Vậy là đã đến với phần hai. Gọi một cuốn tiểu thuyết là “1-B” quả là chuyện chưa từng có tiền lệ, nhưng dù có viết bao nhiêu đi chăng nữa thì tôi vẫn cứ muốn viết thêm, viết mãi. Chắc từ giờ tôi vẫn sẽ giữ phong độ này, nên mong mọi người chiếu cố cho ạ.
Giờ thì xin phép cung cấp một vài thông tin về cuốn tiểu thuyết.
Bản thánh ca Silent Night gốc tiếng Đức có tới hàng trăm dị bản khác nhau, và được người ta hát bằng hàng chục ngôn ngữ. Cuốn sách này đã sử dụng một trong những dị bản đó và cũng được dịch lại từ phiên bản ấy, nên mong mọi người đừng xem nó là bản gốc nhé. Lịch sử của bài hát này cũng khá thú vị, nếu có hứng thú, mọi người cũng có thể tìm hiểu thử xem sao.
Nghĩ lại thì, sáu mươi năm trôi qua nhanh thật. Tôi sinh ra sau chiến tranh ba mươi năm, và cha tôi là người đã trực tiếp trải nghiệm nó, nhưng rất nhiều độc giả của cuốn sách này lại thuộc thế hệ không hề biết đến chiến tranh là gì. Giờ ngẫm lại, có lẽ nhiều bạn còn sinh sau cả Chiến tranh Vùng Vịnh… Đúng vậy rồi. Nghĩ sâu hơn nữa thì, các bạn học sinh thời nay (năm 2004) đều được sinh ra trong thời đại của máy Mega Drive. …Các bạn chính là “Thế hệ Mega Drive” đấy. (Nói đùa thôi.)
Thôi, giờ hãy đến với màn chuyện trò cùng một người bạn của tôi.
“Nào, cho xin ít bình luận về phần hai đi.”
“Ông đâu thể chỉ liếm nó thôi được, biết không?”
“Bíp. Sai bét. Không có liếm liếc gì hết. Chỉ có tóm lấy rồi giật ra thôi!”
“Oái! Chết tiệt. Hóa ra là ông biết tui chưa đọc hả!! Mà cái câu cuối mờ ám đó là sao vậy?”
“Đọc xong rồi quay lại đây nói chuyện. Tôi sẽ nhẹ nhàng hết mức, nên nghe cho kỹ này: Biến đi, đồ ngốc.”
“Hôm nay ông mạnh miệng ghê. Mà dù gì thì tôi cũng đọc lướt qua mấy đoạn quan trọng rồi.”
“Ông đã đọc những đoạn nào?”
“Phần lời bạt.”
“Này! Ai đó cấy thứ gì vào đầu cái tên dối trá này giùm đi!”
“Cấy được thì cho tôi con chip nhìn xuyên thấu nhé. Chà, nhắc đến ‘cấy ghép’ mới nhớ lại chuyện xưa. Hồi cấp ba, thằng ngồi sau tôi bỗng dưng ngã quỵ rồi đâm luôn cái bút chì kim vào cổ tôi. Thế là tôi bị ‘cấy’ một mẩu chì vào người.”
“Ngày kia nó sẽ lên đến não ông và ông sẽ bắt đầu co giật cho xem.”
“Không có đâu. Nhưng đâu chỉ có thế. Hồi tiểu học, có một đứa còn tự đâm ruột chì vào cánh tay để xăm hình Doraemn. Đến khi nó lớn lên, mặt của Doraemn cũng bị kéo dài ra như mặt ngựa. Thiết kế của Doraem*n vốn có rất nhiều khoảng trống bên dưới mũi mà.”
“Đó đâu phải là chuyện ông nên khoe với người khác.”
“Không. Lên cấp ba, cậu ta chẳng bao giờ đi bơi ở trường cả.”
“Cuộc trò chuyện này đã đi chệch khỏi cuốn tiểu thuyết và lái sang những câu chuyện đau thương trong quá khứ mất rồi.”
“Có sao đâu chứ? Những người đọc được dòng này cũng đang ở giai đoạn đó trong đời thôi. Tôi chắc chắn sẽ có ít nhất một người đang mang trên mình một hình xăm vẫn đang lớn dần. Kể lể về những sai lầm thời tuổi trẻ cũng là một điều tốt mà.”
Tôi thì không chắc đó là một điều tốt đến thế.
Nhân tiện, tôi đã lập một trang web. Đây là URL:
<http://www.din.or.jp/~arm/>
Anh Satoyasu, người đã vẽ minh họa cho tôi, cũng có một trang web. Đây là URL:
<http://www.din.or.jp/~fnitt/>
Và cuối cùng là trang web của Tenky, công ty nơi tôi làm việc. Đây là URL:
<http://tenky.co.jp/>
Tôi vừa hoàn thành việc hiệu đính trong lúc nghe bài Michishio no Yoru của Zabadak, cũng chính là bản nhạc nền tôi đã dùng khi viết nửa sau của cuốn tiểu thuyết này.

“Rốt cuộc thì, ai là người đã khởi đầu?”
Tôi tin rằng mình sẽ một lần nữa suy ngẫm về những điều như vậy.
Giờ thì, tôi muốn nhanh chóng bắt tay vào cuốn tiếp theo.
Tháng 3 năm 2003. Một buổi sáng với món kem ngon tuyệt.
-Kawakami Minoru
0 Bình luận