Kyoukai Senjou no Horizon
Kawakami Minoru Satoyasu (TENKY)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 8A

Chương 3 Những kẻ ẩn mình ra đi

0 Bình luận - Độ dài: 7,912 từ - Cập nhật:

thumb

Ta là ai?

Là điều ta muốn?

Hay điều người khác muốn?

Phân Bổ Điểm (Đích Đến)

Mùa hè ở Kantou chỉ có nóng là giỏi, Fukushima thầm nghĩ.

Tại M.H.R.R. vùng Kansai, mỗi khu vực lại mang một nét đặc trưng riêng. Nào là vùng ít gió, nào là nơi ẩm thấp đến kinh người, rồi cả những vùng khô hanh, tất cả chen chúc vào nhau.

Nàng cũng nhớ về bầu trời quang đãng của mùa hè Kansai.

...Lạ thật.

Hiện tại, họ đang ở trên bầu trời ngoài khơi Kantou.

Họ đang ở trên boong tàu Azuchi, kiểm tra lại tình hình sau trận chiến.

Trên và xung quanh con tàu Azuchi khổng lồ, người người đi lại, nói chuyện không ngớt, các tàu vận tải thì liên tục cập bến rồi rời đi.

Theo lời Takenaka, tình hình này sẽ kéo dài thêm khoảng 10 ngày nữa trước khi Azuchi có thể thực sự trở về Hồ Biwa.

Công việc hôm nay là đón người của họ từ Kantou và sắp xếp các tàu vận tải.

Dự kiến sẽ mất khoảng 2 đến 3 ngày để hoàn thành, bao gồm cả việc lên lịch trình và tìm kiếm, chuẩn bị đủ không gian sinh hoạt bên trong Azuchi.

“Này! Ai đã đặt mấy cái tháp canh ngoài trời này thế!? Mấy người định xây dựng đội hình chiến đấu riêng ở đây à!?”

“Bọn tôi định đem chúng vào một trong các nhà kho để xây phòng tháp canh riêng! Đó cũng là chỗ ngủ của ông đấy!”

“Sai bét! Nhà kho không đủ chỗ đâu, nên các anh cứ xây đội hình chiến đấu ngoài này đi nhé.”

“Thật á!? Phải cắm trại trên nóc Azuchi sao!?”

Nghe hợp với mùa hè quá, Fukushima thầm nghĩ. Nàng cũng ấn tượng khi thấy tất cả họ ngay lập tức đặt hàng dưa hấu, củi lửa và cả nồi gang.

Chắc họ đã sẵn sàng cho kỳ nghỉ hè sau khi trận chiến kết thúc.

Còn về phần Fukushima...

“Mọi người thấy nóng thì nhớ uống nước nhé!”

Nàng gọi với đám người đang cắm trại trong khi quản lý việc di chuyển các container vũ khí trên bề mặt tàu.

Nàng cũng có vài người dưới quyền. Tất cả họ đều đã chiến đấu ở tiền tuyến trong Cuộc vây hãm thành Bitchu Takamatsu, nhưng giờ thì đang đổ mồ hôi trên boong tàu này.

Nàng kiểm tra tiến độ của họ và ghi nhận bất kỳ vấn đề nào phát sinh. Nếu những vấn đề đó không chỉ đơn thuần là chậm tiến độ, nàng sẽ chỉ ra chỗ họ làm sai để họ có thể cải thiện.

Công việc này thực chất cũng vận dụng kiến thức chiến đấu.

Trong trận chiến, việc nắm bắt tình hình của quân mình, phán đoán động thái của đội hình địch, thành trì hay thành phố của chúng, và dự đoán kế hoạch của chúng là vô cùng quan trọng.

Nó đòi hỏi cả kiến thức và trí tuệ.

Nếu hiểu được điều đó, bạn có thể xử lý được công việc này.

Hơn nữa, nàng không phải là người duy nhất ở đây biết cách làm công việc đó.

“Đội 3 ở đây có vẻ đang chậm hơn những đội khác.”

“Ồ, Fukushima-sama! Chỗ chúng tôi được chỉ định không có nguồn nước! Có cách nào khắc phục không ạ!?”

Các đội trưởng hẳn đã tìm ra nguyên nhân của vấn đề hoặc sự chậm trễ mà không cần nàng phải nhúng tay vào.

Điều đó có nghĩa là công việc của nàng chủ yếu là xử lý giấy tờ.

...Việc cấp nước thì vượt quá khả năng xử lý của một đội trưởng.

Tất cả các nguồn cung cấp nước hẳn đã được dùng để chữa cháy trong lúc chiến đấu, nhưng giờ đây khi trận chiến đã qua, nơi họ cần nước lại khác. Vì vậy...

“Chúng ta cần phải tính đến việc tự mình xây dựng.”

“Testament! Chúng tôi có thể làm được sau khi xong việc này! Và chúng ta có thể dùng chính nguồn nước đó để nâng cốc!”

Tiếng reo hò vang lên cho thấy họ đã khá lo lắng về chuyện nước non. Họ dốc sức làm việc trở lại, trông thật ấn tượng với tinh thần hăng hái ấy.

Trong khi đó...

Llaf: “Takenaka-sama, thần có chuyện muốn thỉnh giáo. Người có chút thời gian không ạ?”

Kuro-Take: “Ero ero ero ero ero.”

Llaf: “Có hơi sớm cho việc đó không ạ!?”

Kuro-Take: “Không, buổi chiều ero của cô rất quan trọng. Nào, cô muốn hỏi gì vậy, Fukushima-san?”

Ngay khi nàng hỏi, Takenaka dường như đã tự mình đoán ra được, nên cô ấy tiếp lời sau khi hít một hơi.

Kuro-Take: “Cô cần một nguồn cấp nước, đúng không? Chúng tôi nhận được rất nhiều yêu cầu tương tự, nên tôi đã cử Hachisuka-kun cùng một đội xây dựng cấp tốc chuyên nghiệp đến rồi. Cô ấy sẽ sớm có mặt tại khu vực của cô thôi.”

6: “Tôi đến rồi đây.”

Fukushima ngoảnh lại và thấy Koroku đang leo lên cầu thang phía đuôi tàu.

Những người khác biết điều này có nghĩa là gì, nên họ chào hỏi cô trong khi đội của Koroku bắt đầu gỡ các tấm giáp trên boong. Koroku giơ tay phải đáp lại lời chào khi nói chuyện với Fukushima.

“Fukushima.” Vẻ mặt cô vẫn khó đoán như mọi khi. “Đội Shibata đang gọi cô đấy.”

“Hả!?”

Kani phản ứng với Koroku trước cả Fukushima.

Công việc hiện tại của cô là vận chuyển đồ đạc giữa những người trên boong và những người ở tầng dưới. Khoảng cách tuy ngắn, nhưng việc liên tục lên xuống cầu thang trong thời tiết mùa hè thực sự làm người ta kiệt sức.

Để khỏi đổ mồ hôi, cô đã quấn một chiếc khăn quanh trán và còn bắt Sasamura phụ mang đồ.

“Đội Fukushima sắp bị sáp nhập vào đội Shibata sao!?”

Cô buột miệng nói mà không suy nghĩ, và nhận lại một cái lườm từ Koroku.

...Chết rồi! Chúng ta chưa từng thực sự gặp mặt, phải không!?

Họ từng thấy nhau từ xa trước cuộc tấn công vào thành Bitchu Takamatsu. Tàu vận tải của Koroku đã bị Bernard đánh chìm, lúc đó chuyện này có vẻ điên rồ, nhưng nghĩ lại thì...

...Chuyện này khá bình thường đối với chúng ta mà!!

Tiêu chuẩn của cô đã thay đổi tự lúc nào không hay.

Nhưng Koroku vẫn đang nhìn cô chằm chằm.

“Ừm.”

Dựa vào nét mặt, có vẻ cô ấy muốn hỏi “tên cô là gì ấy nhỉ?” hơn là một câu “cô là ai?” thẳng thừng. Vì vậy Kani đứng thẳng người, và...

“Ừm!”

“Khoan đã.” Koroku đưa một tay ra và đặt tay kia lên trán suy nghĩ.

...C-cô ấy sẽ đoán ra chứ!?

Kani biết tên kế thừa của mình theo cách viết Viễn Đông không dễ đọc chút nào. Nếu mình không kế thừa cái tên này, chính mình cũng chẳng biết đọc nó ra sao nữa!

Nhưng một lúc sau, Koroku hạ cả hai tay xuống và quay về phía Fukushima.

“Biết gì không? Thôi bỏ đi.”

“Ể!? C-cô không có câu trả lời sao!?”

“Sẽ có người nói cho tôi biết thôi.”

...Cô ấy phũ quá!

Nhưng Kani có cảm giác rằng chính cái khả năng biết được việc gì có thể an toàn bỏ qua đã giúp cô chỉ huy được mặt trận phía tây ở Bitchu Takamatsu.

Kani đã xem hồ sơ của trận chiến đó và mặt trận phía tây là nơi bị ngập lụt nặng nhất. Và đó cũng là nơi mà đơn vị võ thần của địch cùng hai trong ba Ngự Tiền Hỏa Pháo Thủ của chúng đã chiến đấu.

...Nhưng cô ấy đã kiên trì vượt qua!

Có những lúc một phi công võ thần phải tách khỏi bộ binh của mình trên chiến trường.

Suy cho cùng, độ bền, khả năng cơ động và sức chiến đấu của một võ thần và của bộ binh hoàn toàn khác nhau. Một võ thần đôi khi có thể thay đổi cục diện của cả một trận chiến, nên thỉnh thoảng họ sẽ rời đơn vị để hoàn thành một nhiệm vụ khác nếu cần.

Nhưng giờ đây đội Koroku của cô đang cùng nhau xây dựng một nguồn cấp nước.

“Chắc cô làm việc này thường xuyên lắm!”

“Chúng tôi làm công tác bảo trì nhiều. Và nhiều người trong chúng tôi xuất thân từ gia đình nông dân.”

“Thật sao!?”

“Testament.” Koroku chỉ vào Kani. “Đội Shibata cũng đang gọi cô đấy.”

“Ể!? Để làm gì ạ!?”

“Đi mà hỏi tên biến thái ấy.”

“Biến thái nào ạ!?”

“Katagiri.”

“Katagiri là biến thái á!?”

“Đúng vậy.”

“Thật sao!?”

“Tôi đã tận mắt chứng kiến.”

“Vậy thì chắc là thật rồi!”

Một sự xôn xao lan truyền trong đám người.

“Katagiri-sama là một tên biến thái sao!?”

“Ể!? Khoan đã! Chuyện này thay đổi hoàn toàn kế hoạch nghỉ hè của tôi rồi!”

“Càng tốt chứ sao! Katagiri-sama cứ thoải mái biến thái với em đi ạ!”

...Mình không hiểu họ đang nói gì, nhưng mình mừng vì đội của chúng ta và đội Hachisuka đang tận dụng thời gian nghỉ giải lao này để tìm hiểu nhau hơn!

Kuro-Take: “Ừm, Katagiri-kun? Có một luồng thảo luận rất không hay về cậu trên Mạng Lưới Azuchi đấy.”

□□凸: “Ể!? ...C-cái quái gì đây!? Tôi không hề biết gì về chuyện này! Giờ họ còn đăng cả truyện ngắn về tôi nữa! ‘Món đồ cúng không thể dùng trong mùa hè này nữa’? Cái đó có nghĩa là gì vậy!?”

AnG: “Chắc là nó là một món đồ cúng mà họ không thể dùng trong mùa hè này nữa.”

“Được rồi, mọi người, đừng dán mắt vào mạng lưới thần thánh trên lernen figur nữa và quay lại làm việc đi.”

Fukushima vỗ tay và thúc giục những người khác. Và sau khi thấy họ vội vã tiếp tục công việc...

“Giếng hay máy bơm?” Koroku hỏi.

Cô chỉ vào đội thi công của mình trên boong, nơi họ đã gỡ bỏ một khối giáp nhỏ, tạo ra một không gian rộng và sâu khoảng 1,5 mét.

Thiết bị mà đội Hachisuka mang theo cho thấy họ sẽ xây dựng một cổng thông tin kiểu torii ngoài trời. Vì nó được liên kết với Đền Tsurugi, nên trên cổng torii có cắm một thanh kiếm.

“Giếng là một lựa chọn tốt cho khu vực trên mặt boong như thế này,” Fukushima nói. “Chúng ta có thể dội nước lên người, trong khi máy bơm sẽ hạn chế số người có thể sử dụng cùng một lúc. Hơn nữa...”

“Testament. Một cái máy bơm có thể bị vỡ trong lúc tàu lật nghiêng. Tôi thấy nhẹ nhõm rồi.”

Lời bình luận lấp lửng đó có nghĩa đây hẳn là một "bài kiểm tra" của Koroku. Bởi vì...

“Tôi sẽ ở lại đây.”

Cô sẽ ở lại trên Azuchi. Vì vậy...

“Nàng nói rằng Shibata-sama đã triệu tập đội của tôi?”

“Hashiba cũng có lời nhắn cho cô nữa.”

Trước khi Fukushima kịp hỏi đó là gì, Koroku đã đưa ra câu trả lời.

“Hãy mạnh lên.”

Hãy mạnh lên.

Đối với Fukushima, chừng đó là đủ.

...Ta hiểu rồi.

“Vậy đây sẽ là một trại huấn luyện.”

“Chỉ là họ không có việc gì tốt hơn để làm thôi,” Koroku nói.

“Thật sao!?” Kani hỏi.

Fukushima không chắc mình nên đồng ý hay không.

“Ta không chắc phải diễn đạt thế nào, nhưng đội của Shibata-sama có lẽ phải ở lại vị trí của họ cho đến khi Sự biến chùa Honnouji diễn ra.”

“Họ vẫn còn nhiều tái diễn lịch sử phải làm đến thế sao!?”

“Cô cần phải học hỏi nhiều hơn,” Koroku đề nghị.

“Vâng! Em sẽ cố gắng!”

Lông mày của Koroku nhướng lên khi Kani thực sự đồng ý, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh và gật đầu.

Nhưng liệu Kani có nhận ra Koroku đã thả lỏng bờ vai không?

Cô ấy thật là một phụ tá tốt, Fukushima nghĩ, nhưng một điều khác cũng đang làm nàng bận tâm.

“Hachisuka-dono. Liệu Kiyo-dono có tham gia cùng đội Shibata không?”

Nàng cảm thấy có chút phấn khích khi hỏi điều đó.

Nàng cảm thấy mình đang lo lắng thái quá về chuyện này, nhưng cũng lo rằng Koroku sẽ nhận ra sự lo lắng của nàng.

Nàng hy vọng mình cũng đang lo lắng thái quá về điều đó, nhưng khuôn mặt của Koroku thật khó đọc vị.

“Hm,” Koroku nói khi nghiêng đầu và mở một cái lernen figur.

6: “Kiyomasa, kế hoạch mùa hè của cô là gì?”

...Nàng định hỏi thẳng cô ấy luôn sao!?

Thực ra, đó là điều bình thường phải làm. Fukushima nhận ra mình đã loại bỏ lựa chọn đó khỏi tâm trí vì đã quá lo lắng về chuyện này.

...Nh!

Nàng gần như không thể chịu đựng được nữa khi ở đây.

Kiyomasa đang ở đầu dây bên kia cuộc gọi của Koroku. Dù cô ấy đang ở đâu trên Azuchi. Không, chỉ thị mà họ nhận được trước bữa trưa đã nói rằng cô ấy sẽ sửa chữa con tàu mạn phải thứ hai. Chuyên môn về phòng thủ của Kiyo-dono có nghĩa là cô ấy biết cách sửa chữa các tòa nhà và tàu bay.

“Fukushima.”

“Ể!?”

“Tôi gọi tên cô hẳn hai lần rồi đấy.”

Nàng cảm nhận được tính cách nghiêm khắc của Koroku qua từ "hẳn", nhưng Koroku đã đóng lernen figur của mình lại rồi.

Điều đó có nghĩa là cuộc trò chuyện với Kiyomasa đã kết thúc.

“Ừm, Kiyo-dono đã nói gì vậy?”

“Một trại huấn luyện.”

“Tại địa điểm của Shibata-sama!?”

Fukushima có thể cảm nhận được một chút sợ hãi và hạnh phúc xen lẫn trong sự ngạc nhiên của mình.

Giống như nàng muốn ở bên cô gái kia, nhưng lại không biết làm cách nào để kéo cô ấy lại gần.

Đó là một cảm giác táo bạo đến bất ngờ, nếu so với việc nàng luôn cứng đờ vì lo lắng mỗi khi thực sự ở gần Kiyomasa.

Nhưng khi chiếc lernen figur đã biến mất, cảm xúc của nàng lại trỗi dậy.

...Thật tình.

Việc nàng ở cùng Kiyomasa có quan trọng gì chứ?

Nàng chưa bao giờ thực sự nghĩ thấu đáo xem chính xác mình muốn làm gì khi ở bên cô ấy.

Nàng không thể nào vượt qua được sự do dự không thể phủ nhận đó, nhưng nàng cũng đã chấp nhận rằng sự do dự của mình có thể phá hủy mối quan hệ hiện tại của họ.

Nàng liên tục quay về cùng một kết luận, nhưng cũng liên tục dựng lên những bức tường cảm xúc để xoa dịu sự hèn nhát của mình. Tuy nhiên...

...Mọi chuyện sẽ kết thúc nếu mình thực sự nghĩ về điều mình muốn làm.

Đây là một thời điểm quan trọng.

Sự biến chùa Honnouji sắp diễn ra và sau đó là những trận chiến khác.

Họ có thể sẽ giải quyết dứt điểm với Musashi trong suốt quá trình đó.

Nếu nàng phá hủy mối quan hệ của mình với Kiyomasa bây giờ, nó sẽ làm xáo trộn mối liên kết giữa Thập Thương trong những trận chiến đó.

Nàng không thể để điều đó xảy ra. Vì vậy...

“Hachisuka-dono.”

Nàng không nhờ Koroku làm trung gian giữa họ, và nàng cũng không thể làm vậy. Nhưng ở đây cô ấy đã vô tình làm điều đó.

“Xin hãy cho tôi biết liệu Kiyo-dono có ở đó không.”

“Không,” Koroku bình tĩnh nói. “Cô ấy sẽ đến Sanada cùng với nhóm năm nhất.”

Kiyo-Massive: “Mình sẽ đến Sanada để tham gia trại huấn luyện sao?”

Kiyomasa đang ở trên nóc cây cầu kiểu lâu đài đã bị phá hủy bởi cuộc tấn công của Houjou.

Suy nghĩ đầu tiên của cô là về một sự thật nhất định.

...Chúng ta có mối liên hệ với Sanada.

Sanada Thập Dũng Sĩ.

Nhóm hiện đang mang danh hiệu đó đã gia nhập phe Hashiba. Có lẽ vậy.

Sở dĩ nói “có lẽ” là vì trong tái diễn lịch sử, người thừa kế của Sanada đứng về phía Matsudaira, trong khi gia chủ hiện tại và người con trai thứ hai lại đứng về phía Hashiba, như một kế hoạch để đảm bảo gia tộc tồn tại.

Nhưng nếu Hashiba có liên quan đến quyết định về trại huấn luyện này, thì Sanada hẳn phải thuộc phe Hashiba. Và...

Kimee: “Cựu Thập Thương hẳn sẽ là đối thủ xứng tầm với cô đấy, Kiyomasa.”

Kiyo-Massive: “Nhưng ai biết được những con rồng đồng cảm với họ sẽ làm gì.”

Sanada Thập Dũng Sĩ từng là những ứng cử viên ban đầu cho vị trí Thập Thương. Nhóm của Kiyomasa giữ vị trí này bây giờ là vì họ đã đánh bại 10 người đó trong một bài kiểm tra kỹ năng.

Họ là cựu đối thủ và có lẽ họ có những cảm xúc mạnh mẽ về Kiyomasa.

Vậy mà cô lại được cử đến đó để tham gia một trại huấn luyện.

Kiyo-Massive: “Hy vọng chuyện này không gây ra rắc rối.”

Kuro-Take: “Nếu cô nhận thức được nó có thể gây rắc rối, thì cô sẽ ổn thôi. Và nếu tình hình có vẻ quá tệ, cô luôn có thể rời đi và tôi sẽ đảm bảo đòi lại một khoản bồi thường kha khá từ Sanada.”

“Vậy sao?” là tất cả những gì Kiyomasa có thể nói.

Và nhìn vào Thập Thương nói chung, việc cử cô đi với tư cách là người đàm phán và lãnh đạo là hợp lý. Cô am hiểu chiến thuật phòng thủ và có thể sử dụng Caledfwlch để đối đầu với một con rồng. Vì vậy...

Kiyo-Massive: “Mình cần phải hoàn thành công việc này càng sớm càng tốt để có thời gian chuẩn bị.”

Azuchi là ưu tiên hàng đầu.

Cấp dưới của cô và các automaton đang sửa chữa cây cầu và khu vực xung quanh.

Nhưng vì đây là ngày đầu tiên, họ chỉ đang đánh giá thiệt hại. Một khi họ biết thiệt hại ở đâu và mức độ nghiêm trọng của nó, họ có thể lập kế hoạch sửa chữa và quyết định những gì cần phải phá bỏ. Việc gì cần phá bỏ và việc gì không có thể thay đổi kế hoạch sửa chữa rất nhiều.

Thực tế...

...Xây một cây cầu mới có thể sẽ nhanh hơn là sửa chữa cây cầu này.

Đưa ra quyết định đó là công việc của cô.

Điều tương tự cũng đúng với cây cầu của con tàu trung tâm thứ hai, vì nó cũng đã chịu thiệt hại khá nhiều. Takenaka phụ trách cây cầu đó và cô ấy có rất nhiều kiến thức về xây dựng.

Takenaka hẳn đang rất bận rộn, nhưng...

Kuro-Take: “Nhìn xem biển gần thế nào kìa. Ôi, cảnh tượng này làm tôi phát ốm.”

Kiyomasa không chắc phải nghĩ gì về những lời bình luận đó.

Kuro-Take: “Dù sao thì, ừm, tôi biết đây sẽ là một công việc vất vả cho cô, Kiyomasa-san, nhưng tôi đã đề nghị cô có thể điều hành một trại huấn luyện cho các học sinh năm nhất và các giáo viên đã đồng ý. Tiện thể, chúng tôi quyết định sẽ hiệu quả hơn nếu chia họ thành vài nhóm.”

Kiyo-Massive: “Hiệu quả hơn thế nào ạ?”

Kuro-Take: “Việc sửa chữa Azuchi sẽ mất một thời gian, phải không?”

“Vì vậy,” Takenaka tiếp tục.

Kuro-Take: “Chúng ta sẽ chia họ thành khoảng ba nhóm để chúng ta chỉ cần lập lịch trình huấn luyện cho mỗi nhóm.”

Kiyo-Massive: “Tôi hiểu rồi. Vậy thì, ừm.”

Cô tò mò về những người khác, nên đã hỏi về điều đó.

Kiyo-Massive: “Tôi hiểu là tôi sẽ dẫn dắt nhóm năm nhất, nhưng những ai sẽ đi vậy ạ?”

Kiyomasa thấy Takenaka trả lời trên lernen figur của mình.

Kuro-Take: “Từ nhóm năm nhất, có Asano-san và Nabeshima-san. Người sau đặc biệt quan trọng. Bởi vì cô ấy có thể sẽ trở thành phụ tá của cô và vì cô ấy là một phi công rồng máy.”

Kiyomasa biết Takenaka đang muốn nói gì. Đơn giản là...

Kiyo-Massive: “Cô muốn cô ấy huấn luyện ở Sanada vì ở đó có rồng?”

Kuro-Take: “Chính xác. Asano-san là một chiến binh chống người, nhưng dựa trên thành tích của cô ấy trong trận Satomi, cô ấy rất giỏi sử dụng các công cụ và địa hình xung quanh. ...Cô ấy thuộc kiểu ninja.”

Takenaka rõ ràng đang rất thích thú.

Nhưng đó không phải là một điều xấu. Asano và Nabeshima là bạn cũ.

...Nếu Asano-san thuộc kiểu phân tích, cô ấy có thể giúp kiểm tra hồ sơ chiến đấu của con rồng máy.

Takenaka có lẽ đang hy vọng chính xác điều đó.

Kimee: “Thực ra cô muốn gửi họ vào khu sinh sống của rồng ở Hexagone Française sau khi chúng ta chiếm Paris, phải không?”

Kuro-Take: “Đôi khi mọi thứ không diễn ra như kế hoạch, nên đừng quá khắt khe với tôi.”

Kimee: “Vâng, tôi biết. Và Angie đã có khoảng thời gian vui vẻ ở đó, nên mọi chuyện đều ổn cả.”

“Vậy thì,” một người nào đó từ nơi khác nói. Đó là Kasuya, người đang quản lý các vật liệu dự trữ trên con tàu cảng thứ nhất, nơi gần như không bị ảnh hưởng.

Black Wolf: “Tôi sẽ đi đâu ạ?”

Kuro-Take: “Ồ, tôi sẽ cử cô đi xa hơn những người còn lại một chút, Kasuya-san. Tới Aki.”

Black Wolf: “Cũng khá xa đấy.”

Kuro-Take: “Sẽ có một số người khác gặp cô ở đó để làm một công việc nhỏ. À, Yoshiaki-san và Wakisaka-san thuộc đội của Hachisuka-san, nên hai cô sẽ ở lại đây.”

Kimee: “Azuchi thực sự đang gặp nguy hiểm đến vậy sao?”

Câu hỏi của Yoshiaki cuối cùng đã giúp Kiyomasa hiểu ra mục đích của việc sắp xếp trại huấn luyện.

Angie đã giải thích thay cô.

AnG: “Azuchi cần chúng ta tuần tra ngay bây giờ, phải không? Đến mức cô không thể cử chúng tôi đi nơi khác?”

Kuro-Take: “Thành thật mà nói, tôi muốn các cô dồn toàn bộ sức lực vào việc sửa chữa trước. Hashiba-kun đã ra lệnh cho tôi phải đảm bảo mọi người rút lui an toàn.”

“Testament,” tất cả họ đều trả lời.

Takenaka dừng lại một chút để lấy hơi trước khi tiếp tục.

Kuro-Take: “Giả sử Musashi không giở trò gì, chúng ta sẽ an toàn ở đây trong 10 ngày. Trong khi đó, chúng ta có một vấn đề rắc rối cần giải quyết.”

Cụ thể là...

Kuro-Take: “Chúng ta vẫn chưa hòa giải sau Cuộc vây hãm thành Bitchu Takamatsu.”

“Đúng vậy,” Yoshiaki nói.

Cô đang bay ở độ cao khoảng 1km trên mặt biển, cho phép cô nhìn xuống Thành Azuchi.

Cô mặc một chiếc áo khoác thể thao không tay và quần bó thể thao, nhưng cũng đội chiếc mũ Technohexen của mình để tránh nắng.

Cô đang ở trên bầu trời phía trên con tàu mạn phải thứ nhất để có thể nhìn xuống con tàu bị ảnh hưởng nặng nhất bởi cuộc tấn công của kẻ thù. Chuyên môn về không chiến của cô cho phép cô đánh giá mức độ thiệt hại.

Angie đang ở trên con tàu trung tâm thứ nhất, thực hiện một cuộc kiểm tra tương tự trên không.

Cô giơ một tay lên, có lẽ có ý rằng cô sẽ tham gia cùng Yoshiaki và giúp cô hoàn thành cuộc kiểm tra này.

Yoshiaki hướng cây chổi của mình về phía Angie và gửi cho cô một tin nhắn.

Kimee: “Đúng là chúng ta dường như vẫn chưa hòa giải sau trận Bitchu Takamatsu.”

Cô không có mặt ở đó, nhưng cô hiểu ý của Takenaka.

Việc hòa giải ở đó rất quan trọng đối với Hashiba. Bởi vì...

Kimee: “Testament nói rằng Sự biến chùa Honnouji xảy ra trong trận lụt ở Bitchu Takamatsu. Hashiba biết được chuyện này, vội vã hòa giải với Mouri và thực hiện cuộc Đại Hồi Chuyển nổi tiếng.”

Nói cách khác...

Kimee: “Chính việc nhanh chóng hòa giải với Mouri đã cho phép Hashiba trừng phạt Akechi vì đã giết Nobunaga một cách thần tốc, điều đó lại cho phép Hashiba tiếp quản vị trí sau Nobunaga.”

Kuro-Take: “Testament. Đó là lý do tại sao Hashiba đối xử rất tốt với Mouri sau khi lên nắm quyền. Và Mouri hiện đang ở Kantou, nên chúng ta có thể hòa giải với họ tại đây. Nếu chúng ta nói rằng Cuộc vây hãm thành Bitchu Takamatsu vẫn đang diễn ra, chúng ta có thể hoàn thành phần cuối cùng của tái diễn lịch sử đó.”

“Nhưng,” Takenaka nói.

Kuro-Take: “Nhân sự của Mouri cần thiết để làm điều đó dường như đã bị bỏ lại ở Paris. Vì vậy, chúng ta cần đưa Azuchi trở về nhà, nhưng chúng ta cũng cần phối hợp với Mouri, nên ai biết được khi nào chúng ta mới thực sự có thể làm được.”

AnG: “Chúng ta không thể về cơ bản là đổi chỗ với Musashi sao?”

Đó có lẽ là cách mọi chuyện sẽ diễn ra. Nhưng trong trường hợp đó...

Kimee: “Chuyện này sẽ rất phiền phức. Nó sẽ làm trì hoãn việc khởi hành của chúng ta và cảm giác như Mouri đang điều khiển chúng ta.”

Kuro-Take: “Đó là lý do tại sao tôi đang nói chuyện với họ để cố gắng đưa người chịu trách nhiệm đến đây. ...Nhưng họ lại do dự vì không biết khi nào có thể hành động tự do trở lại, do Musashi đang ở Vương quốc Udon phía nam họ.”

Kimee: “Gì chứ, họ bị kẹt trong một cuộc đấu mắt với cả kẻ thù và đồng minh à?”

Nhưng Yoshiaki hiểu ý của Takenaka.

...Không ai trong chúng ta ngờ rằng Azuchi sẽ bị thiệt hại nặng đến vậy.

Kế hoạch là can thiệp vào Chiến dịch Keichou và trở về cùng Mouri.

Nhưng họ đã thất bại ở đó và thất bại đó đang đè nặng lên họ bây giờ.

“Tôi hiểu rồi.”

Cô hiểu rằng Takenaka đang tập trung vào cả những khả năng khó xảy ra ở đây.

Suy cho cùng, Azuchi gần như không có khả năng phòng thủ vào lúc này.

Đó có thể là lý do tại sao không có nhiều automaton được cử đến khu vực này của con tàu.

Các automaton đang xử lý công việc văn phòng và ca đêm.

Những người khác có thể xử lý công việc sửa chữa, nên các automaton có thể xử lý các công việc khác trong khi lập kế hoạch an toàn và hiệu quả mà không cần tăng số lượng.

Điều đó có nghĩa là ngày càng nhiều công việc văn phòng và quyết định được giao cho các automaton. Và...

...Công việc canh gác và bảo vệ cũng được giao cho họ để những người còn lại có thể nghỉ ngơi phòng trường hợp tình hình xấu đi.

Những người khác hẳn đã đi đến cùng một kết luận. “Testament,” một trong số họ bắt đầu.

Kiyo-Massive: “Nếu chúng ta làm vậy, chúng ta sẽ có thể tiếp tục công việc mà không bị trì hoãn.”

AnG: “Đúng vậy. Và hai chúng ta có thể rút ngắn các cuộc tuần tra trên không của mình.”

Kimee: “Tôi rất muốn được phép ngủ và tắm bất cứ khi nào tôi muốn.”

Kuro-Take: “Không sao cả, miễn là cô tuân thủ lịch trình tuần tra của mình.”

“Cũng công bằng,” Yoshiaki nói.

Rồi Kiyomasa đổi chủ đề.

Kiyo-Massive: “Ừm, Takenaka-sama? Kế hoạch của Fukushima-sama là gì ạ?”

Câu hỏi đến bất ngờ, nhưng được trả lời ngay lập tức.

Kuro-Take: “À, Fukushima-san đã lo lắng về việc làm thế nào để trở nên mạnh mẽ hơn và tôi cũng nhận được một thông điệp khá kinh ngạc từ Đội Shibata. Đây, tôi sẽ đọc cho cô nghe: ‘Chúng tôi đang tổ chức một trại huấn luyện mùa hè, nhưng tôi chán ngấy việc đánh vào những gương mặt cũ nhàm chán rồi, nên hãy gửi một vài gương mặt mới mà tôi có thể đánh. À, ý tôi là, ừm, làm ơn.’ Vì vậy, tôi sẽ gửi Fukushima-san và Kani-kun đến đó. Tôi có cảm giác họ sẽ không trở lại cho đến cuối kỳ nghỉ hè.”

“Ờ.”

Câu trả lời của Kiyomasa nghẹn lại trong cổ họng.

Thông báo của Takenaka rằng Fukushima sẽ tham gia cùng Đội Shibata đã khơi dậy một phản ứng tức thì bên trong cô.

...Không công bằng!

Ngay cả cô cũng có thể nhận ra điều đó là quá đơn giản hóa vấn đề, nhưng những từ ngữ đó cũng không hoàn toàn nắm bắt được chính xác những gì cô đang cảm thấy.

Ai đã không công bằng ở đây?

Có phải Đội Shibata không công bằng vì đã mang Fukushima đi?

Có phải Fukushima không công bằng vì đã tham gia cùng Đội Shibata mà không xem xét đến cảm xúc của cô về vấn đề này?

Có phải Hashiba và Takenaka không công bằng vì họ đã quyết định tất cả những điều này cho họ?

Hoặc...

...Có phải là mình, vì cảm thấy có chút nhẹ nhõm trong khi cũng đang phàn nàn về nó?

Mình đang trở nên thực sự phiền phức, cô nhận ra.

Nhưng đúng là mọi việc sẽ dễ dàng hơn nếu Fukushima bị Đội Shibata "bắt cóc". Điều đó sẽ cho Kiyomasa thời gian để xử lý những cảm xúc và những phần rắc rối bên trong mình.

Khi Fukushima đi rồi, cô cảm thấy mình có thể đánh giá lại khoảng cách tình cảm của mình với cô gái ấy.

Ưu tiên của cô gần đây đã quá tập trung vào Fukushima. Điều đó làm cô hạnh phúc, nhưng lại là một điều tồi tệ khi nghĩ về đội Thập Thương nói chung.

Nó sẽ gây ra rủi ro trong cuộc đối đầu không thể tránh khỏi của họ với Musashi. Vì vậy...

Kiyo-Massive: “Fukushima-sama sẽ tham gia một trại huấn luyện với Đội Shibata, phải không ạ?”

Đó là một điều tốt.

Nó sẽ có lợi cho tất cả mọi người.

...Và tuy nhiên mình lại cảm thấy...

Cô cố tình không hoàn thành suy nghĩ đó.

Kiyo-Massive: “Tôi nghĩ đó là một điều tốt.”

“Fukushima.”

Fukushima nhìn thẳng vào mắt Hachisuka khi nàng ngước lên.

Thật bất thường khi Hachisuka lại chủ động bắt chuyện như thế này.

“Kiyomasa đang nói về trại huấn luyện của cô đấy.”

“Ể?”

Chuyện này đến bất ngờ quá, nàng nghĩ.

...Kiyo-dono nghĩ gì về trại huấn luyện của mình!?

Tim nàng đập nhanh và Hachisuka lại nhìn xuống chiếc lernen figur của mình.

“Cô ấy nói hãy cố gắng và trở về mạnh mẽ hơn.”

Câu trả lời đến quá đột ngột.

Nàng đã mong đợi một điều gì đó thể hiện tính cách của Kiyomasa nhiều hơn thế, nên điều này có cảm giác như một sự hụt hẫng.

“Hả?”

Nàng tự hỏi liệu có lẽ còn có điều gì đó nữa không.

Nhưng Hachisuka không cho nàng điều nàng muốn. Hachisuka chỉ nghiêng đầu như muốn nói “Cô còn muốn gì nữa?”

“Cô ấy đã nói như vậy.”

Nàng có thể nói gì với điều đó chứ? Nàng chỉ cúi đầu.

“Ồ.”

Nàng cảm thấy mình bắt đầu chỉ nói chuyện bằng những từ đơn âm.

Nhưng điều này có nghĩa là Kiyomasa đã phản ứng với tin tức đó.

...Cô ấy muốn mình cố gắng và trở về mạnh mẽ hơn.

Thành thật mà nói, mình đã hy vọng vào một điều gì đó hơn thế. Chẳng hạn như "Tôi sẽ đến thăm cậu" hay "Tôi sẽ đến gặp cậu". Mình biết đó là đòi hỏi quá nhiều, nhưng vẫn sẽ thật tuyệt nếu được như vậy.

...Khoan, khoan, khoan, khoan đã!

Mình bị làm sao thế này? nàng nghĩ. Kiyo-dono là một người trong sáng và đứng đắn. Cô ấy không thuộc về thế giới kỳ lạ, ô uế mà những suy nghĩ này của mình đang đến từ đó.

Vì vậy, điều này là bình thường. Phản ứng của cô ấy là bình thường.

“Hm.”

“Ừm, Fukushima-san!?” Kani nói. “Tại sao bây giờ cô lại nói chuyện cụt lủn vậy!?”

“Nào, nào.”

“Hai âm tiết cũng không khá hơn là bao.”

Hachisuka-dono thật là nghiêm khắc.

Dù sao đi nữa, Kiyomasa đã bảo nàng hãy cố gắng và trở về mạnh mẽ hơn.

Cô ấy thường xuyên luyện tập cùng Fukushima, nên đó có lẽ là quan điểm chung của cô ấy về việc luyện tập.

Khi cô ấy nói “hãy cố gắng”, có lẽ cô ấy đang nghĩ về mức độ chăm chỉ của Fukushima thường ngày khi họ luyện tập cùng nhau.

Điều đó có nghĩa là gì?

...Miễn là mình cố gắng, Kiyo-dono luôn dõi theo mình!

Điều đó làm Fukushima vui lên một chút.

Nàng gật đầu và nhìn lên bầu trời mùa hè rực rỡ.

Trời nóng, nhưng tất nhiên là vậy rồi.

“Bầu trời Kantou có cảm giác thật chật chội.”

“Bây giờ cô nghe như một người hoàn toàn khác vậy.”

Nàng nghĩ nhiều quá rồi, Hachisuka-dono.

Dù sao đi nữa, Fukushima cuối cùng đã hiểu điều đã làm nàng bối rối trước đây.

...Những đám mây chen chúc nhau.

Những đám mây giống như một con sông lớn trôi qua Thái Bình Dương, đất liền, những ngọn núi và đồng bằng. Mỗi nơi đó tạo ra những đám mây ở các độ cao khác nhau, tạo ra nhiều loại hình dạng và gợn sóng đa dạng.

Ảnh hưởng của địa hình và những cơn gió biển vô tận đã mang lại cho bầu trời Kantou một loại địa lý giữa không trung.

Kansai có biển nội địa, nhưng một khi vào M.H.R.R., chủ yếu là đồng bằng với những ngọn núi ở phía bắc.

Những đám mây ở bầu trời Kansai khá thấp và chúng dường như trải dài ra.

Những đám mây của Kansai cho phép bạn nhìn xa, trong khi của Kantou thì không.

Điều đó làm cho bầu trời phía tây và phía đông trông rất khác nhau, Fukushima nhận xét.

Nàng chỉ nhận ra điều đó do gần đây đã di chuyển giữa hai khu vực trong một khoảng thời gian ngắn.

...Đúng vậy.

Một điều gì đó cuối cùng đã nảy ra trong đầu nàng.

...Chúng ta đã thua ở Paris và ở Kantou.

Có phải đó là lý do nàng cần phải “cố gắng”?

“Đúng là chúng ta cần Fukushima phải cố gắng.”

Yoshiaki đưa ra suy nghĩ của mình trong khi giơ tay phải để đáp lại Angie đang tiến lại gần.

Cô và Angie chia sẻ những hình ảnh về Azuchi mà họ đã chụp bằng Magie Figur của mình. Angie đã kiểm tra Azuchi nói chung trong khi chạy một chương trình kiểm tra tự động tất cả các tàu vận tải ra vào.

“Ồ, của cậu là kiểm tra nhân sự,” Angie nói. “Liệu nó có khớp với của mình không?”

“Chắc là có. Của cậu chụp được nhiều hơn mình tưởng. Nhìn này, đây là Tàu Vận Tải 2-23 ở mạn cảng của con tàu mạn phải thứ nhất.”

Một dấu hiệu cảnh báo xuất hiện trên hình ảnh một con tàu vận tải đã đi chệch hướng. Sai lầm này hẳn đã được báo cáo nội bộ, nhưng họ cũng phải kiểm tra mọi thứ từ bên ngoài.

Các cuộc kiểm tra ngoài tiêu chuẩn có mục đích xác nhận các cảnh báo và đưa ra cảnh báo cho các con tàu và những người trong khu vực. Họ thậm chí có thể ra lệnh cho tất cả các con tàu dừng lại nếu điều đó có thể ngăn chặn một tai nạn.

Đó là mức độ đông đúc của bầu trời lúc này.

“Các tàu bên ngoài, những con tàu gia nhập với chúng ta tại Kantou, các tàu tiếp tế mà cô bé năm nhất tên Ikeda đã gửi cho chúng ta, và nhiều hơn nữa – có rất nhiều loại tàu ở đây. Và một số trong số chúng chỉ đang lang thang vì chúng ta chưa có kế hoạch sửa chữa rõ ràng. Nhưng...”

...Nhưng mọi thứ vẫn an toàn cho đến bây giờ.

Chủ yếu là vì mọi người vẫn còn mới với việc này, nên không ai di chuyển quá nhanh.

Mọi thứ trở nên nguy hiểm nhất khi mọi người đều có vai trò được xác định rõ ràng và tất cả đều đang di chuyển xung quanh.

“Đến ngày mai, các tàu vận tải lớn hơn và tất cả các tàu nhỏ hơn sẽ tìm ra cách hoạt động, nên chúng sẽ di chuyển nhanh hơn rất nhiều. Sẽ có lúc chỉ thị của chúng không đến kịp.”

“Hy vọng điều đó không xảy ra. Dù sao thì chúng ta cũng phải ở đây để tuần tra vào ban đêm,” Angie nói. “Nhưng chuyện vừa rồi về việc cần Fukushiman phải cố gắng là sao?”

“À,” Yoshiaki nói trong khi uống một ít nước từ bình tre của mình. “Chúng ta có hai trận chiến quan trọng sắp tới. Cậu có biết trận quan trọng nhất là gì không?”

“Giải quyết dứt điểm với Musashi, phải không?”

“Testament,” Yoshiaki xác nhận bằng một cái gật đầu.

Họ không thảo luận về điều đó ở đây, nhưng họ đã thảo luận về nó vô số lần trong quá khứ.

Vì vậy, cô đã mong đợi nhận được câu trả lời tiêu chuẩn đó.

“Trận chiến quan trọng khác liên quan đến vị thế của chúng ta trong Oda và nó đến trước khi chúng ta giải quyết dứt điểm với Musashi. Cậu có biết đó là gì không?”

“Testament.” Angie nói một cách dõng dạc, nhưng cô không nói với ai cụ thể. “Trận Shizugatake. Sau Sự biến chùa Honnouji, Shibata Katsuie chia tay với Hashiba và tập hợp các lực lượng chống Hashiba để tranh giành tương lai của gia tộc Oda.”

Và...

“Testament nói rằng đó là trận ra mắt của Thất Bổn Thương, nền tảng của Thập Thương chúng ta.”

Angie biết chính xác cảm xúc của cô về Trận Shizugatake.

...Mình thực sự không muốn làm điều đó.

Họ sẽ phải đối mặt với Đội Shibata, hiện đang là một sự pha trộn giữa P.A. Oda và M.H.R.R, khiến nó càng giống như người của mình hơn. Giống như một nhóm mặc cùng một bộ đồng phục.

Cô ước gì họ không phải chiến đấu với chính người của mình như vậy.

“Mình thực sự ước chúng ta có thể thoát khỏi chuyện đó bằng một cách diễn giải.”

“Chúng ta muốn điều đó và mình tưởng tượng họ cũng muốn vậy, nhưng tình hình tái diễn lịch sử hiện tại không phải lúc nào cũng cho phép điều đó xảy ra.” Yoshiaki dừng lại. “Đặc biệt là đối với chúng ta. Hashiba đang cố gắng tuân thủ nghiêm ngặt việc tái diễn lịch sử, nên chúng ta không có tư cách để phàn nàn nếu bị buộc phải thực hiện một cuộc tái diễn mà chúng ta không muốn.”

“Đó chính xác là những gì các quốc gia khác như Musashi sẽ nói, phải không?”

“Đó là lý do tại sao chúng ta cần sử dụng kỳ nghỉ hè của mình một cách có tính toán.”

Điều đó cho Angie biết rằng Yoshiaki có cùng suy nghĩ với cô về vấn đề này.

...Ra là vậy.

Cảm thấy ngượng ngùng một cách kỳ lạ, Angie tập trung vào việc quản lý các tàu vận tải.

Yoshiaki nói với cô trong khi cũng đang làm việc trên Magie Figur của mình.

“Angie.”

“Ừ, Kime-chan?”

“Chúng ta có thể không có tư cách để phàn nàn, nhưng chính trị là tất cả về việc tìm cách để nói ‘luật lệ dành cho người khác, không phải cho ta’. Vì vậy, hãy ghi nhớ điều đó.”

Angie suy nghĩ về điều đó một giây trước khi bật cười.

...Kime-chan, chúng ta đã kết thúc cuộc trò chuyện đó rồi mà!

Cô ấy có hiểu lầm sự im lặng của mình không?

Mặc dù mình thực sự đã hiểu ý cậu trước đó.

“Ha ha.”

Tiếng cười bật ra từ khóe miệng cô theo một cách mà Kiyomasa hẳn sẽ mắng cô vì điều đó.

Trong khi đó, Yoshiaki cau mày với một tiếng “hm?”, nhưng cô không hỏi đó là gì. Cô hẳn đã nhận ra những lo lắng của mình là không cần thiết.

Vậy là ổn rồi.

Angie ổn định lại nhịp thở và quay về phía Yoshiaki.

“Chúng ta đi tắm và ăn sorbet nhé, Kime-chan. Loại có bánh biscotti trong đó ấy.”

“Nghe tuyệt đấy. Nhưng chúng ta phải đảm bảo không bị cảm lạnh.”

“Ừ,” Angie nói trong khi tự nghĩ.

...Liệu Đội Shibata có yêu cầu Fukushiman vì họ đang nghĩ đến việc giải quyết Shizugatake bằng một cách diễn giải không?

Có cảm giác như họ đã để lộ kế hoạch của mình ở đó, nhưng vì Hashiba đã chấp thuận...

“Mình đoán mọi người đã suy nghĩ rất nhiều về Honnouji và các sự kiện xung quanh nó.”

“Chúng ta chỉ cần làm tốt nhất có thể vào bất kỳ thời điểm nào.”

Kime-chan đúng là thích có kế hoạch cho mọi thứ, Angie nghĩ.

Làm tốt nhất có thể quả thực là kế hoạch toàn năng nhất. Mọi thứ khác chỉ là hỗ trợ hoặc phương án thay thế khi họ không thể làm tốt nhất.

“Vậy thì,” Angie nói. “Chúng ta lấy hai phần sorbet nhé. Và hãy xin Fukushiman một món quà lưu niệm.”

“Nếu quán sorbet ở gần, chúng ta có thể đợi đến khi đến nơi rồi mới đặt.”

“Testament,” Angie trả lời trong khi nhìn ra khắp bầu trời.

Đây là Kantou. Mây bao phủ một khoảng không gian dọc lớn và cơn gió hình thành từ đại dương và đất liền không ngừng thổi qua bầu trời.

Nó giống như một dãy núi mây, cô nghĩ trong khi quay về phía tây.

“Cứ như chúng ta đã đổi vị trí cho nhau vậy.”

“Musashi và chúng ta sao?”

“Ừ. Cả về mặt thể chất lẫn ẩn dụ. Chúng ta đã thắng trước đây, nhưng lần này thì không.”

“Điều đó chỉ có nghĩa là chúng ta cần thực hiện một cuộc hoán đổi khác. ...Chúng ta phải làm vậy.”

“Đúng vậy,” Angie nói trước khi nói điều khác. “Nghĩ lại thì, chúng ta chỉ lấy một phần sorbet thôi.”

Bởi vì...

“Chúng ta cần thể hiện sự kiềm chế nếu muốn đánh bại Musashi. Mình chắc chắn các đội khác cũng đang nghĩ như vậy trong khi họ nhìn lên bầu trời.”

“Trời ạ, bầu trời đẹp thật! Chắc mụ Tin Lành đó lại gây chuyện rồi, nhưng đối với chúng ta thì đây là kỳ nghỉ hè!! Chúng ta đã được triển khai đến Sviet Rus, nên cứ để Hashiba lo liệu chuyện ở M.H.R.R.! Nếu các người có kế hoạch đi đâu, nhớ gửi thông báo cho Học viện Kitanosho đấy!”

Một bóng người to lớn, giọng nói trầm ấm mang theo một chiếc ba lô chứa lều và thức ăn.

Ông ta mặc một chiếc áo vest dã ngoại bên ngoài bộ quần áo thường ngày rộng rãi của mình.

“Katsuie-saaan, ngài quên la bàn rồiiii!”

Ồồ, Oichi-sama! Cái insha kotob của ta cũng làm được mà, nhưng ngài bảo là không được phép sao!? Chí phải! Dùng đồ thật mới là phong thái của một tay chuyên dã ngoại thứ thiệt!

Oichi cũng đang vận trang bị leo núi, nàng gắn một chiếc la bàn có dây đeo ghi chữ “Shibata” vào một trong những cái móc khóa của ông.

“Được rồi ạ.”

Shibata mỉm cười gật đầu đáp lại rồi nhìn quanh.

Họ đang ở trên một cánh đồng cỏ, nhưng phần lớn vẫn bị bao phủ bởi một màu trắng xóa.

Đó là một cánh đồng tuyết giữa đầu hè. Các phi thuyền của nhà Shibata xếp thành hàng dài như một pháo đài, thỉnh thoảng lại có một con tàu vận tải đến hoặc rời đi.

Shibata bước ra với khung cảnh đó sau lưng.

Có một nhóm người đang tụ tập ở đó.

Họ là các tướng lĩnh dưới trướng nhà Shibata. Tất cả mọi người, cho đến cả các chỉ huy trăm quân, đều đã được triệu tập, và ông lên tiếng nói với họ.

“Nghe cho rõ đây, nghỉ hè rồi. Các ngươi biết điều đó có nghĩa là gì không?” Ông đặt một tay lên cằm. “Là các ngươi cần phải ra ngoài và tìm cho mình một cô bạn gái.”

“Sao ông lại nhìn thẳng vào tôi chứ!?”

“Ồ? Sao thế hả, Naru Naruuuu? Ta nghĩ cả hai ta đều biết tại sao cậu lại cực kỳ cần nghe điều này mà. Với cái tính của cậu, cậu sẽ lại viện cớ ‘huấn luyện’ để chui rúc một mình trong núi suốt cả kỳ nghỉ hè. Đúng thế không, Naru Naruuuu? Nhưng ta biết thừa là cậu vẫn lén liếc nhìn mấy cái lễ hội địa phương khi đi ngang qua, miệng thì cứ chê là ‘phiền phức’! Rồi đến khi về nhà, cậu lại tự mình đốt vài que pháo hoa, cuối cùng lại chìm trong tủi hờn vì đó là tất cả những gì cậu có được từ mùa hè.”

“Ông đi sạc đầy bình cà khịa để chuẩn bị cho kỳ nghỉ hè hay gì?!”

“Nào, nào. Hai người bình tĩnh lại đi,” một người khác vừa nói vừa giơ tay.

“Chuyện gì vậy, Fuwa?” Sassa hỏi.

“Đây là chuyện của Shibata, không phải của anh. …Shibata, bảo chúng tôi đi tìm bạn gái là quấy rối tình dục đấy.”

“Tất nhiên nếu cô thích thì cô cũng có thể tự do đi tìm một cậu bạn trai, Fuwa à.”

“Thì vẫn là quấy rối tình dục!”

“Haizz,” Oichi, người đã ngồi yên vị trên vai Shibata từ lúc nào, nói. “Ngài đang lãng phí thời gian đấy, Katsuie-san. Fuwa-san và Sassa-kun đã là một cặp rồi.”

“Hả!?” cả Fuwa và Sassa cùng hét lên.

Họ liếc nhìn nhau và định nói điều gì đó, nhưng đã bị cắt ngang.

“Chuyện đó có thật không!?”

Có thứ gì đó ngoe nguẩy chen vào từ phía sau họ.

Là một chiếc xúc tu.

“Tôi chẳng nhận ra gì cả!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận