Quyển 2: Những Năm Tháng Trưởng Thành
Chương 045: Nhất Kích Tất Sát
0 Bình luận - Độ dài: 1,645 từ - Cập nhật:
Lặng lẽ lùi về sau, nép vào gốc một thân cây nào đó, lắng nghe gã thích khách đau đớn ngạt thở mà lăn lộn giãy giụa trên mặt đất... Giây phút này, sâu thẳm trong tim tôi không hề có một cảm giác gì...
Tôi tiếp tục yên lặng chờ đợi, cảm nhận được tiếng giãy giụa của gã ngày một yếu đi, hơi thở cũng dần mỏng manh. Tôi biết, gã này chắc chắn chết không nhắm mắt. E rằng từ đầu đến cuối, gã ta chưa từng nghĩ tới, rằng tôi lại có khả năng phản kháng... Xét theo một khía cạnh nào đó, đây có được tính là giả heo ăn thịt hổ không?
Thật ra, chính tôi cũng biết rõ, lần tập kích này thành công là nhờ quá nhiều yếu tố trùng hợp. Giả sử cho tôi một cơ hội nữa, tôi không thể đảm bảo mình sẽ không thất bại.
Thực tế là, nếu gã không lắm lời như vậy... nếu gã không kiệt sức... nếu gã không nhìn chằm chằm vào mắt tôi... nếu gã không mang theo túi quả khô đó... thậm chí, nói xa hơn, nếu không phải tôi luôn tỏ ra yếu đuối, khiến gã mất cảnh giác...
Quá nhiều "nếu", quá nhiều điều kiện. Chỉ cần một trong số đó không xảy ra, thì người đang nằm giãy giụa trên mặt đất, về cơ bản, đã là tôi rồi...
Nhưng may mắn thay... tôi đã thành công. Vị đại thích khách có lẽ từng lừng lẫy ở Nhân Loại Thế Giới này, cuối cùng lại ngã xuống dưới tay tôi...
...
Nửa giờ rồi...
Gã này đã nằm bất động ở đó nửa giờ rồi... nhưng tôi vẫn chưa định lại gần...
Tôi không biết mình đang nghĩ gì, hay là chẳng nghĩ gì cả? Trong đầu trống rỗng một mảng?
...
Một giờ rồi... Gã chết rồi nhỉ?
Đây có được xem là lần đầu tiên tôi giết người không? Nhưng tại sao tôi lại không có cảm giác gì đặc biệt? Không kích động, không sợ hãi, cũng không bất an?
Là vì gã này đáng đời? Hay vì mắt tôi không nhìn thấy, nên không phải chịu đựng những kích thích thị giác đó?
...
Hai giờ rồi...
Tại sao... tim lại đập nhanh thế này...?
Tại sao... cơ thể lại run rẩy...?
Tại sao... toàn thân không còn chút sức lực...?
...
Ba giờ rồi...
Cuối cùng cũng bình tĩnh lại rồi sao... hình như tôi cũng chẳng có suy nghĩ gì đặc biệt... Lẽ nào, tôi bẩm sinh đã là một kẻ độc ác?
Kiếp trước, bị những người trong cô nhi viện bắt nạt thê thảm như vậy, tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc giết người...
Nếu tôi nhớ không lầm, kiếp trước tôi dường như còn chưa từng giẫm chết đến mấy con kiến thì phải...? ...Là gì đã thay đổi tâm tính của tôi?... Sự tàn khốc của Dị Thế Giới?
...
Mưa rồi sao...?
...
Làn mưa lạnh buốt, xuyên qua những tán lá thưa thớt trên cao, rơi xuống bắp chân trần của tôi... kéo tôi ra khỏi trạng thái tư duy đờ đẫn và hỗn loạn.
Tôi ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, mùi máu tanh nồng nặc xộc vào khoang mũi.
Cố sức lắc lắc đầu, tôi gạt bỏ hết mọi suy nghĩ hỗn loạn vô dụng. Tôi quyết định phải rời khỏi đây ngay lập tức... Mùi máu này rất dễ thu hút dã thú, chính tôi cũng không hiểu tại sao mình lại ngây ngốc ở đây lâu như vậy...
Tâm Linh Trinh Trắc lập tức khởi động. Tôi gắng gượng đứng dậy, đôi chân trần giẫm lên vũng máu tươi đặc quánh dưới đất. Chầm chậm di chuyển đến bên cạnh thi thể của gã Thú Nhân, tôi dùng Niệm Lực điều khiển thanh mã tấu sắc bén bị vứt trên đất, cẩn thận cắt đứt dây thừng trên người...
Sau khi cử động đôi tay đã gần như tê dại, tôi lại đi đến bên cạnh thi thể của gã thích khách. Do dự một lúc, tôi dùng đầu ngón tay dò dẫm trên cổ họng của gã, tìm thấy thứ đó...
Một cây đinh nhỏ...
Tôi rất khó khăn mới có thể gỡ được cây đinh ra khỏi vũng máu trơn trượt dính nhớp, rồi ném mạnh nó vào bụi cây xa xa. Tôi biết, chẳng mấy chốc, mưa sẽ gột sạch mọi dấu vết. Mà cây đinh nhỏ có khả năng trở thành manh mối kia, cũng sẽ theo bùn đất chảy đi và bị chôn vùi dưới lòng đất. Kể cả sau này có ai đó tìm thấy thi thể của vị đại thích khách này, cũng sẽ rất khó để tra ra hung khí thật sự đã giết chết gã... càng không thể liên hệ đến tôi.
Suy nghĩ một lát, tôi cẩn thận chạm vào áo ngoài của gã thích khách, và cuối cùng cũng tìm thấy một con dao găm ở trong tay áo. Tôi không dám lục soát quần áo của gã quá kỹ, trên người gã này đến cả [Dịch Ăn Mòn] cũng có. Tôi không thể đảm bảo trong lúc mò mẫm, mình sẽ không chạm phải thứ gì khác... Mắt nhìn trực tiếp và tay chạm vào, xét cho cùng vẫn là hai việc khác nhau...
Làm xong tất cả, tôi tùy tiện chọn một hướng rồi bắt đầu cất bước...
...
Tôi cúi đầu bước đi vô định. Trận mưa rào này càng lúc càng lớn, xối ướt đẫm cả người tôi, dòng nước không ngừng chảy qua tai, tụ lại nơi cằm, cuối cùng men theo mái tóc dài ngang lưng đang dính chặt vào người mà rơi xuống chân. Mùi máu tanh trên người gần như đã bị gột sạch. Chỉ có vạt váy ướt sũng dính vào bắp chân, vừa nặng nề vừa chẳng dễ chịu chút nào.
Trước đây khi còn ở học viện, tôi chưa từng gặp phải cơn mưa nào, ở trang viên cũng vậy. Cơn mưa lớn hiếm có này, có lẽ là cơn mưa đầu tiên tôi trải qua ở Dị Thế Giới... Vào thời khắc này, tuyệt đối là may mắn của tôi.
Tôi nắm chặt con dao găm trong tay, đôi tai không ngừng thu thập mọi âm thanh xung quanh. Tôi biết, gần đây vẫn còn một vài con dã thú, tôi không muốn kinh động chúng. Tôi chỉ hy vọng có thể tiếp tục đi về phía trước...
Còn đích đến ư?
...Tôi không biết...
...
Lặng lẽ tựa lưng vào thân cây phía sau, tôi ép mình phải bình tĩnh lại. Dùng Niệm Lực khiến con dao găm khá nặng kia lơ lửng chầm chậm trước người.
Hai phút trước, tôi đã xâm nhập vào lãnh địa của một con dã thú nào đó. Dù tôi đã ngay lập tức nhận ra và định rời đi, nhưng con thú hung ác trước mặt rõ ràng muốn xem tôi là thức ăn, nên đã chặn đường của tôi...
Bây giờ, tôi hoàn toàn không muốn chiến đấu, mặc dù tôi không sợ. Nếu có thể, tôi thà đi đường vòng để không làm phiền nó, nhưng nó đã chủ động tìm đến tôi, vậy thì tôi không còn lựa chọn nào khác...
Nhờ có Tâm Linh Trinh Trắc, tôi có thể "thấy" được sinh vật to hơn sói một chút này, cũng thấy rõ vị trí cổ họng của nó. Cái tư thế đó... nó đang chuẩn bị vồ lấy tôi...
Giây tiếp theo, máu tươi nóng hổi văng lên mặt tôi, và tôi nghe thấy một tiếng rên rỉ trầm đục, gấp gáp.
Tôi biết đó là vì cổ họng của nó đã bị con dao găm được Niệm Lực của tôi gia trì đâm xuyên qua... Đây là phương thức chiến đấu mà tôi đã quyết định từ rất lâu rồi... một phương thức chỉ có một cơ hội duy nhất...
Nhất kích tất sát.
...
Dựa vào tiếng nước chảy nghe được, tôi may mắn tìm thấy một con sông. Nếu cứ đi dọc theo nó, thì sẽ đến đâu đây? Liệu có thể trở về Tinh Linh Thôn không?
...
Đói quá... Chỗ quả hái hôm kia lại ăn hết rồi. Không biết có thể tìm thấy loại quả ăn được đó ở đâu nữa...
...
Phía trước hình như có một con thú lớn... xem ra phải đi đường vòng... nhưng bên phải lại là lãnh địa của một con thú khác... lẽ nào phải quay lại để đổi hướng?
...
...Cũng không biết đã qua mấy ngày rồi...
Chiếc váy ngủ đã mặc hơn nửa năm trên người lại rách thêm một lỗ nhỏ... cứ rách thế này, thà không mặc còn hơn... có lẽ vạt váy đã sớm tả tơi lắm rồi... Có lẽ nào, tôi đã vô tình phát minh ra bộ trang phục ăn mày đầu tiên của Dị Thế Giới?
...
Tôi không muốn đi nữa...
Ném con dao găm vẫn luôn nắm chặt trong tay xuống đất, tôi ngồi bệt xuống gốc một thân cây khổng lồ, vùi đầu vào giữa hai đầu gối.
Ngay vừa rồi, cuối cùng tôi cũng tìm thấy điểm cuối của con sông... đó là một thác nước với ba mặt là vách đá. Dù hiệu quả của Tâm Linh Trinh Trắc bây giờ là hai mươi mét, tôi cũng hoàn toàn không thể thấy được bất cứ tình hình nào ở phía đối diện, đây là một con đường cụt.
Việc tôi có thể làm bây giờ... hoặc là, nhảy xuống. Hoặc là, quay lại đường cũ...
Đã ít nhất mười ngày rồi...
...
...
...
『Bé con~ có nhớ tiểu thư đây không hả?』


0 Bình luận