• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1. Khởi nguyên

Chương 11. Bóng Tối Không Lời Từ Biệt

0 Bình luận - Độ dài: 2,640 từ - Cập nhật:

Căn phòng chật chội này giống như một cái hộp siết chặt, không khí đặc quánh mang theo mùi khói tàn bủa vây và cả sự tuyệt vọng. Ánh đèn dầu le lói lung linh trên mặt bàn gỗ cũ, tạo nên những cái bóng dài quằn quại như những con quỷ nhảy múa trên bức tường ẩm thấp đầy vết nứt vỡ. Ngồi trên chiếc ghế cứng nhắc, tôi tựa lưng vào thành giường, những ngón tay run rẩy với lên cây bút chì một mẩu đã cùn mọn. Ngoài kia, gió đêm rít từng hồi qua khe cửa sổ gỗ mối, tựa như lời than vãn của những linh hồn bất an. 

Trong bóng tối đặc quánh, tôi lặng người nhìn vào hư vô, lòng trĩu nặng với tội lỗi cùng sự hối hận còn cắn xé không ngừng. 'Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?', câu hỏi đó vang lên như một lời nguyền đầy ám ảnh. Khuôn mặt tàn ác của tên cầm đầu, cùng câu nói nhếch mép đầy khinh bỉ, "Chẳng sớm thì muộn, rắc rối cũng sẽ tìm đến.". Hình ảnh ngọn lửa đỏ rực ấy, ngôi nhà gỗ bốc cháy ngùn ngụt, những tiếng kêu thảm thiết vẫn cứ văng vẳng và cái nhìn tuyệt vọng cuối cùng khi tôi đối diện với khói lửa.  

"Chị..." Nó khẽ cất tiếng, thu mình trong chiếc chăn xám bạc phếch, đôi mắt đỏ hoe lặng lẽ dưới ánh đèn dầu vẫn còn vương vấn nỗi sợ.

"Tại sao?" Nhưng cho dù thế nào, sự phẫn nộ trong tôi vẫn không hề vơi đi. "Tại sao em lại làm thế? Ăn trộm, nói dối...em có biết mình đã làm gì không?"

"Chị không hiểu..." Nó gục đầu thấp hơn, những giọt nước mắt đã khô dần. "...Chị không hiểu...cảm giác khi nhìn những đứa trẻ khác có đồ ăn ngon, quần áo đẹp, còn mình thì chỉ có...cái nghèo này."

"Thế nhưng đó không phải là cái cớ! Em có biết vì hành động của mình, bao nhiêu người đã bị tổn thương không?!" Tôi đứng phắt dậy. ''Trong đó có cả chị!"

"Tổn thương?..." Giọng nó đột ngột cứng lại. "Thế còn em thì sao?"

"Em nghĩ ăn trộm sẽ giải quyết được vấn đề à?! Mọi chuyện vẫn ổn mà! Chị vẫn đang nỗ lực mà!''

"Vậy chị thì biết gì về em chứ?!"  Nó bất ngờ đứng bật dậy đối diện tôi. "Chị có biết em đã phải chịu đựng những lời chế giễu vì quần áo rách nát không?! Mấy thứ đồ ăn này ăn mãi cũng chẳng đủ no! Nó dở tệ, vô vị, khó nuốt tới buồn nôn! Suốt ngày chỉ có khốn khó và khổ sở như vậy!"

"Em thật sự nghĩ trộm cắp sẽ khiến mọi chuyện khá hơn sao?!" 

"Không!" Nó vòng tay ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy, mặt cúi gằm xuống. "...Em chỉ...mệt mỏi với cái nghèo cứ bám riết không buông...Mệt mỏi với việc phải sống như những con chuột cống..." 

Một khoảng lặng trôi qua, rồi nó thốt lên trong nghẹn ngào. "...Những đứa trẻ ngoan thì làm gì có bánh mì mà ăn chứ..." 

"Vậy tại sao em không nói với chị?..."

"Nói gì chứ?!" Nó ngước lên, đôi mắt ngấn lệ nhưng vẫn ương ngạnh. "...Chẳng phải chính chị cũng đang làm ra những điều chẳng mấy tốt đẹp đó sao..."

Những từ ngữ ấy hệt như viên đạn bỏng rát xuyên thẳng qua lồng ngực, nổ tung trong trái tim thành ngàn mảnh. Nỗi đau không chỉ cắt, nó xé toạc, nghiền nát, biến thành vết thương hở không thể lành. Trong khoảnh khắc, thời gian ngưng bặt lại, mỗi âm tiết rơi xuống đều như những giọt axit ăn mòn, thiêu đốt từng tế bào. 

Giữa khoảng lặng ấy, tôi đau đớn nhận ra những lời khuyên của mình thật vô nghĩa. Tôi muốn nói với nó rằng việc tôi làm khác với việc nó làm, nhưng thực tế đâu phải vậy? Từng đêm đi giao hàng cho những kẻ nghiện, để chứng kiến cảnh chúng tàn lụi, kiệt quệ, để chứng kiến họ héo hon, tàn tạ như thế nào. Cả hai đều chống lại luật pháp đế quốc, đều làm những việc không thể bày tỏ. Chỉ khác là tôi kiếm được nhiều hơn và bằng cách nào đó, tập được cách ngụy biện cho những sai lầm mà mình đã gây ra.

"...Em xin lỗi..." Nó cất tiếng, giọng trĩu nặng đầy đắng ngắt. 

Ánh đèn dầu chợt tắt rồi lại bùng lên, như thể chính nó cũng mệt mỏi với cuộc tranh cãi này. Không một tiếng động, chỉ hai bóng người, mệt nhoài và đau đớn, trong căn phòng tối tăm ấy, với trọng lượng của những sai lầm và tương lai bất định đè nặng trên vai.

Bây giờ tôi phải làm sao đây?

Từ từ tôi nghiêng người về phía cửa sổ, đôi tay bám chặt vào khung gỗ nứt nẻ vì năm tháng phong sương. Những đốt ngón tay tái nhợt vì lực siết, cứ như thể tôi đang cố gắng bấu víu lấy chút hy vọng mỏng manh cuối cùng trước khi rơi vào vực thẳm không đáy.

Bên ngoài cửa sổ, ngôi làng vẫn lặng mình trong những giấc ngủ bất an. Thỉnh thoảng, tiếng guốc ngựa lại vang lên trên con đường đá cuội ẩm ướt, xen lẫn tiếng kim loại va chạm của giáp trụ hòa cùng những giọng nói thì thầm đầy lo âu. 

Hít một hơi sâu, tôi khẽ rùng mình vì không khí lạnh của đêm muộn.. Ánh đèn dầu chập chờn theo làn gió, in hằng những bóng đen trên bức tường nhảy múa như lũ quỷ đang cười nhạo. Ngước lên, tôi quay mình nhìn về phía nơi em đang ngồi co ro trên chiếc giường nhỏ. Dưới ánh đèn mờ, nó trông thật nhỏ bé và đáng thương, gương mặt còn đỏ ửng vì những lời cãi vã gay gắt vừa rồi. 

Nhắm nghiền mắt lại, tôi cố gắng đẩy lùi những hình ảnh còn giày vò. Thế nhưng chúng vẫn hiện lên hệt như những bức tranh sống động, ngôi nhà cũ bằng gỗ mun với rừng thông phía sau, những bông tuyết rơi nhẹ ngày sớm mai, mùi bánh mì nướng thơm phức mỗi sáng chủ nhật cho đến lời ru êm dịu của mẹ mỗi tối trước khi ngủ. Tất cả những điều đó, những điều tốt đẹp ấy, ấm áp và hạnh phúc.

"Kian...Chúng ta đã có những lựa chọn..." Chiếc giường khẽ rên rỉ khi tôi ngồi xuống bên em. "...Và chúng ta đã có những quyết định của riêng mình..."

''...Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì ạ?...'' Từ từ, nó ngẩng đầu. Đôi mắt to tròn ấy, chợt giống bố đến lạ lùng.

Dang tay, tôi ôm trọn nó vào lòng, siết chặt như thể muốn giữ lấy khoảnh khắc này.

''...Chị cũng chẳng biết nữa...'' Tôi thì thầm đầy nghẹn ngào. ''Nhưng chúng ta cũng không thể ở lại đây mãi được. Olivia, chị ấy đã có quá nhiều điều phải lo rồi...''

Nhưng rồi chúng tôi cũng không thể rời đi, chẳng có nơi nào để đi trong cái chiến tranh này. Tôi, một đứa trẻ, một kẻ tội đồ bị ghét bỏ, làm gì có câu trả lời cho bi kịch khốn cùng ấy?

Chiếc đồng hồ gỗ vẫn cứ vang lên đều đặn, như một lời nhắc nhở tàn nhẫn rằng khoảnh khắc bình yên sẽ chẳng thể kéo dài mãi. Và còn một điều nữa...

"Họ sắp đến rồi, em à, quân đội hoàng gia...Trong vòng một vài ngày nữa. Họ sẽ lùng sục tới từng nhà, bắt những cậu bé trạc tuổi em đi lính..." 

"Đi lính?'' Nó thốt lên, đôi mắt trợn tròn đầy sợ hãi.

Cẩn trọng, tôi lôi từ trong túi ra những viên lapis cuối cùng vẫn còn vương mùi tro tàn của một quá khứ đã cháy rụi. Viên đá lạnh lùng chạm vào da thịt, một thứ đồ trộm cắp nhưng lại là tất cả những gì còn lại để nói lên giá trị của nỗi đau.

Có lẽ điều này nghe thật điên rồ. 

"Hãy đi về trại trẻ mồ côi ở phía Bắc thủ đô." Tôi đặt sợi dây chuyền vào lòng bàn tay nó. "Mang theo cái này, thứ duy nhất chúng ta còn là đây. Nếu có chuyện, nếu em cần tiền để mua thức ăn hay thuốc men, thì hãy bán nó đi." Rồi tôi lôi từ trong túi áo choàng ra những đồng vàng của ngày hôm nay và chia lại cho nó một nửa. ''Bảo trọng nhé, hãy cẩn thận...''

"Nhưng cái này...?" Nó nhìn xuống, đôi mắt còn ngần ngại.

"...Chẳng quan trọng nữa, mọi chuyện đã qua rồi..." Nhẹ nhàng, tôi siết chặt nắm tay em. "...Điều chúng ta cần làm lúc này là sống sót..."

"...Vậy còn chị?" Nó hỏi, ánh mắt đầy lo lắng. "Chị sẽ đi đâu?"

"Chị từng nghĩ đến việc chạy trốn khỏi nơi này..." Im lặng một lúc lâu, tôi nhìn ra cửa sổ nơi bóng đêm đang bao trùm. "Đến một nơi nào đó thật xa, nơi không còn ai biết đến chúng ta. Một vùng núi ở phương Nam hoặc tìm đường ra biển..."

"Vậy tại sao chúng ta không đi?" 

"Vì chúng ta không có gì cả, em hiểu mà." Tôi buông nhẹ xuống một hơi dài. "Chúng ta không biết đường đi, cũng không biết những nơi đó có an toàn không. Với tuổi của chúng ta, chạy đi đâu cũng chỉ có cái chết. Có thể sẽ gặp phải bọn cướp, bị bán làm nô lệ hoặc đơn giản là chết vì đói rét trên đường mòn."

Trong đầu, một bên là tiếng nói của lý trí, của sự an toàn, còn bên kia là khao khát, một lời mời gọi bước vào khoảng không vô định. 

"Kian" Tôi ngừng lại, như thể đang cân nhắc điều gì đó. Có thể đây là một ván cược, có lẽ điều này nghe thật điên rồ, dù biết rằng cơ hội thành công và thất bại chỉ còn là một nửa. "Chị sẽ nhập ngũ."

''Gì cơ?!" Nó sững người, rồi nhìn tôi chằm chằm như thể tôi vừa mất trí. "Chị nói thật đấy à?!"

"Chị sẽ xin làm một công việc gì đó trong quân đội, có thể là đưa thư. Họ cần người đến mức phải bắt cả trẻ con nhập ngũ mà." Một quyết định liều lĩnh, nhưng còn hơn là không còn lại gì. "Chị sẽ nối gót bố, để lấy lại danh dự cho chúng ta"

"Không được đâu, chị!" Đột ngột, nó bật dậy, bàn tay nhỏ bé run rẩy siết chặt lấy tay tôi. "Nhỡ chị không trở về?! E-Em không muốn mất chị!"

"Nghe nói...lính được trả lương. Chị sẽ gửi tiền về." Bất giác, hai tay tôi nắm chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay như để giữ chặt chút dũng khí cuối cùng còn sót lại. "Đây cũng là một con đường để chúng ta không phải chạy trốn nữa, để có một cuộc sống và cuối cùng cũng được nhìn nhận một cách tử tế."

"Chị làm những điều này chỉ vì mấy đồng bạc tầm thường đó sao?!" Nó lùi lại, đôi mắt rưng rưng nước, nỗi đau cùng hoang mang đan xen như muốn xé toạc linh hồn nhỏ bé. "T-Tại sao chúng ta không thể tiếp tục như trước? Bán thảo dược, buôn bán Torbica...hoặc là trộm cắp đi chị? Bất cứ thứ gì cũng được, miễn là chúng ta không phải..."

"Em có biết chúng ta đang sống như thế nào không?! Chỗ mà lũ quỷ dữ đó đã đốt trụi mái nhà của chúng ta, chúng ta không thể quay trở lại đó! Và cái làng này?" Tôi mím chặt môi, cố nén lại cơn giận dữ đang bùng cháy. "Cả làng đã luôn ghét bỏ chúng ta như bệnh dịch vậy! Ngay cả chị Olivia, người duy nhất từng tử tế, giờ cũng đang nhìn chúng ta bằng ánh mắt khác rồi!''

Không phải lỗi của họ, cũng không phải lỗi của Kian. Chúng tôi sinh ra đã là những con sói lạc đàn, những sinh vật không nơi nương tựa, lang thang giữa đời với đôi chân trần và trái tim đầy vết thương. Và Kian, nó cũng chỉ là một linh hồn đói khát đang tuyệt vọng tìm kiếm chút ấm áp trong thế giới lạnh lẽo này mà thôi.

''Mỗi việc xấu chúng ta làm chỉ mang lại thêm bất hạnh!" Hít một hơi dài, tôi đưa tay ra nắm lấy tay em. ''Vì vậy xin em, xin em đừng nghĩ tới việc làm chuyện xấu thêm nữa.''

Không khí đặc quánh lại, mỗi hơi thở đều trở nên khó khăn. Chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch của hai người, âm thanh duy nhất còn sống sót giữa khoảng không đầy những lời nói chưa được thốt ra, mang theo những nỗi niềm không tên.

"Ngày mai sáng sớm, chị sẽ cùng em đến trại trẻ mồ côi. Sau đó chị sẽ về nhà và đi đến trại tuyển quân."

"Không, chị...'' Nó lắc đầu, giọng nghẹn lại vì nỗi sợ. ''Em không muốn chia xa chị..."

Mỗi từ thốt ra là một vết cắt sâu, một nhát dao cứa vào tận thâm tâm. Không phải là những lời oán than, cũng chẳng phải là những tiếng trách móc, mà chỉ là những lời khẩn cầu yếu ớt. 

"Chị biết điều này thật khó khăn với cả hai chúng ta. Nhưng chị hứa, đây không phải là lời từ biệt.'' Tôi siết chặt tay nó. "Ngày chiến tranh kết thúc, chị sẽ về đón em. Chúng ta sẽ cùng nhau đi tới một nơi khác, một nơi có cuộc sống ấm no và đủ đầy hơn."

"Nhưng mà...n-nếu chị không bao giờ trở về thì sao?" Ánh mắt ấy, chực chờ những giọt lệ lăn dài, run rẩy và đầy hoang mang.

Bất chợt, tôi nhìn lại tất cả những gì đã qua, những khoảnh khắc hạnh phúc xen lẫn nước mắt, những hy sinh thầm lặng mà bản thân và những người tôi yêu thương đã phải gánh chịu. Từng câu hỏi tuôn trào trong tâm trí, sắc nhọn như những mảnh thủy tinh. Mỗi mảnh lại cứa sâu vào lồng ngực, làm cho cơn đau càng trở nên dữ dội. 

Liệu có phải tôi đang quá ích kỷ và mù quáng khi luôn đưa ra những lựa chọn đầy rủi ro như thế này? 

Run rẩy, tôi đưa tay vào trong túi, chạm phải cuốn sổ nhỏ đã nằm đó từ rất lâu. Cuốn nhật ký mỏng manh với lớp bìa da nâu sờn cũ, những góc cạnh cong vênh vì thời gian, như thì thầm kể lại một câu chuyện của quá khứ. 

"...Em hãy giữ cái này." Tôi đặt cuốn nhật ký vào lòng tay nó, trao đi một phần ký ức của chính mình.  "Đây là những trang giấy cuối cùng mà bố đã viết, chứa đựng những suy tư, nỗi sợ và hy vọng của ông trước khi bước vào cuộc chiến không hồi kết. Hãy giữ lấy nó và đừng bao giờ quên rằng, gia đình luôn là gốc rễ của chúng ta."

"...Chị hứa sẽ cẩn thận chứ? Hứa sẽ không bỏ em lại một mình?..." Cuốn nhật ký, với những dòng chữ đã nhòe đi theo năm tháng, được nó ôm chặt vào lòng như một báu vật.

"Ừ...nhất định chị sẽ trở về."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận