Người Giấy
Xám Suzuri Muri; Thỏ Edu; July D Ami; KanameRan; Mèo ú Nu; Dung/Ne; Akira; Nhĩ Lộ; Tô Dương; Hualian; SunSoo; Brownie; Gà Khâm
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1. Kẻ mang ủy thác

Chương 1: Giao kèo

9 Bình luận - Độ dài: 7,406 từ - Cập nhật:

Trong đêm tối tĩnh mịch, giao kèo của họ đã bắt đầu từ một lời nguyền.

●▬▬▬๑۩۩๑▬▬▬●

Trong căn hộ nhỏ trên tầng cao của một khu chung cư vắng người, bóng tối bao trùm toàn bộ gian phòng chưa đầy mười mét vuông. Ở góc tường trơ trọi, một tấm gương lớn hình bầu dục bật sáng một cách kỳ quái. Ánh sáng vàng nhạt len qua từng đường viền đồng khảm hoa văn tinh tế, soi rọi dáng hình của kẻ đứng đối diện. Đứng trước mặt gương ấy là một gã đàn ông khoác chiếc mũ hoodie trùm kín đầu. Người đó cho tay vào túi áo, chú mục vào tấm kính sáng rực. Thế nhưng, hình ảnh phản chiếu lại từ gương soi không phải là dáng hình của gã, mà lại là của một chàng trai khác.

Max gỡ mũ trùm của áo hoodie xuống. Gương mặt gã được che khuất bởi một chiếc mặt nạ plastic có ngũ quan tựa như một ông già gần năm mươi tuổi. Thứ vật liệu dán lên mặt đó chỉ làm gã thêm kỳ quái. Đôi mắt xanh lục bén như một con diều hâu, thỉnh thoảng nhìn con tin trong gương một cách suồng sã. Lời lẽ của gã luôn cố dịu như mật mía ngọt ngào trên thứ chất giọng trầm khàn chỉ làm người nghe dựng đứng từng lông tơ.

Nhận thấy ánh mắt tím đen của người bị bắt giữ dần lấy lại ý thức, gã bèn cất giọng:

“Hoàng tử, như việc chúng ta đã thỏa thuận, cô gái ở hành tinh này chính là công chúa Miyuki. Cậu có nhiệm vụ phải tiếp cận con bé và khiến nàng ta rơi vào tình yêu. Chỉ khi cô gái ấy phải lòng với cậu, thì phong ấn Vô Minh mới thực sự được phá giải.”

“Biết rồi.” Kẻ trong gương nói bằng chất giọng lạnh tanh, hệt như một con búp bê sứ tinh xảo vô cảm.

Hoàng tử Saito Ken là kẻ bị giam giữ trong lớp kính bí bách. Đó là một thanh niên có đôi mắt tím lặng sâu hút như thể chứa một hành tinh vừa bị hố đen nuốt chửng. Mái tóc của cậu màu nâu hạt dẻ, rũ xuống qua tai. Trông Ken tựa như là một nhân vật được họa bằng những nét vẽ trau chuốt, nhưng lại nén chặt biểu cảm của mình đến từng cái chớp mi. Không biết là tỉnh hay mơ, nhưng cậu ta cứ ngơ ngác như vừa trải qua một giấc mơ miên viễn. Chàng hoàng tử ấy đã bị gã đàn ông đứng bên ngoài gương đóng gói như một kiện hàng, rồi gửi tới một hành tinh lạ hoắc. Đã vậy, còn bị lão điên đó ném cho cái nhiệm vụ đốn mạt là đi quyến rũ công chúa – yếu nhân mà chính gia tộc Saito của cậu đã mang tới hành tinh này vào mười sáu năm trước.

Vị hoàng tử đã mất đến mấy tháng ròng để thâm nhập đến lòng địch, chịu dựng khuất nhục trước bao nhiêu giày vò của gã Max. Và bây giờ, mọi chuyện đã được đi vào trật tự mà cậu tính toán. Ken đã buông xuôi cho lão pháp sư kia tin là cậu đã bị ông ấy thuyết phục thành công. Mặc dù vậy, bản thân cậu vẫn không ngừng tự trách mắng mình. Đê tiện chết đi được!

Trước dáng vẻ phục tùng của chàng trai, Max vui vẻ ra mặt, ông ta nâng giọng ngợi khen:

“Ha, trông cậu hiểu chuyện vậy tốt hơn nhiều đấy!”

“Tôi có một thắc mắc.”

“Nói đi!”

Saito Ken giương mắt nhìn thẳng vào kẻ bên ngoài gương, bắt đầu giở ra tiểu xảo moi thông tin cần thiết. Cậu biết gã ấy sẽ không từ chối nếu như con tin của gã đã chịu quy hàng. Âm thanh thốt ra từ từ, nhưng mang theo sự thăm dò thầm lặng:

“Ông có thể cho tôi biết toàn bộ sự thật về việc vì sao phải hiến tế công chúa ấy không? Gia tộc của tôi chỉ nhận được lệnh bảo vệ, nếu nàng ấy vong mạng nghĩa là chúng tôi đã bội ước với nữ hoàng.”

“Hoàng tử đang áy náy sao? Tiếc thật, nếu ngài không hi sinh quá sớm, ắt là sẽ là một trữ quân tài đức đó!” Lão Max nói bằng giọng đá đểu.

“Nếu ông không kể rõ, tôi sẽ không làm.” Ken khoanh tay lại, mắt hờ hững nhìn xuống kẻ có khuôn mặt nhựa cứng đờ kia, chờ đợi lão nhả ra tin tức đáng giá.

“Được rồi, lão nô sẽ nói hết những gì ta biết. À… chúng ta bắt đầu về chuyện của Đức ngài Thần thụ đã cứu thế vào hơn một nghìn năm trước nhỉ?”

Saito Ken nhướng mắt, không ư hử, chỉ nhẫn nại lắng nghe.

Và rồi, gã pháp sư tà phái kia bắt đầu kể lại những chuyện cũ đã xảy ra trong quá khứ của đất nước Baridi – nơi đã sinh ra Saito Ken.

Thật ra vị hoàng tử này đã nghe đủ nhiều, hiểu đủ sâu về những chuyện nội bộ trong quốc gia. Do vậy, đối với mấy chuyện truyền thuyết xưa cũ về thánh thần, não của Ken đã tự động lược giản. Cậu chỉ chú tâm đến đoạn khi Max kể đến chuyện nội chiến của Baridi và thay đổi vương triều vào mười mấy năm trước.

Lúc ấy Saito Ken quá nhỏ để nhớ hết mọi chuyện, thậm chí còn suýt là một nạn nhân trong trận đảo chính kia. Cuối cùng, sau hàng loạt hỗn loạn và bình định, gia tộc Saito chính thức bước lên hoàng vị để kế thừa ngôi vị mà nữ hoàng để lại. Saito Ken trở thành hoàng tử của triều đại mới.

Cậu chỉ biết chuyện cũ qua các buổi họp kín của gia tộc và sau khi đọc lại những lời di chúc của nữ hoàng về đứa con gái. Tất cả với Ken chỉ là những dòng văn bản lạnh lùng và những ký ức mờ nhạt trong lúc binh biến. Sau cùng, gia đình cậu đã tuân thủ với vị nữ hoàng tiền triều sẽ bảo vệ con gái của bà cho đến khi trưởng thành. Và nàng ta đã được các vị đại pháp sư mang đi khỏi hành tinh từ ấy.

Nhớ đến đây cậu hoàng tử thoáng giật mình. Hình như... mình đã không còn oán hận khi hồi tưởng về chuyện bị ép chết để bước vào kế hoạch này. Ánh mắt người thanh niên dời đến kẻ ngoài gương, Max đang nói huyên thuyên thì đột nhiên khựng lại vì tiếng khục khặc của cơn ho bộc phát.

Nhìn dáng vẻ sốt ruột và tiều tuỵ của lão, Ken đoán gã đang muốn rời khỏi chốn này lắm rồi. Nhưng đích đến dịch chuyển tại hành tinh đã bị nhà Saito khóa từ lâu. Nếu không có pháp sư dòng Saito dẫn lối thì đừng mơ quay lại. Gã cần một tộc nhân Saito cùng đồng hành để trở về, thế nên mới có màn giam cầm bẩn thỉu này.

Người thanh niên di dời tầm nhìn về phía sau kẻ bắt cóc, cố gắng hình dung ra bố cục của căn phòng. Trong những tình báo mà nhà cậu nhận được đã xác định có một tà phái pháp sư đã lẻn được theo trận dịch chuyển đến Trái Đất. Trước mặt cậu, lão già kia vẫn khăng khăng giấu đi dung mạo của mình. Có lẽ người này đang dần khánh kiệt, vì vậy mới vội vã đưa ra quyết định liều lĩnh là bắt hoàng tử Saito Ken. Xui cho lão, ngoài việc nhận lệnh đón cô bé kia, cậu còn “tiện thể” nhận luôn cả nhiệm vụ dẫn độ tên quái nhân này cùng về.

Lão ta đánh hơi được chuyện nhà Saito sớm muộn gì cũng sẽ phải cho thêm người đến đây. Để tránh bị sở hở, Ken còn phải tự tạo nên một cái chết lâm sàng và hôn mê suốt mấy năm ròng để chờ đồng bọn của gã đến bắt đi. Sở dĩ ông ta chọn cậu vì dòng máu tím có khả năng chịu đựng nổi từ trường của hành tinh này. Dù đã lường được mức độ đau đớn, nhưng Ken cũng không ngờ là nó dữ dội đến vậy.

Thứ sức nặng cứ nén chặt như búa tạ, dội thẳng vào vỏ não. Saito Ken nhăn nhó, tay đập vào trán mình, cố không thốt lên tiếng rên rỉ.

Vẻ thống khổ này không phải giả. Chàng trai lặng người thăm dò thứ sức ép kì quái đang tác động vào cơ thể mới của mình. Tay chân nặng nề như treo chì làm mọi cử động trở nên chậm chạp, thêm cơn choáng nhẹ chao đảo luôn xuất hiện trong đầu. Khó chịu thật! Cậu cắn răng chịu đựng. Cảm giác xây xẩm từng chút một kéo đến khiến lời nói của gã đàn ông kia càng lúc càng lùng bùng trong ốc tai, tựa như cả người đang bị dìm xuống nơi đáy hồ lạnh lẽo.

Rốt cuộc Max đã chịu kể xong câu chuyện dài hơi. 

Lắng nghe hết một mạch, hoàng tử trẻ cũng đã thu được những chuyện đáng để lưu ý. Cậu ta không cố chen vào, hiếm khi lão già ấy cao hứng kể, biết được càng nhiều chuyện thì càng đáng giá. Saito Ken dặn lòng sẽ phân rã khối dữ liệu quý báu này từng chút và lựa chọn thời điểm an toàn để gửi cho đồng minh.

Max nói đến miệng đắng lưỡi khô. Lão niệm thuật để lấy ly nước đang đặt từ trên bàn làm việc sau lưng mình tới, tu một ngụm. Trong gương, hoàng tử vẫn im lìm không cạy được một lời làm gã ta có hơi thất vọng. Ranh con này hoặc là không nói nửa lời, hoặc là mở miệng câu nào là đanh đá câu đó. Lão cũng không mấy chờ mong gì, miễn là nó đừng có sinh sự ngang ngược là được.

Một khoảng lặng trôi qua, rốt cuộc hoàng tử trẻ tuổi cũng thở dài, gật đầu. Rất khẽ. Nhưng đủ để định đoạt mọi thứ.

Bởi vì gã pháp sư kia đã hòa hoãn cho cậu quá nhiều tin tốt đẹp, nên Ken đoán ra gã không dễ gì thả cho cậu đi gặp công chúa thuận lợi. Ắt rằng lão ta sẽ tìm cách quản thúc hành động của mình! Ken nghĩ thầm. Sau đó, vị hoàng tử hướng mắt về phía Max, nói:

“Được rồi, tôi sẽ làm. Nhưng đừng ép tôi phải động lòng. Đó không phải là mẫu người mà tôi thích! Huống hồ… việc này hèn hạ như vậy, tôi không dao động nổi."

"Không, phải yêu thật!" Max lắc đầu, nghiêm khắc nhắc. "Cậu hiểu quy luật của phong ấn hơn ai mà?"

Bờ vai hiên ngang của vị hoàng tử chỉ nhún nhẹ thay cho ý tứ phản đối của mình.

Kẻ bắt cóc thu nét ôn hòa mở chớm nở, lập tức cằn nhằn:

"Ngài bướng quá. Nếu khó quá thì... hãy bán linh hồn cho tôi để đổi lấy quyền năng đi quý ngài! Có phép thuật thì mấy cái mị thuật hay bùa lú của cậu mới cứu vãn được!"

"Không!" Ken từ chối ngay. "Tôi tự có cách của mình."

"Cách gì khi cậu chẳng còn tẹo pháp thuật nào?"

"Bán linh hồn để chuộc sức mạnh của mình? Vô lý!"

Trước biểu cảm chống cự của cậu trai non trẻ chỉ làm cho ông già kia cười ngất. Vừa cười sảng khoái xong, ánh mắt của gã đã trở nên ác nghiệt, giọng gằn mạnh hơn:

"Hoàng tử, cậu không có thân xác, linh hồn chỉ có chút ít năng lượng từ máu linh hồn để duy trì. Nếu không nhanh chóng hoàn thành và về cố hương sớm thì sẽ tan hồn thật đấy!” Ánh mắt của Max hạ thấp, chậm rãi nói thêm.

“Ông lo cho tôi hay là lo cho gì khác? Cho quốc gia? Hay là… cho ông?”

“Đương nhiên là vì hoàng tử và đất nước rồi! Lão nô đã trung thành với Baridi mấy chục năm qua, giờ... tình hình đất nước nghiêm trọng thế, hiến tế một con bé không có danh tính thì ai mà biết chứ?” Hễ thấy Saito Ken hoài nghi là cái miệng bôi mật kia lại hoạt động.

"Không danh tính thì nó cũng là một mạng người!"

"Hoàng tử, nếu chỉ cần một sinh mạng, nếu tôi có năng lực của công chúa Miyuki, tôi cũng nhất định hi sinh cho quốc gia này." Lão đàn ông kia vẫn tiếp tục giảo biện. "Ngài làm sao mà để người ta cảm thấy tự hào khi được chết vì đất nước thì mới là hay chứ?"

Khuôn mặt chàng trai trầm ngâm không rõ biểu cảm. Cậu rõ mười mươi cái bộ điệu vờ vịt nhân danh chính nghĩa của tên già ấy hơn ai. Nhưng lão ta thao túng cũng mượt thật, Ken sợ rằng cứ nghe mãi thì cũng bị cái kiểu đon đả đó lừa phỉnh mất. Não cậu như có một tiếng rít dài kéo ngang qua, âm thanh đó khiến tai cậu buốt nhói và lồng ngực cứ như bị một chiếc dùi trống nện từng nhịp một thùm thụp. Cậu ấy cố tập trung suy nghĩ nhưng mờ mịt. Trí nhớ đã xáo trộn hỗn độn vì hậu quả của cơn kích động tâm thần mà tên pháp sư điên kia gây ra cho cậu trong một thời gian dài.

Lặng người một lúc lâu mới bình tĩnh được, trong một thoáng tỉnh táo giữa cơn ngây dại, Saito Ken sực nhớ đến một âm thanh từ ký ức vọng về. Sugimoto Jiro – người bảo vệ công chúa do họ nội của nàng cử đến từng nghiến răng cảnh cáo cậu:

“Đại tá, moi tim một người là tội ác cả đời cậu sẽ không rửa sạch đâu. Tôi chấp nhận làm đồng lõa với cậu là vì tôi tin đạo đức cậu. Hãy dùng năng lực và một phần linh hồn của cậu tạo lại cho "cô ấy" một trái tim. Đây là giới hạn mà tôi chấp nhận. Ngài nhớ đấy Đại tá!”

Tựa như lời nói điềm tĩnh và đôi mắt nâu vàng của Jiro trong hồi ức vẫn luôn quẩn quanh, căn dặn Ken luôn phải giữ vững phòng tuyến tâm lý của mình.

Vị hoàng tử bị một cú nhói đau trong tâm trí, vùng da trên trán cau lại một chút. Cậu đã nhận lệnh bắt giữ tên pháp sư hắc ám và cũng thực sự cần trái tim của nàng công chúa để cứu vương quốc. Bây giờ đứng trước mặt là tên tội phạm mà hoàng tử mất đến hai năm mới giăng bẫy được. Cậu thừa biết chỉ cần cậu nghe theo lời lão ta moi tim con bé thì cậu sẽ bị Jiro bóp chết.

Ken siết chặt bàn tay, thoáng nhớ đến người thanh niên ấy trong ký ức của mình. Có một chuyện Ken đã làm lệch đi trong kế hoạch này đó chính là kết giao với Sugimoto Jiro. Trong những năm tháng dằn vặt vì ý nghĩ sẽ sát hại một cô bé vô tội, Jiro đã cho cậu một lối thoát le lói. So với việc bị gia tộc trút giận, cậu sợ Jiro hơn cả. Max chỉ dọa hủy máu linh hồn, còn cái tên mắt nâu vàng kia đã từng muốn đồng quy vu tận cùng cậu. Cho nên, Ken biết cậu chỉ được hành động chừng mực và phải giữ lại mạng cho Miyuki. Bằng không thì...

Nghĩ tới đây, Ken rùng mình khẽ một cái, rồi ngẩng mặt điềm nhiên, che giấu toàn bộ ánh mắt sắc lạnh của mình. Jiro, cậu chỉ xúi giục chứ có biết tôi ăn bao nhiêu trận đòn với ông già này không?

Khi Ken vẫn còn yên lặng thì cái gã pháp sư tà đạo ấy đã thong thả tiếp lời:

"Cậu nhẫn tâm để vương quốc và thần dân của mình phải chịu cảnh lầm than kia mãi sao? Tôi nói rồi, chỉ còn cách tiếp cận công chúa nhỏ và thuyết phục nàng dâng trái tim cho Thần thụ. Quá trình này cậu phải mất rất nhiều công sức và thời gian. Cậu cần thêm pháp thuật đi đẩy nhanh tiến độ. Bán linh hồn cho tôi là để tôi có cơ sở tin tưởng cậu, xong việc tôi hóa giải cho! Quý hoàng tử, ngài đừng trách tôi, kẻ hèn đây chỉ muốn đảm bảo rằng mình không phải nuôi ong tay áo thôi mà! Nhỡ đâu xong chuyện ngài lại… thủ tiêu lão nô này!"

Một tràng lời nói dụ dỗ đầy mị hoặc của gã Max lại nhét vào tai Ken, khiến cậu cau cả mày, gạt phắt:

“Im đi, ông không để người ta cân nhắc sao?”

Kẻ vẫn đang nói lời ngon ngọt hừ mạnh một tiếng, tay đập vào mắt kính, nhắc nhở:

“Này! Mày đừng nghĩ tao lịch sự với mày rồi lại không biết điều nhá! Ở đây mày chẳng là hoàng tử nữa đâu!”

“Đấy! Ông mà sợ gì tôi? Bớt cái điệu đạo đức giả đó lại!”

“Mày không thích dịu dàng hửm? Được rồi!” Tên quái nhân lập tức hắng giọng, gàn dở cười. "Giờ tao bóp tan máu linh hồn của mày là xong! Tao kiếm đứa khác!” 

Môi của cậu trai trẻ mím lại, uất nghẹn. Cậu biết Max đã gần mất hết sạch kiên nhẫn với mình. Ngay cả việc duy trì sự lịch sự giả tạo cũng không. Bán linh hồn… Quả nhiên là muốn toàn quyền giám sát mình. Vị hoàng tử lẳng lặng cúi đầu xuống che giấu nét tự trào. Bây giờ cậu đã bị cô lập ở một hành tinh khác, ngay cả máu linh hồn của bản thân cũng bị gã ta tước đoạt. Lão mở lời buộc cậu ký vào giao ước bán linh hồn vốn dĩ là chuyện không thể từ chối được. Nhưng gã vẫn nhã nhặn mời gọi một hồi. Ken biết cứ tiếp tục chống đối, bản thân cậu chỉ chịu nhiều thêm nhiều thiệt hại.

Saito Ken chưa kịp phản hồi thì một cơn đau đã bất thình lình giáng thẳng vào đầu cậu. Hoàng tử khụy chân xuống, theo phản xạ ôm chặt lấy đầu.

“Nè nha, tao bực rồi đó! Làm giá thì cũng nên biết mình đang ở trong tình cảnh nào chứ?”

“A...” Linh hồn bị cưỡng ép rít lên đầy khổ sở.

Lão Max đang tăng mạnh sức ép bên trong ngục giam bằng gương này. Những tia sáng trở nên tán loạn. Khung gương bị tác động của áp lực mà rung chuyển bần bật.

Ken cắn môi đến muốn bật máu. Sức ép này khiến cậu ngồi thụp xuống, ôm mình. Cậu ta nhẹ giọng van xin:

“Được rồi, đừng có siết nữa!” Nói tới đây, con tin khốn cùng giương đôi mắt tím ươn ướt nhìn kẻ quái dị kia một cách thành khẩn. Cậu đã cò cưa đủ lâu rồi nên cần phải được giải thoát khỏi đau khổ nhanh.

Đối phương khoanh tay, cười mỉm chi một cách xảo trá, chờ thằng nhóc kia buông xuôi. Cậu trai ấy cực kỳ lì lợm, bị tra tấn suốt mấy tháng liền mà vẫn trơ như gỗ đá. Lão cũng không ngán gì. Vốn dĩ hoàng tử Saito Ken là một quân nhân tử trận nơi sa trường, tính cách gan lì cũng không có gì lạ. Lần này, Max ra tay khá nặng. Chẳng mấy khi trông thấy hoàng tử kêu rên đau khổ như vậy. Cảm giác hưng phấn khiến tiếng cười chen lẫn chút âm thanh ho khan sau lớp mặt nạ lại vang lên.

Một phút trôi qua. Rồi hai phút. Ba phút... không biết là bao lâu, Ken chỉ cảm thấy thời gian như là cả thiên niên kỷ đã trôi qua. Và vị hoàng tử cao quý kia đành cúi đầu đáp trả gã pháp sư bằng một cái gật đầu máy móc.

Ken ngẩng mặt, ánh mắt tím đã tắt lịm như như tàn tro. Lần này, cậu thật sự bị buộc phải thua. Đức ngài đã đúng! Nhưng một linh hồn không thể bán được hai lần. Lời nói thầm trong tâm trí này chỉ là một mình hoàng tử biết được. Cậu đã lường trước phải bước vào giao ước này, nhưng nếu dễ dàng đồng thuận lão Max sẽ sinh nghi. Vì vậy, Ken đành chống cự một chút để gã buông bỏ phòng bị.

"Tốt lắm, hoàng tử, nên nhớ tôi luôn vì Baridi mến yêu của chúng ta!” Giọng nói đó đon đả nhưng không giấu được nét hả hê. Bàn tay gã pháp sư va vào nhau thành tiếng vỗ tay tán dương.

Tiếng cười khoái trá của của gã vang vọng giữa căn phòng tối đen. Chỉ có bóng đêm và những cơn gió luồn từ cửa sổ khép hờ là kẻ làm chứng cho giao kèo này.

Hoàng tử Ken ôm ngực, thở hắt từng hơi nặng nề.

Max nhanh chóng lùi lại vài bước, bắt đầu thi hành khế ước với con mồi.

Saito Ken giương mắt dõi theo đối phương đang khởi lên một kết ấn giao kết bán linh hồn. Ánh sáng đỏ quỷ quái và ác nghiệt. Từng chú ấn cổ đại như xiềng xích gông chặt lấy linh hồn của Ken. Từ bây giờ, cậu sẽ tạm để tên pháp sư điên đó định đoạt bản thân.

Trong khi con tin đang bị lời nguyền quấn thân thì Max đã thủng thẳng mang món quà hợp tác của mình đến trước gương. Bóng đen phản chiếu trong lớp kính cong, mờ mờ méo mó. Gã chậm rãi đưa ngón trỏ vuốt dọc trên nắp chiếc hộp khảm xà cừ óng ánh như thể đang vuốt ve một món báu vật. Vừa hành động, gã vừa hỏi:

"Đây là kén Yêu trùng, cậu biết nó chứ?"

Trong đáy mắt của kẻ bị cầm tù bật sáng như trông thấy một thứ thú vị đã thất truyền từ lâu. Ken gắng gượng đứng dậy. Cậu nhớ về đặc tính của loài vật này trong những quyển sách cổ. Nó là một loại cổ trùng thao túng tâm trí. Khi nở, Yêu trùng sẽ bóp méo cảm xúc của người bị kí sinh. Tà vật bị cấm lại được gã ấy nuôi ở hành tinh này. 

Hoàng tử cong nhẹ môi, gật đầu, đợi đối phương nói tiếp.

Những ngón tay của tên pháp sư xấu xa miết lên nắp của chiếc hộp đang được nâng trong lòng bàn tay. Môi ông ta rộ lên một nụ cười tự đắc, nói tiếp:

"Không phải hoàn mỹ đâu! Một khi "chúng" nở sẽ cực kì nhạy cảm với âm thanh từ những pháp sư có sát khí mạnh như cậu. Để an toàn, tôi sẽ khóa giọng của cậu lại."

Nghe tới đây hoàng tử cay cú suýt cãi lại nhưng rồi nhịn xuống. Kêu buông lời mê hoặc rồi đi khóa giọng của ta? Cha điên này!

Chưa kịp bức xúc xong, một luồng ánh sáng vàng phóng thẳng vào cổ họng của cậu. Thanh quản Ken thắt lại trong thoáng chốc. Cậu khẽ đẩy hơi, phát hiện vẫn còn phát âm được nhưng chỉ đủ nhỏ để tự mình nghe thấy. Ken đưa tay ép vào cổ, sự căng thẳng khiến nhịp tim trở nên dồn dập. Hoàng tử thầm nghĩ đến nguyên do khiến bản thân vô hiệu với quyền lực của lão có liên quan đến một giao kèo khác từ vài năm trước với Thần thụ. Lòng của người bị kiềm hãm trở nên an tâm hơn.

Một thoáng phân tâm khiến chàng trai hơi khựng người rồi nhanh chóng bừng tỉnh. Không để kẻ đối diện hoài nghi, cậu lập tức đưa tay ôm cổ họng, tay còn lại chống vào cạnh gương, rên rỉ.

“Đau quá…” Lúc này, cậu không phát ra âm thanh mà chỉ còn khẩu hình miệng như thể đã bị bẻ gãy mất tiếng nói.

Max nhìn dáng vẻ ấy thì đắc ý lẩm bẩm:

“Hoàng tử à, cái miệng không chừng mực của cậu không đáng tin. Câm đi cho yên chuyện, bớt phiền phức!”

Saito Ken giương mắt nhìn đối phương trong uất ức, làm như bản thân đã bị lấy mất giọng thật sự.

Trước dáng vẻ bực dọc của hoàng tử, cổ họng gã không nén được tiếng rủa xả lầu bầu. Tuy vậy, ông ta vẫn căn dặn thêm:

"Tuyệt đối không được để cô ta nghi ngờ về việc có kí sinh trùng trong người. Một chút phản kháng của ký chủ là đủ để lũ trùng co lại, chết hết đấy!" Tuy dong dài là vậy, nhưng lão dặn là vì không muốn cấp thêm cho thằng bé này một mẻ tà vật nào khác. Lướt qua vẻ chán nản của thanh niên, Max liếm môi nói thêm. “Thứ này chỉ là “đạo cụ” hỗ trợ thôi, chứ muốn đạt được thành quả thì vẫn phải tự dựa vào sức mình. Chớ có trông cậy quá nhiều!”

Càng nghe, vẻ mặt của người thanh niên càng tím tái. Cậu vịn cả hai tay vào thành gương, đau khổ phát ra vài dòng chữ bằng thứ phép tím mờ nhạt:

“Tôi sẽ nghe lời mà! Đừng tra tấn nữa!”

"Tôi có làm gì đâu, chỉ là từ trường của chỗ này thôi! Tập quen đi!" Trông vẻ đau đớn của chàng trai tội nghiệp, Max không giấu giếm giọng điệu cảm thông như kẻ đồng cảnh ngộ. "Cậu không có nhiều thời gian để trì hoãn đâu đấy. Mỗi khắc, mỗi giây tồn tại ở đây cậu đều phải chống chịu với sự bào mòn khắc nghiệt của địa cầu này. Chúng ta đều là kẻ "nhập cư" trái phép mà!"

Người đang ôm đầu đập trán mình vào khoảng không để xua đi áp lực. Bên ngoài, tiếng cười thích thú của kẻ quái dị kia cứ xoáy vào óc khiến người bị giam giữ càng thêm mệt nhoài.

"Nhớ kỹ ải “Ái” của Vô Minh không thể đơn phương một người có thể mở được đâu. Không nhanh chóng làm việc, cậu sẽ tan hồn tại xứ sở này đấy!"

Nghe tới đây Ken rụt vai lại, cố không để khóe môi của mình giật giật thành nét rõ ràng. Quằn quại diễn nãy giờ cũng đã bòn rút đi không ít sức lực của cậu. Ken nằm dài xuống mặt đất, thở từng nhịp yếu ớt rồi dần rơi vào hôn mê.

“Ê! Mày lại ngủ hả? Ê!” Tiếng gọi vô vọng của kẻ bắt cóc không hề khiến con tin đáng thương suy suyển. Ông ta nhận ra cơ thể hình nhân giấy mà ông tạo cho nó đang thủng lỗ chỗ. Đối với sự yếu đuối của oắt con này thực sự làm lão ta điên tiết. Cứ ngỡ dòng máu tím của nó đủ mạnh, hóa ra cũng chỉ hạng xoàng. Giờ hoàng tử nằm đó thoi thóp như con cá mắc cạn, trông chướng mặt vô cùng.

Max vo nắm tay, sôi máu lắm nhưng vẫn phải dặn lòng không được ngược đãi đứa trẻ kia nữa. Ông lướt mắt về bàn làm việc, nhìn quả trứng cam nằm yên như say giấc rồi đành tặc lưỡi chịu thua. Một dòng khí tím đen bay từ cái trứng đó chui vào gương, như một cỗ năng lượng bù đắp lại những lỗ thủng trên thân thể yếu nhược của con tin.

“Tôi đã trả lại một phần máu cho cậu rồi, dậy đi!”

“...” Đối phương vẫn nằm vật ra đó.

“Mẹ nó, tao không có thời giờ giỡn với mày nha! Dậy!”

Đôi mắt tím của thanh niên gắng gượng mở ra, nhìn cơ thể đang được phục hồi mà thoáng vui thầm trong lòng. Cậu ngoan ngoãn gượng người dậy, hiền lành đến độ làm đối phương không nỡ nặng lời nữa. Tuy vậy, nội tâm của cậu ta đang thầm lặng giễu cợt. Ông đấu với tôi à? Xem ai vừa đòi hủy máu lại phải vỗ về tôi kìa!

Max hài lòng khi trông thấy vẻ quy phục của người đối diện nên hòa hoãn hơn. Ông đi về phía bàn làm việc để lấy một quyển sách và một mặt đồng hồ quả quýt, sau đó hướng tới phía người thanh niên đang bị nhốt. Lão ta chỉ vào cuốn sách, căn dặn:

“Hãy ở yên trong đấy đến khi nước mắt người đó mở khóa cho cậu. Tiết kiệm sức mình, đừng dùng phép thuật lung tung.” Lão lại cho tay xuyên qua tấm gương để giao hết đồ đạc cần thiết cho con tin, dặn thêm. “Cái đồng hồ này có giới hạn sử dụng nên hãy cân nhắc!”

Ken lồm cồm bò dậy đón nhận toàn bộ đồ đạc được cho. Cậu bật mở đồng hồ và nghiên cứu sơ qua. Trong đó có một bảng hướng dẫn được nén vào. Nhìn sơ qua lời mô tả khá dễ hiểu, hoàng tử tự nhủ sẽ tự nghiên cứu, sau đó đem tất cả thứ đã nhận được đồng bộ với cơ thể mới của mình.

Chờ cậu trai kia ngắm nghía xong, Max triệu hồi thêm một pháp khí xuất hiện trong lòng bàn tay, tựa như một chiếc la bàn hình lục giác màu đen có những cổ ngữ của Baridi. Bàn tay mân mê những đường khắc cũ kĩ, tựa như nhớ về một quá khứ nào đó đã biến mất từ lâu, tà phái pháp sư lại dùng lời lẽ dịu dàng hiếm thấy để nói:

"Còn đây là thứ có thể đánh giá mức độ giải phóng phong ấn trong người công chúa. Đồ của gia tộc của cậu đấy, tôi "giữ hộ" thôi! Tộc nhân Saito tự hiểu cách dùng mà nhỉ?" Ông đưa thẳng thứ đó về cho người kế nhiệm chính đáng. 

Khoảnh khắc Saito Ken nhận lấy la bàn, một ánh sáng tím nhạt từ đóa hoa Tử Dương trên mặt của nó bỗng bừng sáng như một lời chào. Ánh mắt tím lay động, hàng mi rung rinh cố giấu đi tia dao động trong lòng. Là thầy! Là đồ của người! Người con trai vuốt ve pháp khí có thang đo chỉ số của phong ấn Vô Minh ấy trên tay. Ở một cạnh ngang của lục giác, một chữ "Ái" dùng mực đỏ rực kiều diễm đập ngay vào mắt cậu. Thấp ngay dưới dòng chữ đỏ là mấy nét chữ trắng thanh thoát nhưng chướng mắt mang tên "Sắc dục" như một ác ma nhe nanh gọi mời. Ken rũ mắt tự xỉ vả chính mình rồi hít một hơi sâu, đem nó cất đi.

Tên pháp sư lầm rầm đọc chú ngữ, tay vẽ những ký tự đỏ rực lên mặt gương và áp cuốn sách vào đó.

"Hoàng tử, bước vào đi!"

Ánh sáng bùng nổ, xích chặt lấy Ken. Một bóng hình vụt qua, cuốn sách khép lại, không gian chìm vào tĩnh lặng.

Yên ắng vô cùng.

Chiếc gương trở lại bình thường, chẳng còn thấy Ken đâu nữa. Max đưa tay sờ lên mặt gương, trông thấy hình thù tối ngòm của mình phản chiếu rõ nét. Những xúc giác trên đầu ngón tay cảm nhận mặt phẳng cứng đờ và lạnh băng như đang bị một lớp tuyết mỏng phủ lên. Đôi mắt xanh lục trầm lặng dường như chẳng còn linh động tếu táo như ban đầu mà mỏi mệt chớp nhẹ vài cái.

Người đàn ông di chuyển về bàn làm việc của mình. Ông ta đặt cuốn sách vào một chiếc hộp giấy, đóng gói một cách chỉn chu. Max nhìn bài đăng bán hàng bắt mắt trên trang web mà mình đã gầy dựng, thích thú nở một nụ cười.

"Ha ha ha! Saito Ken, tất cả trông đợi vào cậu. Sẽ không còn lâu nữa đâu!"

Tiếng cười của Max tan vào bóng đêm, cuốn sách chứa linh hồn hoàng tử nằm lặng lẽ trong căn phòng chật hẹp, chờ đợi một cú nhấp chuột đặt hàng của "ai đó" từ nơi xa để khởi đầu lời nguyền.

Công chúa Miyuki, đây là câu chuyện dành cho nàng!

Khi ngón tay gã nhấn nút “đăng tải”, một luồng ánh sáng đỏ rỉ ra từ mặt gương, len vào những ký tự nhấp nháy trên màn hình. Dòng dữ liệu tưởng như bình thường ấy lại mang theo hơi thở u ám của khế ước vừa ký.

☆° ゚☆° ゚☆° ゚

Ở một nơi khác, cách căn hộ chung cư của tên pháp sư quái dị khoảng năm cây số, không khí trong căn phòng trên tầng áp mái của một ngôi nhà gỗ nhỏ lại yên bình quá đỗi.

Tại chiếc bàn học cạnh một tủ truyện lớn, cô gái nhỏ cuộn người trên chiếc ghế xoay. Đó là một thiếu nữ chừng mười sáu, mười bảy tuổi có gương mặt thanh tú với một một đôi mắt xám phẳng lặng luôn chôn chặt sau lớp kính dày. Bộ dạng mọt sách cùng với phần mái ngố dài gần chạm mi mắt khiến cô trông luộm thuộm khó hiểu. Cô gái mải mê di chuyển con chuột trên màn hình máy vi tính.

Chợt, bàn tay cô dừng tay trước giao diện của một trang web bán hàng trực tuyến. Giữa hàng loạt quảng cáo, một banner hiện lên lấp lánh ở trang chủ của website:

“Hàng hot! Hàng hot! Ra mắt quyển truyện tranh đặc sắc Thế giới song song…”

Cô bé chớp mắt, tò mò bấm vào. Một cú click nhẹ đã nối thẳng trái tim non trẻ ấy vào bản giao kèo tối tăm kia.

"Một cuộc gặp gỡ định mệnh giữa chàng hoàng tử tên Saito Ken và công chúa tiền triều của vương quốc Baridi đã trở thành một chuyện tình đầy ngang trái...."

Cô nàng nghiền ngẫm phần tóm tắt truyện và nhìn chăm chú vào những tấm tranh minh họa bắt mắt. Không chần chừ, cô đặt hàng ngay. Được giảm giá mà nét vẽ đẹp nữa, hời thế thế cơ mà!

Dòng tin hệ thống xác nhận đơn hàng ngay tức thì. Cô hơi kinh ngạc, khuya như vậy người bán vẫn làm việc miệt mài, ngẫm cũng tội ghê ấy nhỉ!

Từ thời khắc ấn chọn mua hàng, cô gái nhỏ không biết rằng cô đã tự tuẫn táng mình vào chiếc quan tài huyền băng của chàng hoàng tử đã vong thân nọ.

 ...

Bẵng đi một ngày, cuối cùng cô bé cũng đã nhận được quyển sách. Vân vê ngón tay trên dung nhan đẹp đẽ của bức họa hoàng tử trên bìa truyện, cô gái nhỏ khẽ lẩm nhẩm:

"Saito Ken, hoàng tử của Vương quốc Baridi..." Ngón tay chạm vào đôi mắt tím đẹp đến nao lòng trên bìa sách mang theo một chút quyến luyến. Thiếu nữ ấy hít một hơi sâu, đeo cặp kính dày cộm vào. Cô nàng phấn chấn mở trang sách đầu tiên, bước vào thế giới đầy tuyết phủ của xứ Baridi cùng người vương tử đẹp đẽ kia.

Khi đọc tới trang cuối đã là hơn một giờ sáng, gương mặt của cô nhỏ lúc bắt đầu hớn hở bao nhiêu thì bây giờ lại suy sụp đến mức cùng cực.

Đặt cuốn sách xuống bàn để lấy lại bình tĩnh, nhưng vẻ mặt của con bé vẫn chưa thể thoát ra nổi dòng cảm xúc mãnh liệt trong câu chuyện ấy. Cộng thêm một bản nhạc đang chạy ngẫu nhiên trên máy tính đúng thời điểm có giai điệu buồn đến nẫu ruột làm cô không thể nhịn được mà thở dài. Trời ơi... buồn dễ sợ! Ken với Kami khổ quá mà. Mà đang đọc hay cái hết! Hết ngang luôn! Tức ghê á! 

Vừa nghĩ, cô vừa rút lấy khăn giấy để xì mũi. Cơn gió từ quạt trần đảo ngang, khiến vài chiếc khăn rải ra bàn học, bay cả xuống sàn. Chiếc đèn bàn hắt ánh vàng ấm lên gò má ướt đẫm nước mắt của cô bé thành một vệt lem nhem như một chú mèo con.

Đưa tay tắt đi máy vi tính, tiếng nhạc cũng ngừng vang giữa căn phòng nhỏ còn sáng đèn vào lúc hơn nửa đêm. Nơi đây chỉ còn lại sự thinh lặng và một trái tim tan vỡ bởi một câu chuyện tình lâm li trong truyện.

Quyển truyện tranh "Thế giới song song" mà cô mua có nội dung cuốn hút đến nỗi nàng độc giả không thể dứt ra được. Cảnh cuối cùng trong cuốn sách chính là lúc vị hoàng tử nhảy xuống vực sâu, khi bị quân địch dồn đến đường cùng. Một nụ cười thanh thản nở ra trên gương mặt tuyệt mỹ đó, nhưng ánh mắt của chàng trai chỉ có bi thương. Đọc đến đây, cô gái nhỏ chỉ hít một hơi thật sâu rồi chết lặng, giống như là chưa thể tin được diễn biến lại đi theo hướng này.

Cô gái giữ yên trang cuối. Một giọt nước mắt lại rơi xuống lần nữa, chạm vào hình ảnh Ken đang mỉm cười trong trang giấy. Và lần này, vệt sáng phát ra rõ ràng hơn lần trước. Không chỉ là lấp lánh mà là những hạt bụi sáng đang bay lên từ trang giấy như thể nó đang thở.

Cô dụi mắt.

"Ủa… phát sáng hả? Hay do mình khóc đến mờ mắt rồi? Thôi dẹp! Ngủ! Ngủ! Ngủ!" Cô gào lên, gập ngay cuốn sách lại nhưng trong lòng vẫn không thôi bất an. Cô không tài nào biết được, khi giọt nước mắt của mình đánh dấu trên dung mạo của chàng hoàng tử trong tranh cũng là lúc cô đánh thức cả một người. 

Trong căn phòng đã tắt đèn, đôi mắt tím biếc trên bìa truyện dường như đã bị bôi thêm một lớp lân tinh sáng nhạt, rồi từ từ chớp nhẹ. 

☆° ゚☆° ゚☆° ゚

Một đêm khuya tại căn phòng chật hẹp đầy rẫy giấy, bóng người khoác hoodie đen đang say sưa vẽ vời trên chiếc bàn gỗ nâu. Bỗng nhiên đầu bút khựng lại, người đó thôi không vẽ nữa. Đôi mắt xanh lục dõi đến màn hình vi tính đang sáng đèn. Dòng chữ "Đơn hàng đã được giao thành công" hiện lên trên trang web kèm dấu tích xanh như đánh dấu cho một dấu mốc đã hoàn thành.

Đôi tay cầm bút vẽ di đến màn hình. Website bán hàng tựa như một bức tranh, dần bị thao tác di chuyển từ đầu bút cảm ứng xóa đi. Cả một trang bán hàng ngập tràn sắc màu ngọt ngào cứ thế biến tan thành một sắc trắng lạnh lẽo.

"Ha ha! Bắt đầu rồi!"

Tiếng cười đầy nhẹ nhõm của gã không kiềm được mà phát ra, để lộ hàm răng nhọn sắc vàng ngà nhọn như một dã thú. Một cơn đau ập tới khiến cơn ho khan vang vọng. Cơn đau khiến gã không giữ nổi cây bút trên tay mình. Thân bút trắng cứ thế lăn xuống mặt bàn, vang lên một tiếng lạch cạch khô khốc.

Người đó đăm chiêu nhìn vết thương trên cánh tay ngày một ăn mòn cơ thể. Cái xác này... có lẽ chẳng còn dùng được hơn ba tháng nữa. Gã thở dài, cảm giác cần hít một luồng không khí để xua đi cơn bức bối trong tâm trí.

Người đàn ông rời khỏi bàn làm việc, đứng nhìn ra khung cửa sổ dõi theo thứ ánh sáng nhập nhòe và tĩnh lặng của đô thị lúc nửa đêm. Ánh mắt ấy xa xăm, như đang cố tìm đến một ngôi nhà gỗ nhỏ có giàn hoa giấy hồng đã tắt lịm ánh đèn. Ông ta nhếch nhẹ môi, bâng quơ nói:

"Đến lúc phải về rồi, công chúa nhỏ ạ!"

Tựa như có một con dơi nào đó đã nghe thấy lời nói kia và chắp cánh lao vào đêm đen. Nó bay một mạch đến tận ngôi nhà có một ngọn cây sao đen âm u, ghé đôi mắt sáng quắc của mình nhìn xuyên qua khung cửa sổ. Trong căn phòng áp mái kia, ánh đèn đã tắt lặng. Loài sinh vật này khạc khạc mấy cái, rồi thu mình co người vắt vẻo trên một cành cây.

Một luồng ánh sáng tím nhạt đột ngột từ bốn phía của khu vườn đang bao bọc lấy ngôi nhà nhỏ chợt như những lưỡi dao bén ngọt phóng tới nhánh cây đang có con vật lạ xâm nhập.

"Éccc..." Con thú định lim dim đã bị luồng sáng lao tới doạ cho hoảng hốt. Nó đập cánh lao vút lên bầu trời. Nhành cây chỗ mà con dơi vừa đậu bị một sức mạnh nã trúng như là va phải một tia sét nhỏ. Thân cây rung nhẹ lao xao như phát đau, lá cây rơi rụng xuống nền đất đen ngòm.

Dù phía ngoài vườn xảy ra một vài động tĩnh nhưng không gian bên trong khung cửa sổ kia vẫn chìm vào một khoảng an nhiên tách bạch với tiếng ồn bên ngoài.

Hai giờ sáng,

Tích tắc. Tích tắc.

Tiếng kim giây đồng hồ trên tường di chuyển đều đều từng nhịp một.

Một đêm mùa thu dịu dàng, ánh trăng phủ tấm khăn mỏng sắc vàng nhạt hòa cùng màu đen tuyền của bóng đêm. Bầu trời thanh sạch mang theo mùi hương của sương giá đọng trên những phiến lá xanh đen.

Trong căn phòng nhỏ, cô gái ngủ say, ôm gấu bông to bằng nửa người mình. Trên bàn, quyển truyện “Thế giới song song” vẫn mở. Một trang giấy thấm nước mắt chợt phát sáng như từ muôn ngàn con đom đóm nhỏ bay ra. Có một linh hồn đã được đánh thức bởi những giọt nước mắt thấm đẫm trên trang giấy nâu vàng. Từ trang sách, một chiếc bóng dần trở nên to lớn, một phần ánh sáng vàng từ đèn ngủ đã bị dáng hình ấy chắn mất, tạo thành một vệt bóng dài phủ đến chân giường của thiếu nữ đã ngủ say.

Tiếng quạt máy thổi phà phà, cuốn bay vài trang giấy vang lên tiếng sột soạt khe khẽ. Một bàn tay đưa đến, đặt lên bìa sách một quả cầu tuyết nhỏ, ngăn cho tiếng giấy thôi làm phiền của nhân của căn nhà. Từ sắc vàng từ đèn ngủ hình một hành tinh đang xoay vần soi rọi lên vạt áo trắng muốt hoa lệ, phủ lên cả gương mặt đẹp như tượng tạc của người đang đứng chỗ bàn học.

Người thanh niên bước nhẹ như lướt trên mặt sàn, dần đi đến giường ngủ. Cậu ta nghiêng đầu nhìn cô bé chủ nhà vẫn đang chìm trong giấc mộng. Một nụ cười nở ra trên môi.

Hai năm qua, cô nhỏ đã lớn hơn rồi!

Ánh mắt tím lại hướng về cuốn sách đặt trên bàn học. Chàng trai bước đến bên ghế xoay rồi thư thả ngồi xuống, đung đưa chân qua lại. Một tay cậu chạm đến một cuốn vở, trên nhãn của nó có nét chữ tròn trịa, ngay ngắn mang tên “Châu Hạ Anh”. Cái nhìn của kẻ lạ mặt bỗng nhiên trở nên tinh quái kỳ lạ, cậu chạm nhẹ lên dòng tên trên vở, thì thầm trong lòng: 

Xin chào công chúa, tôi sẽ đưa cô về với Ethelion!

Bình luận (9)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

9 Bình luận

AUTHOR
TRANS
Rảnh rang làm 1 video tóm tắt Chương 1 bằng meme mèo siêu dễ hiểu cho những ai còn đang lú. Truyện có tag comedy nên gần như chương nào cũng vắt ra được 1 cái meme. E thả nhẹ chương 1 ở đây, hẹn gặp c Xám và các độc giả ở các chương sau ạ! 😂
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Chòi oi nó hài mà nó sát chương quá trời, cưng mún xỉu
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Lore: Max ở prologue ở Ethelion là "người giấy", Max ở Trái đất mới là bản thể.
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Khi viết tui không thấy mắc cười mà tự nhiên Tép Cam diễn văn lại cứ thấy đoạn này cuti thế này =)))
image.png
=))))))))))
@Tép Cam:
Xem thêm
AUTHOR
TRANS
Xin tí comedy trước khi vào màn đấu trí căng não =))))
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
@Tép Cam: =))) chọc được Max điên là cũng có căn lắm chứ =)) tính ra ổng hiền ấy
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời
CHỦ THỚT
AUTHOR
Bình luận đã bị xóa bởi o0Grey0o