QUYỂN 1: BÀI HỌC CUỐI CÙNG
Chương 56: Bụt không đánh, nhưng trời đánh
0 Bình luận - Độ dài: 2,584 từ - Cập nhật:
“Ha ha! Ngài biết đấy, từ xưa các cụ có câu: Không biết không có tội! Hay là ngài…”
“Vút…”
Một bóng côn không biết lúc nào đã dừng lại trước mặt Vô Ngân, kình lực mạnh đến nỗi khiến tóc hắn tốc ngược về sau, cắt ngang lời hắn muốn nói.
Một nét sợ hãi hiện trên khuôn mặt Vô Ngân, Niệm Thần Côn mới đây còn nằm trong tay Bụt, chẳng biết lúc nào đã ở trước mặt mình. Trong tiềm thức, hắn lúc này chỉ kịp thốt lên đúng năm chữ.
“Lực đạo thật khủng bố.”
Rất may, Niệm Thần Côn sau khi rời khỏi tay Bụt, chỉ trong một sát na Vô Ngân liền đoạt lại quyền khống chế, khiến nó dừng lại ngay trước mặt mình.
Thở phào một hơi, chỉ một chút nữa thôi Niệm Thần Côn sẽ đánh trúng hắn, nếu không, kết cục chỉ có một, đó là biến thành đầu heo giống như Lý Chiến. Nhưng hắn quên mất rằng, cái bản mặt phì nộn của mình lúc này cũng chẳng khác đầu heo là mấy.
“Chậc! Cũng tạm được.”
Bụt tặc lưỡi, nhưng không có ý tiếc nuối khi đánh hụt Vô Ngân. Giống như lão đang muốn kiểm tra trình độ kiểm soát Niệm Thần Côn của hắn.
Vô Ngân toát mồ hôi hột, nụ cười ngoan hiền cũng đã tắt đi tự lúc nào. Bụt lúc này khơi gợi cho hắn sự ám ảnh của mấy năm về trước, bởi một thân bộ pháp linh hoạt của hắn là do lão cầm Niệm Thần Côn đánh tới tấp mà luyện thành.
Mà tu vi của Bụt với Vô Ngân đến bây giờ vẫn là một ẩn số. Trước kia, chẳng bao giờ hắn thấy lão sử dụng Mộc hồn của mình cả, lão chỉ dùng sức mạnh cơ bắp của mình mà thôi, thế nhưng lần nào cũng vậy, hắn chỉ có một kết cục duy nhất là bị đánh cho ngu người.
Mỗi lúc như vậy, hắn cảm giác như thứ sức mạnh ấy không thể nào tồn tại trong hình hài của một con người, dù tu vi có cao đến mấy thì đó chỉ là sự biến hóa của Mộc hồn, còn luận riêng về sức mạnh, cơ thể con người vẫn sẽ có giới hạn của nó, khổ nỗi, hắn không biết cực hạn của Bụt là ở đâu. Tựa như, lão chính là một con Thần thú biến thành, vừa mạnh mẽ một cách phi lý lại vừa hung ác.
Nhìn nét mặt co rúm của Vô Ngân, Bụt hả hê nói.
“Sao? Sợ rồi à? Không muốn biết thêm về ta và ngươi nữa à?”
Vừa rồi Vô Ngân quả thật có chút sợ, nhưng Bụt lại tạt thêm một can dầu vào ngọn lửa tò mò của hắn. Cắn chặt răng, hắn nói.
“Bị đánh mười mấy năm qua rồi, ngài có đánh thêm thì ta cũng chấp nhận, chỉ hy vọng ngài đừng úp úp mở mở như thế này nữa, ta thực sự không hiểu ngài đang muốn nói gì.”
“Ha ha ha! Yên tâm, từ nay về sau ta không đánh ngươi nữa, luận về võ công, ngươi đã là cao thủ trong cao thủ rồi, chỉ là tu vi có chút yếu mà thôi.”
Bụt phá lên cười, lão vuốt râu mà tấm tắc khen Vô Ngân.
“Phù.”
Một hơi thở phào nhẹ nhõm, Vô Ngân nào để ý đến lời khen của Bụt, là cao thủ mà bị lão đánh cho không trượt phát nào, khác gì là đang trêu chọc hắn, thứ khiến hắn nhẹ lòng chính là lời cam đoan không bị đánh của lão nữa mà thôi.
Bỗng nhiên Bụt híp mắt, một tia ám muội xẹt qua đầu. Lão cất giọng.
“Niệm Thần Côn và Bách Đoạn Thần Trúc đã liền một thể, hẳn ngươi đã biết sử dụng công năng của nó. Giờ ngươi đi ra đằng kia rồi biến nó dài ra cho ta, xem thử trình độ của ngươi như thế nào.”
Vô Ngân nghe vậy, hắn liền đáp ứng, chỉ cần không bị đánh là được.
“Xa chút nữa, xa chút nữa. Đúng! Đúng!”
Giọng Bụt lè nhè mà ra lệnh, Vô Ngân lúc này đã đứng cách lão một đoạn khá xa, nhưng lão vẫn muốn hắn đi xa thêm chút nữa, như sợ một cái gì đó.
Vô Ngân thì không để ý nhiều đến vậy, chỉ là kéo dài Niệm Thần Côn ra thôi thì chẳng có gì to tát.
Sau khi cách Bụt khoảng ba mươi mét, Vô Ngân phát động Mộc hồn, chống Niệm Thần Côn xuống đất, tập trung tinh thần, điều động mộc lực kéo dài nó ra.
“Vụt.”
Chẳng mấy chốc Niệm Thần Côn dài ra được hai mét, đồng thời, thân của nó cũng nhỏ lại.
“Nữa đi, cứ kéo dài hết sức cho ta, để xem thiên tài Vô Ngân ngươi tài giỏi đến đâu.”
Tiếng Bụt vang vọng đằng xa, không ngừng hối thúc Vô Ngân.
“Vụt.”
Niệm Thần Côn đã cao bốn mét, lúc này thân côn chỉ bằng ngón út mà thôi. Ban đầu Vô Ngân kéo dài nó ra rất nhanh, nhưng càng về sau, tốc độ dài ra càng chậm. Mộc lực trong người hắn đã tiêu hao hơn phân nửa, càng ép Niệm Thần Côn dài ra, mức độ tiêu hao càng lớn. Hắn thầm đoán, có lẽ Bụt muốn kiểm tra cực hạn của mình.
Không nghĩ ngợi nhiều, Vô Ngân lần nữa thúc dục Mộc hồn, cho đến khi toàn bộ mộc lực trong người biến mất, lúc bấy giờ Niệm Thần Côn đã đạt ngưỡng năm mét lẻ hai.
Sau khi ép khô mộc lực trong người, mồ hôi Vô Ngân chảy ra như tắm, y phục của hắn bị thấm ướt thành từng mảng lớn.
“Tiếp tục cho ta, sử dụng tinh thần và ý chí mà kéo nó.”
Bụt lúc này không còn điệu bộ nhởn nhơ như trước, lão chăm chú nhìn vào Vô Ngân, miệng vẫn nghiêm khắc ra lệnh.
Vô Ngân nào hiểu ý đồ của Bụt là gì, hắn hít một hơi thật sâu, tập trung tinh thần như cũ, ép cho Niệm Thần Côn dài ra, hắn thầm cho rằng, đã là thách thức cực hạn thì phải ép cạn tiềm năng của cơ thể, kéo ra được chút nào hay chút đó. Và đây cũng là cách bấy lâu nay lão huấn luyện cho hắn.
“Vụt.”
Ngoài sức tưởng tượng, từ năm mét lẻ hai, Niệm Thần Côn đột nhiên dài ra một đoạn lớn, lúc này nó đã cao tới bảy mét, như một sợi dây nhỏ mà đâm lên không trung.
“Như… như vậy cũng được sao?”
Vô Ngân trở nên ngốc trệ, hắn không ngờ mộc lực đã cạn, nhưng vẫn có thể ép Niệm Thần Côn dài ra. Đột nhiên, cả thân hình mập mạp trở nên loạng choạng, đầu hắn như bị nứt ra, đau như búa bổ, hắn phát hiện tinh thần lực của mình như bị cái gì đó hút đi làm cho mình rơi vào trạng thái choáng váng.
Theo phản xạ, Vô Ngân không dám kéo Niệm Thần Côn ra nữa, một tay day nhẹ cái trán của mình, tuy mệt mỏi nhưng hắn cực kỳ phấn khởi vì đã phát hiện ra một bí mật mới của Niệm Thần Côn.
Vừa có thể dùng mộc lực, vừa có thể dùng tinh thần lực để mà điều khiển, khác gì có thêm một nguồn năng lượng chiến đấu thứ hai, trong những trận chiến sinh tử cũng cấp bậc, nó sẽ là yếu tố then chốt để quyết định thắng thua.
Vô Ngân nhìn về phía Bụt đằng xa, như muốn hỏi nguyên nhân. Nhưng cử chỉ tiếp theo của lão lại làm hắn khó hiểu.
Lúc này, Bụt chỉ tay lên trời, điệu bộ thập phần chờ mong. Vô Ngân ngẩng đầu lên, vô thức nhìn theo hướng lão chỉ, chợt hắn nhận ra có cái gì đó không đúng.
Trong màn đêm u tối, xa tận chín tầng mây, trên đỉnh đầu Vô Ngân xuất hiện một ngón tay màu xanh lá, tuy cảm giác rất xa xôi nhưng nhìn ngón tay ấy vô cùng tinh xảo, có thể thấy được từng đường vân tay chạy dọc ngang trên đó.
Vô Ngân ngây ngốc mà nhìn lên trên, lòng hắn chợt lạnh ngắt bởi ngón tay kia hình như đang chỉ về hắn, chỉ mỗi hắn mà thôi.
“Hự!”
Đột nhiên, Vô Ngân rên lên một tiếng, cảm giác bất lực như một con kiến nhỏ bé đứng trong thiên địa, ngón tay kia mang một sát ý cực lớn, áp lực đè xuống khiến hắn hít thở không thông, tựa như muốn nghiền nát thân thể của hắn trở thành tro bụi.
Một nỗi sợ hãi thẩm thấu tận sâu trong linh hồn, hai chân Vô Ngân bất chợt run lên, trong khoảnh khắc nguy hiểm ấy, hắn ý thức được mình đang đối mặt với cái chết.
Lâm vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nhưng Vô Ngân đủ tỉnh táo để biết được nguyên do, Niệm Thần Côn sau khi được tinh thần lực kéo dài ra, thì cái thứ quái quỷ này kéo đến, chẳng phải là quá trùng hợp sao? Trong nháy mắt, hắn tán đi mọi ý thức dồn trên Niệm Thần Côn, mộc lực và tinh thần lực tiêu tán trong không khí. Rất nhanh, Niệm Thần Côn trở về hình dạng ban đầu.
Cũng ngay khoảnh khắc ấy, ngón tay màu xanh kia cũng dần nhạt đi rất nhiều, chỉ còn là một cái bóng mờ ảo trên trời cao.
“Chết tiệt! Làm sao ngươi còn chưa biến mất?”
Cổ họng Vô Ngân đắng nghét, hắn vẫn ngây ngốc mà dõi lên trời. Lời vừa dứt dị tượng liền bùng nổ, hắn biết mình không thoát được nữa rồi.
“Xoẹt…!”
Từ đầu ngón tay, một tia lôi đình màu xanh đánh xuống, tốc độ nhanh như thiểm điện.
“Uỳnh!”
Một cột lôi đình to như cái thùng phi giáng lâm, như muốn cắt đôi thiên địa, nó nện thẳng vào người Vô Ngân. Ngay tại nơi hắn đứng, nền đá cứng rắn bị đánh thành một cái hố thật to mà văng lên tung tóe, khói bụi mịt mù.
Đằng xa, Bụt có chút sợ hãi mà ôm lấy đầu Tử Long, lão lẩm bẩm trong miệng.
“Lần này chơi có chút lớn, chắc… chắc không chết đâu nhỉ?”
Tử Long trong tay Bụt vì bị ôm quá chặt mà giật mình thức giấc, mí mắt nó mở ra, nhìn sâu vào lớp bụi đang nghi ngút đằng xa. Nhưng rất nhanh, mí mắt nó lại sụp xuống, như chẳng hề quan tâm đến chuyện đang xảy ra trước mắt.
“Khụ… khụ… khụ…”
Khi lớp bụi dần tán đi, một thân hình vô cùng chật vật lộ ra, tiếng ho khan không dứt.
Vô Ngân lúc này cực kỳ thê thảm, làn da như bị cháy đen, không chỉ quần áo, lông và tóc trên người cũng bị đốt sạch sẽ. Hắn lúc này chẳng khác gì một con heo mọi bị người ta đem đi nướng.
Đi được vài bước, Vô Ngân trèo ra khỏi miệng hố, cả người tê rần, hàng ngàn thớ cơ không ngừng co giật, khiến mọi hành động đều trở nên cực kì khó khăn. Nhịn không được, hắn lớn tiếng chửi.
“Khốn kiếp! Bụt! Là ngài chơi ta?”
Khói từ trong họng Vô Ngân bay ra theo tiếng chửi, như một chú rồng mới sinh đang tập tành khạc lửa. Hắn nhận ra là mình bị hố, Bụt cam đoan không đánh hắn, nhưng đổi lại… là Trời đánh. Ác bá như vậy mà còn dám tự xưng là Bụt sao?
“Ha ha ha! Chửi còn khỏe lắm, chưa chết được.”
Bụt cười lớn mà bước lại gần Vô Ngân, lão đi xung quanh hắn vài vòng, đôi mắt già nua dán chặt vào thân thể trần chuồng của hắn.
Tức thì, cơn giận của Vô Ngân rất nhanh chuyển sang một trạng thái khác, đó là sự xấu hổ. Một lão già, vừa nhìn vào thân thể mình, lại vừa liếm liếm cái mép, hình ảnh này quả thực có chút dọa người. Trong vô thức, hai cái đùi mập của hắn kẹp lại, tạm che đi “con rồng nhỏ” đã trụi sạch lông.
Không khí thẹn thùng kéo dài chừng ba phút, rốt cuộc Bụt mới cất giọng, khí thế của lão đột ngột thay đổi, cao cao tại thượng, xem nhẹ đất trời, uy mãnh tựa như ngón tay màu xanh lúc trước.
“Vô Ngân…!
Đông Sơn Ấn là cấm chế ta đặt vào thân thể của ngươi, khóa đi thiên cơ, khóa đi khí vận, khóa luôn cả Mộc hồn thứ hai trong cơ thể ngươi. Mở cấm chế, tức là thông báo với thiên địa này, ngươi thực sự hiện hữu, là một kẻ ngoại lai, làm trái với pháp tắc, trái với luật lệ của nơi này. Ngươi có thể bị phát hiện và chết bất cứ lúc nào. Ta hỏi ngươi! Có dám mở nó không?
Vô Ngân! Lúc ấy… ngươi đã trả lời như thế nào?”
Lời vừa lọt tai, Vô Ngân khẽ giật mình, nhận ra đây là câu nói hắn từng nghe được lúc khai mở Đông Sơn Ấn trên người, nhưng thứ làm hắn kinh hãi hơn là từ khí chất, giọng nói, Bụt đã thuật lại vô cùng chính xác, giống y hệt như lần trước. Hắn không biết tại sao lão lại nhắc đến chuyện này, lửa giận trên người vẫn còn, hắn hừ nhẹ rồi trả lời.
“Ta nói… Ta đồng ý.”
Bụt gật đầu, tay phải chắp sau đít, tay trái cao thâm mạt trắc mà vuốt vuốt bộ râu của mình, lão nói.
“Thiên địa nơi đây vừa mới phát hiện ra một kẻ ngoại lai vừa lẻn vào, vi phạm pháp tắc, nó liền trừng phạt ngươi. Chẳng phải lúc trước ngươi đã đồng ý với ta, một khi mở Đông Sơn Ấn, có thể bị phát hiện và chết bất cứ lúc nào. Vậy… mắc mớ gì ngươi chửi ta?”
Nghe đến câu chất vấn cuối cùng, khóe môi Vô Ngân co giật liên hồi, hắn không nghĩ Bụt sẽ lôi cái này ra chỉ là để chặn họng, ngăn cho mình chửi tiếp.
Nhưng tiếp đó, một tia linh quang bỗng xoẹt qua đầu Vô Ngân, hắn ý thức được, điều mà Bụt muốn nói cho hắn nghe không chỉ có như vậy. “Ngoại lai”, “Pháp tắc”, “Trừng phạt”, hắn vốn là một kẻ có đầu óc linh hoạt, trước đây vì có nhiều biến cố mới khiến hắn không thể nào tập trung vào những lời nói cao thâm và tối nghĩa kia. Lúc này đây, như vừa phát hiện ra một bí mật động trời, hắn vội thốt lên.
“Bụt! Ý ngài là…?”
Bụt không nhìn Vô Ngân, lão quay lưng bước về đình viện của mình, chỉ thả lại một câu như có như không mà lọt vào tai hắn.
“Thay y phục rồi xuống Văn Lang Mật Điện, ta sẽ kể cho ngươi “Ba cái cố sự”. Kể ở đây… sẽ có người nghe thấy.”


0 Bình luận