QUYỂN 1: BÀI HỌC CUỐI CÙNG

Chương 45: Dừng lại đi... hắn chết rồi!

Chương 45: Dừng lại đi... hắn chết rồi!

“Oanh! Oanh! Oanh!”

Chuỗi âm thanh chát chúa xé toạc không gian. Trong màn khói bụi mù mịt, hai bóng người tách ra, dội ngược về hai phía như hai con thú hoang vừa trải qua một đợt cắn xé điên cuồng.

Niệm Thần Côn trong tay Vô Ngân đang rung lên từng hồi, dư chấn từ vụ nổ khiến cả cánh tay của hắn trở nên tê dại. Thù Lù Linh Thụ xếp hạng không cao cũng chẳng thấp, nhưng với đặc tính cực kỳ khó chịu của nó, quả thật rất thích hợp để giao tranh chính diện, đặc biệt là khi rơi vào tay một kẻ có phong cách chiến đấu cực kỳ biến hóa như Lý Chiến. Thảo nào năm xưa, hắn ta không từ thủ đoạn, cướp đi Thù Lù Linh Thụ từ tay thuộc hạ của mình.

Phía đối diện, Lý Chiến có phần ung dung hơn. Hắn cười khẩy, kinh nghiệm chiến đấu già dơ đã ngấm vào trong máu. Hai lần trước bị Niệm Thần Côn đánh lén là do bất cẩn, còn hiện tại, hắn đã nắm thóp được sự quỷ dị của khúc cây kia. Chỉ cần Vô Ngân nhúc nhích, trọng kiếm trong tay hắn sẽ lập tức chặn lại và kích nổ Thù Lù Linh Thụ ngay thời điểm va chạm, triệt tiêu toàn bộ thế công.

Sau vài hơi thở dốc, Vô Ngân lúc này như hổ rình mồi, cặp mắt hắn trở nên sắc bén đến đáng sợ. Ngay cả khi đánh với Dị thú, khí thế của hắn còn không ngưng trọng đến như vậy. Một lần nữa, Niệm Thần Côn hóa dài, hắn mạnh mẽ đánh tới Lý Chiến.

Bóng côn cứ thế xé gió mà đi, nó hướng về đầu của Lý Chiến, mộc lực màu xanh lá tràn cả ra ngoài, như muốn hòa quyện cùng với sát ý, bằng khí thế cực kỳ lăng lệ mà vẽ ra một đường cong chết chóc.

“Chát… uỳnh!”

Không biết từ đâu ra, một bóng kiếm to lớn chắn ngang trước mặt Lý Chiến. Một lần nữa Niệm Thần Côn chạm phải thanh trọng kiếm mà bật ra ngoài, đơn giản hóa giải một chiêu có tốc độ cực nhanh của Vô Ngân.

Lý Chiến lão luyện vô cùng, hắn không thèm tấn công mà chọn cách bào mòn. Phục Sinh Linh Thụ đang không ngừng phục hồi mộc lực cho hắn, luận về xa luân chiến, hắn sẽ ăn đứt Vô Ngân. Chưa kể, tên mập kia trên người vẫn còn thương tích.

Vô Ngân tỏ ra bất lực khi Lý Chiến chọn lối đánh cục xúc đến như vậy, khiến tâm tình hắn vốn đã khó chịu, nay còn khó chịu hơn. Nhưng hắn biết tình hình hiện tại đã là quá tốt cho mình rồi, có mộc lực gia trì cơ thể, hắn hoàn toàn lấy cứng chọi cứng với Lý Chiến. Đừng quên trước đó hắn bị Lý Chiến chơi đùa như mèo vờn chuột, chỉ biết chạy và chạy, làm gì có sức mà chính diện đối kháng như lúc này.

Nếu đã có năng lực để đánh một trận rồi thì hắn càng trân trọng cơ hội này, kẻ thù càng khó chơi thì hắn càng trở nên tỉnh táo, không phải hắn là thiên tài nên có sẵn sự tỉnh táo ấy, mà đó chính là kinh nghiệm từ những tháng ngày rèn luyện cực khổ mà thành. Bởi lẽ, cái vị ở nhà kia mới là kẻ khó chơi nhất hắn từng gặp, mười mấy năm sống chung, dù tài năng của hắn xuất chúng đến nhường nào thì kết cục chỉ có một, đó là… bị treo lên mà đánh.

“Chậc! Xem cái mặt ngươi kìa! Khó chịu lắm sao? Để ta xem ngươi còn vùng vẫy được bao lâu?”

Lý Chiến lạnh lùng cười, hắn biết chiến thuật của mình vô cùng hiệu quả. Không đợi Vô Ngân tiến lên, hắn đã chủ động chém tới.

“Vô Ngân! Có giỏi thì tiếp ta một chiêu.”

Lời còn chưa dứt, thanh trọng kiếm to lớn trong tay Lý Chiến đã mạnh mẽ đâm lên nền trời u ám. Cả thân kiếm ngân lên dữ dội, tựa những vong hồn u oán từng bị sát hại bởi thanh kiếm này đang thi nhau gào thét.

Xét về độ sắc bén thì thanh trọng kiếm này không thể sánh bằng trường kiếm thông thường, nhưng so về uy lực, nó lại hung mãnh gấp trăm lần. Hơn nữa, có mộc lực Thù Lù Linh Thụ gia trì trên đó, khí thế thập phần bá đạo.

Động tác vung kiếm chỉ diễn ra trong nháy mắt, Lý Chiến bổ mạnh trọng kiếm về đầu đối thủ, không khí xung quanh bị đè nén đến đáng sợ.

Đối diện một kiếm này, tuy Vô Ngân mặt lạnh như tờ, nhưng cặp má phúng phính của hắn đã bị thứ khí thế bài sơn đảo hải kia ép thành dị dạng. Lý Chiến khiêu khích hắn đường đường chính chính đỡ đòn, nhưng hắn nào có cái gan ấy, cả cơ thể mập mạp bất giác phản ứng, nhanh như sóc nhảy bổ về bên trái.

“Uỳnh!”

Một tiếng nổ vang trời, nền đất bị xới tung, một cái hố thật lớn liền hiển lộ ngay dưới thanh trọng kiếm, đất cát văng ra tứ phía. Tiếp đó là một tiếng hừ mạnh của Lý Chiến, hắn biết rõ một kiếm lôi đình của mình đã đánh hụt, càng giận hơn nữa là tên mập kia không dám chính diện đớn đỡ một đòn này.

Ở gần đó, Vô Ngân đang lồm cồm bò dậy, bùn đất lấm lem dính đầy mặt. Một kiếm vừa rồi uy lực đến như vậy, có thằng ngu mới trực tiếp nhận lấy. Trong chiến đấu sinh tử, thà làm kẻ hèn chứ không thể làm kẻ ngốc, đó không chỉ là “nguyên tắc sống còn” của riêng mỗi mình hắn, mà là tất cả những kẻ ở Sát Mộc Sư Đoàn đều như vậy, ngay cả một kẻ đại tài như Lý Chiến.

Chỉ cần sơ xẩy là chết, Vô Ngân biết mình không thể để Lý Chiến tiếp tục chủ động xuất chiêu. So về linh hoạt, Niệm Thần Côn trong tay nhẹ hơn rất nhiều, phù hợp để lấy công làm thủ. Nghĩ là làm, hắn liền động thân, tay cầm Niệm Thần Côn quét ngang, thân côn bỗng chốc dài ra, nhắm vào cái chân phải của Lý Chiến mà đập tới.

Lúc này, thần trí của Lý Chiến đã hoàn toàn chú mục vào nhất cử nhất động của đối phương, một chiêu thất bại ắt sẽ rút nhanh vũ khí về để phòng ngự. Phong cách chiến đấu của Vô Ngân hắn đã phần nào nắm rõ, không được lơ là dù chỉ là một giây. Thanh trọng kiếm vàng chóe bị hắn cắm thẳng xuống đất, chắn trước chân phải của mình. Vừa hay, nó chặn ngay trước đầu Niệm Thần Côn.

“Ầm!”

Niệm Thần Côn bị vụ nổ đánh bật ra, lực phản chấn cực mạnh truyền từ thân côn đến cánh tay. Sắc mặt Vô Ngân không hề thay đổi, chỉ có đôi mắt trở nên hoang dã hơn trước, hắn nghiến chặt răng, tay phải ghìm chặt lấy thân côn, thuận đà theo quán tính Niệm Thần Côn bật ra, thân hình của hắn cùng Niệm Thần Côn xoay một vòng đánh về cái chân trái của đối phương.

Lý Chiến hừ lạnh, hắn thừa biết Vô Ngân sẽ tung liên hoàn chiêu. Chân trái biến thành bàn đạp, tay phải nắm chắc chuôi trọng kiếm, lấy trọng kiếm đang cắm dưới đất làm điểm tựa, thân hình hắn lộn một vòng qua phía bên kia để né tránh, tuy có mặc giáp trên người, nhưng thân pháp vô cùng linh hoạt.

Một lần nữa Niệm Thần Côn đánh hụt, dư lực khiến nó đập mạnh vào thanh trọng kiếm, tiếng nổ oanh trời lại vang lên.

Hai vụ nổ liên tiếp khiến cả cánh tay Vô Ngân dại đi, ăn phải trái đắng, hắn nào dám phát động tấn công lần thứ ba. Lúc này, hắn biết cái cách tấn công này đã hoàn toàn thất bại. Hắn chủ động lùi lại hòng kéo dài khoảng cách an toàn, sau đó vội thả thanh Niệm Thần Côn còn đang run rẩy rơi tự do xuống đất, tay phải của hắn không ngừng rảy mạnh vào không khí, nhằm giảm đi dư chấn đang hành hạ cánh tay của mình. Nhìn từ xa, trông hắn cực kỳ chật vật.

Lý Chiến thấy hành động đau khổ của Vô Ngân, hắn vô cùng đắc ý, khóe miệng thể hiện rõ sự khinh miệt. Tại Mộc Long đế quốc, tu vi của hắn có thể thua kẻ khác, nhưng xét về lực chiến thì quả thực rất khó nói, hắn nổi tiếng là kẻ gây ra cảm giác khó chịu vô cùng cho đối phương của mình. Đặc biệt là những Mộc Nhân Giả, bởi mỗi lần đấu với hắn là như đánh với một kẻ khác, mang kinh nghiệm lần trước ra để đấu với hắn lần này, chẳng khác gì đi tự sát. Vậy nên, duy nhất chỉ có bốn chữ “tuyệt đối cẩn trọng” mới là kinh nghiệm để đánh với Lý Chiến.

Thanh trọng kiếm được Lý Chiến rút lên, hắn biết Vô Ngân đang vô phương hóa giải lối đánh của mình, hắn nào để cho tên kia có thêm thời gian để mà tìm ra đối sách.

Một lần nữa, trọng kiếm cứ như thiên lôi mà bổ xuống đầu Vô Ngân, kiếm ngâm lên u oán như âm hồn đoạt mạng, kế đó là tiếng nổ inh tai tựa trời long đất lở mỗi khi Thù Lù Linh Thụ bộc phá.

Cứ như vậy, cả hai người tiếp tục lao vào chém giết lẫn nhau. Càng đánh, Lý Chiến càng trở nên thắng thế, mộc lực của hắn tuy tiêu hao rất lớn, nhưng rất may được Phục Sinh Linh Thụ bổ khuyết phần nào, đúng như hắn dự liệu, bào mòn Vô Ngân mới là điều đúng đắn nhất.

Ngược lại, Vô Ngân mỗi lúc một lép vế, thay vì tấn công hắn phải lui về phòng ngự nhiều hơn lúc trước, chân tay đã bắt đầu luống cuống, hoàn toàn nằm ở thế bị động. Dù không phải nhận thêm bất kỳ một vết thương nào khác, nhưng cứ lấy cứng đối cứng, hai vết thương cũ trên người hắn càng trở nên xấu hơn. Lằn máu đã khô lúc này đã bị bục ra rồi chảy tiếp, khuôn mặt phúng phính của hắn vì bởi thiếu máu mà trở nên trắng bệch.

“Ha ha ha! Mạnh mẽ lên Phó đoàn trưởng của ta, thiên tài trẻ tuổi nổi danh của Sát Mộc Sư Đoàn đây sao? Ta ngạc nhiên khi ngươi có thêm một Mộc hồn kì dị như vậy, nhưng nó quá yếu, yếu hơn Vô Tướng Thần Thụ trước kia rất nhiều. Ít ra ngươi cũng có Song Mộc Hồn giống như ta, khi ngươi chết ta sẽ chôn cất tử tế.”

Chứng kiến Vô Ngân một lần nữa trở nên thảm hại như trước, Lý Chiến cao hứng mà nói nhiều hơn. Đối với hắn. Chiếu theo tốc độ tiêu hao này thì sớm muộn gì kết quả cũng sẽ được định đoạt, chẳng mấy chốc viên kết tinh Vô Tướng Thần Thụ trong ngực Vô Ngân sẽ là của hắn.

Lồng ngực nhói đau, thêm vào đó là cảm giác tê dại truyền từ cơ bắp, Vô Ngân làm gì có tâm trí so đo, hắn bỏ ngoài tai những gì Lý Chiến nói, sắc mặt trắng bệch không một chút máu. Tuy nhiên, càng như vậy thì những đòn phản công của hắn cũng không phải dạng vừa, chiêu nào cũng nhắm ngay tử huyệt đối phương mà đánh tới.

Lý Chiến cảm thấy mất hứng khi Vô Ngân bỏ qua lời của mình. Quê quá hóa giận, hắn cười gằn, thanh trọng kiếm trong tay đang chém xuống đầu Vô Ngân chợt thay đổi quỹ đạo. Tuy nặng nề là thế nhưng nó lại bất ngờ vẽ ra một đường cong quỷ dị, bỏ qua thủ cấp mà chém về phần hông của Vô Ngân, xảo trá khôn lường.

Thanh trọng kiếm xé gió chém tới, chẳng mấy chốc khí thế hung mãnh đã ép tới hông Vô Ngân. Trong mắt Lý Chiến, tên mập trước mặt mình đã không thể né tránh lanh lẹ được như trước. Một kiếm này buộc tên kia phải dùng vũ khí trong tay để đón đỡ, nếu không thì xem như nửa thân người bên dưới sẽ bị cắt làm đôi. Nhìn thể trạng suy kiệt của đối phương, Lý Chiến càng chắc chắn với phỏng đoán của mình, hắn liền huy động toàn bộ sức chiến đấu, mộc lực truyền vào kiếm vì thế cũng tăng lên hai phần, hòng ấn định chiến thắng ngay trong một chiêu này.

Áp lực bỗng chốc tăng lên gấp bội khiến tinh thần Vô Ngân trầm xuống, mặt hắn đanh lại, hai tay nắm chắc Niệm Thần Côn. Dưới thứ uy áp ấy, cơ thể hắn nặng nề hơn bao giờ hết, biết không thể né tránh, một chiêu này không muốn đỡ cũng phải đỡ.

Nghĩ là làm, Vô Ngân hạ thấp trọng tâm, hai chân đứng thế trung bình tấn. Thân côn chắn ngang hông bày ra thế phòng thủ. Và rồi, cái gì đến cũng phải đến.

“Ầm…!”

Một kiếm nặng tựa ngàn cân chạm vào thân côn rồi phát nổ. Mộc lực màu vàng bùng phát như xé toạc không gian, Vô Ngân đứng mũi chịu sào gánh lấy toàn bộ sát thương bộc phá, lục phủ ngũ tạng bị chấn cho nhộn nhạo, ống tay áo bị xoắn nát trong nháy mắt làm lộ ra hai cánh tay đầy máu. Thế nhưng dư uy của một kiếm kinh thiên này vẫn còn, dường như nó muốn chặt làm đôi Niệm Thần Côn trong tay hắn.

Tiếng ken két phát ra từ hai thanh vũ khí, Niệm Thần Côn bị ép vào sát thân người Vô Ngân, lưỡi kiếm vàng rực trượt dài trên thân côn, chỉ cách ngực hắn chưa đầy một tấc.

Cắn chặt hàm răng, hai chân Vô Ngân cứ như kiềng sắt mà ghim sâu vào bùn đất. Mặc cho hai cánh tay đã nhuốm đầy máu, mặc cho xương cốt sắp bị nghiền cho vỡ vụn, hắn hét lên thật lớn, dùng tất cả phần sức còn lại đẩy mạnh Niệm Thần Côn hòng hất thanh trọng kiếm kia ra.

Cùng lúc ấy, Lý Chiến chợt nhíu mày, trọng kiếm trong tay như bị một luồng lực lượng khổng lồ hất ra, không thể nào kiểm soát.

“Phập!”

Một thanh âm trầm đục vang lên, Niệm Thần Côn bị đánh bật ra khỏi tay Vô Ngân mà bay ra ngoài, nó như mũi tên ghim thẳng vào một thân cây gần đó.

Mất đi vũ khí, nhưng bù lại Vô Ngân cũng đã phòng ngự thành công. Trọng kiếm của đối phương cũng bị hất ngược về sau, khiến Lý Chiến phải loạng choạng lùi lại vài bước mới trụ vững.

“Giãy giụa đi, con mồi của ta!”

Lý Chiến cười gằn rồi buông lời châm chọc, lưỡi hắn liếm một vòng quanh mép như bị kích thích đến tột độ. Tuy bị đánh bật về sau nhưng hắn biết rõ một điều, rằng Vô Ngân đã đến giới hạn của mình, bởi trong mắt hắn là một tên mập có bộ dạng thảm hại.

Giờ đây, hai cánh tay rã rời của Vô Ngân đã lần lượt rủ xuống. Dưới lớp mỡ, từng thớ cơ đang co giật liên hồi. Máu tươi không ngừng ứa ra, chúng chạy dọc cẳng tay rồi theo từng nhịp thở gấp gáp mà nhỏ giọt xuống nền đất. Y phục trên người hắn không có chỗ nào là lành lặn, cả cơ thể run rẩy như tùy thời sụp đổ. Riêng ánh mắt đầy hận thù của hắn thì vẫn vậy, nó dán chặt vào kẻ thù trước mặt, không một tia sợ hãi.

Thấy mọi việc đúng như mình dự liệu, Lý Chiến càng tự tin với chính mình hơn. Tay hắn chợt động, thanh trọng kiếm đen xì xoay tít một vòng rồi ghim thẳng lên không trung. Siết chặt chuôi kiếm, từng đoạn gân xanh như giao long ượn quanh tay, hắn cao cao tại thượng lên tiếng.

“Giờ lành đã đến. Vô Ngân… đến lúc phải đi rồi.”

Dứt lời, Lý Chiến cười lớn, nét tham lam hiện rõ trên khuôn mặt. Ấn ký Thù Lù Linh Thụ ở mi tâm chớp nháy liên hồi rồi biến mất, thay vào đó là một cái miệng cùng chiếc lười kéo dài trên trán. Hắn đã chờ ngày này từ lâu lắm rồi, chỉ cần một kiếm nữa thôi, phế đi tứ chi của Vô Ngân xong hắn sẽ thi pháp ngay lập tức để thu về Vô Tướng Thần Thụ, chẳng mấy chốc sẽ đột phá một lúc hai tiểu cảnh giới. Ngưỡng cửa bước vào cảnh giới Hợp Thể đang chào đón hắn.

Sau tiếng cười đầy dục vọng thì thanh trọng kiếm cũng bắt đầu chém xuống, tựa tên đồ tể đến giờ hành quyết. Lưỡi kiếm đen nhánh dưới ánh sáng yếu ớt của trời Đông càng khiến nó trở nên nặng trĩu. Tuy không truyền mộc lực vào đó nhưng đủ để khiến Vô Ngân thịt nát xương tan.

Tiếng kiếm gào thét lướt đi trong gió nhanh chóng áp xuống bả vai bên trái Vô Ngân. Thế nhưng, vẫn có một thứ thanh âm khác vọng lên, lấn át cả sự hung hiểm đang vồ tới.

 “Chính là lúc này!”

Vô Ngân gào thét trong tâm trí, tinh thần hắn tập trung cao độ, trái tim đập mạnh liên hồi, ngược hẳn với vẻ bạc nhược bên ngoài. Tưởng chừng hắn sẽ phải cực kỳ hoảng hốt khi đối diện với cái chết, nhưng mắt hắn sáng quắc, tựa hồ đang mong chờ cái khoảnh khắc đoạt mệnh này. Lý Chiến thấy hắn chật vật như một con lợn chết ư? Riêng hắn, cuộc chiến sinh tử thời giờ đây mới thực sự bắt đầu.

“Vút…! Bặc!”

Không biết từ lúc nào, Niệm Thần Côn đã nằm gọn trên tay Vô Ngân. Chỉ bằng một ý niệm, nó đã trở về trong nháy mắt. Thân côn vẫn thế, xanh ngần không một vết xước, giống như một kiếm toàn lực trước đó của Lý Chiến chưa từng được chém ra.

Khoảnh khắc vũ khí về tay cũng là lúc bóng kiếm đen kịt áp tới đỉnh đầu, Vô Ngân vụt mạnh Niệm Thần Côn lên cao, một lần nữa bày ra thế đón đỡ.

Chứng kiến Vô Ngân triệu hoán Niệm Thần Côn khiến Lý Chiến giật thót, một kiếm thuận tay chém ra rất khó để thu hồi. Nhưng hắn làm gì có ý định thu chiêu, hắn chỉ tiếc vừa rồi sợ lỡ tay giết chết Vô Ngân nên không gia cố mộc lực vào trong kiếm, triệt để dập tan ý định kháng cự của tên kia. Ném lao thì phải theo lao, một kiếm này không phế được thì sẽ phế tên kia bằng một kiếm khác. Với hắn, kết cục đã định, đây chỉ là một phát sinh nhỏ nhặt nằm ngoài ý muốn mà thôi. Vậy nên, hắn đã sẵn sàng cho một kiếm kế tiếp, uy lực và mạnh mẽ hơn.

Ấy vậy, khi hai thanh binh khí sắp va vào nhau, biến cố bất ngờ xảy ra. Chỉ trong một sát na, trọng kiếm như thể cắt xuyên qua Niệm Thần Côn chứ không hề bị chặn lại, nó cứ vậy mà hướng thẳng xuống bả vai Vô Ngân hệt như ý định ban đầu của Lý Chiến.

Nhìn thanh kiếm sắp chém trúng Vô Ngân, tuy không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng bờ môi Lý Chiến đã dần cong lại, đắc ý không thôi.

Khoảnh khắc này thời gian như muốn ngưng đọng, trên môi Lý Chiến là một nụ cười không hề giấu giếm của một kẻ sắp giành thắng lợi. Nhưng hắn nào đâu biết, kẻ hắn muốn chém cách mình gần hai mét, kỳ lạ thay… tên ấy cũng đang nở một nụ cười, nhưng đó là một nụ cười đầy ẩn ý.

Mới đây thôi, cái lúc trọng kiếm sắp chạm vào Niệm Thần Côn, chỉ có Vô Ngân mới biết chuyện gì đã xảy ra, bởi nó diễn ra quá nhanh, mắt thường là không thể bắt kịp. Lúc ấy, Niệm Thần Côn sắp bị chém vào thì bỗng nhiên rút ngắn lại trong nháy mắt, mặc cho lưỡi kiếm lướt qua, đưa hắn vào tình thế ngặt nghèo chưa từng có.

Hành động này tưởng chừng như Niệm Thần Côn có linh trí mà phản chủ. Nhưng không, việc rút ngắn Niệm Thần Côn hoàn toàn là chủ ý của Vô Ngân. Bởi đây chính là kế hoạch đã định từ lúc trước, nếu cứ đánh trả theo lối mòn thì cái chết ắt sẽ không xa, hắn thừa nhận chiến lực lúc này của mình hoàn toàn lép vế so với Lý Chiến.

Trở lại hiện thực, đây chính là khoảnh khắc Vô Ngân phải đối mặt với tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Dưới sự hả hê của Lý Chiến, hắn bắt đầu hành động.

Ngay khi lưỡi kiếm vừa mới lướt qua Niệm Thần Côn, tư thế vung côn của Vô Ngân vẫn còn đó, hơn nữa còn mạnh và quyết đoán hơn vài phần, như thể đây là một đòn tấn công chứ không phải phòng ngự.

Cùng lúc ấy, khoảnh khắc trọng kiếm sắp điểm tới bờ vai Vô Ngân, cơ thể hắn bất ngờ phát ra âm thanh lạo xạo như tiếng xương vỡ, nghe mà rợn cả người. Kế đó, cảnh tượng kinh dị liền xảy ra, bả vai hắn cứ vậy mà lệch về một phía, vừa vặn tránh được cú bổ như trời sập của Lý Chiến. Lớp áo vải bị khí thế quấn quanh thanh trọng kiếm xé toạc từ bả vai cho đến lưng quần, da thịt hắn chỉ cách lưỡi kiếm chưa đến một phân, hung hiểm đến tột độ.

Việc tự bẻ khớp vai chính mình để tránh đòn khiến Vô Ngân đau nhói, nhưng mặt hắn không hề biến sắc. Niệm Thần Côn trong tay vẫn vụt mạnh về phía trước như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Dưới ánh mắt kinh hãi của Lý Chiến, Niệm Thần Côn bỗng chốc dài ra hơn hai mét, nhắm thẳng vào mặt mà vụt tới.

Nhịp độ trận đấu biến hóa quá nhanh, Lý Chiến thầm kêu hỏng bét, hai tay buông bỏ thanh trọng kiếm nặng nề. Bóng Niệm Thần Côn chưa tới nhưng hắn đã thấy da mặt mình trở nên lạnh ngắt. Theo phản xạ, hai cánh tay của hắn đưa lên rồi che chắn trước mặt, mộc lực của Thiết Thủ Cổ Thụ tràn lên, rất nhanh tay hắn đã được cường hóa mà trở nên đen nhánh. Hắn định dùng đôi hắc thủ này để đón đỡ một côn trước mặt.

Lý Chiến phản ứng quá nhanh khiến lòng Vô Ngân không khỏi chùng xuống. Bởi đôi hắc thủ kia đã từng cứu mạng Lý Chiến đến hai lần. Lần thứ nhất là khi Vô Ngân hắn dùng tiểu xảo trong lúc trốn chạy hòng chẻ đôi thủ cấp Lý Chiến nhưng bất thành. Và lần thứ hai là khi tên ấy bất tỉnh, Qua Long đã phóng ám khí để triệt hạ nhưng vẫn thất bại dưới bàn tay ấy.

“Quá tam ba bận!”

Vô Ngân gằn lên. Lúc này đây, hắn chỉ hy vọng thanh Niệm Thần Côn trong tay mình làm nên kỳ tích.

“Chát!”

Tiếng va chạm thanh thúy vang lên cũng là lúc Niệm Thần Côn đập mạnh vào cẳng tay Lý Chiến. Và cũng ngay thời điểm ấy, mặt Lý Chiến trở nên méo xệch, miệng khẽ rên lên, hàm răng vô thức cắn vào lưỡi tóe cả máu. Hắn biết mình đã mắc phải sai lầm cực lớn, bàn tay cứng như sắt thép của hắn vậy mà không hề có tác dụng. Một cơn đau nhức ùa vào tâm trí, tựa có một bàn tay ác quỷ đang nhào nặn linh hồn mình.

Mắt thấy Lý Chiến bị một côn đánh cho lùi lại, còn nghe được cả tiếng rên. Khóe miệng Vô Ngân nhếch lên khi nhận ra một chân lý bất diệt.

“Niệm Thần Côn yếu ư? Nó chỉ yếu khi không chạm vào được da thịt của ngươi mà thôi.”

Để ngăn Niệm Thần Côn, những loại Mộc hồn phòng ngự gia trì bên ngoài da thịt là hoàn toàn vô ích. Mười mấy năm bị treo lên đánh, Vô Ngân suýt nữa quên luôn điều ấy. Da vàng hay da đen thì cũng là da người con người, không hơn không kém.

Một côn đắc thủ, Vô Ngân không dám nghĩ nhiều, tay hóa thành chưởng nện mạnh vào bả vai, trả khớp xương về lại vị trí cũ. Không dừng lại, hắn lập tức nhảy bổ về phía Lý Chiến, Niệm Thần Côn cũng bị rút ngắn về hình thái ban đầu. Hắn như hóa thành một tên côn đồ, vung tay đập tới tấp vào Lý Chiến.

“Chát! Chát! Chát!”

Liên tiếp bóng côn đánh vào đôi hắc thủ của Lý Chiến. Vô Ngân lúc này như dòi bám trong xương, ép cho đối phương phải lùi lại nhưng vẫn không thể nào dứt ra được.

Mỗi đòn trúng tay là một lần đau thấu cả tim gan, nhưng Lý Chiến nào dám thu tay về, một mực che chắn ngay trước mặt. Lúc bấy giờ, hắn ép mình phải tìm ra một cách gì đó để thoát khỏi tình cảnh tréo ngoe này.

Nghĩ là làm, hai tay Lý Chiến từ màu đen đột nhiên trở nên vàng rực, mộc lực Thiết Thủ Cổ Thụ đã được thay bằng Thù Lù Linh Thụ. Theo hắn, nếu Niệm Thần Côn tiếp tục đập vào, hắn sẽ dẫn nổ để hất văng nó ra, ngắt đi thế công liên hoàn của Vô Ngân. Tuy trực tiếp bộc phá mộc lực trên tay sẽ mang lại hậu quả vô cùng lớn, nhưng không làm không được, bởi lúc này một bóng côn khác đã quất tới buộc hắn phải làm liều.

“Chát!”

Lại là một tiếng va chạm giòn tan vang lên. Bất ngờ thay, không hề có vụ nổ nào xảy ra, Lý Chiến lại dính đòn đau. Hơn nữa, cơn đau truyền đến lần này không phải là ở cánh tay vàng rực được cường hóa bởi Thù Lù Linh Thụ, mà là phía sau cái đầu trọc của hắn. Không chỉ đau đớn, đầu óc hắn còn bị đánh cho choáng váng, mộc lực duy trì trên người cũng trở nên đứt quãng.

Lý Chiến nào nhìn thấy được, quả thực cánh tay màu vàng của hắn đã thủ hộ ngay trước mặt, chỉ đợi Niệm Thần Côn nện vào mà thôi. Nhưng tiếc thay, thời điểm ấy Niệm Thần Côn lại có biến hóa kỳ dị, khoảnh khắc nó đập tới, thân côn chợt dài ra gấp đôi, chưa dừng ở đó, nó còn uốn cong thành một vòng, như một sợi dây “mềm mại” mà vòng ra sau đánh lén về cái ót của hắn.

Có lẽ, Lý Chiến đã quên mất một tình tiết chí mạng, Niệm Thần Côn không chỉ dài ngắn tùy lúc, mà còn có thể uốn cong được nữa, chẳng phải nó đã từng “bò” trước mặt hắn sao?

Hóa ra, tất cả từ đầu đến cuối, Vô Ngân đều cố gắng diễn cho Lý Chiến xem mà thôi, diễn càng thảm, Lý Chiến ắt sẽ càng buông lỏng mà chủ quan, quên đi đặc tính kỳ dị của Niệm Thần Côn. Nhưng nói là diễn, Vô Ngân buộc phải đưa chính mình vào tử cục, thất bại đồng nghĩa với chết.

Vô Ngân vốn là vậy, luôn là kẻ tính toán rất kỹ, hắn biết cơ hội chiến thắng của mình nằm ở đâu. Cái hắn cần làm là phải biến cơ hội đó trở thành hiện thực. Cao thủ đánh nhau, chỉ cần một đòn hiểm là có thể định đoạt cả trận chiến. Vậy nên nó nhất định phải là đòn nhất kích tất sát, không đánh thì thôi, một khi đánh là phải như lôi đình giáng thế, buộc đối phương phải đánh đổi bằng tính mệnh.

Ăn trọn một côn vào đầu, thân hình Lý Chiến trở nên loạng choạng, cảnh vật xung quanh quay cuồng không kiểm soát, mộc lực màu vàng trên hai cánh tay trở nên chập chờn bất định.

Nhân cơ hội ấy, Vô Ngân lách mình luồn ra sau lưng Lý Chiến mà đánh tới, hắn chỉ nhắm vào đầu mà đánh. Toàn thân Lý Chiến đều là giáp, chỉ sơ hở có vài chỗ mà thôi, nếu đánh vào những chỗ đó thì cũng đau đấy, nhưng không hiệu quả bằng cách đập trực tiếp lên đầu. Sát thương không đủ thì chỉ còn cách liên tục nện vào đầu tên kia cho đến khi hắn chết vì choáng váng mới thôi.

Lý Chiến lúc này quả thực rơi vào trạng thái bị động, mỗi lần có ý định muốn dùng mộc lực lại bị Niệm Thần Côn đánh cho u mê, khổ không tả xiết. Với thảm trạng như vậy, hắn còn chưa biết vì nguyên nhân nào mà mình lại rơi vào hoàn cảnh như thế này.

Rốt cuộc, sau khi lãnh trọn một trăm côn, Lý Chiến bị đánh cho ngã nhào ra đất. Vô Ngân lúc này càng đánh càng hăng, thân hình như con gấu núi đè thẳng lên ngực Lý Chiến mà ghì xuống. Tất cả những gì Lý Chiến gây ra, hắn đều dồn hết vào Niệm Thần Côn trong tay.

Bên dưới, Lý Chiến bất lực mà nằm chịu trận, chân tay trở nên bủn rủn không thể phản kháng. Hắn biết mình đã thua rồi, thua thật thảm. Nhưng hắn không cam lòng, một tia thanh tỉnh còn sót lại trong đầu cố gắng tìm cách để thoát thân, hắn phá lên cười mà hét lên.

“Ha Ha! Tiện nữ kia rốt cuộc cũng sẽ chết mà thôi, một khi thiêu đốt Mộc hồn, chỉ có chết!”

Lý Chiến gằn lên từng chữ, hắn như đang cười trên nỗi đau của kẻ khác. Là hắn cố ý nhắc đến Thất công chúa cho Vô Ngân nghe.

“Câm mồm! Mẹ kiếp! Nàng sẽ không chết, ta nhất định sẽ cứu được nàng.”

Vô Ngân bỗng nhiên chột dạ rồi tức giận phản bác, Niệm Thần Côn trong tay quất xuống càng nhanh hơn. Như thể, hắn không muốn cho Lý Chiến có cơ hội nói ra cái sự thật mà hắn đang thầm lo sợ.

Niệm Thần Côn như phong ba bạo vũ không ngừng táp vào mặt Lý Chiến, nhưng lại không thể nào ngăn được cái miệng của tên kia lại.

“Ha ha! Đánh đi, đánh cho mạnh vào! Ta chết, và con tiện nhân kia cuối cùng cũng vậy mà thôi. Lúc còn sống ta không có được nàng, nhưng dưới Âm tào địa phủ, ta vẫn sẽ bắt lấy nàng ta. Ha ha ha! Ta sẽ khiến nàng ta phải dục tiên dục tử mà rên rỉ dưới thân mình.”

Lời Lý Chiến thốt ra, một tiếng “tiện nhân”, hai tiếng cũng là “tiện nhân”. Thêm vào đó là lời vũ nhục Thất công chúa, Vô Ngân làm sao mà chịu được, máu nóng sôi sục toàn thân, cả lý trí như bị bao bọc bởi thù hận, hắn quát lớn.

“Thằng khốn! Câm cái miệng chó của ngươi lại.”

Niệm Thần Côn cứ vậy mà nện xuống, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, da đầu Lý Chiến căng lên, sưng mọng thành một màu tím sậm, giờ đây cái đầu trọc của hắn đã to gấp đôi lúc trước, ghê rợn đến kinh người. Cảm giác như chỉ cần một chiếc gai nhỏ đâm vào, nó sẽ phát nổ.

“Vô Ngân! Tiện nhân kia vì ngươi mà chết, vậy sao không tự sát mà theo ả luôn đi, ngươi nghĩa khí lắm mà, ngươi đành để nàng bị ta hành hạ dưới đó hay sao? Ngươi chết theo nàng ta, chẳng phải sẽ bảo vệ được ả sao? Ha ha ha!”

Giọng của Lý Chiến đã không còn rõ ràng như lúc trước, ngũ quan đã hoàn toàn biến dạng, làm ảnh hưởng đến khẩu âm của hắn. Nhưng vẫn có một thứ không hề thay đổi, đó là sự cay nghiệt trong lời nói. Ngay cả lúc sắp chết, những thứ hắn thốt ra vẫn là mưu hèn kế bẩn, hắn muốn kéo theo Vô Ngân chết cùng.

“Bụp… phốc!”

Thế nhưng, tiếng cười ghê rợn kia chợt im bặt, cái đầu của Lý Chiến bỗng nổ tung, máu bầm văng ra tung tóe. Lớp da đầu của hắn bởi quá căng tròn mà bị xé toạc, xương sọ lộ cả ra ngoài, hai cái nhãn cầu vì thế mà cũng rơi ra, lăn long lóc dưới thảm cỏ.

Lúc này, Vô Ngân như rơi vào một thế giới khác, thần trí hắn bị câu nói của Lý Chiến làm ảnh hưởng, tâm tình hắn âm trầm đến đáng sợ, sự áy náy to lớn của hắn đối với Thất công chúa vô tình bị khơi gợi. Chợt hắn nhận ra… chết theo nàng cũng là điều tốt, thật nhẹ nhõm, thật bình yên…

“Bốp! Bốp! Bốp!”

Không nhận ra hoàn cảnh trước mắt, Vô Ngân vẫn thế, đôi mắt đỏ rực như một con Dị thú, Niệm Thần Côn nện vào cái đầu lâu bên dưới liên hồi, huyết tinh nhuộm đỏ thân côn, cảnh tượng vô cùng tàn nhẫn.

Bỗng nhiên, một giọng nói vô cùng yếu ớt vang lên.

“Vô ngân! Dừng lại đi… hắn chết rồi!”

Bàn tay Vô Ngân nắm lấy Niệm Thần Côn chợt khựng lại giữa không trung, giọng nói tuy nhỏ nhẹ nhưng khi rót vào tai lại khiến cho tâm thần hắn trở nên rung động, tựa như có một bàn tay thon gầy đang ra sức kéo hắn ra khỏi bể máu của hận thù.

Và rồi… ánh mắt Vô Ngân dần trở nên thanh tỉnh, hắn giật mình mà thoát ra khỏi trầm luân. Tuy trời chiều đang chuyển dần về sắc tối, nhưng tâm hồn hắn bừng sáng đến lạ thường. Cảm nhận được hơi ấm yếu ớt từ phía sau, không biết tự lúc nào, bóng lưng to lớn của hắn đang được một thân hình mảnh mai, không ngừng run rẩy mà ôm chặt lấy.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!