• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2: Những Năm Tháng Trưởng Thành

Chương 057: Kẻ Phản Bội Nhân Loại

1 Bình luận - Độ dài: 3,444 từ - Cập nhật:

Sau khi lão già đó cho biết thân phận, cuối cùng tôi cũng hiểu ra một vài thắc mắc trước đó… Tôi thật không ngờ có ngày mình lại gặp được vị luyện kim thuật sĩ trong truyền thuyết, người bị cả thế giới nhân loại căm hận đến tận xương tủy. Ở dị thế giới có quan niệm chủng tộc cực kỳ mạnh mẽ này, việc phản bội lại tộc của mình quả là một tội ác không thể tha thứ, cực kỳ nghiêm trọng, một tội ác chống lại loài người thực sự…

Dĩ nhiên, điều này chẳng có chút liên quan nào đến tôi, một tinh linh.

Mặc dù kiếp trước tôi cũng là con người, nhưng chủng tộc mang tên “nhân loại” ở dị thế giới này, trong mắt tôi cũng chẳng khác gì người ngoài hành tinh.

Tôi không hề có cảm giác thuộc về, cũng không có lấy một tia thân thuộc hay thiện cảm, càng không có hứng thú quan tâm đến tiến trình lịch sử của nó.

Ý của Arashan Kayn rất rõ ràng.

Nếu tôi còn muốn tiếp tục sống sót… thì chỉ có thể làm theo những gì lão nói. Những kẻ mạnh thế này vẫn luôn như vậy, không cho một kẻ yếu ớt như tôi bất kỳ quyền lựa chọn nào… trừ khi tôi không muốn sống nữa. Dĩ nhiên… mọi suy nghĩ và hành động của tôi đều trở nên thừa thãi trước ý chí tuyệt đối của lão già.

Thái độ mà lão cố gắng “thuyết phục” tôi ở lại, giống như ngọn gió nhẹ tạo ra từ phong nhận ngưng tụ không tan trong tay lão… ôn hòa, vô hại, nhưng lại không thể chống cự.

Cho nên… trước khi lão định cắt một thứ gì đó từ trên người tôi để tôi hiểu rõ hơn ý của lão, tôi đã nhanh chóng chấp nhận đề nghị của lão… ở lại.

Dù sao thì tôi cũng đã không còn nhà để về…

Phải không.

Đối với tôi, người đã từng ở khu dân cư của thú nhân vài tháng, việc thay đổi môi trường không có gì khó thích nghi. So với thành phố của thú nhân có khí hậu khô cằn và khắc nghiệt hơn, ngôi nhà gỗ có điều hòa ma pháp này lại thoải mái hơn nhiều. Nhưng mãi đến gần đây, tôi mới dần phát hiện ra một vấn đề…

Hình như tôi đã hơi xem thường sự bất cam và méo mó trong nội tâm của một ông lão có thể đã bị dị tộc giam lỏng mấy chục năm rồi?

Trong những ngày đầu tiên, lão già dành phần lớn thời gian mỗi ngày để nghiên cứu cái đĩa tròn kỳ lạ kia, không có thời gian quản tôi. Mỗi lúc như vậy, tôi chỉ cần yên lặng co ro ngồi ở một góc đại sảnh, dâng lên một cốc nước trong khi lão khát, hoặc theo yêu cầu của lão, giúp lão lấy bánh mì và phô mai… là không còn việc gì của tôi nữa. Ngoài việc thỉnh thoảng sắp xếp lại đống nguyên liệu phức tạp chất cao như núi, về cơ bản thì vẫn khá nhàn hạ…

Thế nhưng, khi tiến độ nghiên cứu ngày càng không thuận lợi, cơn ác mộng của tôi đã đến… Vô số lần thất bại cộng với việc lãng phí đủ loại nguyên liệu quý hiếm đã khiến tính khí của lão già ngày càng cáu kỉnh, tình cảnh của tôi cũng ngày càng nguy hiểm…

Cho đến một ngày, tôi lỡ tay làm đổ một cái lọ nhỏ lão đặt trên bàn.

Hôm đó, tôi vừa dùng một lần trinh tắc, đang cố gắng dùng giẻ lau dọn những mảnh vụn còn sót lại trên bàn thí nghiệm, không ngờ lại vô tình đụng phải cái lọ nhỏ không biết đã được lão già tiện tay đặt trên bàn từ lúc nào. Tôi không biết bên trong chứa thứ gì. Vốn dĩ để không khiến lão kiếm chuyện với tôi, tôi đã cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời, hoàn thành mọi nhiệm vụ lão giao… bao gồm giặt giũ, nấu ăn, dâng trà, rót nước, quét dọn, v.v…

Tôi không một lời oán thán, vì tôi có nhận thức của một tù nhân.

Nhưng tôi không bao giờ ngờ được, chỉ làm vỡ một cái lọ nhỏ thôi mà đã có thể khiến lão như một con hắc long bị lật ngược vảy, thậm chí không cho tôi bất kỳ cơ hội giải thích nào. Một cơn lốc ma pháp cuồng nộ giáng thẳng vào cơ thể không kịp phản ứng của tôi, ném tôi bay thẳng ra ngoài cửa sổ như một con búp bê rách. Bay qua khoảng cách mấy chục mét, mang theo vô số mảnh gỗ và đá vụn rồi đập mạnh vào vách đá.

Không có gì bất ngờ, tôi gãy gần chục cái xương cùng lúc, hộc máu ngất đi tại chỗ.

Khi tỉnh lại, tôi đã thấy mình toàn thân quấn đầy băng gạc, nằm trên bàn thí nghiệm lạnh lẽo không thể cử động. Còn lão già đó… đang mân mê khớp khuỷu tay bị thương của tôi ở bên cạnh, dường như đang nghiên cứu.

Tôi không tin vào thần linh.

Nhưng lúc đó, trong cơn sợ hãi đến lông tóc dựng đứng, tôi chỉ ước mình có thể cầu nguyện tất cả các vị thần mà tôi nhớ được! Tôi biết khả năng hồi phục khác thường của mình… đã bị lão phát hiện.

“Thật không thể tin nổi… xương gãy tự động trở về vị trí cũ, vết thương rách cũng nhanh chóng mọc lại. Ngay cả khi cắt đứt cơ ở khuỷu tay, máu dường như cũng ngừng chảy từ một nơi nào đó. Bề mặt vết cắt cũng nhanh chóng phục hồi nguyên trạng, không để lại bất kỳ vết sẹo nào. Dùng phương pháp thông thường ngay cả việc làm nó bị thương cũng rất khó… ra là vậy… hồi phục sớm nhất là mạch máu, có lẽ phá hủy mạch máu… vô dụng rồi. Các phương pháp còn lại chỉ có cắt đứt dây thần kinh, hoặc cắt đầu. Phá hủy nơi tập trung mạch máu, trái tim… nếu thế này vẫn không được… thì…”

Tôi đến giờ vẫn không muốn nhớ lại cảnh tượng lúc đó… Tóm lại, trong một khoảng thời gian rất dài, tôi bị đối xử như một con chuột bạch… mỗi ngày đều phải chịu đủ loại thí nghiệm.

Tôi rất may mắn vì mình đã sống sót, lão già đó cuối cùng vẫn kìm nén được sự tò mò, không làm ra những chuyện quá đáng hơn, và tôi cũng vì thế mà giữ lại được một mạng. Tôi hiểu, đó là do lão xem tôi như vật sở hữu riêng. Trong môi trường không có lối thoát này, dù lão có làm gì với tôi, tôi cũng không thể chống cự và cũng không thể gây ra mối đe dọa nào cho lão. Lựa chọn lợi ích lâu dài là chuyện đương nhiên…

Dù sao thì tôi còn chẳng được xem là một học đồ, còn lão lại là một Đại Pháp Sư giàu kinh nghiệm.

May mắn thay, ngoài việc suốt ngày lẩm bẩm về máu, thể chất, nguyên tố ma pháp này nọ, lão không phát hiện ra sự tồn tại của Eve trong cơ thể tôi. Điều này có lẽ liên quan đến việc ma lực của Eve đã hoàn toàn biến mất… Nếu không phải vì mối liên kết mơ hồ giữa khế ước, tôi thậm chí còn không chắc Eve có còn trong cơ thể mình hay không.

Dù sao thì từ đó về sau, lão bảo tôi làm gì tôi đều rất phối hợp. Ngay cả khi phải trích một ít máu của tôi làm nguyên liệu luyện kim, tôi cũng không hề phản kháng, vì nó hoàn toàn vô nghĩa… May là lão cũng không làm vậy mỗi ngày. Thỉnh thoảng sau khi lấy máu, lão còn cho tôi vài quả trái cây tươi coi như phần thưởng…

Trong hoàn cảnh mỗi ngày chỉ được ăn vài lát bánh mì, làm sai thì chỉ có nhịn đói… việc được ăn những quả trái cây tươi ngon đối với tôi đã là một niềm hạnh phúc to lớn rồi.

Nhân tiện, sau vài tuần đó, lão già cuối cùng cũng nhớ ra tôi vẫn đang ngủ trên sàn nhà. Thế là, lão đã rất hào phóng cho phép tôi tháo nắp rương quần áo của lão, đặt ở góc cạnh giá sách trong đại sảnh… làm giường cho tôi. Về việc này, ngoài việc âm thầm chấp nhận, tôi cũng có chút buồn bực.

Bởi vì tôi dần phát hiện ra, lão già đó dường như không coi tôi là người… Thái độ của lão với tôi, giống như đối diện với một vật thí nghiệm đặc biệt dùng để giải khuây. Ngay cả khi tôi thể hiện đủ trí tuệ và sự phối hợp trước mặt lão, cũng không thể thay đổi suy nghĩ của lão. Thậm chí khi ăn cơm cũng không cho phép tôi ngồi cùng bàn, mà chuẩn bị riêng cho tôi một cái đĩa nhỏ đựng thức ăn đặt dưới đất.

…Đãi ngộ của một trợ thủ như đã hứa đâu rồi? Thôi được, so với việc nằm trên bàn phẫu thuật, sự đối đãi này có lẽ đã là tốt lắm rồi.

Thỉnh thoảng tôi tự hỏi, có phải những lời bình phẩm của người đời đã đè nén lão già này quá lâu, khiến hành vi của lão trở nên không bình thường? Ít nhất tôi hiểu như vậy.

Có lúc, giữa đêm khuya, lão sẽ đột ngột đánh thức tôi đang ngủ mơ màng, bắt tôi đi làm đồ ăn khuya cho lão, đợi tôi làm xong thì lão lại chẳng ăn miếng nào mà đi ngủ tiếp. Có lúc, lão sẽ không làm gì cả ngày, chỉ kéo tôi nói chuyện, còn không cho phép tôi tỏ ra dù chỉ một chút thiếu kiên nhẫn. Lại có lúc, lão sẽ ngồi thẫn thờ trên tảng đá dưới mái hiên ngắm nhìn bầu trời, ngồi như vậy cả nửa ngày…

Đối với những hành vi cổ quái có phần loạn thần kinh của lão già này, tôi chỉ có thể nơm nớp lo sợ và giữ cảnh giác. Qua hơn nửa năm chung sống, tôi miễn cưỡng nắm được một vài nét tính cách của lão… chỉ cần không chạm đến giới hạn của tôi, gần như lão bảo tôi làm gì, tôi liền làm nấy… cũng không quan tâm những yêu cầu đó có hoang đường và vô lý hay không.

Nói đi cũng phải nói lại, trong môi trường bị áp bức đẫm máu lâu dài, bất kỳ sinh vật có trí tuệ nào cũng không thể tránh khỏi việc nảy sinh những cảm xúc tiêu cực… tôi dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Đối mặt với sự giằng xé bất lực và nỗi sợ hãi, lo lắng vì bị đối xử tàn nhẫn, tôi phải nghĩ ra vài cách để chuyển hướng sự chú ý… nhằm ngăn chặn việc một ngày nào đó mình sẽ có những hành động thiếu lý trí.

Nghiêm túc làm việc, nỗ lực học tập, đó chỉ là một trong số đó.

Và điều tôi thích nhất, chính là ngồi trên mái nhà… thổi sáo cỏ.

Nguyên liệu làm sáo cỏ là một bụi lá cây không rõ tên mọc kiên cường trong khe hở góc tường phía sau nhà kho. Tôi cẩn thận chọn ra một chiếc lá mềm dẻo vừa phải, gia công một chút là đã có một nhạc cụ không tồi.

Dĩ nhiên, lúc mới bắt đầu thổi, chắc chắn toàn là tiếng ồn, vì thế mà tôi đã không ít lần phải né những ngọn phong nhận mà lão già ném lên. Nhưng có lẽ vì tôi luôn chọn lúc đã hoàn thành công việc, và lão già cũng đã ngồi xuống nghỉ ngơi để luyện tập… hơn nữa, tôi lại không thể nói chuyện với lão, trong lòng chảo này lại quá đỗi tĩnh lặng, cũng chẳng có trò giải trí nào. Cuối cùng lão già cũng ngầm cho phép hành vi của tôi.

Khi kỹ năng thổi sáo của tôi dần thành thục, hiệu quả diễn tấu cũng ngày càng tốt hơn. Cuối cùng, khi tôi dựa vào ký ức trước đây, thổi hoàn chỉnh một bản sáo 【Cảnh Sắc Nguyên Bản Của Cố Hương】 trên Địa Cầu… tôi kinh ngạc phát hiện, lão già vậy mà lại bật khóc nức nở.

Đó là lần đầu tiên lão thổ lộ tâm sự với tôi. Tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao lão già này lại có phản ứng lớn như vậy khi lần đầu gặp tôi.

Lão đã muốn rời khỏi nơi này từ lâu rồi.

Theo lời lão, vị Nhân Loại Tiên Tri duy nhất của tộc Thú Nhân này, không hề vẻ vang như vẻ bề ngoài. Nguyên nhân thì… rất đơn giản. Dù sao lão cũng là nhân loại, cho dù đã cống hiến lớn đến đâu, cũng rất khó thay đổi sự nghi kỵ và thù hận đã ăn sâu vào xương tủy của chủng tộc đối địch… mặc dù những thú nhân đó trông có vẻ rất tôn trọng lão.

Có lẽ, đây chính là sự bất lực vì mãi mãi không được công nhận… từ nỗi bi ai thân bất do kỷ, sự chán chường thế sự mà lão vô tình bộc lộ ra trong những lần hiếm hoi trò chuyện… tôi có thể nghe ra được.

Thường thì cũng chỉ vào lúc này, tôi mới có thể cảm nhận được lão già điên khùng động một tí là ném phong nhận trước mặt mình… chỉ là một ông lão cô độc trong buổi xế chiều.

Dĩ nhiên, tôi tuyệt đối sẽ không đồng tình với lão.

Thành thật mà nói, nếu tôi thực sự chỉ là một tinh linh sinh ra và lớn lên ở đây, vậy thì, trừ khi tôi có thể mọc ra một đôi cánh… nếu không thì dù thế nào cũng không thể thoát khỏi tử địa dường như ngay cả dịch chuyển cũng không thể này. Nhưng may mắn là tôi không phải… cho nên, tôi có phương pháp của riêng mình.

Tôi biết lão già đang cố gắng giải mã cái gọi là pháp trận dịch chuyển cổ đại, theo một nghĩa nào đó, lão đang làm cùng một việc với tôi.

Nhưng tôi biết lão sẽ không thể thành công…

Cũng không rõ có phải vì tôi đã cố hết sức nghe lời, ít nhiều cũng chiếm được chút tin tưởng của lão già. Hay là những món ăn tôi cố ý nấu nướng mỗi ngày đã lay động dạ dày của lão? Hay là tiếng sáo cỏ thỉnh thoảng vang lên đã làm lão cảm động? Chẳng biết tự lúc nào, tình cảnh của tôi đã tốt hơn một chút… lão không còn tùy tiện ra lệnh cho tôi làm này làm nọ bất kể thời gian địa điểm, cũng rất ít khi dùng ngọn phong nhận đáng sợ đó làm phương thức trừng phạt tôi.

Những lúc rảnh rỗi, thỉnh thoảng lão cũng kể cho tôi nghe một vài bí mật mà tôi chưa từng nghe qua… ví dụ như Thú Nhân Vương đặc biệt thích động vật nhỏ… mười hai vị tiên tri mà tộc Thú Nhân vẫn luôn tuyên bố với bên ngoài, thực chất chỉ còn lại bảy vị… người phụ nữ mà lão từng yêu thích nhất, thực ra không phải tự sát… vân vân và vân vân.

Tóm lại, sau khi chung sống với lão già trọn vẹn một năm, địa vị của tôi đã có sự thay đổi — lão cuối cùng cũng thăng cấp cho tôi từ người hầu lên trợ thủ, và cho phép tôi ở lại phòng thí nghiệm trong thời gian dài… có lẽ sự phục vụ ngoan ngoãn, hiểu chuyện và chu đáo của tôi đã có tác dụng? Ai biết được chứ… trước đây mỗi lần giúp lão lấy đồ, nếu tôi ở trong đó quá một phút, lão luôn tiện tay thưởng cho tôi một nhát phong nhận… lão biết thể chất của tôi khác thường.

Những ngày làm trợ thủ… rất mệt, nhưng cũng rất đủ đầy. Tính tình lão già tuy cổ quái, danh tiếng cũng không tốt, nhưng không thể phủ nhận lão quả thật có tài năng thực sự. Có lẽ lão đã cô đơn quá lâu rồi… một khi đã mở lời thì rất khó dừng lại. Cùng một vấn đề… lão luôn có thể giảng từ trái sang phải, rồi lại từ phải sang trái, lặp đi lặp lại mấy lần…

Và đây, chính là điều mà tôi, người đang liều mạng học hỏi kiến thức mới… cần.

Còn về… Eve.

…thì không hề xuất hiện thêm lần nào nữa.

Nhưng tôi biết cô ấy vẫn ở trong cơ thể tôi… vì thỉnh thoảng vào đêm khuya tĩnh lặng, khi tôi ấn tay lên ngực mình luôn có thể cảm nhận được một hơi ấm ở bên trong, sức mạnh này đã chống đỡ cho tôi tiếp tục kiên trì.

********

“Vẫn chưa có tin tức gì sao?”

“Vâng… thưa Bavin đại nhân, tuy nhiên, người của chúng ta đã phát hiện một vài dấu vết của nhân loại ở gần đó…”

“Lũ người âm hồn không tan này! Cử thêm người!! Không được để sót một tên nào!”

“Vâng…”

“Ai… đã hơn một năm rồi… đầu bếp thân yêu của ta, rốt cuộc ngươi đang ở đâu?”

********

“Đại sư, việc nghiên cứu tiến triển thế nào rồi?”

“Hóa ra là Allen Điện Hạ… he he, so với lúc ban đầu, uy lực của thứ này đã tăng gấp ba lần rồi… chỉ là sức sát thương… vẫn chưa đủ.”

“Vậy sao… cụ thể cần bao lâu mới có thể dùng trong thực chiến?”

“Các học giả của chúng ta đã tìm ra một vài manh mối, tin rằng trong vòng một năm, hẳn là có thể đạt được hiệu quả mong muốn… Tuy nhiên, Điện Hạ, tôi có thể hỏi một câu được không.”

“Ồ? Đại sư có thắc mắc gì sao? Ngài cứ hỏi đi.”

“Thú cưng của ngài… tinh linh nhỏ đó, rốt cuộc đã lấy được công thức luyện kim có thể tạo ra thương tổn bỏng rát mà không cần nguyên tố ma pháp này từ đâu?”

“He he, thực ra… ta cũng rất tò mò…”

********

“Brad Điện Hạ, nhóm người thứ sáu chúng ta cử đi… cũng đã mất tích…”

“Hừ… vẫn là đám thú nhân đó…?”

“Ờ… đúng vậy.”

“Thật là phiền phức… đội tìm kiếm của Allen vẫn đang tiếp tục được cử đi, phải không?”

“Tin tức từ nội tuyến… đúng là như vậy!”

“Ha… vậy thì cứ tiếp tục đi. Xem ai sẽ tìm được vật nhỏ đó trước…”

********

“Catherine~ vẫn còn buồn sao?”

“Nữ Vương… ta định đến Thú Nhân Đế Quốc, nghe nói tiểu gia hỏa đã từng xuất hiện ở đó…”

“Không, ngươi nên hiểu, thuật tiên tri của các trưởng lão chưa bao giờ sai.”

“Nhưng…”

“Ta biết ngươi vẫn đang tự trách, đó không phải lỗi của ngươi. Dục vọng của nhân loại những năm gần đây ngày càng bành trướng, có một số chuyện đã không thể tránh khỏi. Lại đây, không còn nhiều thời gian để lãng phí nữa, chúng ta còn rất nhiều việc phải làm…”

Hết phần hai…

********

—Bảng Nhân Vật—

Tên: Celice【Nguyên Tố Sứ - Chưa truyền thừa】

Chủng tộc: Tinh Linh Tự Nhiên【Giai đoạn ấu niên · Bán ma pháp sinh vật】

Tuổi: 7【Nữ】

Trạng thái: Bị khế ước【Sủng Vật Khế Ước】【Cộng Sinh Khế Ước】

Sức mạnh: F【84】

Nhanh nhẹn: E【135】

Sức bền: E【121】

Tinh thần: D【261】

Cảm nhận: D【278】

Kỹ năng: Tâm Linh Trinh Trắc-Lv3, Pháp Sư Chi Thủ-Lv3, Phạm Vi Cấm Ma-Lv2, Tinh Thần Trùng Kích-Lv2, Ma Đạo Khoa Kỹ-Lv2, Chế Tác Tinh Thông-Lv1, Triệu Hoán Ma Pháp-Lv1, Lễ Nghi Hoàng Gia-Lv1, Trù Nghệ-Lv3, Dược Tề Học-Lv1, Âm Luật-Lv1, Luyện Kim Thuật-Lv1【Đã học】

Vật phẩm: Váy ngủ trắng【Hư hỏng】, Ma Pháp Thảo Địch【Đặc tính: Tăng cường diễn tấu】, Băng gạc cao cấp【Chất lượng tốt】, Thuốc trị liệu x2【Nhỏ】

Thiên phú:【???】【Tự Nhiên Chi Tâm】

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Vler, nguyên cái trạng thái toàn là khế ước
Xem thêm