Quyển 2: Những Năm Tháng Trưởng Thành
Chương 051: Chiến Tranh Cổ Thụ
0 Bình luận - Độ dài: 1,842 từ - Cập nhật:
Tôi không dám tưởng tượng con số này, nếu tính ra thì sẽ đáng sợ đến mức nào. Nhưng may mà… cái gọi là "ăn" của Eve cũng chỉ là bổ sung sau một khoảng thời gian rất dài. Nếu không thì chúng tôi cũng chỉ có thể ở yên tại đây, chẳng đi đâu được nữa.
Theo lời cậu ấy nói, trước khi tìm được khế ước giả, nguyên tố trong cơ thể Tinh Linh Nguyên Tố sẽ không ngừng thất thoát theo từng giây. Hiện tượng tự nhiên này không thể đảo ngược, nhưng thường thì khá chậm, trừ phi như trường hợp của cậu, bị bỏ đói hơn một năm trời mới đến mức phải tìm Ma Tinh để bổ sung. Bình thường, chỉ cần không lãng phí lượng lớn ma lực dự trữ của bản thân thì cậu sẽ không cảm thấy đói lắm.
Điều này có nghĩa là… nếu sau này tôi trở thành Nguyên Tố Sứ, muốn tùy tiện thi triển các loại ma pháp hoa lệ, thì phải kịp thời cung cấp đủ ma lực cho cậu. Giả sử cứ liên tục tiêu hao mà không bổ sung… thì cuối cùng Eve sẽ bị thương tổn nghiêm trọng vì ma năng cạn kiệt.
Haiz… quả nhiên không có bữa trưa nào miễn phí, muốn mạnh mẽ thì phải trả giá.
Nghe cậu nói vậy, tôi đột nhiên cảm thấy mình không còn quá tha thiết với việc quay về Tinh Linh Thôn để nhận truyền thừa【Nguyên Tố Sứ】nữa. Đưa cho tôi một món thần khí mà tôi lại không dùng nổi… đây nào phải là ném ma pháp, rõ ràng là đang ném tiền mà… Tôi cảm thấy sớm muộn gì cũng bị cậu ăn cho nghèo kiết xác. Dù cho toàn bộ gia tài hiện tại của tôi cũng chỉ có bộ đồ ăn xin này, và một con dao găm của người khác.
『Tớ ăn no rồi, cậu có đói không~?』
『Hơi hơi…』
Dù sao thì tôi cũng nghĩ thông rồi, bản thân hai bàn tay trắng chẳng có gì cả, nếu sau này cậu đói, cứ để cậu tự đi tìm mạch Ma Tinh đi.
『Cứ đi thẳng về phía trước, có thứ cậu ăn được đấy~ là đồ tốt đó nha~』Giọng điệu của Eve đầy bí ẩn, khiến tôi càng thêm tò mò.
Theo sự chỉ dẫn của cậu, ở phía bên kia hang động, tôi phát hiện một thứ trông như quả đồi nhỏ, đang nằm ngổn ngang trên mặt đất… một cái cây? Xung quanh cái cây khổng lồ đó, mọc đầy những vật nhỏ tròn tròn giống như thực vật…
『Đây… đây là cái gì?』Một vùng chi chít những thứ này khiến tôi hơi nổi da gà, nhưng nhìn kỹ lại thì có vẻ rất giống… nấm?
『Hái một cây nếm thử đi, nghe nói mùi vị cũng được lắm. Đây là Ma Cô, không phải nấm đâu. Nếu ở Nhân Loại Thế Giới, nó có thể khiến rất nhiều Pháp Sư phải tranh giành sứt đầu mẻ trán đấy~』Eve nằm bò trên đầu tôi, đắc ý nói.
『…Cái này ăn được thật không?』Từ những mẩu nhỏ màu xám nhô lên trên mặt đất, tôi lần mò nhặt lên một cây to bằng lòng bàn tay. Đưa lên mũi ngửi thử, có một mùi hương kỳ diệu khó tả.
『Tuyệt đối là đồ tốt!』Eve quả quyết, nhưng tôi không hiểu, “đồ tốt” mà cậu nói có nghĩa là gì?
Lưỡng lự đưa cây Ma Cô lại gần miệng, tôi há ra cẩn thận cắn một miếng…
……
Ăn được…
Hơi ngoài dự đoán của tôi, thứ này trông có vẻ kỳ quái nhưng mùi vị lại không tệ chút nào. Cắn vào thấy mềm mại như bánh mì, lại còn tan ngay trong miệng, biến thành một thứ nước ngọt lịm trôi thẳng xuống dạ dày. Chỉ trong khoảnh khắc, tôi đã cảm thấy ấm áp, cảm giác lạnh lẽo tồn tại khắp người từ lúc vào hang cũng bị xua tan.
Quả nhiên là đồ tốt.
Xác định là ăn được rồi, tôi cũng không do dự nữa, mấy miếng đã ăn xong cây nấm trong tay rồi lại hái thêm vài cây nữa.
『Rốt cuộc đây là thứ gì?』Tôi vừa ăn vừa hỏi.
『Không phải đã nói rồi sao~ Ma Cô~ Thứ này có điều kiện sinh trưởng khá khắt khe, hơn nữa chỉ mọc gần【Chiến Tranh Cổ Thụ】mà thôi.』
『Chiến Tranh Cổ Thụ? Đó lại là gì nữa?』
Đây lại là một thuật ngữ mới đối với tôi, là nội dung mà trước đây sách vở chưa từng đề cập.
『Là người bảo vệ nơi ở của Tinh Linh trong các cuộc chiến tranh cổ đại. Ưm~ là một đám lười biếng~』Eve dừng lại một chút, dường như đang nghĩ xem nên giải thích với tôi thế nào. 『Kích thước của Chiến Tranh Cổ Thụ có quan hệ trực tiếp đến tuổi của chúng. Từ Người Cây nhỏ cao năm mét, cho đến những gã khổng lồ cao mấy chục mét đều có cả. Cơ thể của chúng rất dẻo dai, vũ khí và ma pháp thông thường rất khó làm chúng bị thương. Những Người Cây già thậm chí còn có thể sử dụng một số ma pháp hệ tự nhiên, lợi hại lắm đấy~ Chỉ là~ điểm yếu lớn nhất của chúng, là sợ lửa~』
『Nhưng mà~ trong các cuộc chiến tranh trước đây, chúng thường xuất hiện cùng các Nguyên Tố Sứ của Tinh Linh. Nguyên Tố Sứ bảo vệ chúng khỏi ma pháp hệ hỏa hoặc tên lửa. Còn chúng thì giúp Nguyên Tố Sứ tránh được cận chiến phiền phức nhất~ So với【Bạo Quân】cao năm mét của tộc Thú Nhân, Chiến Tranh Cổ Thụ lợi hại hơn chúng rất nhiều, chỉ là số lượng hiếm hơn. Chu kỳ sinh trưởng cũng đặc biệt dài…』
Nghe cậu nói nhiều như vậy, tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề…
『Cậu vừa nói, Ma Cô chỉ mọc gần mấy Người Cây đó thôi?』Nhìn vật thể khổng lồ dài hơn mười mét trước mắt, tôi bất giác lùi lại hai bước. Thứ này không lẽ… còn sống?
『Hi~ Không sao đâu~ Cái con trước mặt cậu đã khô héo từ lâu rồi~ Hay nói cách khác~ đã chết. Đây là một cái xác~』
Tôi thở phào nhẹ nhõm, bước tới dùng đầu ngón tay chạm vào… cấu trúc gỗ cực kỳ cứng rắn, bề mặt khá thô ráp. Nơi ngón tay chạm vào là rất nhiều những đường vân hằn sâu.
『Cây này~ lúc còn sống, chắc hẳn là một gã rất dũng mãnh. Cậu sờ thử xem~ trên người đâu đâu cũng là vết sẹo~ Điều này cho thấy nó đã tham gia rất nhiều trận chiến, chỉ là không biết tại sao lại bị chôn ở đây~』Eve thở dài, dường như cũng rất thắc mắc.
『Vậy bây giờ còn có loại Người Cây này không?』
Cơ thể của Bavin cao hơn bốn mét, không biết hắn có phải là【Bạo Quân】hay không. Chỉ vóc dáng đó thôi cũng đã khiến tôi rất chấn động rồi. Con quái vật trước mắt này có chiều dài ít nhất cũng phải hơn mười mét, khiến tôi khó mà tưởng tượng được, nếu nó đứng dậy thì sẽ là cảnh tượng thế nào.
『Tuổi thọ của Chiến Tranh Cổ Thụ rất dài, nếu không gặp tai nạn mà chết, sống vài ngàn năm không phải là chuyện khó~ Ừm… trong toàn bộ thế giới Tinh Linh, hiện tại chắc còn lại hơn chục con~』Eve lại bay về đậu trên vai tôi, vịn vào tóc mai của tôi. 『Nơi ở của Tinh Linh mà cậu từng ở cũng có ba gã này, chỉ là chúng lười quá thôi. Sau khi đã cắm rễ ở một nơi nào đó rồi thì chúng không dễ gì chịu di chuyển~ Trừ khi Tinh Linh Thôn gặp phải nguy cơ trọng đại, chúng mới xuất hiện… Ừm~ dĩ nhiên rồi~ nếu cậu nhân lúc chúng đang ngủ… đốt một mồi lửa trên đầu chúng… có lẽ chúng sẽ tức điên lên mà bò ra liều mạng với cậu~ hi hi~』
Trong đầu tôi bất giác hiện lên một cảnh tượng… một Tinh Linh nhỏ bé mảnh mai đang chạy trối chết trong rừng… còn phía sau, một con quái vật cây khổng lồ cao hơn mười mét, đầu đội một ngọn đuốc lớn, đang vung vẩy những cánh tay dài ngoằng hình cành cây, gào thét chói tai và điên cuồng đuổi theo, bụi bay mù mịt khắp lối, vô số cây cối bị húc ngã…
Toát mồ hôi lạnh…
Tôi vội lắc đầu, cố quên đi hình ảnh đáng sợ đó. Tôi hạ quyết tâm, tuyệt đối không chọc vào loại sinh vật khổng lồ này.
“Tiểu Tinh Linh!! Ta biết ngươi nghe được! Mau ra đây! Bavin đại nhân bảo ta đưa ngươi về!!”
Từ xa, một tiếng gầm không mấy rõ ràng truyền đến tai tôi. Lúc này tôi mới nhớ ra, tính theo thời gian thì đám Thú Nhân đó chắc cũng đã phát hiện ra cái khe hở kia rồi, chỉ là chúng không vào được.
Hiệu quả cách âm của vách đá khá tốt, tôi đoán bọn chúng hẳn đã hét rất to, nhưng với thính giác của tôi thì nghe vẫn rất mơ hồ. Nhưng mà… bảo tôi về ư? Có thể không? Khó khăn lắm mới trốn thoát được, cứ thế mà quay về, vậy thì bao nhiêu khổ cực mười mấy ngày nay của tôi chẳng phải là chịu đựng vô ích sao?
Chẳng buồn để tâm đến đám Thú Nhân đang hư trương thanh thế, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ lớn tiếng gọi mời. Tôi dứt khoát hái thêm vài cây Ma Cô ôm vào lòng, định đi sâu hơn vào trong hang, ít nhất là để không phải nghe những âm thanh phiền nhiễu này nữa.
『Cậu định đi vào sâu hơn nữa à?』Eve thấy ý định của tôi liền vội hỏi.
『Bên trong tớ không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào, chắc là không có nguy hiểm đâu.』Tôi đã bắt đầu tò mò về khu hang động này, vừa có mạch Ma Tinh, rồi lại xác Người Cây, vậy sâu hơn nữa sẽ có gì đây? Kho báu? Di tích cổ đại?
『Sâu hơn nữa thì tớ chưa vào bao giờ~ không biết tình hình bên trong. Hơn nữa không có ánh sáng từ mạch Ma Tinh để chiếu rọi, độ sáng của bản thân tớ chỉ có thể duy trì tầm nhìn khoảng chưa đầy hai mét, không thể chỉ đường cho cậu được đâu nhé~?』Eve dường như không muốn tôi đi vào, nhưng tôi lại càng không muốn ở lại đây.
『Tớ có Trinh Trắc, bóng tối không ảnh hưởng đến tớ.』
Đây là sự thật, nếu kẻ địch chiến đấu với tôi trong bóng tối, thì kẻ chịu thiệt tuyệt đối là bọn chúng.


0 Bình luận