• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 22: hoàng anh trong chiếc lồng thủy tinh

4 Bình luận - Độ dài: 2,341 từ - Cập nhật:

Xe ngựa của chúng tôi đã khởi hành từ lúc trời còn tờ mờ sáng, và giờ đây, khi mặt trời đã đứng bóng, đoàn xe cũng dừng chân nghỉ ngơi tại một thị trấn nhỏ có tên là Baals – tọa lạc ngay sát biên giới với Solvania. Một nơi đẹp và yên bình đến lạ. Thị trấn nằm vắt ngang vùng đồng bằng, bên cạnh con sông dài như dải lụa bạc uốn quanh, chia cách hai quốc gia.

Ấn tượng sâu đậm nhất trong tôi về Baals chính là cảm giác... ấm áp. Không chỉ bởi khí hậu dễ chịu, mà còn bởi gam màu rực rỡ phủ lên toàn bộ thị trấn – từ mái ngói, tường nhà, đến khung cửa và những ban công nhỏ xinh – tất cả đều khoác lên mình sắc đỏ, cam, vàng và hồng nhạt. Ngay khi bước qua cánh cổng đá phủ đầy rêu của bức tường thành cổ kính, tôi đã thấy con đường lát đá phẳng phiu hiện ra trước mắt, băng qua khu chợ nhộn nhịp, dẫn thẳng tới quảng trường chính của thị trấn. Những ngôi nhà nhỏ xếp san sát nhau, tỏa ra không khí tĩnh lặng đầy hoài niệm – một cảm giác hoàn toàn đối lập với thủ đô Holmet náo nhiệt. Gió thu dịu dàng thổi qua, mang theo hương thơm mơ hồ của một loài hoa lạ khiến tôi bất giác dừng bước, hít một hơi thật sâu.

Không khí trong lành, con người thân thiện, và nét đẹp mộc mạc của nơi đây chắc hẳn sẽ khiến bất kỳ lữ khách nào từng đặt chân tới cũng phải lưu luyến khôn nguôi.

Sau khi ghé vào một quán ven đường và tự thưởng cho mình một suất thịt nướng thơm phức cùng cốc sữa nóng hổi, cái bụng đói meo của tôi cuối cùng cũng được xoa dịu. Được tiếp sức thành công, tôi lại bắt đầu chuyến phiêu lưu mini của mình, rong ruổi qua từng con hẻm nhỏ quanh co để khám phá mọi ngóc ngách của thị trấn.

"Uầy… cái gì cắn mình thế nhỉ?" – Tôi giật nhẹ tay khi cảm thấy một nhát chích nhói.

Một con bọ nhỏ vừa đốt tôi xong thì lập tức bay vụt lên cao, nhanh như thể đã được huấn luyện từ trước.

Nhưng rất tiếc cho nó, tốc độ phản xạ của tôi nhanh hơn thế nhiều.

bép

Hai ngón tay ma lực khép lại, kẹp dẹp lép con bọ giữa không trung.

Tôi tập trung, đẩy rào chắn ma lực dưới da lên. Một dòng chất lỏng màu tím đen trào ra từ vết cắn.

"Yep, có độc thật…" – Tôi lẩm bẩm. "Dị giới đúng là không bao giờ thiếu sự bất ngờ."

Nếu bạn đang thắc mắc tại sao tôi – Lyon Batenberg, con trai cả của gia đình công tước trứ danh – lại lang thang một mình đến mức bị côn trùng độc tấn công mà chẳng có đến một vệ sĩ bên cạnh… thì, hãy để tôi tua lại một chút, trở về thời điểm xe ngựa dừng lại ở cổng thị trấn.

Người đánh xe vừa cho xe dừng thì một người lính, có vẻ là chỉ huy đội hộ tống, bước tới, nhẹ nhàng gõ cửa xe rồi kính cẩn nói:

"Thưa ngài Lyon, bá tước Goodman, người cai trị vùng đất này, rất tiếc vì đã không thể tham dự sinh nhật của quý cô Maria vào tuần trước. Nay biết tin quý cô ghé thăm Baals, ngài ấy mong muốn được gặp riêng quý cô Maria để gửi lời xin lỗi chân thành của mình. Phiền ngài có thể… xuống xe một lát được không ạ?"

Tôi mỉm cười gật đầu:

"À, tất nhiên rồi."

Tôi không ngây thơ đến mức không hiểu ẩn ý trong lời nói ấy. Dù tôi có tỏ ra vụng về đến đâu thì thông điệp ấy cũng đã quá rõ ràng: không ai muốn tiếp đón một tên vô tích sự, bị gia tộc ruồng bỏ – ngay cả khi hắn là con cả của một công tước.

Thật ra tôi còn ngạc nhiên khi anh ta vẫn nói chuyện với tôi một cách lịch sự như thế.

"Vậy nhé Maria, hẹn gặp em sau."

Tôi vẫy tay chào Maria. Đáp lại tôi, như thường lệ, chỉ là một ánh nhìn lạnh như băng.

Bước xuống xe, người đội trưởng đưa tôi một ít tiền lẻ và nói:

"Sau khoảng hai tiếng nữa, chúng tôi sẽ đợi ngài ở cổng phía đông thị trấn. Mong ngài đến đúng giờ."

"Ta hiểu rồi." – Tôi gật đầu, và đứng đó, lặng nhìn chiếc xe ngựa dần khuất bóng cuối con đường.

Không một vệ sĩ, không một hộ vệ.

Thậm chí họ còn không buồn cử một lính gác theo tôi cho có lệ.

Nhưng nhờ vậy, tôi lại được tự do khám phá, lang thang như thế này. Thành ra cũng không tệ lắm.

Giờ thì còn khoảng một tiếng nữa…

Mình nên làm gì đây nhỉ?

***********************

Ngay khi người anh trai ngu ngốc kia rời khỏi xe, Maria nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống đùi — thứ đã được cô lật đến trang cuối từ rất lâu, nhưng vẫn giữ nguyên trong tay như một lớp mặt nạ mỏng manh để giấu đi cơn giông đang cuộn trào bên trong.

Đây là lần đầu tiên sau ngần ấy năm… cô lại được gần Lyon đến vậy.

Khoảng cách chỉ là một khoang xe… nhưng cảm giác như cả một đời người đã trôi qua kể từ lần cuối cùng họ đứng bên nhau.

Khuôn mặt đó — vẫn đáng ghét như ngày xưa. Vẫn là ánh mắt mang vẻ lơ đãng như thể mọi thứ xung quanh chẳng hề quan trọng. Nhưng… liệu trong đôi mắt ấy có còn giữ lại chút gì từ những ngày đã cũ?

Hay anh ấy… đã quên sạch mọi chuyện rồi?

Quên rằng họ từng là hai đứa trẻ nắm tay nhau chạy khắp vườn hoa phía sau dịnh thự. Quên cả những buổi tối cùng nhau trốn dưới bàn ăn, lén chia nhau chiếc bánh ngọt đầu bếp cất giấu.

Và… quên luôn cả lần đó.

Hình ảnh cũ rách như bức tranh nhàu nhĩ bất ngờ bị gió quật tung, những ký ức mà cô tưởng chừng đã khóa chặt trong chiếc rương quá khứ giờ đây lại ào ạt trỗi dậy — như thể chỉ cần một vết nứt nhỏ, chúng sẽ lập tức xé toạc những lớp vải mỏng manh cô đã dùng để khâu vá trái tim mình suốt bao năm qua. Đó là những ngày Maria còn rất nhỏ. Tại một chiếc chòi cũ kĩ sau vườn, nơi ánh nắng dịu dàng luôn rọi xuống từng đốm sáng nhảy múa trên mặt đất. Đây từng là điểm hẹn gặp bí mật của hai người và cũng là sân khấu cho những cuộc phiêu lưu tưởng tượng mà hai anh em cùng nhau vẽ nên.

Lyon khi đó luôn ngồi xếp bằng trên nền gạch cũ, giọng trầm và chậm rãi kể cho cô nghe về những vương quốc xa xôi, những vị anh hùng không tên, những hành tinh bay lơ lửng giữa hư không. Dưới ngòi bút vô hình của anh, thế giới trở nên rộng lớn, kỳ diệu, và không còn giới hạn nào là không thể vượt qua.  Cô bé Maria năm đó thường ngồi im lặng bên cạnh anh, mắt mở to, bàn tay nhỏ bé bám chặt gấu áo người anh trai như sợ chỉ cần lơ đãng một giây thôi, thế giới kia sẽ vụt biến mất. Lúc đó, cô chẳng hiểu tại sao các gia nhân lại luôn tìm cách ngắt lời, kéo cô đi, trách móc Lyon bằng ánh mắt lạnh lùng và khinh rẻ khi cô muốn nói chuyện với anh ấy. Nhưng trong tâm hồn trẻ thơ của cô, những điều đó chẳng thể làm phai mờ cảm giác ấm áp mỗi khi ngồi cạnh anh trai mình.

Lyon… là người đầu tiên chỉ cô cách dùng kính lúp để nhìn rõ cánh bướm, là người ghé sát tai lắng nghe khi cô thì thầm về những giấc mơ kỳ lạ, là người lau nước mắt cho cô bằng tay áo khi cô ngã trầy đầu gối — rồi nghiêm túc giảng giải vì sao máu có màu đỏ.

Những ngày tháng ấy không kéo dài được bao lâu.

Càng lớn, cô càng bận rộn với các bài học, các lễ nghi, những bữa tiệc nhàm chán. Còn Lyon — không ai nhắc đến nữa, như thể anh chưa từng tồn tại. Như thể kỉ niệm giữa hai người dường như chỉ là một ảo mộng của tâm hồn trẻ thơ của cô. Ngay cả bây giờ, những kỉ niệm và ký ức về những tháng ngày tươi đẹp ấy cũng đang dần phai nhạt trong tâm trí Maria.

Nhưng... ký ức năm cô chín tuổi vẫn sống động như thể chỉ vừa hôm qua.

Bởi trong cái ngày hôm ấy — cái ngày định mệnh ấy — không phải cha cô, không phải cận vệ hay bất kỳ ai khác, mà chính Lyon, anh trái cô là người đã kéo cô ra khỏi bóng tối.

Non nớt, nghịch ngợm và tò mò với mọi thứ — đó là tất cả những gì hình dung về Maria thuở nhỏ.

Cô luôn được cha cưng chiều như một nàng công chúa sống giữa lồng kính pha lê. Mỗi lần chỉ cần hé miệng ước ao điều gì, thì dù là bộ váy mới ra từ xưởng may nổi tiếng nhất thủ đô, hay một viên hồng ngọc hiếm có trong phiên đấu giá quý tộc — chỉ cần Maria thích, cha cô đều có cách biến nó thành hiện thực.

Thế nhưng… điều mà cô bé Maria khi ấy khao khát lại không phải những viên đá lấp lánh hay những chiếc váy dài như mộng.

Thứ cô thật sự muốn — là được bước ra khỏi cái thế giới được vẽ sẵn ấy.

Từ ô cửa sổ phòng mình, mỗi buổi chiều Maria lại ngồi ép má vào khung kính lạnh, đôi mắt tròn long lanh như hồ nước trong suốt, chăm chú dõi theo từng đoàn người qua lại phía xa. Tay cô gõ nhè nhẹ lên mặt kính như thể đang gõ vào cánh cổng của một thế giới khác — nơi cô không thể chạm tới.

Ngày ấy, mỗi lần cô ngỏ ý muốn ra ngoài, cha lại chỉ mỉm cười dịu dàng, cúi xuống xoa đầu cô và lặp lại một câu chẳng bao giờ thay đổi:

“Thế giới ngoài kia… vẫn còn quá nguy hiểm cho một đóa hoa chưa kịp nở như con.”

Khi ấy Maria không hiểu vì sao mình lại bị giữ lại như vậy. Cô chỉ cảm thấy câu nói ấy giống như một sợi xích vô hình buộc quanh cổ chân mình, kéo cô trở lại sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo mỗi khi mơ về bầu trời tự do.

Và rồi — vào một buổi sáng có nắng — khi những người lính gác thay ca chậm trễ trong chốc lát, cô đã lặng lẽ bước đi bằng đôi chân nhỏ bé của mình. Đi qua cánh cổng mở to của dinh thự gia tộc Batenberg.

Đó là lần đầu tiên cô chạm vào cánh cửa tự do để có thể thoát khỏi thứ không gian ngột ngạt và hào nhoáng hằng ngày mình sống.

Tiếng rao nháo nhác, mùi gia vị cay nồng từ các gánh hàng rong, tiếng vó ngựa đập đều đều lên con đường đá — tất cả ào ạt xông vào cô như những con sóng mặn mòi. Mọi thứ sống động đến choáng ngợp. Cô bé chạy theo từng nhóm người, dừng lại trước từng quầy hàng, bàn tay nhỏ bé quơ quào chỉ trỏ, miệng không ngừng hỏi han những điều mới mẻ.

Thế giới ấy… giống hệt những trang truyện cổ tích mà cô từng đọc, chỉ khác là lần này — cô là nhân vật chính của câu chuyện.

Cho đến khi một bàn tay lạ hoắc kéo phắt cô vào một con ngõ tối.

Mọi thứ xảy ra nhanh đến nỗi Maria thậm chí không kịp hét lên.

Hai gã đàn ông đứng chắn trước mặt cô. Khuôn mặt của chúng giống hệt nhau — chỉ khác là một tên có vết sẹo sâu hoắm trên má phải, tên còn lại thì vết sẹo nằm bên trái. Ánh mắt của họ không mang theo chút tia sáng nào, chỉ là thứ ánh nhìn trơ trẽn, khát máu — như sói nhìn thấy thỏ con lạc bầy.

“Không ngờ tiểu thư Maria nhà công tước lại tự mình dâng đến tận miệng thế này.”

Tên bên trái cười, giọng khàn đục như rít qua cổ chai vỡ.

“Lần này lập công lớn rồi. Sếp sẽ thưởng hậu hĩnh cho xem.”

Tiếng cười bẩn thỉu vang lên. Chúng cười, còn Maria run rẩy lùi lại, đôi chân va vào nhau đến nỗi không thể bước nổi.

Cô chưa kịp mở miệng thì một chiếc khăn trắng đã úp vào mặt.

“Mm! Mmm!”

Mùi hương ngòn ngọt và nồng nặc tràn vào mũi. Đầu óc cô quay cuồng. Cô vùng vẫy, tay đập vào cánh tay rắn như thép của kẻ bắt giữ mình. Nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Như một con rối mất dây, sức lực dần bị hút cạn.

Và trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối — cô nhìn thấy gương mặt ấy.

Một dáng người trẻ tuổi đứng ở đầu con hẻm quan sát tất cả.

Đôi mắt màu nâu ấy… quen thuộc đến nỗi khiến cô khóc ngay cả khi đã mất ý thức.

Lyon.

Anh trai của cô.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

CHỦ THỚT
AUTHOR
Ơ đùa? Đang edit chương xong nhận ra chương được đăng từ bao h cmnr??? vcl ae thấy hết nhục nhã quá.
Xem thêm
Càng ngày càng nhân vật chính
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
nah cốt truyện chính đã bắt đầu đâu :3 dc r để hôm nay cố speed run xem tới dc đoạn nhân vật chính xuất hiện không nha.
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Do cố gắng làm bom chap cho mn nên tôi viết chỉ edit lại 1 lần. Nên có gì sai sót mong ae chỉ dùm nha.
Xem thêm