Kyoukai Senjou no Horizon
Kawakami Minoru Satoyasu (TENKY)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 8A

Chương 23 Thợ săn trên vách dựng đứng

0 Bình luận - Độ dài: 7,468 từ - Cập nhật:

thumb

Thật lạ lùng thay,

Em đang rơi,

Về phía anh.

Phân bổ điểm (Tốc độ rơi)

Muneshige cảm nhận được một luồng sức mạnh.

Nhưng đó không phải là sức mạnh của một cú đâm, một cú đánh hay một cú đẩy.

Đó là thứ sức mạnh có thể xóa sổ mọi thứ khác chỉ bằng một cái chạm.

Không gì có thể tồn tại, và đó chính là bản chất của nó. Móng vuốt được vung ra với uy lực của một thanh gươm.

“Hì hì.”

Tựa như một con thú đang vui đùa, thời điểm ra đòn của cô vẫn khiến anh bất ngờ dù đã lường trước. Có một “khoảnh khắc ngừng” trước khi sức mạnh ập đến, buộc anh phải chống đỡ dù muốn hay không.

Khi một con thú to lớn quyết định dùng kích thước và tốc độ của mình để chơi đùa như một chú cún con, liệu có cách nào để né tránh? Và nếu tất cả mọi thứ khác đều sẽ bị phá hủy bởi trò chơi ấy…

“…”

Muneshige bắt đầu né tránh.

Anh đạp vào khung sắt đang dùng làm điểm tựa, hy vọng có thể chặn đường tới chỗ Gin.

Nhưng con thú đã nhảy lên.

Cô xoay người và thực hiện một cú nhảy nhẹ nhàng với thời điểm trông ngây thơ như một con thú cưng đang đuổi theo chủ nhân.

Thay vì săn lùng anh, cô đang vồ lấy để bắt giữ anh. Và…

“…!”

Đi cùng với đó là một cơn mưa tấn công.

Móng vuốt của cô xé toạc không khí, tạo ra những tiếng rít chói tai.

Gió bị xuyên thủng và đầu móng vuốt của cô thỉnh thoảng tóe lên những tia sáng như tia lửa.

Ánh sáng và âm thanh vạch ra quỹ đạo của những móng vuốt sắc bén từ con sói.

Nhưng đây không phải là một đường vòng cung dài đơn lẻ.

Ngày càng có nhiều đường vòng cung dài xuất hiện cùng lúc, một số lao ra trước mặt anh, số khác lượn vòng trên dưới.

Đó là một bầy sói.

Nếu anh xoay người và cố gắng hạ xuống, anh sẽ liên tục bị móng vuốt xé nát.

Trong khoảnh khắc, anh bị cuốn vào vòng xoáy chuyển động đó.

Ta hiểu rồi!

Anh đã hiểu điều gì khiến ma quỷ và những con thú hung hãn trở nên đáng sợ. Cái cách chúng cố bám víu và bắt giữ bạn cũng ngây thơ như một đứa trẻ hay một con vật nhỏ.

Không có bất kỳ toan tính trần tục nào ở đó.

Không có sự do dự, chỉ có niềm vui thích thuần túy trong hành động.

Đó là thứ đang truy đuổi anh lúc này. Vậy thì…

“Hay là ta cũng chơi cùng một chút nhỉ!?”

Anh sử dụng Tật Túc Kỹ. Nhưng khác với trước đây, anh kích hoạt nó trên cả đôi chân đang di chuyển lẫn cánh tay đang hành động.

“––––––”

Anh chạy trên chính những đòn tấn công của Reine des Garous.

Gin chứng kiến cảnh đó trong lúc đang rơi xuống.

Cô biết Muneshige đang câu giờ cho mình, nhưng trong 0.2 giây ngắn ngủi đó…

Họ đang tăng tốc!

Cả hai người họ đều đang chạy trên khung sắt trong khi sử dụng một thứ khác để gia tốc.

Họ dùng chính những đòn tấn công của đối phương để tăng tốc cho mình.

Reine des Garous lợi dụng những cú va chạm của Kamenuki vào móng vuốt để giúp mình thu tay về.

Muneshige thì dự đoán quỹ đạo móng vuốt của cô và dùng nó để gia tốc cho Kamenuki.

Bất cứ khi nào có cơ hội, họ cũng dùng cả chân.

“–––––”

Hai người họ liên tục xoay tròn trên không trung giữa những tia lửa và tiếng va chạm nhỏ.

Nhưng không phải vì có đòn nào trúng đích. Họ đang lợi dụng đòn tấn công của nhau để di chuyển.

Muneshige-sama!

Đứng trên lưỡi đao là kỹ năng đặc biệt của anh. Người ta thường cười nhạo đó là một trò xiếc, nhưng làm sao có thể giải thích được việc anh đang dùng Tật Túc Kỹ để đạp lên móng vuốt của Reine des Garous lúc này? Và…

“Anh ấy đang tiến lên!”

Cô giữ Arcabuz Cruz trong tư thế sẵn sàng trong khi nhận thấy rằng giờ đây anh đang dùng những đòn tấn công của Reine des Garous làm điểm tựa nhiều hơn cả khung sắt. Anh nhảy khỏi móng vuốt, cánh tay và các đòn tấn công của cô ta để áp sát.

Cuộc chiến của họ vang lên dữ dội, nhưng cuối cùng thời điểm cũng đã đến. Một hiệp đấu kết thúc, họ đồng thanh thở ra.

Trong một thoáng chốc, sức lực rời khỏi cơ thể họ.

0.2 giây đã kết thúc. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, họ hít vào để một lần nữa lấp đầy cơ thể bằng sức mạnh.

“…!”

Cả hai cùng tung ra một cú tăng tốc về phía đối thủ để kết liễu.

Muneshige quan sát cú đâm bằng tay phải của Reine des Garous.

Anh đã gia tốc Kamenuki về phía nó ngay khi cô ta giơ tay lên.

Nhưng không phải để tấn công.

Nhắm vào móng vuốt của cô ta lúc này sẽ không thể ngăn cô ta lại. Vì vậy…

Đầu của cô ta!

Ngọn thương vừa đủ tốc độ để chạm đến đầu cô ta. Nhưng…

“Hì hì.”

Cô ta đã nhận ra.

Và cô ta hành động. Cô ta dùng khuỷu tay phải đang giơ lên để hất mái tóc dài và dày của mình ra sau.

Kéo tóc cũng sẽ khiến đầu cô ta di chuyển theo. Toàn bộ phần thân trên của cô ta ngả về phía sau.

“Giờ thì sao?”

Mũi thương không còn có thể chạm tới cô ta nữa.

Thực tế, cô ta giờ đã dùng toàn bộ cơ thể để chuẩn bị cho đòn tấn công của mình.

“Đến đây.”

Với một cú xoay người như lốc xoáy, móng vuốt của cô ta bay về phía anh từ bên ngoài cánh trái. Đồng thời, cô ta cũng dịch người sang một bên, ngăn Kamenuki nhắm vào đầu mình.

Anh không hoảng sợ, cũng không vào thế phòng thủ. Anh chỉ mở miệng.

“Gin!”

Anh nhận được hồi đáp ngay lập tức.

Có thứ gì đó đập mạnh vào lòng bàn chân trái của anh.

Đó là một viên đạn.

Trong khi Gin rơi xuống bên dưới, cô đã xác định được thời điểm tối ưu để hỗ trợ và khai hỏa Arcabuz Cruz.

Đây là một lựa chọn chỉ có thể thực hiện được nhờ vào việc anh đã chịu đựng cơn mưa tấn công trước đó mà vẫn giữ được khoảng cách gần với đối thủ.

Việc đạp lên viên đạn cho phép anh điều chỉnh tư thế trên không và tăng tốc.

Anh di chuyển vào sâu hơn cả cú đâm tay phải của nữ hoàng.

Anh có thể né được nó.

Anh đã xoay người để dùng vai phải đập vào cô ta, nên trông rất giống như anh đang lao về phía cô ta trong khi người hơi nghiêng sang một bên. Giờ chỉ còn lại một việc…

Dùng Kamenuki đâm vào cổ cô ta!

Anh đang nhắm vào món trang sức trên cổ cô ta.

Anh gia tốc mũi thương về phía ánh vàng lấp lánh đó.

Ngay khoảnh khắc ấy, anh thấy đòn tấn công của con sói. Những ngón tay trên bàn tay phải đang đâm tới của cô ta trước đó vốn khép lại, nhưng bây giờ…

“Đây.”

Cô ta xòe chúng ra.

Trông gần giống như một mũi thương đang bung nở như đóa hoa và mọc ra năm ngón tay từ bên trong.

Quỹ đạo tay phải của cô ta vốn đã chệch khỏi anh, nhưng những ngón tay xòe ra đã xé rách không khí. Đặc biệt là ngón áp út và ngón út.

Quỹ đạo này!

Sức cản không khí tăng lên do các ngón tay xòe ra đã thay đổi hướng di chuyển của bàn tay về phía anh.

Anh vốn đã xoay người sang phải, nên anh tận dụng điều đó. Anh thu Kamenuki lại và xoay người sang phải để vượt qua tình huống này.

Ngay lúc đó, anh cảm nhận được một chuyển động ngoài tầm nhìn, nhưng trực giác đã giúp anh chiến đấu với một đối thủ tầm cỡ này cho anh biết đó là một đòn tấn công khác.

Tay trái của cô ta!

Tay phải của cô ta nhằm mục đích tấn công anh, nhưng nó cũng là một đòn đánh lạc hướng.

Nếu anh quá tập trung vào đó, một đòn tấn công khác sẽ tiếp cận anh: cú đâm bằng tay trái của cô ta.

Vì vậy anh quyết định né một lần nữa.

Anh sử dụng chính viên đạn mà mình đã đạp lên trước đó. Nó vẫn còn lơ lửng trên không.

Ký ức cho anh biết anh đã dùng chân trái đạp xuống và sang trái vào nó để di chuyển sang phải.

Vậy thì viên đạn bây giờ đang ở đâu?

Anh biết câu trả lời: ở dưới và về bên trái.

Anh không thể nhìn thấy nó, nhưng nó chắc chắn phải ở đó.

Làm sao anh có thể quên được món quà mà Gin đã gửi cho mình chứ?

Thế nên anh xoay Kamenuki theo cơ thể, hướng nó về phía đó.

Ở dưới và về bên trái nằm bên dưới những ngón tay đang lao tới, vì vậy về cơ bản anh sẽ đưa cơ thể đang xoay sang phải của mình về bên trái.

Điều đó sẽ tạo gánh nặng lên cơ thể, nhưng anh không bận tâm.

Điều này chẳng là gì so với gánh nặng đã làm tổn thương chân anh trước đây.

“–––––––”

Anh dùng suy nghĩ đó để củng cố quyết tâm của mình.

Anh đã làm được.

Lách xuống dưới những ngón tay của cô ta sẽ cần một chút công sức, nhưng đó là vấn đề anh có thể giải quyết bằng chính chuyển động của mình.

Cuối cùng anh cũng nhìn thấy được tay trái của Reine des Garous.

Tay áo đồng phục mùa hè của cô ta đã biến mất, để lộ cánh tay thon thả đang vẽ ra một vòng cung phát sáng khi nó bay về phía anh.

Nó đến từ bên dưới, giống như một cú móc ngược.

Góc độ này tạo thành một đòn tấn công gọng kìm khi kết hợp với các ngón tay phải của cô ta. Điều đó có nghĩa là…

Dù mình đạp vào ngón tay phải hay móng vuốt trái của cô ta, cánh tay còn lại cũng sẽ tóm lấy và nghiền nát mình!

Từ “cắn” hiện lên trong đầu anh và anh cần phải thoát ra khỏi nó.

“Đến lúc đi rồi!”

Muneshige phóng mình qua không trung.

Anh đã nghiêng người sang một bên để né xuống dưới những ngón tay đang lao tới từ bên trái.

“Kamenuki!”

Anh gia tốc về phía…

Nó kia rồi!

Viên đạn của Gin đã bị móp một phần và anh phóng Kamenuki về phía nó.

Anh tăng tốc về phía nó, nhưng rồi nó biến mất.

Anh không có thời gian để thắc mắc. Kamenuki đã khóa mục tiêu, nên nó tiếp tục truy đuổi viên đạn.

Điều đó đưa anh về phía…

“Thập Tự Bạc!?”

“Xin lỗi nhé. Hành động đó của tôi không được đẹp cho lắm.”

Chân phải của đối thủ hơi giơ lên.

Cô ta đã đá viên đạn đi. Đá nó về phía Thập Tự Bạc đang được đẩy ra trước mặt.

Reine des Garous nhìn Muneshige bị chệch hướng trong khi ngọn thương của anh đâm vào Thập Tự Bạc.

Viên đạn va vào và nảy ra khỏi Thập Tự Bạc, còn mũi thương thì găm vào một kẽ hở trên khung của cây thánh giá.

“Đây là trả đũa cho những gì cậu đã làm trước đó,” cô ta nói.

Nói cách khác…

“Thập Tự Bạc của tôi cũng có thể biến hình.”

Một sự nhận thức lóe lên trên khuôn mặt Muneshige.

Rồi cây thánh giá biến hình bằng cách gập lại thành một chiếc hộp nhỏ. Nhưng khi nó làm vậy…

“Nó có thể cắn đấy.”

Đó chính xác là những gì đã xảy ra.

Cây thánh giá gập lại gọn gàng đã ngoạm lấy ngọn thương của anh.

“––––––”

Ngọn thương bị đánh bật ra ngoài một cách dữ dội.

Nó giờ đây đang bay ra xa khỏi chiếc hộp bạc đã gập lại.

Cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho một cú lao tới, còn anh thì đang lơ lửng ở nơi bị đánh bật ra.

“Một lần nữa, xin lỗi nhé.”

Cô ta tóm lấy chiếc hộp từ không trung và lao đi.

Cô ta tăng tốc đuổi theo con mồi đã tiến vào khoảng không lớn bên dưới.

Reine des Garous chạy dọc theo khung sắt thẳng đứng.

Nếu cô ta có thể lặn xuống nhanh hơn Tachibana Gin và bắt kịp trước khi cô ấy bị mất đà, thì cô ta sẽ thắng.

Vì vậy cô ta truy đuổi, nhảy về phía vạch xuất phát của cuộc đua mới này.

Nhưng trước khi cô ta kịp làm thế…

“Gin!”

Có ai đó đã vượt qua cô ta với tốc độ còn lớn hơn.

Cô ta biết đó là ai. Chỉ một lúc trước cô ta đã chặn đứng tốc độ của anh, nên cô ta kết luận rằng đây là do sự lo lắng của anh dành cho vợ mình.

Đây là tốc độ của lòng tận tụy hết mình.

Cô ta mỉm cười, tự hỏi nó sẽ như thế nào khi so với toàn bộ sức mạnh của mình.

Chồng của cô ta cũng từng cõng cô ta về nhà khi anh lo lắng cho cô. Đó là vấn đề về sức mạnh và đây là về tốc độ, nhưng…

Tôi hiểu mà.

Rõ ràng là cô ta đã khiến anh ta vô cùng lo lắng. Vậy thì…

“Đó là chuyện thường tình giữa người sói và con người thôi.”

Việc dừng lại để mỉm cười đã làm giảm tốc độ của cô ta, vì vậy cô ta dừng lại.

Cô ta cắm móng vuốt vào khung sắt thẳng đứng và nhìn xuống từ đó.

Có một khoảng trống 20 mét ngay bên dưới cô ta. Đó là nơi sóng xung kích của cây thánh giá màu đỏ thẫm đã bùng nổ trước đó.

Người chồng nhà Tachibana đang ôm vợ trong vòng tay ở dưới cùng của không gian đó.

Anh ta đang nhìn lên cô ta.

“Chúng tôi đã chạy thoát, vậy nên đây là chiến thắng của chúng tôi!”

Gin ban đầu thở hắt ra vì ngạc nhiên, nhưng rồi cô hắng giọng và đấm vào vai Muneshige.

“Muneshige-sama, chạy trốn không phải là điều đáng tự hào. Chưa kể em không nghĩ đó là luật chơi ban đầu.”

Sau khi gật đầu một cách nghiêm túc với cô, anh nhìn lên nữ hoàng trên cao.

“Vậy thì… chúng ta có thể gọi đây là một trận hòa được không!?”

“Tôi có thể chấp nhận điều đó.” Reine des Garous mỉm cười nhìn xuống họ và gật đầu. “Tôi rất hài lòng với những gì các em đã thể hiện. Tôi sẽ khuyên giáo viên của các em cân nhắc điều đó.”

“Hừm, một trận hòa thì được 50 điểm, nhưng họ đã gây ấn tượng với Reine des Garous. Được rồi, Gin và Muneshige được 60 điểm.”

“Sensei! Sự chấp thuận của mẹ em không đáng giá hơn 10 điểm sao!?”

“Họ không thể hoàn thành cuộc đua, được như vậy là may mắn lắm rồi.”

Mitotsudaira lắng nghe câu trả lời của Oriotri trong khi chạy qua khu dân cư về phía mũi tàu Okutama và tiếp cận khu tự nhiên.

Cô có tốc độ vượt trội hơn. Dù đã mệt mỏi, nhưng tất cả những gì cô phải làm là nhanh chóng chạy đi. Nhờ quãng đường cô có thể bao phủ với mỗi lần tăng tốc, cô có thể di chuyển dễ dàng hơn nhiều so với lần trước.

Về mặt lý thuyết, Oriotri vẫn nằm trong tầm tấn công của những sợi xích bạc, nhưng khoảng cách quá xa để có thể hiệu quả. Cô ấy sẽ “nhìn thấy” nó từ xa như thế này, nên nó sẽ không làm cô ấy chậm lại. Vì vậy nếu có thể…

Ngân Lang: “Naito! Naruze! Hai người rảnh không!?”

Kim Hoàn: “Ừm, không hẳn. Chuyện này đúng là phiền phức thật.”

Chuyện gì đang xảy ra trên đó vậy?

Câu hỏi không lời của Mitotsudaira đã được trả lời trên bầu trời mạn phải.

Cô thấy một nhóm đông người ở đó.

“Ể?”

Cô không thể tin vào số lượng Technohexen và thiết bị bay đang truy đuổi Naito và Naruze. Hai người họ thỉnh thoảng cũng bắn trả và tiêu diệt kẻ địch, nhưng…

Họa Gà: “Chết tiệt, bọn họ chơi không đẹp gì cả!”

Bởi vì…

Họa Gà: “Bọn họ hồi phục ngay lập tức dù chúng ta có bắn trúng!”

“Vậy ra họ chọn cách đó à,” Naito nghĩ, cảm thấy thực sự ấn tượng với quyết tâm của Almirante và những người khác.

Cô và Naruze có cách để phòng thủ và phản công, nhưng…

“Chúng ta không thể loại họ khỏi vòng chiến được.”

“Dù sao thì đó cũng không phải là mục đích của bài kiểm tra này.”

“Nhưng,” Almirante, người dẫn đầu nhóm truy đuổi, nói. “Đây là một mánh khóe đơn giản, phải không? Không ai trong chúng tôi mạnh bằng các cô, nhưng các cô không thể đánh bại tất cả chúng tôi khi chúng tôi hợp tác.”

“Làm sao có thể công bằng khi các người quay lại sau khi chúng tôi bắn hạ?”

“Các quốc gia khác sẽ có những nhóm còn lớn hơn thế này. Như những con tàu ma của Maeda Toshiie bên M.H.R.R. hay của Bernard bên Hexagone Française.”

Và…

“Hai người có thể sẽ phải đối đầu với Hexagone Française và M.H.R.R. tại Sekigahara, đúng chứ?”

“–––––”

Giải pháp cho việc đó dường như khá đơn giản.

“Chúng ta có thể dùng một tàu vận tải đâm vào họ.”

“Hoặc gửi một tàu hỏa công vào họ.”

“Các cô có thể,” Almirante thừa nhận trước khi người phụ nữ bốn cánh trên một thiết bị bay bên cạnh giơ tay lên. Đó là Marine và cô ấy chỉ về phía sau họ.

“Nhưng nếu vậy, các cô đã sai lầm ngay từ nước đi đầu tiên. Lẽ ra các cô nên gửi tàu vận tải của Thủ Quỹ về phía chúng tôi trong khi hai người đối phó với Reine des Garous.”

“Cô muốn các Technohexen phải đánh trên bộ với người mẹ đó sao?”

Marine mỉm cười cay đắng và vỗ tay vào ngực.

“Chỉ cần giữ khoảng cách và sử dụng schale besen của các cô như động cơ đẩy tầm thấp. Các cô đã từng bay sát bề mặt Musashi trước đây, phải không? …Đúng không, Wild Kamelie?”

“Bởi vì họ không bao giờ có thể làm cho mọi thứ trở nên dễ dàng,” người phụ nữ còn lại đáp.

Naruze lườm Naito.

“Margot, tại sao tôi lại có cảm giác như chúng ta đang bị những người đã thua chúng ta lên lớp vậy?”

“Chắc là vì đó chính xác là những gì đang xảy ra ở đây, Ga-chan à.”

“Này, có vấn đề gì với việc đó sao?” Almirante nói. “Chơi cùng một chút đi rồi cuối cùng chúng tôi sẽ để các cô hoàn thành cuộc đua.”

Anh ta vẫy tay phải.

Họ đang thay đổi đội hình sao?

“Chúng tôi sẽ dạy các cô một vài bài học về không chiến quy mô lớn. Cứ coi như đây là một bài tập hè và hãy trình bày câu trả lời của các cô dưới dạng thực hành.”

Trời ạ, phiền phức thật, Naito nghĩ, nhưng cô cũng đang mỉm cười cay đắng. Cô đặt chân lên cây chổi của mình một lần nữa và chuẩn bị chiến đấu.

“Chúng tôi sẽ đánh bại tất cả các người một lần nữa, từng người một, sau khi chuyện này kết thúc.”

“Muốn đua hay làm gì cũng được, nhưng chúng tôi sẽ chứng minh vị trí hàng đầu của mình trong bảng xếp hạng một lần nữa.” Naruze bay về phía trước. “Tôi ghét những công việc không cần thiết, nhưng tôi thích học hỏi.”

Mitotsudaira nghe thấy tiếng súng và nhìn thấy ánh sáng ether được trao đổi trên không một lần nữa.

Những người chơi hàng đầu khác trong ngành vận chuyển đang hét lên những bài học cho Naito và Naruze – “Không! Chỗ đó không phải chơi như thế!” “Cô cần phải hạ xuống trước! Tại sao ư? Vì đó là cách người ta làm!” – vì vậy nó giống như một bài kiểm tra cuối kỳ được thiết kế riêng cho họ.

Nhưng theo tình hình có vẻ…

Hỗ trợ từ trên không có lẽ sẽ khó khăn.

Mitotsudaira giữ hy vọng đó trong một góc tâm trí khi cô tăng tốc về phía màu xanh lá cây.

Đó là khu tự nhiên. Họ đang ở mạn phải, nên con đường này sẽ dẫn họ đến Lối Hối Tiếc.

Nhà vua của cô không còn né tránh con đường này nữa. Cô nghĩ về việc tất cả họ đã thay đổi nhiều như thế nào kể từ khi họ cập bến Mikawa vào mùa xuân.

“Hả?”

Cô thấy có ai đó ở phía trước. Tư thế của họ tỏ ra thiếu háo hức một cách lạ thường đối với viện binh.

“Naomasa!”

Ta: “Ể!? Naomasa về rồi sao!? Không phải cậu ấy đang ở Satomi à!?”

Cô Gái Hút Thuốc: “…”

Ta: “Đồ ăn có ngon không!? Có đủ các món đặc sản đồng quê không, như cửa hàng kẹo bán game cũ và tượng thần ấy!?”

Cô Gái Hút Thuốc: “…”

Ta: “Naomasaaaaaa!? Sao lại bơ tớoooooooo!?”

Ngân Lang: “Thưa đức vua, cô ấy đang cố gắng tập trung trước trận chiến!”

Horizey: “Chuyện này có giống như những gì giáo hoàng làm mỗi khi gặp rắc rối chính trị không! Kiểu như ông ta sẽ đi ẩn dật và tuyên bố đang thiền ấy!”

Kim Hoàn: “Chắc là ngươi đang nghĩ đến Seint Saiya, nơi mà các thánh đấu sĩ áo đồng và áo vàng chiến đấu trong lãnh địa giáo hoàng thì phải.”

Họa Gà: “Bản điện ảnh nén tất cả xuống còn một tiếng, nên họ cứ chết đi sống lại khoảng bảy phút một lần.”

Cô Gái Hút Thuốc: “Mọi người im lặng đi được không!?”

Mình có cảm giác như đã đi rất lâu, nhưng nơi này chẳng thay đổi chút nào.

Naomasa tự hỏi tại sao Musashi vẫn còn náo nhiệt như vậy sau cuộc Giải phóng Kantou và Nördlingen. Nhưng…

“Tôi đã hy vọng hoàn thành cả cuộc đua, nhưng tôi đến không kịp. Vì vậy, thay vào đó, tôi sẽ làm bất cứ điều gì có thể.”

Giáo viên của họ đang chạy về phía cô. Tốc độ đó rất nguy hiểm. Nó vượt xa những gì bất cứ ai nên sử dụng trên Musashi.

Nhưng đây là khu tự nhiên và Lối Hối Tiếc phía sau cô dẫn đến học viện, nên không có nhiều người qua lại. Điều đó có nghĩa là…

“Không cần phải nương tay.”

Naomasa siết chặt chiếc găng tay lao động ở tay trái rồi bước tới.

Họ cách nhau 15 mét.

Giá như mình có Suzaku.

Jizuri Suzaku hiện đang được sửa chữa tại Satomi. Sau một cuộc trò chuyện với Tokishige, giờ cô đã có dữ liệu về các thiết bị bay của thần chiến tranh Satomi và họ sẽ tạo ra đôi cánh cho Suzaku. Hiro sẽ rất vui sướng, điều này cũng ổn với Naomasa nếu cô bé sẽ tinh chỉnh đôi cánh càng sớm càng tốt. Nhưng…

“Tôi vẫn không muốn tấn công giáo viên của mình.”

“Điều gì khiến em nghĩ rằng em có thể tấn công tôi?”

“Jud.” Naomasa gật đầu. “Em chủ yếu dùng đòn quật, vậy nên hãy nói em thắng nếu lưng cô chạm đất.”

“Được thôi, tôi sẽ chơi theo luật đó.”

Họ đã đến gần hơn nhiều.

Khoảng cách 15 mét đã thu hẹp xuống dưới 10 và đang nhanh chóng tiến đến 7. Và…

Cô ấy đang bắt nhịp với mình.

Oriotri đã bắt kịp nhịp bước của Naomasa. Và trong khi đang chạy.

Chuyện này sẽ khó đây, Naomasa nghĩ. Làm cô ấy mất thăng bằng sẽ không dễ dàng.

Khi thực hiện một đòn quật, bạn thường có thể làm đối thủ mất thăng bằng bằng cách tóm lấy tay họ hoặc thứ gì đó tương tự. Vặn cổ tay của họ hay gì đó sẽ làm họ mất thăng bằng.

Nhưng điều đó rất khó thực hiện khi đối thủ bắt kịp nhịp bước của bạn. Khi cả hai bên cùng bước một lúc, trọng lượng của họ sẽ đồng thời hướng xuống dưới, khiến việc làm mất thăng bằng trở nên khó khăn hơn nhiều.

Và việc bắt kịp nhịp của người khác trong khi đang chạy không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.

Nhưng giáo viên của họ đã làm được điều đó một cách dễ dàng.

Giải pháp thông thường ở đây là bước vào sâu hơn và quét chân đối thủ.

Nhưng đây không phải là người mà cô có thể tiếp cận một cách bất cẩn. Vì vậy, thay vào đó, cô đưa tay trái ra và…

“–––––”

Cô bước thêm một bước nữa.

Phần còn lại diễn ra từ đó. Cô vẫn có thể làm Oriotri mất thăng bằng ngay cả khi nhịp của họ khớp nhau. Cô chỉ cần nghiêng Oriotri về một hướng nào đó. Oriotri bước bằng chân phải, vậy nên…

Từ góc nhìn của mình thì đó là bên trái.

Naomasa chỉ cần kéo cô ấy xuống từ phía ngoài của chân đang bước đó.

Đó là kế hoạch của cô.

Oriotri giữ tay trong tư thế sẵn sàng. Tay phải ở trước và tay trái ở sau.

Và cô ấy bước chân.

Vào giây cuối cùng, Naomasa cảm nhận được sự nguy hiểm trong chuyển động đó.

Oriotri hơi nghiêng người về phía trước.

Điều đó có nghĩa là–

Naomasa phản xạ làm chậm bước chân của mình, đó là một lựa chọn đúng đắn.

Một cơn chấn động lan ra từ dưới chân phải của Oriotri và lan khắp khối vỏ tàu.

Cô ấy đã dậm chân.

Asama thấy Suzu bịt tai trên vai Persona-kun.

Họ đang vội vã tiến về con đường dây thừng đến Okutama. Bản thân Reine des Garous đang làm việc để dọn dẹp chiếc tàu vận tải phía sau họ và cô ấy đã ném nó lên chiếc tàu vận tải lớn hơn đã đến để thu gom, nhưng mọi thứ gần đây đã quá điên rồ đến nỗi điều này hầu như không còn cảm thấy kỳ lạ nữa.

Nhưng Suzu không bịt tai vì tiếng ồn lớn đó.

“Cậu có nghe thấy gì không, Suzu-san?”

“Ừm, vâng ạ. Em nghĩ đó là… khung tàu Okutama thì phải? Và, ừm.”

Trong khi đó, Asama nhìn thấy một luồng sáng. Các khung biển báo cảnh báo xuất hiện xung quanh cô, tất cả đều thông báo về hệ thống tuần hoàn của Musashi.

Ồ, chuyện này có thể không ổn rồi.

Sau đó cô nghe thấy tiếng nước chảy. Nước đang phun và bắn lên từ bên hông và bề mặt của Okutama. Các thông báo cảnh báo cho cô biết một vài đường dẫn ether đã bị vỡ.

Okutama: “T-Tôi đã xác định đây là tình huống tồi tệ nhất! Tại sao lại là tôi!? Hết.”

Musashino: “ ‘Okutama’, ngươi muốn bị vỡ vài đường ống nước hay bị một chiếc tàu vận tải đâm liên tục? Ta ban cho ngươi nhiệm vụ lựa chọn. Hết.”

Ngay cả các automaton cũng không nương tay với nhau. Nhưng các vết rò rỉ đã được tự động niêm phong bởi các ngôi đền bên trong Musashi. Các văn phòng chính phủ cũng sẽ tắt các đường ống nước. Chúng sẽ phải được đóng lại một lần nữa sau khi áp lực đã được loại bỏ, nhưng…

“Masa có sao không!?”

Naomasa thở phào nhẹ nhõm khi thấy trực giác của mình đã đúng.

Việc trì hoãn bước cuối cùng đã giúp cô tránh được một cú dậm trực tiếp. Làm rung chuyển bề mặt con tàu chỉ bằng một cú dậm chân đúng là phong cách của giáo viên họ, nhưng có lẽ Naomasa đã vô thức thừa hưởng điều gì đó từ cô ấy vì trước đây cô đã từng phá thủng boong tàu Okutama và làm rơi một thang máy khối dài.

Dù sao đi nữa, cô đã nhấc chân trái lên phía sau. Điều đó giúp cú dậm không ảnh hưởng đến cô, nhưng…

Thế này thì gay go rồi.

Đối thủ của cô đã kiểm soát được thời điểm cô sẽ đáp đất và cả hai đều sẵn sàng tấn công.

“Được rồi.”

Cô đáp đất bằng ngón chân phải để thay đổi cú tiếp đất của mình. Bằng cách giữ thăng bằng chỉ trên những ngón chân đó, cô có thể phục hồi sự ổn định dù bị mất thăng bằng theo hướng nào.

Rồi tay của Oriotri lao tới.

Tay phải của cô ấy tóm lấy tay trái của Naomasa.

“Ha.”

Khi đã tóm được, cô ấy bật ra một tiếng cười và tìm cách làm cô gái mất thăng bằng.

Cô ấy đẩy.

Đẩy sang trái và xuống dưới.

Naomasa không chống cự. Thay vào đó, cô đẩy tay trái của mình vào tay Oriotri.

Chỗ này.

Cô đẩy phần gốc cổ tay vào giữa ngón cái và ngón trỏ đang nắm lấy nó.

Gân nối giữa ngón cái và ngón trỏ nằm ở giữa chúng. Cơ ở mặt trong của gân sẽ căng lên khi nắm đồ vật, nhưng có một kẽ hở ở đó. Đẩy vào gân và cơ nắm sẽ bị bẻ sang một bên, làm giảm lực nắm của bàn tay.

Khi nắm, lực nắm của bạn sẽ yếu hơn nếu bạn nắm bằng cả bàn tay thay vì giữ nó giữa ngón cái và gốc của một ngón khác. Naomasa đã gây ra điều tương tự ở đây.

“–––––––”

Cô ép tay của Oriotri vào trạng thái đó chỉ trong một giây.

Cái nắm của Oriotri yếu đi trong giây lát. Và…

Naruze!

Một luồng sáng bất ngờ bắn ra giữa Naomasa và đối thủ của cô.

Naruze đã kịp bắn một phát trong khi đối phó với tất cả những người giao hàng trên bầu trời.

“Cậu có bắn trúng cô ấy không!?” Margot hét lên.

Naruze phải lắc đầu.

“Dùng đạn tầm nhiệt là một sai lầm!”

“Này, tập trung vào trận chiến của mình đi, Zwei Fräulein.”

“Im đi,” Naruze gầm gừ, trước khi liếc xuống một lần nữa.

Naomasa và Oriotri đang đọc vị lẫn nhau trong một thứ không hẳn là chiến đấu. Naruze lướt qua trên đầu, nhưng…

Hy vọng là mình đã giúp được gì đó.

Cô sẽ là một nỗi hổ thẹn của một chiến binh trên không nếu không thể cung cấp bất kỳ sự hỗ trợ nào, vì vậy cô đã cố gắng tạo ra một cơ hội trong khi Margot đối phó với các đối thủ chính của họ. Tuy nhiên…

Mình không ngờ cú dậm chân lại làm vỡ các đường dẫn ether.

Phép thuật tầm nhiệt trên viên đạn của cô là loại chống người dựa trên phát hiện ether, nên nó đã bị chệch hướng bởi ether đang phân tán. Cô không biết Oriotri có cố tình làm vậy hay không, nhưng đồng thời…

“Biết cô ấy rồi, mình sẽ không thể bắn trúng ngay cả khi bắn một viên đạn thường.”

“Ồ, cách nhìn nhận tích cực đấy, Ga-chan! …Cũng gần như vậy.”

Cô phải đồng ý. Ngay cả khi cô đã bắn trượt, đòn tấn công của cô cũng không hoàn toàn vô nghĩa.

Nó đã che khuất tầm nhìn của giáo viên họ trong một khoảnh khắc.

Naomasa đã tấn công.

thumb

Cú đánh vào giữa các ngón tay đã làm lỏng cái nắm của giáo viên, nhưng nếu cô tiếp tục đẩy, cô sẽ bị tóm lại. Vì vậy…

Kéo!

Cô hình dung nó như việc kéo cổ tay mình lại một khoảng bằng chiều dài của một móng tay.

Khi các ngón tay của Oriotri lấy lại sức mạnh, cô ấy sẽ siết chặt để tóm lấy Naomasa một lần nữa, vì vậy Naomasa di chuyển tay mình. Cô lột bỏ sức mạnh khỏi đầu ngón tay và…

“–––––”

Cô rút tay ra khỏi chiếc găng tay lao động giờ đang nằm trong tay Oriotri.

Naomasa làm trống rỗng tâm trí.

Những suy nghĩ thừa thãi sẽ dẫn đến lực không cần thiết làm sai lệch chuyển động của cô. Vì vậy, cô đánh giá cao phát bắn của Naruze.

Viên đạn đó đã che khuất tầm nhìn của Oriotri trong giây lát. Rút tay khỏi găng tay là một chuyển động của cẳng tay, nhưng nó đòi hỏi phải thả lỏng vai. Một người tài giỏi như giáo viên của họ sẽ nhận thấy vai thả lỏng và sẽ cảnh giác với chuyển động của cẳng tay.

Nhưng viên đạn của Naruze đã ngăn chặn điều đó.

Đồng xu 10 yên của Naruze nảy lên khỏi mặt đất và Naomasa búng cổ tay đồng bộ với âm thanh đó. Cô ấn xuống cổ tay phải của Oriotri, nơi vẫn còn đang cầm chiếc găng tay rỗng.

Cô ép nó xuống.

Hướng xuống dưới là một hướng bất ngờ khó để làm mất thăng bằng ai đó, nhưng…

Đây là cơ hội của mình!

Đây phải là cơ hội cuối cùng của cô, vì vậy cô kéo cổ tay của Oriotri xuống, như thể ngón tay cô vướng vào đó và chiếc găng tay của cô ấy. Và cô thêm vào một chút xoắn vào trong.

Cô làm Oriotri mất thăng bằng.

“Ồ.”

Oriotri dường như dựa vào cô.

Bây giờ Naomasa chỉ cần tăng lực xoắn và Oriotri sẽ xoay tròn và ngã theo hướng đó. Nếu cô lùi lại một bước, cô cũng có thể làm mất thăng bằng chân của Oriotri, khiến việc đó càng dễ dàng hơn.

Cô truyền chuyển động xoắn từ cổ tay đến khuỷu tay và từ khuỷu tay đến vai.

Cô ngay lập tức kiểm soát được toàn bộ cánh tay của Oriotri từ cổ tay đến vai.

Nó rất giống như việc hoàn thành một loạt nhiệm vụ bắt đầu từ cái gần nhất. Cô tưởng tượng nó giống như việc kết nối các bộ phận lại với nhau để có thêm chiều dài.

Vai dễ di chuyển hơn và có thể tạo ra nhiều lực cản hơn, vì vậy cô giật một cái để kéo dài các gân và loại bỏ thời gian cần thiết để kháng cự.

Phần còn lại rất đơn giản. Cô xoắn “vào trong” như thể cố gắng khuấy động bên phải của Oriotri bằng cây gậy được gọi là cánh tay. Điều này có lẽ đang ảnh hưởng đến xương bả vai và những thứ tương tự, nhưng cô không chắc chắn vì cô đang hoạt động hoàn toàn bằng trực giác.

Nhưng khi công việc hoàn thành, đối thủ của cô gập người lại như thể bị một cú đấm vào mạn sườn. Và…

“Được rồi.”

Giáo viên của cô để mình ngã sang phải.

Cô ấy khuỵu xuống theo hướng đó trước khi Naomasa có thể làm. Cô ấy định khăng khăng rằng nó không được tính vì cô ấy tự ngã sao? Không…

Mình biết đây là gì rồi.

Naomasa nhận ra cô đã bỏ qua một điều.

“––––!”

Mitotsudaira thấy Oriotri nghiêng người về phía trước và quỳ xuống.

“Naomasa.”

Naomasa đột nhiên cố gắng di chuyển ra xa Oriotri, nhưng Oriotri đuổi theo tay cô từ bên dưới.

Cô đã buông tay giáo viên ra, nhưng cô ấy không rút lui.

Mitotsudaira tự hỏi tại sao. Naomasa đang chiếm thế thượng phong và ưu tiên hàng đầu của Oriotri phải là thoát khỏi sự kìm kẹp của cô. Nhưng…

Chuông: “Naomasa…-san! Chạy…đi!”

Asama: “Masa! Dư chấn từ cú dậm của cô ấy đang đến!”

Sự biến dạng tự điều chỉnh.

Asama vừa mới đến cuối con đường dây thừng tới Okutama thì một khung biển báo “đường cấm” lớn xuất hiện trước mặt cô.

Khung biển báo mô tả một trong những Dosojin của Musashi đang cúi đầu.

\

“Các Dosojin thật hữu ích vì họ thường là những vị thần không được thờ cúng.”

“Nhưng Sakuya là người đã đóng đường, phải không?” Ohiroshiki hỏi.

Dosojin quay lại ngay sau đó.

\

Asama buột miệng “nhanh thật đấy” và những cái lườm im lặng của mọi người có phần đau đớn.

“Chà, ừm, thần của chúng ta dạo này đang có tâm trạng tốt kể từ khi bà ấy mắng cha mình lúc trước.”

“Điều đó không giải thích được những gì vừa xảy ra,” Tenzou nói.

Bất kể thế nào, Musashi rung chuyển trước mắt họ.

Các khung biển báo tăng cường kiểm soát trọng lực xuất hiện dọc theo con đường dây thừng, bắt đầu từ điểm kết nối với con tàu. Sau đó, mũi tàu Okutama nhô lên.

Oriotri đã dậm chân hơi lệch về phía sau trung tâm con tàu. Nó đã tạo ra một con sóng lớn và đây là dư chấn. Biên độ lớn nhất ở đuôi và mũi tàu.

“Chà.”

Với việc kiểm soát trọng lực có hiệu lực trên dây thừng, trông như thể Musashi vừa bật lên. Nó đã cao lên khoảng năm mét, vậy nên…

Asama: “Masa có sao không!?”

Naomasa gồng mình chống lại mặt đất đang nhô lên khoảng 10cm cùng một lúc.

Sự nảy lên đến từ sự uốn cong của kim loại. Nó giống như có cả bề mặt con tàu đang phản đòn lại cô. Và ở những khu vực có lớp đất mỏng hơn, cây cối và các loại thực vật khác bị hất tung lên không.

Các thần hộ mệnh đã được kích hoạt ở khu dân cư, nhưng khu tự nhiên ít được bảo vệ hơn. Tiếng nước văng tung tóe mà cô nghe thấy có lẽ đến từ con suối gần đó. Và…

Không tệ!

Oriotri đã lật ngược cổ tay.

Cô ấy đang cố tóm lấy tay Naomasa.

Ra vậy, Naomasa nghĩ. Điều đó giải thích tại sao mình có thể làm cô ấy mất thăng bằng dễ dàng như vậy.

Đối thủ của cô đã tính cả dư chấn từ cú dậm chân của mình vào trong tính toán cho cuộc đấu.

Cô ấy đã làm điều này trước đây, nên cô ấy biết từ kinh nghiệm rằng dư chấn sẽ đến.

Naomasa làm việc trong bộ phận động cơ và cô hiểu con tàu phản ứng với áp lực như thế nào, nhưng…

Mình không nghĩ một cá nhân có thể làm được điều này!

Sự thiếu hiểu biết đó đến từ sự ngây thơ của chính cô. Mặt khác, có điều gì đó không ổn với cô ấy. Điều đó không đúng.

Nhưng cô vẫn phải lùi lại ở đây. Bởi vì…

“Kh.”

Giáo viên của cô tóm lấy cổ tay trái của cô.

Cô xoay tay để thoát ra, nhưng…

Vải!?

Đó là chiếc găng tay lao động mà cô đã tháo ra trước đó. Nó đã được luồn vào giữa lòng bàn tay của Oriotri và mu bàn tay của Naomasa ngay lập tức.

Lớp vải đã ngăn cản nỗ lực thoát ra của cô. Chiếc găng tay nhanh chóng rơi xuống, nhưng đến lúc đó…

“––––––”

Oriotri đã nắm chắc cổ tay cô.

Thôi rồi, cô nghĩ. Oriotri đã để mình bị mất thăng bằng và ngã xuống đất để có thể tiếp cận và tóm lấy tay Naomasa. Cô ấy biết dư chấn sẽ đẩy lên từ bên dưới, nên cô ấy đã cúi thấp người, sử dụng sự rung chuyển để đứng dậy trở lại, và dùng nó để tấn công.

Và bây giờ con tàu rung chuyển sẽ hạ xuống. Sự thiếu chuyển động hiện tại chỉ là một khoảnh khắc nghỉ ngơi ngắn ngủi trước khi nó nhanh chóng hạ xuống trở lại như một chiếc lò xo bật lại hình dạng cũ. Rồi điều đó xảy ra.

Nó giống như một sự im lặng hay một cảm giác lơ lửng. Naomasa thấy Oriotri di chuyển trong cái nóng mùa hè rõ rệt đến đáng sợ.

Cô ấy thực ra khá tệ trong việc này.

Giáo viên của cô quá căng thẳng khi cô ấy làm mất thăng bằng và quật ngã đối thủ.

Cô ấy không giỏi việc đó, nhưng cô ấy vẫn hiệu quả. Cô ấy kiểm soát được trọng tâm của Naomasa, cũng như mặt đất dưới chân cô. Vì vậy…

“…!”

Oriotri ra tay ngay khi sự rung chuyển đảo ngược.

Cô ấy thực hiện một đòn quật.

Mitotsudaira chuẩn bị thanh kiếm của mình trong khi chạy dọc theo con tàu rung chuyển.

Cô đã áp sát con mồi của mình. Và…

“Naomasa!”

Cô gái đó đã bị tấn công, nên cô phải giúp đỡ.

Nhưng rồi Oriotri thực hiện đòn quật của mình. Tuy nhiên…

Đó là…?

Thứ gì đó bay qua không trung sau khi Oriotri thực hiện một đòn quật bằng cách lật ngược cổ tay.

Đó là một bộ phận trên cơ thể Naomasa – cánh tay giả của cô.

Cánh tay lao động to lớn đã được tháo ra khỏi vai cô để bay qua ánh nắng mùa hè. Và…

“Chết tiệt!”

Cánh tay trái của Naomasa bị đánh bật ra sau, cũng như tay phải của Oriotri.

Họ đã không thể hấp thụ hoàn toàn lực tích tụ ở đó.

Naomasa vẫn ổn, nhưng cánh tay giả của cô lăn trên mặt đất và lướt qua lớp đá lát.

Mitotsudaira biết điều gì đã xảy ra. Ngay trước khi bị quật ngã, Naomasa đã dồn toàn bộ lực vào cánh tay giả của mình. Sau đó, cô đã tháo nó ra để lực không ảnh hưởng đến phần còn lại của cơ thể. Cánh tay của cô bị quật ngã thay vì cả cơ thể cô.

Điều đó đã ngăn cản đòn quật của cả hai người phát huy tác dụng. Và…

“––––––”

Tay của Naomasa bị lực quán tính đẩy lên trên, nên cô không thể hướng nó trở lại phía giáo viên của họ.

Trận đấu đã kết thúc.

Oriotri gật đầu đáp lại.

“Ha,” cô cười trước khi đưa cơ thể đang hạ thấp của mình về phía trước.

Cô thậm chí còn sử dụng dư chấn tiếp theo của cú dậm chân để tạo cho mình một chút tốc độ ban đầu.

“Cứ tiếp tục cố gắng và lần sau em có thể sẽ quật ngã được tôi đấy!”

Naomasa tặc lưỡi đáp lại. Cô quay lại phía Mitotsudaira với mồ hôi trên da và thấm qua chiếc quần tất thoáng khí của mình. Đó là bằng chứng vật lý cho sự căng thẳng của cô trong trận chiến đó.

Cô thở dài.

“Tôi đã câu giờ cho chị rồi đấy.”

“Nếu chị muốn, tôi sẽ giúp chị luyện võ.”

“Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ cần chị giúp việc đó.”

Naomasa hẳn đã nghĩ rằng cô có thể thắng trận này vì có sự bực bội rõ ràng trong cách cô gõ gót giày xuống sàn trên đường đi nhặt lại cánh tay của mình. Tuy nhiên…

Giờ đến lượt mình.

Mitotsudaira đã sẵn sàng với thanh kiếm và cô đang áp sát đối thủ của mình. Vì vậy…

“Đến lúc chúng ta giải quyết chuyện này rồi, Sensei!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận