• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 23: tia sáng trong màn đêm

0 Bình luận - Độ dài: 4,095 từ - Cập nhật:

Khi mở mắt ra, Maria thấy mình đang bị trói chặt trong một căn phòng âm u, chỉ có mùi ẩm mốc và bóng tối lạnh lẽo quấn lấy cơ thể như một chiếc chăn dơ bẩn. Sàn đá lạnh buốt ngấm vào từng thớ thịt. Dây thừng sần sùi cọ vào cổ tay và mắt cá chân trắng trẻo của cô, khiến từng cái siết nhỏ cũng đau như bị dao cứa.

Nước mắt nóng hổi lặng lẽ lăn xuống gò má khi cô nhận ra sự thật không thể chối bỏ: cô đã bị bắt cóc.

"Mm! Mmm!!"

Một tấm vải lớn bị nhét vào miệng khiến cô không thể kêu lên dù chỉ một tiếng.

Nỗi sợ... và cả sự hối hận vì không nghe lời cha. Những cảm xúc ấy thay nhau xé toạc tâm trí non nớt của cô bé chín tuổi — một độ tuổi mà lẽ ra chỉ nên biết đến sách vở và những buổi trà chiều trong vườn hoa. Bị ném vào một nơi tối đen như mực, không gian im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng máu chảy trong tai, nỗi sợ như muốn nuốt chửng cô.

Nhưng Maria không phải một đứa trẻ bình thường.

Cô là thiên tài của nhà Batenberg, đứa trẻ được xưng tụng là “kỳ tích trăm năm”.

Sau một hồi khóc thút thít trong bóng tối, hơi thở của cô dần ổn định lại. Cô bắt đầu suy nghĩ.

‘Tiền chuộc. Chúng chắc chắn muốn tiền... Nếu vậy, chúng sẽ không dám làm hại mình.’

Maria chậm rãi điều chỉnh tư thế, ngồi dựa lưng vào bức tường lạnh buốt. Cô thì thầm một câu thần chú ngắn, và một vòng tròn ma thuật nhỏ hiện ra trên tay.

Hỏa ma thuật cấp một: Điểm hỏa.

Một đốm lửa yếu ớt bập bùng trong lòng bàn tay Maria, chập chờn như niềm hi vọng mong manh giữa màn đêm đặc quánh. Ánh lửa nhanh chóng liếm lấy sợi dây thừng đang ghì chặt cổ tay cô, để lại mùi khét lẹt của sợi gai cháy và một lớp tro tàn mỏng vương trên làn da trắng mịn. Có lẽ bọn bắt cóc đã chủ quan khi nghĩ rằng một đứa trẻ chín tuổi—dù mang danh thiên tài—thì cũng chỉ là một con cừu non không răng. Chúng chỉ trói cô bằng vài sợi dây thừng sơ sài, không ngờ rằng chính sự khinh suất ấy sẽ trở thành lỗ hổng chí mạng.

Ngay khoảnh khắc cả hai tay được giải thoát, trái tim Maria chưa kịp vui mừng thì…

Lạch cạch.

Tiếng then cửa gỗ bị gạt. Một ánh sáng mờ mờ hắt qua khe cửa.

‘Chúng trở lại rồi.’

Maria lập tức giấu tay ra sau lưng, giả vờ như vẫn bị trói. Cô ép nhịp thở của mình trở nên run rẩy như trước đó.

Cánh cửa bật mở.

Một tên đàn ông bước vào, nụ cười xấu xa hiện rõ trên khuôn mặt lem luốc mùi rượu.

“Tiểu thư của gia tộc Battenberg lại lang thang một mình thế này sao?” Hắn cười khinh bỉ, dí sát khuôn mặt bẩn thỉu lại gần cô. “Cô không biết như vậy là đang mời gọi kẻ xấu à?”

Hơi thở nồng nặc mùi cồn phả thẳng vào mặt khiến Maria suýt nôn.

"Một khuôn mặt thật trắng trẻo và xinh xắn. Hehehe tốt lắm. Không biết mùi vị của một đứa con gái quý tộc mới lớn sẽ ra sao nhỉ?"

Dùng hai tay nâng cằm Maria lên, gã lè cái lưỡi màu nâu nhớp nháp ra mà liếm vào má cô.

Lần đầu tiên trong đời cô phải đối mặt với cảm giác kinh tởm đến cùng cực như vậy.

"Khư hahahaha. Thật tuyệt. Một mùi hương thật tuyệt vời! Ra đây chính là hương vị của gái quý tộc sao!"

Ôm lấy mặt mình gã ré lên trong sung sướng.

Sau đó hắn lại nhìn xuống Maria bằng một ánh mắt kì lạ.

"Không biết phía dưới này thì ra sao nhỉ?"

Hắn cười một cách bỉ ổi rồi từ từ đưa tay chạm vào mép váy của cô. Hắn định làm điều gì đó! Mặc cho không biết tên bắt cóc định làm gì nhưng một cảm giác sợ hãi tràn ngập tâm trí Maria.

"Để ta xem nào!.... Arghhhhh!"

Ngay khi hắn kịp làm gì hơn cô lập tức bắt lấy cổ tay hắn.

Ma thuật bậc 3: Lôi kích. Đây là ma thuật tạo ra một dòng điện cực mạnh trong lòng bàn tay người niệm nhưng lại sở hữu một tầm tấn công ngắn, chính vì lẽ đó phải chạm trực tiếp vào đối tượng mới khiến ma thuật này phát huy hiệu quả tối đa. Dòng điện mạnh dội thẳng từ lòng bàn tay cô truyền vào cơ thể tên bắt cóc. Gã giật bắn người, toàn thân run lên bần bật rồi đổ rầm xuống đất như bao gạo.

Cô thở dốc. Đó là đòn mạnh nhất cô có thể tung ra lúc ấy. Và có lẽ nó chỉ khiến hắn bất tỉnh trong vài phút.

Không còn thời gian.

Maria nhanh chóng đốt cháy sợi dây ở chân, rút tấm vải khỏi miệng, rồi lau đi lớp nước dãi bẩn thỉu vẫn còn đọng lại nơi má — lau đến đỏ rát, như thể muốn gột rửa cả ký ức vừa rồi.

"Batt mày làm gì trong đó vậy? Sếp đã dặn là đừng có động vào con tin rồi đấy? Mày có tin sếp sẽ nướng mày không hả?"

Tiếng một tên khác vang lên từ căn phòng bên ngoài.

Cô nghe tiếng bước chân tới gần. Và rồi—

"Này trả lời tao coi?.... Urgohhh!!"

Ngay khi gã ghé mặt vào trong căn phòng, một quả cầu lửa với kích cỡ của một quả bóng đâm thằng vào mặt hắn rồi phát nổ. Với khuôn mặt đã cháy xém gã gục xuống và bất tỉnh. Chỉ khi cả hai tên lính gác nằm bất động trên nền đất mà không có thêm bất kỳ động tĩnh nào khác, Maria mới rón rén tiến đến cánh cửa gỗ đang hé mở. Cô ghé mắt ra ngoài, hơi thở ngắt quãng vì căng thẳng.

Một căn phòng bằng đá, hẹp và u tối. Chỉ có một bộ bàn ghế ọp ẹp và chiếc đèn dầu đang cháy leo lét. Trên bàn là một chai rượu rẻ tiền cùng bộ bài bị bỏ dở. Maria lặng lẽ tiến đến cánh cửa chính và cài thanh chắn lại. Nó không đủ chắc chắn để ngăn cản một đòn tấn công thực sự, nhưng có thể... câu thêm vài giây.

Trở lại căn nhà kho, Maria vội vã trèo lên những thùng gỗ chất đống. Đôi tay nhỏ bé run rẩy bám vào từng mép thùng, cố gắng kiễng chân, dướn người về phía ô cửa sổ song sắt duy nhất phía trên cao.

Bên ngoài là màn đêm. Trầm mặc. Lạnh lẽo.

Ánh trăng bạc đổ xuống thế giới một lớp ánh sáng mờ ảo như tấm khăn liệm. Cô không thể nhìn thấy nơi mình đang bị giam giữ... nhưng rồi—một tia sáng lóe lên trong đôi mắt mở to của Maria. Xa xa, cao sừng sững xuyên qua mây đêm, là tòa tháp trắng.

‘Tòa tháp ma thuật.’

Biểu tượng của thủ đô Holmet. Niềm kiêu hãnh của pháp quốc Astroholm.

Cô vẫn đang ở trong thành phố.

Và nếu còn trong thành phố—cô có cơ hội sống sót.

Hy vọng bùng cháy trở lại trong tim, Maria nhảy xuống khỏi đống thùng. Đôi chân nhỏ khụy nhẹ, nhưng cô không dừng lại. Không có thời gian để nghỉ ngơi.

Việc đầu tiên: kéo gã bắt cóc ra khỏi căn phòng.

Gã không to lớn lắm. Nhưng với một cô bé chín tuổi như Maria, đó là một khối thịt nặng nề như tảng đá. Mỗi lần kéo lê, cả người cô lại gồng lên đến phát run. Ngay cả khi có sự hỗ trợ của ma thuật cường hóa, hành động đó vẫn là một cuộc chiến.

Mồ hôi lạnh lăn dài trên trán. Nhưng cuối cùng, cô cũng làm được.

Cánh cửa khép lại. Chốt cửa được gài vào. Một rào chắn tạm bợ cho sinh mệnh mong manh.

Không chần chừ, Maria đặt hai bàn tay run rẩy lên bức tường đá. Hai vòng tròn ma thuật hiện lên, tỏa ra một ánh sáng nâu trong căn phòng tối mịt.

Thổ ma thuật bậc một: Khiển Thạch.

Phép thuật cơ bản. Yếu ớt. Nhưng là thứ duy nhất Maria có thể sử dụng.

Bức tường trước mắt cô được ghép từ những tảng đá lớn. Quá nặng để đẩy đi, ngay cả với phép thuật. Cô chỉ còn một cách: đào. Đào dần từng mảnh đất đá nhỏ. Như gặm nhấm thời gian.

Bỗng nhiên—

Rầm rầm rầm

Tiếng đập cửa vang lên. Cùng với nó là một giọng nói khàn đục vọng từ bên ngoài vào, quen thuộc như ác mộng.

“Này chúng mày! Sếp muốn mang con nhãi đến! Mở cửa ra ngay!”

Maria giật nảy mình. Hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng. Ma lực trong tay cô bùng lên theo bản năng. Cô tăng cường tốc độ đào tường, ánh sáng từ hai vòng tròn ma thuật trở nên chập chờn dữ dội.

Thời gian còn lại của Maria có lẽ chỉ còn tính bằng giây.

RẦM RẦM RẦM

Tiếng đập cửa bên ngoài càng ngày càng lớn.

"Mấy thắng chó chúng mày điếc à? Tao bảo ra mở cửa ngay cho tao mấy thằng khốn này!"

Bức tường vẫn chưa xong. Mới chỉ một nửa.

Uỳnh—!

Tiếng cánh cửa của căn phòng bên ngoài đang bị phá vang lên.

Không còn thời gian. Cô phải thu nhỏ lỗ hổng lại. Giảm diện tích. Giảm kỳ vọng. Chỉ cần đủ để chui lọt. Chỉ cần... sống sót.

RẦM

"Mấy thằng chó chúng mày đang...?! Cái gì thế này? Hai thằng chúng mày bị sao thế?"

Giọng nói ngạc nhiên của gã cơ bắp vang lên từ căn phòng ngoài.

Ngay sau đó—

RUỲNH—!

Một cú va chạm dữ dội. Cả căn phòng rung chuyển. Đất đá rơi lả tả từ trần nhà. Mùi bụi bặm xộc vào mũi.

Nếu gã có thể vào đây cô sẽ chết mất! Chỉ nghĩ tới cảnh đó cả cơ thể Maria đã bắt đầu run lẩy bẩy.

"Con nhãi kia mày nghĩ mày có thể trốn trong đó sao?"

Tiếng gã vọng vào. Cửa phòng bắt đầu nứt ra!

RẦM

Cánh cửa cuối cùng đổ sập. Gã lao vào.

Nhưng—

Thứ duy nhất hắn thấy, là một chiếc lỗ vừa đủ lớn để một thân hình nhỏ bé chui qua trên bức tường đá.

“Chết tiệt! Con nhãi thoát rồi!”

Gã cơ bắp gầm lên đầy tức tối rồi lao ra khỏi phòng để báo tin cho đồng bọn.

Dù Maria đã tạm thời thoát khỏi tình thế nguy hiểm, nhưng một cô bé mới chín tuổi như cô thì làm sao có thể thoát được sự truy đuổi của một đám bắt cóc? Với đôi chân nhỏ bé của mình chắc chắn cô chắc chắn sẽ chẳng thể chạy được xa. Chúng cần phải tóm được cô càng sớm càng tốt. Tuy vậy, trong cơn cuống cuồng, gã cơ bắp đã không nhận ra một điều quan trọng—cái lỗ trên bức tường kia quá nhỏ để bất kỳ ai, kể cả một đứa trẻ, có thể chui lọt.

Từ phía sau một chiếc thùng lớn được đẩy sát tường, Maria nhẹ nhàng ghé mắt ra. Khi xác nhận rằng gã đã rời đi, cô mới dám buông ra một hơi thở nhẹ.

Tiếng bước chân nặng nề mỗi lúc một xa dần, hòa cùng tiếng la hét rối rít từ bên ngoài. Chỉ đến khi tất cả âm thanh ấy dường như chìm hẳn trong sự im lặng, Maria mới từ từ rời khỏi chỗ trốn của mình. Cô ép chặt lưng vào tường, di chuyển chậm rãi như một bóng ma, cố không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Trong đầu cô là một kế hoạch mạo hiểm: chờ đợi tất cả bọn chúng tản ra để tìm kiếm, rồi len lỏi thoát thân giữa chính sào huyệt của chúng.

Maria biết rõ—không ai trong bọn bắt cóc có thể ngờ rằng con bé mà chúng đang lùng sục khắp nơi lại đang ẩn nấp ở ngay dưới mũi chúng. Cô chờ. Một phút, rồi hai phút... năm phút trôi qua như năm tiếng đồng hồ. Đến khi sự náo động bên ngoài chỉ còn văng vẳng như tiếng vọng mơ hồ, Maria mới rón rén tiến ra khỏi căn phòng kho.

Cánh cửa gỗ đã bị phá tung, bản lề vẹo vọ. Ghé mắt ra ngoài, Maria thấy hành lang dài xám xịt trải ra trước mắt. Bức tường đá ẩm lạnh, đèn dầu leo lét nơi góc tường đã tắt ngấm. Không một bóng người.

Có lẽ đám bắt cóc thật sự đã bị cô lừa.

Cô nắm chặt tay, tự nhủ:

‘Chỉ cần tìm được một bốt lính canh... là mình sẽ được cứu.’

Đó là hi vọng duy nhất, và Maria biết cô không được phép để nó vụt mất.

"Tiêu thư định đi đâu vậy?"

Một giọng nói trầm thấp, nhẹ như gió thoảng nhưng sắc như dao cạo vang lên ngay phía sau khiến sống lưng Maria đông cứng lại. Mạch máu trong người cô như ngừng chảy.

Cô quay phắt lại—và suýt thét lên.

Chiếc bàn mục nát khi nãy còn trống trơn, giờ đây lại có một người đàn ông ngồi vắt vẻo trên đó như thể hắn đã ở đó từ rất lâu.

Hắn đội một chiếc mũ phớt da cũ kỹ màu nâu, và khuôn mặt bị che kín bởi một tấm vải đen, chỉ để lộ đôi mắt—hai con mắt lạnh lẽo và sắc sảo như của một con diều hâu vừa phát hiện ra con mồi nhỏ bé đang run rẩy trước móng vuốt. Gã ngả lưng ra ghế, một chân gác lên bàn làm nó kêu cót két dưới sức nặng bất ngờ. Tay trái của hắn thong thả búng một đồng vàng lên không trung, mỗi lần nó xoay vòng lại phát ra một tiếng “ting” lạnh lẽo, như thể đang điểm nhịp cho một bản nhạc chết chóc.

Hắn không cần đứng dậy. Không cần vũ khí. Chỉ sự hiện diện của hắn thôi cũng khiến căn phòng như nhỏ lại.

Qua bộ đồ và phong thái, rõ ràng hắn là một trong những kẻ thuộc tổ chức bắt cóc. Nhưng khác với hai gã khốn lỗ mãng mà cô từng đối đầu—hắn không to con, không vạm vỡ, cũng không gầm rú ầm ĩ. Hắn... im lặng. Kiềm chế. Đáng sợ theo một cách hoàn toàn khác.

Một cảm giác lạnh ngắt len lỏi vào tim Maria. Trực giác của cô rung lên như thể đang cảnh báo: gã đàn ông ngồi kia cực kì nguy hiểm.

Nhưng...

Maria mím môi. Cô vừa đánh gục hai tên để trốn khỏi căn phòng giam giữ. Giờ đây chỉ còn một người. Một kẻ đang ngồi chơi đùa với đồng tiền như thể mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay hắn.

Cô liệu có thể hạ được hắn không?

Tập trung về phía gã đàn ông, Maria bí mật sử dụng lôi kích trong lòng bàn tay của mình. Hắn ta là một kiếm sĩ nhưng hắn lại không đước phép đả thương cô. Chính vì thế hắn sẽ cố tóm lấy cô để không chế.

Khi hắn ta đưa tay lại gần cũng chính là lúc Maria phản công.

"Ta phải thừa nhận một điều…"

Giọng nói ấy vang lên từ bóng tối, nhẹ nhàng như đang thủ thỉ, nhưng lại khiến Maria cảm giác như một lưỡi dao lạnh lẽo cứa thẳng vào gáy mình.

"So với một đứa trẻ chín tuổi, thì tiểu thư quả thực xứng đáng với hai chữ 'thiên tài'. Không chỉ dễ dàng hạ gục hai thuộc hạ của ta mà còn đủ thông minh để đánh lừa chúng trong tình thế hiểm nghèo như vậy."

–Tingggg–

Tiếng đồng xu bay lên không vang vọng khắp căn phòng như một hồi chuông tử thần. Maria vô thức liếc mắt theo chuyển động của nó.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy...

‘Hắn biến mất?!’

Cô đảo mắt khắp gian phòng—trống trơn. Không một dấu vết.

"Tiểu thư quả là một bông hồng đầy gai đấy."

Hơi thở phả sát bên tai, lạnh đến rợn người.

"Kyaaa!"

Tiếng hét bật khỏi miệng Maria. Cô lập tức xoay người, vung tay, tung ra đòn Lôi Kích—tia sét lóe lên như lưỡi thương bạc trong bóng tối, gầm rú giận dữ trong tay cô.

Nhưng rồi—nó dừng lại giữa không trung. Hình bóng của gã đàn ông tan biến như thể một lớp sương mù.

Tia sét tắt lịm. Cảm giác điện giật biến mất trong lòng bàn tay cô như bị ai đó bóp nghẹt.

Keng

Đồng xu cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Trong đúng khoảng thời gian đó, hắn đã vòng ra sau lưng Maria, rồi lại biến mất vào hư vô.

Cô rùng mình. Gã hoàn toàn khác biệt với những kẻ cô từng đối đầu.

‘Ma kiếm sĩ.’

Những từ ấy chợt vang lên trong đầu cô. Maria nhớ đến những gì cha từng kể—về những kiếm sĩ kết hợp ma lực vào kiếm thuật, tạo ra tốc độ và sức mạnh vượt xa người thường. Gã đàn ông đó chắc chắn phải là một ma kiếm sĩ. Không một giây chần chừ, cô đặt tay xuống đất, khẽ thì thầm một câu chú, hai vòng sáng màu nâu nhạt tỏa ra xung quanh, bao phủ lấy một phần sàn của căn phòng.

Thổ ma thuật bậc 2: Mây bụi.

Một đám bụi mù mịt bốc lên từ sàn đá, nhanh chóng lan tỏa khắp căn phòng khiến tầm nhìn gần như bằng không.

‘Cơ hội!’

Cô lập tức lao về phía hành lang, trái tim đập thình thịch. Cánh cửa ở cuối hành lang hiện ra trong tầm mắt, gần đến mức cô gần như có thể cảm thấy làn gió đêm lùa qua khe cửa.

Chạm tay vào tay nắm cửa, cô kéo mạnh.

Cánh cửa bật mở.

Không khí lạnh ùa vào, bầu trời đêm đầy sao hiện ra trước mắt. Maria suýt bật khóc.

‘Mình… thoát rồi!!’

Nhưng rồi, như thể số phận đang trêu ngươi, cô đứng sững lại.

Ngay trước mắt cô, trên khoảng sân rộng, là hơn hai mươi kẻ mặc áo đen đang đứng chờ. Dẫn đầu bởi hai gã song sinh đô con—Brane và Grane.

Cô còn nhìn thấy rõ hai tên lính gác lúc nãy, giờ đang nhe răng cười đầy ác ý.

‘Sao có thể...?’

Chẳng phải bọn chúng đã tản ra tìm cô rồi sao? Tại sao lại tụ họp ở đây? Tại sao... như thể chúng đã biết cô sẽ đến?

Maria lùi lại một bước. Nhưng chân cô như hóa đá.

Mọi nỗ lực, mọi ý chí, mọi khát khao thoát khỏi nơi này—

Tan biến.

Hai chân cô mềm nhũn. Cô khụy xuống nền đá lạnh.

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô từ phía sau.

"Tiểu thư đã rất cố gắng rồi."

Giọng nói ấy không hề giễu cợt, chỉ là một câu khẳng định đơn giản, như thể hắn vừa kết thúc một ván cờ.

"Nhưng tiếc thật… bọn ta không phải một lũ bắt cóc tầm thường đâu."

Giọng của gã đàn ông nói như một mũi tên xuyên thẳng vào tâm trí cô.

Maria muốn hét. Muốn đứng dậy. Muốn chống lại.

Nhưng đầu óc cô trắng xóa. Nỗi tuyệt vọng vỡ òa. Nước mắt không rơi, nhưng linh hồn cô dường như đã gục ngã.

"Nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của con bé kìa, sếp. Ngài đúng là thần cơ diệu toán. Hehehe."

"Chứ các ngươi nghĩ ta là ai cơ chứ?"

Gã đàn ông ngạo nghễ đáp lại, chất giọng đầy tự mãn.

Sau đó hắn phẩy tay ra lệnh:

"Brane. Grane. Nhốt con bé lại. Lần này đừng để nó trốn thoát nữa."

"Vâng, thưa ngài."

Hai gã song sinh đồng thanh, cúi đầu kính cẩn như thể đang nghe lệnh từ một vị vương giả.

"Và ta cho phép các người có thể 'vui vẻ' một chút miễn là không đi quá giới hạn là được."

Như muốn chà đạp thêm Maria tội nghiệp giờ đây đang bất động trên nền đất lạnh giá. Gã đã cho phép đám đàn em mình được phép "động chạm" vào cô.

"Đội ơn sếp!"

Đám người gào lên trong hân hoan ghê tởm, từng ánh mắt khát máu của chúng hướng về phía Maria — một cô bé giờ đây đã hoàn toàn tuyệt vọng. Vài kẻ thậm chí còn liếm môi, cười sằng sặc như lũ thú đói lâu ngày vừa tìm được con mồi mềm yếu nhất.

"Ai đó… làm ơn… cứu với…"

Lời thì thầm của Maria tan vào không trung, yếu ớt như một ngọn nến sắp lụi tàn giữa cơn bão cuồng loạn.

Và rồi—

Uỳnh!!!

Một tiếng nổ đinh tai như sấm sét giáng xuống từ bầu trời đêm. Một bóng người lao thẳng vào giữa bầy lang sói, thổi bay toàn bộ đám cướp trong một làn khói bụi cuồn cuộn.

"Ngươi là ai!?"

Gã thủ lĩnh lùi lại theo bản năng, ánh mắt bàng hoàng. Hắn rút thanh kiếm đeo sau lưng ra và lập tức thủ thế. Sát khí tràn ngập. Từ bên trong lớp bụi mù mịt, một bóng người nhỏ bé bước ra. Ánh sáng từ mặt trăng lờ mờ chiếu xuống chiếc áo choàng đen dài chạm gót.

"Một đứa nhóc sao?"

Gã nhíu mày. Dù không thể thấy rõ khuôn mặt ẩn sau mũ áo, nhưng dáng người nhỏ gầy kia rõ ràng là của một thiếu niên — không hơn tuổi Maria là bao.

Một trong những tên lính, lặng lẽ tiếp cận phía sau cậu nhóc, vung thanh kiếm lên.

"Cẩn thận!" — Maria gào lên trong tuyệt vọng.

Vút!!

Ánh thép lóe lên trong bóng tối.

Nhưng ngay trước khi thanh gươm kịp chạm vào người cậu ta… một cú đánh vô hình như từ hư không trỗi dậy, đập mạnh vào ngực tên đánh lén.

"Arghhh—!!"

Hắn văng đi như một bao cát, đập vào tường với lực kinh hoàng, để lại một vết lõm lớn. Bụi đá rơi lả tả xuống như tuyết rơi giữa mùa đông.

Lớp khói bụi tan dần. Hiện ra giữa làn tro mờ mịt là cậu nhóc trong áo choàng đen — đứng thẳng, bất động, như một bóng ma vừa giáng trần.

Dưới chân cậu, hai tên cướp mà Maria từng hạ gục đang nằm quằn quại. Chúng thật đen đủi khi chỉ trong chưa đầy nửa giờ đồng hồ đã bị hai đứa nhóc hạ gục đến hai lần.

"Chúng mày làm cái gì vậy hả!?" — Gã thủ lĩnh gào lên — "Xách mông tụi bây dậy và cầm lấy vũ khí cho tao!"

Ngay lập tức, những tên cướp loạng choạng đứng dậy, lưỡi kiếm sắc lạnh phản chiếu ánh trăng. Hai tên Brane và Grane thì mỗi tên đang cầm một cây rìu chiến khổng lồ, sáng loáng, tựa như ác mộng đúc thành hình.

Maria nhận ra: vũ khí của chúng quá tốt để chỉ là bọn cướp cạn thông thường. Thứ chất lượng này… chỉ có thể thuộc về những nhóm lính đánh thuê được huấn luyện bài bản.

"Tao không biết mày là ai, tên nhãi con kia… Nhưng mày vừa mới chọc nhầm tổ kiến rồi đấy! TẤT CẢ LÊN CHO TAO!"

"RÕ!!!"

Tiếng hò hét vang trời, vũ khí giơ cao như chuẩn bị xé nát không gian. Cả bọn đồng loạt lao tới như một bầy thú hoang, ánh thép lạnh lẽo phản chiếu trong màn đêm dày đặc.

Cậu nhóc kia vẫn đứng đó — không lùi, không chớp mắt.

Khoảnh khắc ấy...

Không khí đông cứng lại chỉ trong một nhịp thở.

Và rồi, mặt đất bắt đầu rung chuyển.

Màn đêm chuẩn bị trở mình.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận