hỏa Thần và Thổ Thần. Mỗi vị thần cai quản một đại lục khác nhau, ta đoán mỗi đại lục kia sẽ tương ứng với năm màu sắc trước mặt chúng ta.”

Bụt nghe xong, suy ngẫm trong giây lát, ánh mắt lão sáng lên, liền nói ra suy đoán của mình.

“Vậy theo kế hoạch của ngài, chúng ta sẽ trốn trong Bách Đoạn Thánh Khí, nhờ vào Mộc hệ của nó mà lẫn vào vùng đất màu Xanh lá dưới kia đúng không?”

Thánh Gióng gật nhẹ, trán hắn cũng bắt đầu nhăn lại. Dưới ánh mắt cường đại của mình, làm gì có sự đẹp đẽ như Bụt đang thấy, từng sợi Pháp tắc đang cuồn cuộn quấn quanh Ngũ Hành Tinh Giới, tựa như những lưỡi dao sắc bén, chỉ cần một sinh mệnh ngoại lai xâm nhập vào đó, hẳn sẽ bị chúng nó cắt thành những mảnh vụn. Hắn có một chút không chắc chắn nói.

“Đúng! Từ cổ chí kim, Mộc hệ đều tượng trưng cho sinh cơ và hòa ái, vậy nên ta hy vọng Mộc Thần không phải là một kẻ khó tính. Sắp tới, ta sẽ giúp các ngươi bay vào đại lục màu Xanh dưới kia, còn vượt qua được hàng rào Pháp tắc hay không là nhờ vào bổn sự thông thiên của ngươi.”

Nghe vậy, Bụt liền ngước đầu nhìn vào Thánh Gióng, đi chung với nhau bao lâu rồi, đây là lần đầu tiên lão thấy Thánh Gióng nói chuyện mà chỉ toàn dựa trên phán đoán cá nhân. Lão bĩu môi nói.

“Này! Sao ngài không cố bày ra một nét mặt thật là tự tin, dù là giả trân cũng được, trái tim nhỏ bé của ta vì thế cũng được trấn an đôi chút, ngài không cần thật thà đến như vậy đâu, càng thật thà… lão già như ta càng sợ.”

Thánh Gióng cười khổ, hắn vốn là một kẻ chính trực, lấy đâu ra lắm tâm cơ đến như vậy. Hắn liền đáp.

“Lừa mình dối người thì được gì cơ chứ? Ta càng nói thật, càng khiến ngươi phải thận trọng hơn nữa. Giờ không phải lúc để bàn lui, khí tức của bọn Tiên vực đuổi đến đã gần lắm rồi, chỉ chốc nữa thôi là bọn chúng sẽ mò tới đây. Ngươi vào trong đi, đưa cả nó theo, xem có chữa trị được được không.”

Nói rồi, từ trong thân thể Thánh Gióng, một con ngựa sắt phi ra, người nó phát ra tiếng lạo xạo, di chuyển trông rất khó khăn, toàn thân đều bị biến dạng. Thoạt nhìn, nó giống một khối sắt vụn hơn là một con ngựa. Đôi mắt nó sáng rực một màu tím yêu dị, nhìn chằm chằm vào chủ nhân của mình, nó hý lên một tiếng thật dài, sau đó nó thu nhỏ người, đâm đầu vào Bách Đoạn Thánh Khí, trong nháy mắt, nó đã nằm gọn trong bàn tay nhỏ bé của Vô Ngân, tựa như một món đồ chơi của những đứa trẻ chốn trần tục.

“Xin ngài bảo trọng, nếu từ chỗ kia thoát ra, hãy đến đây đón chúng ta về. Còn nếu ta hoàn thành sứ mệnh, thoát ra khỏi đây trước thì ta sẽ đi tìm ngài.”

Bụt vừa nói, vừa bái thật sâu về phía Thánh Gióng. Thế rồi, lão biến thành một làn khói trắng, dung nhập vào Bách Đoạn Thánh Khí.

Thánh Gióng gật đầu, cơ thể hắn chợt biến lớn, cao to và vạm vỡ gấp đôi lúc trước, bộ giáp màu hoàng kim trở nên căng phồng, ôm trọn từng mảng cơ bắp cuồn cuộn. Khí thế trên người hắn tăng vọt trong phút chốc, màu vàng của Thánh vận tỏa ra trên mỗi thớ thịt, cả người hắn phát ra ánh sáng tựa vầng thái dương. Hắn hét lên thật lớn.

“Bụt! Nhớ lấy! Chăm sóc tốt cho Vô Ngân.”

“Bách Đoạn Thánh Khí, nghe lệnh ta, toàn bộ Ác linh phong ấn khí tức.”

“Tam đoạn – Sinh Thánh Côn, khởi!”

Tức thì, đốt thứ ba của Bách Đoạn Thánh Khí phát ra một luồng sinh cơ mãnh liệt, dần bao bọc toàn bộ Thánh khí trong một tầng ánh sáng xanh nhạt, khí tức nó tỏa ra, hoàn toàn tương đồng với tầng ánh sáng màu Xanh lá trên tinh cầu ngũ sắc bên dưới.

“Bách Đoạn Thánh Khí! Đi!”

Rời khỏi tay Thánh Gióng, Bách Đoạn Thánh Khí tựa một mũi lao, bay đi với một tốc độ kinh khủng trượt dài trong Tinh không. Chớp mắt, nó đã đâm vào tầng ánh sáng Xanh trên Ngũ Hành Tinh Giới.

“Xèo… xèo… xèo…”

Bách Đoạn Thánh Khí trở nên vặn vẹo, áp xúc không ngừng với tầng ánh sáng Xanh khiến lớp bảo vệ trên nó bị bào mòn đi rất nhiều.

Từng sợi Pháp tắc rốt cuộc cũng phát hiện có “vật thể” lạ xâm nhập, hàng triệu sợi Pháp tắc từ bốn phương tám hướng đổ về, như những lưỡi dao tử thần, không ngừng hướng tới Bách Đoạn Thánh Khí.

Bên trong một đoạn của Thánh khí, sau một hồi rung lắc dữ dội, Bụt không dám manh động, lúc này lão đã ôm gọn Vô Ngân vào trong ngực, miệng lão không ngừng lẩm bẩm một đoạn chú ngữ mà Vô Ngân từng đọc cho Qua Long nghe – Chú Đại Bi.

“Nam mô hắc ra đát na đa ra dạ da.

Nam mô a rị da bà lô yết đế, thước bát ra da, bồ đề tát đỏa bà da, ma ha tát đỏa bà da, ma ha ca lô ni ca da. Án tát bàn ra phạt duệ, số đát na đát tỏa…”

Nhưng chẳng hiểu sao, mặt Bụt lúc trắng lúc đen, càng niệm, tinh thần lão càng trở nên chộn rộn, cơn bất an phát ra từ nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn khiến lão phải ngừng lại. Lão đành tập trung tinh thần, theo dõi kỳ biến.

Bên ngoài, từng sợi pháp tắc như những lưỡi dao vô hình, sau khi rà quét khắp bề mặt Bách Đoạn Thánh Khí, không phát hiện ra điều gì, nó bắt đầu xuyên qua lớp vỏ bên ngoài của Thánh khí. Rất nhanh, nó thành công đi vào bên trong, uốn lượn như rắn, vờn quanh lấy Bụt.

“Mẹ kiếp! Cần kiểm tra kỹ đến như vậy không?”

“Ken két… rắc… rắc…”

Bụt vừa dứt lời, âm thanh vụn vỡ vang lên, trên người lão xuất hiện những vết nứt đen kịt. Từng làn khói đen và trắng từ những khe nứt thoát ra, trông cực kỳ rợn người. Âm thanh đáng sợ ấy là đang phát ra từ chính thân thể của lão.

“Chết tiệt!”

Bụt khẽ gầm lên. Sức mạnh trên người lão đang không ngừng bị Pháp tắc nơi đây bóp nghẹt. Từ một sợi, hai sợi, cho đến trăm sợi, và cuối cùng có đến trăm ngàn sợi Pháp tắc lần lượt quấn quanh lấy người lão, chỉ sau vài hơi thở, chúng đan thành một bàn tay thon gầy bằng Pháp tắc mà siết chặt thân thể lão.

“Rắc… rắc…”

Sức mạnh kinh khủng từ bàn tay không ngừng bóp nghẹt, thân hình Bụt chẳng mấy chốc đã đến bờ vực sụp đổ, lão lúc này như một bình sứ, bị người ta huy động sức mạnh của một giới mà tiến hành diệt sát.

“Không hổ là cấm địa của Tinh không, năng lượng đồng nguyên như ta mà cũng không tha.”

Bụt thốt lên trong sự kinh ngạc, nhưng lão vốn chẳng phải là một kẻ đơn giản, không dễ gì chịu chết, nhưng nếu mạnh mẽ chống cự, ắt sẽ làm to chuyện. Mắt lão nhắm lại, sau một hồi cảm nhận lực lượng hủy diệt của từng sợi Pháp tắc, lão chợt mở bừng mắt ra, trong đáy mắt lóe lên tia sáng minh ngộ. Biết mình phải cược một phen, lão cắn răng mà niệm lên thành tiếng.

“Đông Sơn Ấn! Khóa!”

Từ miệng Bụt, chạy ra hằng sa số ký hiệu lạ màu đen, như một dòng nước, chúng bắt đầu trải đều toàn thân lão, ngay sau đó, chúng lặn xuống làn da già nua rồi biến mất. Khoảnh khắc Bụt phong bế Niệm lực của chính mình, sức mạnh của lão tuột xuống một cách nhanh chóng.

“Rắc… rắc…”

Thân thể Bụt vì đột ngột mất đi Niệm lực chống đỡ, số lượng vết nứt trên người lão bỗng chốc tăng lên gấp đôi, chằng chịt như mạng nhện, tưởng chừng, chỉ một cái chạm nhẹ đủ khiến cho lão phi hôi yên diệt.

Nhưng rồi, điều kỳ lạ xảy ra, từng ngón tay Pháp tắc bỗng dưng xuyên qua người Bụt, như thể lão và Pháp tắc hòa lẫn vào nhau. Áp lực biến mất, thân thể lão liền trở nên nhẹ nhõm, khe nứt trên người cũng chậm rãi khép lại.

“Phù… thành công sao?”

Bụt thở phào một hơi, lão biết, cơ thể mình miễn cưỡng đồng nguyên với thế giới này, mớ Pháp tắc kia đã xem lão là người “một nhà”. Hóa ra, tuy bản thể là đồng nguyên, nhưng Niệm lực mà lão từng sử dụng bị Pháp tắc nơi này xếp thành dị loại mà tiêu diệt, đó là lý do lão phải phong ấn sức mạnh của mình.

Tuy biết mình thoát nạn, nhưng tinh thần Bụt vẫn bị treo cao, bởi trong tay hắn vẫn còn một kẻ phải vượt qua sự kiểm tra của Pháp tắc nữa, đó là Vô Ngân.

Bàn tay Pháp tắc sau khi phần lớn đã xuyên vào người Bụt, năm đầu ngón tay bắt đầu chụm lại, chúng đang định bóp vào sinh mệnh nhỏ bé nằm trong vòng tay của lão.

“Oe… oe… oe….”

Đúng khoảnh khắc ấy, Vô Ngân khóc ré lên, mặt đỏ gay, nước mắt chảy ra giàn dụa.

Bụt thất kinh, tâm thần trở nên bấn loạn, trong lúc mấu chốt thế này, nó khác gì là biến cố, tình hình lúc này nguy hiểm hơn bao giờ hết.

Nhưng dị biến chợt xảy ra, bàn tay Pháp tắc không vì thế mà tấn công vào Vô Ngân nữa, nó khựng lại trong giây lát, một ánh sáng nhu hòa từ bàn tay Pháp tắc chảy vào người Vô Ngân khiến hắn dịu lại, trong vài hơi thở đã trở nên ngoan ngoãn mà nín khóc, lần nữa đi vào giấc ngủ.

Lúc Vô Ngân ngủ say, cũng là lúc bàn tay Pháp tắc tan rã, chúng hóa thành trăm ngàn sợi Pháp tắc, thoát ra khỏi Bách Đoạn Thánh Khí mà bay đi.

“Nhóc con! Hù chết ta mà!”

Bụt cười nhẹ nhàng, lão không hiểu tại sao bàn tay Pháp tắc kia lại làm như vậy, nhưng ít ra, lão biết mình và Vô Ngân đã thành công xâm nhập vào Ngũ Hành Tinh Giới.

Nhưng niềm vui kéo dài chưa được bao lâu, Bách Đoạn Thánh Khí lần nữa rung lắc dữ dội.

“Không xong! Thánh khí muốn tách ra!”

Bụt chợt nhớ ra gì đó mà thốt lên. Lão đã phong ấn chính mình, Thánh khí lúc này đã không còn được lão gia trì Niệm lực.

Trong Bách Đoạn Thánh Khí, không chỉ có riêng mình Bụt tồn tại, còn nhiều Ác linh khác giống như lão nữa. Lão vốn là khí linh của Bách Đoạn Thánh Khí, mất đi Niệm lực là mất đi sợi dây liên kết với những Ác linh khác, Thánh khí vì thế mà trở nên bất ổn, bởi tiền thân của nó là được ghép từ những đoạn tre khác nhau, nếu cứ tiếp tục kết nối gượng ép như vậy, nó có thể sẽ bị phát nổ.

Trong giây phút nguy cấp, Bụt cất tiếng, giọng lão truyền qua tất cả các đoạn còn lại của Bách Đoạn Thánh Khí.

“Hy vọng các ngươi giữ được cái mạng của mình, từ biệt tại đây, hẹn ngày tái ngộ!”

Nói rồi, chút Niệm lực còn sót lại trong người bị Bụt vét đi toàn bộ, lão niệm chú.

“Khắc xuất! Khắc xuất!”

Khoảnh khắc Bụt vừa dùng tới Niệm lực, cả Bách Đoạn Thánh Khí chợt tách rời thành trăm đốt. Và cũng ngay lúc ấy, hai sợi Pháp tắc trôi nổi gần đó phát hiện ra năng lượng dị loại, chúng liền mạnh mẽ quất tới người lão.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận