• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 09: tổ chức bí ẩn trong bóng tối lộ diện

2 Bình luận - Độ dài: 3,859 từ - Cập nhật:

Sau bốn năm luyện tập kiếm thuật với những gia sư do cha tôi thuê, tôi nhận ra một điều.

Không biết có phải vì Astroholm là đất nước của ma thuật hay không. Nhưng những những kĩ thuật chiến đấu ở đây thuật sự quá kém cỏi. Kiếm thuật và đặc biệt là kĩ thuật cận chiến đều vô cùng thô sơ và đơn giản. Nếu so sánh kỹ thuật chiến đấu thực chiến ở thế giới này với những môn võ mang tính trình diễn cao ở kiếp trước như Karate hay Akido, thì thậm chí chúng vẫn còn thua kém vài bậc.

Kiếm thuật thì khá khẩm hơn một chút so với cận chiến, nhưng vẫn chỉ dừng lại ở mức có thể áp dụng. Các đường kiếm và tư thế chiến đấu tồn tại quá nhiều sơ hở, động tác thừa hiện hữu trong từng đòn đánh. Chính vì lý do đó, trong lịch trình hàng ngày vốn đã hạn hẹp, tôi vẫn phải dành thêm thời gian để tự luyện tập kiếm thuật.

Trong số các gia sư kiếm thuật của tôi, có lẽ chỉ có vị đội trưởng đội hiệp sĩ hoàng gia đang đứng trước mặt tôi lúc này -quý ngài Smith- là người có kỹ năng tốt nhất mà tôi từng gặp.

Với khuôn sam đen vì sương nắng, cùng cơ thể cường tráng và chằng chịt những vết thương do đao kiếm hay nanh vuốt của quái vật gây ra. Ông chính là điển hình cho hình tượng của những chiến binh lão làng.

keng!!!

Một nhát chém từ thanh trường kiếm của Smith-san bổ thẳng xuống thanh kiếm của tôi.

Đó chỉ là một nhát chém thẳng đơn điệu mà tôi hoàn toàn có thể hóa giải bằng một động tác đơn giản.

Thế nhưng...

"Oaaaaaa!"

Thả lỏng hai tay đang cầm kiếm, tôi nghiêng trọng tâm cơ thể về phía sau.

Ngay khi hai thanh kiếm chạm vào nhau, thanh kiếm của tôi lập tức văng ra, đồng thời tôi cũng bật ngược về phía sau.

Kết quả là... tôi tiếp đất bằng bờ mông của mình một cách hoàn hảo.

Người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ chỉ thấy một thằng nhóc vừa bị đánh bay. Nhưng đây chính là một trong những kỹ thuật trong cẩm nang Ba mươi sáu tuyệt kỹ của một nhân vật phụ-cú ngã nhân vật nền.

Làm sao tôi -một nhân vật nền B- có thể đọ kiếm lại với đội trưởng đội hiệp sĩ hoàng gia chứ?

Cơ mà… sau phải điều chỉnh lại lực cú bật mới được, mông tôi ê ẩm hết rồi.

"Ngài Smith mạnh quá! Tôi gần như không đỡ nổi cú đó!"

Tôi đứng dậy, giọng nói run rẩy.

"Cậu cần phải tự tin vào khả năng của mình hơn, Lyon."

"Nhưng... tôi đã cố gắng hết sức rồi…" bằng một giọng buồn rầu, tôi đáp.

"Hô hô hô."

Cất lện giọng cười ồm ồm của bản thân, ông Smith nhìn tôi bằng ánh mắt ấm áp.

"Trong đời chinh chiến, ta đã kinh qua vô số trận chiến khốc liệt, gặp không ít đối thủ khó nhằn, nhưng ta có thể tự tin nói rằng cậu sở hữu đường kiếm đẹp nhất mà ta từng thấy. Tuy còn non nớt, nhưng chắc chắn cậu sẽ trở thành một kiếm sĩ giỏi trong tương lai."

"V-vâng… Cảm ơn ngài vì lời khen."

‘Chậc tôi cứ nghĩ mình đã thể hiện hoàn hảo lắm rồi cơ mà, tối nay phải luyện tập lại -kĩ thuật kiếm cho thường dân- rồi.’

"Nào, giờ thì chạy quanh khuôn viên mười vòng và buổi huấn luyện hôm nay ta sẽ kết thúc ở đây."

"Mười vòng? Tôi không thể đâu!" tôi rên rỉ, giọng thều thào.

Thực ra, chỉ cần sử dụng hơi thở ma thuật, tôi có thể chạy hai mươi vòng mà không đổ một giọt mồ hôi. Nhưng một công tử bột lại còn là nhân vật phụ làm sao có thể chạy nổi mười vòng vào cuối buổi luyện tập như thế này chứ?

"Thằng nhãi này mới vậy đã mệt rồi à? Xách mống lên chạy ngay hay để ta phải vác gậy đuổi theo đây?"

"Gậy" mà ông ấy nhắc tới chính là một công cụ ma thuật đặc biệt của quân đội hoàng gia Astroholm-Algos.

Nó là một cây gậy màu đen, dài khoảng 75 cm, với hàng trăm ký tự ma pháp màu tím khắc dọc thân. Chỉ cần bị nó chạm vào, dù cơ thể không chịu sát thương, bạn vẫn sẽ cảm nhận được cơn đau thấu tận xương tủy.

Tôi nghĩ nó cũng giống như một dạng ma thuật tra tấn tinh thần đấy.

Và thế là, tôi bị ông ta đuổi chạy đủ cả mười vòng trong khuôn viên rộng lớn của nhà mình với cây gậy chết tiệt đó. Ông ấy già rồi mà sao còn khỏe thế chứ!?

Mãi đến khi tôi hoàn thành buổi huấn luyện hôm nay, bầu trời đã xế chiều.

Ở đằng xa, mặt trời đang dần lặn xuống sau những ngọn núi, chỉ còn hé nửa khuôn mặt đỏ rực, chiếu những tia nắng cuối cùng lên trần gian.

"Chào cậu nhé, Lyon. Đừng quên rèn luyện cơ thể đấy!"

Ông Smith quay mặt lại, nhắc nhở tôi trước khi bước lên cỗ xe ngựa. Ông ấy là một trong số ít người không nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường hay muốn lợi dụng tôi.

Có lẽ là vì lòng bao dung và nhân hậu?

Hay là vì sự đồng cảm-một kiếm sĩ trong đất nước của pháp sư?

Dù lý do có là gì đi nữa, ông cũng là một trong vài người mà tôi kính trọng tại cái đất nước chết tiệt này.

Sau khi tiếng vó ngựa xa dần, bóng cỗ xe ngựa chở ông Smith khuất dạng sau khung cảnh náo nhiệt của thành phố về đêm, tôi quay lưng, lững thững bước về phía dinh thự.

Dinh thự Battenberg là một công trình rộng lớn được xây dựng theo phong cách tân cổ điển, với màu trắng làm chủ đạo, xa hoa và lộng lẫy.

Những hệ thức cột mang dáng dấp kiến trúc Hy Lạp và La Mã cổ đại góp phần khiến tòa dinh thự thêm phần bề thế, đẳng cấp. Lần đầu trông thấy nơi này, tôi không khỏi suýt xoa vì choáng ngợp. Bên ngoài dinh thự là những con đường lát đá phẳng phiu, thảm cỏ xanh mướt, những bồn hoa sặc sỡ cùng các khóm cây được cắt tỉa tỉ mỉ bởi đội ngũ gia nhân.

Không biết cha tôi đã bỏ bao nhiêu tiền ra để xây nên chỗ này nữa…

Thầm nghĩ như vậy, tôi đẩy cánh cửa chính bước vào trong dinh thự.

Thông thường, đây sẽ là cửa tự động mở - tất nhiên, do hai người hầu phụ trách. Nhưng đối với thằng vô năng này, họ chỉ vờ như không thấy tôi.

Vậy nên, tôi phải tự mở cửa.

Bước vào nhà với bộ quần áo lấm lem bụi bẩn sau buổi huấn luyện, tôi lập tức cảm nhận được hàng loạt ánh mắt khinh thường đâm thẳng vào mình như những mũi kim sắc nhọn. Những người làm trong nhà chẳng thèm che giấu sự khinh miệt của họ.

Thói quen từ kiếp trước khiến tôi cảm thấy khó chịu trước sự chú ý không cần thiết này.

Không chần chừ, tôi nhanh chóng đi về phòng, như thể đang chạy trốn khỏi những ánh nhìn đó, rồi đóng sầm cửa lại. Cởi bỏ bộ quần áo dính đầy bùn đất, tôi bước vào phòng tắm, để dòng nước cuốn trôi đi sự mệt mỏi trong ngày. Sau đó, tôi quăng mình lên giường, mắt dán vào trần nhà.

Khoảng một tiếng nữa, cả gia đình sẽ dùng bữa. Thông thường, sẽ có người hầu đến thông báo. Nhưng tất nhiên, họ chẳng buồn đoái hoài đến tôi. Nếu tôi không xuống đúng giờ, phần ăn của tôi sẽ bị dọn đi mà không một lời nhắc nhở.

Chà… Nhưng tôi cũng chẳng thể trách họ được.

Người đáng trách thực sự là hệ thống giáo dục cùng quan niệm xã hội cổ hủ đã biến họ thành như vậy.

***

Phòng ăn xa hoa lộng lẫy, với nội thất đắt đỏ và những ánh đèn chùm lấp lánh. Ở chính giữa căn phòng là một chiếc bàn ăn dài, có thể chứa đến hàng chục người, phủ một lớp khăn trải bàn trắng tinh với những đường hoa văn được dệt bằng chỉ vàng.

Gia đình tôi -bao gồm cha, mẹ và em gái- ngồi cùng một phía.

Còn tôi thì lủi thủi một mình ở phía đối diện.

Tôi cực kỳ ổn.

Dù sao thì tôi cũng là người đề cao không gian riêng tư mà.

‘Thật đấy.’

Ba người họ đang trò chuyện rôm rả, bàn luận sôi nổi về buổi dạ hội tối nay mà họ sắp tham dự. Tôi lặng lẽ dùng bữa, lắng nghe mà chẳng mấy bận tâm.

Em gái tô Maria Battenberg là một cô bé vô cùng dễ thương.

Mái tóc vàng óng ả được thừa hưởng từ mẹ, làn da trắng hồng mịn màng, cùng đôi mắt xanh thẳm, trong vắt như nước biển Địa Trung Hải. Chẳng cần phải nói cũng biết, chỉ vài năm nữa thôi, em ấy sẽ trở thành một mỹ nhân tuyệt sắc.

Nhân tiện nói về ngoại hình của tôi, thật đáng ngạc nhiên khi diện mạo của tôi ở kiếp này gần như chẳng khác bao nhiêu so với kiếp trước. Chỉ có điều, thay vì mái tóc đen, tôi lại mang màu nâu giống cha, cùng một vài nét khác biệt nhỏ trên khuôn mặt.

Quay lại với em gái của tôi, Maria sinh ra với khả năng tương thức thích cực kì cao với cả năm nguyên tố phong, lôi, thủy, hỏa, thổ cùng một bộ não thiên tài học một biết mười.

Còn tôi?

Trái ngược hoàn toàn so với em ấy.

Và tất nhiên, thái độ của Maria đối với tôi cũng chẳng khá khẩm hơn những người xung quanh là bao. Được sinh ra với thiên phú vượt trội, sống trong sự tâng bốc của mọi người xung quanh, em ấy nhìn tôi chẳng khác gì một con gián trong nhà. Số lần chúng tôi thực sự nói chuyện với nhau vài năm trở lại đây có lẽ cũng bằng số lần tôi có bạn gái ở kiếp trước.

Nghĩa là: Bằng không.

Maria thậm chí còn bị giữ xa khỏi tôi, tránh tiếp xúc hoàn toàn kể từ cái ngày định mệnh mà tôi nhận được kết quả tương thích nguyên tố. Không chỉ vậy, những gia nhân xung quanh em ấy đã không ngừng thì thầm về tôi bằng những lời lẽ cay độc, coi tôi chẳng khác gì một thứ rác rưởi ăn bám gia đình.

Tôi thở dài một hơi, nhanh chóng hoàn thành bữa ăn của mình rồi rời khỏi bàn ăn nhanh nhất có thể. Từ sau lưng tôi có thể cảm nhận được ánh nhìn của cha mẹ tôi cho tới khi cánh cửa phòng ăn được khép lại.

‘Tối nay, mình sẽ bắt đầu với bài tập thiền vậy.’

Thầm nghĩ như thế, tôi lặng lẽ bước ra khuôn viên dinh thự, tìm đến một gốc cây quen thuộc rồi ngồi xuống, khoanh chân lại.

Nhắm mắt, tôi tập trung tâm trí, điều hòa hơi thở ma thuật và thả lỏng cơ thể.

Sau vài năm luyện tập, tôi đã phát hiện ra một sự thật thú vị. Tương thích với nguyên tố Hư Vô đồng nghĩa với việc tôi không thể sử dụng bất kỳ nguyên tố nào khác. Tuy nhiên, bù lại, ma lực của tôi tăng trưởng một cách vượt bậc.

Không chỉ vậy, thông qua thiền định và hấp thụ ma tố trong không gian, tôi còn có thể mở rộng sức chứa ma lực của bản thân. Nếu nói bây giờ tôi là người sở hữu lượng ma lực lớn nhất thế giới, thì e rằng cũng không phải chuyện đùa.

Cơ thể tôi giống như một chiếc bình chứa ma lực không ngừng phình to, không có điểm dừng.

Có một lượng ma lực khổng lồ, nhưng lại không thể sử dụng bất kỳ phép thuật nào. Đúng là một trò đùa của số phận.

Dẫu vậy, giống như việc con người không thể nín thở mãi mãi, khả năng hấp thụ ma tố của tôi cũng có giới hạn. Chỉ trong vòng một tiếng mỗi ngày, tôi có thể hấp thụ ma tố để mở rộng sức chứa ma lực. Nhưng khi đạt đến giới hạn, dù có muốn tiếp tục cũng không thể.

Tuy nhiên, ngoài lợi ích tăng ma lực, thiền định cũng mang theo một cảm giác thư thái, sảng khoải khó tả. Đó là lý do tôi luôn thực hiện bài tập này vào cuối ngày.

-Xoạt-

Chợt, một âm thanh nhỏ khẽ lọt vào tai tôi.

Có ai đó đang tiếp cận.

Không.

Là hai người.

Họ đang từ từ di chuyển đến từ phía sau tôi.

‘Mấy tên này không phải nghiệp dư.’

Chúng định bắt cóc tôi đòi tiền chuộc ư? Hay định ám sát?

Ngay khi tôi vừa đứng dậy, một tên nhanh như chớp áp sát, lưỡi dao lạnh ngắt kề sát cổ tôi.

"Đứng yên! Không được cử động nếu mày không muốn thành một cái xác."

"H-hả? M-mấy người là ai? Xin hay tha cho tôi! T-tôi không biết gì hết!"

Tôi cố tình tỏ ra bối rối, dùng giọng nói run rẩy để thăm dò bọn chúng.

"Đừng lo, thứ bọn ta nhắm đến không phải là một thằng vô năng như mày, mà là thân xác của mày."

"Mấy người định làm gì tôi? Mấy người có biết động vào con trai của một công tước thì hậu quả sẽ ra sao không?"

Tên cầm dao bật cười khinh miệt.

"Ha! Công tước? Mày nghĩ bọn ta sợ ư?"

"Tổ chức của bọn ta chính là bóng tối bao trùm thế giới này. Chúng ta là những tín đồ trung thành của Chúa Quỷ, Diablos."

Một tên khác tiếp lời, giọng trầm đục đầy tự mãn.

"Dù cha ngươi có là công tước đi chăng nữa, cũng chẳng thể chống lại thế lực của bọn ta đâu.”

‘Tổ chức tội phạm cuồng tín à? Quả là một thông tin hữu ích đấy.’

Tôi có thể thoát khỏi bọn chúng dễ dàng, nhưng sẽ thật phí phạm nếu không moi thêm thông tin. Vậy nên, tốt hơn hết là cứ cuốn theo chiều gió một chút.

"Vậy mấy người định bắt cóc tôi để làm vật tế cho nghi lễ nào đó ư?"

"Chà, ít ra đầu óc mày cũng không quá ngu ngốc như cái bản mặt của mày."

Tên đó nhếch mép cười khẩy, khiến tôi thầm nghiến răng.

"Đúng vậy. Thân xác của ngươi sẽ là vật chứa hoàn hảo để hồi sinh Chúa Tể vĩ đại của chúng ta, Diablos."

…Khoan đã.

Xúc phạm ngoại hình của tôi có hơi quá đáng rồi đấy nhỉ?

Ừ thì, tôi thừa nhận mình không đẹp trai, khuôn mặt có phần tầm thường và chẳng có nét gì quá sáng dạ, nhưng cũng đừng đào sâu vào nỗi đau của người khác như thế chứ?!

"Mặc dù, bọn ta vẫn muốn bắt cóc em gái của ngươi hơn nhiều. Thân thể nó hoàn hảo hơn hẳn để làm vật tế cho sự phục sinh của Chúa Quỷ Diablos."

Mắt tôi hơi nheo lại. Đã đến lúc trả đũa lại bọn chúng rồi.

"Ồ? Vậy ra tổ chức các ngươi cũng chẳng quyền năng như lời khoe khoang nhỉ?"

"Mày vừa nói gì?"

Giọng hắn trầm xuống, có phần cáu kỉnh.

Tôi nhún vai, nhếch môi đầy mỉa mai.

"Nếu tổ chức của các người thực sự lớn mạnh như vậy, tại sao lại không thể bắt cóc em gái ta? Tại sao phải lén lút mò vào đây chỉ để nhắm đến một thằng vô năng như ta?"

Tất nhiên, tôi chỉ nói sự thật.

So với một nỗi ô nhục của gia tộc như tôi, Maria được bảo vệ nghiêm ngặt đến mức không một ai có thể dễ dàng tiếp cận.

Cha tôi đặt sự an toàn của em ấy lên hàng đầu, vì quá rõ tài năng thiên bẩm của Maria. Với khả năng sử dụng cả năm nguyên tố, em ấy là một mối đe dọa tiềm tàng đối với bất kỳ thế lực nào ngoài kia.

Nếu kẻ thù của gia đình tôi phát hiện ra một thiên tài pháp thuật như em ấy, chắc hẳn họ cũng sẽ mất ăn mất ngủ cả đêm.

Chính vì an ninh quanh em gái tôi luôn được đặt ở mức cao nhất nên ngay cả khi có quyền lực ngang một đại công tước, muốn chạm vào dù chỉ một sợi tóc của em ấy cũng là điều bất khả thi, chứ đừng nói đến chuyện bắt cóc.

Không khí xung quanh bỗng nhiên chìm vào im lặng.

Thấy vậy, tôi khoái chí, liền bồi thêm một cú đấm tinh thần:

"Đúng chỉ là một lũ thùng rỗng kêu to."

"Thằng khốn, mày muốn chết phải không?!" gã ở sau lưng tôi gầm lên, lưỡi dao trong tay hắn khẽ rung lên vì tức dận. Nhưng tên xung quanh đang ẩn nấp cũng nhìn về phía này bằng ánh mắt tràn ngập sát khí.

Lưỡi dao găm lạnh buốt cứa nhẹ vào cổ tôi, để lại một vệt máu đỏ.

Dĩ nhiên, tôi đã có phòng bị từ trước.

Bằng cách khéo léo điều khiển dòng chảy ma lực, tôi bí mật tạo ra một lớp rào chắn mỏng ngay giữa da thịt, khiến lưỡi dao chỉ có thể rạch đến mức tôi mong muốn, không hơn.

Bỗng-

"Dừng lại."

Một giọng nói nữ trong trẻo vang lên từ trên cao.

Tôi giật mình.

Không kể đám tép riu xung quanh, người phụ nữ này chắc chắn ở một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt. Cô ta có thể che giấu khí tức của bản thân một cách hoàn hảo đến mức tôi không hề nhận ra sự hiện diện cho đến khi cô ta tự lên tiếng.

"Nếu các người thực sự là bầy tôi của Chúa Quỷ Tối Cao Diablos, thì đừng để bị cuốn vào lời khích tướng của một thằng nhóc."

Giọng cô ta lạnh lùng và đanh thép.

Đám tay sai xung quanh ngay lập tức co rúm lại, trông như những con thú nhỏ đang sợ hãi trước kẻ săn mồi đứng đầu chuỗi thức ăn.

Chỉ với một câu nói, cô ta đã khẳng định uy quyền của mình.

Khẽ nhún chân, cô ta nhảy từ trên cao xuống, đáp đất nhẹ như lông vũ. Động tác uyển chuyển đến mức không một chiếc lá, không một ngọn cỏ nào bị lay động.

"Đối với một tên nhãi quý tộc, ngươi khá là cứng rắn đấy."

Cô ta giơ một ngón tay, nâng cằm tôi lên, ép tôi phải nhìn thẳng vào mắt mình. Gần thế này, tôi mới có thể quan sát rõ hơn.

So với chiều cao trung bình của phụ nữ thế giới này, cô ta có phần nhỉnh hơn. Đôi mắt sâu như vực thẳm đằng sau lớp mặt nạ chứa đựng thứ gì đó khiến người ta không rét mà run.

"Tuy nhiên, việc ngươi xúc phạm đến Quỷ Vương Diablos là điều không thể tha thứ được."

Ngay khi câu nói đó cất lên, tôi cảm nhận được một luông sát khí lạnh toát tràn ngập toàn bộ không gian. Một cảm giác chết chóc bao trùm, như thể bất kỳ ai đứng trước mặt cô ta cũng có thể bị nghiền nát trong chớp mắt.

Bọn tay sai xung quanh đều lặng như tờ.

Ngay cả tên đang cầm dao khống chế tôi cũng toát mồ hôi lạnh, bàn tay khẽ run lên.

"Nếu như bình thường, ta đã cho ngươi đầu lìa khỏi cổ rồi."

Giọng cô ta lạnh như băng, đôi mắt không chứa chút cảm xúc nào. Áp lực đáng sợ tỏa ra từ cô ta càng lúc càng mạnh hơn, như muốn nghiền nát toàn bộ cơ thể tôi.

"Tuy nhiên, nếu ngươi còn dám xúc phạm đến Ngài ấy một lần nữa-"

Cô ta hạ giọng, nhưng lời nói tràn đầy sát khí.

Lúc này, toàn bộ áp lực của cô ta đổ dồn về phía tôi, như một con dã thú đang nghiền ép con mồi đến tận cùng.

Cả không gian trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.

Tôi có thể cảm nhận được cơn run rẩy từ lũ tay sai xung quanh.

Tên vừa cầm dao khống chế tôi lúc nãy giờ đang thở gấp như thể sắp ngất.

Chà… may mà tinh thần tôi cũng không yếu như người thường. Chứ nếu không, chắc giờ này tôi đã sủi bọt mép rồi.

"Ta giết."

Cô ta gạt cánh tay cầm dao của gã đăng sau tôi ra trong chớp nhoáng và bóp cổ nhấc bổng tôi lên bằng một tay.

Một khoảng lặng trôi qua sau khi cô ta ngừng nói.

Rồi lại một khoảng lặng nữa.

Không ai lên tiếng. Không một tiếng động.

Mọi thứ như bị đông cứng lại trong khoảnh khắc, giống như một đoạn phim bị dừng giữa chừng...

Mà khoan...

Cô ta đang bóp cổ tôi mà!

Do đã chuẩn bị từ trước và duy trì lớp lá chắn ma lực ở cổ, tôi không cảm thấy ngột ngạt hay đau đớn. Nhưng nhìn vào ánh mắt của đám thuộc hạ xung quanh, có vẻ như chúng nghĩ rằng tôi sắp toi đời đến nơi rồi.

Tôi hắng giọng trong đầu. Được rồi, đã diễn thì phải diễn cho tròn vai.

"Khặc... khặc... ah... k-khó... thở quá..."

Tôi giãy giụa như một con cá mắc cạn, hai tay bấu lấy bàn tay đang siết cổ mình, chân quẫy loạn như thể tôi sắp rời bỏ cõi đời đến nơi.

Sau vài giây giãy đành đạch đầy "thuyết phục," tôi thả lỏng người, gục đầu xuống, cố tình để hơi thở chậm dần rồi giả vờ bất tỉnh.

Bịch.

Cô ta thả tôi xuống đất như thể quẳng một cái túi rác.

"Hừm... chắc chỉ là do ta tưởng tượng. Người đâu, mang nó đi."

"Rõ!"

Một tên nhanh chóng chạy lại, cõng tôi lên lưng như một cái bao tải.

Thế là, vào một buổi tối đẹp trời, con trai của Công tước Battenberg đã bị một trong ba tổ chức tội phạm lớn nhất thế giới ngầm bắt cóc.

... À mà, tiện thể thì bàn tay bóp cổ tôi lúc nãy mềm vãi.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Sao giống bên chúa hề Cid v
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
maybe?
Xem thêm