• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 24: kẻ dối trá

1 Bình luận - Độ dài: 3,093 từ - Cập nhật:

Những gã đàn ông mặc đồ đen, tay lăm lăm rìu và kiếm, từng bước siết chặt vòng vây. Hàng chục ánh thép lạnh loé lên dưới ánh trăng như những nanh vuốt của bầy thú săn mồi. Maria khẽ rùng mình—cô biết rõ sức mạnh của chúng. Phải bằng mọi cách, cô mới có thể hạ được hai tên.

Hai.

Trong khi trước mắt cô lúc này—cậu nhóc ấy đang một mình đối diện với con số gấp mười lần như thế. Bốn phía đều là địch. Không đường lui. Không người tiếp viện.

Vậy mà…

Cậu ta vẫn đứng đó, bất động như một cái bóng không hình thù giữa màn đêm. Không run rẩy. Không lùi bước. Dưới lớp mũ trùm che kín khuôn mặt, chỉ có sự im lặng đến lạnh người.

‘…Rốt cuộc, cậu ta là ai?’

“Chết đi, thằng khốn!”

Brane và Grane gầm lên, rìu chiến của chúng bổ xuống cùng lúc như hai khối thiên thạch ngoại cỡ.

Keng!

Âm thanh kim loại vỡ vụn sắc như dao rạch thẳng vào màng nhĩ. Hai chiếc rìu khổng lồ tưởng như có thể dễ dàng nghiền nát cậu nhóc như một miếng đậu phụ lập tức nát vụn giữa không trung.

“C-cái quái gì thế này?!”

Gương mặt chúng trắng bệch. Và rồi—

Ầm!

Một lực vô hình, mạnh như búa giáng, đánh thẳng vào bụng chúng. Brane và Grane gập người như hai con búp bê rách, bay văng về phía sau và đâm sầm vào đám đồng bọn đang xông tới, khiến cả hàng ngũ sụp đổ như một bức tường gạch.

“Là giáp ma lực sao?” – Tên sếp lẩm bẩm, nheo mắt nhìn kỹ hơn – “Không… không giống bình thường.”

"Ựa!"

“Khặc… chết tiệt!”

"Mày đùa với tụi tao sao!.. arghhhh!"

“Để xem mày chịu nổi cái này không!—RẦM—AARGHH!!”

Từng tiếng hét, từng nhát chém, từng nỗ lực vùng lên của bọn cướp… tất cả đều bị nuốt chửng bởi một thế lực không hình, không tiếng, không tên. Cứ mỗi lần chúng vung vũ khí, chúng lại bị hất văng như thể đang chiến đấu với chính bức tường vô hình bao quanh cậu nhóc.

Chỉ vài phút.

Toàn bộ bọn bắt cóc nằm rạp trên nền đất lạnh lẽo, vũ khí gãy vụn, hơi thở dồn dập như cá mắc cạn.

Và cậu nhóc ấy—vẫn đứng đó. Áo choàng đen phủ lấy cơ thể nhỏ bé, giữa một đống hỗn loạn như một điểm tĩnh tuyệt đối.

“…Khá lắm, nhãi con.”

Giọng nói trầm trầm vang lên, không còn vẻ khinh miệt. Người đàn ông cuối cùng còn đứng vững tiến lên vài bước, tay đặt lên chuôi kiếm.

"Ta là Norman Lecter, hay còn được biết đến như 'Lecter chớp nhoáng' liêu ta có thể có được vinh hạnh được biết tên của ngươi không?"

"..."

Không một tiếng đáp.

“Im lặng sao? Ngươi có biết rằng...”

Vút.

Chỉ trong nháy mắt tên sếp đứng trước mắt Maria đã biến mất chỉ còn để lại một lớp bụi mỏng đã từng bám lên cơ thể hắn trôi lở lửng trên không trung.

"...im lặng trước câu hỏi của một quý ông là vô cùng bất lịch sự không?"

Giọng nói của gã thình lĩnh xuất hiện nhưng lần này nó lại xuất hiện từ sau lưng cậu nhóc.

Một đường kiếm lóe sáng trong không trung chém thằng vào cơ thể không phòng bị ấy.

Đòn tấn công của gã quá nhanh đến mức Maria thậm chí còn không kịp cảnh báo cậu ta.

CLANG!

Lưỡi kiếm của gã bật ra trước cả khi kịp chạm vào lớp vải áo choàng, như thể vừa đâm vào một mặt kính vô hình nhưng cứng như thép.

“…”

Lector khựng lại, rồi lặng lẽ thu kiếm, thân hình mờ dần… và khi Maria chớp mắt, hắn đã trở lại vị trí cũ.

“Ta hiểu rồi.” – Hắn mỉm cười, không giận, không sợ. Mà là hào hứng. Như một thợ săn vừa nhìn thấy dấu vết con mồi hiếm có.

“Ngươi đang sở hữu một cổ vật, đúng không?”

Maria nín thở.

Cổ vật. Những báu vật ma thuật có từ thời tiền sử, thời đại của các vị thần—trước cả khi loài người được khai sinh. Những di tích sống mang trong mình quyền năng đủ để thay đổi cục diện chiến tranh chỉ trong tích tắc. Cô từng nghe đến chúng qua những mẩu chuyện cha kể, và cho đến giờ… cô vẫn nghĩ chúng chỉ là huyền thoại.

Nếu cậu nhóc ấy thật sự sở hữu cổ vật… thì có lẽ, có lẽ—

“Là một loại cho phép tạo ra rào chắn ma lực… và phản đòn tất cả những kẻ chạm vào phạm vi ảnh hưởng. Ta nói có đúng không?”

Câu nói như dao găm. Không phải lời suy đoán, mà là kết luận.

Cái cách Lector mỉm cười khi dùng thuộc hạ mình như chuột thí nghiệm… cái cách hắn đánh giá đối thủ không qua lời, mà bằng máu… Maria bỗng thấy lạnh sống lưng.

Cậu nhóc ấy vẫn không nói gì. Không gật, không lắc.

Chỉ có sự im lặng, dày đặc như màn đêm đang dần siết chặt lấy mọi âm thanh.

“Vẫn không trả lời, hử?” Norman lẩm bẩm, tay đặt lại lên kiếm. “Không sao đâu. Câu trả lời rồi sẽ tự đến thôi…”

Nụ cười hắn kéo dài, sắc lạnh như lưỡi gươm vừa rút khỏi vỏ.

Ngay khi vừa dứt lời, lưỡi kiếm của Lecter phát ra ánh sáng bạc lạnh lẽo.

“Ngươi có biết những ma kiếm sĩ có thể truyền ma lực vào kiếm để cường hóa đòn đánh không?”

Hắn lại biến mất trong nháy mắt. Một chiếc bóng mờ xuất hiện từ bên phải cậu nhóc.

“Tao ở đây này, thằng ngu.”

Một nhát chém chéo từ dưới lên vẽ nên vệt sáng sắc lẻm trong màn đêm.

Đòn đánh của Lecter đã trúng và chẻ đôi tên nhóc—ít nhất, đó là điều hắn nghĩ.

"...Cái quái?"

Cậu nhóc vẫn đứng đó. Bình tĩnh, nguyên vẹn như chưa từng bị tấn công. Nhát chém vừa rồi... chẳng khác gì ảo ảnh.

Cậu ta từ từ quay đầu lại, ánh mắt hờ hững lướt qua tên ma kiếm sĩ.

“Ồ? Ngươi vừa làm gì sao?”

“Chậc mấy đứa phụ thuộc vào cổ vật như ngươi lúc nào cũng phiền phức hết nhỉ?"

Lại lần nữa gã rút ra khỏi tầm tấn công của cậu nhóc trước cả khi cậu kịp làm gì.

"Để ta xem nhà người có thể chịu được bao lâu."

Lecter bắt đầu chuyển động. Những tia sáng bạc bùng lên trong màn đêm—tấn công từ mọi phía. Hắn tung ra hàng trăm, hàng nghìn nhát chém trong nháy mắt, mỗi nhát đều đủ để cắt đôi một khối đá.

Maria người quan sát tất cả đang âm thầm niệm chú, trái tim đập dồn dập. Cô chỉ biết hy vọng—hy vọng cậu ấy có thể trụ vững dưới làn đòn điên cuồng đó.

Số lượng đòn kiếm được tung ra có lẽ đã đạt đến con số hàng nghìn. Cậu nhóc vẫn đứng yên bất động, cơ thể nhỏ bé hứng chịu toàn bộ cơn mưa kiếm không ngừng nghỉ.

"Ngươi xong rồi."

Dứt lời Lecter tung ra một đòn tất sát hội tụ ma lực của hắn vào một điểm rồi đâm thẳng về phía cậu.

Đòn tấn công ấy lập tức thổi bay tên nhóc ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình mà đương đầu với gã.

"Mọi món đồ đều có giới hạn chịu đựng của nó kể cả đó có là một cổ vật đi chăng nữa. Trận đấu đã ngã ngũ rồi tên nhãi ngu ngốc."

Gã thu lại thanh kiếm của mình vào bao rồi từ từ tiến về phía Maria bằng một khuôn mặt tự mãn.

“Tiểu thư có biết, khi một ma kiếm sĩ đạt đến đẳng cấp nhất định, họ có thể cảm nhận được dòng chảy ma lực trong không khí không? Tên nhóc đã thua, nên cô cũng không cần cố gắng niệm chú nữa đâu.”

Hắn đã biết từ đầu. Hắn để cô niệm phép, chỉ để rồi giẫm nát hy vọng ấy vào phút chót.

Gã chỉ đơn giản là bỏ mặc cho cô bấu vìu vào những hi vọng nhỏ nhoi ấy.

Cậu nhóc đã bị hạ gục. Niềm hi vọng cuối cùng của Maria cũng đã bị hắn dẫm nát.

Cô từ từ buông tay xuống trong tuyệt vọng.

Đến đây mọi thứ có lẽ đã chấm dứt.

.

.

.

.

.

…Có lẽ vậy?

.

.

.

.

"Hô? Vậy ra một ma kiếm sĩ có khả năng như vậy sao? Vậy… liệu ngươi có thể cảm nhận được điều này không?"

Một giọng nói trầm thấp bỗng vang lên khiến Lecter phải rùng mình.

Âm vực của giọng nói ấy cứ như thể được vọng lên từ nơi tăm tối nhất của màn đêm vậy.

Nguồn ma lực khủng khiếp bùng nổ, làm cả không gian rung chuyển. Màu xanh dương đậm đặc bốc lên như sóng thần—áp lực kinh hoàng đến mức ngay cả Maria, một cô nhóc mười tuổi chưa từng chiến đấu, cũng phải run rẩy.

Gạch đá văng tung tóe. Từ trong làn bụi mù, cậu nhóc—vẫn đứng đó, chẳng hề hấn gì sau cú đâm chí tử của Lecter.

"Ngươi! Không lý nào?! Cổ vật của người lại còn nhiều sức mạnh đến thế sao?"

Không chậm trễ, lector lao vút tới nhằm thẳng vào vùng cổ không phòng bị của tên nhóc mà đâm tới để nó không kịp trở tay. Đòn tấn công lần này của gã hoàn toàn khác biệt khi gã thậm chí đã bỏ qua hoàn toàn phòng thủ và dồn toàn bộ ma lực vào tấn công. Mũi kiếm được cường hóa bởi ma lực của hắn chắc chắn sẽ xuyên thủng thằng nhóc và giết chết nó ngay lập tức.

Nhưng—

"KHÔNG THỂ NÀO!?"

Đòn tấn công toàn lực được gã đâm về phía trước với tốc độ gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường giờ đây lại đang nằm gọn giữa hai ngón tay của tên nhóc.

“B-buông… mau…!”

Lecter dồn toàn lực để rút kiếm. Nhưng nó không nhúc nhích. Như thể bị mắc kẹt trong khối thép vạn cân. Không còn lựa chọn, hắn buộc phải buông kiếm. Nếu còn ngoan cố ở trong phạm vị của tên nhóc lâu hơn đòn tấn công bí ẩn đã hạ gục thuộc hạ của gã sẽ được tung ra mất.

Lecter định lùi lại—nhưng cơ thể hắn đột nhiên trĩu xuống, nặng như đá chì.

—Hắn đã quá chủ quan.

Trong khi Lecter vẫn còn bận hướng sự chú ý của mình vào tên nhóc kì lạ thì Maria đã có thể hoàn thành được ma thuật của bản thân.

Phong ma thuật bậc bốn: xiềng xích của Boreas.

Nhưng sợi xích vô hình được tạo thành từ những cơn gió đang cuốn chặt lấy mà ghì gã xuống.

“Con khốn!!”

Gã gầm lên, ánh mắt đầy sát khí hướng về phía Maria.

ẦM!!

Một luồng lực lượng khủng khiếp xé toạc rào chắn ma lực của Lecter, đâm thẳng vào ngực hắn. Trước áp lực khổng lồ ấy gã bị thổi bay qua hàng chục tòa nhà khắp dọc con phố của khu ổ chuột rồi đâm sầm vào bức tường thành của thủ đô Holmet.

Toàn bộ đám bắt cóc đều đã bị hạ gục, giờ Maria cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Tất cả... đều nhờ vào cậu nhóc bí ẩn kia.

“Em không sao chứ?” Cậu nhóc trong chiếc áo choàng đen tiến đến, giọng nói dịu dàng và nhẹ nhàng đến lạ.

Nhưng rồi một cơn gió nhẹ thổi qua, làm chiếc mũ trùm đầu trễ xuống—chỉ trong khoảnh khắc.

“Anh… trai…?”

“!!!”

Mặc cho bằng một cách thần kì nào đó chiếc mũ trùm đã ngay lập tức quay trở về vị trí cũ.

Thế nhưng khuôn mặt đã hiện ra một nửa dưới ánh trăng ấy chính là khuôn mặt của người anh trai Lyon của cô. Người đã lâu rồi cô không còn được trò chuyện nữa.

"Lyon? Có phải anh đó không?"

Câu hỏi Maria như tan biến và không trung.

Cậu trai không đáp. Chỉ lặng lẽ lui lại, rồi hóa thành một bóng đen bay lên, biến mất vào màn đêm.

Bỏ lại Maria vẫn còn ngơ ngác gọi theo.

“Đ-đợi đã…”

Nhưng thế giới quanh cô bắt đầu chao đảo.

Bỗng nhiên khung cảnh xung quanh cô trở nên quay cuồng. Việc vượt quá giới hạn để niệm ma thuật mạnh mẽ kia... đã khiến cơ thể cô cạn kiệt ma lực.

Maria khuỵu xuống.

Và ngất đi.

Nhờ tiếng nổ lớn phát ra từ căn cứ bọn cướp cùng luồng ma lực khủng khiếp bao trùm cả khu phố, thủ đô Holmet nhanh chóng náo loạn. Chỉ vài phút sau, binh lính đã kéo đến, và cuối cùng—Maria được cứu thoát. Cha mẹ cô đều hốt hoảng. Mẹ cô khóc nấc vì mừng rỡ, ôm chặt lấy cô như sợ chỉ cần buông tay ra, Maria sẽ lại biến mất. Còn cha cô, tức giận đến mức giọng ông run lên khi thề sẽ khiến những kẻ dám chạm đến con gái ông phải trả giá.

Maria cũng hạnh phúc. Cô đã được trở về trong vòng tay ấm áp của gia đình mình—tưởng như thế đã là trọn vẹn.

Thế nhưng khi cô nói rằng chính anh trai Lyon đã cứu mình khỏi bọn người xấu thì cha mẹ cô chỉ nhìn nhau. Maria biết ánh mắt đó. Họ hoàn toàn không tin vào lời nói của cô. Và rồi... những tiếng cười bật ra từ miệng gia nhân. Không ai cố giấu. Không ai ngần ngại. Cứ như thể lời cô nói là một trò đùa ngây ngô của trẻ con.

Cô bé chín tuổi ấy đã bật khóc. Những giọt nước mắt không phải vì sợ hãi hay mệt mỏi, mà vì nỗi đau bị chính người thân cười nhạo.

“Chính anh trai đã cứu con!” – cô nghẹn ngào khẳng định giữa những tiếng cười lạnh lẽo quanh mình.

Trước áp lực của đứa con gái đang nức nở không dứt, cha mẹ cô đành gọi Lyon tới.

Để tránh ánh mắt soi mói của kẻ hầu người hạ, họ đưa nhau đến thư phòng.

Một lúc sau, có tiếng gõ cửa khẽ vang lên.

“Vào đi.” Giọng cha cô lạnh tanh.

Cánh cửa mở ra. Lyon bước vào. Ánh mắt cậu lộ rõ vẻ khó hiểu, như không biết vì sao mình lại bị gọi đến.

“Cha gọi con… có chuyện gì vậy?”

"Cha cho gọi gì con sao?"

Dù giọng của anh trai cô có hơi khác, nhưng gương mặt ấy… dưới ánh trăng… chính là gương mặt Maria đã thấy. Không thể nhầm lẫn.

“Có phải con đã cứu Maria khỏi tay bọn bắt cóc không?”

Cha cô hỏi, giọng ông dửng dưng như thể đã đoán trước câu trả lời.

Và quả nhiên…

“Dạ? Không ạ? Cả tối nay con chỉ ở trong phòng thôi…”

“Anh nói dối!” – Maria lập tức hét lên. Giọng cô vang vọng khắp căn phòng.

Lyon đứng im, bối rối. Dường như đang bị bất ngờ trước cơn giận vô cớ của cô.

“Tại sao chứ? Tại sao anh phải nói dối? Em không hiểu!” – giọng Maria nghẹn lại. Cô vẫn còn nhỏ. Nhưng cô biết thế nào là bất công.

Cô đã thấy cách mọi người đối xử với Lyon như thế nào. Những lời dè bỉu, ánh mắt khinh thường. Dù chỉ tưởng tượng mình phải sống như vậy một ngày thôi… cũng đủ khiến cô rùng mình. Anh trai cô, người đã cứu cô, lại phải chịu tất cả những điều đó.

Maria không thể chấp nhận điều đó.

“Nhưng… anh nói thật mà, Maria…”

“Không! Anh là đồ dối trá!”

Tại sao cơ chứ? Cô không hiểu nổi hành động của anh trai mình. Cô hét lên. Trái tim cô thắt lại, lồng ngực như bị bóp nghẹt. Tại sao anh lại phủ nhận điều đó? Tại sao lại chối bỏ cô? Tại sao lại chịu đựng tất cả như vậy? Tại sao?

“Anh… đã cứu em mà… đúng không anh trai?”

Chỉ cần một cái gật đầu thôi… Chỉ cần vậy thôi…

Nhưng...

“Xin lỗi em. Anh thật sự không biết gì cả.”

Maria chết lặng.

Cô không thể hiểu. Không thể tha thứ. Không thể chấp nhận.

Cô không muốn anh trai bị người khác khinh rẻ nữa.

Nhưng hơn hết, cô chỉ muốn được cùng anh mình vui cười, trò chuyện, chơi đùa như bao anh em khác.

Cô muốn được ôm lấy anh, được nũng nịu trong vòng tay ấy, như một cô em gái thực sự.

Nhưng những mong muốn ấy… chỉ còn lại nước mắt.

“Thôi được rồi, Lyon. Con lui đi.”

“Vâng… cảm ơn cha.”

Cúi đầu lặng lẽ, Lyon rời đi. Bỏ lại đằng sau tiếng nức nở không thành tiếng của cô. Đêm đó, Maria ngủ thiếp đi trong lòng mẹ vì quá mệt mỏi và kiệt sức vì khóc.

Nhưng sáng hôm sau, khi ánh mặt trời len qua rèm cửa, cô đã đưa ra lời thề với chính mình—rằng dù không ai tin, cô cũng sẽ vạch trần người anh trai ấy. Vạch trần con người thật sự của Lyon—người đã che giấu mọi thứ sau vỏ bọc vô dụng kia.

Kể từ ngày hôm đó, năm năm đã trôi qua.

Maria đã trưởng thành, nhưng quyết tâm ngày ấy chưa từng phai mờ.

Những hiện tượng kỳ lạ vẫn cứ tiếp diễn quanh anh trai cô—đồ vật bay lơ lửng, quả táo tự rơi vào tay cậu, chiếc nĩa dưới đất bị nhấc lên trước cả khi tay cậu chạm đến…

Cô chứng kiến hết. Nhưng chẳng lần nào bắt được tận tay. Chẳng lần nào có bằng chứng.

Maria siết chặt bàn tay mình.

Sẽ có một ngày… cô sẽ chứng minh tất cả.

Thứ sức mạnh và những gì anh trai cô đang che giấu như một tên dối trá hèn nhát.

Cô sẽ tự tay lôi tất cả chúng ra ánh sáng.

Và... 

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

CHỦ THỚT
AUTHOR
Chương này sẽ có một chút căn chỉnh về độ tuổi của Maria khi bị bắt cóc từ 7 tuổi thành 9 tuổi để mạch truyện được tự nhiên hơn. Tất nhiên tôi cũng đã chỉnh các chương trước.

Ngoài ra vì đây là các chương tôi viết chỉ edit 1 lần vì bom chap nên nêu có bất kì 1 lỗi diễn đạt, hành văn không mạch lạc hoặc nội dung không hợp lý mong mn sẽ chỉ ra luôn để tôi có thể chỉnh sửa kịp thời. tks mn
Xem thêm