• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1. Khởi nguyên

Chương 9. Mùa Đông Của Những Cánh Hạc Giấy

0 Bình luận - Độ dài: 2,116 từ - Cập nhật:

"Hình như em có một cậu em trai thì phải?" Anh nhếch mày.

''Vâng...'' Tôi thầm thì với chính mình, giọng nghẹn lại vì những xúc cảm đang trào dâng.

Một đứa em trai vẫn đang say ngủ trong giấc mơ về những câu chuyện thần thoại của riêng nó mà chẳng hay biết về sự nghiệt ngã của thực tại tàn khốc này.

"Mười hai tuổi?" 

"Vâng..." Lời nói thốt ra như một tiếng thở dài nặng trĩu những nỗi đau.

"Em trai em có giỏi giang không?" 

"Em ấy...rất thông minh.'' Tôi đáp, cổ họng dường như nghẹn ứ lại. ''Em ấy tự học viết...cũng rất thích đọc những cuốn sách mà em mang về. Lúc nào cũng tò mò hỏi han về mọi điều...''

"Và thằng bé khỏe mạnh chứ?"

"Em...nghĩ vậy."

Câu hỏi đó. Sức khỏe tốt có nghĩa là phù hợp để nhập ngũ, phù hợp để trở thành một người lính, phù hợp để...bỏ mạng nơi chiến trường.

"Vậy à?" Anh nhướng mày. "Nhưng mà bộ danh sách họ có lại không ghi thế."

"D-Danh sách gì ạ?" Bàng hoàng tôi nhìn anh, cảm giác máu trong huyết quản chợt ngưng đọng.

"Danh sách những người đủ tuổi nhập ngũ." Anh đáp gọn. "Tên em trai em có trong đó, Kian Lachezar Diotisalvi, đúng không? Mười hai tuổi, khu vực bị lãng quên của đế quốc. Chẳng phải bố em cũng đã từng phục vụ cho quân đội sao?"

Từng giọt mồ hôi lạnh ngắt bất ngờ túa ra trên vầng trán, trên gáy, phớt lờ cái lạnh buốt xương đang vây kín căn phòng. Chỉ trong khoảnh khắc, mọi thứ xung quanh tôi bỗng đảo lộn hoàn toàn. Họ đã biết về Kian, biết về hoàn cảnh gia đình của chúng tôi, đã biết về tất cả mọi thứ.

"...A-Anh biết em trai em?..."

"Anh không biết, anh chỉ nghe phong thanh vậy." Amir đáp. "Nhưng kiểu gì họ cũng cử người đi bắt quân dịch. Có lẽ trong vòng một tuần nữa, em trai em sẽ phải trình diện ở doanh trại phía Nam đấy."

"...K-Không. Em ấy còn quá nhỏ, chỉ mới mười hai tuổi..." Những lời lẽ tuôn ra như một con đê vỡ khi tôi cố gắng tìm mọi lý do để bảo vệ Kian. "Em ấy...em ấy chưa bao giờ cầm kiếm. Kian chỉ biết đọc sách, em ấy sợ máu, thậm chí còn bật khóc khi thấy một con mèo chết..."

"Họ sẽ không ngần ngại trục xuất những kẻ trốn lính đâu. Và không chỉ vậy, cả gia đình đều sẽ bị vạ lây." Anh buông nhẹ một hơi dài. "Cái đế quốc này, đã không còn đoái hoài gì đến người dân mà còn bày ra cái trò đó nữa."

Trục xuất sao? Điều đó cũng không thể được. Chúng tôi đã phải trải qua biết bao khó khăn, vất vả mới có thể neo đậu được trên vùng đất này, nơi đã mở lối cho chúng tôi một cuộc sống mới đâm chồi. Biết bao mồ hôi, nước mắt và cả sự tủi hổ khi phải quỳ gối van xin. Vậy mà giờ đây.

...Nhưng để Kian gia nhập quân đội ư?...

Khom mình trên chiếc ghế gỗ cũ mòn, hàng vạn những suy nghĩ ngổn ngang quay cuồng trong tâm trí. Nỗi sợ hãi và sự bất lực đan xen, xoắn xuýt thành một nút thắt nghẹn ứ nơi lồng ngực, hệt như mớ bòng bong rối ren không thể gỡ.

Lặng lẽ, tôi đưa mắt về phía anh, người thanh niên trầm lặng đang ngồi đối diện. "Vậy còn anh thì sao? Anh...cũng sẽ nhập ngũ ư?"

"Không đâu. Anh là người nhập cư mà, giấy triệu tập không đến lượt anh đâu.'' Một nụ cười nhạt đầy vẻ xót xa thoáng hiện trên đôi môi ấy. ''Anh vốn chẳng có lấy một mái nhà hay tư cách công dân của cái đế quốc này, anh chỉ là một con chuột đang ở nhờ thôi."

"...Vâng..." Tôi đáp khẽ.

Vậy là, rốt cuộc thì chỉ có chúng tôi, những kẻ đã từng khao khát hòa nhập, đã dại khờ trao trọn niềm tin vào mảnh đất này.

Ánh đèn dầu vàng vọt trong quán bỗng nhòe đi cùng những tiếng cười nói xung quanh vọng lại như xa xôi, dường như không còn thuộc về thế giới của tôi nữa. Chậm rãi tôi đứng dậy, đôi chân nặng trĩu muốn khuỵu xuống, đôi tay run rẩy khi chạm vào những túi tiền trong vạt áo. Giờ đây, có lẽ những đồng tiền vàng lấp lánh ấy cũng chẳng còn mấy ý nghĩa gì, dẫu có chất chồng bao nhiêu, cũng chẳng thể mua được sự bình yên cho những đứa trẻ giữa thời loạn lạc.

Có lẽ tôi nên rời khỏi đây.

''...Hôm nay em xin phép về sớm, cảm ơn anh vì những thông tin vừa rồi...'' Từ tốn tôi cúi mình.

"Bảo trọng nhé." Anh khẽ chào, nhìn thấy trong ánh mắt có lẽ bối rối và một chút sợ hãi của tôi. Và khi tôi quay gót, anh chợt lên tiếng lần nữa. "Nếu có chuyện gì, em có thể tìm tới chỗ này. Sau cùng, chúng ta cũng là bạn bè mà."

Bạn bè? Bạn bè ư? Người có thể đã lừa dối tôi suốt những tháng qua, người từng nói với tôi rằng không bao giờ có thể tin tưởng bất kì ai hoàn toàn, giờ đây lại nói về tình bạn?

"Vâng..." Tôi liếc qua vai nhìn về phía anh rồi khẽ cúi đầu chào một lần cuối cùng.

Vừa ra khỏi cửa quán, cái lạnh thấu xương của mùa đông thủ đô ập đến như những lưỡi dao băng sắc bén cứa sâu vào da thịt. Mỗi bước chân trên lớp tuyết dày khi tiến về cổng thành đều nặng trĩu những suy nghĩ rối như tơ vò, dữ dội tựa cơn bão tuyết đang gào thét trong lòng. Nhập ngũ thay Kian? Nhưng ai sẽ ở lại chăm sóc em? Chạy trốn? Đưa em đi đâu để thoát khỏi cái lạnh buốt và chiến tranh đang bùng nổ khắp mọi nẻo đường này? Vùng biên giới phía Bắc chìm trong vòng vây của quân địch trong khi các thành phố phía Nam cũng chẳng có được sự yên bình và giờ đây, tuyết còn đang phủ kín mọi lối đi.

Tiếng rao hàng của những kẻ bán buôn, tiếng vó ngựa lóc cóc trên nền đá hòa cùng tiếng cười nói rộn ràng của dòng người qua lại, tất cả đều dệt nên một bản nhạc thân thương mà tôi sắp phải giã từ. Những phu xe, hằn lên da thịt nét phong trần của tháng năm phiêu bạt, dường như đã quen với bão giông của cuộc đời. Họ ném về phía tôi những cái nhìn đầy dò xét, dường như đang cân đong xem túi tiền tôi có đủ sức nặng để mua lấy một chuyến đi trên chiếc xe của họ.

"Về phía Bắc à, nhóc?" Một người đàn ông tóc đã điểm bạc sương gió, từ tốn bước lại gần.

"Vâng, cháu cần về làng Millbrook."

"Ta biết chỗ đó. Đường tuy xa nhưng không hề hiểm trở, chỉ e rằng tuyết phủ dày đặc mà thôi. Bốn đồng cho chuyến đi." Ông lão chậm rãi gật đầu, ánh mắt sâu thẳm như chứa đựng bao nẻo đường.

Từ trong áo khoác, chiếc túi da nhỏ được kéo ra, ngón tay tôi miết nhẹ tìm kiếm những đồng vàng rồi đưa cho ông ấy. Khẽ khàng leo lên, tôi tìm chỗ giữa những bao cỏ khô thơm mùi đồng nội mà ông lão đã bày biện. Chiếc xe ngựa, mộc mạc đến lạ lùng, chỉ là vài ván gỗ ghép lại, đứng trên đôi bánh lớn, được kéo bởi bóng ngựa nâu già nua. Dẫu vậy, phía trên thùng xe lại được che bằng một tấm bạt dày, đủ để che chắn cho chuyến đi.

"Đã chuẩn bị xong chưa?" Ông hỏi.

Một cú hất dây cương từ tay người đánh xe và chú ngựa già từ tốn sải bước. Tiếng bánh xe lăn đều trên đường mòn đá lát, tạo thành một nhịp điệu trầm buồn mà đều đặn, tựa như tiếng đồng hồ đang gõ nhịp đếm ngược thời gian. Ngoảnh đầu, tôi nhìn lại thành phố, thu trọn vào đáy tim một cái nhìn đầy vấn vương hướng về phía những bức tường đá sừng sững mình vươn lên bầu trời xanh, những ngọn cờ kiêu hãnh tung bay trong cơn gió se lạnh cùng từng ánh đèn đuốc bắt đầu bừng sáng khi màn đêm dần buông xuống.

Từ đây, tôi có thể rõ chiếc cây lớn giữa quảng trường, nơi đã ươm mầm những giấc mộng về một cuộc đời khác. Tất cả những gì tôi từng coi là định mệnh, từng nghĩ sẽ là một phần trong cuộc sống của mình, giờ đây lại chỉ còn là hình ảnh nhỏ dần phía sau lưng. Nửa năm, ngắn tựa một hơi thở với biết bao hoài bão ấp ủ cứ ngỡ sẽ đơm hoa kết trái, nay lại chìm trong hư vô.

Thành xe lạnh lẽo in hằn trên những ngón tay trắng bệch, run rẩy vì giá buốt và lo âu. Chiếc xe ngựa chầm chậm lướt qua những cánh đồng phủ trắng một màu tuyết bạc, băng qua những ngôi làng im lìm chìm trong giấc ngủ đông bên cạnh những mái nhà tranh trĩu nặng gánh tuyết. Thế nhưng, trong lòng lại chẳng hề trỗi dậy niềm vui mừng như mong đợi. Thay vào đó là một nỗi nặng nề, tựa như điềm báo của một mất mát khôn lường cứ đè chặt lấy lồng ngực, hòa cùng cái lạnh thấu buốt thấm vào tận cốt tủy.

Trong tâm trí, những suy nghĩ cứ luẩn quẩn không ngừng, hệt như tiếng bánh xe nghiến trên đường đá lát. Có lẽ tôi nên rời khỏi chốn này, nhưng rời đi rồi sẽ làm gì đây? Vội vã trở về nhà để siết chặt Kian trong vòng tay? Thốt lên những lời hứa hão huyền rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, trong khi chính bản thân còn đang lạc lối giữa bộn bề? Hay bằng lòng, cứ cam chịu nhìn em từng bước chuẩn bị cho một chuyến đi mà có thể sẽ chẳng bao giờ có ngày trở về?

Kian không xứng đáng với gông cùm của chiến tranh. Không, em ấy sinh ra để được sống một cuộc đời tươi đẹp hơn thế gấp vạn lần.

"Ổn chứ, nhóc? Có bị lạnh không?" Người đánh xe thỉnh thoảng quay lại nhìn tôi, có lẽ thấy tôi đã quá im lặng.

"Dạ, cháu ổn." Tôi đáp, nhưng nụ cười không với tới đôi mắt.

"Đường về nhà trong tiết trời đông này thật chẳng dễ dàng gì." Ông cất lời, có lẽ để lấp đầy khoảng lặng.

Gió rét thổi luồn qua từng kẽ hở, mang theo hương khói chiều vấn vít. Một cái gật đầu nhẹ tênh, đôi mắt tôi chìm vào không gian bên ngoài. Những hàng cây vân sam hai bên đường xanh thẫm vẫn kiên cường, bất chấp sự nghiệt ngã của mùa đông. 

"Mỗi lần về nhà, cháu lại thấy quang cảnh này quen thuộc mà cũng lạ lẫm." Tôi thì thầm, không rõ là đang nói với ai.

"Có lẽ bởi vì cháu đã thay đổi, còn quê hương thì vẫn vậy." Ông cười khẽ.

"Dạ." 

Ánh dương yếu ớt của buổi chiều đông ẩn mình sau những áng mây dày đặc. Tuyết lại khẽ khàng rơi, từng hạt nhỏ mong manh bay lượn trong gió. Vươn tay, tôi đón lấy vài cánh tuyết, để rồi cảm nhận hơi lạnh của chúng tan ra trên lòng bàn tay mình. Giống như những giấc mơ của tôi vậy, đẹp đẽ đến nao lòng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Chiếc xe vẫn miệt mài lăn bánh trên con đường quen thuộc đến từng dấu chân, mỗi khúc cua lại đánh thức trong tôi một ký ức xa xăm vừa ngủ vùi. Khẽ khàng tôi khép mi, để cho những hình ảnh trôi qua như một thước phim câm, mang theo cả vị ngọt ngào của những ngày êm đềm cùng nỗi đắng cay của những dĩ vãng không trọn vẹn.

Có những lúc, tôi muốn gieo mình khỏi cỗ xe, lao ngược về thành phố. Biết đâu, tôi có thể tìm được một bàn tay giúp đỡ giữa biển người mênh mông.

Biết đâu...

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận