Nếu không thể truy cập trang web xin vui lòng sử dụng DNS 1.1.1.1 hoặc docln.sbs

  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 15: giờ khắc tái sinh

1 Bình luận - Độ dài: 2,500 từ - Cập nhật:

Edward tuốt thanh kiếm đã theo lão rong ruổi suốt ba mươi năm chinh chiến. Ánh kim lạnh lẽo hắt ra từ lưỡi kiếm sắc bén đến mức khiến con người ta ảo giác như thể không gian bị chia làm hai nửa.

Lão không còn là một quý tộc. Lão là một kẻ săn mồi. Và con mồi của lão -là một thằng nhãi ranh đang đứng đó với ánh mắt trống rỗng không chút sợ hãi.

"Ngài Edward, xin hãy dừng lại! Tên đó- rất nguy hiểm!"

Một cận vệ cố hét lên, nhưng đã quá muộn.

Câu nói chưa kịp tan trong không khí thì thân hình của Edward đã xé gió lao tới, nhanh như một con báo vồ mồi. Ngay khoảnh khắc Lyon lọt vào tầm vung kiếm, Edward tung chiêu. Một đường kiếm bén ngọt và vô hình, như ánh chớp gầm rít trong đêm mưa.

Mục tiêu - cánh tay cầm kiếm của cậu.

Bởi dù danh dự có bị chà đạp, lão vẫn là kẻ biết cân nhắc. Lyon là vật tế - không được giết, nhưng phế đi cánh tay, thì vẫn còn dùng được.

Một tia sáng sắc lạnh xé nát không khí.

Keng!!

Âm thanh chát chúa vang lên.

Đường kiếm không thể nhìn thấy bằng mắt thường của gã đã bị chặn đứng.

Bởi ai? Bởi một đứa trẻ mười bốn tuổi.

Đôi mắt Edward lóe lên.

Không chần chừ, lão lập tức thu kiếm và tung ra một chuỗi đòn tấn công với tốc độ khiến lưỡi kiếm chỉ còn là dư ảnh. Lão không còn nương tay nữa.

Thế nhưng...

Tia lửa lóe sáng. Âm thanh kim loại va chạm với kim loại liên tiếp vang lên như hồi chuông tử thần.

Lyon không hề bị đẩy lùi.

Hai thân ảnh -một già một trẻ- tung hoành như hai cơn bão va chạm giữa đại dương. Mỗi cú chạm kiếm khiến không khí như vỡ vụn. Những người trong phòng chỉ còn biết nín thở.

Edward thật sự bất ngờ. Trong suốt cuộc đời lão, số lượng kẻ có thể đỡ được chuỗi đòn tấn công này một cách hoàn hảo có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay... Thứ kiếm thuật mà Lyon đang phô diễn không chỉ đơn giản gói gọn trong hai chữ -tài năng-. Từng đường kiếm, từng tư thế tất cả đều hoàn hảo đến độ không tưởng. Thứ kiếm thuật mà Edward đang phải đối mặt, liệu đó có phải cảnh giới cuối cùng của một kiếm sĩ?

"Mày là quái vật hay sao hả thằng nhãi?"

Edward gằn giọng. Nhưng Lyon không trả lời.

Câu trả lời là một cú đá vòng.

Thẳng vào bụng lão.

Cú đá không báo trước, không một động tác thừa, không phát ra tiếng động. Lyon đã tìm được kẽ hở duy nhất giữa chuỗi đòn tấn công sắc bén của lão... và thọc thẳng vào đó như lưỡi dao xuyên tim.

"Khục!"

Edward bị đá văng ra xa, thân hình lão lộn vòng trên không trước khi tiếp đất bằng đầu gối, thở dốc.

‘Nó… vừa phá vỡ chuỗi đòn của mình…?’

Lồng ngực Edward co thắt lại. Cơn đau từ bụng lan ra khắp thân thể.

Một ma kiếm sĩ có khả năng tạo ra một lớp giáp ma lực tự nhiên bao quanh cơ thể. Tùy thuộc vào lượng ma lực và khả năng điều khiển ma lực của người sử dụng, lớp giáp đó có thể trở thành một rào chắn bất khả xâm phạm với cả những đòn tấn công vật lý và phép thuật. Cú đá vừa rồi của thằng nhãi đã xuyên qua lớp giáp ma lực của gã có thể dễ dàng chặn đứng cả ma thuật của một pháp sư trung cấp.

Từng nhịp thở trở nên nặng nề. Lão khẽ siết chặt chuôi kiếm, lòng bàn tay thấm ướt mồ hôi.

‘Thằng nhóc đó -nó không đơn giản là mạnh.’

Ánh mắt của Edward trở nên lạnh lẹo hơn. Từ một vật tế bé mọn, giờ đây, tên nhãi đứng đối diện hắn đã trở thành mối đe dọa hàng đầu với cả giáo phái.

"Ta đã cho ngươi một cơ hội..." Giọng Edward trầm xuống, sắc như thép. "...Nhưng cái đầu ngu ngốc ấy lại không biết quý trọng."

"Hể~?"

Chỉ một tiếng đáp hờ hững từ Lyon. Như thể lời đe dọa vừa rồi chỉ là gió thoảng.

Edward nghiến răng, ma lực quanh cơ thể lão rít lên từng đợt, khiến không khí xung quanh méo mó. Lưỡi kiếm ánh lên sắc tím, rực rỡ và nguy hiểm như ánh trăng nhuộm máu.

“Giờ thì -đi chết đi.”

Một tiếng nổ nhỏ vang lên dưới chân Edward khi hắn dồn toàn bộ ma lực vào hai chân, bắn về phía Lyon như một mũi tên sống.

‘Nó không hề thủ thế sao?’

Có lẽ tốc độ của lão quá nhanh so với khả năng phản ứng của tên nhóc. Dù cho Lyon gần như là một thiên tài khiến hắn phải ghen tị, thế nhưng điều đó vẫn không đủ để thể sánh bằng kinh nghiệm và sức mạnh mà gã có được.

"Tao thắng rồi thằng nhãi!"

Hắn vào tầm tấn công chỉ trong chưa đầy một nhịp tim. Tay lão vung lên. Một đường kiếm sạch sẽ, thẳng và nhanh như tia chớp, nhắm thẳng vào ngực thằng nhóc đang đứng yên như trời trồng.

Tuy nhiên niềm hân hoan của hắn nhanh chóng chấm dứt.

"Cái..?"

Không có máu. Không có phản lực. Không có thứ gì chứng tỏ lưỡi kiếm đã chạm vào cơ thể sống.

Thằng nhóc đã biến mất trước khi lưỡi kiếm của hắn kịp chạm đến nó.

Vôi vã nhìn quanh, Edward cố gắng tìm kiếm Lyon.

"Ngươi đang tìm ai sao?"

Thế nhưng thật kì lạ khi cậu vẫn đứng trước mắt hắn mà không hề xê dịch, chỉ cách đầu lưỡi kiếm của gã khoảng cách bằng một tờ giấy. Tựa như thể mọi thứ chỉ là ảo ảnh.

‘Rõ ràng tên nhóc vừa biến mất trước lưỡi kiếm mình’ gã ngạc nhiên.

Rốt cục chuyện gì đã xảy ra?

Lão lùi lại theo bản năng, định kéo giãn khoảng cách, nhưng vừa nhích người, Lyon đã áp sát, như thể đã đợi sẵn thời khắc ấy từ lâu.

Lưỡi kiếm của Edward vung lên trong hoảng loạn - vụng về và đầy khoảng hở.

Không khó để Lyon lách sang một bên, né tránh.

Rồi cậu vung kiếm.

Lưỡi kiếm bằng Mythril rẻ tiền lướt qua không khí và cắt xuyên qua lớp giáp ma lực của Edward như thể chỉ đang lướt trên một miếng bơ mềm. Một vết cắt mảnh, sắc lẹm in lên gò má hắn, để lại một đường máu đỏ rực.

Trước khi Edward kịp phản ứng, Lyon đã lùi ra khỏi tầm kiếm, ánh mắt lạnh lùng hạ xuống.

“Bài học thứ nhất.”

"Thằng khốn...!"

Edward gầm lên, máu nóng trào ngược. Hắn lao tới như con thú bị thương, cơn giận đẩy hắn vượt qua mọi lý trí. Thứ kiếm thuật hắn từng ngạo nghễ tự hào. Kinh nghiệm, vinh quang, và bao chiến trường đẫm máu đã tôi luyện nên hắn hôm nay… làm sao có thể bị một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch làm bẽ mặt?

Thanh kiếm của lão vút lên, nhắm thẳng vào cổ Lyon như một lưỡi liềm tử thần.

Lưỡi kiếm chạm tới -nhưng thay vì máu, là âm thanh keng! chát chúa vang vọng trong không khí.

Nó dừng lại.

Dừng lại như thể chạm vào một khối thép đặc.

“Giáp ma lực...?” Edward rít lên.

“Bài học thứ hai,” Lyon nhắc lại, giọng cậu lạnh như băng tuyết. Lưỡi kiếm của cậu bắt đầu phát sáng, một thứ ánh sáng pha trộn giữa ma lực và sát ý.

Khoảnh khắc tiếp theo, cậu vung kiếm.

Ma lực bùng nổ như sóng thần vô hình trào dâng từ lưỡi kiếm, cuốn phăng mọi thứ trên đường nó đi qua.

Edward bị nhấn chìm.

Thân thể hắn như một chiếc lá khô bị bứt khỏi cành, bị quăng ngược vào bức tường đá phía sau. Cả căn phòng run lên vì va chạm. Một mảng lớn tường nứt toác, bụi bay mù mịt. Khó nhọc gượng dậy từ đống đổ nát, Edward giương ánh mắt căm hận về phía Lyon.

Gã lại thủ thế rồi lao về phía cậu nhưng lại bị đánh bật ra, cứ mỗi lần như vậy số vết cắt trên người hắn lại nhiều hơn một.

Giờ đây hình ảnh của hắn ta mới thật nhỏ bé làm sao, tựa như con thiêu thân lao vào lửa.

“T-tại sao... tại sao ta vẫn chưa thể chạm vào ngươi?” Giọng Edward khản đặc.

Hắn vẫn còn sống đến giờ… chẳng qua là vì thằng nhóc muốn thế.

Nó đang chơi đùa với hắn. Như một đứa trẻ vừa tìm được món đồ chơi thú vị.

Edward biết rõ điều đó. Nhưng hắn vẫn chẳng thể làm được gì.

“Đây là tài năng sao...?” Hắn thì thào như thể hỏi chính mình. “Ngay từ đầu, ngươi chưa từng là kẻ đáng bị ruồng bỏ... đúng không?”

Lyon không trả lời.

Cậu chỉ thở dài.

Không phải tiếng thở dài của một kẻ khinh thường. Mà là thứ gì đó... nặng nề hơn nhiều. Một nỗi buồn. Một cơn mỏi mệt trầm sâu chất chứa trong từng hơi thở. Là tiếng thở dài của một người đã chịu đựng quá lâu, quá nhiều.

Cô độc. Đau đớn. Và giờ là buông bỏ.

Edward bỗng cảm thấy lạnh gáy.

Thứ kiếm thuật đó. Thứ khí chất đó.

Không phải của một thằng nhãi mười bốn tuổi.

Trong mắt Edward, hiện hữu trước mắt hắn chính là một kiếm sĩ thực thụ. Khí chất đang tỏa ra mà hắn cảm nhận được đó chính là khí chất thuộc về của một kiếm sĩ bậc thầy đã dành toàn bộ cuộc đời của mình để theo đuổi thứ mà mình nhắm đến.

Lyon Batenberg, đó chắc chắn không phải một thằng nhãi quý tộc tầm thường như hắn nghĩ.

“Nhà ngươi… rốt cuộc là ai?”

Như thể cuối cùng gã đã hỏi đúng câu hỏi, lần đầu tiên trong suốt trận đấu, ánh mắt của thằng nhóc thực sự nhìn thẳng vào mắt hắn.

Lyon khẽ nhếch môi. Một nụ cười không rõ là khinh thường, trào phúng… hay đơn giản chỉ là buồn.

“Ta là đặc-”

Cậu đột ngột ngưng lại, ánh nhìn đanh lại, gắt gao như thể đang xuyên thấu qua linh hồn của Edward.

Thế nhưng khoảnh khắc ấy chỉ kéo dài chớp nhoáng.

“ARGHHHHHHHHHH!”

Lyon quỵ xuống, hai tay siết chặt ngực, toàn thân run rẩy. Tiếng hét xé tan bầu không khí.

Một dòng ma lực khổng lồ trào ra từ người cậu, mang theo âm vang như tiếng gào rú từ cõi địa ngục.

“Cái… gì vậy!?”

Ma lực màu xanh lam tinh khiết bùng nổ dữ dội, xoáy tròn như một cơn lốc với Lyon làm tâm điểm. Sức ép khủng khiếp đến mức nền nhà nứt toác, không khí rít lên từng cơn đau đớn.

‘Đây là lượng ma lực mà nó sở hữu sao!?’

Edward đứng chôn chân, mắt mở to kinh hoàng. Hắn -kẻ đã từng chiến đấu với vô số thiên tài và quái vật- chưa từng chứng kiến một dòng chảy ma lực nào tinh khiết và khủng khiếp đến như thế. Thằng nhóc từng bị tất cả coi thường, bị nhốt trong cái mác “vô năng”, bị chà đạp như một món đồ thừa thãi… lại sở hữu thứ ma lực có thể phá hủy cả cổ vật cấp cao?

Rồi... sự tinh khiết ấy dần biến chất.

Một vệt đỏ đen nổi lên, loang ra, nuốt chửng lấy dòng ma lực lam sắc như máu bẩn thấm vào mặt hồ.

Edward cảm thấy nó -thứ gì đó vừa nguyên sơ, vừa tà ác, vừa... tuyệt đối.

Ma lực hắc ám đang lặng lẽ trung hòa và đồng hóa từng mảnh ma lực của Lyon.

“Phản ứng trung hòa ma lực của Diablos…!?”

Hắn há hốc mồm.

Không có tinh chất Diablos, không có chất xúc tác, thế nhưng... hạt giống linh hồn vẫn thức tỉnh. Một sự kiện chưa từng có tiền lệ.

Và rồi gã hiểu.

Tinh chất Diablos chẳng qua chỉ là phương tiện -một lối tắt để kích hoạt hạt giống linh hồn. Nhưng cơ thể Lyon... đã vượt qua cả sự cần thiết đó. Nó vốn dĩ đã là bình chứa hoàn hảo cho một Khởi Thủy Quỷ.

Loài người yếu đuối, không giống thú nhân hay elf có thể chịu đựng được sức mạnh của một Khởi Thủy Quỷ trong cơ thể. Vì vậy tinh chất Diablos chính là cách để biến đổi cơ thể vật chủ giúp chúa quỷ giáng thế. Nhưng Lyon -với lượng ma lực vượt xa mọi giới hạn sinh học- đã từ đầu là ứng cử viên duy nhất phù hợp nhất.

Một cảm xúc lạ lẫm trào lên trong lòng Edward.

Kính sợ.

Xúc động.

Hy vọng.

Lần đầu tiên trong nhiều năm, ánh sáng của niềm tin thực sự bùng cháy trong lòng hắn.

Không chỉ riêng hắn. Những tín đồ có mặt trong khán phòng, từng người một đều đang run rẩy trước sức mạnh ấy. Run rẩy... không phải vì sợ hãi, mà là vì cảm nhận được sự thiêng liêng của một khoảnh khắc lịch sử.

“Có… có hy vọng rồi...” Edward thì thầm.

Thanh kiếm trên tay rơi xuống nền đá phát ra âm thanh lanh lảnh. Gã quỳ gối.

Là trụ cột của giáo hội, hắn buộc phải tin tưởng tuyệt đối vào Diablos -vào sự lựa chọn của mình. Nhưng trong tận đáy lòng, chưa một lần nào hắn thực sự chắc chắn. Diablos -chúa quỷ mà hắn thờ phụng, liệu có thực sự là kẻ mạnh nhất? Liệu hắn có đang đặt cược cả cuộc đời mình vào một thế lực yếu đuối, mãi mãi thất bại?

Nỗi nghi ngờ ấy âm ỉ cháy trong lòng hắn như ngọn lửa lặng lẽ suốt bao năm.

Giáo hội đã từng hưng thịnh. Nhưng sau biết bao thất bại, tín đồ rời bỏ, sức mạnh suy yếu… niềm tin cũng vì thế mà lung lay.

Nếu thất bại thêm lần nữa, tất cả sẽ sụp đổ.

Thế nhưng hôm nay -ngay giây phút này- mọi nghi ngờ đã bị xóa sạch.

Trước mắt hắn, một chúa quỷ hùng mạnh đang dần trỗi dậy, mạnh mẽ và thuần túy hơn bất cứ hình ảnh nào mà Kinh Thánh từng mô tả.

“Chúa tể Diablos… vạn tuế.”

Edward cúi đầu, lòng ngập tràn kính ngưỡng, nước mắt không biết tự lúc nào đã trào ra.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

chưa kịp đóng kịch thì kịch đã tự tới đóng
Xem thêm