Trên cao, đợi mãi không thấy Bụt trả lời, Thổ Thần siết chặt nắm đấm. Với hắn, đây là một sự khinh nhờn không thể chấp nhận được.
Bất chợt, một giọng nói dịu dàng và êm ái như mặt nước cất lên, làm ngắt quãng cơn giận dữ trong lòng hắn.
“Thổ Thần, làm nhanh đi! Thời gian có hạn, chân thân chúng ta đang phải toàn lực làm “chuyện kia”, lãng phí pháp lực ở đây chỉ sẽ làm trì hoãn nhiệm vụ.”
“Ha ha! Thủy Thần! Không cần nàng nhắc nhở, lâu lắm rồi mới có một con gián có bộ xương cứng cáp như vậy, ta chỉ vui đùa một chút thôi.”
Thổ Thần cười lớn rồi nói lời trấn an đến Thủy Thần ở đằng xa, nhưng trong lòng, hắn đã hậm hực không thôi, đoán rằng những người kia đã nhìn ra cái gì đó. Biết mặt mũi của mình đã mất sạch, hắn nghiến răng gằn lên.
“Thái Sơn Áp Đỉnh! Hiện!”
Dứt lời, khí thế của Thổ Thần bạo tăng, Thần vận xung quanh không còn như lúc bình thường nữa. Khi trước chúng chỉ là những mảng khí màu nâu, thì hiện tại, chúng đã bắt đầu cô đọng lại, biến hóa thành những ký hiệu với hình thù kỳ quái. Rốt cuộc, hắn đã phải điều động pháp lực của bản thân.
Dưới hố sâu, Bụt nheo mắt lại, khóe miệng có ý cười. Đúng như lời Tử Long nói, nảy giờ là lão đang câu kéo thời gian, được chút nào hay chút đó. Nhìn những biến đổi xung quanh Thổ Thần ở trên cao, lão mường tượng ra được những ký hiệu kia lại là hình ảnh mô phỏng những ngọn núi, lão đoán chừng Thổ Thần đã bắt đầu sử dụng lợi thế sân nhà rồi.
Thời khắc này, Bụt biết mình không thể chủ quan dù chỉ một chút, lão nhẫn nhịn để chịu đòn, chứ không phải nhẫn nhịn để người ta đoạt mạng. Nghĩ là làm, lão khẽ niệm chú.
“Nhất Niệm Hóa Song Long.”
Tràng khí xung quanh Bụt bỗng nhiên thay đổi, trên cơ thể tráng kiện, từng làn khói tỏa ra, mơn trớn lấy từng cơ bắp của lão. Uốn lượn trên cánh tay trái là một làn khói màu trắng phau, nó hóa thân thành một con Bạch Long tinh xảo quấn dọc cả cánh tay. Và ngược lại, cánh tay bên kia là một con Hắc Long đen kịt tọa trấn.
Bạch Long và Hắc Long gia trì lên hai cánh tay của Bụt, khí tức chúng tỏa như thể đang đối địch lấy nhau. Bạch Long một thân uy mãnh, hạo nhiên chính khí xuất ra ngời ngời, còn Hắc Long lại là một thân tà dị, âm độc và hiểm ác.
Dưới mí mắt là quang cảnh điêu tàn, Bụt không muốn biến mặt đất thành chiến trường, bên kia còn có Vô Ngân, Tử Long và chiếc kén nữa. Lão biết mình phải chủ động mà lao lên.
“Hút…”
Bỗng nhiên, không khí nơi Bụt đứng trở nên dao động dữ dội, tựa như không gian nơi đây bị một thứ gì đó cực kì kinh khủng hút đi. Không còn mạnh bạo như cự thú, lần này lão chỉ bước nhẹ lên trước một bước, ấy vậy mà, trong nháy mắt thân hình lão đột ngột biến mất tại chỗ. Giờ đây, ngay vị trí lão rời đi là một khe nứt hình người đen kịt lộ ra, xung quanh là những vết rạn do bị xé rách, dị tượng này đã dấy lên một hồi chuông cảnh báo, rằng… cuộc chiến đã lên một cấp độ khác.
Khoảnh khắc Bụt biến mất, chỉ trong một sát na, lão đã xuất hiện ngay sau lưng Thổ Thần, cánh tay mang theo Bạch Long gào thét lên dữ dội, nó như long thần giáng thế hướng thẳng vào tấm lưng của hắn.
“Ngươi dám!”
Thổ Thần không yếu thế, từng ký hiệu hình núi trôi nổi bên mình trở nên sáng rực, một cước trầm trọng đạp ngược ra sau.
“Ầm…! Két… két… két…”
Một quyền, một cước đụng nhau, đánh cho không khí muốn bể nát. Dưới dư chấn cực kỳ khủng bố, không gian giữa hai người như bị xoắn lại, bắt đầu xuất hiện những vết rạn màu đen, âm thanh ken két vang lên nghe muốn rợn người.
Và lần này, Bụt vẫn bị văng ra, nhưng khác với những lần đụng độ trước, lão không còn bị nện xuống đất nữa mà chỉ lùi lại khoảng chừng ba chục bước trên không trung. Thổ Thần thì vẫn vậy, vững chãi tựa núi Thái Sơn, không lùi lại dù chỉ nửa bước.
Gần đó, chứng kiến tràng cảnh vừa rồi, sắc mặt ai cũng trở nên ngưng trọng, thần trí dán chặt vào hai người kia. Duy chỉ có một người tâm trạng đã trở nên buồn bực.
“Xé luôn không gian sao? Đã bảo là phải tiết chế rồi mà.”
Mộc Thần bực bội thốt lên. Tay nàng xòe vào hư không, vết tích các khe nứt bị một luồng pháp lực khổng lồ cưỡng ép mà nhanh chóng khép lại, sau vài hơi thở mới chịu biến mất. Thực ra, nàng có thể để chúng tự động phục hồi nhờ vào Pháp tắc của giới này, nhưng “vết thương” nào để lâu sẽ đều không ổn, chúng góp phần làm nhiễu loạn không gian, vậy nên nàng phải chữa trị càng sớm càng tốt, dù gì đây cũng là nhà của mình.
Đoán chừng, hai kẻ kia chắc chắn sẽ không cả nể mặt mũi của mình mà nhẹ tay. Nghĩ là làm, từ trên người Mộc Thần bay ra 10.203 cái bóng Linh Thụ, uy áp từ trên người nàng tỏa ra cực kỳ kinh khủng, hơn một vạn Linh Thụ lấy nàng làm trung tâm xếp thành một trận pháp hình tròn. Rất nhanh, cả đại địa và không gian trong khuôn viên khoảng mười dặm đều được nàng gia cố.
Trên cao, không khí dần trở nên cô sệt, cả không gian thêm ba phần rắn chắc. Dưới đất, rễ cây dài ra với tốc độ chóng mặt, len lỏi qua từng thớ đất mà lèn chặt vào nhau, biến đại địa nơi đây thêm bảy phần cứng cáp. Hành động của nàng tựa như đang làm ra một cái lồng sắt cho người ta mặc sức chiến đấu.
Trở lại với trận chiến, Thổ Thần có hơi bất ngờ trước Bụt mà bắt đầu chửi rủa, đòn tấn công của lão không những nhanh mà còn hiểm ác. Đã thế, lần này hắn chỉ làm lão lùi lại một khoảng nhỏ mà thôi.
“Hừ! Nếu là Chân thân của ta, một ngón tay cũng đủ diệt sát ngươi.”
Lời này Thổ Thần chỉ nói cho chính mình nghe thấy. Hiện tại, Hóa Thân Pháp Tắc chỉ mô phỏng được phân nửa sức mạnh của bản thể, vậy nên chiến lực thực sự của hắn sẽ giảm mạnh.
Không đợi Bụt xông tới nữa, lần đầu tiên Thổ Thần chủ động ra tay trước. Hắn gằn lên.
“Thái Sơn Thần Quyết! Đệ Thập Thức.”
Tức thì, mười ký hiệu hình núi xung quanh Thổ Thần rực sáng, bỗng chốc chúng dung nhập vào nhau, biến thành một ngọn núi cực đại hiện ra trước mặt.
“Diệt.”
Thổ Thần hét lên, kéo theo đó, một áp lực kinh khủng từ trên trời đè xuống, dị tượng liền xuất hiện trên đỉnh núi Ma Kê.
“Ù… ù… ù…”
Trên cao, nơi mà chẳng có một áng mây nào có thể với tới, một ngọn núi đá màu vàng sẫm đang lao thẳng xuống với tốc độ cực nhanh, nó như gào thét trong gió, sức nặng của nó đè ép cả phiến không gian bên dưới.
“Rắc! Rắc!”
Thân hình Bụt lúc này đã run lên bần bật, không phải run lên vì sợ, mà là không gian xung quanh lão đang bị nén lại, tạo thành một cái lồng giam vô hình, không ngừng ép chặt lên cơ thể lão. Giờ đây, ngọn núi kia chỉ còn cách đầu lão khoảng chừng mười mét nữa thôi.
“Khóa luôn không gian sao? Nói rồi, đến là đón! Ta nào có chạy?”
Khóe miệng Bụt hơi nhếch lên, đồng thời, hai bàn tay lão đã chắp lại thành hình phật thủ để trước ngực, lão khẽ niệm.
“Nhất Niệm Hóa Song Long - Nhị Niệm Hòa Một Thể.”
Lời vừa dứt, hai con rồng nổi giận mà gào rống, thoáng chốc, chúng trườn lên và dung nhập vào nhau. Trên mười đầu ngón tay Bụt, một đầu Hắc Bạch Long với cặp mắt hai màu trắng đen đã hình thành, khí tức yêu dị và bá đạo lưu chuyển hỗn loạn trên thân thể nó.
Ngay sau đó, phật thủ trước ngực được Bụt đẩy lên cao, như một ngọn lao nhỏ bé, đâm thẳng lên bầu trời. Cũng đúng lúc này, ngọn núi do Đệ Thập Thức của Thổ Thần cũng đã hung mãnh ập xuống, thái sơn áp đỉnh, quyết đè nát cả thế gian.
“Ầm… két két… oang oang… oang.”
Thanh âm đinh tai nhức óc vang lên, Hắc Bạch Long gào thét đâm sầm vào ngọn núi lớn. Nhìn từ xa, nó chỉ như một con giun nhỏ bé đang cố liều mình đào vào một tảng đá khổng lồ, chênh lệch về kích thước là quá lớn. Sau tiếng va chạm kinh thiên là tiếng ken két do ma sát gây nên. Ngọn núi màu vàng sẫm thì cứng như sắt thép, còn Hắc Bạch Long hóa thành một mũi khoan, không ngừng xoáy mạnh vào thân núi.
Vừa tiếp được Đệ Thập Thức của Thổ Thần, thân hình Bụt trên không trung vì lực phản chấn mà sụt xuống một mét. Đúng! Chỉ vỏn vẹn một mét. Cơ bắp lão nổi lên cuồn cuộn, gân xanh như những con rắn lục trườn lổm ngổm trên từng thớ cơ của lão, râu tóc bạc phơ phấp phới bay, lão như một lực sĩ đang chống trời. Không ai thấy được, ẩn ẩn dưới làn da rám nắng của lão, hàng tỷ giọt Tinh Hoa đang không ngừng hấp thu cái gì đó, tựa như những con ong vàng chăm chỉ mà hút mật.
Rốt cuộc, sau âm thanh gào thét ghê rợn, ngọn núi lớn đã bị chặn lại giữa không trung, nhưng sức nặng khủng khiếp của nó vẫn như vậy, chỉ cần Bụt buông tay, nó sẽ lập tức đập nát lão.
Mọi chuyện diễn ra trong nháy mắt, và dĩ nhiên, sức mạnh của Thổ Thần không chỉ có bao nhiêu đó. Hắn gầm lên lần nữa.
“Thái Sơn Thần Quyết! Thạch Bạo Châm.”
Thổ Thần nào chịu để yên cho Bụt thở dốc để phá chiêu, mắt thấy lão đang còn phải gồng mình gánh nguyễn quả núi lớn thì hắn đã thi triển Thạch Bạo Châm, hòng nhanh chóng kết thúc trận chiến.
Trên đỉnh Ma Kê, không biết từ lúc nào đã xuất hiện hàng ngàn mũi lao màu nâu đất, như thể chúng được mọc ra từ không khí. Cả bầu trời lúc này là lít nha lít nhít mũi lao, chúng lấy Bụt làm đích ngắm mà lao tới.
“Vút… vút… vút…”
Mũi lao nhọn hoắt, dưới ánh mặt trời, chúng lao nhanh như chớp, âm thanh phát ra hòa vào trong gió tựa như tiếng rít đòi mạng của tử thần.
Tại trung tâm, khóe mắt Bụt nhảy lên, lão không ngờ Thổ Thần bày ra trận địa hoành tráng đến như vậy, một nụ cười ẩn ý dấu tận sâu trong khóe miệng, lão khẽ gằn lên.
“Nhất Niệm Hóa Hạc Tiên! Thủ!”
Tức thì, thân thể Bụt phun ra một lượng khói lớn màu đen, che lấp cả thân hình lão. Chưa hết, lấy lão làm trung tâm, đám khói bắt đầu vờn quanh, tạo thành một quả hắc cầu tròn trĩnh ôm trọn thân hình lão.
Sau đó, trên bề mặt hắc cầu, một con, hai con…, rồi mười tám con chim lạ màu trắng xuất hiện, cả đàn chim như bị khắc lên đó bắt đầu phát ra một thứ ánh sáng êm dịu, từng con chim vậy mà tự do bay lượn trên bề mặt hắc cầu, như thể đó mới là bầu trời của chúng, trông vô cùng sống động.
“Vút… vút... vút…”
“Phanh! Phanh! Phanh!”
Nhất Niệm Hóa Hạc Tiên vừa thành hình thì những mũi lao bén nhọn đã đâm tới. Nhưng chiêu thức Bụt bày ra tựa bức tường thành kiên cố, ngay khi va chạm, những mũi lao bằng đá kia hóa thành từng mảnh vụn nhỏ mà rơi xuống.
Cứ như vậy, chúng lũ lượt đâm tới, chẳng khác nào những con thiêu thân sa vào ngọn đèn dầu. Trên hắc cầu, nếu quan sát kỹ thì mười tám con chim nhanh như thiểm điện mà bay vòng quanh, mỗi mũi lao sắc nhọn đâm tới liền bị chính cái mỏ dài của chúng chặn lại, vừa uy mãnh nhưng lại quỷ dị vô cùng.
Thổ Thần bất ngờ với những gì xảy ra, chưa bao giờ hắn thấy một loại pháp thuật phòng ngự nào quái đản đến như vậy. Lực lượng trên người hắn chợt bùng nổ, thêm ba phần sức mạnh truyền vào Thạch Bạo Châm của mình, khiến cho tốc độ của những mũi lao đang bay kia thoáng chốc tăng lên một đoạn lớn.
“Vút… vút... vút…”
“Phanh! Phanh! Phốc!”
Rốt cuộc, sau vài trăm tiếng nổ trầm đục, Thổ Thần cũng đã thành công. Mười tám con chim trên hắc cầu tuy bá đạo, nhưng làm sao cản hết được từng ấy mũi lao. Lần lượt, hắc cầu bị từng mũi lao mạnh mẽ đâm xuyên vào.
“Ha ha ha! Ngươi chết chắc rồi, ta…”
Thổ Thần đắc ý mà cười lớn, thế nhưng lời nói chưa dứt liền bị ngắt quãng.
“Vút… vút… vút… ầm… ầm… ầm…”
Lúc này, bao vây lấy Thổ Thần là cả trăm mũi lao của chính hắn, chúng chui tọt ra từ những khe nứt trong không gian, không nể mặt chủ mà đâm thẳng vào Hóa Thân Pháp Tắc của hắn rồi nổ tung. Bởi vì quá chủ quan, lúc hắn kịp nhận ra không gian sát bên mình có ba động thì đã là quá trễ.
Diến biến bất ngờ khiến những người quan chiến ai cũng cả kinh, khi những mũi lao xông thẳng vào trong hắc cầu, tưởng chừng lão già kia sẽ bị đâm xuyên bởi chúng. Nhưng ngờ đâu, hắc cầu kia chẳng khác gì một cái cổng không gian, toàn bộ mũi lao đâm vào đó bị chuyển hướng mà gửi trả lại toàn bộ cho Thổ Thần, giúp lão từ bị động phòng thủ chuyển sang tấn công từ lúc nào không hay.
Trên cao, từng làn gió mạnh xua đi màn khói bụi mịt mù, làm lộ ra Hóa Thân Pháp Tắc của Thổ Thần. Cả người hắn giờ như con nhím xù lông, nhìn kỹ hơn chính là những sợi tơ Pháp tắc bung ra do đứt gãy. Chúng đang không ngừng nghoe nguẩy, chắp vá lại bộ Hóa Thân Pháp Tắc đang bị thương.
“Được! Được lắm! Ngươi thành công chọc giận Thổ Thần ta rồi.”
“Thái Sơn Thần Quyết! Bách Sơn Thần Ấn.”
Thổ Thần tức giận gào lên, âm vực của hắn khiến cả núi rừng như lay chuyển. Trên người, một trăm ký hiệu hình núi dung nhập vào nhau, Thần vận màu nâu đã cô sệt lại thành thực chất, khí tràng hắn tỏa ra nặng tựa cả giới này.
“Tách!”
Bất thình lình, giữa bầu không khí căng thẳng ấy, một thanh âm nhỏ bé vang lên, nó nhỏ tới mức như không thể khiến cho ai để tâm đến nó, chỉ như gió bẻ nhành cây.
Nhưng không! Nó là âm thanh mà một số người ở đây vốn đã chờ đợi từ lâu.
Vô Ngân và Tử Long thôi nhìn lên trời, bốn con mắt đã dán chặt vào chiếc kén lửa. Giờ đây, trên đỉnh chiếc kén là một đường nứt nhỏ, tựa quả trứng gà sắp đến giờ được ấp nở.
Thở ra một hơi thật dài, nỗi âu lo của Vô Ngân như giảm đi một nửa. Trong chuyện này, hắn chỉ xem là một người ngoài cuộc, không có tư cách để tham dự vào, việc hắn được đứng ở đây đã là đặc cách lớn nhất mà Bụt dành tặng cho hắn. Nhìn chiếc kén sắp nở, trái tim hắn đập nhanh, lòng trở nên chộn rộn và hồi hộp.
Trên cao, bên trong hắc cầu quỷ dị, đôi mắt Bụt đột nhiên sáng quắc, lão là người bày trận, tất nhiên dị biến nào xảy ra trên chiếc kén lão ắt là người biết rõ nhất. Một nụ cười hiền hòa bất chợt nở trên môi của lão.
Thế nhưng, vẫn còn một kẻ nữa đang quan tâm đến chiếc kén, hắn không chỉ nhìn mà còn “ngửi” được nữa. Khác với những người ở đây, suốt từ đầu tới giờ chỉ quan tâm đến cuộc chiến giữa hai vị cường giả, riêng hắn chỉ chú mục đến chiếc kén ở bên dưới mà thôi. Không ai khác, đó chính là Hỏa Thần.
“Ừng ực!”
Không có ngũ quan, nhưng Hỏa Thần lại phát ra tiếng nuốt nước bọt, thứ âm thanh thể hiện sự thèm muốn đến tột độ.
“Phừng!”
Tức thì, một ngọn lửa màu đỏ cháy nghi ngút trên Hóa Thân Pháp Tắc của Hỏa Thần, hắn biến thành một lưu tinh hình người mà lao xuống, tốc độ quá nhanh, để lại phía sau là một vệt dài màu lửa.
Khi có người kịp nhận ra dị biến thì thân ảnh Hỏa Thần đã xuất hiện dưới mặt đất, trước mặt hắn là một chiếc kén lửa hình quả trứng đang hừng hực cháy. Mặc kệ nhiệt lượng khủng khiếp đang tỏa ra, xòe bàn tay, hắn dứt khoát đâm thật mạnh về chiếc kén.


0 Bình luận