Tập 4B

Lời bạt

Lời bạt

Vậy là Owari no Chronicle tập 4-B đã kết thúc.

Giờ thì dàn nhân vật chính cũng đã quy tụ gần như đông đủ cả rồi. Tôi nghĩ mình nên nói một câu “Xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu”. (Tôi lấy tư cách gì mà nói vậy chứ?). Việc tác phẩm có độ dày khủng như thế này, tất cả là nhờ vào sự ủng hộ của quý vị độc giả. Xin chân thành cảm ơn mọi người.

Nhân tiện, tuy hơi muộn màng nhưng tôi cũng xin trả lời một câu hỏi thường gặp, đó là nên bắt đầu đọc series City của tôi từ đâu. Thật ra thì, bạn bắt đầu từ đâu cũng được cả. Bạn có thể đọc theo thứ tự phát hành hoặc thứ tự các thành phố, nhưng bạn cũng có thể ra hiệu sách, mở thử phần lời mở đầu của một tập truyện bất kỳ và đọc nó nếu thấy hứng thú. Mỗi thành phố trong truyện đều có những nét đặc trưng riêng, nên biết đâu bạn lại tìm thấy một thành phố mình yêu thích dù không hợp với những thành phố khác. Hoặc bạn cũng có thể chọn truyện dựa trên tranh minh họa của Ya-san. Đó cũng là một cách hay để tìm được một quyển sách hợp gu mình.

Nói chung, nếu bạn có hứng thú, tôi rất mong bạn sẽ tìm đọc một trong số chúng. Xin chân thành cảm ơn.

Và sau đây là phần trò chuyện như thường lệ.

“Phiền phức quá, vào thẳng chuyện ngớ ngẩn thời cấp ba của ông đi.”

“Cô chẳng thèm hỏi han gì về cuốn sách nữa rồi à? Thật đáng nể đấy. …Dù sao thì tôi cũng bận quá nên chưa đọc được.”

“Woa, anh cũng giống hệt mấy kẻ tệ hại khác thôi! Đồ người vợ quái vật!!”

“Tôi sẽ lơ câu đó. Hồi đó trường tôi là trường nam sinh, lại không có điều hòa nên vào mùa hè, nó biến thành một khu vực ‘vô phòng bị’ nơi khoảng một nửa lớp chỉ mặc độc chiếc quần lót để học bài. Nhưng rồi có một người đã nảy ra sáng kiến tuyệt vời để giúp cả lũ giải nhiệt.”

“Tôi chắc là mình không muốn biết đâu, nhưng mà đó là gì vậy?”

“Chúng tôi lấy một sản phẩm cao su dành cho nam giới, đổ đầy nước vào cho nó phình to ra gấp mười lần kích cỡ tiêu chuẩn, rồi treo khoảng hai chục cái như thế lên trần nhà. Hiệu quả làm mát đáng ngạc nhiên luôn đấy. Có điều mấy giọt nước ngưng tụ nhỏ xuống thì kinh khủng thật.”

“Sao nhà trường không cấm các người?”

“Nói chung là, chúng tôi đã nghĩ ra một trò mới là dùng ruột bút chì kim bắn vào chúng trong giờ học để chúng xoay tít. Nhưng một hôm, Nishida (tên giả) đã thực sự bắn thủng một cái, khiến nó vừa quay vòng vừa phun nước tung tóe khắp nơi. Cảnh tượng đó đã thực sự gây ra một trận hỗn loạn trong lớp học.”

Đây đúng là một cách phá rối lớp học kiểu mới.

Lần này, tôi đã đồng cảm với ca khúc Sugar Boy của Unicorn khi dùng nó làm nhạc nền.

“Ai là người đã mở ra con đường dẫn đến hạnh phúc?”

Tôi cũng đã suy ngẫm về câu nói đó. Được rồi, tập tiếp theo sẽ có rất nhiều tình tiết chuyển động đây.

Tháng 11 năm 2004. Một buổi sáng trong cơn mưa lạnh.

\- Kawakami Minoru

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!