Trời chưa hửng sáng, tuyết đã lặng lẽ rơi từ đêm, tựa như lời thì thầm của thiên thần. Từng bông trắng mềm mại chao nghiêng trong gió đông, phủ lên mái hiên cũ, đáp xuống những cành cây khô cằn, biến chúng thành những nhánh san hô bạc lung linh trong ánh đèn dầu vàng ươm. Không khí lạnh buốt nhưng tinh khiết, mỗi nhịp thở đều thổi lên những làn khói mỏng, tan dần vào khoảng không yên ắng.
Những hạt sương long lanh trên khung cửa kính tựa như bức tranh thủy tinh được tạo nên từ hơi thở của đêm. Trong căn phòng nhỏ bé, Kian vẫn còn say giấc nồng, gương mặt thơ ngây hiện rõ dưới lớp sáng dịu dàng len lỏi qua ô cửa sổ nhỏ. Đưa tay, tôi chạm nhẹ vào mái tóc em, lòng ngập tràn một thứ tình cảm dịu ngọt nhưng cũng đầy băn khoăn với nỗi sợ mơ hồ về một ngày mai chưa rõ hình hài.
"Kian." Những từ ngữ ấy lơ lửng trong không khí, sợ một tiếng động mạnh sẽ khiến buổi sáng tinh khôi này vỡ vụn. "Chúng ta phải đi rồi..."
Những chiếc áo len dày cộm được cẩn thận gấp thành từng khối vuông vức, nằm xếp chồng lên nhau. Trên bàn, ổ bánh mì nướng vàng ruộm còn tỏa hơi ấm, im lìm bên cạnh bình trà gừng nóng hổi được đậy kín bằng nắp vải dày. Dừng chân nơi ngưỡng cửa, tôi đưa mắt nhìn lần cuối về phía căn phòng. Chiếc giường gỗ cũ còn in hằn vết tích của đêm dài, những cuốn sách góc bìa đã phai màu vẫn nằm lặng như những người bạn già không bao giờ biết từ chối. Hôm nay, tất cả sẽ ở lại phía sau, chỉ còn bước chân chúng tôi trên hành trình phía trước.
Lặng lẽ, từng mảng trắng xóa rơi xuống, những bông tuyết bạc như giọt nước mắt của đất trời, nhẹ nhàng ôm lấy những đôi vai nhỏ bé. Con đường đá lát thân thuộc ngày nào nay hóa thành dải lụa trắng vô định. Những bước chân đầu tiên của chúng tôi đâm xuyên qua lớp tuyết dày, in hằn lên mặt đất những vết lõm sâu hoắm tựa như nỗi đau xé lòng mà đất mẹ phải chịu đựng. Kian bước chậm bên cạnh, đôi má em ửng hồng vì sương gió, nhưng ánh mắt lại đượm buồn như chứa đựng cả bầu trời của ngày giông.
"Chị, mình đi lối nào bây giờ?" Giọng nó vang lên trong trẻo như tiếng chuông ngân.
Ngậm ngùi, tôi đưa mắt nhìn về phía con đường lớn đang chìm trong biển tuyết, rồi quay sang lối mòn nhỏ uốn lượn giữa rừng thông già.
"Chúng ta sẽ đi đường tắt qua rừng thông."
Con đường mòn hiện ra, thân thuộc mà lạ lẫm. Từng cây thông vươn cao như những ngọn tháp cổ, được tạo hình kỳ quái dưới bàn tay kiên nhẫn của gió đông. Tôi nhớ như in những buổi hoàng hôn vàng óng thuở nào, khi ba mẹ vẫn còn đây. Hình ảnh ba đong đưa chiếc xích đu thô sơ được làm từ dây thừng cũ và tấm ván gỗ nhẵn bóng, treo lơ lửng trên cành cây thân cong. Bóng dáng mẹ hiền hòa lặng lẽ bên tảng đá phẳng, đôi tay thoăn thoắt khéo léo đan nên từng mũi len kim, ánh mắt âu yếm dõi theo.
Cả thế giới này vẫn mãi vẹn nguyên như thế, chỉ có những trái tim thân thuộc nhất, từng chung nhịp đập trong những hạnh phúc giản dị, đã ngừng mãi trong sự yên lặng của cõi vĩnh hằng. Chúng tôi đang bước đi, bỏ lại sau lưng tất cả những gì còn sót của một thời quá vãng. Liệu ngày mai, khi thời gian đã xóa mờ dấu chân trên lớp tuyết, nơi này có còn nhận ra hai đứa trẻ đã lớn lên giữa những thân cây ấy. Hay có lẽ, chúng tôi sẽ mãi chỉ là những kẻ lạc loài trôi dạt, không thuộc về đâu, không bao giờ đủ can đảm để quay đầu nhìn lại.
Đột nhiên, nó nắm chặt tay tôi, đôi găng len dày không thể giấu được sự lo lắng trong lòng. Chẳng ai trong chúng tôi thốt lên lời, hai cái bóng đơn độc cứ thế bước.Và rồi chúng tôi đứng trước cái hồ ấy, nơi từng in dấu biết bao tiếng cười giòn tan cùng những trò chơi thơ dại của mỗi mùa đông. Dải nước băng dày đặc ngày nào vẫn nằm đó bất động, một tấm gương mờ khổng lồ phản chiếu cả bầu trời xanh cùng những hàng cây già cỗi. Cúi mình, tôi nhìn xuống, dường như thoáng qua trong làn nước trong, bóng hình của hai đứa trẻ năm ấy, những đứa trẻ với đôi mắt sáng ngời, nụ cười tươi rói, không hề hay biết về một tương lai tràn đầy những mất mát này.
"Chị còn nhớ không?" Nó thì thầm, giọng chùng xuống không phải vì cái lạnh, mà vì nỗi xót xa đang thắt nghẹn.
Hít đầy lồng ngực làn không khí lạnh buốt, tôi cảm thấy như có nghìn mũi kim đâm xuyên qua từng tế bào. Lặng lẽ, tôi đáp lại bằng một cái gật đầu khẽ khàng, nén chặt những cảm xúc đang trào dâng trong họng. Gió rít qua kẽ lá khô, như tiếng khóc thổn thức, dường như mang theo những âm thanh lạ lùng. Tiếng ba gọi đầy yêu thương, lời mẹ hát ngọt ngào như dòng suối đông, tiếng bước chân tập tễnh của hai đứa trẻ trên lớp băng dày, không hề biết về nỗi sợ là gì.
Hai chúng tôi đứng lặng bên bờ hồ một lúc lâu, lắng nghe tiếng nước chảy róc rách bên dưới lớp băng dày, như tiếng thì thầm của thời gian, kể về những ngày tháng tươi đẹp đã mãi trôi. Khi niềm vui còn đơn giản và ấm áp.
Từng bước, chúng tôi bắt đầu leo lên sườn đồi dốc. Con đường quanh co uốn lượn như con rắn khổng lồ bò theo sườn núi, mỗi bước chân đều phải dò dẫm. Hơi thở nặng nề không chỉ vì độ cao hay mệt mỏi, mà còn bởi trái tim đang oằn mình gánh vác quá nhiều nỗi niềm chất chứa khôn nguôi.
Không khí lạnh buốt như kim châm vào da thịt. Kian bắt đầu thở hổn hển, nhưng nó vẫn cố từng bước chậm rãi đầy kiên định. Đôi má đỏ rát vì giá rét, đôi môi khô nứt nẻ, thỉnh thoảng em lại liếm qua một cách vô thức. Đôi chân nhỏ nhắn chôn trong đôi ủng len cồng kềnh, bước đi nặng nề trên nền tuyết dày. Nhưng dù vậy, em vẫn nhoẻn miệng cười mỗi khi ánh mắt chạm vào tôi, một nụ cười gượng gạo như muốn trấn an tôi rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.
Đỉnh đồi hiện ra sau khúc cua hệt như một ảo ảnh. Những đồi núi trùng điệp, những cánh rừng phủ phục giờ đây nằm im lìm dưới bầu trời chì, tựa như một bức tranh tuyệt mỹ được vẽ bằng nước mắt, nơi sự tĩnh lặng bao trùm chỉ càng khoét sâu thêm nỗi cô đơn không lời.
Tiếng chuông nhà thờ vang trong buổi sớm tinh sương, một lời cầu nguyện cổ kính, từng hồi đều đặn thấm vào từng thớ đất, len lỏi qua từng ngọn cây trần. Từ trên cao, ngôi làng nhỏ hiện ra như một giấc mơ cũ. Những mái nhà đỏ thắm lờ mờ hiện ra như những đốm màu rực rỡ trong bức tranh đơn sắc, nép mình một cách đầy khiêm tốn dưới lớp tuyết dày cộm cùng những hàng rào gỗ cũ phủ đầy sương. Những sợi khói mảnh mai từ các ống khói bếp bay lên, không hề bị gió lay chuyển nhưng rồi lại tan biến vào bầu trời xám đặc như những ước mơ mãi không thành.
Đứng lặng nơi này, tôi để cơn gió đông vuốt qua gương mặt mình, trong lòng dâng lên những nỗi niềm lẫn lộn, nhớ thương, luyến tiếc và cả nỗi lo mơ hồ. Choàng tay qua vai em, từ lớp vải dày của chiếc áo len cũ, tôi vẫn cảm nhận được nhịp đập ấy chậm rãi mà đều đặn, như tiếng trống nhỏ vang vọng trong đêm vắng.
Từng bước chân này là để tồn tại, chứ đâu phải vì những lý tưởng hào nhoáng hay những ước mơ huy hoàng kia. Dẫu rằng chúng tôi chẳng còn mấy lựa chọn, rằng cuộc sống đã thu hẹp những khả năng xuống chỉ còn một con đường. Nhưng dù lý trí tỉnh táo đến đâu, trái tim vẫn quặn thắt khi phải bỏ lại tất cả, những ký ức ngọt ngào chưa kịp ủ ấm, những vết thương chưa kịp lành cùng những niềm vui chưa bao giờ thốt thành lời.
Con đường phủ đầy tuyết hệt như tấm voan mỏng, trải dài vô tận dưới bầu trời bảng lảng sắc hồng rạng đông. Những bông tuyết vẫn rơi lặng lẽ từ bầu trời cao, nhẹ nhàng đậu trên vai áo dày rồi tan biến thành những giọt nước trong. Kian lặng lẽ bước bên tôi, hai bàn tay nó nhét sâu trong túi áo khoác xanh đã phai màu, cái áo mà ba từng mặc vào năm năm trước. Gió đông thổi qua, hồng lên đôi má mỏng, nhưng ánh mắt ấy vẫn rực sáng, hệt như những vì sao chưa bao giờ tắt. Tôi biết em đang nén lại tất cả, cũng như tôi đang cố gắng giữ từng nhịp thở này.
Dừng bước, tôi đưa tay hứng lấy bông tuyết đang rơi nghiêng. Mảnh trời rơi nằm im trên da thịt ấm, mỗi đường gân đều phản chiếu ánh đọng sắc bạch kim, một kiệt tác hoàn mỹ của trời đất. Rồi, tôi khẽ thổi một hơi, bông tuyết chao lượn lên không trung, nhẹ nhàng như vũ điệu của mùa đông. Khom người, lòng bàn tay tôi xúc lấy một nắm tuyết lạnh buốt, những tinh thể băng mịn màng len qua từng kẽ ngón tay.
"Bóng tuyết tới đây!" Tiếng hét vang lên cùng cú ném thẳng.
Bóng tuyết lao vút qua không khí, bụp một tiếng rõ rành khi đập vào vai áo Kian, vỡ tan thành vô số mảnh băng lấp lánh.
"Chị ăn gian!" Nó giật mình hét lên, miệng há hốc như cá đớp mồi, đôi mắt tròn xoe lộ rõ vẻ bất ngờ.
Đôi tay vội vàng vo một cầu tuyết mới, má em ửng đỏ trước niềm hứng khởi chợt tuôn trào. Quả cầu tuyết bay vút ngang không trung, vạch nên một đường cong uyển chuyển, đập vào lưng tôi một cú giòn tan. Chúng tôi chạy băng qua con đường trắng, hơi thở hóa thành những luồng khói mờ trong không khí se lạnh. Tiếng cười em vỡ òa vang vọng xuyên qua làn sương sớm, tiếng tôi cười nghẹn ngào, run rẩy vì quá nhiều cảm xúc. Bỗng chốc, cả thế giới thu nhỏ lại chỉ còn trong khoảng không nhỏ bé này. Những lo âu về ngày mai, những lời chưa nói, tất cả tạm gác lại. Chỉ còn đây, khoảnh khắc kỳ diệu khi nỗi buồn chất chứa trong lòng bỗng bay biến theo từng nắm tuyết được ném đi, như thể thời gian đang quay ngược, trả lại cho chúng tôi những ngày tháng vô lo.
Bất ngờ tôi lao tới, xô mạnh vào Kian. Thân hình loạng choạng, mất thế, đôi mắt biếc mở to như hai giọt nước mùa thu đông cứng vì ngỡ ngàng trước khi nó lại vỡ ra thành tiếng cười giòn rã. Cả hai ngã nghiêng xuống thềm tuyết mềm ấy, những bông trắng bung lên tựa cánh hoa đào rơi rụng trong gió lạnh. Dang hai tay mình, nó quẫy mạnh tạo nên những vệt dài.
"Chị coi nè! Thiên thần em làm đỉnh hơn của chị nhiều!" Nó tuyên bố đầy thách thức, tay chỉ cái hằn trên nền tuyết.
Máu trong huyết quản tôi bỗng réo gọi, mọi giác quan bừng tỉnh như thể lần đầu chạm vào không gian này. Cơ thể căng ra, từng thớ thịt cuồn cuộn, co giãn theo nhịp điệu nguyên thủy, như cành cây vươn mình sau giấc ngủ đông dài. Khi chớp mắt, tôi đã là một bóng hình khác với lông đen dựng ngược, đôi mắt xanh lục như ngọn lửa ma trơi. Thế giới hiện ra trước mắt, sắc nét đến lạnh người, mùi cỏ non ẩn dưới tuyết, mùi khói bếp từ ngôi làng xa thoảng trong gió.
"Aooooo!" Tiếng hú ngân dài, tan vào không gian thành nốt nhạc của bản giao hưởng hoang dã, của tất cả những gì đang bị kìm nén trong lòng.
Từng bước mạnh mẽ đạp xuống nền tuyết, từng nhịp đập trái tim thình thịch như tiếng trống trận vang dội lan tỏa khắp lồng ngực. Và em, chú sói con lông đồng ánh đỏ, chạy bên cạnh như một ngọn lửa không ngừng cháy. Những bước chân nhỏ nhưng nhanh nhẹn, không hề để tụt lại phía sau. Nó chạy trong từng hơi thở, sống trọn trong từng phút giây, không lo âu, không ràng buộc, như thể cả thế giới này chỉ còn lại tiếng gió rít bên tai.
Giống như những buổi bình minh năm ấy. Trong ánh hừng đông, ba con sói lao về phía mặt trời như ba ngọn lửa sống, bố ở giữa, con sói xám khổng lồ với bộ lông ánh bạc của sương mai. Tiếng hú của bố vang lên trong làn gió, trầm ấm như bài hát ru của núi rừng, kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện về thế giới bao la ngoài kia. Mặc cho giờ đây chỉ còn lại hai đứa, nhưng bầu trời tự do vẫn rộng mở như vậy.
"Chị! Chạy nhanh hơn nữa!" Tiếng nó vút lên trong gió.
Hai bóng hình sói, một đỏ rực, một đen thuần. Thời gian dường như trở nên vô nghĩa, có thể là vài phút, cũng có thể là hàng giờ. Một khi đã hòa mình vào điệu nhạc của gió và nhịp đập đồi núi trùng điệp này, thước đo duy nhất chỉ còn là niềm vui đang bùng cháy.
Nhưng rồi, cuộc hành trình này vẫn sẽ phải tiếp tục.
Xa xa, những ngôi nhà gỗ thấp thoáng dần ẩn hiện, đâu đó vọng lại tiếng trẻ con đùa nghịch, tiếng cười nắc nẻ, tiếng gọi nhau. Đứng trên đồi cao, chúng tôi lặng người, dường như nín thở trước khung cảnh xa lạ ấy. Trại trẻ mồ côi phương Bắc, đích đến cuối cùng của sự chia ly này.
Em đứng bên tôi, mái tóc còn dính những bông tuyết nhỏ, từng sợi áo ướt sũng vẫn đang rỉ ra những giọt nước lấp lánh, in hằn lên làn da mỏng manh. Đôi mắt xanh biếc liếc nhìn về phía trại, rồi lại nhìn tôi với một sự không chắc chắn hiện rõ trên nét mặt.
"Chị biết em sợ, chị cũng sợ..." Những lời nói như những mảnh kính sắc, cứa vào lòng từng chút một.Tôi nuốt khan, cảm nhận vị đắng chát nơi cuống họng.
"Chị...chị hứa sẽ gửi thư cho em chứ?" Bàn tay nhỏ xíu nắm chặt vạt áo tôi.
"Chị hứa và khi có thể, chị sẽ luôn về thăm em." Tôi nuốt khan, cảm nhận vị đắng chát nơi cuống họng. "Nơi này sẽ che chở cho em. Em sẽ được học tập, sẽ có bạn bè, sẽ lớn lên thành một chàng trai mạnh mẽ..."
"Nhưng mà..." Em nghẹn lại, đôi tay bé nhỏ ôm chặt lấy tôi như những dây leo níu giữ thân cây sắp đổ. "Em không muốn xa chị...Chị đi rồi..."
Lòng tôi chùng xuống, bỗng thấy mình như đang ôm một mảnh trăng non. Những ngón tay lướt nhẹ trên lưng áo em mỏng tang, cảm nhận cơ thể nhỏ xíu trong vòng tay, gầy guộc hơn cái bóng tôi vẫn nhớ. Hít một hơi sâu, tôi cố gắng giữ lấy, mùi hương quen thuộc của mái tóc đỏ gỗ, mùi nắng, mùi gió, mùi của những ngày tháng vô tư.
"Hãy mạnh mẽ. Hãy tiếp tục bước đi, mặc cho cuộc sống có khó khăn, mặc cho những lỗi lầm, những niềm vui đã qua.'' Tôi thì thầm, giọng nhỏ dần như một lời nhắn gửi. "...Mỗi bước chân, dù chậm rãi, cũng sẽ vẽ nên câu chuyện của chính em..."
Chúng tôi ôm nhau trong im lặng, siết chặt như thể thời gian ngừng trôi. Nhắm nghiền mắt, tôi cố khắc sâu vào tâm khảm từng chi tiết nhỏ nhất, những điều bình dị mà sau này sẽ sớm trở thành ký ức không thể nào quên.
"...Đến lúc em phải đi rồi." Tôi khẽ nói.
"Chị cũng phải cẩn thận nhé." Nó cúi đầu, dùng mu bàn tay quệt vội những giọt lệ chưa kịp dâng. ''Em sẽ luôn chờ...''
"Em cũng vậy.'' Tôi khẽ siết tay nó. ''Hãy luôn có một trái tim kiên cường."
"Vâng...'' Một cái gật đầu ngắn ngủi.
Nó bước đi một cách chậm rãi, từng bước, như đang cố kéo dài thời gian. Sau mỗi ba bước ngắn ngủi, em lại ngoái đầu, ánh mắt đăm đăm hướng về phía tôi. Và rồi cánh cổng gỗ dày đóng lại với tiếng cọp kẽnh nhẹ. Nhưng tôi vẫn đứng đây, chân như dính chặt vào lớp tuyết lạnh, còn em, bóng hình nhỏ bé ấy thấp thoáng sau những khe hở của hàng rào gỗ. Chúng tôi nhìn nhau qua khoảng cách mỏng manh ấy, trong sự im lặng đặc quánh của mùa đông. Không lời nói, không cử chỉ, chỉ có những ánh mắt còn chứa đựng cả biển trời cảm xúc.


0 Bình luận