• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1. Khởi nguyên

Chương 10. Cái Giá Của Một Lựa Chọn

0 Bình luận - Độ dài: 2,577 từ - Cập nhật:

Con đường đất vốn thân thuộc tựa hơi thở, nay trở nên dài hơn dưới lớp tuyết phủ dày. Nơi đằng xa, những mái tranh nhỏ bé lấp ló sau màn sương. Từ đây, tôi có thể thấy những làn khói bếp bảng lảng quyện vào khí đông lạnh, báo hiệu những bữa cơm chiều sum vầy. 

Khi cỗ xe dừng lại nơi giao lộ cận làng, mặt trời đã chếch về Tây, ánh dương cuối ngày mờ nhạt hắt qua màn tuyết dày đặc như sương khói. Chập chững tôi bước xuống, đôi chân bỗng chùn lại, chẳng phải vì cái lạnh mà bởi nỗi sợ hãi còn bủa vây. Sợ phải đối mặt với hiện thực, sợ phải thổ lộ về những điều nghiệt ngã sắp xảy ra, sợ phải nhìn thấy nỗi lo âu hằn sâu trong ánh mắt em. 

Chững lại trước vòm cổng lớn phủ trắng tuyết, hơi thở tôi hóa thành những làn khói mỏng manh trong không gian.Và rồi, ngay khi những câu hỏi ấy vẫn còn vang vọng trong tâm trí, giữa màn sương mù nhẹ nhàng của buổi chiều tối, một cột khói đen kịt bỗng hiện lên ở đằng xa phía rừng thông. 

Trái tim hụt dần một nhịp để rồi loạn xạ một cách điên cuồng. Trong khoảnh khắc, đôi chân bỗng như có cánh, tôi lao mình về phía cột khói với tất cả sức lực còn lại. Mặc cho những cành thông quất vào da thịt, gai góc cào xước tay áo, nhưng tôi không còn cảm thấy gì nữa. Chỉ có duy nhất một ý nghĩ đang cháy bỏng, gào thét trong từng nhịp tim. 

Bước chân đến nơi, cảnh tượng trước mắt hiện ra, sống động hệt như một cơn ác mộng tàn khốc. Ngôi nhà gỗ nhỏ bé, tổ ấm duy nhất của hai chị em, nơi chứa đựng tất cả tình thương và hy vọng, đang chìm trong biển lửa đỏ rực. 

Tiếng lửa cháy réo rắt như tiếng khóc của những linh hồn đau khổ, hung dữ liếm láp từng tấm ván, từng mảnh mái, nuốt chửng tất cả những kỷ niệm đẹp đẽ mà chúng tôi từng dệt nên. Những người dân làng hối hả chạy ngược chạy xuôi, từng xô nước vung vãi trong vô vọng. Giữa tiếng la ó khản đặc xen lẫn những mệnh lệnh đứt quãng, mồ hôi đầm đìa lăn trên những khuôn mặt khắc khổ, nhưng dường như tất cả đều bất lực trước cơn thịnh nộ của ngọn lửa đang bùng lên nuốt chửng mọi thứ.

Và rồi, giữa sự hỗn loạn ấy, tôi thấy Kian. Cách đó không xa, em đứng lặng, chiếc xô nước trong tay run rẩy như lá thu. Từng giọt nước mắt lăn dài xuống gò má nhợt nhạt, đôi mắt mở to phản chiếu ánh lửa đầy kinh hoàng. Nhưng điều khiến tôi hoảng sợ hơn cả là những vết bầm tím in hằn trên gương mặt non nớt ấy, một bên má phồng rộp, môi dưới rách góc và vết xước nham nhở trên vầng trán nhỏ.

"Kian!" Tôi thét lên, giọng lạc đi vì kinh hoàng.

"C-Chị..." Quay mình, khuôn mặt tím tái của em như biến dạng vì nỗi đau.

Lao mình, tôi vội vã vòng tay ôm chặt lấy em, cảm giác hoảng loạn dâng lên không thể kìm nén khi nhìn thấy những vết thương chằng chịt trên cơ thể ấy.

''Chuyện gì đã xảy ra?!'' 

''C-Chúng tới...hỏi về hoa Torbica...'' Nó bật òa lên khóc nức nở. "...E-Em nói nhà mình chẳng còn..."

Torbica, chỉ cái tên ấy thôi cũng đủ xé toạc lồng ngực tôi. Phải, tôi đã dấn thân vào con đường buôn bán chúng, thứ hoa bất hợp pháp mà giới thượng lưu thèm khát để bào chế những loại thuốc xa xỉ. Để rồi tự huyễn hoặc mình là kẻ thông minh, có thể kiếm tiền nhanh mà chẳng ai hay biết. Nhưng giờ đây, khi nhìn xuống gương mặt sưng húp, tím tái của em, nhìn thấy những vết thương hằn sâu do chính lựa chọn sai lầm của tôi gây ra.  

"...Chúng đánh em, rồi cướp hết của cải trong nhà. T-Thậm chí còn phóng hỏa...'' Những dòng lệ nóng hổi cứ thế tuôn rơi trên gò má nó. ''...E-Em không biết phải làm gì...Em...''

Những thứ này...Không...Lẽ ra tôi không bao giờ nên làm thế... 

Tiếng nứt tách ghê rợn của những thanh xà nhà đột ngột đổ sập khiến cả hai chúng tôi giật mình. Ngước mắt lên, tôi thấy mái nhà, nơi in dấu bao kỷ niệm của những đêm ngắm sao và ước mơ, đang sụp đổ tan hoang thành từng mảnh.  Những cuốn sách mà bố để lại, chiếc áo len mà mẹ đan tay, bức ảnh gia đình duy nhất còn sót. 

Tất cả đều mất rồi. Tất cả những gì chúng tôi có giờ đây chỉ còn là tro tàn.

Chính tôi đã đẩy cả xuống vực sâu này. Tất cả chỉ vì sự tham lam mù quáng, vì sự ngu muội không thể chấp nhận và vì những quyết định sai lầm chồng chất. Tôi đã giết chết chính tương lai của chúng tôi, mặc cho biết về những rủi ro ấy.

Và Kian, đứa trẻ duy nhất tôi còn trên cuộc đời này, lại phải chịu đựng những đau đớn và thương tích do kẻ khác gây ra.

"Kian..." Tôi thốt lên, giọng như vỡ vụn. "Chị xin lỗi...Thật sự xin lỗi em..." 

Giữa biển cả tuyệt vọng, tôi ghì chặt Kian trong vòng tay. Nước mắt cứ thế tuôn rơi không ngừng, thấm vào đất, hòa vào lớp tro bụi lạnh lẽo cùng những vệt máu khô khốc. Làm sao tôi có thể nhìn thẳng vào mắt em mà không thấy hình ảnh mình hiện lên như một kẻ tội đồ? Làm sao tôi có thể nhắm mắt ngủ yên khi biết rằng chính bàn tay mình đã đẩy em vào nanh vuốt của những kẻ tàn độc này?

"...C-Chị thật ngu xuẩn biết bao..."

Tiếng lửa cháy ran rát vang vọng, từng làn khói đen bay lên trời cao, mang theo mùi gỗ cháy cay xè. Nước réo lên khi gặp lửa, những cột hơi nước dày đặc cuộn lên như hơi thở cuối cùng của sự sống đang trút bỏ. Tôi đứng đó, bất động trên nền đất ẩm ướt. Trong đầu, hàng ngàn suy nghĩ lao đi như vũ bão, thúc giục tôi chạy vào để cứu vãn những gì còn sót lại, để dập lửa cùng dân làng, nhưng cơ thể này vẫn cứ cứng đờ, không thể nhúc nhích dù chỉ một ngón tay. Mồ hôi chan hòa cùng nước mắt, trượt dài trên khuôn mặt, mang theo vị mặn chát của sự tuyệt vọng ăn sâu vào từng giọt. 

Vô ích, tất cả đều vô ích. Căn nhà đã không thể cứu vãn được nữa rồi. 

Một tiếng đồng hồ trôi qua nặng nề như thế kỷ. Cuối cùng, khi ánh hoàng hôn dần buông xuống đằng sau những tán cây, ngọn lửa cuối cùng cũng lụi dần. Nhưng thứ còn lại trước mắt chúng tôi đã không còn là tổ ấm thân thương nữa. Những gì sót lại chỉ còn là một đống tro tàn đen kịt, vài chiếc xà gỗ cháy khét còn nghi ngút cùng mùi khói dai dẳng vẫn quẩn quanh trong không khí. Đứng bên đống tro tàn còn âm ỉ khói, mặc cho trái tim vẫn không ngừng đập loạn trong lồng ngực, nhưng đầu óc lại trống rỗng đến lạnh người. 

Mọi thứ đều mất rồi. Chẳng còn lại gì cả.

Bất ngờ, tiếng bước chân nặng nề từ phía sau cắt ngang sự tĩnh lặng ngột ngạt. Từng bước đi đều đặn, đầy kiên quyết. Quay phắt mình, nỗi sợ hãi bỗng dâng trào đột ngột khi một người đàn ông trung niên đứng thẳng trước chúng tôi, gương mặt ông đanh lại đầy vô cảm, đôi mắt tựa vực sâu không đáy. Ánh mắt của ông quét xuống hai chị em, không phải để thấy, mà là một cái đánh giá không thể che giấu. 

"Đáng đời!" Ông rít lên. "Đáng đời cho những tên trộm gây rắc rối!"

"Ông đang nói gì vậy?" Bất ngờ, tôi ngước lên, ánh nhìn bối rối dán chặt vào người phía trước.

"Ta nói đáng đời cho hạng người chuyên gây chuyện chúng bay!" Ông chỉ thẳng vào Kian. "Cứ tưởng mình khôn ngoan, cứ tưởng làm trộm không ai hay biết!"

Ông ta đang nói cái quái gì vậy?! 

"Ông không có quyền nói về em tôi như vậy!" Tôi đứng vụt dậy, toàn thân run lên vì giận dữ. "Kian không làm gì sai cả!"

"Không làm gì sai?" Ông cười vang một tiếng đầy chế giễu. 

Không một lời, ông vụt tay tới như chớp, bàn tay gân guốc túm chặt lấy sợi dây chuyền trên cổ tôi. Cảm giác kim loại lạnh buốt đột ngột siết chặt quanh họng khiến tôi loạng choạng co rúm mà lùi lại. Rồi với một cú giật tàn bạo, chuỗi xích bạc mỏng manh đứt gãy ngay tại khoen cài. Từng viên đá xanh thẫm đột ngột vương vãi khắp nơi, rơi xuống nền đất với những tiếng lách tách khô khan. 

"Sợi dây chuyền này là do thằng em trai mày cuỗm đi từ cửa hiệu của tao đấy!'' Ông quát lên. ''Và đâu chỉ có thế, nó còn chuyên đi phá phách trong làng, bắt nạt rồi còn gây rối cho người khác nữa! Mày nên cúi đầu cảm ơn đi vì lí do duy nhất dân làng kéo đến dập lửa là chỉ để bảo vệ khu rừng, chứ không phải vì bọn tao ngu ngốc đến nỗi không biết bản chất ăn trộm ăn cắp của chúng mày đâu nhé!"

Không...không thể nào...

"Ông đừng có nói năng lung tung! Kian tuyệt đối không phải người như vậy!" Tôi thét lên khi đứng chắn trước em, giọng run rẩy vì uất ức. "Chúng tôi đã động chạm gì đến các người mà phải chịu những lời lẽ này?! Tất cả những gì chúng tôi làm, dù có cơ cực, dù có thiếu thốn, cũng chỉ để mưu sinh kiếm sống. Những đồng tiền này, dù không nhiều, đều là của chúng tôi, do chúng tôi làm ra, chưa từng làm hại các người. Vậy hà cớ gì lại buông những lời ác ý như vậy!?"

''Ha! Mấy đứa nghèo mạt rệp như chúng bay thì lấy đâu ra tiền mà sắm sửa mấy thứ này chứ?" Ông chỉ tay xuống những viên đá nằm ngang ngổn trên nền tro tàn. ''Đúng là lũ ảo tưởng! Miếng ăn còn chẳng có mà còn lăm le đeo trang sức!"

Âm thanh chói tai xé toạc không khí, từng chút một hút lấy mọi ánh nhìn xung quanh. Từng cặp mắt hiếu kỳ bắt đầu đổ dồn về phía chúng tôi, bước chân của những người dân làng chậm dần, rồi dừng hẳn. Hổn hển thở dốc, tôi cảm thấy mình hệt như một con thú hoang bị dồn vào góc chết, không còn lối thoát. Mỗi ánh mắt đều xoáy sâu, chất chứa sự tò mò pha lẫn sự phán xét. Đôi tay chợt run lên từng cơn không thể kiểm soát, mồ hôi lạnh toát nhỏ giọt trên lòng bàn tay ẩm ướt. 

Làm sao ông ta dám? Làm sao ông ta dám nói về Kian như thế?! Rốt cuộc, chúng tôi đã làm gì để phải chịu đựng những điều này!?

''Ông!'' Hai nắm tay tôi siết chặt đến buốt nhói khi quay sang Kian. Móng tay ấn sâu vào da thịt, cơn tê buốt cứ vậy lan tỏa khắp cơ thể. "Em mau nói cho họ biết đi!"

Thế nhưng, dường như chính ánh mắt ấy cũng tố cáo lên tất cả. Khi Kian chỉ lặng yên cúi gằm, cả người run lên từng hồi, chẳng dám đối mặt với tôi. Nước mắt vẫn ướt đẫm trên gò má sưng húp ấy, nhưng lần này, có lẽ đó không chỉ còn là nỗi đau của thể xác nữa.

"Kian..." Tôi gọi tên em.

"Nói cho chị mày biết mày là cái loại người gì đi!" Ông ta gầm lên, bàn tay giơ cao, đầy vẻ hăm dọa.

Nó đứng đó, khẽ co mình, những ngón tay run rẩy đan chặt vào nhau đến khi các đốt ngón tay trắng bệch. Bóng lửa từ căn nhà đang cháy phía sau hắt lên khuôn mặt tái nhợt của em, làm cho vẻ sợ hãi trong đôi mắt càng trở nên rõ ràng hơn. Rồi chầm chậm, cái gật đầu yếu ớt hệt như một lời thừa nhận cho sự sụp đổ của mọi điều mà tôi từng tin tưởng. 

Thế giới xung quanh bỗng chốc quay cuồng, mọi thứ trở nên mờ nhạt đầy xa vời hơn bao giờ. Sợi dây chuyền, món quà sinh nhật mà tôi đã luôn trân trọng, thứ mà tôi đã luôn tin rằng là kết quả từ sự chăm chỉ làm việc suốt cả năm trời của em, rốt cuộc lại là đồ ăn cắp. 

Vậy thì tất cả những thức ăn mà em ấy kiếm được, những lần Kian tự hào kể về công việc của mình, cũng đều chỉ là một sự dối trá vô tận? 

Trong chốc lát cổ họng tôi như bị bóp nghẹt, từng lời muốn nói thốt ra đều hóa thành tro bụi. Cảm giác tuyệt vọng lại trỗi dậy đầy dữ dội, nhưng lần này nặng nề hơn gấp trăm lần. Khi tôi đau đớn nhận ra rằng, không chỉ vì vướng vào đường dây bất hợp pháp, mà còn vì sự thờ ơ đáng sợ của một người chị, chẳng hề hay biết em trai mình đang lầm đường lạc lối, đang đau khổ như thế nào.

Làm sao tôi có thể không biết? Làm sao tôi có thể không nhận ra? Kian đã phải đi ăn trộm. Em đã phải lún sâu vào sai lầm này vì cái gì chứ? Phải chăng, vì em đã quá ghê tởm cái cảnh nghèo đói, cái khổ cực gặm nhấm cuộc đời chúng tôi? 

Và những lời xin lỗi bây giờ liệu có còn đáng giá gì? Nó có đủ sức để chữa lành những vết bầm dập trên gương mặt em? Nó có thể nào hồi sinh ngôi nhà đang hóa thành tro tàn này? Liệu nó có thể đảo ngược quá khứ, để sửa chữa những lựa chọn ngu xuẩn mà tôi đã gây ra? 

Rã rời tôi quỳ sụp xuống, đôi mắt dán chặt vào những viên đá lapis lạnh lẽo đang nằm rải rác trên mặt đất. Chúng vẫn còn sót hơi ấm, nhưng giờ đây lại nặng nề như những tảng đá tội lỗi, chèn ép đến nghẹt thở. Những giọt nước mắt nóng hổi cứ thế tuôn rơi, làm mờ đi tất cả, khiến những viên đá long lanh đến ám ảnh dưới ánh hoàng hôn đỏ quạch. Những điều còn lại cuối cùng, tôi chỉ còn biết ôm chúng vào lòng và khóc.

Khóc cho sự ngu dốt của mình, khóc cho nỗi đau của em trai, khóc cho tất cả những sai lầm không còn thể cứu vãn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận