Psycho Love Comedy
Mizuki Mizushiro Namanie
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Murderer In The Flower Of Death

Chapter 2

1 Bình luận - Độ dài: 9,502 từ - Cập nhật:

**Địa ngục trần gian**

**HỒI 2: CHÀNG TRAI VÀ MẶT NẠ PHÒNG ĐỘC**

"Ê, nghe nói gì chưa? Có người bảo lớp nhất có thằng nhóc giết mười hai mạng đấy!"

"Mười hai á?! Vớ vẩn, tao không tin... Chắc là học sinh giỏi nhất năm nay hả?"

"Chắc chắn rồi. Nghe bảo nó xử hết một lúc luôn. Tính ra số lượng thì chưa là gì so với 'Nữ hoàng sát nhân', nhưng mà 'bà chúa' kia là giết người hàng loạt cơ, còn thằng này... Xét về độ tàn bạo thì có khi ngang ngửa ấy chứ, mày nghĩ sao?"

"Ờ... chắc thế... nhưng mà chuyện đó xưa rồi. Giờ mà bàn chuyện thời sự thì nó phải là tên giết người ghê tởm nhất chứ còn gì."

Kyousuke im lặng trong cái buồng vệ sinh đầy hình vẽ bậy, co ro trên bồn cầu, ôm chặt lấy đầu gối. Hơn mười phút trôi qua kể từ khi cậu bỏ chạy tán loạn, cuối cùng tìm được chỗ ẩn náu trong một phòng vệ sinh nam ở tòa nhà mới của trường. Từ lúc cậu trốn vào đây, hầu hết những cuộc trò chuyện bên ngoài đều là những lời đồn đại về Kyousuke. Có vẻ như danh tiếng của cậu đã lan đến tận các lớp trên. Hơn nữa, cậu vừa mới biết rằng hóa ra có một học sinh lớn tuổi hơn đã giết nhiều hơn mười hai người. Tâm trạng của Kyousuke tụt dốc không phanh.

...Trời ạ, đến cả miếng ăn cũng chưa kịp bỏ bụng nữa. Đúng là chó cắn áo rách. Ôm chiếc khăn tay màu hồng xinh xắn, Kyousuke giữ chặt cái bụng rỗng tuếch để ngăn nó khỏi réo rắt. Buổi chiều, cậu còn phải đối mặt với công việc lao động cải tạo khắc nghiệt, thêm cả những tiết học chính khóa nữa. Đói meo thế này thật là ác độc...

Bỗng cậu tự hỏi – Giờ là mấy giờ rồi nhỉ? Khuôn mặt tươi cười đáng sợ của Kurumiya hiện lên trong đầu Kyousuke. Nếu mình không có mặt ở chỗ ngồi khi vào lớp thì sẽ bị "kỷ luật"... Mặt cậu tái mét. Không ổn rồi.

Giờ nghỉ trưa chỉ có một tiếng thôi. Cậu không có đồng hồ, nên Kyousuke không biết chính xác là mấy giờ, nhưng nỗi sợ hãi bắt đầu dâng lên khi cậu lo rằng mình có thể đã muộn. Xung quanh cậu, phòng vệ sinh đã im lặng.

Chết cha!! Nếu mình không quay lại sớm... Vùng dậy mở toang cửa buồng, Kyousuke lao ra khỏi phòng vệ sinh vắng tanh. Cố gắng cúi thấp người, cậu vấp ngã giữa chừng khi chạy về phía cửa ra, rồi vội vàng đứng dậy. Vẫn lao về phía trước, cậu lại vấp ngã lần nữa, đà chạy đưa cậu qua cánh cửa và...

"—Hả?"

Mặt Kyousuke chạm vào một bề mặt mềm mại và dễ chịu, che khuất hoàn toàn tầm nhìn của cậu. Cậu nghe thấy một tiếng kêu khe khẽ đầy ngạc nhiên, và một cảm giác khó tả cùng mùi hương ngọt ngào, quyến rũ bao trùm lấy cậu, và cậu nghĩ trong giây lát – Toang rồi.

Kyousuke ngã xuống sàn hành lang, như thể cố gắng đẩy người mà cậu vừa đụng phải xuống theo.

—Im lặng.

Mặt Kyousuke vẫn còn vùi trong một kết cấu mềm mại và một mùi hương dễ chịu. Cảm giác thật dễ chịu, và Kyousuke, người mà cả tâm trí và cơ thể đều đã kiệt sức, nghĩ rằng mình có thể ngủ thiếp đi ngay tại đó. Đó là một sự trốn thoát khỏi thực tại. Ay-Ayaka. Anh trai mệt quá rồi...

Trong cơn mê man nhanh chóng, Kyousuke nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ phát ra từ đâu đó phía trên cậu. "...Xin lỗi. Bạn có thể bỏ người ra khỏi ngực tôi được không?" Đó là giọng của một cô gái, một giọng nữ cao nhẹ nhàng, êm ái.

Lúc đầu, Kyousuke không hiểu lời cô gái. Muộn một chút, cậu mới nhận ra. Ngực...bộ ngực? Thảo nào nó mềm thế... Chết cha!! Ngẩng đầu lên và bật người khỏi cô gái, Kyousuke quỳ xuống đất và cúi đầu sát đất để xin lỗi.

"Con cảm ơn vì bữa ăn ạ! ...Ấy không phải!! Cảm ơn nhiều ạ! ...Ấy vẫn sai!! Con xin lỗi! Con xin lỗi ạ!" Run rẩy vì kích thích quá độ, Kyousuke vội vàng nói những lời sai lầm liên tục. Mặt cậu nóng bừng như muốn bốc cháy. Lần đầu tiên kể từ khi đến cái học viện này, cậu thực sự muốn chết. "!" Kyousuke nhắm chặt mắt lại, chuẩn bị tinh thần để bị chửi bới là "kẻ sàm sỡ!" và "biến thái!"

"Hmm. Chà, tôi đoán tôi nên nói, 'Không có gì' nhỉ?" một giọng nói nhẹ nhàng trả lời phía trên cậu. "Hay là bạn ngẩng đầu lên đi? Và có lẽ đứng dậy thì hơn? Ngồi ở hành lang nói chuyện là bất lịch sự, bạn không nghĩ vậy sao?"

Bối rối trước phản ứng bất ngờ, Kyousuke chậm rãi mở mắt ra. "...Hả? Ừ... thì..." Điều đầu tiên lọt vào mắt cậu là một đôi dép đi trong nhà màu trắng. Sau đó, hai bắp chân thon dài trong chiếc quần tất sọc. Theo dõi đôi chân tuyệt đẹp này, không quá mập cũng không quá gầy, khi chúng vẽ một đường cong tuyệt đẹp hướng lên trên, Kyousuke nhìn thấy một chiếc váy xếp ly màu xám được cắt ngắn và ôm sát eo. Một âm thanh lạ như "Kksshh" phát ra từ đâu đó.

"Trời ạ! Bạn lao ra khỏi đó đột ngột quá, làm tôi giật cả mình! Bạn ở trong phòng vệ sinh lâu quá, nên tôi nghĩ là vào xem có chuyện gì không. Nhưng rồi bạn lại chạy thẳng vào tôi... Tôi chỉ mừng là bạn không bị thương thôi. Tôi đoán mấy thứ to lớn này đôi khi cũng có ích đấy!" Cô gái hơi ngả người ra sau và khoanh tay, làm nổi bật bộ ngực lớn của mình.

L-lớn quá...! Cô gái mà cậu đã gặp trước đó—Bob—cả người cô ấy vừa vặn trong bộ đồng phục, nhưng bộ đồng phục của cô gái này căng ra chỉ ở mỗi phần ngực. Chúng to đến nỗi cậu tự hỏi liệu cô ấy có nhét dưa hấu vào đó không. Bên dưới chiếc áo khoác blazer hở hang, cô mặc một chiếc áo nỉ mỏng màu xanh lam và một chiếc áo ba lỗ màu đen, làm nổi bật những đường cong đầy đặn của mình. Đó là nơi mặt mình vừa vùi vào sao? Ơ-ơ... Kyousuke thấy mình trải qua một vài cơn co thắt ở chỗ nhạy cảm.

"Này, bạn có nghe tôi nói không đấy?" cô gái nói với giọng khó hiểu. "Bạn định ngồi đó đến bao giờ?"

"À, ờ...hì hì, cái đó, ừm... lỗi của tôi... ," Kyousuke lắp bắp. "Tôi có vẻ hơi kích động vì lý do nào đó. Hê-ha-ha..."

"'Vì lý do nào đó'? Tôi không hiểu ý bạn, nhưng tôi sẽ rất vui nếu đó là vì tôi."

"Xin lỗi. Cô có thể đợi thêm một chút được không? Tôi sẽ ổn định lại ngay thôi, thì, cô biết đấy..."

Để cậu ngồi ư? Hừm, nhưng tôi lại muốn cậu đứng lên cơ. Hay là cậu đang muốn nói thế này: Nếu một chỗ nào đó trên người cậu đã ‘đứng thẳng’ rồi, thì cũng chính vì thế mà các bộ phận khác lại chẳng tài nào nhúc nhích nổi, phải không?

“Ơ-ờ, đại loại là vậy… Thôi, đợi tôi một lát.”

“Hừm… Thế thì đành chịu vậy. Đúng là cậu có nghị lực thật đấy, ngay cả trong tình trạng này!”

“Ôi, cảm ơn cậu. Tôi sẽ cố gắng hạ hỏa nó nhanh nhất có thể!”

…Cái quái gì đang diễn ra với cuộc trò chuyện này vậy? Tôi thấy mình ngu ngốc đến mức chỉ muốn độn thổ cho xong.

Kyousuke liếc nhìn lên một cách thờ ơ, cố gắng giấu đi sự bối rối và khó chịu đang cuộn trào trong lòng. Ánh mắt cậu cuối cùng rơi vào khuôn mặt cô gái – và đập vào mắt cậu là…

Một chiếc mặt nạ phòng độc đen kịt.

“……Cá-cái gì—? …Ý tôi là, áááááá!!”

Kyousuke dụi mắt hai lần. …Không phải ảo giác.

Khuôn mặt cô gái bị che kín hoàn toàn bởi một chiếc mặt nạ trông như mặt nạ phòng độc. Chỗ miệng lồi ra một ống thoát khí hình trụ dài ngoẵng, còn đôi mắt bị che bởi hai ô kính trong mờ. Mái tóc bạc óng ả buông lơi qua khe hở giữa chiếc mặt nạ và chiếc mũ trùm đầu màu tối. Ngay cả đôi tai cũng khuất lấp dưới bộ thiết bị màu đen tựa tai nghe.

Từ ống thoát khí trên miệng mặt nạ, một tiếng “Kksshh” thoát ra. Đó là tiếng thở dài ư? “Ôi trời. Thật là bất lịch sự khi la hét lúc nhìn thấy mặt một cô gái đấy nhé. Kể cả vì cậu quá ngạc nhiên trước vẻ đẹp của tôi đi chăng nữa! Thật là!”

“…V-vẻ đẹp ư? Tôi thậm chí còn chẳng nhìn thấy mặt cậu…!” Làm sao tôi biết được cậu trông thế nào dưới cái mặt nạ kỳ dị đó chứ? Và ai mà chẳng bất ngờ khi thấy một thứ như vậy? Cả ngày hôm nay, Kyousuke đã đối phó với gần như mọi loại quái nhân, nhưng xét riêng về ngoại hình, cô gái này thực sự là một người dị biệt.

Bob lại bắt đầu trông ổn hơn hẳn rồi. Từ tận đáy lòng, Kyousuke chắc chắn, lần này thì tuyệt đối chắc chắn rằng cậu không muốn dính dáng gì đến cô gái mặt nạ phòng độc này. Nhưng hình như cô nàng không có cùng ý nghĩ đó.

“À, tiện thể nói luôn, chúng ta vẫn chưa giới thiệu bản thân nhỉ. Tôi là Hikawa Renko. Học sinh năm nhất lớp B. Tôi có nghe vài tin đồn về cậu. Họ nói cậu đã gây ra mười hai vụ án mạng, có đúng không?”

Bằng cách nào đó, cô gái mặt nạ phòng độc này – Renko – cũng nắm được những tin đồn về Kyousuke.

“Gây ra mười hai vụ án mạng”? Ý cái quái gì vậy? Kyousuke đang nhìn thẳng vào mặt Renko, nhưng nhờ có chiếc mặt nạ, cậu không thể đọc được biểu cảm của cô. Hai ô kính có vẻ được nhuộm màu như kính râm, đến mức cậu chẳng thể nhìn thấy đôi mắt cô.

Kyousuke vẫn đang loay hoay không biết phải phản ứng thế nào với sự kỳ quặc của cô, thì Renko lại nói: “…Hừm? Nghĩ lại thì, bữa trưa sắp kết thúc rồi nhỉ? Giáo viên chủ nhiệm lớp B của chúng tôi rất nghiêm khắc về giờ giấc. Tôi tuy miễn cưỡng phải chia tay, nhưng tôi thực sự phải đi rồi.” Mặc dù khó có thể hiểu được giọng nói lầm bầm bị bóp nghẹt của cô, nhưng Kyousuke có thể nhận ra qua giọng trầm đó rằng cô thực sự đang tiếc nuối. “Tôi có một yêu cầu cuối cùng. Nếu cậu không phiền, tôi muốn biết tên cậu.”

“Tên… tôi? Cậu muốn tên tôi ư? Chà…” Kyousuke lại gặp rắc rối. Rốt cuộc, nếu Renko là học sinh ở đây, thì chắc chắn cô cũng là một kẻ sát nhân. Dù cô có vẻ tử tế đến đâu, việc vướng vào cô một cách thiếu thận trọng sẽ rất nguy hiểm. Nhưng mặt khác…

“Tôi không ngại nếu cậu thấy việc nói ra có vẻ không ổn. Tôi sẽ không trách cậu – trên thực tế, tôi sẽ lặng lẽ, ngoan ngoãn rời đi. Nhưng sau khi tôi đi, rất có thể tôi sẽ khóc lớn một trận, vẫn đeo mặt nạ và tự làm mình chết đuối trong chính nước mắt của mình… Nhưng cậu không cần phải lo lắng cho tôi đâu. Vì vậy, xin đừng quá gắng sức vì tôi. Ý tôi là, cậu cứ làm bất cứ điều gì mình thích… Chuyện tôi sống hay chết cũng không thành vấn đề…”

“…Này. Đó không phải là một lời đe dọa chứ?”

“Không đời nào, hoàn toàn không phải. Đó không phải là lời đe dọa. Đó là một trò đùa thôi, đồ ngốc. Cứ nghĩ một cách hợp lý mà xem, cậu sẽ nhận ra rằng không thể chết đuối trong nước mắt của chính mình được, thấy không? Cậu nghĩ rằng tôi thường khóc khi bị một chàng trai như cậu từ chối à? Nhưng tôi thực sự nghẹn lời trước sự ngây thơ của cậu, xem một trò đùa nghiêm trọng đến thế.”

“…Tôi hiểu rồi. Vậy thì, tạm biệt.”

Những tiếng nức nở đáng thương vọng lên từ phía sau chiếc mặt nạ phòng độc.

“Cậu thực sự đang khóc à?! N-này!”

“Khụt khịt… Gần đây bệnh dị ứng của tôi nặng lắm.”

“Không, không, cậu nói dối, Mặt Nạ Phòng Độc. Chiếc mặt nạ đó là một trong những thứ kín mít nhất tôi từng thấy, nhưng…”

“Cậu nói đúng. Có lẽ tôi đã quá áp đặt, như thường lệ. Kksshh.”

Tôi cá tiếng “Kksshh” đó là tiếng cô ta cười.

Thở dài, Kyousuke đứng dậy. Theo lẽ thường, cậu muốn chạy thật nhanh, nhưng— Cô ta có thể là một vấn đề, cô Mặt Nạ Phòng Độc này; cô ta quá dễ tin người.

Trái ngược với vẻ ngoài có phần đáng sợ, phong thái của cô lại dịu dàng và điềm tĩnh, và cô ta somehow toát ra một thứ khí chất ngây thơ, thân thiện mà cậu thấy không thể không thích. Kyousuke thấy mình bị giằng xé. Liệu tôi có dám dính líu đến Renko không?

Kyousuke, đang trầm tư với tay đặt lên cằm, giật mình khi Renko lên tiếng. “Được rồi! Tôi hiểu rồi. Cậu có vẻ đang khó quyết định, nên cũng không còn cách nào khác… Tôi sẽ tháo nó ra.”

“Hả… tháo ra? Cậu sẽ tháo nó ra vì tôi sao?!” Kinh ngạc trước lời đề nghị không thể tưởng tượng nổi này, Kyousuke cố nhìn vào mặt Renko, chỉ thấy một chiếc mặt nạ phòng độc đen sì gật đầu lia lịa.

“Phải, tôi sẽ tháo nó ra. Đó gọi là thiện chí đấy. Đúng không?”

“Ư… đ-đúng. Tôi nghĩ là vậy.” Thật bất ngờ. Mặc dù là một kẻ sát nhân, cô ta lại chân thành đến lạ. Ngay cả khi cậu đang tự hỏi về sự khác biệt giữa ngoại hình và phong thái của cô, Kyousuke vẫn cảm thấy nhịp tim mình tăng nhanh.

“Ưm, vậy thì… T-tôi sẽ tháo nó ra! Thật đáng xấu hổ, nhưng tôi sẽ cố gắng chịu đựng hết sức mình!”

“Ô-ô kê!” Giọng cậu vỡ òa vì căng thẳng. Cậu nuốt nước bọt.

Trong im lặng, Renko trước tiên tháo mũ áo khoác của mình. Mái tóc bạc dài, óng ả xõa xuống vai cô, lan tỏa một mùi hương ngọt ngào của dầu gội đầu.

Sau đó, cô từ từ kéo khóa kéo phía trước xuống, mở toang chiếc áo khoác. Vòng ngực cô, làm căng lớp vải mỏng manh của chiếc áo sơ mi bên trong, nhẹ nhàng lay động, trông mềm mại. Tiếp theo, cô đưa hai tay nắm lấy vạt áo tank top của mình, và khi cô bắt đầu nhấc nó lên, tự quyết tâm—

Này, này! Khoan đã chứ! Cậu đang tính làm gì vậy hả?!

Renko ngơ ngác nghiêng đầu khi Kyousuke bất ngờ chen ngang. Làn da cô trắng bệch, gần như trong suốt. Chiếc áo ba lỗ đã bị cô vén cao đến tận chân ngực, để lộ vòng eo thon gọn cùng chiếc rốn nhỏ xíu. Một đường viền ren đen mỏng manh lấp ló dưới gấu áo. Kyousuke đứng sững, người cứng đờ, không nhúc nhích được lấy một li.

“Ý cậu là gì chứ? Tôi đang cởi đồ ra đây. Áo quần của tôi ấy. Thật ra cái mặt nạ này tháo ra phiền phức lắm, nên cứ cho phép tôi lột sạch sành sanh luôn nhé… Kh-không được à? Biết ngay mà! Thế thì, tiếp theo là—”

“…Kyousuke Kamiya.”

“Hửm? Kyousukekamiya? Cái gì thế? Tiếng lóng mới à?”

“Đó là tiếng Nhật! Cậu bảo muốn biết tên tôi mà! Học sinh năm nhất, Lớp A, Kyousuke Kamiya.”

“……Hả?”

Xem ra với câu trả lời ngớ ngẩn của Renko, Kyousuke đã hoàn toàn bị lúng túng. Tôi cứ đinh ninh cô bé nói muốn cởi mặt nạ phòng độc cơ… Đúng là gây hiểu lầm mà.

“Trước hết thì, mặc quần áo vào đi đã. Như thế này, cậu thật sự… quá là mời gọi đấy.”

“Muốn tôi mặc lại quần áo à? Ồ, thật ư? Tôi cứ tưởng chắc chắn cậu phải có hứng thú với ngực tôi chứ, nhưng có lẽ tôi đã nhầm rồi? Cứ ngỡ rằng dù cậu không nói muốn nhìn, tôi cũng sẽ cho cậu chạm thoải mái… nhưng xem ra chẳng cần thiết phải thế.”

“Cái—?” Trong mười lăm năm cuộc đời, chưa bao giờ tôi hối hận một quyết định nào đến vậy. “Ý tôi là… xin lỗi. Thực ra, vừa rồi đó là tên giả.”

“Cậu nói gìíííí?! Trước khi nói dối trắng trợn thế, cậu không hề muốn làm chuyện ấy với cơ thể tôi sao?! À, ra là thế, sự hứng thú của cậu thấp thế sao…” Cô ấy đã nhìn thấu lời nói dối đáng xấu hổ của Kyousuke.

Sửa lại. Trong mười lăm năm cuộc đời, *bây giờ* tôi chưa bao giờ hối hận một quyết định nào đến vậy.

“…Thôi bỏ qua chuyện đó đi. Kyousuke này, chúng ta có đủ thời gian không nhỉ? Cá nhân tôi thấy là chúng ta gặp rắc rối lớn rồi đó. Giáo viên Lớp B là một kẻ biến thái khủng khiếp, chỉ cần cậu trễ một giây thôi là hắn ta bắt làm cái này cái kia rồi đủ thứ trên đời…”

Hay tin chấn động đó, tim Kyousuke lỡ mất một nhịp. Sốc nặng, cậu nhìn thẳng vào ngực Renko – không, nhìn vào mặt cô ấy. “Cái này cái kia?! Chẳng lẽ… không đời nào! Chúng ta phải mau về thôi! Có lẽ ở lớp cậu chỉ dừng lại ở đó, nhưng ở lớp tôi, tôi sẽ bị đánh chết đó!!”

“K-khoan đã!! Tôi không muốn bị bắt làm mấy thứ đó đâu… Ghê tởm lắm luôn!!”

“Tôi đã hỏi cậu rồi mà, mấy thứ đó là gì?!”

Kyousuke chạy thục mạng về phía lớp học. Renko lẽo đẽo theo sau.

Loa phát thanh treo ở hành lang rung lên khi tiếng chuông bắt đầu reo.

“Ta đã nói với lũ giun rế các ngươi rồi! Nếu không ngồi vào chỗ trước giờ học, các ngươi sẽ bị xử phạt… Ta đã nói thế mà. Ta tự hỏi liệu các ngươi đã chuẩn bị tinh thần chưa? Hề hề hề…”

Tiếng cười tàn bạo của Kurumiya vang vọng khắp lớp học đang chìm trong im lặng. Tay cô lơ đãng nghịch cây gậy sắt, từ từ bước xuống bục giảng. “Chắc chắn lũ sâu bọ các ngươi đang nghĩ: ‘Ồ, nếu mình chỉ muộn một giây…’ hay ‘Ồ, nếu có chuyện gì đó xảy ra mà mình không kiểm soát được…’ hoặc thậm chí ‘Ồ, vì hôm nay mới là ngày đầu tiên…’,” Kurumiya tiếp lời. “Chắc chắn cô ta sẽ phải bỏ qua thôi! Các ngươi đã nghĩ thế đúng không? Được rồi, câu trả lời của ta là—”

Kurumiya dừng bước và đứng im lặng một lúc. Một sự tĩnh lặng nặng nề chất chứa đầy ý đồ tàn bạo, căng thẳng như dây cung bị kéo. Sự căng thẳng và nỗi sợ hãi trong phòng ngày càng trở nên át cả tiếng tai, và đúng lúc sắp đạt đến đỉnh điểm— Kurumiya bùng nổ. “Mơ đi!”

Từ góc cuối phòng, một tiếng hét kinh hoàng xé toạc không khí, cùng với tiếng đổ rầm của mục tiêu Kurumiya, cả người lẫn ghế.

Không khí trong lớp vẫn căng thẳng, không một học sinh nào dám động đậy hay tạo ra tiếng động, sợ chuốc lấy cơn thịnh nộ của giáo viên. Kyousuke co rúm trong ghế, là người lo lắng nhất trong số đó. Cậu vừa đến chỗ ngồi của mình chỉ vài giây trước khi buổi học bắt đầu.

“Thật tình, lớp năm nay đang có thành tích tệ hại phải không? Hừm?!” Rắc. “Phải xử phạt hai đứa ngay ngày đầu tiên là… sao nào?!” Rắc. “Sáng nay có cái tên tóc chỏm, giờ lại đến ngươi… Chỉ vì ta là một cô gái xinh đẹp, các ngươi nghĩ có thể xem thường ta sao? Vẫn không coi ta ra gì sao? Ta sẽ nghiền nát hai đứa các ngươi thành thịt băm!!” Rắc. Rắc. Rắc. Rụp!

“Ái chà!” “Cô ta thật sự không phải một đứa con gái bé bỏng—!” “Cái—?!” “Gyaahh!!”

Ngôn ngữ thô tục, tiếng đòn roi, những tiếng kêu thét đau đớn, và tiếng máu văng tung tóe hòa quyện thành một bản tứ tấu bạo lực.

Ngồi thẳng đơ, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía trước, Kyousuke run lẩy bẩy như cầy sấy. May thật! Nếu tôi không đến kịp… đó có thể là tôi! Cậu thở phào một hơi dài, pha lẫn sợ hãi và một chút nhẹ nhõm. Không biết Renko có đến kịp không?

Trong lúc cuống cuồng chạy đến lớp, Kyousuke đã đánh mất dấu Renko ở đâu đó phía sau mình trong hành lang. Cậu không biết cô ấy kết thúc thế nào, nhưng xét thấy bản thân cậu cũng chỉ vừa kịp lúc, vậy thì gần như chắc chắn là…

Đừng nói là bây giờ cô ấy đang bị bắt làm cái này cái kia rồi đủ thứ trên đời nha?! Trước mặt bạn học, bộ ngực đó… Chết tiệt!! Không, Kyousuke, đừng tưởng tượng! Nhưng mà, tôi có hứng thú mà. Tôi chắc chắn có hứng thú… Không, khoan đã! Cô ấy ở lớp ngay cạnh thôi, nên nếu tôi lắng nghe kỹ, chắc là có thể nghe thấy một vài thứ—

“Này, Kamiya, cái đồ khốn nạn kia đang cười tủm tỉm cái gì thế hả? Ngươi vui lắm khi bạn học bị xử phạt à? Hừm… Ta hiểu rồi. Quả nhiên là thối nát tận xương tủy.”

“…Hả? C-chuyện gì vậy?” Ý thức của Kyousuke đã xuyên qua bức tường và lạc vào một thế giới ảo tưởng, và cậu được đưa trở lại thực tại bởi giọng gầm gừ của Kurumiya. Cậu há hốc mồm kinh ngạc vì sự chuyển đổi đột ngột.

Khi cậu kịp hoàn hồn, Kurumiya, người đã sớm kết thúc “cuộc trừng phạt”, đã vác cây gậy dính máu lên vai và nhìn xuống Kyousuke từ bục giảng với ánh mắt lạnh như băng.

"...Hả? Cậu vừa hỏi 'Cái gì thế?' với tôi à? Vừa sát giờ vào lớp mới lò dò đến ngồi mà dám ăn nói kiểu đó hả? Xem ra là cậu muốn ăn đòn lắm rồi nhỉ."

"Ớ? K-khoan đã, xin cô! Không phải ý em là vậy—"

"...Ồ? Vậy ý cậu là gì? Sao mặt mày hớn hở thế kia? Tôi đây nóng lòng muốn nghe lắm đó, giải thích mau. Mà trước khi giải thích, đứng lên!"

"G-giải thích?! Ý em là, em có thể ngồi yên được không…"

"Tôi không cho phép. Tôi tưởng tôi đã nói là tôi tuyệt đối không cho phép cãi lời rồi cơ mà? Cậu đang chế giễu tôi đấy à?"

"K-không ạ…em xin lỗi ạ…ư gu!! Em hiểu rồi ạ…rõ ạ!!" Kyousuke vội vàng gật đầu lia lịa, dù Kurumiya đang từ trên bục giảng vươn tay xuống, nghiến cái đầu ống sắt dính đầy máu vào má cậu một cách tàn nhẫn.

...C-chuyện quái quỷ gì thế này! Dù mình có cố né tránh thì cái ống sắt của bả vẫn đuổi theo. Bà ta định đánh mình thật à? Đập mình bằng ống sắt xong rồi liếm máu á? Mình đã đánh giá thấp bả rồi. Như trò đùa ngu ngốc vậy.

Đúng lúc chết tiệt... Giờ mình giải thích thế nào đây?

Đương nhiên, cậu ta không thể nào thành thật thú nhận rằng "Tôi đột nhiên tủm tỉm cười khi tưởng tượng đến cảnh một bạn nữ lớp B mà tôi mới gặp đang bị phạt thế này thế kia vì tội đi học muộn. Xin lỗi cô," rồi tiếp tục thành thật khai rằng "Vì chuyện đó mà tôi không đứng được, mà là đang cương cứng," tuyệt đối không thể. Đừng nói đến chuyện "ăn đòn," bà ta sẽ đánh cậu ta chết tươi mất.

Nhưng vì Eiri đang ngồi bên cạnh cậu ta ở phía bên trái, nếu cậu ta đứng lên thì việc cậu ta đang cương sẽ bị lộ ngay. Và thật trùng hợp, vào đúng cái khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, cô nàng không hề mải mê tô vẽ móng tay mà lại đang nhìn cậu ta với ánh mắt khó hiểu, chờ xem cậu ta định làm gì. Mặt khác, xấu hổ và nhục nhã vẫn còn hơn là bị đánh chết.

Quyết tâm đối mặt với sự khinh bỉ và ghê tởm không thể tránh khỏi của đám bạn nữ cùng lớp, Kyousuke chậm rãi, cam chịu đứng lên—

"Á á!! Đ-đừng mà…k-không!!"

Từ bên kia bức tường lớp học, một giọng nói điệu chảy nước của ai đó lớp B bỗng nhiên vang lên.

…G-gì vậy—? Giọng the thé đó…ch-chẳng lẽ…là cô ta?! "Tiểu Kyousuke," vốn vừa mới bắt đầu hạ nhiệt, bỗng nhiên lấy lại tinh thần. Kyousuke theo phản xạ ngồi phịch xuống ghế.

“…Ra vậy. Tôi hiểu rồi, Kamiya. Đó là lựa chọn của cô, phải không?” Đến giới hạn chịu đựng, Kurumiya lại rời khỏi bục giảng. Vứt cái ống sắt bẹp dúm sang một bên, bà ta lôi ra mấy cái mới từ đâu đó. Giờ là hai cái ống sắt. Tay cầm vũ khí chết người, Kurumiya tiến lại gần Kyousuke.

Ôi trời ơi… Chẳng lẽ mình sắp bị đánh như cái thằng cha lúc nãy sao? Nhưng hết cách rồi… Renko cũng đang chịu phạt, nên mình cũng phải… Cái quái gì thế này? Mình còn vừa mới quyết định là sẽ không để bản thân bị giết cơ mà.

Vừa lau máu quanh miệng, vừa kiên định tinh thần, Kyousuke vẫn không thể ngừng run rẩy.

Kurumiya đứng trước bàn cậu ta. Đôi mắt chứa đầy sự kích động nhìn chằm chằm vào Kyousuke.

“…Còn lời trăng trối nào không?”

Bao trùm trong cơn thịnh nộ, Kurumiya giơ cao vũ khí chết người.

Trong cơn kinh hoàng, Kyousuke không thể nhúc nhích. Cúi gằm mặt, nghiến chặt răng.

“Hừm…ra vậy. Vậy thì, tôi sẽ tiễn cậu sang thế giới bên kia ngay b—"

"Yoo-hoo! Ta đã trở lại từ bờ sông Styx đây, cô bé ơi! Gya-ha-ha!"

Cánh cửa trước lớp bị xô văng ra khi một nam sinh lao vào. Giẫm đạp lên cánh cửa vỡ tan, cất tiếng cười lớn đầy khoái trá, là—

“…Mohawk,” Kurumiya gầm gừ. "Mày về sớm vậy, thằng khốn? Xem ra tao trừng phạt mày chưa đủ rồi!" Nhô ra khỏi lớp băng quấn kín đầu như xác ướp của kẻ xâm nhập là cái mào gà đỏ rực của hắn.

Sự chú ý của Kurumiya đã chuyển từ Kyousuke sang sự trở lại đầy phô trương của học sinh vừa mới bị lôi đến phòng y tế hồi nãy. Một đường gân xanh dày cộm nổi lên trên thái dương bà ta khi bà ta quay người đối mặt với Mohawk. “…Chúng ta đang trong giờ học đấy, biết không hả? Với lại, cái cửa đó…mày đang chế giễu tao à? Hả?! Tao sẽ tống mày xuống địa ngục ngay lập tức nếu mày còn làm loạn! Thật không may cho mày, tâm trạng của tao đang rất tệ… Mày có thể bị thương, nhưng tao sẽ không nương tay đâu! Chuẩn bị tinh thần đi!”

Khựng lại một thoáng trước ánh mắt khát máu của Kurumiya, Mohawk nhanh chóng lấy lại can đảm và cất tiếng cười khó chịu. "Gya-ha-ha-ha! Thế hả? Tốt thôi! Lần này tao cũng không nương tay đâu, cô bé à! Tao sẽ xé nát cái thân hình tí hon của mày! Tao sẽ dồn hết sức vào đó! Sẵn sàng chưa thì bảo! Tao đến đây! Gya-ha-ha-ha-ha-ha!"

“Tí hon? Tí hon?! Mày là thằng…!” Vẻ mặt Kurumiya trở nên lạnh lùng khi bà ta bước về phía Mohawk vẫn đang cười ha hả. “…Tao sẽ cho mày biết thế nào là bài học từ địa ngục. Những con lợn dám gọi tao là 'tí hon' hay 'nhóc con' hay 'trẻ ranh' hay 'học sinh mẫu giáo'...tụi nó chết hết rồi.”

Dường như Kurumiya, đôi mắt giờ đây trợn trừng đầy giận dữ, đã hoàn toàn quên mất Kyousuke.

“Fwah… Thật tuyệt vời, phải không Kyousuke?” Eiri ngáp dài bên cạnh cậu. "Cậu được cứu rồi."

Được cứu? Chẳng qua chỉ là được hoãn thi hành án thôi mà…

Tuy nhiên, vì sự khiêu khích vụng về của Mohawk, tính khí của Kurumiya ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Một luồng sát khí u ám tỏa ra xung quanh bà ta. Mohawk, kẻ đang đối mặt với bà ta, đáng lẽ phải run sợ, nhưng—

"Gya-ha-ha-ha! Thế hả, cô bé tí hon học sinh mẫu giáo? Hay là học sinh tiểu học nhỉ? Mày bé quá, nên tao nhầm lẫn ấy mà! Sooo sowwy."

“…CÁI GÌ?!”

Mọi học sinh trong phòng đều nổi da gà cùng lúc.

Tất cả đều nhìn chằm chằm vào người bạn cùng lớp liều lĩnh của mình với vẻ mặt hoàn toàn kinh ngạc.

Chỉ có Eiri là bình luận một cách nhỏ nhẹ. “…Anh ta chết chắc rồi.”

Đôi vai của Kurumiya, vốn cứng đờ, bắt đầu run lên như của Maina. “Ha…ha-ha-ha-ha…fwa…fwa-ha-ha-ha… HAA-ha-ha-ha-ha!” Giọng bà ta lớn dần khi bà ta phá lên cười điên cuồng, ôm bụng.

Có lẽ thấy Kurumiya cười phá lên, Mohawk cũng như được đà, hả miệng rộng tiếng cười vang dội: “Ha ha… ha ha ha ha! HA HA HA HA HA HA!” Chốc lát, cả hai cứ thế mà cười sảng khoái như đôi bạn thân thiết.

“Xem ra cười sảng khoái thật rồi,” Kurumiya cuối cùng cũng cất lời. “Hì hì hì… Lâu lắm rồi mới có người khiến tôi cười ‘thẳng bụng’ như thế.” Vừa lau đi giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mắt, Kurumiya buông đôi ống tuýp sắt đang cầm. Cô tiến lại gần Mohawk, khẽ kiễng chân lên, đặt cả hai tay lên vai hắn, nụ cười trên môi chợt tắt hẳn, thay vào đó là một vẻ lạnh lùng đến rợn người.

“—Mày có muốn nếm trải cảm giác chết đi sống lại hàng triệu lần không hả?”

Bằng tất cả sức lực, cô vặn mạnh, khiến khớp vai hắn bật ra khỏi vị trí.

“Áaaaahhh!!”

Kurumiya đá mạnh vào Mohawk bằng gót giày, rồi giẫm lên người hắn khi hắn đang bất tỉnh vì đau đớn. Cô liếc nhìn khắp lớp học.

“Nghe đây, lũ sâu bọ. Tiết học chiều đầu tiên, đáng lẽ ra tôi đã định cho các ngươi đi thăm quan trường học và giới thiệu sơ qua các phòng ban. Tiếc là kế hoạch đó đành phải thay đổi rồi, phải không? Đừng lo, tôi đã chuẩn bị sẵn một màn trình diễn hoành tráng các kỹ thuật tra tấn bằng tay không rồi! Vậy thì, chúng ta hãy bắt đầu từ các chi nhé? Bắt đầu bằng móng tay—”

“…Và cuối cùng, chúng ta đến với da đầu. Ồ, nhìn kìa! Có vẻ như tôi đã quá đắm chìm vào màn trình diễn của mình mất rồi. Theo tôi, chúng ta vẫn còn rất nhiều thứ để ‘khám phá’ nhưng… ừm… Thôi được rồi, hôm nay chúng ta đành tạm dừng ở đây vậy. Dù sao thì, tôi cũng là một người phụ nữ bận rộn. Tôi không thể cứ mãi chơi đùa với lũ cặn bã các ngươi cả ngày được.” Lau đôi bàn tay dính đầy máu vào áo khoác của Mohawk, Kurumiya, người vừa thực hiện màn tra tấn đầy tàn bạo với sự nhiệt tình đến đáng sợ, trông có vẻ mệt mỏi.

Vứt chiếc áo khoác bẩn thỉu sang một bên, cô thong thả vung ống tuýp sắt đánh vài cú golf vào cái cục thịt dường như đã biến thành pixel trên sàn nhà—thứ vật vờ run rẩy từng là Mohawk. Khi mắt hắn trợn ngược và không còn cử động nữa, cô mới quay đi, cho phép đội y tế đang chờ sẵn vào đưa cái hình hài không còn nhận ra được lên cáng và chuyển đi.

“…Vậy thì. Bây giờ là bốn giờ. Giờ học sẽ kết thúc rất nhanh thôi. Hãy thay quần áo và tập trung tại sân thể dục trước sáu giờ. Từ đó, các ngươi sẽ lao động thể chất cho đến đêm. Một tinh thần khỏe mạnh nằm trong một cơ thể khỏe mạnh… vì vậy thay vì các hoạt động ngoại khóa, các ngươi sẽ làm việc ‘cải tạo’ hai lần mỗi ngày, sáng và tối. Nhớ phải tham gia đấy! Đúng giờ là điều bắt buộc. Rõ chưa?”

Đáp lại lời Kurumiya, cả lớp đồng thanh hô vang đầy khí thế, “Rõ ạ!” Màn trình diễn tra tấn kinh hoàng đó đã gieo rắc một nỗi sợ hãi đi kèm sự trung thành tuyệt đối vào mỗi người trong số họ.

“Hê hê hê… Trả lời tốt lắm. Vậy thì, hẹn gặp lại các ngươi.” Gật đầu đầy hài lòng, cô kẹp tập tài liệu dưới một bên tay. “…Hừm? Tôi có cảm giác như mình đang quên một điều gì đó quan trọng, nhưng… thôi kệ đi. Bây giờ tôi chỉ muốn về thẳng phòng giáo viên uống một ly thôi. Chắc là một ly sữa lắc và bánh quy bơ trứng thì tuyệt nhỉ.”

Cô ấy nói sữa lắc và bánh quy bơ trứng ư? Nghe lạ lùng mà dễ thương thật đấy.

“…Khoan đã. Tôi không thể bỏ qua bánh quy sô cô la chip được… hừm, hừm…” Vừa suy nghĩ với tay chống cằm, Kurumiya rời khỏi lớp học.

“T-tôi s-sống rồi!” Kyousuke hét lên ngay khi cô rời đi, rồi đổ sập người xuống bàn. Toàn thân cậu cảm thấy rã rời. “Đấy gọi là thoát chết trong gang tấc… Tôi cứ tưởng mình đã tiêu rồi chứ.”

Thứ “quan trọng” mà Kurumiya đã quên, đương nhiên, chính là việc “trừng phạt” Kyousuke. Sau khi chứng kiến cô ấy trình diễn hết phương pháp hành hạ tàn khốc này đến phương pháp khác, mà không nghĩ gì khác ngoài việc mình sẽ là người tiếp theo, cuối cùng Kyousuke cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

“…Tuyệt vời thật đấy, Kyousuke? Cậu được cái tên ngớ ngẩn đó cứu rồi.”

“Ừ, cậu nói đúng… Tôi vẫn còn sống là nhờ hắn.” Kyousuke gần như cảm thấy mình nên có lời cảm ơn đến Mohawk, người đã vô tình giúp cậu thoát khỏi tình cảnh hiểm nghèo. Tạm biệt Mohawk, cảm ơn Mohawk. Ít nhất thì, hãy yên nghỉ nhé…

“…Thế nào? Cậu định làm gì bây giờ, Kyousuke?” Eiri hỏi.

Kyousuke nghiêng người về phía trước và suy nghĩ. “Bây giờ ư? À, mà nói mới nhớ, bây giờ là sau giờ học rồi đúng không? Tôi tự hỏi…” Sau tiết năm, họ còn tới hai tiếng đồng hồ trước khi giờ lao động bắt đầu. Mỗi học sinh được tự do sử dụng khoảng thời gian nghỉ ngơi này tùy thích. Miễn là họ tập trung đúng giờ và mặc đúng đồng phục lao động, không ai quan tâm họ đi đâu hay làm gì. Kyousuke thấy khó mà hình dung được mình sẽ làm gì với thời gian rảnh rỗi này.

“…Này, không phải đó là gã đó sao? Tên đồ tể đã giết chết mười hai người đó?”

Một giọng nam xa lạ cất lên từ hành lang.

Kyousuke cảm thấy máu trong người mình dồn hết lên mặt khi hành lang bỗng trở nên ồn ào. **Có điềm chẳng lành rồi.** Cậu quay mặt về phía cửa.

“Hả?! Nhìn đôi mắt hắn kìa… dữ tợn quá! Tôi cứ tưởng tim mình vừa ngừng đập đấy!”

“Này, tao đã bảo mày đừng làm thế rồi mà! Mày sẽ bị giết đấy! Lại đây và quỳ xuống sẵn sàng đón cái chết đi!!”

“Ý mày là, hắn ta chịu trách nhiệm cho vũng máu đó hả? Và cánh cửa cũng bị phá nát nữa…”

“A, ngầu quá… Tôi muốn giết hắn. Rồi ăn thịt hắn… Tôi sẽ nấu món hầm.”

“Không! Kẻ sẽ hạ gục hắn và ăn thịt hắn là ta! TA! Cánh tay trái của ta, Azrael, đang rạo rực, Kyousuke Kamiya… Nó đang nói, ‘Ta muốn giết ngươi, ta muốn ăn thịt ngươi.’”

“……Nghiêm túc đấy à?” Kyousuke sững sờ.

Các học sinh đã nghe tin đồn về Kyousuke tụ tập ở hành lang, nhìn chằm chằm vào lớp học qua cánh cửa mở và những khe hở trên lưới sắt. Hành lang hẹp trông như một chuyến tàu chật cứng, với dòng người xô đẩy ồn ào chen lấn giành chỗ.

Cả tập thể ánh mắt của họ đều đổ dồn vào Kyousuke, tựa như một gánh nặng khổng lồ đè lên cậu.

“…Tuyệt vời thật đấy, Kyousuke? Cậu nổi tiếng rồi đấy,” Eiri thản nhiên nhận xét. Chẳng có gì đáng để chúc mừng cả.

Tại bàn làm việc phía sau Eiri, Maina ôm đầu, nhắm chặt mắt, lẩm bẩm những câu vô nghĩa bằng giọng trẻ con, hết lần này đến lần khác vấp phải những âm tiết. "Con cầu mong thế giới hòa bình, con cầu mong thế giới hờ bình hò phing, con buông hong…" Chính vì vụ việc ban nãy ở hành lang mà rất nhiều học sinh đã tụ tập ở đây.

Kyousuke muốn giải quyết hiểu lầm với cô bé càng nhanh càng tốt, nhưng cậu không thể hành động lỗ mãng được. Ối trời, phải làm sao đây? …Đây đúng là tình thế tiến thoái lưỡng nan mà!

Đám học sinh ngoài hành lang vẫn đứng xem. Chẳng ai dám bước vào lớp hay bắt chuyện. Họ sợ Kyousuke ư? Hay là họ đang kìm chế lẫn nhau...?

Cậu muốn tẩu thoát, nhưng hành lang đông nghẹt thế này, cậu không đi nổi ba mét. Kyousuke cứng đờ người, mồ hôi lạnh túa ra.

"Ưm, có Kyousuke ở đây không ạ? Kyousuke, Kyousuke, ồ, cậu ở đây rồi."

Từ trong đám đông, một chiếc mặt nạ phòng độc màu đen bất ngờ xuất hiện. Len lỏi qua đám học sinh bằng những câu "xin lỗi, cho tôi qua" hay "làm ơn tránh đường cho tôi", Renko tiến vào lớp. Không mảy may để ý đến những ánh mắt đổ dồn về mình, cô thẳng bước đến chỗ Kyousuke.

"Chà, tớ không gặp cậu từ bữa trưa đến giờ! Này, cậu có kịp đến lớp không đấy? Ksssh."

"Ừ, ờ…tớ suýt soát…nhưng mà…" Đáp lại lời chào rạng rỡ của Renko, Kyousuke hạ thấp giọng.

Đám học sinh ồn ào đồng loạt im bặt, dỏng tai nghe cuộc trò chuyện của Kyousuke và Renko. Sự im lặng đột ngột thật khó chịu.

Tuy nhiên, Renko dường như không nghĩ vậy và tiếp tục trò chuyện một cách vô tư, mặc kệ đám đông xung quanh.

"Hmm. Thế thì tốt quá rồi. "...Nhưng mà"? Ý cậu là sao?"

"À, không có gì…chỉ là trường hợp của cậu thì…"

"À, đúng rồi… Tiếc là tớ đến muộn mất mười giây, nên là…" Renko thở dài, "ksssh". Kyousuke há hốc miệng và nuốt khan. Trong đầu cậu, giọng nói của cô gái mà cậu đã nghe được trong giờ học cứ vang vọng mãi không thôi. "Thầy giáo đến muộn tận hai mươi giây. Thế là tớ được cứu!"

"Ồ, tệ thật đấy.…Khoan, cậu bảo cậu được cứu á?"

Kỳ lạ—giọng hét đó…có lẽ mình nghe nhầm rồi?

"Ừ. Nhưng có một bạn gái đến muộn khoảng một phút. Tội nghiệp bạn ấy…bạn ấy là nạn nhân đấy. Cậu biết bạn ấy mà, cái bạn người vừa lùn vừa béo ấy."

"Cậu…cậu vừa nói gì?"

Thà rằng mình bị ảo thính còn hơn gấp trăm lần. Trong khi cậu tưởng tượng Renko (bộ ngực của Renko) phải chịu phạt vì đến muộn, thì hóa ra những gì diễn ra bên kia bức tường lại chẳng hề kích thích chút nào.

Ước gì mình có thể biến mất; ước gì ai đó chôn mình đi.

"Hình như bạn ấy đang tìm ai đó. Có vẻ như bạn ấy đến muộn vì chuyện đó. Chắc giờ bạn ấy đang ở phòng y tế rồi, nhưng…người mà bạn ấy tìm, chẳng phải là cậu sao?"

"…Dù không hề mong muốn, nhưng chắc cậu nói đúng. Tớ thật sự không biết gì cả." Kyousuke rên rỉ, ôm đầu. "Tệ thật…thằng Bob vẫn chưa buông tha cho tớ."

"…Thật tuyệt vời phải không, Kyousuke? Cậu được yêu thích quá đấy," Eiri thản nhiên nói thêm.

Trước khi Kyousuke kịp quay sang đối diện với ánh mắt khinh bỉ của cô nàng, Renko nghiêng đầu, "hả?", rồi nhìn Eiri, người lại bắt đầu nghịch móng tay.

"Bạn của Kyousuke à? Chào bạn. Mình là Renko Hikawa, học sinh lớp B năm nhất. Thực ra mình mười sáu tuổi rồi đấy…"

"…Cái câu 'thực ra' là sao, khi mà chúng ta thậm chí còn không nhìn thấy mặt cậu?" Eiri đáp, từ chối đóng vai người tung hứng cho Renko và lờ đi bàn tay đang chìa ra. "...Dù sao thì, tôi là Eiri." Vừa sơn lớp phủ bóng để hoàn thiện bộ móng, cô vừa giới thiệu ngắn gọn.

Sau khi nhìn chằm chằm một lúc, Renko gật đầu và rụt tay lại một cách rụt rè. "À, xin lỗi, xin lỗi. Tớ không để ý. Tớ đang nghĩ gì thế, lại định bắt tay với cậu khi cậu đang làm mấy việc này…ksssh. Tầm nhìn của tớ hơi hẹp vì cái mặt nạ này."

"…'Mấy việc này'? Ý cậu là gì?" Ngước mặt lên, Eiri nhìn chiếc mặt nạ phòng độc của Renko với ánh mắt nghi ngờ.

"Hmm? Không, chỉ là tớ thấy móng tay của cậu đẹp thật đấy. Thật khó mà không để ý đến chúng."

"……Ồ, phải rồi. Ăn mặc hợp thời trang một cách dễ dàng là nền tảng của phái nữ mà." Eiri nhún vai trước những lời nói vô tư của Renko và quay trở lại với việc làm móng. Móng tay của cô rất đẹp, được trang trí bằng đá Rhinestone và pha lê Swarovski trên nền sơn đỏ, và đầu móng nhọn được viền đen. Nhìn vào đó, có thể thấy chúng đã được làm với một kỹ năng nhất định.

"Kksshh. Đúng, đúng, thời trang là sở trường của con gái mà! Nhân tiện, Kyousuke—"

"Hmm? Cậu đang nói gì vậy? Xin thông báo cho cậu biết, cái mặt nạ phòng độc của cậu không hề hợp thời trang chút nào," Eiri cố đáp lời.

"Phải rồi. Về bữa trưa ngày mai," Renko tiếp tục. Cô nàng lờ chuyện thời trang đi một cách suôn sẻ quá. "Sao chúng ta không ăn cùng nhau? Tớ muốn có cơ hội thực sự nói chuyện với cậu. Tớ đã muốn nói chuyện với cậu sau giờ học, nhưng…cái sự náo loạn ở hành lang này bắt đầu, cậu biết đấy. Cậu thấy sao?"

"Bữa trưa ngày mai á? À…xin lỗi, Renko. Tớ hay ăn một mìn-"

"Nếu cậu muốn, tớ sẽ cho cậu sờ bao nhiêu tùy thích," Renko ngắt lời.

"Bao nhiêu tùy thích?! Khi cậu nói 'bao nhiêu tùy thích', cậu thực sự có ý đó sao?!"

"Chắc chắn rồi. Cậu có thể thỏa thích sờ chất liệu mịn màng của chiếc mặt nạ."

"…Ồ, ý cậu là thế á?! Cách cậu nói chuyện dễ gây hiểu lầm lắm đấy…" Đứng dậy một cách ầm ĩ, Kyousuke buồn bã trở về chỗ ngồi.

Eiri hướng ánh mắt lạnh lùng về phía cậu. "...Hả? Cậu nghĩ cô ta có ý gì hả, đồ biến thái? Ghê tởm."

Nhìn Eiri khi cô nàng trừng mắt và gọi cậu bằng những cái tên khó nghe, Kyousuke nhận ra—Ra là vậy. Ngực của cô nàng hoàn toàn phẳng—so với bộ ngực to lớn, đồ sộ của Renko, Eiri hoàn toàn, phẳng lì một cách hoàn hảo.

"…Cậu đang nhìn đi đâu đấy? Cậu muốn tôi chặt nó đi cho cậu không?"

“Cậu thì sao, nhìn đi đâu đấy?! Đừng có nói mấy lời ghê rợn như ‘xẻo đi’ nữa!”

“...Thôi kệ đi. Dù sao thì cũng chỉ là cây xúc xích bé tí, ai mà thèm bận tâm?”

“Không đời nào! Có thể không gọi là xúc xích Bratwurst, nhưng ít nhất cũng phải là một cây xúc xích chứ—”

Tiếng họ cứ thế át cả không gian, nhưng Kyousuke vội vàng ngậm miệng lại.

Cậu nghe thấy tiếng học sinh trong hành lang và lớp học đang xì xào bàn tán: “...Xúc xích á?” “Cậu ta nói xúc xích kìa!” Kyousuke bỗng có thôi thúc muốn đập đầu mình vào tường liên hồi.

Renko hít một hơi thật sâu, tạo tiếng “khịt” khe khẽ.

“Hai cậu tự nhiên lại nói chuyện ‘ngon lành’ thế này từ bao giờ vậy? Nhưng tớ thấy hay đấy chứ... trông hai cậu có vẻ hợp nhau phết! Tớ cũng muốn tham gia nữa— À, tớ biết rồi!”

Renko vỗ hai tay vào nhau, giọng nói cùng bộ ngực đồ sộ của cô nhún nhảy theo.

“Hay là ngày mai Eiri cùng tụi mình đi ăn trưa nha? Gặp nhau thế này cũng là một cơ duyên mà! ...Đúng không? Hai cậu không thấy vậy là một ý hay sao? Khịt khịt.”

Eiri đâm ra luống cuống trước bộ ngực nhấp nhô khổng lồ của Renko, cộng thêm cái vẻ ngây thơ chẳng hề ăn nhập với ngoại hình. Cô quay đi như tìm cách thoát thân, và khi chẳng tìm thấy lối thoát nào, cô đành cam chịu nói: “Th-thôi được... sao cũng được. Tôi cũng chẳng bận tâm lắm, thật sự thì không...”

“Này Kyousuke. Hay quá đúng không?!” Renko hò reo. “Oa, tớ mong chờ bữa trưa ngày mai quá đi mất!”

“Ờ, hay lắm...” Kyousuke vừa định đáp lời thì chợt khựng lại. “Khoan đã nào! Tôi đã nói là sẽ đi đâu chứ?”

“Cái gì? Cậu không đi à? ...Sao lại không? Hức hức.”

“Ai đời lại nói cái từ ‘hức hức’ chứ? Còn tại sao không đi à, thì là—” Bị dồn vào thế phải đưa ra một cái cớ hợp lý, Kyousuke đành chịu trận. Dĩ nhiên, lý do thật sự là cậu không phải một kẻ giết người, mà là một thiếu niên bình thường, nhưng dù đó là sự thật thì cũng chẳng thể nào nói ra được.

Mặt khác, chắc tôi cũng không thể ung dung một mình ăn trưa được đâu... Nhìn đám học sinh đang vây quanh phía trước phòng, Kyousuke cảm thấy mình rơi vào tình thế khó khăn.

Những ánh mắt sắc lạnh của các tên sát nhân trung học. Sẽ tốt hơn nếu đó chỉ là những cái nhìn sợ hãi và ngưỡng mộ, nhưng xen lẫn vào đó còn có biểu cảm ghen tị và thù địch, và đáng sợ hơn nữa là những gương mặt sáng rực ý định giết người.

Dù thế nào đi nữa, cậu cũng phải tránh bị lôi kéo vào bất kỳ tình huống nào với lũ quái đản đó. Chắc chắn mạng sống của cậu đang gặp nguy hiểm. Nếu đơn độc, cậu có thể bị giết một cách sơ suất. Và xét cho cùng, thì thà rằng—

“...Thôi được. Tôi sẽ đi. Tôi cũng sẽ đi.” Kyousuke gật đầu, lòng và trí đều hướng về mục tiêu bảo toàn mạng sống.

Kẻ sát nhân hàng đầu thật sự của Lớp A, kẻ đã cắt cổ sáu người, và Cô Gái Đeo Mặt Nạ Khí, người có lẽ là kẻ kỳ lạ nhất mà cậu từng tưởng tượng ra. Thật khó hình dung ra bộ đôi nào rắc rối hơn hai người này; mặc dù nếu cậu có thể kết bạn với họ, thì có lẽ sẽ có lợi... Kyousuke nghĩ vậy.

“A, thật á?! Yay! Tớ vui quá. Ngày mai chắc chắn sẽ là một bữa tiệc tùng! Khịt khịt.”

“...Thế mà sau tất cả, anh vẫn đến đấy thôi. Đúng là đồ không quyết đoán.”

Renko rạng rỡ niềm vui trước phản ứng của Kyousuke, trong khi biểu cảm của Eiri vẫn lãnh đạm và lạnh nhạt.

Họ không phải bạn bè. Họ chỉ là đồng minh – một phương tiện để sống sót.

Kyousuke quyết định dấn thân vào con đường này cùng hai cô gái.

Học viện Cải tạo Thanh trừng là một trường nội trú. Nó phải như vậy để ngăn chặn sự trốn thoát và giữ các học sinh bị cô lập với thế giới bên ngoài. Được thành lập với mục đích “cải tạo các sát nhân vị thành niên”, Học viện Cải tạo Thanh trừng, không ngạc nhiên khi nói, khác biệt so với các tổ chức cùng loại ở một số điểm chính.

Chẳng hạn, gần bức tường bê tông và hàng rào bao quanh toàn bộ khuôn viên, lính canh duy trì tuần tra hai mươi bốn giờ, và không ai đặt câu hỏi về quyền lực của họ khi sử dụng vũ lực gây chết người nếu cần thiết. Tuy nhiên, những biện pháp đó dường như không cần thiết, bởi toàn bộ khuôn viên nằm trên một hòn đảo biệt lập bao quanh bởi hàng dặm đại dương, khiến việc trốn thoát thực tế là bất khả thi.

Học viện Cải tạo Thanh trừng khó có thể so sánh với một nhà tù bình thường. Thế nhưng ngay cả như vậy, quyền tự do của học sinh vẫn được công nhận ở mức đáng ngạc nhiên trong khuôn viên. Đôi khi thật khó để phân biệt liệu nơi này đặc biệt nghiêm khắc hay đặc biệt khoan dung.

Ngay từ đầu, việc một trung tâm giam giữ chỉ dành riêng cho sát nhân vị thành niên tồn tại đã là điều vô cùng khó hiểu. Các cơ sở giam giữ tội phạm vị thành niên thì hợp lý, nhưng tại sao lại chỉ có một nơi dành cho sát nhân? Buổi định hướng đã không hề làm rõ chi tiết đó.

“Thôi, tôi có thể nghĩ cho đến khi não mình nát bươm... nhưng tôi mệt rồi.”

Kyousuke hoàn toàn kiệt sức cả thể xác lẫn tinh thần sau khi hoàn thành công việc lao động thủ công nặng nhọc; suốt bốn tiếng đồng hồ, cậu đã nhổ cỏ đồng ruộng, sửa chữa các tòa nhà trường học, vận chuyển nguyên vật liệu, vân vân và vân vân, trong khi liên tục bị Kurumiya ‘chăm sóc đặc biệt’.

Cậu vứt bỏ những tài liệu được phát trong buổi định hướng và ngả mình xuống chiếc giường khung đơn giản được cung cấp. Nệm mỏng và vá víu, hứa hẹn một đêm khó ngủ.

Trên cửa sổ, qua đó cậu có thể nhìn thấy bầu trời đêm xanh thẳm, có những song sắt dày như những cái trong tòa nhà trường học. Một bức tường trong phòng cậu cũng được làm bằng những song sắt tương tự và bị khóa chặt từ bên ngoài. Không có nhiều đồ đạc khác trong căn hộ bê tông trần trụi, chật hẹp đó, chỉ có một bàn và ghế cùng một kệ nhỏ và, ở góc phòng, một nhà vệ sinh kiểu phương Tây. Trông nó giống như thuộc về một nhà tù hơn là ký túc xá học sinh.

“Mình phải sống ba năm ở một nơi như thế này ư? Chắc họ đang đùa mình đây mà...” Kyousuke mặc một chiếc áo phông thể thao trắng viền đen. Đúng là một thiết kế ‘thời trang tù nhân’ đích thực. Nó quá hợp với những kẻ giết người. Tuy nhiên—

Tôi chưa từng giết người. Thật đấy, tôi chưa từng… tôi nghĩ thế. Ngay khi những lời đó bật ra, một cơn giận dữ không thể kiểm soát bắt đầu sôi sục. Dù chỉ thoáng qua, Kyousuke vẫn tự căm ghét sự yếu đuối của mình khi dám nghi ngờ sự trong sạch của bản thân, ngay cả trong hoàn cảnh vô lý đến nực cười này.

“Chết tiệt! Đáng lẽ tôi không phải chịu thế này… vậy tại sao chứ…?” Lửa giận cuồn cuộn cháy âm ỉ trong lồng ngực. Gồng mình chịu đựng, Kyousuke nghiến răng ken két, trằn trọc không yên. Kể từ khi bị bắt và giam vào đây, câu hỏi ấy đã quẩn quanh anh đến hàng ngàn lần.

Tại sao. Tại sao. Tại sao. Tại sao… Chẳng có lời đáp.

Sáng hôm sau, anh lại phải đối mặt với công việc chân tay nặng nhọc. Khi khép mắt, định chợp mắt một lúc, khuôn mặt của người thân quan trọng nhất lại hiện lên rõ mồn một sau đôi mí mắt ấy.

…Ayaka.

Mỗi khi nghĩ đến cô em gái bé bỏng mà mình phải xa cách, trái tim anh lại như bị xé toạc, đau nhói.

Không biết Ayaka giờ thế nào rồi?

Nét mặt của Ayaka trong lần cuối cùng anh nhìn thấy cô bé đã khắc sâu vào tâm trí anh.

Kể từ ngày bị cảnh sát lôi đi, Kyousuke hầu như không được gặp lại em gái mình. Như một chuỗi sóng xô liên tiếp, anh bị chuyển từ nhà giam này sang trại tạm giam khác, rồi phiên tòa diễn ra, tất cả đều trong sự mơ hồ, không rõ chuyện gì đang xảy ra. Khi anh dần lấy lại ý thức, anh đã bị đưa đến cái “trường học” này.

Nhưng dù sao đi nữa, em gái anh đang làm gì…? Nếu nghĩ kỹ, anh có thể dễ dàng hình dung ra.

Kyousuke đã trải qua nhiều chuyện, nhưng Ayaka mới là người thật sự đau khổ. Cô bé chắc chắn rất buồn, và có lẽ đang khóc. Kyousuke dễ dàng tưởng tượng ra cảnh em gái mình trong căn phòng tối tăm, trùm khăn tắm lên đầu, ôm chặt đầu gối, toàn thân run rẩy, cố kìm nén tiếng nức nở.

Lâu rồi, gần như mỗi đêm, Kyousuke lại bắt gặp em mình trong bộ dạng đó, hậu quả của những trận bắt nạt khủng khiếp mà em phải chịu đựng khi còn học tiểu học.

“…Anh xin lỗi.”

Thấy đứa em gái thường ngày vui vẻ lại như vậy, Kyousuke đã tự hứa rằng mình sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bất kỳ ai. Anh tìm kiếm sức mạnh để bảo vệ em, để Ayaka sẽ không bao giờ phải đau khổ, không bao giờ phải buồn bã nữa.

Kể từ đó, cũng có những lúc anh khiến Ayaka lo lắng, nhưng em chưa từng bị kẻ bắt nạt làm tổn thương, cũng chưa từng phải rơi lệ vì buồn.

Hoặc ít nhất thì em không đáng phải như vậy. Thế nhưng, Kyousuke đã…

Đúng như Ayaka đã nói. Anh lúc nào cũng làm những chuyện ngốc nghếch, để rồi bị cuốn vào một thứ không thể quay đầu lại được, đúng không? Anh xin lỗi vì là một người anh trai thật ngốc. Nhưng…

Anh nắm chặt hai bàn tay trên giường, dưới ánh sáng nhợt nhạt hắt qua cửa sổ.

…Chưa. Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Nếu anh có thể “tốt nghiệp” an toàn, anh sẽ có thể trở về thế giới bên ngoài.

Khi đó, anh sẽ được gặp Ayaka. Anh có thể bảo vệ Ayaka.

Anh có thể xin lỗi Ayaka.

Vì vậy—

Cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa, anh cũng sẽ chịu đựng… Mọi người xung quanh anh có thể là những kẻ sát nhân, nhưng dù anh phải đối mặt với tên giáo viên quỷ dữ kia hay bị nhốt trong phòng cách ly, dù có thế nào đi nữa… anh nhất định phải sống sót.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận