• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1. Khởi nguyên

Chương 8. Lưỡi Dao Dưới Lớp Vỏ

0 Bình luận - Độ dài: 2,572 từ - Cập nhật:

Những ngón tay giờ đây đã thuần thục trong việc thu hoạch Torbica, trong khi anh vẫn miệt mài tìm kiếm những cơ hội, còn Kian thì quán xuyến việc buôn bán thảo dược tại nhà như thường lệ. Thấm thoát thời gian mang theo những ngày tháng gần như không nhận ra, nửa năm đã lặng lẽ trôi qua và cuộc sống này dường như đã trở thành một nhịp điệu quen thuộc mà tôi không thể thoát khỏi.

Có những khoảnh khắc tôi thấy mình như đang sống trong một giấc mơ kỳ lạ, nơi ranh giới giữa đúng và sai, giữa an toàn và rủi ro đều trở nên mờ nhạt. Những đêm khi nằm trên giường, ngước nhìn lên trần nhà gỗ, tôi tự hỏi liệu những lựa chọn này có thật sự đúng đắn, khi mà tôi vẫn cảm thấy bất an về những con số thu nhập thất thường. Và thật lòng mà nói, dù cho cuộc sống này chẳng hề hoàn hảo, dù có những khoảnh khắc tôi cảm thấy lạc lõng trong chính số phận của mình, thì sự thật là không thể chối bỏ, rằng từ khi bắt đầu công việc này, nó vẫn tốt hơn nhiều so với những ngày tháng tăm tối mà chúng tôi từng trải qua. Khi bình minh ló dạng đằng sau dãy núi trắng, khi tôi thấy ánh mắt an yên của em, khi cảm nhận được sự ổn định hiếm hoi này, tôi cũng hiểu rằng, dẫu cho có hối hận chăng nữa, thì đây cũng đã là con đường mà tôi chọn. Và đôi khi chẳng nên đào sâu vào những điều mình không thể kiểm soát, nhất là khi mọi chuyện còn đang suôn sẻ.

Tiếng leng keng của những chiếc ly thủy tinh vang vọng trong không gian chật hẹp khi bàn tay lướt nhẹ qua hàng chai rượu vừa được xếp gọn gàng trên kệ gỗ, những vết ố màu nâu từ rượu đổ tràn của hôm kia vẫn còn bám cứng đầu. Khẽ buông hơi thở dài, tôi nhúng chiếc khăn lau vào thau nước đã nguội, vắt nhẹ cho đủ độ rồi bắt đầu lau chùi mặt quầy một cách đầy tỉ mỉ. Từng chai một, tôi cẩn thận lau bóng chúng, một thói quen đã trở thành bản năng sau bao ngày làm việc ở đây.

Về Amir, mối quan hệ giữa chúng tôi thật khó để diễn tả. Ngay cả khi anh đã đề nghị trả công cho những lần tôi giúp việc tại quán, thậm chí còn tận tình chỉ dẫn tôi cách pha chế đủ thứ rượu lạ và độc dược hiếm, thì mọi thứ vẫn cứ là một sợi chỉ mỏng manh, giằng co giữa tin và ngờ. Anh ấy không phải một người bạn, nhưng cũng chẳng phải là kẻ thù. Chúng tôi, có lẽ chỉ đơn thuần là hai người lạ, vô tình gặp gỡ trong cùng một không gian, mỗi người đều mang theo những câu chuyện còn dang dở.

"Thế là em đã tìm ra cách trồng Torbica rồi chứ?"

Đặt chiếc khăn lau xuống quầy một cách cẩn thận, tôi chậm rãi quay người, cảm nhận ánh mắt anh đang dõi theo. Amir vẫn ngồi đó trên chiếc ghế đẩu cũ, vẻ mặt điềm nhiên như mọi khi, trong khi con chuột không lông quen thuộc đang rúc sâu vào tay áo rộng của anh, chỉ để lộ cái đuôi hồng nhỏ xíu khẽ run run.

"Em đã tìm được vài nơi phù hợp để trồng bổ sung." Thận trọng tôi đáp lời, không muốn tiết lộ quá nhiều về nguồn gốc thực sự của loài hoa ấy. "Nhưng anh cũng biết đấy, Torbica chỉ nở đúng mùa thôi. Em không thể cam đoan lúc nào cũng có đủ hoa để cung cấp đâu."

Con chuột từ trong tay áo anh bỗng rụt rè ngó ra, đôi mắt đen láy liếc nhìn, lấp lánh sự tò mò.

"Có lẽ hôm nay là lần cuối cùng em có thể mang hoa tươi đến cho anh trong mùa này rồi." Vỗ nhẹ chiếc túi vải bên hông, tôi cảm nhận những bông Torbica vẫn còn mềm mại qua lớp vải.

"Ngoài việc đó ra-"

Tiếng cửa kẽo kẹt đột ngột cắt ngang lời anh. Vị khách già, khoác trên mình chiếc áo choàng đen, bước vào như một cái bóng, những nếp nhăn hằn sâu khắc họa vẻ nghiêm nghị. Ông gật đầu về phía chúng tôi như một cử chỉ chào hỏi lịch sự, còn Amir thì chỉ nhếch môi cười nhạt. Ông ấy luôn là khách sỉ quen thuộc, vậy nên tôi cũng không còn quá lạ lẫm với những lần giao dịch này. Chỉ có điều, dù đã gặp gỡ nhiều lần, cái vẻ nguy hiểm cứ âm ỉ toát ra từ ông ta vẫn khiến tôi chẳng thể nào hoàn toàn yên lòng.

"Rất vui được gặp lại." Bước tới ngồi xuống đối diện, tôi khẽ mỉm một nụ cười như thường lệ.

"Tôi cũng vậy." Người đàn ông lặng lẽ, ánh mắt vẫn sắc bén như thế.

"Torbica tươi, hái được vào ba ngày trước. Chất lượng thì ông cứ yên tâm như mọi lần." Khẽ khàng mở túi, tôi rút ra chiếc hộp nhỏ được bọc trong lớp vải đen.

Đưa tay đón lấy, ông ta không giấu được vẻ kinh ngạc, đôi mắt ánh lên khi nhìn ngắm những bông hoa ánh bạc rực rỡ sắc màu. "Tuyệt vời, màu sắc này...Cô hái được chúng ở đâu vậy? Vẫn là chỗ cũ à?"

"Ông cũng hiểu mà, mỗi nghề có một bí quyết riêng. Tôi chỉ có thể cam đoan hàng hóa luôn đạt chất lượng."

"Phải, tôi chỉ tò mò chút thôi..." Ông nhoài người về phía trước. "Nghe nói gần đây có những khu vực mới, hoa nở đẹp hơn cả."

"Điều đó thật thú vị." Tôi đáp lời. "Tuy nhiên, tôi nghĩ chúng ta nên ưu tiên bàn chuyện kinh doanh thì hơn. Lần này ông cần số lượng bông là bao nhiêu vậy?"

"Nếu cô chịu tiết lộ địa điểm, tôi sẽ trả gấp đôi giá thông thường." Người đàn ông im lặng một lúc, rồi khẽ cười.

Lại vậy nữa, giao dịch nào ông ta cũng cố gắng biến thành cuộc săn đuổi thông tin đầy ám ảnh như vậy.

"Cám ơn ông, nhưng tôi không nghĩ điều đó là không cần thiết." Tôi lắc đầu cái nhẹ. "Ông cũng hiểu mà, nếu ai cũng biết địa điểm thu hái, chẳng mấy chốc nguồn cung sẽ cạn kiệt. Như vậy, cả đôi bên sớm muộn cũng đều sẽ chịu thiệt."

"Cô nói phải..." Một cái gật từ tốn, song tôi vẫn có thể nghe rõ được sự bực tức trong lời nói ấy. "...Thật đáng tiếc. Tôi đã hy vọng chúng ta có thể làm ăn lớn hơn."

Sự im lặng nặng nề bỗng chốc bao trùm lấy không gian, đè nén lên mọi thứ. Tôi vẫn ngồi đó, một nụ cười gượng gạo méo mó hiện trên môi, ánh mắt vội vã lướt qua quầy rượu, nơi Amir đang nhìn về phía chúng tôi.

"Đành vậy." Một tiếng thở dài thoát ra từ ông, bàn tay khẽ vỗ lên mặt bàn. "Vậy thì như thường lệ."

Thế nhưng, vừa dứt lời, tôi bắt gặp ánh mắt ông liếc nhanh về phía hai người đàn ông ở bàn sau, những người mà tôi cứ ngỡ chỉ là khách quen bình thường. Cái liếc mắt đó, dù trong khoảng khắc, lại khiến tôi chợt cảm thấy có gì đó không ổn.

Từng bông hoa được tôi đong đếm tỉ mỉ rồi đặt vào trong chiếc túi nhỏ. "Cảm ơn ông đã hiểu cho." Tôi đáp lại một cách bình thản dù trong tâm trí, hàng loạt kịch bản đã bắt đầu chạy đua.

Có chuyện gì đó, mọi thứ thật sự không ổn.

Một nụ cười thoáng qua trên môi ông nhưng không hề hiện hữu trong ánh mắt. Rồi, ông khẽ rướn người tới trước, giọng nói trở nên khẩn thiết hơn. "...Tôi biết điều này có vẻ không phải phép, nhưng..." Ông ngập ngừng, liếc nhìn xung quanh đầy cảnh giác trước khi tiếp tục. "Tôi thật sự rất cần biết nơi cô đã tìm được những bông Torbica này. Chất lượng của chúng...không giống bất kỳ loại nào tôi từng thấy."

"Ông cũng biết mà, luật bất thành văn." Tôi khẽ đan hai tay vào nhau, một tiếng thở dài nhẹ bẫng, gần như vô hình, thoát ra khỏi lồng ngực.

"Tôi hiểu, tôi hiểu mà..." Ông ta vội vàng gật đầu, rồi cúi sát hơn nữa. "Nhưng nếu cô có thể chia sẻ, tôi sẵn sàng trả gấp ba lần giá thường...Không, gấp năm lần cũng được."

Hai người đàn ông ở bàn sau dường như đã ngừng trò chuyện và đang lắng nghe, điều này càng khiến tôi cảm thấy bất an hơn bao giờ hết. Họ xuất hiện ở đây có lẽ không phải sự trùng hợp. Tôi có thể cảm nhận được, cái cách họ liếc nhìn, cái cách họ hạ thấp giọng mỗi khi tôi cử động, cái cách họ ngồi sao cho có thể quan sát tôi mà không cần quay đầu. Và giờ đây, sự im lặng. Một sự im lặng đột ngột, bất thường đến mức tôi có thể cảm nhận được trọng lượng của nó đè lên vai. Họ không còn trò chuyện nữa, thay vào đó, tôi nghe thấy, hay có lẽ chỉ là tưởng tượng, tiếng thở đều đặn của hai người đang tập trung.

Tôi cần phải rời khỏi đây.

"Vậy là chúng ta xong nhé..." Tôi bắt đầu đứng dậy, trao tay cho ông những chiếc túi Torbica đã được thắt nút gọn gàng.

''Chỉ cần một gợi ý nhỏ." Cái nhìn của ông hằn lên sự bất lực. "Tôi thề sẽ không quấy rầy tới chuyện làm ăn của cô."

Nhưng tôi vẫn đứng đó nhìn xuống, ánh mắt không hề rời, sự kiên định là không thể lay chuyển. Thấy vậy, vẻ mặt ông ta dần trở nên khác lạ, hai hàng lông mày nhíu lại, khóe môi giật nhẹ. Đột ngột, ông bấm mạnh ngón tay xuống mặt bàn, tiếng kêu khô khốc vang lên khiến vài vị khách phải ngoái đầu nhìn.

"Cô cứ nghĩ mình là độc quyền nơi đó vậy. Nhưng cô có biết không...có rất nhiều cách để tìm ra một địa điểm." Giọng ông dường như trầm xuống, nhưng lại mang đầy vẻ đe dọa.

"Vâng, tôi cho rằng là vậy..." Tôi siết chặt hai tay vào vạt áo, cố trấn tĩnh bản thân.

"Ngành này không phải chỉ có mỗi cô." Ông nói, rồi ngừng lại.

Đứng thẳng mình, tôi dường như mắc kẹt trong sự đối diện đầy căng thẳng, hơi thở gần như ngừng hẳn lại. Nhịp tim dồn dập không ngừng vang dội trong lồng ngực, to đến nỗi tôi sợ nó sẽ tố cáo sự sợ hãi này. Cổ họng chợt khô rát tới khó chịu, tưởng chường mỗi từ ngữ lúc này đều có có thể là một sai lầm chết người, một lời khiêu khích vô ý đẩy tình hình lên cao trào. Tâm trí tôi bấy giờ hệt như một cơn lốc, không ngừng xoay vần, ngổn ngang những suy tính.

Tuy những lần trước ông ta cũng có những lời lẽ tương tự, nhưng lần này, cảm giác bị đe dọa lại thực đến rợn người. Bỏ đi ngay lập tức có phải là giải pháp hay chỉ khiến mọi thứ tệ hơn? Giữ bình tĩnh và tìm một lối thoát êm đẹp liệu có khả thi khi không khí xung quanh đặc quánh sự ngột ngạt?

"Một đứa trẻ thì không nên dính líu vào những chuyện phi pháp này đâu." Bàn tay ông từ từ vươn ra rồi đột ngột tóm lấy túi Torbica, kèm theo đó là những túi vàng trao lại. "Chẳng sớm thì muộn, rắc rối cũng sẽ tìm đến thôi."

Chỉ khi đã đếm đủ số lượng như mọi khi, tôi mới thận trọng gật đầu lại với ông. Tiếng chuông treo trên cửa quán khẽ leng keng, tiễn bước vị khách vừa rời đi. Chậm rãi quay mình, một tiếng thở dài nhẹ nhõm như trút bỏ gánh nặng khỏi cơ thể. Đôi mắt vẫn chằm chằm nhìn xuống những túi tiền vàng còn mới trên tay mình. 'Đứa trẻ', hai tiếng ấy vẫn còn vang vọng với cả sự khinh miệt và đe dọa, trong chốc lát khiến tôi cảm thấy mình thật bé nhỏ và mong manh biết bao.

Rồi một tiếng hắng giọng bất chợt kéo sự chú ý của tôi về phía Amir. Những ngón tay anh nhẹ nhàng gõ nhịp trên mặt quầy gỗ, như một điệu nhạc của sự chờ đợi. "Mọi việc ổn cả chứ?"

Tôi khẽ gật đầu đáp lại, rồi sải bước tới quầy. Tiếng leng keng của những đồng vàng vang lên khi tôi mở những chiếc túi da, một âm thanh đã quá quen thuộc.

"Của anh đây. Như thường lệ."

"Đế quốc đã ban hành lệnh triệu tập quân sự rồi đấy." Anh nói sau một thoáng ngập ngừng. "Anh nghe được từ mấy tên hiệp sĩ hôm nọ."

"Chiến tranh này chẳng bao giờ kết thúc."

"Phải và điều đáng buồn hơn là họ đang triệu tập cả trẻ con nữa.'' Nhanh chóng gói ghém hai chiếc túi căng đầy xu vàng rồi anh trao cho tôi. "Anh nghe nói, chỉ cần đủ mười hai tuổi là họ sẽ gọi."

Chiến tranh, điều đó có nghĩa là Kian có thể sẽ bị gọi nhập ngũ?

''Tại sao lại là trẻ con chứ?''

"Có lẽ chúng sẽ được đào tạo để trở thành do thám. Anh cũng không chắc nữa, nhưng chẳng ai ủng hộ điều này cả."

Hình ảnh thằng bé với nụ cười trong veo, đôi mắt vẫn vẹn nguyên nét ngây thơ trong khoảnh khắc hiện ra trước mắt tôi, rõ ràng hơn bao giờ hết. Nó vẫn còn sợ hãi lũ nhện nhỏ, vẫn dễ dàng òa khóc khi bị thương và luôn bám riết lấy tôi mỗi khi có một cơn mưa lớn. Làm sao một đứa trẻ như thế có thể cầm vũ khí, để đối mặt với máu và cái chết? Không, điều đó.

Vội vàng cất đi túi vàng vào bên trong áo, tôi hướng mắt về phía anh, cố giữ vẻ mặt thật bình thản dù biết rằng đã để lộ ít nhiều. "L-Liệu có cách nào để từ chối lệnh triệu tập này không?"

''Anh cũng không rõ nữa, trừ khi là dòng dõi quý tộc hoàng gia. Hoặc có lẽ thì chỉ có nước bỏ trốn khỏi đế quốc này.''

Tựa lưng lại vào quầy, trong chốc lát tôi cảm thấy cả cơ thể đều trĩu nặng, tâm trí như lạc lối giữa mớ suy nghĩ hỗn độn. Chạy trốn ư? Bỏ lại tất cả những gì mình đã gây dựng được ở đây, nhưng rồi sẽ đi đâu về đâu? Nhưng nếu không làm vậy, làm sao tôi có thể để Kian ra chiến trường khi thằng bé còn chưa đủ sức tự bảo vệ bản thân?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận