Gã đã chờ đợi ngày này bao lâu rồi?
Ngày mà chúa quỷ vĩ đại sẽ tái thế, chấm dứt cái thời đại hòa bình giả tạo -thứ màn kịch lố bịch được dựng nên bởi những kẻ mang danh "lãnh đạo", nhưng trong lòng thì đầy rẫy tham vọng và dối trá. Từ hàng ghế ngồi sang trọng nhất chỉ dành cho các thành viên cấp cao của hội, Edward Winsdor nhìn về phía tên nhãi quý tộc, kẻ sắp tới đây sẽ trở thành vỏ bọc mới cho chúa tể của hắn.
Diablos. Một trong ba con Quỷ Khởi Thủy, hóa thân của sự kinh hoàng. Sự tồn tại của ngài là một vực thẳm mà cả thần linh cũng không dám nhìn xuống. Với Edward, Diablos không chỉ là một thực thể tôn giáo. Ngài là câu trả lời, là chân lý duy nhất trong thế giới đầy méo mó này.
"Một thế giới bị cai trị bởi hàng trăm lá cờ... là một thế giới chưa bao giờ có hòa bình."
Winsdor thì thầm, gần như không phát ra tiếng. Ngón tay hắn vô thức siết lấy sợi dây chuyền bằng đồng đã sờn gỉ treo trước ngực. Trong lòng bàn tay, mặt dây chuyền đã ấm lên vì nhiệt, nhưng hắn vẫn không buông. Nó quá cũ kỹ, gần như lạc lõng trên bộ trang phục được cắt may bằng chỉ bạc và lụa ma thuật. Ảnh chụp đen trắng bên trong đã nhòe mờ đến mức khó còn có thể nhận ra khuôn mặt của hai đứa trẻ đang mỉm cười.
Một khoảnh khắc... đôi vai hắn khẽ run. Không ai để ý. Cũng không ai được phép nhìn thấy.
Đôi mắt Edward tối lại, ánh nhìn lạnh băng không hướng về hiện tại mà như đang đâm xuyên qua lớp bụi thời gian, quay về một đoạn quá khứ đã mục nát như chính mặt dây chuyền trong tay hắn. Thứ đã từng đại diện cho yêu thương. Giờ là chứng tích duy nhất của một kỷ nguyên mà hắn đã thề phải đốt trụi.
Gã đã chán ngấy việc phải chứng kiến loài người giết hại lẫn nhau vì lợi ích, giống như lũ chó tranh giành khúc xương thối. Sự thối rữa ấy không chỉ tồn tại ngoài chiến trường hay trong hẻm phố, mà còn ở những hội nghị cấp cao, nơi người ta nói về "hòa bình" bằng nụ cười lạnh lẽo và những lưỡi dao găm giấu sau lưng. Trong mắt Edward, thứ hòa bình giả tạo ấy chỉ là một loại thuốc phiện để ru ngủ những kẻ yếu đuối.
Chỉ có một đấng thống trị tuyệt đối và một trật tự tuyệt đối mới có thể xóa bỏ mầm mống của xung đột. Và để làm được điều đó, cần một sức mạnh mà không một quốc gia, không một tôn giáo, không một chủng tộc nào dám kháng cự.
Không còn đàm phán. Không còn chiến tranh. Không còn phản kháng. Chỉ còn phục tùng. Đó chính là "hòa bình" mà Edward mơ ước. Một thế giới thuần nhất, nơi mọi sinh vật, mọi tư tưởng, mọi linh hồn đều quỳ gối dưới chân một đấng tối cao duy nhất.
Suốt nửa cuộc đời mình, Edward đã sống dưới lớp vỏ bọc của một quý tộc mẫu mực -ôn hòa, khiêm nhường và trung thành tuyệt đối với hoàng thất. Một vai diễn hoàn hảo mà hắn phải duy trì từng giây, từng phút, chỉ để đánh lừa con mắt của Thánh Điện và cả những kẻ cầm quyền trong cung điện hoàng gia. Tất cả, chỉ để có thể tồn tại đến ngày hôm nay -thời khắc mà lịch sử sẽ được viết lại bằng máu và lửa.
Kế hoạch của hắn đã vận hành trơn tru đến mức gần như không một kẽ hở. Lũ người của giáo hội hoàn toàn bị lừa, phe nội gián trong hoàng gia đã bị thao túng, và nghi thức triệu hồi chỉ còn thiếu một bước cuối cùng. Thế nhưng, dù mọi thứ đã nằm trong lòng bàn tay, một thoáng bất an vẫn len lỏi trong tâm trí Edward. Sức mạnh của một con quỷ khi được phục sinh luôn bị ảnh hưởng bởi thể chất và năng lực của vật chứa -dù điều đó sẽ không ảnh hưởng nhiều tới Diablos, một trong ba con Quỷ Khởi Thủy. Vấn đề nằm ở chỗ, người được chọn lần này lại là “phế vật” của gia tộc công tước Batenberg. Một kẻ mờ nhạt đến mức chẳng ai buồn để ý, bị chính gia tộc của mình coi là gánh nặng.
Edward không sợ nghi thức thất bại, nhưng hắn lo rằng Chúa Tể của mình, khi giáng thế, sẽ không thể đạt được sức mạnh tối thượng như đáng lẽ ngài phải có. Nếu có thể lựa chọn, hắn muốn chọn cô em gái Maria của tên nhóc -người mang trong mình sự tương thích hoàn hảo với năm nguyên tố, một thiên tài ma thuật hiếm có trong hàng trăm năm qua. Đó mới là vật chứa lý tưởng cho một tồn tại vĩ đại như Diablos.
Nhưng thời gian không đứng về phía hắn. Việc bắt cóc con gái cưng của một gia tộc công tước thuộc Pháp quốc Astroholm còn khó hơn cả việc chinh phục một quốc gia nhỏ. Dù hắn có lòng, nhưng thế lực trong tay hiện tại không đủ để hành động mà không gây chú ý. Và vì thế, gã đành phải chấp nhận thỏa hiệp -với một món hàng lỗi, để đánh cược tương lai mà hắn mong ước.
Tuy nhiên, có một điều vẫn luôn khiến hắn phiền lòng. Dẫu Diablos được coi là con quỷ mạnh nhất, nhưng thật kỳ lạ... Ngài chưa từng một lần bước lên ngôi vị Quỷ Vương. Bao thế hệ của giáo phái đã dâng hiến, đã hy sinh, nhưng tất cả chỉ để đổi lấy thất bại nối tiếp thất bại.
Liệu lần này, với đôi tay của hắn... liệu hắn có thể thay đổi vận mệnh ấy? Hay hắn cũng sẽ trở thành một kẻ thất bại bị lịch sử nguyền rủa?
“Một kẻ săn mồi lão làng luôn biết cách xuất hiện dưới hình dạng con mồi.”
Edward rùng mình.
‘Là ai?!’
Khi còn đang chìm trong mớ suy nghĩ của riêng mình, một giọng nói vang lên -lạnh lẽo, thăm thẳm như tiếng gọi vọng từ vực sâu. Không phải tiếng hét, cũng chẳng phải lời thì thầm, nhưng lại khuấy động tận đáy linh hồn của tất cả những ai có mặt tại đây. Âm thanh ấy không mang theo uy lực, không gào thét đe dọa. Nhưng chính sự vô cảm chết chóc trong nó mới là thứ khiến người ta khiếp đảm hơn cả tiếng sấm rền, gươm tuốt. Cả khán phòng chết lặng như vừa bị quấn chặt trong dây thép gai vô hình. Hơi thở bị bóp nghẹt, sống lưng lạnh toát. Những cặp mắt dán chặt lên nhau, cố tìm kiếm một lời giải thích cho nỗi sợ không tên đang nhấn chìm không khí nơi đây.
Edward quét mắt một vòng. Tâm trí hắn lật tung từng góc tối, từng cái tên khả nghi trong danh sách hiện diện đêm nay. Ai? Kẻ nào đủ khả năng gieo rắc sự hiện diện khủng khiếp như vậy -chỉ với một câu nói?
Hay đó... thậm chí không phải là thứ tiếng con người có thể phát ra? Và rồi, như một phản xạ bản năng, ánh mắt hắn dừng lại nơi tên nhãi quý tộc kia -kẻ đang bị trói chặt trên chiếc ghế Mythril.
‘Không... không thể nào. Chẳng lẽ là nó?’
Ngay lúc ấy, một âm thanh rít chói tai vang lên như tiếng kim loại bị xé nát bởi móng vuốt vô hình. Cả căn phòng chấn động. Mọi người đồng loạt ôm lấy đầu, mắt trợn trừng. Tai họ nhức nhối như bị xuyên thủng.
“Rốt cuộc… chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?!” Edward kêu lên.
“Thưa ngài, là chiếc ghế phong ấn ma lực!”
Một tên lính canh hét lớn trong lúc hoảng loạn.
Hắn không tin nổi vào mắt mình. Chiếc ghế phong ấn được chế tác từ Mythril nguyên chất và kết giới ba lớp, thứ từng kiềm hãm được ma lực của một long nhân giờ đây lại đang… rung chuyển? Từng vết nứt nhỏ bắt đầu xuất hiện, lan ra từ chỗ khóa tay và khóa chân rồi len lỏi như mạng nhện trên toàn bộ thân ghế, phát ra những tiếng rắc rắc ghê rợn như tiếng xương gãy.
“Báo cáo! Khả năng hấp thụ ma lực đã chạm ngưỡng giới hạn, thưa ngài!”
Một tên phụ trách điều phối bể ma lực hét lên, giọng lạc đi vì sợ hãi.
Không thể nào... Một chiếc ghế có thể chịu được toàn bộ ma lực của một long nhân lại bị quá tải bởi thứ "phế vật" đó?
Edward nghiến răng, tay siết chặt mặt dây chuyền nơi cổ.
‘Mau đưa Taya ra khỏi đó ngay!’
‘Rõ!’
Hắn sử dụng ma thuật truyền âm để ra lệnh, nhưng mọi thứ đã quá muộn.
ẦM!!
Tiếng kim loại vỡ vụn vang lên chói tai, theo sau là một luồng áp lực khổng lồ quét qua căn phòng như sóng thần, cuốn bay tất cả mọi thứ không được neo chặt. Cơn cuồng phong mang theo bụi mù dày đặc phủ kín không gian, khiến tầm nhìn giảm xuống gần như bằng không.
‘Taya Rozen! Con bé đó không sao chứ?!’
Edward đảo mắt tìm kiếm trong sự hỗn loạn. Taya là mảnh ghép quan trọng nhất trong kế hoạch phục sinh vĩ đại. Nếu cô ấy có mệnh hệ gì, toàn bộ công sức bao năm của hắn sẽ sụp đổ trong phút chốc. May mắn thay, hắn nhanh chóng phát hiện ra Taya nằm bất tỉnh cách đó không xa, lớp áo choàng rách tả tơi nhưng không có thương tích nghiêm trọng. Dù bị hất văng bởi áp lực, cô ấy vẫn sống sót.
Lớp bụi dần lắng xuống.
Và rồi -giữa đống đổ nát, một bóng người đứng sừng sững trên bục đá nơi chiếc ghế từng hiện diện. Không xiềng xích. Không phong ấn. Chỉ có… một đôi mắt lạnh lùng phản chiếu ánh sáng lấp lánh từ tàn dư của ma lực, như thể chính bóng tối cũng đang run sợ khi nhìn vào chúng.
Ngay khi hắn nhận ra đó là ai, Edward lập tức rít lên:
“BẮT LẤY TÊN NHÓC ĐÓ! Mau khống chế vật tế lại!”
Ngay sau mệnh lệnh của hắn hàng chục những binh linh tinh nhuệ của giáo phái ngay lập tức lao tới thằng nhóc từ tứ phía. Gã không hiểu vì lý do gì mà chiếc ghế, một cổ vật lại có thế bị phá hủy một cách bí ẩn. Tuy nhiên bây giờ ưu tiên được đặt lên hàng đầu ấy chính là phải tóm gọn được tên nhãi vật tế để nghi lễ có thể tiếp tục.
Và rồi, ngay khi hắn nghĩ mọi chuyện đã được kiểm soát…
“Á -Á Á Á!!”
Một tiếng hét thất thanh vang lên khiến tất cả sững lại. Một tên lính bị hất văng như bù nhìn rách, lăn lộn vài vòng dưới đất trước khi nằm bất động.
Edward sững người.
‘Chuyện… gì vậy?’
Những gì Edward nhìn thấy chỉ là Lyon đưa tay lên và ngay sau đó tên lính bị thổi bay.
"Mày… vừa làm gì vậy?"
Một tên khác thấy thế lập tức gầm lên rồi lao về phía Lyon -vẫn đứng bất động mà chẳng hề phòng bị.
Thế nhưng, hắn ta chưa kịp vung kiếm thì cả thân người đã đổ sụp như một bao cát bị đấm rỗng. Lần này, Edward đã kịp nhìn thấy. Một chuỗi đòn tấn công nhanh đến mức mờ nhòe vào ngực và cổ họng. Không chút do dự. Không động tác thừa. Khiến tên lính vừa rồi dù là một ma kiếm sĩ trung cấp bị hạ gục trong chớp mắt.
Tại sao môt tên nhãi lại có thể sở hữu khả năng như thế?
‘Chuyện này… là không thể.’
Thông tin hắn có được về Lyon hoàn toàn mâu thuẫn với những gì vừa diễn ra. Tên nhãi đó là đứa con bị thất sủng của gia tộc Batenberg, một "phế vật" mang độ tương thích hư vô quá cao, không thể sử dụng bất kỳ hệ nguyên tố nào, và đã sớm bị gạt khỏi con đường ma thuật. Sau đó, để giữ danh dự gia tộc, nó bắt đầu học kiếm thuật. Nhưng cũng chỉ mới bốn năm. Dựa vào đánh giá, trình độ hiện tại của Lyon cùng lắm chỉ là ma kiếm sĩ sơ cấp.
Vậy thì -tại sao?!
Lyon, tay không tấc sắt, bị vây quanh bởi hàng chục ma kiếm sĩ trung cấp đang ung dung né tránh từng đòn như thể đọc được suy nghĩ đối thủ. Những nhát chém sắc bèn, đầy sát ý từ binh lính… chỉ xuyên qua dư ảnh mờ ảo mà cậu để lại, như đang chém vào làn khói lơ lửng giữa không trung. Mỗi đòn phản kích đều gọn ghẽ, thô ráp, và cực kỳ tàn bạo. Không có tư thế kiếm đạo hoa mỹ, không có những bộ pháp tinh tế thường thấy trong các học viện. Chỉ có tốc độ, sức mạnh, và sự chính xác gần như tuyệt đối -một kiểu chiến đấu được tạo ra không để thể hiện, mà để giết chóc.
Những tiếng va chạm, tiếng rên rỉ, tiếng xương gãy… dần thay thế cho tiếng hô chiến lúc ban đầu. Trong chớp mắt, chiến trường đã đảo chiều. Đám binh sĩ từng được đào tạo bài bản, từng được gọi là “tinh nhuệ của giáo phái,” giờ đây trông như lũ lính mới bị đẩy vào cỗ máy xay thịt. Và rồi -Lyon xoay người, một động tác như múa. Tay cậu chộp lấy chuôi kiếm của một tên lính vừa bị đánh bật, nhẹ nhàng tước vũ khí khỏi tay đối phương như thể đó là lẽ tự nhiên.
"Mọi người cẩn thận! Mục tiêu đã được vũ trang!"
Một tên lính hét lớn, giọng nói lạc đi vì kinh hoàng.
Mới chỉ vài phút trước, chúng còn khinh thường thằng nhóc gầy gò đứng giữa vòng vây như thể cậu ta chỉ là một vật hiến tế vô dụng. Nhưng giờ đây… khi từng đồng đội của chúng lần lượt đổ gục trong im lặng, sự tự tin giả tạo đó đã tan vỡ.
Mục tiêu trước mặt chúng… là một con quái vật.
Tất cả lập tức thủ thế, ánh mắt tập trung như kim châm vào một điểm duy nhất –cậu thiếu niên đang cầm thanh kiếm vừa đoạt được từ một kẻ xấu số.
"Cùng xông lên! Không được để nó có cơ hội phản công!"
Tên đội trưởng quát lớn, kéo theo tiếng gầm đồng loạt từ những binh lính tinh nhuệ. Cả đội hình tỏa ra như nan hoa, áp sát Lyon từ bốn phương tám hướng.
Và rồi - vũ điệu tử thần bắt đầu.
Lyon lùi nửa bước, nghiêng người tránh một đòn chém từ bên trái, rồi lập tức ngửa người về sau tránh nhát kiếm bổ từ trên xuống. Mỗi chuyển động của cậu đều mượt mà như nước chảy, như thể cơ thể đã được lập trình từ trước để né tránh tất cả.
Những đòn tấn công từ điểm mù, những cú móc từ phía sau... đều vô dụng.
Cứ như thể cả chiến trường đều nằm trong lòng bàn tay của cậu.
Và rồi mỗi khi thanh kiếm của cậu hoàn thành một vòng cung lại có một thân người đổ xuống.
Không máu me.
Không la hét.
Chỉ có tiếng kim loại rơi xuống sàn và âm thanh nặng nề của cơ thể va chạm với mặt đất.
Thứ kỳ lạ nhất không phải là việc Lyon hạ gục họ dễ dàng…
Mà là tại sao những thanh kiếm của đám lính lại gãy làm đôi, trong khi lưỡi kiếm trong tay cậu vẫn không sứt mẻ dù chỉ là một vết xước? Không thể phản công. Không thể phòng thủ. Những kẻ từng được huấn luyện khắt khe nhất của giáo hội -bị hạ gục như một lũ trẻ học vỡ lòng đang chơi đùa với sư phụ của mình.
"Đ-đồ… quái vật…"
Là những lời cuối cùng từ tên đội trưởng trước khi gục xuống, sống kiếm đập mạnh vào gáy khiến hắn bất tỉnh ngay lập tức.
Lyon đáng lẽ có thể lấy mạng tất cả. Nhưng cậu không làm thế. Tất cả đều chỉ bị đánh ngất.
‘Nó đang coi thường chúng ta sao?’
Edward cắn chặt răng, đôi mắt hắn mở to khi cuối cùng ánh nhìn của Lyon dừng lại. Không phải nhìn những kẻ bị đánh bại. Không phải nhìn những tín đồ khác.
Mà là nhìn thẳng vào hắn.
Giữa không gian tĩnh lặng như chết chóc, Lyon từ từ nâng thanh kiếm lên ngang vai rồi chĩa thẳng về phía Edward. Một hành động đầy ý nghĩa. Đó là nghi thức thách đấu - chỉ dành cho các quý tộc cùng cấp.
Edward cứng người lại.
Không phải vì sợ… mà vì bị sỉ nhục.
‘Nó… dám?’
Lyon - thằng nhãi bị ruồng bỏ.
Giờ đây dám nhìn hắn bằng ánh mắt ngang hàng?
"Thằng nhóc khốn khiếp này…" Edward nghiến răng, bàn tay siết chặt chuôi kiếm.
Nếu hắn chỉ là một quý tộc bình thường, có lẽ hắn đã bỏ qua sự khiêu khích.
Nhưng hắn không phải.
Hắn là Edward Winsdor - một công tước, một ma kiếm sĩ tinh anh. Với kiếm sĩ, danh dự chính là sinh mệnh.
"Tốt lắm…" Giọng hắn trầm xuống, như gầm gừ từ cổ họng dã thú.
"Hôm nay tao sẽ cho mày thấy... thế giới này rộng lớn và tàn khốc đến nhường nào!"


2 Bình luận