Tháng Tư trôi qua, tiết trời mùa xuân ấm áp đang bao trùm khắp lãnh địa Claudel.
Mùa đông vừa rồi đã có rất nhiều chuyện xảy ra. Nhờ nguyên liệu từ con Thief-Wolff mà Ren đã tiêu diệt, có một tiểu thư đã được cứu mạng. Đó chính là Fiona Ignat, cô con gái độc nhất của Hầu tước Ignat—người đã trở thành trùm cuối trong game『Truyền thuyết Thất Anh Hùng I』 và giương cờ tạo phản chống lại Đế quốc Leomel.
Vì một lý do, Ren đã đặt chân đến Dãy núi Baldor, gặp gỡ và rồi chiến đấu để bảo vệ cô.
Vào thời điểm đó, Dãy núi Baldor cũng là nơi diễn ra kỳ thi cuối cùng của lớp đặc cách thuộc Học viện Sĩ quan Đế quốc. Vụ việc tất cả học viên bị Giáo phái Ma Vương gài bẫy đến giờ vẫn còn để lại dư âm ở nhiều nơi trên khắp Đế quốc Leomel.
Sau sự kiện ấy, Ren và Hầu tước Ignat thỉnh thoảng vẫn trao đổi thư từ qua lại.
Ren đã báo cáo một cách gian dối rằng thông tin về Giáo phái Ma Vương là lời đồn mà cậu tình cờ nghe lỏm được ở Guild, nhưng Hầu tước Ignat không hề hỏi dồn thêm. Không rõ là do ông không muốn làm xấu đi mối quan hệ với Ren, hay là vì ông đã hoàn toàn tin tưởng cậu.
Mà nói đi cũng phải nói lại, dù có bị yêu cầu cung cấp thêm thông tin thì Ren cũng chẳng thể trả lời được. Vì chỉ mới chơi đến『Truyền thuyết Thất Anh Hùng II』, cậu không hề biết gì hơn về Giáo phái Ma Vương. Cậu vẫn nhớ chúng sẽ xuất hiện ở đâu, nhưng việc tiết lộ điều đó ở giai đoạn này là rất khó, và hiện tại khi những yếu tố bất thường đã phát sinh thì lại càng không thể trông cậy vào đó được nữa.
Ren, người đang hồi tưởng lại đủ mọi chuyện, hiện đang ở trong tòa nhà cũ của gia tộc Claudel. Cậu được giao cho việc quản lý nơi này, và lúc này đang chuẩn bị bắt tay vào công việc quét dọn.
Cậu vừa tắm mình trong ánh nắng buổi xế chiều lọt qua khung cửa sổ, vừa thầm nghĩ.
"...Ngọn lửa của tên Asval đó, cảm giác còn chói lòa hơn cả ánh nắng này thì phải."
Trong sự kiện mùa đông, Rồng Đỏ Asval đã có một sự hồi sinh không hoàn hảo nhờ vào sức mạnh của Fiona.
Sức mạnh đó là của Hắc Vu Nữ. Theo lời Fiona-sama, Hắc Vu Nữ được xem như một thánh nữ đối với ma vật.
Vốn dĩ đó không phải là sức mạnh để hồi sinh người chết thành undead, nhưng có lẽ vì Asval ẩn chứa một nguồn năng lượng khác biệt hoàn toàn so với những ma vật khác nên mới có thể sống lại.
"Hiệu ứng ban phát sức mạnh cho ma vật" của Hắc Vu Nữ đã tạo ra một ảnh hưởng kỳ diệu nào đó.
Đổi lại, sự hồi sinh của Asval không được trọn vẹn.
Nhưng con rồng đã lưu lại huyền thoại từ thời Thất Anh Hùng còn tại thế ấy, dù không hoàn hảo, vẫn vô cùng hùng mạnh. Nếu Asval sống lại với sức mạnh vốn có, hẳn là Ren đã không thể chiến thắng.
"Mình cũng được sức mạnh của Fiona-sama cường hóa thì phải."
Ren lại nhớ lại.
Về khoảnh khắc dòng máu đen chảy ra từ cơ thể Fiona-sama đã ban cho cậu một sức mạnh nào đó.
"Rốt cuộc thì nó là gì nhỉ."
Thế giới mà cậu lạc vào sau khi bất tỉnh, và thanh ma kiếm màu đen tìm thấy ở đó. Cùng với đó, thanh Hỏa Ma Kiếm nhận được từ ma thạch của Asval đã đổi tên thành Hỏa Kiếm Asval cũng vẫn còn là một bí ẩn.
Đối với Ren, cậu không thể không nghĩ rằng tất cả những điều đó đều chịu ảnh hưởng từ sức mạnh của Hắc Vu Nữ.
Cậu không cho rằng việc một phần sức mạnh của Hắc Vu Nữ—ma lực ban sức mạnh cho ma vật—đã biến mất sau sự kiện đó lại không hề liên quan gì.
Khi ánh sáng màu đỏ thẫm bắt đầu chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, Ren nhân lúc nghỉ ngơi đã ngồi xuống chiếc ghế đặt ở hành lang tầng hai của tòa nhà.
Ánh dương đã ngả bóng trong lúc cậu miệt mài dọn dẹp, phản chiếu lên chiếc vòng tay của Ren. Cậu nhìn xuống chiếc vòng, đọc những dòng chữ hiện lên trên viên pha lê.
Sức mạnh của Ren đã có một sự thay đổi rõ rệt so với trước khi mùa đông kết thúc. Tại Dãy núi Baldor, ngoài Asval, cậu còn nhận được điểm kinh nghiệm từ Ma thú Thép Gargoyle, và điểm kinh nghiệm từ việc săn bắt khác cũng đã được tích lũy.
Sau trận chiến với Asval, khi cấp độ của Ma Kiếm Triệu Hoán Thuật tăng lên, cậu cũng nhận được một thông tin đáng chú ý.
Cấp 5: Mở khóa Tiến hóa Ma kiếm.
Thanh Ma Kiếm Gỗ đã tích đủ điểm kinh nghiệm nhưng không thể tăng cấp được nữa. Nếu đó là để tiến hóa thì mọi chuyện đều trở nên hợp lý.

◇ ◇ ◇ ◇
Bảng trạng thái nhân vật
[NAME]: Ren Ashton
[JOB]: Trưởng nam nhà Ashton
【KỸ NĂNG】
Ma Kiếm Triệu Hồi Lv. 1 0 / 0
Ma Kiếm Triệu Hồi Thuật Lv. 4 2549 / 3500
Nhận độ thành thạo khi sử dụng ma kiếm đã triệu hồi.
Level 1: Có thể triệu hồi [một] ma kiếm.
Level 2: Nhận được hiệu ứng [Năng lực thể chất UP (Nhỏ)] khi đang triệu hồi vòng tay.
Level 3: Có thể triệu hồi [hai] ma kiếm.
Level 4: Nhận được hiệu ứng [Năng lực thể chất UP (Trung)] khi đang triệu hồi vòng tay.
Level 5: Mở khóa Tiến hóa Ma kiếm.
Level 6: ************
【MA KIẾM ĐÃ HỌC】
Ma Kiếm Gỗ Lv. 2 1000 / 1000
Cho phép tấn công bằng Ma pháp Tự nhiên (Nhỏ).
Phạm vi hiệu quả tấn công mở rộng theo level.
Ma Kiếm Sắt Lv. 3 2390 / 4500
Độ sắc bén tăng theo level.
Ma Kiếm Đạo Tặc Lv. 1 0 / 3
Cướp ngẫu nhiên vật phẩm từ mục tiêu với một tỷ lệ nhất định.
Ma Kiếm Khiên Lv. 2 0 / 5
Dựng lên một rào chắn ma lực. Hiệu lực và phạm vi hiệu quả sẽ tăng theo level.
Hoả Ma Kiếm Lv. 1 1 / 1
Ngọn lửa này là hiện thân của sự phẫn nộ và sức mạnh.
◇ ◇ ◇ ◇
Nhưng khó mà nghĩ đến chuyện Ma Kiếm Lửa có thể tiến hóa được.
(Cảm giác Hỏa Kiếm Asval lại là một chuyện khác.)
Khác với những ma kiếm khác, Ma Kiếm Lửa không còn nhận được độ thông thạo nữa. Đó là vì Asval đã không còn tồn tại.
Không thể không nghĩ rằng sự thay đổi của Ma Kiếm Lửa có liên quan đến sức mạnh của Fiona và thanh ma kiếm màu đen.
"Ren ơi!"
Một giọng nói vọng vào từ bên ngoài cửa sổ.
Cậu mở cửa sổ ra và thấy Licia đang ngước nhìn mình, vẫy tay chào.
Mái tóc màu thạch anh tím của cô vẫn mượt như lụa, và đôi mắt tựa viên ngọc bích được mài giũa hôm nay cũng lấp lánh rạng ngời.
Xuân qua, vẻ đáng yêu và xinh đẹp của cô lại càng thêm rực rỡ.
"Cha tớ đang gọi cậu đấy, nếu có thời gian thì đến dinh thự chính nhé? Cha còn nói nếu được thì mời cậu ở lại dùng bữa tối chung luôn!"
"Tớ hiểu rồi! Tớ sẽ tắm rửa rồi đến ngay!"
Nghe Ren trả lời, Licia nở một nụ cười khả ái.
Trong bữa ăn, chủ đề câu chuyện xoay quanh bữa tiệc sinh nhật lần thứ mười hai của Ren vừa kết thúc vài ngày trước.
Licia đã rất hối hận vì không thể chúc mừng sinh nhật Ren vào năm ngoái, nên năm nay, chính cô đã đứng ra chủ trì bữa tiệc.
"Ren này, từ tuần sau cậu có thể nghỉ làm một thời gian."
Lezard Claudel, người đang giữ tước vị Nam tước, đột ngột thay đổi chủ đề.
"Chẳng lẽ... ngài định cho thần thôi việc ạ..."
"Ta không đời nào nói đùa như vậy. Là chuyện mà chúng ta đã bàn vào mùa đông ấy."
"Mùa đông ạ... à! Là chuyện thần sẽ về thăm quê phải không ạ?"
"Phải," Lezard gật đầu.
"Như đã nói trước đây, một vài công trình đang được tiến hành xung quanh làng của gia tộc Ashton. Bắt đầu từ con đường lớn và cả những bức tường bao quanh làng nữa."
"Vậy thần có thể đến giúp làng được không ạ?"
"Được chứ. Mối quan hệ với Hầu tước Ignat cũng đã trở nên thân thiết hơn. Hiện tại, khó có khả năng làng Ashton bị tấn công. Vì vậy, cũng không cần phải cử cậu đến đó với tư cách một kỵ sĩ giấu mặt. Cứ thoải mái về thăm quê đi."
Thật ra ông muốn để Ren về thăm quê sớm hơn, nhưng sự việc ở dãy núi Baldor vào mùa đông đã làm mọi thứ trì hoãn.
"Trong thời gian đó chúng ta cũng không ở Claudel, nên cậu cứ thong thả mà không cần bận tâm gì cả."
"Thưa cha? 'Chúng ta' mà cha vừa nói là sao ạ?"
"Tất nhiên là có cả con nữa, Licia."
Dường như Licia cũng không được biết chuyện gì, cô bé nghiêng đầu một cách đáng yêu.
"Ta cần phải đến Elendil. Hai đứa cũng biết là các phe phái đang bận rộn sau vụ náo động vừa rồi, hơn nữa còn có chuyện của Tử tước Given năm ngoái. Cũng đã đến lúc ta phải xuất hiện ở đó rồi."
Elendil là một thành phố gần Đế đô.
Đó chính là thành phố mà ngày xưa Ren đã từng bị ám ảnh bởi định kiến rằng lãnh địa của nhà Claudel phải ở đó.
(Vậy có nghĩa là sẽ đi từ một lãnh địa nào đó rồi trung chuyển bằng phi thuyền ma thuật chăng.)
Nghe nói Lezard và những người khác sẽ cưỡi ngựa đến một thị trấn phía nam lãnh địa Claudel, mất khoảng mười ngày, rồi từ đó lên phi thuyền ma thuật để đến Elendil. Cả Đế đô và Elendil đều có bến đỗ phi thuyền.
"Này này, Ren có muốn đến Elendil không?"
Được hỏi, Ren khoanh tay và nhìn lên trần nhà.
(Elendil à...)
Nói trắng ra thì nơi đó gần như là Đế đô rồi.
Đối với Ren, người luôn né tránh Học viện Sĩ quan Đế quốc, đó là một nơi khiến cậu cảm thấy e ngại chẳng kém gì dãy núi Baldor.
Nhưng hỏi rằng liệu sau này có thể né tránh mãi được không thì...
(Chắc là không được rồi.)
Chừng nào Ren còn được gia đình Claudel cưu mang, cậu cảm thấy khó có thể lờ đi Elendil.
Bây giờ cậu còn có mối quan hệ với Hầu tước Ignat. Cũng không thể quên cuộc gặp gỡ đầy kịch tính với Fiona trong vụ náo động vừa rồi.
"Nếu nói là không có hứng thú thì có lẽ là nói dối ạ."
"Thật sao? Vậy thì, lần tới chúng ta cùng đi nhé!"
Nếu Licia có dịp đến đó, thì cuối cùng cậu cũng không thể tránh được.
Thêm vào đó, mối đe dọa từ Giáo phái Ma Vương vẫn còn lơ lửng, có cậu ở bên cạnh sẽ dễ bảo vệ Licia hơn. Việc bỏ rơi Licia lúc này là điều không thể xảy ra.
"Cậu cứ mong chờ đi nhé. Elendil là một thành phố rất đẹp đấy."
"Licia này, Ren là một người chăm chỉ, chẳng phải nó cũng biết về Elendil rồi sao?"
"Thôi mà cha! Con đang định kể cho Ren nghe mà...!"
"Haha, dù con nói vậy, nhưng đó là Ren mà, phải không?"
Để xem thực hư thế nào, Licia chăm chú nhìn Ren.
Thấy cô ấy có vẻ rất muốn kể, trả lời rằng mình biết tường tận mọi thứ thì có hơi... Sau một hồi đắn đo, Ren lựa lời.
"Thần có nghe nói ở đó có một bãi săn khá hiệu quả."
Nghe cậu nói, Licia và Lezard đều ngơ ngác nhìn nhau.
◇ ◇ ◇ ◇
Vào ngày Ren về thăm quê, cậu rời khỏi biệt thự cũ và Licia ra ngoài để tiễn cậu.
"Tuy có lỗi với bé con, nhưng trong lúc tớ và Ren đi vắng, đành phải nhờ Yuno chăm sóc nó vậy."
Licia áy náy hạ giọng, Ren cũng gật đầu với giọng tương tự, "Đành vậy thôi."
Ngay sau đó, Weiss đến, và cả ba người cưỡi ngựa đi qua cánh cổng dẫn ra ngoài dinh thự.
Trên đường đến cổng dẫn ra khỏi Claudel, ba người họ vừa đi trong thị trấn vừa trò chuyện trên lưng ngựa.
"Nhưng mà, thật đáng tiếc vô cùng."
Weiss nói như thể vừa nhớ ra điều gì, Licia nghiêng đầu.
"Có chuyện gì đột ngột vậy?"
"Là chuyện về Asval ạ. Cả tôi và Lãnh chúa đều cảm thấy vô cùng tiếc nuối khi không thể công bố thành tích của cậu thiếu niên. ...Chà, tự nhiên tôi lại nhớ ra mất."
Những người biết về chuyện của Asval, dù tìm khắp Leomel cũng chỉ có một số ít.
Ngoài Ren và Fiona, ở đây còn có Weiss và Licia, ngoài ra chỉ còn Lezard, Hầu tước Ignat và quản gia của ông là Edgar.
Vì có liên quan đến Giáo phái Ma Vương, thông tin này được phán đoán là cần phải quản lý một cách thận trọng.
Tất nhiên, tất cả những chuyện khác ngoài Asval đều đã được chia sẻ.
"Cũng nhờ có sức mạnh của tiểu thư Fiona, nên giữ bí mật sẽ tốt cho tất cả mọi người hơn ạ."
Ren cười gượng.
Sức mạnh Hắc Vu Nữ của Fiona là thông tin mà Hầu tước Ignat đã giấu kín sau khi xem xét hoàn cảnh của nó. Tốt hơn hết là nên giữ bí mật về mối liên hệ với Asval, kẻ đã hồi sinh một cách không hoàn toàn.
"Mà nói đi cũng phải nói lại, dù là hồi sinh không hoàn toàn đi nữa, đối thủ vẫn là Asval cơ mà? Nghe tin thần đã đánh bại nó, tại sao hai người lại tin ngay vậy?"
Nó khác hẳn với Thief-Wolff hay Ma thú Thép Gargoyle.
Đối thủ là Asval. Dù không hoàn toàn, đó vẫn là một huyền thoại.
"Vì đó là điều Ren nói mà. Cần gì phải nghi ngờ chứ."
Đầu tiên, Licia trả lời với vẻ mặt thản nhiên như thể đó là điều hiển nhiên.
Lời nói tiếp theo của Weiss lại là câu trả lời bình thường mà Ren phần nào mong đợi.
"Tiểu thư nhà Ignat đã nói rằng cậu thiếu niên đã cứu cô ấy. Các kỵ sĩ và mạo hiểm giả tuy không nhìn thấy Asval, nhưng họ đã thấy ngọn lửa tấn công cây cầu treo trên dãy núi."
Xét theo tình hình và thông tin, không có lý do gì để nghi ngờ cả.
"Mặc dù vậy, các kỵ sĩ và mạo hiểm giả đó vẫn đang hiểu lầm."
Các kỵ sĩ, mạo hiểm giả và cả những thí sinh có mặt tại dãy núi Baldor lúc đó đều hiểu lầm rằng một ngọn núi lửa đã tắt đã được các tín đồ của Giáo phái Ma Vương làm cho hoạt động trở lại. Họ không hề biết đến sự tồn tại của Asval.
"Dù vậy, tôi vẫn tò mò không biết cậu đã dùng sức mạnh gì để đánh bại Asval."
"Weiss, không được."
"Thần hiểu rồi ạ. Như đã nói trước đây, thần không có ý định ép hỏi đâu ạ."
Weiss vội vàng giải thích.
"Sức mạnh đặc biệt sẽ thu hút người khác. Không nên nói quá nhiều và để lộ điểm yếu của mình."
Nếu vì mình mà Ren phải chịu bất lợi gì đó... nghĩ đến điều đó thôi, dù có tò mò đến mấy, ông cũng không dám hỏi.
Vừa trò chuyện, họ vừa thúc ngựa tiến lên, chẳng mấy chốc cả ba đã đến gần cổng thành.
"Chắc là sắp đến rồi."
Licia nói với giọng buồn bã.
Từ đây, Ren sẽ cùng các kỵ sĩ đang đợi ở cổng thành đi ra ngoài thị trấn. Con ngựa vốn là của Yelkuku, được Ren đặt tên là Io, nhìn ra ngoài cổng thành và hí lên một tiếng ngắn.
"Cậu đi cẩn thận nhé, Ren."
"Licia cũng vậy, đến Elendil hãy bảo trọng nhé."
◇ ◇ ◇ ◇
Sau khi rời Claudel, cậu đã đi qua một vài ngôi làng.
Đó không phải là yêu cầu của Lezard, mà là đề xuất của chính Ren. Giống như thời gian Licia đến thăm làng Ashton, việc đi tuần tra các ngôi làng trong lãnh địa chắc chắn là một trong những nhiệm vụ quan trọng. Vì vậy, Ren đã đi qua các làng, đôi khi tiêu diệt ma vật, và cũng chăm chỉ làm các công việc tay chân.
Sau một thời gian như vậy, làng Ashton đã dần hiện ra trước mắt.
"Ren-dono, xin hãy nhìn kia."
Giữa lúc đang phi ngựa trên bình nguyên ngập nắng, một kỵ sĩ lên tiếng.
Nhìn thấy con đường lớn mới tinh phía trước, Ren cũng thốt lên "Ồ!".
"Đó có phải là con đường đang được xây dựng không?"
"Vâng. Có vẻ như đã đến rất gần làng rồi ạ."
Đến đây rồi thì làng Ashton chỉ còn cách một gang tấc.
Con đường lớn không đảm bảo an toàn tuyệt đối, nhưng thông thường nó sẽ được tu sửa để ma vật khó xuất hiện hơn.
Để đến làng Ashton, còn phải đi qua một khu rừng.
Con đường xuyên qua khu rừng để đến làng, cho thấy một công trình quy mô lớn đang được tiến hành.
Tiếp tục phi ngựa, Mỏm đá Tsurugi quen thuộc đã hiện ra.
Cậu vẫn còn nhớ như in trận chiến với Thief-Wolff ở nơi đó. Cả đoàn không đi ngang qua Mỏm đá Tsurugi mà tiến theo con đường mới được xây dựng. Trước đây nó chỉ là một con đường mòn dành cho thú vật hơi rộng một chút, nhưng giờ đã là một con đường khang trang.
"Này! Hướng đó!"
Đó là giọng nói vọng ra từ một nơi phía trước, nhưng hơi lệch khỏi con đường.
Nghe thấy giọng nói, Ren nhìn các kỵ sĩ đi cùng và gật đầu.
Cả đoàn phi ngựa về hướng có tiếng nói chưa đầy vài phút.
"Hôm nay lại nhiều thế này!"
"Roy-dono! Xin đừng quá sức!"
"A! Tôi biết rồi!"
Nghe thấy giọng nói, cậu đã thoáng nghĩ có lẽ nào, và khi nghe rõ hơn thì đã chắc chắn.
"Cha!?"
Ren giật dây cương của Io, thúc nó đi nhanh hơn. Io là con ngựa mang dòng máu ma vật, nên nó tăng tốc vượt xa những con ngựa của các kỵ sĩ.
Ren lao về phía có tiếng nói.
Ngoài Roy, còn có hai kỵ sĩ khác, và cả ba đang đối đầu với hơn chục con Little Boar.
Ren đạp lên những thân cây xung quanh, di chuyển nhanh như gió và tiêu diệt lũ Little Boar trong nháy mắt. Roy và những người khác đều kinh ngạc trước sự việc quá đỗi đột ngột.
Khi Ren đã tiêu diệt xong và dừng lại, Roy chạy đến bên đứa con trai yêu quý và ôm chầm lấy cậu.
"Cha, cầm kiếm thế này nguy hiểm lắm đấy ạ."
Với một chút ngượng ngùng, cậu cũng vòng tay ra sau lưng cha mình, cùng nhau tận hưởng niềm vui đoàn tụ sau bao ngày xa cách.
Roy cười vui vẻ và dụi một bên mắt. Nước mắt đã rưng rưng nơi khóe mắt vì quá vui mừng.
"Con trai ta, về nhà hoành tráng thật đấy!"
"Con cũng ngạc nhiên lắm chứ bộ. Vừa về đến nơi đã thấy cả bầy Little Boar thế này."
"À, ở làng nào cũng vậy, khi làm đường thì ma vật hay bị kích động. Đành chịu thôi."
Ren thở dài, cậu cũng đã đoán được điều đó.
Các kỵ sĩ bị tụt lại phía sau vì Ren thúc Io đi nhanh cũng đã đến nơi và mỉm cười nhẹ nhõm.
Nhưng rồi, một sự việc không hay đã xảy ra. Một con Little Boar lách qua những hàng cây và liều lĩnh nhắm vào lưng Ren.
Ren và Roy định ra tay xử lý, nhưng,
Phụt
Io, con ngựa vừa chở Ren lúc nãy, đã giơ chân sau lên và đá bay con Little Boar một cách dễ dàng.
Sau đó nó hí lên một tiếng đầy đắc thắng rồi bắt đầu gặm cỏ dưới đất.
Nhìn con Little Boar bị đá văng, Ren và Roy đều chết lặng.
Trên đường về làng, Roy nói.
"Con có nhớ cây cầu ngăn cách làng và khu rừng không? Đấy, chỗ mà cha bị Thief-Wolff tấn công rồi chạy trốn ấy."
"Con nhớ ạ. Cây cầu đó thì sao ạ?"
"Cây cầu đó cũng vừa mới được gia cố gần đây. Hôm nay cha đang đi về phía thượng nguồn của con sông đó thì đột nhiên một bầy Little Boar xuất hiện."
"Chắc là chúng bị kích động vì việc làm đường ạ?"
"Không hẳn. Lúc nãy cha quên nói, nhưng có lẽ không chỉ có vậy."
Ren nhìn Roy và hỏi, "Ể? Ý cha là sao ạ?".
"Cha cũng không rõ nữa, nhưng gần đây, lũ Little Boar cứ chạy từ thượng nguồn về. Mấy người thợ mộc đến làng nói rằng có vẻ không chỉ do việc làm đường."
"Chẳng lẽ lại có ma vật mạnh nào đến ạ?"
"Ừm... cha không nghĩ vậy. Cha chưa nghe nói có thiệt hại gì ở xung quanh cả."
Tuy không nghi ngờ lời Roy, nhưng Ren nghĩ mình nên đi xem xét tình hình cho chắc. Cậu nắm lấy dây cương của Io mà không một chút do dự.
"Khoan đã, khoan đã! Để bọn cha đi xem cho, con không cần đi đâu! Mới về nhà mà đã phải làm việc ngay à!?"
"Cha nói vậy nhưng con thấy lo lắm!"
Các kỵ sĩ đi cùng từ Claudel cũng nói sẽ đi cùng cậu.
Nhưng Ren, lo ngại bất trắc, đã yêu cầu họ ở lại canh gác làng. Đối với các kỵ sĩ, Ren cũng là đối tượng cần bảo vệ, nhưng họ đã bị áp lực toát ra từ lời nói của cậu thuyết phục và gật đầu đồng ý.
Cậu đi qua gần Mỏm đá Tsurugi, men theo con đường mòn ven sông và tiến sâu vào trong rừng.
Mỗi bước chạy của Io đều làm những hàng cây xung quanh rung chuyển theo gió.
Khi đến thượng nguồn, Ren chứng kiến một thác nước lớn. Xung quanh không có dấu hiệu của ma vật.
Chỉ có tiếng nước chảy trong veo vang vọng, và một khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp trải ra trước mắt.
Cậu xuống khỏi Io và đi dạo xung quanh, nhưng vẫn không có gì.
Có lẽ việc lũ Little Boar đi từ thượng nguồn về làng chỉ là do cậu tưởng tượng. Ren vừa định kết luận như vậy thì cơ thể cậu cứng đờ lại.
Cậu rút Ma Kiếm Sắt ra, nhíu mày và nhìn về phía thác nước.
(---)
Có thứ gì đó ở đó. Hơn nữa, là một thứ gì đó rất mạnh.
Cậu nín thở tiến lại gần thác nước, thì,
"Hửm?"
Cậu cứ ngỡ có ma vật dưới nước, nhưng thay vào đó lại là một vật gì đó lấp lánh tuyệt đẹp đang chìm dưới đáy.
Ren triệu hồi Ma Kiếm Gỗ, dùng ma pháp tự nhiên tạo ra một con đường bằng rễ cây trên mặt nước. Cậu tiến lại gần thác nước và xác nhận vật thể lấp lánh đó.
"Tinh Mã Não?"
Đó chính là ánh lấp lánh của loại đá quý mà cậu đã thấy ở dãy núi Baldor vào mùa đông, chắc chắn là nó đang ở dưới đáy nước.
Ren vung Ma Kiếm Gỗ về phía đáy thác, tạo ra những sợi dây leo và quấn quanh Tinh Mã Não. Cậu nắm lấy bó dây leo bằng cả hai tay và bắt đầu kéo lên, nhưng nó nặng một cách kỳ lạ.
Cậu dồn thêm sức vào hai tay và cả phần hông.
Tinh Mã Não từ từ... từ từ tiến lại gần mặt nước, và cuối cùng---
"Cái... cái gì thế này---!?"
Tinh Mã Não bị kéo lê ra khỏi thác nước, để lộ ra kích thước lớn hơn nhiều so với những gì Ren đã thấy. Phần lớn của Tinh Mã Não đã bị chôn vùi trong thác. Kích thước của nó khi nhìn tận mắt phải bằng bốn con ngựa đứng cạnh nhau. Tuy có vài chỗ bị vỡ nhưng nó dài, xoắn và có đầu nhọn.
Cậu không thể tưởng tượng được một viên Tinh Mã Não khổng lồ như vậy sẽ có giá trị bao nhiêu.
"Hí hí!"
Io đang đợi cũng kinh ngạc, hí lên bên cạnh Ren.
"To thật đấy. Nhưng tại sao Tinh Mã Não lại ở gần làng nhỉ... đáng lẽ nó chỉ có thể được hình thành trong môi trường đặc biệt như ở dãy núi Baldor thôi chứ..."
Ren nghiêng đầu và khoanh tay nhìn xuống Tinh Mã Não.
Ánh mắt của cậu đang ngắm nhìn Tinh Mã Não chợt hướng về phía đối diện với đầu nhọn. Phần đó bị hư hại nặng hơn những chỗ khác, và có thể thấy những vết cắt như bị chém bởi một vật sắc nhọn, nhưng,
"---, ---!"
Giọng nói của con rồng vang vọng lại trong tâm trí Ren.
Chẳng lẽ nào, cậu nghĩ vậy và tiến lại gần vết cắt của Tinh Mã Não, cậu cảm thấy vết cắt đó trông rất quen.
Một vết nứt chạy dọc trên Tinh Mã Não. Lớp Tinh Mã Não bao phủ chiếc sừng vỡ ra.
Nếu một thứ như thế này ở trong thác nước, thì lũ Little Boar sợ hãi mà bỏ chạy cũng phải thôi.
"...Vậy, tại sao nó lại trôi từ dãy núi Baldor đến đây chứ?"
Ren ngồi xổm xuống và trầm tư một lúc lâu.
Cậu suy nghĩ về lý do tại sao chiếc sừng của Asval mà cậu đã bẻ gãy lại trôi dạt đến nơi này.
Không thể mang chiếc sừng tìm được về làng, Ren đã gọi các kỵ sĩ đến thượng nguồn.
"Quả là một viên Tinh Mã Não tuyệt đẹp."
"Nhưng, đây là gì vậy? Nó bám vào một vật liệu ma vật bị phong hóa hay sao?"
Trước sự ngạc nhiên của các kỵ sĩ khi đứng trước chiếc sừng, Ren lên tiếng nhờ vả.
"Vì một vài lý do, thần muốn mang cái này về Claudel."
"Hừm... May mắn là hiện tại đang trong quá trình tu sửa đường và tường rào. Xe ngựa chở vật liệu cần thiết lớn hơn bình thường, nên nếu nối hai chiếc lại có lẽ sẽ chở được cái này."
"Nếu đặt lên xe ngựa nối và che phủ cẩn thận bằng vải, chắc sẽ không bị chú ý lắm đâu ạ."
Đối với Ren, đó là lời nói xuất phát từ mối liên hệ với Asval, còn đối với các kỵ sĩ, đó là từ sự quý hiếm của Tinh Mã Não.
Sau khi bàn bạc xong với các kỵ sĩ về việc vận chuyển Tinh Mã Não, họ nói.
"Ren-dono, việc còn lại cứ giao cho chúng tôi. Xin ngài hãy cứ thong thả tận hưởng chuyến về thăm quê."
"Vâng! Vậy việc còn lại nhờ cả vào các ngài!"
Ren một mình cưỡi lên lưng Io và phi đi.
Con đường dẫn về làng cũng đang được tu sửa giống như đường lớn, và một bức tường đá để bảo vệ cả làng khỏi kẻ thù bên ngoài cũng đang được xây dựng.
Cậu phi nhanh như gió trên con đường, cảm nhận niềm vui và sự xúc động trước khung cảnh khác lạ của ngôi làng.
Con đường trung tâm của làng đã được lát đá, không còn con đường ruộng đất biến thành bùn lầy mỗi khi trời mưa nữa. Đó là một con đường trang nghiêm dẫn đến dinh thự mới tọa lạc trên ngọn đồi nhỏ phía trong.
Hầu hết những ngôi nhà cũ kỹ cũng đã được xây lại. Quê hương cậu đã có một sự phục hồi đáng kinh ngạc.
Thấy Ren cưỡi Io phi trên đường, những người dân làng đang làm việc trên đồng ruộng đã cất tiếng gọi.
Ren mỉm cười đáp lại họ và tiếp tục thúc Io chạy.
Cánh cổng của dinh thự mới đã hiện ra. Cánh cổng gỗ ọp ẹp, có thể sập bất cứ lúc nào, đã được thay thế bằng một cánh cổng đá.
Cha mẹ cậu đang đứng ngoài cổng đợi cậu.
"---Ren!"
Trước cả Roy, người đã gặp lại cậu trước đó, Mireille đã chạy đến bên Ren.
Ngay khoảnh khắc Ren xuống khỏi Io bên cạnh cổng, cô đã không kìm được mà ôm chầm lấy cậu.
"Mẹ! Con về rồi đây!"
"Ừ! Mừng con trở về!"
Sau bao ngày xa cách, Mireille không kìm được nước mắt.
Trong khuôn viên dinh thự, có một chuồng ngựa mà trước đây không có.
Ren nghĩ nên đưa Io đến đó trước, và nói với Mireille.
"Mà con ngựa này trông oai vệ thật đấy."
"...V-vâng, oai vệ lắm ạ... vâng..."
"Ủa, sao thế con? Tự nhiên lại quay đi chỗ khác vậy."
Bởi vì, Io chính là con ngựa của kẻ đã tấn công ngôi làng này.
Trong lúc cậu đang băn khoăn không biết nên giải thích thế nào, thì,
"Con này là ngựa của tên Ma thú sư đã tấn công dinh thự của chúng ta đúng không? Cướp được con ngựa tốt đấy chứ."
"Cha!? Sao cha lại biết chuyện đó!?"
"Thì là do cha nghe từ một kỵ sĩ đến làng này từ trước rồi. Thấy con có vẻ khó nói, nên kỵ sĩ đó đã tế nhị nói cho cha biết."
"Ngựa thì có tội tình gì đâu. Con cũng đừng bận tâm làm gì nhé."
Mireille thậm chí còn vuốt ve bờm của Io đang quấn quýt bên cạnh.
Bữa ăn trong dinh thự giờ đây khác hẳn ngày xưa, ngoài Little Boar săn được trong rừng, còn có rất nhiều nguyên liệu khác.
Sau bữa ăn, Ren nhìn quanh phòng ăn mới của dinh thự mới.
Phòng ăn với những bức tường trát vữa trắng và sàn gỗ màu nâu sẫm, cùng một khu bếp mới được xây dựng, không còn khoảng sân đất dẫn ra ngoài như trước nữa.
"Con lên phòng cất đồ đây ạ."
"Ồ, vậy bọn cha giúp một tay nhé."
Mireille nói sẽ dọn dẹp bát đĩa. Dù Ren và Roy ngỏ ý muốn giúp, cô chỉ cười và nói "Đừng bận tâm."
Ren và Roy rời phòng ăn và đi dọc hành lang, không còn nghe thấy tiếng cọt kẹt như trước nữa.
"Mọi thứ thật sự đã mới hơn rồi nhỉ."
"Là nhờ có con và Ngài Nam tước đấy. Chỉ có điều sách vở đều cháy hết rồi, nên thư phòng vẫn chưa xây lại được."
"Đành chịu thôi ạ. Ngọn lửa lúc đó lớn quá mà."
Kiến trúc của dinh thự mới tương tự như dinh thự cũ. Dù vậy, hành lang vốn dẫn đến thư phòng giờ đã bị chặn lại giữa chừng và thay vào đó là một cửa sổ lớn.
"Nói đến sách, sách trong phòng ta cũng bị cháy hết rồi nhỉ."
Trên đường lên cầu thang dẫn đến phòng của Ren ở tầng hai, Roy thở dài nói.
"Trong phòng cha mẹ có sách ạ?"
"Chỉ vài cuốn thôi. Cha quản lý nhật ký của ông nội và cả những cuốn sách mà tổ tiên để lại nữa đấy."
"Ồ, sách của tổ tiên là sách gì vậy ạ?"
"Là một cuốn ký sự phiêu lưu của tổ tiên, chẳng biết là thật hay giả nữa. Nghe nói tổ tiên của nhà Ashton là một nhà thám hiểm đấy. Đã từng đến Thiên Không Đại Lục, rồi tìm kiếm cả thành phố cổ đại được cho là đang ngủ yên dưới đáy biển nữa."
Cuối cùng, họ cũng đến trước phòng của Ren.
"Này, phòng của con cũng mới rồi đấy."
Căn phòng mới có vẻ rộng hơn trước một chút.
Cách bài trí và hình dáng của đồ đạc đều giống hệt như trước khi dinh thự bị cháy, khiến Ren cảm thấy yên tâm.
Thứ duy nhất thay đổi là chiếc giường đã được làm lớn hơn để phù hợp với sự phát triển của Ren. Ren cảm động trước căn phòng mới của mình rồi hỏi.
"Cha, cha kể tiếp đi ạ."
Ren mở cửa sổ phòng mình và nói, Roy đáp lại "À."
"Còn gì nữa nhỉ, à, có cả chuyện về Lão Long nữa."
Nhớ đến chuyện chiếc sừng của Asval, tim Ren thoáng đập mạnh một nhịp.
"Nghe nói đó là một con rồng rất mạnh, tuy đã già nhưng lại rất hiếu chiến, và luôn tìm kiếm những kẻ mạnh."
"..."
"Hửm? Sao tự nhiên im lặng vậy?"
Thấy Ren không nói gì, Roy hỏi.
"Nếu con thấy không khỏe hay mệt thì để sau cũng được---"
"Không, không, không! Con hoàn toàn ổn, cha cứ kể tiếp đi ạ!"
Cậu vội vàng nói, Roy liền đáp "Vậy thì được" rồi kể tiếp.
"Tổ tiên đã chiến đấu với Lão Long đó. Vì rất muốn có được chiếc sừng của con rồng đó, nên đã cúi đầu xin nhường lại dù chỉ một mảnh."
"Ồ, ồ... chiếc sừng... rồi sao nữa ạ?"
"Lão Long từ chối, và tổ tiên đã gục đầu xuống như thể đó là điều hiển nhiên. Nhưng, Lão Long lại nói rằng hãy thử dùng sức mạnh mà đoạt lấy đi."
Ren vừa lắng nghe vừa nở một nụ cười gượng.
"Và, tổ tiên đã chấp nhận lời thách đấu đó và chém đứt cả một chiếc sừng."
Ren lắng nghe và chỉ biết "à, à..." một cách ngô nghê.
"Tổ tiên đã thắng trận chiến đó và trở thành bạn với Lão Long."
"Trở thành bạn, rồi câu chuyện kết thúc ở đó ạ?"
"Ừ. Trong cuốn ký sự phiêu lưu còn lại ở nhà ta, hình như chỉ viết đến đó thôi."
"Ồ, ồ... mà, trận chiến đó hoành tráng quá nhỉ."
"Thế nên cha mới nói là không biết thật hay giả. Chẳng biết đã chiến đấu với con rồng nào, nhưng nếu nó mạnh đến vậy thì phải được ghi danh trong lịch sử Leomel, và nhà ta cũng phải trở thành một gia tộc danh giá mới phải."
Lời của Roy rất có sức thuyết phục, và Ren không thể coi đó là một câu chuyện đùa được.
"Anh ơi! Có kỵ sĩ gọi anh đấy!"
Nghe tiếng Mireille gọi từ dưới cầu thang, Roy rời khỏi phòng.
Ren một mình dựa vào khung cửa sổ. Cảm nhận cơn gió xuân sau lưng, cậu khoanh tay trước ngực và nhớ lại những lời đã trao đổi với Asval.
"---Ashton? Tại sao... lại là một cái tên nghe thật hoài niệm."
"...Ể? Ngài... biết gia danh của tôi sao?"
"Ta không nhớ gì cả... Nhưng, một kẻ yếu đuối như ngươi lại dám gọi tên đó, thật không ưa nổi."
Việc một chiếc sừng của Asval đã bị gãy cũng có thể giải thích được nếu người bẻ gãy nó là tổ tiên của cậu.
Về mặt thời gian, có lẽ là trước khi các Dũng giả tiêu diệt Asval.
Ren, người đã nhận ra rằng Asval sẽ yếu đi nếu bị bẻ gãy sừng, nhớ lại mình đã phải vật lộn để bẻ gãy chiếc sừng còn lại. Ngay cả lúc đó, cũng chỉ vì Asval đã hồi sinh một cách không hoàn toàn nên cậu mới làm được.
Trong khi đó, tổ tiên của gia tộc Ashton lại giành chiến thắng trước Asval thời kỳ đỉnh cao.
"Mình bị gọi là kẻ yếu đuối cũng phải thôi... nhưng tại sao lại không được ghi vào lịch sử nhỉ."
Không chỉ trong sử sách, mà ngay cả trong ký ức về thời game, cậu cũng không tìm thấy thông tin gì về tổ tiên mình.
Tổ tiên là một người có thực lực phi thường, nhưng lại không hề có tên trong lịch sử, điều này thật khó hiểu.
"Bị cố tình không ghi lại... chăng."
Cậu nghĩ đến khả năng đã bị xóa khỏi lịch sử Leomel vì một lý do nào đó.
Nhưng nếu vậy, việc gia tộc Ashton vẫn tồn tại đến ngày nay lại trở nên mâu thuẫn. Giả sử tổ tiên đã bị xóa khỏi lịch sử, thì phải có một lý do nào đó. Lý do đó có lẽ là điều bất lợi cho Leomel.
Vậy mà gia tộc Ashton vẫn có thể tồn tại, cảm giác thật không hợp lý.
Buổi sáng hôm sau, tâm trạng khi thức dậy thật tuyệt vời. Tuy không thể nói là ngôi nhà thân thương vì đã được xây mới, nhưng quê hương vẫn là tuyệt nhất.
Mở cửa sổ ra, cơn gió lướt qua những cánh đồng mang theo hương đất và cỏ.
"Gần đây, thương nhân cũng đã đến đây rồi đấy."
Trong bữa sáng quây quần bên gia đình, Mireille nói như chợt nhớ ra, và Roy tiếp lời.
"Khác với trước đây, giờ mỗi tháng họ đến một lần nên cũng đỡ lắm."
"Thương nhân ạ, họ đến để mua vật liệu xây dựng ạ?"
"Không chỉ vậy đâu. Họ đến để giao thương hẳn hoi đấy. Này, con xem, nguyên liệu nấu ăn cũng khác trước rồi đúng không? Vì đường đang được sửa sang nên cũng thuận tiện cho thương nhân."
Trong số các lãnh địa ở Claudel được coi là nông thôn, làng của nhà Ashton lại nằm ở một góc khá hẻo lánh.
Vì vậy, đối với các thương nhân, trước đây nơi này không có giá trị để đặt chân đến, nhưng,
"Ngôi làng này có thể trở thành một điểm trung chuyển mới. Nếu đường được sửa sang, việc đi lại sẽ an toàn hơn trước."
Đối với các thương nhân và mạo hiểm giả đi từ thị trấn Claudel qua các làng mạc xung quanh để đến lãnh địa cũ của Tử tước Given, việc khu vực xung quanh ngôi làng này được tu sửa cũng rất thuận tiện.
Nếu làng trở nên nhộn nhịp với các mạo hiểm giả, thương nhân cũng sẽ đến buôn bán.
Ngoài ra, dù ma vật sống ở khu vực xung quanh làng chỉ là những cá thể yếu, nhưng vật liệu từ chúng vẫn luôn có nhu cầu.
Chỉ riêng vật liệu từ Little Boar, lông của nó có thể làm đồ giữ ấm giá rẻ và thịt cũng rất ngon.
Vật liệu từ ma vật yếu thường được giao dịch với giá rẻ, nhưng chúng vẫn rất quan trọng vì hỗ trợ cho cuộc sống của thường dân.
Đó cũng là một công việc tốt để các mạo hiểm giả trẻ tuổi hoặc trung niên kiếm thêm thu nhập, Roy nói.
"Nhưng thay vào đó, công việc của cha có vẻ sẽ tăng lên đấy."
"Hửm?"
"Làng nhộn nhịp thì công việc cũng sẽ tăng lên ạ. Đặc biệt là khi có cả thương nhân và mạo hiểm giả lui tới."
"Chết rồi. Cha quên mất."
Roy ôm đầu. Nhìn thấy dáng vẻ đặc trưng của người cha không giỏi việc giấy tờ, Ren mỉm cười.
Ren cũng nghĩ rằng mình không thể chỉ gửi tiền về là xong, mà với tư cách là người nhà Ashton, cậu cũng phải suy nghĩ về tương lai.
"Mà này Ren, con cũng gặp nhiều chuyện ở dãy núi Baldor lắm phải không?"
"Bọn ta cũng nghe rồi đấy. Lúc đầu cũng giật mình lắm, nhưng mà giỏi quá nhỉ! Con đã bảo vệ tiểu thư nhà Hầu tước đúng không?"
"Là Giáo phái Ma Vương à? Cha cũng ngạc nhiên khi nghe bọn chúng làm núi lửa sống lại, nhưng còn ngạc nhiên hơn khi Ren đã bảo vệ được cô gái đó! Hahahaha! Đúng là Ren có khác!"
"Ahaha... vâng. Đúng là có rất nhiều chuyện đã xảy ra ạ..."
Cha mẹ cậu cũng đã biết về vụ việc đó. Lezard đã gửi báo cáo cho họ.
Tuy nhiên, những vấn đề liên quan đến sức mạnh của Fiona đã được giữ kín, nên sự thật về những gì đã xảy ra, về sự xuất hiện của Asval, đều được giấu đi.
Những gì cha mẹ cậu biết chỉ giới hạn ở mối đe dọa của Giáo phái Ma Vương.
Về phía Ren, cậu cũng muốn tìm hiểu thêm về câu chuyện của nhà thám hiểm Ashton, nhưng vì không còn thông tin gì nên cũng không thể mong đợi gì hơn câu chuyện ngày hôm qua.
Ngược lại, điều đó lại thuận tiện vì có liên quan đến những thông tin phải giữ bí mật.
◇ ◇ ◇ ◇
Vài ngày sau, tại Elendil, gần Đế đô.
Licia đang đi dạo trong thị trấn cùng Weiss dưới ánh nắng đầu giờ chiều.
"Quả nhiên, khác hẳn với Claudel nhỉ."
"Vì đây là một thị trấn có lịch sử lâu đời và đang phát triển vượt bậc. Tôi rất mong chờ đến ngày tiểu thư kế vị."
"Ara, biết đâu tôi cũng sẽ đặt một vị quan đại diện giống cha thì sao?"
"Đối với một quý tộc có nhiều lãnh địa thì đó là điều đương nhiên. Tuy nhiên, việc tiểu thư trở thành chủ nhân của vùng đất này là không thay đổi. Vì vậy, tiểu thư cũng nên theo học ở một trường nào đó."
"...Ví dụ như, Học viện Sĩ quan Đế quốc chẳng hạn?"
"Vâng. Nếu tốt nghiệp học viện đó, tiểu thư sẽ có được danh tiếng với tư cách là người kế vị Elendil sau này."
Licia gật đầu trước lời nói của Weiss và thầm thì.
"---Mà, không biết tại sao Ren lại né tránh học viện đó nhỉ."
Ngay lúc cô vừa lẩm bẩm vừa nghiêng đầu, thì.
Từ một góc của con đường lớn, vọng lại một tiếng nói có vẻ gì đó rất căng thẳng.
Licia vội vàng cùng Weiss chạy về hướng có tiếng nói.
Trước đám đông hiếu kỳ, có một con hẻm nhỏ dẫn vào phía sau. Nghe nói một tên cướp giật đã chạy vào con hẻm đó.
Một người trong đám đông nói rằng một cô gái đã đuổi theo hắn.
"Weiss, đi thôi."
"T-Tiểu thư---! Chà, đành phải đi thôi!"
Licia chạy đi trước khi Weiss kịp ngăn cản, và bước vào con hẻm mà tên cướp đã chạy vào.
Trong con hẻm nhỏ, vang lên tiếng bước chân của nhiều người. Sự náo nhiệt của con đường lớn đã hoàn toàn biến mất, như thể họ đã bước vào một thế giới khác.
Licia nghe thấy tiếng bước chân của tên cướp đang chạy trốn, và cô chạy về hướng ngược lại với hướng tiếng động phát ra.
"Chúng ta đi đường vòng chặn đầu."
"Thì ra là vậy. Kế hoạch gọng kìm ạ."
Tin tưởng vào những người đã đuổi theo tên cướp trước mình, cô quyết định đi đường vòng.
Tại điểm hẹn trước, Licia và Weiss rút kiếm và chờ đợi.
Đúng như dự đoán, tên cướp xuất hiện và nhìn thấy hai người họ,
"C-Cái gì, bọn mày là ai!?"
Tên cướp giật có vẻ là một mạo hiểm giả thất bại, hắn mặc một bộ trang bị làm từ vật liệu ma vật. Dù đang kẹp dưới nách một chiếc túi trông có vẻ đắt tiền vừa cướp được, hắn vẫn rút dao ra và thủ thế.
"Này Weiss, Elendil trị an kém vậy sao?"
"Không ạ. Giống như ở Claudel, ở đâu cũng có kẻ phạm tội cả."
"Vậy thì đành chịu thôi nhỉ."
Licia vừa nói vừa thở dài, và bước lên một bước.
Trước khi Weiss kịp hành động, Licia đã giơ tay ra phía trước và phát ra một luồng ánh sáng chói lòa từ tay mình.
Đó chỉ là ánh sáng đơn thuần, không có khả năng sát thương, nhưng ánh sáng đột ngột khiến gã đàn ông bị lóa mắt và loạng choạng.
"G-Gừaa!?"
Gã đàn ông ngã lăn ra đất, ngay trước mặt Weiss.
Weiss vươn tay ra trước khi gã kịp đứng dậy, và trói quặt tay gã ra sau lưng.
Gã đàn ông kêu lên một tiếng thảm hại, "Đ-Đau quá!".
"Có vẻ như người đuổi theo gã này trước chúng ta cũng đã đến rồi ạ."
Tiếng bước chân đang tiến lại gần hai người.
Licia nghĩ rằng với tư cách là con gái của người cai trị thị trấn này, cô phải cảm ơn những người đã đuổi theo gã đàn ông đó.
Cô định dẫn gã đàn ông bị bắt đi, nhưng khi nhìn thấy cô gái vừa xuất hiện, Licia mỉm cười "Ara".
"Đừng hòng trốn---"
Cô gái đang định dõng dạc nói thì nhìn thấy Licia,
"---L-Licia Claudel!? Tại sao cô lại ở đây!?"
Cô gái thốt lên kinh ngạc, khuôn mặt xinh đẹp nhuốm màu sửng sốt.
Cô gái vừa chạy lòng vòng trong con hẻm, vừa điều chỉnh lại nhịp thở hổn hển của mình, vừa dùng tay vuốt lại mái tóc màu nâu rối bù và đứng thẳng người.
Được hỏi, Licia nhìn cô gái tóc nâu và mở miệng,
"Lâu rồi không gặp nhỉ. Sera."
Cô gọi tên cô gái.
Sau khi giao tên cướp giật cho đồn kỵ sĩ.
"Cảm ơn Sera đã hợp tác. Tôi rất cảm kích."
"Tôi chẳng làm gì cả. Hơn nữa, với tư cách là người của gia tộc Anh Hùng, đó là điều đương nhiên thôi."
Trong số Thất Anh Hùng, có một kiếm sĩ tên là Gajil Riohald. Ông là người được cho là đã vượt qua Dũng giả về kỹ năng kiếm thuật thuần túy và có nhiều đóng góp trong chuyến hành trình tiêu diệt Ma Vương.
Gia tộc Riohald là một trong Thất Đại Gia Tộc, và Sera là tiểu thư của gia tộc đó.
Cô là nữ chính trong "Truyền thuyết Thất Anh Hùng" và là một cô gái được yêu mến bởi tính cách vui vẻ.
"Đã mấy năm rồi nhỉ. Kể từ lần tớ thua Licia... cũng đã khá lâu rồi."
Hai người gặp nhau lần đầu tại một bữa tiệc được tổ chức ở Đế đô vài năm trước.
Sera, người nổi tiếng với tài năng kiếm thuật từ khi còn nhỏ, đã thách đấu với Bạch Thánh Nữ Licia, người cũng nổi tiếng không kém.
Nhưng ngày hôm sau, trong cuộc đấu tay đôi được tổ chức tại dinh thự của gia tộc Riohald ở Đế đô, cô đã bị Licia áp đảo.
Sau cuộc đấu đó, hai người đã công nhận tài năng của nhau và xây dựng một mối quan hệ bạn bè cho đến ngày hôm nay.
"Tớ ngạc nhiên lắm đấy. Đến thị trấn này vì công việc của cha, không ngờ lại gặp được Sera."
"Tớ cũng vậy. Đang dẫn đường cho Vein thì lại gặp chuyện như vậy, rồi còn gặp cả Licia nữa."
"Vein?"
"Là bạn và cũng là ân nhân của tớ. Khi tớ đến gần làng của cậu ấy, tớ đã bị ma vật tấn công và Vein đã cứu tớ. Chúng tớ cùng đến Elendil, nhưng lại bị lạc mất nhau."
Sera nói và nở một nụ cười đáng yêu.
"Bị ma vật tấn công à, hộ vệ của cậu đâu rồi?"
"...Tớ nghĩ mình có thể tự mình chiến đấu được nên đã vào rừng, nhưng lại không thể chiến đấu tốt..."
Licia thở dài và định nói "Đúng là đồ ngốc mà", nhưng rồi lại thôi.
Vì chính cô cũng có lúc giống như vậy và đã gây phiền phức cho Ren, nên không thể nói ra thành lời được.
"Tiểu thư Riohald. Nếu được, tôi sẽ cho kỵ sĩ đi tìm người bạn đồng hành của cô."
Sera vui mừng trước đề nghị của Weiss và gật đầu, sau đó miêu tả đặc điểm của cậu bé tên Vein.
Cậu bé trạc tuổi Sera, cao hơn cô một chút và có dáng người mảnh khảnh. Tóc màu nâu sẫm và mắt màu xanh lục.
Weiss rời khỏi chỗ ngồi và đi về phía kỵ sĩ đang đứng trước đồn.
"Này Licia, nhân tiện đấu với tớ một trận đi."
Sera tiến về phía trong đồn.
"Tớ sẽ cho cậu thấy sức mạnh của tớ đã tiến bộ như thế nào kể từ ngày đó! Chúng ta mượn sân tập trong đồn đi!"
Gia đình của hai người thuộc hai phe phái khác nhau, nên Licia có chút do dự khi đấu tay đôi ở một nơi không có sự giám sát của cha mẹ.
Sau này sẽ có những lời phàn nàn phiền phức--- à mà Sera thì chắc sẽ không nói gì đâu, nhưng...
"...Về Claudel phải xin lỗi Ren mới được."
Cảm giác của cô bây giờ, có lẽ cũng giống như cảm giác của Ren trong quá khứ.
Licia do dự một lúc rồi đành bước vào trong đồn.
Vài chục phút sau, Vein, cậu bé đã cùng Sera đến Elendil, bước vào đồn.
Cậu kinh ngạc khi thấy Sera đang ngồi bệt dưới đất trong sân tập của đồn, mặt thất thần.
"Vậy nhé, Sera."
Licia vừa đi vừa quay lại vẫy tay, một dáng vẻ thật khả ái.
Cô đã thể hiện một sự chênh lệch sức mạnh còn lớn hơn cả lần gặp trước, và rồi rời khỏi nơi này.
Đó là một khung cảnh trong "Truyền thuyết Thất Anh Hùng".
Cảnh nữ chính Sera và cậu bé giúp đỡ cô, nhân vật chính Vein, tiễn Licia ra đi.
◇ ◇ ◇ ◇
Khoảng một tháng sau, trong một buổi tập luyện được tổ chức sau khi Ren và Licia trở về Claudel.
Licia ngồi trên chiếc ghế gỗ trong vườn và kể cho Ren nghe về những chuyện đã xảy ra ở Elendil.
"---Đã có chuyện như vậy đấy."
Nghe xong câu chuyện, Ren cố giữ vẻ bình tĩnh và nói, "Vậy à."
Ngay cả trong thời game, Vein cũng đã bảo vệ Sera Riohald khi cô đến thăm làng của cậu. Khi đó, sức mạnh Dũng giả tiềm ẩn trong cơ thể cậu đã có dấu hiệu thức tỉnh, và điều đó đã lọt vào mắt xanh của cha mẹ Sera.
Nhớ lại sự kiện xảy ra tại đồn kỵ sĩ, Ren cảm thấy một chút hoài niệm.
"Này Ren, cậu có nghe không đấy?"
"Xin lỗi. Tớ đang bị choáng ngợp trước sự tuyệt vời của thành phố."
Ren nhìn Licia và đưa tay ra giúp cô đứng dậy.
"Cảm ơn."
"Không có gì đâu. Mà, cậu đã đấu tay đôi với tiểu thư Riohald đúng không."
"Tuy chỉ là một khoảng thời gian ngắn nhưng cũng đã vài lần. Thế mà, haizz..."
Licia chu môi nhìn lên mặt Ren, và cảm nhận được sự chênh lệch chiều cao còn lớn hơn trước.
"...Lại tự tiện trở nên ngầu hơn rồi."
Nhân tiện, cô lẩm bẩm nhỏ đến mức Ren không thể nghe thấy.
"Sera là một kiếm sĩ nổi tiếng ở Đế đô, và tớ đã chiến thắng áp đảo cô ấy đấy."
"Đó là thành quả cho sự cố gắng của cậu mà, Licia. Tớ cũng rất vui."
"Thôi mà! Không phải vậy đâu!"
Licia tiến lại gần Ren hơn, đến mức có thể đếm được số lượng lông mi của cậu, và nói.
"Chính tớ đây, lại thua thảm hại trước Ren! Chỉ mới vài phút trước thôi! Như mọi khi!"
Cô ngước nhìn Ren, vẻ mặt có chút bất mãn nhưng không hề tức giận.
Dáng vẻ của Licia lúc này, có chút gì đó như đang làm nũng.
"Ren, cậu lại mạnh hơn rồi đúng không."
"À thì?"
"Đừng có nhìn đi chỗ khác! Đừng có lảng tránh, nhìn thẳng vào tớ này!"
Ren nghe theo và nhìn Licia, ánh mắt của hai người chạm nhau.
Licia lúc này mới nhận ra khoảng cách gần gũi của hai người, và má cô đỏ bừng lên trong giây lát. Vì xấu hổ, cô vội vàng lùi lại.
Yuno, người hầu gái đang nhìn từ cửa sổ dinh thự, mỉm cười qua lớp kính.
"Tự nhiên nhìn thẳng vào người ta như thế là ăn gian đó!"
Ren đáp lại lời nói vô lý của Licia một cách qua loa và cười gượng.
"Nhưng mà, tớ thấy yên tâm vì có vẻ như vụ việc của Tử tước Given không làm cho không khí trở nên căng thẳng."
"Về chuyện đó, Sera đã xin lỗi tớ rất nhiều lần rồi."
Vì Tử tước Given đã hành động một cách khôn khéo, nên Sera chỉ biết toàn bộ câu chuyện sau khi sự việc đã kết thúc.
Nghe xong câu chuyện, Sera đã rất tức giận và cố gắng liên lạc với gia tộc Claudel nhiều lần, nhưng,
"Hầu tước Ignat đã gây áp lực lên cả các gia tộc của Phái Anh Hùng, khiến họ không thể hành động được. Vì vụ việc của Tử tước Given làm cho các phe phái trở nên hỗn loạn, nên cha mẹ Sera đã phải cố gắng hết sức để ngăn cản Sera vì muốn bảo vệ con bé."
"À, Hầu tước Ignat mà, cũng phải thôi ạ."
Có Hầu tước Ignat làm đồng minh thật đáng tin cậy làm sao.
Ngay cả Thất Đại Gia Tộc cũng không thể làm gì được, không biết ông đã thể hiện bản lĩnh cứng rắn của mình đến mức nào nữa.
"Tiểu thư Riohald đã rất lo lắng cho cậu nhỉ, Licia."
"Ừ. Cô ấy là một người tốt bụng."
Đối với Licia, người không có ấn tượng tốt về phe Anh hùng, dù không thể ghét cá nhân Sera, nhưng trong lòng cô vẫn có những cảm xúc phức tạp không thể diễn tả thành lời.
Dù nói là phe phái, nhưng không phải ai cũng cùng một phe, nên càng nghĩ càng thấy phức tạp.
"Này này! Lần này kể cho tớ nghe chuyện của cậu đi! Làng cậu thế nào rồi?"
Được hỏi với giọng háo hức, Ren vui vẻ kể lại những kỷ niệm của mình.
◇ ◇ ◇ ◇
Buổi tối, Weiss bước vào phòng làm việc nơi Ren đang nói chuyện với Lezard với vẻ mặt nghiêm túc.
"Tất cả đều khớp với báo cáo của cậu thiếu niên. Chiếc sừng đó chắc chắn là của Asval."
Nghe vậy, Lezard ngồi trên ghế sofa và cười lớn.
"Hahahaha! Ta không còn ngạc nhiên nữa! Nếu là chuyện Ren làm thì ta có thể cười cho qua được! Ngược lại, ta còn thấy vui mừng vì nó đã trôi dạt đến làng của gia tộc Ashton."
"Việc đó không bị chú ý thì tốt rồi ạ, nhưng tại sao nó lại trôi dạt đến làng của thần nhỉ."
"Hãy xem cái này đi. Có lẽ, nó đã trôi theo dòng sông ngầm."
Lezard trải một tấm bản đồ ra chiếc bàn trước ghế sofa.
Trên bản đồ địa hình lãnh địa, có vẽ nhiều đường màu xanh.
Đó chính là con sông mà Ren đã nhắm đến khi chạy trốn cùng Fiona, là lối thoát có thể đi từ Hang động tinh thạch, một bản đồ ẩn trong dãy núi Baldor.
"Dòng sông ngầm ở khu vực đó nối với một mạch nước lớn trong lãnh địa của ta."
"Đúng là nếu chiếc sừng đó trôi vào đó thì... nhưng liệu nó có thể trôi đến làng của thần một cách thuận lợi như vậy không ạ?"
"Thật lòng mà nói, ta cũng cảm thấy có chút sắp đặt vì quá thuận lợi, nhưng thực tế đã xảy ra như vậy. Việc nó đã trôi dạt đến làng của gia tộc Ashton là sự thật, phải không?"
Không còn cách nào khác để nói.
(Vì có duyên với nhà Ashton, nên nó đã bị hút đến... chăng.)
Điều đó cũng không thực tế cho lắm, nhưng xét đến sức mạnh của Asval thì cũng không thể bác bỏ hoàn toàn.
Vấn đề là, nên làm gì với chiếc sừng quý giá không thể định giá này.
Liệu có thể bán ra thị trường được không, thật khó. Vật liệu thì cũng là vật liệu, và nhớ lại chuyện của Hầu tước Ignat và Fiona, cậu muốn tránh gây ra những tranh chấp không cần thiết bằng cách bán nó ra thị trường.
"Lần tới, có lẽ nên trực tiếp bàn bạc với Hầu tước Ignat thì hơn."
"Vậy có nghĩa là chúng ta sẽ đến Eupheim ạ?"
"Không, vào mùa hè, Hầu tước Ignat sẽ nhờ một quý tộc thân thiết tổ chức một bữa tiệc. Hầu tước đã sắp xếp để chúng ta có thể nói chuyện."
Lý do phải thông qua một quý tộc thân thiết là vì gia tộc Claudel thuộc phe phái khác.
Việc nói chuyện với Hầu tước Ignat thì không sao, nhưng Ren còn có chuyện khác muốn nói.
"Xin lỗi ạ. Chuyện có hơi khác một chút."
Ren kể cho Lezard nghe câu chuyện mà cậu đã nghe từ Roy.
Cả những lời mà Asval đã nói, vì cậu nghĩ hai người họ sẽ hiểu.
"Nhà thám hiểm tổ tiên của gia tộc Ashton... tiếc là ta chưa từng nghe nói đến. Weiss thì sao?"
"Tôi cũng vậy ạ. Tuy nhiên, lời nói của Asval và câu chuyện của Roy-dono có vẻ có liên quan đến nhau. Vậy mà lại không biết được thân thế của tổ tiên, nói thật là có chút kỳ lạ."
"Đúng vậy. Lẽ ra phải được ghi danh trong lịch sử mới phải."
Hai người họ cũng không nhớ đã đọc được cuốn sách nào như vậy trong thư phòng của dinh thự.
"Trước đây, sau vụ náo động của Tử tước Given, ta đã cho điều tra lại làng của Ren. Ta đã tìm kiếm lý do tại sao lại nhắm vào làng của Ren, nhưng không tìm thấy thông tin gì. Những người già trong làng có biết gì không?"
"Thần cũng đã thử hỏi bà Lig, một dược sư, nhưng có vẻ bà ấy cũng không biết gì cả."
"...Vậy thì, có lẽ không thể điều tra được nữa rồi."
"Những người có thể xóa bỏ một người chiến thắng Asval khỏi lịch sử, ở Leomel này cũng chỉ có số ít. Có lẽ là một sự tình rất phức tạp."
"Nếu vậy, có lẽ thông tin vẫn còn được lưu giữ trong Khu vực cấm."
Trong Thư viện Đế Quốc, nơi mà ngay cả trong "Truyền thuyết Thất Anh Hùng" cũng có thể đến được, nghe nói có một khu vực được gọi là Khu vực cấm.
Nghe nói, là vì đó không phải là nơi người chơi có thể đặt chân đến. Vì nó được quản lý nghiêm ngặt xứng với cái tên Khu vực cấm, nên chỉ có thể biết đến nó như một thông tin mà thôi.
"Thì ra là vậy."
"Thưa Lãnh chúa, tại sao ngài lại mỉm cười vậy ạ?"
"Vì cuối cùng ta cũng đã hiểu ra một chút. Weiss cũng biết mà phải không. Những người có thể vào được Khu vực cấm là những người có địa vị như thế nào."
"Chẳng lẽ là vào thời điểm Tử tước Given còn là trợ lý Bộ trưởng Bộ Tư pháp ạ?"
"Đúng vậy. Những người có thể vào được Khu vực cấm ngoài Giám đốc thư viện ra chỉ có vài người. Đó là Hoàng đế, Thái tử chưa được quyết định, và Bộ trưởng Bộ Tư pháp cùng với trợ lý của mình."
Trước đây, cậu đã suy nghĩ về lý do tại sao Tử tước Given lại nhắm vào làng của gia tộc Ashton.
(Tử tước Given đã biết được điều gì đó về gia tộc Ashton trong Khu vực cấm, và đã cố tình ra tay với một nơi hẻo lánh như vậy.)
Cậu không biết "điều gì đó" đó là gì. Điều đó khiến cậu vô cùng bứt rứt.
"Một tổ tiên có thể áp đảo cả Asval. Việc nhắm vào Ren, người sinh ra trong gia tộc Ashton cũng là điều dễ hiểu. Thậm chí, có thể nghĩ rằng cậu ta đang thừa hưởng dòng máu của Dũng giả Ruin cũng không có gì lạ."
(Không phải vậy đâu mà.)
Ren dứt khoát trong lòng và nghĩ đến nhân vật chính trong "Truyền thuyết Thất Anh Hùng", Vein.
Cậu nở một nụ cười gượng,
"Dù có khả năng thông tin còn được lưu giữ, nhưng nếu ở Khu vực cấm thì cũng đành chịu thôi ạ."
Trừ khi, Ren hoặc người quen của cậu trở thành một người có thể vào được Khu vực cấm.
"Chuyện này cũng nên chia sẻ với Hầu tước Ignat để đề phòng thì hơn."
"Có vẻ như vậy sẽ tốt hơn."
Ren và Lezard trao đổi với nhau.
0 Bình luận