Tập 01
Chương 21: khởi hành thôi nào nhân vật quần chúng B
2 Bình luận - Độ dài: 3,581 từ - Cập nhật:
“Thưa cậu chủ, đến lúc rồi ạ.”
"Vậy à."
Đáp lời cô hầu gái đứng trước cửa phòng, tôi bật dậy khỏi chiếc giường êm ái.
Đã một năm kể từ cái đêm tôi lập giao kèo với Diablos. Ngày này cuối cùng cũng đã tới. Tôi, Lyon Batenberg, sẽ rời khỏi mái ấm đã chở che mình suốt mười lăm năm qua, để gia nhập vào một mô hình xã hội thu nhỏ mang tên học viện.
Học viện Hoàng gia Arita — nơi tụ hội những anh tài đến từ khắp các quốc gia trên toàn lục địa. Đây chắc chắn sẽ là sân khấu hoàn hảo để tôi tìm kiếm một nhân vật chính thích hợp. Người mà tôi có thể nâng đỡ, giúp họ phá kén mà tỏa sáng, viết nên một câu chuyện fantasy hoàn mỹ theo đúng ước mơ của mình.
Cuối cùng... tôi đã đặt những bước chân đầu tiên trên con đường hiện thực hóa lý tưởng đó.
"Xin ngài hãy chuẩn bị nhanh lên ạ. Cô chủ đang đợi ngài dưới xe ngựa."
Giọng nói dịu dàng của cô hầu gái vang lên, kéo tôi trở về với thực tại.
Phải rồi, không thể để em gái tôi đợi lâu được.
Maria, em gái tôi là một thiên tài hiếm có vì vậy em ấy đã được đặc cách nhập học cho dù chỉ mới mười bốn tuổi. Năm nay, cả hai anh em chúng tôi sẽ cùng đặt chân vào Học viện Hoàng gia Arita. Là anh trai, tôi không giấu nổi niềm tự hào về đứa em tài năng ấy... dù mối quan hệ giữa chúng tôi thì vẫn chưa từng dễ chịu hơn là bao.
Mà nghĩ lại cũng lạ. Nếu là những năm trước, chúng tôi đã đến nơi chỉ trong nháy mắt chứ không phải mất đến gần một ngày để đi xe ngựa như vậy.
Theo thông lệ, con cháu các gia tộc quý tộc lớn như chúng tôi đều sử dụng cổng dịch chuyển để đến thẳng học viện. Thế nhưng, chỉ vài tuần trước, một sự cố bất ngờ đã khiến toàn bộ mạng lưới dịch chuyển của Liên quốc Solvania rơi vào tình trạng hỗn loạn. Kết quả là, cổng dịch chuyển nối thủ đô của Pháp quốc Astroholm với Solvania cũng bị đình chỉ vô thời hạn.
Một trùng hợp kỳ quặc đến mức khó tin — loại trùng hợp mà bạn thường chỉ bắt gặp trong những cuốn tiểu thuyết học viện, vào năm mà các nhân vật chính bắt đầu nhập học. Dù chỉ là một suy đoán chủ quan, nhưng điều đó vẫn khiến tôi có cảm giác... tương lai tìm ra nhân vật chính tại học viện lần này đang sáng sủa hơn bao giờ hết.
Sau khi chỉnh lại cổ áo, tôi khoác lên người bộ đồng phục cao cấp được may riêng theo số đo, rồi chậm rãi quay lại, liếc nhìn căn phòng thân thuộc lần cuối.
Có lẽ... cảm giác này cũng giống như lần đầu tiên rời nhà để nhập học đại học ở kiếp trước.
Một chút bồi hồi, một chút háo hức — và cả một chút lặng lẽ không tên.
Trên đường xuống sảnh chính, cô hầu gái bên cạnh tôi khẽ thì thầm:
"Thưa Chúa tể... tôi vẫn không hiểu tại sao ngài phải đích thân gia nhập học viện như vậy?"
Giọng cô ấy vang lên qua một kỹ thuật truyền âm đặc biệt — chỉ có mình tôi nghe thấy. Một kỹ năng bí mật mà tôi từng đích thân truyền dạy cho các thành viên của "Giáo hội Diablos" trong những buổi họp mặt mà bọn họ trịnh trọng gọi là Dạ tiệc của Diablos. Dù gì, tôi cũng học được khá nhiều thứ thú vị từ những dịp như vậy nên tôi cũng đã chia sẻ cho họ vài kiến thức của mình.
Lý do cô ấy phải bí mật như vậy thì hẳn ai cũng đoán ra rồi. Cô ấy không chỉ đơn thuần là một hầu gái trong gia đình tôi, mà còn là thành viên cài cắm của Giáo hội Diablos — tổ chức từng lên kế hoạch bắt cóc em gái tôi. Lần đầu phát hiện ra gia nhân trong nhà cũng là người của giáo hội, tôi đã sốc không thốt nên lời.
Mà giờ... vì tôi đã trở thành Diablos, nên nhiệm vụ của cô ấy cũng thay đổi: trở thành cánh tay phải đắc lực hỗ trợ tôi.
"Martha này," tôi đáp, bước chân vẫn không chậm lại, "có những việc... ngoài ta ra, không ai khác có thể làm được."
Tìm kiếm một “nhân vật chính” không phải trò đùa. Nó đòi hỏi kinh nghiệm thực chiến dày dạn cùng khả năng phân tích tinh tế đến từng biểu hiện nhỏ nhất — một nghệ thuật mà chỉ những kẻ từng lăn lộn trong vô số kịch bản mới có thể tinh thông. Và hỏi xem ngoài tôi ra, còn ai đủ tư cách gánh vác trọng trách ấy?
"Vậy ra... đối với ngài, chúng tôi vẫn chưa đủ đáng tin cậy sao?"
Giọng Martha vang lên khẽ như một cơn gió thoảng, mỏng manh đến mức nếu không để tâm, có lẽ tôi đã bỏ lỡ. Ẩn sâu trong âm sắc dịu dàng ấy là chút buồn bã khó giấu — thứ chỉ những kẻ đủ nhạy cảm mới nhận ra được.
Dĩ nhiên, tôi đâu phải mấy tên nhân vật chính đầu đất, suốt ngày vô tâm với cảm xúc của những cô gái xung quanh. Một cô gái, dù chỉ là nhân vật phụ đi chăng nữa, cũng không nên bị tổn thương bởi sự lạnh nhạt. Hơn thế nữa, Martha còn là một mỹ nhân tuyệt sắc, với mái tóc nâu cam óng ánh, đôi mắt sapphire tím huyền ảo. Khí chất thanh nhã ấy vốn hợp làm tiểu thư quý tộc hơn là một hầu gái hay thành viên của một tổ chức hắc ám...
“Ta hiểu, không chỉ cô mà cả giáo hội đều đang dốc toàn lực vì ta. Nhưng… vẫn có những chuyện chỉ mình ta mới có thể làm được. Mong cô thông cảm.”
“Thưa Diablos-sama, thần nào dám nghi ngờ quyết định của ngài,” Martha vội cúi đầu, giọng đầy hối lỗi. “Thần chỉ mong có thể trở nên hữu dụng hơn với ngài mà thôi.”
“Ta cảm kích, Martha. Dù có quyền năng đến đâu, ta cũng không thể làm mọi thứ một mình. Khi cần, ta sẽ trông cậy vào cô.”
“Vâng! Thần luôn sẵn sàng dốc toàn lực vì ngài!”
Nụ cười rạng rỡ tràn lên gương mặt cô ấy, không hề giấu nổi sự hân hoan.
'Trời ạ. Chỉ cần mình thốt ra một câu "ta cần đến cô", thôi mà cô ấy đã vui đến thế sao?'
Không chỉ Martha. Tất cả các thành viên của giáo hội Diablos đều như vậy — sẵn lòng dâng hiến toàn bộ thân thể, linh hồn, và nếu cần, cả mạng sống… chỉ vì tôi.
Tôi không đùa đâu. Là mạng sống thật đấy!
Sự sùng bái ấy... mù quáng đến mức khiến tôi liên tưởng đến mấy kẻ đánh bom cảm tử của những tổ chức Hồi giáo cực đoan. Rốt cục làm thế nào tên Diablos có thể gây dựng được một giáo hội dưới trướng trung thành đến mức này khi thứ mà hắn muốn là hủy giệt thế giới chứ?
Tất cả bắt đầu từ cái ngày định mệnh — cái ngày tôi ký khế ước với Diablos.
Sau khi tỉnh dậy từ không gian tinh thần của chính mình, tôi thấy bản thân đang đứng giữa một đại sảnh rộng lớn, và toàn bộ những người có mặt… đều quỳ rạp dưới chân tôi. Không ngoại lệ, kể cả Edward-san — ông trùm khét tiếng của tổ chức — cũng đang cúi đầu sát đất.
Chưa kịp hỏi han gì, họ đã đồng thanh hô vang:
“Diablos vạn tuế!”
“Đấng tái sinh của thời đại!”
“Chúa quỷ vĩ đại đã trở lại với chúng ta!”
Mãi đến khi đầu óc bớt quay cuồng, tôi mới nhận ra: họ… tưởng tôi chính là Diablos vừa hồi sinh.
Tất cả là do ảnh hưởng từ việc hắn ký sinh trong cơ thể tôi. Áp lực hiện diện lúc đó mạnh đến mức làm tôi trông… không còn là tôi nữa.
Về sau, khi hỏi lại cảm nhận của mọi người lúc ấy, họ kể lại bằng vẻ mặt tràn ngập kính phục — cùng hàng tá mỹ từ bay bổng. Và nếu tôi phải tóm gọn thì nó đại khái như sau:
‘Một hình bóng uy nghi, thần bí, chậm rãi bước ra từ màn đêm dưới ánh trăng bạc mơ hồ. Ma lực bùng nổ trong không khí, từng tia lửa lách tách tựa như báo hiệu cho sự tái sinh vĩ đại. Làn khói đen đặc cuộn xoáy, tụ lại thành một tấm áo choàng trùm kín cơ thể, chỉ để lộ đôi mắt đỏ rực tựa hỏa ngục — thứ có thể thiêu cháy linh hồn kẻ nào dám ngước nhìn. Một hiện thân xúc phạm cả chư thần, rung chuyển cả bầu trời, khiến ai nấy không tự chủ được mà quỳ rạp xuống…’
Chà, ừm,... không biết có phải một phần là do khả năng miêu tả bằng nghệ thuật phóng đại đến mức thượng thừa của họ không. Nhưng chỉ hồi tưởng lại qua những dòng đó thôi, đến chính tôi cũng phải nổi da gà. Tôi cứ tưởng họ đang miêu tả một nhân vật phản diện trùm cuối nào cơ chứ không phải một nhân vật phụ mờ nhạt như tôi đâu đấy.
Bỏ qua chuyện đó thì kể từ cái ngày định mệnh đấy, tôi chính thức trở thành người đứng đầu một tổ chức hắc ám.
Nghe thì có vẻ oai phong đấy, nhưng sự thật lại khác xa hoàn toàn.
Sau một năm vận hành, cái tổ chức mang tên Giáo hội Diablos này... cũng chẳng làm gì gọi là tà ác cho ra hồn cả. Thi thoảng, chúng tôi đi dọn dẹp vài sào huyệt của lũ cướp, hoặc quét sạch mấy nhóm phiến quân gây rối, đôi khi thì lại là phòng nghiên cứu của mấy tên pháp sư điên. Nói trắng ra thì công việc của một giáo hội hắc ám này... lại y chang hoạt động của một tổ chức thiện nguyện vũ trang có giấy phép.
Tất nhiên, để giữ hình tượng, tôi vẫn phải thỉnh thoảng thốt ra vài câu ngầu lòi, kiểu như:
‘Thời khắc báo thù của ta đã gần kề…’
‘Bóng tối chân chính… sắp sửa trỗi dậy.’
Khi nhập vai thì cũng trơn tru đấy, nhưng giờ nhớ lại, tôi chỉ muốn độn thổ vì xấu hổ.
Ngoài ra, tôi cũng tranh thủ tái cơ cấu tổ chức một chút, nâng cao hiệu suất vận hành, đào tạo thêm kỹ năng chiến đấu cho thành viên… Mấy thứ lặt vặt vậy thôi.
Tôi đâu có muốn làm mấy việc quản lý đó đâu… Nhưng mà…
[Hoo… Ta không ngờ một tên như ngươi mà cũng phải đến trường đấy.]
Một giọng nói lạnh lùng vang lên — thế nhưng Martha vẫn giữ nguyên gương mặt bình thản. Thật ra, không chỉ cô ấy. Không ai khác nghe thấy giọng nói ấy ngoài tôi cả.
Trên không trung, một đốm lửa đen bay lơ lửng như ma trơi, đôi mắt đỏ rực và cái miệng phát sáng trông hệt như phiên bản ác mộng của Gengar — hay Ghos gì đó nếu bạn sống ở thế kỷ 20.
Tất nhiên, chẳng có Pokémon nào ở đây cả. Vậy cái thứ chết tiệt đó là gì?
[Này, ta đang nói đấy. Dám phớt lờ một con Quỷ Khởi Thủy như ta sao? Ngươi muốn mất ngủ nguyên đêm không hả?]
Chính xác. Cái đốm lửa đen thích càm ràm đó… là Diablos.
Kể từ sau khi bị ép tá túc trong cơ thể tôi, hắn — vì không thể giành lại quyền kiểm soát — đã hiện thực hóa một phần linh hồn của mình thành cái dạng bán vật chất như thế. Và thế là tôi có một con quỷ riêng… bay quanh đầu như vệ tinh và chỉ mỗi tôi nhìn thấy. Mỗi khi tôi không làm theo ý hắn, hắn sẽ dùng chiêu độc nhất: spam voice chat vào não tôi từ sáng đến khuya. Tin tôi đi, đó là hình thức tra tấn tâm lý hiệu quả nhất từng tồn tại.
[Moshi moshi~ Diablos quyền năng gọi Lyon, nghe rõ trả lời không~?]
Tôi từng tưởng Diablos là một chúa quỷ đáng sợ, lúc nào cũng tràn ngập thù hận và tà khí. Ai ngờ tính cách thật sự của hắn lại giống một tên thất nghiệp rảnh rỗi thích troll người khác.
Thành thật mà nói, tôi cũng không biết phải đối phó với hắn thế nào nữa.
[NGƯƠI. CÚT. VÀO. TRONG. HỘ TA CÁI.]
Sử dụng bàn tay ma lực, tôi ấn hắn trở lại vào bên trong cơ thể. Cũng may là tôi có thể giao tiếp với Diablos bằng ý nghĩ—nếu không, trông tôi sẽ chẳng khác gì một thằng mất trí đang độc thoại giữa ban ngày ban mặt.
Tôi vừa mới tống hắn vào đó được vài tiếng thì hắn sẽ lại tìm cách chui ra. Tất cả là do cái bản hợp đồng chết tiệt mà tôi đã ký với hắn. Lúc ấy tôi còn nghĩ mình đang ký một bản “win-win relationship” cơ đấy. Đúng là hồi ấy đầu óc tôi ngập tràn niềm tin ngây thơ vào nhân loại—à không, quỷ loại.
Rời khỏi dinh thự trong tâm trạng vẫn còn bực dọc vì cái hợp đồng ấy, tôi lướt qua những ánh mắt khinh miệt quen thuộc từ đám gia nhân—thứ ánh nhìn đã bám riết lấy tôi suốt hơn mười năm qua như một lời nhắc nhở về vị trí “rác rưởi cao quý” của tôi trong căn nhà này.
Băng qua khoảng sân rộng, tôi tiến đến cổng chính, nơi một cỗ xe ngựa sang trọng đang chờ sẵn. Trên cửa xe được khảm biểu tượng của học viện hoàng gia Arita: một bông hoa xạ hương đỏ rực được ôm trọn bởi một con phượng hoàng lửa. Theo ngôn ngữ loài hoa thì xạ hương là biểu tượng của lòng dũng cảm và sức mạnh, còn phượng hoàng thì tượng trưng cho sự bất diệt và cao quý. Phải nói rằng đây là một biểu tượng đầy tính “marketing cảm xúc”—ý tôi là, vừa nhìn vào đã thấy mùi vĩ đại phả thẳng vào mặt rồi.
Lý do học viện phải tự cử xe tới đón chúng tôi thì cũng hợp lý thôi: vì Arita là nơi mà cả quý tộc và dân thường có tài năng đều có thể theo học, nên để tránh sự phân biệt giai cấp quá lộ liễu, họ cấm học sinh quý tộc dùng xe riêng. Tuy nhiên, để đảm bảo an toàn cho con cháu của các gia đình quý tộc cao cấp, một tiểu đội cận vệ hoàng gia tinh nhuệ của Solvania luôn tháp tùng theo sau chúng tôi. Ở thời đại nơi sự phân hóa tầng lớp giai cấp vẫn còn hiệu hữu thì một ngôi trường có thể tạo ra sự bình đẳng trong môi trường học đường như này quả thật là rất hiếm. Tuy nhiên kể cả như vậy thì họ cũng không hoàn toàn thoát khỏi sức mạnh của giai cấp quý tộc.
Nói thật, tôi cũng chẳng trông chờ gì vào sự “công bằng” của thế giới này. Nhìn bộ đồng phục tôi đang mặc là đủ hiểu: dệt bằng vải ma thuật cao cấp, được yểm sẵn các loại ma thuật hỗ trợ như chống đao kiếm, giảm sát thương phép, tăng cơ động... và cả những chức năng xa xỉ như điều hòa thân nhiệt bốn mùa. Một bộ như thế, một gia đình nông dân bình thường phải nhịn ăn nhịn mặc nửa đời may ra mới đủ tiền mua. Đúng là trong tất cả những thế lực thao túng bóng tối, nếu phải chọn một cái tên xứng đáng là Chúa Tể thực sự thì tôi xin cúi đầu gọi: Tiền-sama.
Khi vừa tiến tới gần cỗ xe ngựa, người đánh xe mở cửa ra đồng thời cúi chào và đưa tay mời tôi lên xe một cách vô cùng thanh lịch. Trên xe, Maria đang chăm chú đọc sách với vẻ mặt nghiêm túc. Có vẻ như đó là cuốn - thuật giả kim- của Nicolas Flamel. Một lựa chọn không tồi. Có thể nói đó là một trong những cuốn sách hiếm hoi có góc nhìn khách quan và độc đáo về giả kim thuật—một bộ môn vốn thường bị bọc trong lớp vỏ huyền bí rẻ tiền hoặc thần thoại hóa quá đà.
Sau vài năm, Maria giờ đã thực sự trưởng thành. Không chỉ trở thành một pháp sư cực kỳ tài giỏi so với độ tuổi, em ấy còn trở nên vô cùng xinh đẹp. Đôi mắt xanh trong vắt như nước biển Địa Trung Hải ngày nào, từng ánh lên vẻ ngây thơ, giờ đã trở nên lanh lợi và sắc sảo. Làn da trắng hồng, bờ môi đỏ mọng quyến rũ, mái tóc vàng óng mượt được buộc gọn gàng sau gáy.
Ngay khi nhìn thấy tôi, Maria lâp tức bắn cho tôi một ánh nhìn khinh thường. Một luồng khí lạnh như băng từ người em toát ra, mang thông điệp rõ ràng đến rợn người: "Đừng có lại gần, đồ sâu bọ." Lời cảnh báo âm thầm nhưng sắc bén ấy khiến tôi lạnh cả sống lưng. Sau đó, em ấy thản nhiên quay trở lại với cuốn sách trên tay như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Gượng gạo leo lên xe, tôi ngồi xuống hàng ghế đối diện Maria rồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ vài phút sau, cỗ xe bắt đầu lăn bánh. Khung cảnh thành phố yên bình lướt qua ngoài cửa sổ như những thước phim quay chậm—nhẹ nhàng, đều đặn và có phần thi vị.
Là một con người hiện đại từng sống trong thời đại công nghệ rực rỡ với smartphone và internet, việc bị chuyển sinh đến một thế giới trung cổ thế này khiến tôi không khỏi cảm thấy buồn chán mỗi khi có thời gian rảnh rỗi. Ngoài việc đọc sách, tôi phát triển thêm một thú vui khác: quan sát.
Sherlock Holmes, vị thám tử lừng danh, đã từng nói với người cộng sự của mình, bác sĩ Watson rằng: “Watson thân mến, anh chỉ nhìn thôi chứ chưa hề quan sát.”
Quả đúng như vậy. Khi con người ta chỉ nhìn, ta sẽ dễ dàng bỏ lỡ những chi tiết quan trọng. Chỉ khi thật sự quan sát, thế giới mới hé lộ những điều thú vị ẩn giấu.
Tôi quan sát tất cả—từ những hành động nhỏ nhất của lính canh thành phố, những đứa trẻ đang chơi đùa, cách các tiểu thương rao hàng và kể chuyện, cho đến cả những chú chim nhỏ hót vang trên cành cây. Mỗi ngày, tôi lại tích lũy thêm một ít kiến thức, khám phá thêm những điều mới mẻ và sống động từ thế giới xung quanh.
Giữa lúc tôi vẫn mải mê chiêm nghiệm, bất chợt, một làn hương mát lành lan tỏa khắp khoang xe—một sự kết hợp tuyệt vời giữa cam chanh, táo xanh, và chút thoang thoảng của hương hoa nhè nhẹ. Mùi hương ấy mang đến cảm giác thư thái, dễ chịu lạ thường. Tôi thoáng nghĩ: không ngờ người đánh xe lịch thiệp kia lại tinh tế đến mức chọn loại nước hoa có hương thơm nữ tính và trẻ trung như vậy cho khoang xe.
…Mà khoan, tôi có đang tưởng tượng không? Mùi hương ấy dường như đậm hơn ở phía Maria thì phải?
‘Chẳng lẽ... em ấy dùng nước hoa?’
Ý nghĩ đó lướt qua tâm trí tôi như một cơn gió nhẹ, nhưng rồi tôi lập tức bác bỏ nó. Những loại nước hoa có mùi hương như thế này thường chỉ lưu lại trong khoảng sáu đến tám tiếng. Trong khi đó, quãng đường đến học viện sẽ mất gần một ngày. Nếu Maria định xức nước hoa để gây ấn tượng với ai đó khi đến nơi, thì bây giờ vẫn còn quá sớm. Hơn nữa, em ấy cũng rất hiếm khi dùng nước hoa, kể cả trong những buổi dạ tiệc quan trọng.
‘Hay là… vì đi cùng tôi nên em ấy mới dùng?’
Ý nghĩ ấy vừa hiện ra liền khiến tôi phì cười. Thật đấy, Lyon à, mày đúng là tên mộng mơ! Người em gái luôn tìm cách tránh xa mày, lại phải bận tâm tới chuyện đó ư? Thôi nào, thà tin con lợn biết bay còn hợp lý hơn!
Tôi lắc đầu cười khổ, gạt đi những suy nghĩ ngốc nghếch rồi tiếp tục hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
...
Ơ?
Có... một con lợn đang bay thật kìa?!


2 Bình luận