Hoán thế trùng sinh
Lapis Lazuru AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1: Nơi bắt đầu (Remake)

Chương 04: Rửa sạch bụi bẩn thời hiện đại. (Remake)

0 Bình luận - Độ dài: 2,359 từ - Cập nhật:

Căn phòng nhỏ co lại như một khối thịt thừa, bầm tím, thở hắt trong chính mùi ẩm mốc. Những bức tường bong tróc như da lột, từng vết nứt cũng như vết lỏm bủa vây  một chiếc sọ lâu ngày chưa được ai nhắc tới. Nguồn ánh sáng không mấy thiện chí - trượt qua khe hở bụi bặm của một chiếc cửa gỗ méo mó, để lại một vệt sáng vàng như mỡ loãng nằm thoi thóp trên nền xi măng xám rịn nước.

Pierre Snowbattler. Không – giờ đây là Yatogami Ayato. Một cái tên mới được tròng lên đầu như vòng cổ chó. Cậu không biết nó có ý nghĩa gì, cũng chẳng đủ quan trọng để phản đối.

Cậu vỗ vào trán, lời của nữ thần vẫn găm trong đầu, như đinh đóng trong gỗ mục.

“Hiến dâng cơ thể, sự sống, hạnh phúc của cậu cho một con người xa lạ. Hiến dân tâm trí, sức mạnh, khả năng của mình để trợ giúp hắn ta. Để chính hắn ta… giải cứu thế giới.”

“Còn mình thì sao? Là đồ thừa à?” - Tiếng cười nhạt nhẽo ở góc phòng. Cậu hỏi mà có ai trả lời đâu, hoàn toàn vô ích.

Bàn tay bắt đầu siết lại, nhưng run rẩy, mặt trong hơi nhớt. Chất dịch đen đắng nghét trào ra đầy bàn tay. Nó nhày, đặc, sống động như một sinh vật nhỏ vừa bị ép thoát ra khỏi thân thể. Vị đắng hòa vào mùi kim loại, như thể lưỡi cậu đang tự cắt nát mình để nói ra một điều gì đó... nhưng không thành câu.

Cậu lảo đảo đứng dậy, trong đầu vang lên ba từ rời rạc: “nhà vệ sinh” và gắn liền nó với một cánh cửa. Cậu chưa từng ở đây, chưa từng sống trong thân xác này – nhưng lại biết, biết rõ đến phát tởm.

Bàn tay run lẩy bẩy kéo cánh cửa trượt. Một làn khí đặc quánh, khai nồng, tỏa ra như từ cổ họng một con thú lâu ngày chưa chết hẳn. Không gian nhỏ hẹp ấy có mùi giống như sự tàn rữa của điều gì đó từng được gọi là con người.

Bồn rửa mặt hoen ố với những vệt vàng loang lổ. Cặn đen bám quanh mép, khô cứng lại như máu người đông đặc. Chiếc gương trên bồn phản chiếu lại một khuôn mặt lạ lẫm, nhưng cậu nhận ra nó, cậu chứ ai vào đây.

Một khuôn mặt hao mòn, mắt trũng sâu như bị hút hết ánh sáng. Cái nhìn đấy… rỗng… rỗng đến mức khiến người ta hoài nghi rằng liệu trong gương có đang phản chiếu lại con người hay chỉ là một NPC. [note77743]

Ngực cậu đau nhói, một cơn co giật bẻ xoắn thân thể. Tay bám lấy mép bồn rửa, cậu oằn người, như thể muốn nôn ra chính phần linh hồn còn sót lại. Dịch đen một lần nữa trào lên – lần này đặc hơn, sền sệt như nhựa đường vừa nguội. Cậu thở hổn hển, từng nhịp thở cào rát khí quản.

“Mọe, cái thành sa mạc hồi trước còn sạch hơn chỗ này!”

Cậu bật vòi, nước lạnh chảy ra, bắn lên mặt như những cú tát tỉnh người. Cậu rửa mặt như thể gột rửa một lớp da. Cơn rát bỏng lan ra khắp má. Dịch đen từ cằm nhỏ giọt xuống bồn, hòa vào dòng nước như mực loãng.

“Ở dơ kiểu này ai sống nổi hả?”

Cậu đứng thẳng dậy. Đôi mắt chớp một lần, thân thể run run như người mới học cách đứng dậy.

“Tạm quên đi, mình còn một thế giới để cứu!”

Trong khoảnh khắc, ánh nhìn của cậu lướt qua khe cửa, chạm vào ánh sáng chiếc máy tính đang nhấp nháy. Màn hình nhảy số, đổi màu, như thể đang chờ người đến. Lối đi duy nhất nữ thần cho phép cậu đi ở ngay đó.

Cậu kéo cánh cửa. Một bước – và có gì đó lạnh, nhớp, bám lấy cổ chân. Một chất gì đó mềm nhão trườn lên như xúc tu. “Xoẹt” một cái, không gian xoay đều, đầu nổi lên một cục u rõ to. Cùng lúc đấy, mùi hôi bốc lên, như thể đống rác đang reo hò.

Chúng cao ngất, ngổn ngang, oằn nặng bởi thời gian và lũ côn trùng chắn ngang đường. Chắn luôn lối đến máy tính, sẵn tiện chắn luôn cánh cửa giữa các thế giới. Và rồi một con gián bò lên mặt cậu.

“Mẹ cái thằng ở dơ. Tao sang thế giới mới để dọn nhà cho mày à?”

Lời cuối bật ra, rơi tõm vào căn phòng đầy rác và dịch đen, như thể thế giới này cũng chán nản mà không thèm trả lời.

Miệng còn la oai oái là thế, chứ tay chân thì hành động nhanh lắm. Chưa gì đã trang bị toàn bộ "vũ khí" trên người như thể đã sẵn sàng ra trận. Bàn tay từng cầm giáo xông pha trận mạc giờ cầm... chổi lông gà. Cánh tay từng giương khiên chống đỡ bão táp… giờ ôm chặt một cây giẻ lau thảm hại.

Không đắn đo, cậu quỳ xuống, đẩy liên tục chiếc giẻ qua đống chất nhầy bám trên nền. Sau vài lượt lau được gói lại, ném vào bọc rác như vứt bỏ một phần ký ức ghê tởm.

Kế tiếp là “vũ khí siêu cấp tối thượng” – cây lau nhà siêu thấm hút mua ở chợ trời. Cậu đổ liền thứ dung dịch màu vàng chanh dây lên sàn rồi đẩy cây lau qua từng mét vuông như một nghi thức thanh tẩy. Mỗi vệt đi qua là một vết bẩn bị xóa sạch, một mảng dơ bị tẩy trắng.

“Bước số hai, phân loại rác!”

Câu nói bật ra như lời hô khẩu hiệu. Ayato lao vào như một công nhân khẩn trương chuẩn bị dọn vô nhà mới.

Những mảnh vụn từng là đồ ăn bị gom hết vào túi rác đầu tiên. Giấy được ép vào bọc thứ hai, vải được gấp lại thành cục, nhét gọn vào cái túi thứ ba. Núi rác dần thu nhỏ lại, để lộ nền phòng một cách... tử tế. Không khí ống cống tan biến. Cảm tưởng như… căn phòng đang thở lại, chính cậu đang thở lại.

“Bước số ba, cái gì xài được thì giữ lại. Không xài thì… Mày đi”

Mấy tờ tạp chí giấy cũ – in đẹp, đắt tiền – bị lật qua rồi gập lại, chẳng cần suy nghĩ. Có thể bán ve chai, có thể giữ lại làm tư liệu... nhưng rồi cậu nhét hết sang một bên, ngay một cái lỗ kì lạ trên tường thông thẳng đến bãi tập kết rác. Ừ, căn hộ này có hẳn một cái lỗ rác trong phòng! Tìm khắp nước Nhật này không biết có tìm được cái chung cư nào như này không!

“Một phát đi hết!”

Cậu nhét hai túi rác vào đó, nghe âm thanh trượt xuống lỗ như vứt bỏ một phần của cơn ác mộng.

Giờ đến lượt cái nhà tắm đen kịt. Vũ khí lần này là cây chà bồn cầu còn mới nguyên và một chai nước thông cống được ghi “Hạn sử dụng: 10 năm” – chưa hề mở nắp. Ayato đổ nửa chai vào những mảng đen dai dẳng, rồi ra sức cọ. Bọt trắng nổi lên – nhưng chẳng mấy chốc chuyển sang xám, rồi đen. Sau vài lần xối nước, gạch men bên dưới ánh lên màu trắng nhạt – màu sắc của sự hồi sinh.

Thứ cuối cùng, đống quần áo siêu to khổng lồ chưa giặt. Ở thế giới cũ, giặt tay mất cả ngày, lại không xà phòng. Ở đây – tiện nghi là phép màu: một chiếc máy giặt yên vị trong phòng tắm. Cậu khẽ nở nụ cười – nụ cười đầu tiên suốt từ khi bị ném sang thế giới này, một nụ cười quỷ quái, thỏa mãn.

Cậu nhét toàn bộ đống quần áo vào máy, đến mức nắp máy khép lại đầy khó nhọc. Nó rền rĩ, rít lên như phản đối, nhưng vẫn gồng mình quay. Và rồi – nước bắt đầu róc rách. Quần áo bắt đầu xoay vòng. Một thứ âm thanh dễ chịu len lỏi vào không khí.

Không gian thay đổi, gió từ ban công lùa vào nhẹ nhàng. Ánh sáng hắt lên gạch trắng, phản chiếu lại một nụ cười. Dây phơi được kéo ra, từng chiếc áo được treo lên, ngay hàng thẳng lối.

Chiếc kim giờ đã quay hết một vòng. Căn phòng – từng là vũng lầy của sự mục rữa – giờ đây đứng dậy, sống dậy, đẹp đẽ một cách mệt mỏi.

“Khỏe rồi trời ơi!”

Ayato ngả lưng xuống nền nhà mát lạnh. Mùi thơm chanh dây thoang thoảng trong không khí, thay thế cho vị đắng chua từng xộc lên óc. Cậu nhìn về phía chiếc máy tính đang nhấp nháy – cậu không còn thấy nó là vật thể lạ. Mắt cậu ánh lên một tia sáng mong manh nhưng rõ ràng.

“Mình sẵn sàng rồi. Hít sâu vào, mình sẽ vượt qua hết. Đợi đấy, con nữ thần chết tiệt!”

Ngón tay run rẩy, đặt lên chiếc vỏ máy tính, rồi đến nút nguồn. Nó hạ xuống, đè thật mạnh vào.

Kính kong!”

Âm thanh kim loại vang lên, xé toạc lớp tĩnh lặng. Ayato liền nhíu mày, khoảnh khắc cảm xúc vừa nảy mầm trong lòng bỗng bị bẻ gãy như một cành cây non.

“Ai đấy?”

Giọng điệu lớn, rõ ràng, mắt vẫn không rời khỏi màn hình. Tiếng chuông phát ra từ cánh cửa chính – cái ranh giới mong manh giữa cậu và phần còn lại của thế giới hỗn độn này.

“…”

“…”

Không có hồi âm, Ayato ngồi thêm một lát rồi miễn cưỡng đứng dậy, cầm theo tâm trạng bực dọc đến vặn ổ khóa. Cánh cửa bật mở với một tiếng “tạch” nặng trĩu.

Ngoài cửa, một người đàn ông tóc đen cắt gọn, mặt lạnh như đá. Áo vest trắng đen, tay cầm một phong bì dày, đã bị xé. Là Hiroshi, người phụ trách bản thảo.

Tiếng “tạch” lưỡi liền được vang lên.

“Ông bấm chuông làm gì? Bản thảo tôi để sẵn ngoài rồi mà?” – Ayato hỏi, giọng rõ là khó chịu.

“Thiếu một trang!” – Hiroshi đáp lại, không vòng vo. Tiếng phong bì đập tay bắt đầu vang lên đều đặn.

“Vừa trễ, vừa thiếu. Ông giỡn mặt tui hả?”

“Ơ kìa, tui nộp đủ rồi...”

Ayato đứng chết lặng một lúc, rồi thoáng biến sắc. Tự dưng dòng kí ức trào ra như bão táp. Trong cơn hăng máu “làm sạch”, có vẻ như cậu đã ném luôn cả... trang cuối bản thảo vào mục “mày đi xuống lỗ rác”.

Không bản thảo là không tiền, không tiền là không nhà, không nhà là đi xuống lỗ rác theo tờ bản thảo luôn.

“Đợi tui tí.” – Tiếng nói gấp gáp đi cùng với tiếng đóng sầm cửa. Tim Ayato đập nhanh như đoàn tàu đang chạy. Giấy trắng thì còn nhiều đấy, mà vẽ kiểu gì cho kịp trang đó. Cậu vắt chân lên não ngồi tì vào bảng vẽ.

“Trừ khi…”

Mẫu kí ức từ xưa liền lóe sáng – từ cái thế giới mà cậu từng phải giết lũ yêu tinh bằng kiếm gỗ. Ở đó, giáo hội giữ bí quyết mở ma mạch. Nhưng dân thường đã tự tìm cách truyền ma lực bằng chính cơ thể họ – không cần nghi lễ hay phước lành gì hết. Chỉ là nó thốn khủng khiếp.

Ayato rút cây bút máy – vũ khí thân thuộc hơn bất kỳ thanh kiếm nào – rồi đâm thẳng vào cổ, đúng ngay chỗ được gọi là “mạch dẫn ma khí”.

Máu liền trào ra, hơi nóng, rồi dừng lại ngay. Một luồng khí âm ấm chạy dọc sống lưng. Cơ thể cậu phát sáng nhẹ – ma mạch đã mở.

“Cơ thể lẫn thế giới này đều có ma thuật, tao thắng nhé!”

Bàn tay giơ cao, tám chiếc bút bay lên khỏi bàn, xoay tròn như những lưỡi dao. Chúng cùng nhau múa: xoáy, chém, kéo, gãy, dựng – tạo thành từng nét mực thẳng thớm. Trong vài tích tắc, một bức tranh hoàn chỉnh – sắc sảo đến mức không ai tin là vẽ tay đã hiện ra. Ayato thở ra một luồng lửa nhỏ – mực khô tức khắc. Bản thảo trong tay, nóng hổi, mới ra lò.

Ngoài cửa, Hiroshi vẫn gõ như đang đòi nợ máu. Ayato kéo vội tấm gỗ, chìa ra tờ giấy cuối cùng.

“Kiểm đi!”

Hiroshi cầm lấy, mắt đảo như máy quét, vừa nhìn vừa so sánh với mấy bức vẽ trước. Anh ta đã phải khựng lại tận hai lần.

“Vẽ tay thật à? Hay ông xài AI đấy?”

Lời nói nhận được một cú liếc từ Ayato, sát khí khí phừng phừng như ngọn lửa sắp thiêu sống anh. Chữ “mày tính làm khó tao à?” hiện rõ trên cái bản mặt ấy.

“Xin lỗi, tui quên ông là người tối cổ, không biết xài AI. Bản thảo này tôi nhận, hợp tác vui vẻ.” - Hiroshi gấp tờ giấy lại, quay lưng, rút vào bóng tối hành lang như một ảo ảnh.

Cánh cửa đóng lại. Lần này Ayato không thèm thở dài nữa. Cậu chạy về bàn, tay đặt lên phím nhanh như chớp. Màn hình game phát sáng, sẵn sàng nhận lệnh. “START” nhấp nháy như cánh cửa dẫn về thế giới cũ. Cậu ấn mạnh.

1 giây.

2 giây.

5 phút.

“Ơ kìa… sao thế này?” – Một tay bấm loạn, một tay đập màn hình. Nó chả thèm phản hồi. Cho đến khi vô tình chạm nút “Enter”, màn hình chuyển cảnh, như một thế giới vừa hé mắt.

Ghi chú

[Lên trên]
NPC: Non playable character: Có nghĩa là nhân vật không chơi được trong game.
NPC: Non playable character: Có nghĩa là nhân vật không chơi được trong game.
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận