Quyển 7
Chương 4.3: Góc Chết - Bóng Tối Duy Nhất Trên Thế Giới
0 Bình luận - Độ dài: 2,794 từ - Cập nhật:
“Xin lỗi đã gọi đường đột như vậy. Cảm ơn Miyabi-senpai đã đến ạ.”
Sáng hôm sau, trên chuyến tàu ánh sáng ma thuật, Kazuki vừa ngồi cạnh Miyabi-senpai vừa trò chuyện.
“Tôi không ngại đâu. Làm nhiệm vụ vẫn thú vị hơn là lên lớp mà… Dù vậy, tôi không có thời gian để thuyết phục Shinobu như thế này.”
Miyabi-senpai đáp lời bằng một nụ cười tươi tắn. Cô ấy cũng giống Koyuki, là một yêu tinh Magika Stigma, sở hữu ma lực hùng mạnh vượt xa người thường. Điểm mạnh của cô cùng với Diva giao ước Gremory chính là Phép thuật Triệu hồi chuyên về thao túng tâm trí.
Kazuki nghĩ rằng sức mạnh của cô có thể cần thiết để đối đầu với Yumeno-san – người đang gặp vấn đề về tâm lý với chứng đa nhân cách, nên đã gọi cô đến hỗ trợ. Bản thân Kazuki cũng từng trải nghiệm trực tiếp sức mạnh của phép thuật thao túng tâm trí của Miyabi-senpai.
“…Nhưng tôi không biết liệu mình có đáp ứng được kỳ vọng của cậu không. Tôi có thể dễ dàng thành công trong việc thao túng tâm trí cậu là vì kỹ thuật Trance của cậu không thực sự cao. Khả năng kháng ma thuật tâm lý của cậu gần như bằng không, tôi đoán đó là điểm yếu số một của cậu.”
Dù cảm thấy bị đâm một nhát vào tim khi nghe vậy, Kazuki vẫn thành thật gật đầu. Kazuki, người hoàn toàn dựa vào kiếm thuật và ma thuật của mọi người, vẫn còn rất nhiều điểm cần phải rèn luyện. Thế nhưng, thật khó để tự mình rèn luyện khả năng kháng ma thuật tâm lý, nên có lẽ sau này nhờ Miyabi-senpai hợp tác sẽ tốt hơn.
“Nhân cách còn lại của Yumeno Shiori, cái đứa bé đó đã được rèn luyện đáng kể như một điệp viên đúng không? Nếu cô ta là điệp viên thì khả năng kháng ma thuật tâm lý chắc chắn là lĩnh vực ưu tiên hàng đầu mà cô ta phải học. Ngay cả tôi cũng không tự tin có thể khiến ma thuật tâm lý của mình thành công khi đối thủ là một chuyên gia đang hoạt động. Có lẽ, để cô ta rơi vào trạng thái mê man vì ma thuật một cách bình thường sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
“Ra là vậy.” Câu trả lời của Kazuki pha chút chán nản.
Yumeno-san sẽ được giao cho Hiệp sĩ Đoàn sau khi họ khiến cô ta rơi vào trạng thái mê man do ma thuật và trở nên vô lực. Để lấy thông tin về những điệp viên khác từ cô gái đã mất hết sức mạnh, Hiệp sĩ Đoàn chắc chắn sẽ sử dụng ma thuật tâm lý cùng lúc với việc thẩm vấn. Nếu họ dùng ma thuật tâm lý để thẩm vấn quá khắc nghiệt, tâm trí của cô ta cũng có thể bị tổn hại.
Nếu có thể, Kazuki muốn tránh tình huống đó, ngay cả khi không thể tránh được thì cậu cũng muốn nói chuyện một lần nữa với nhân cách chính của Yumeno-san. Cậu không muốn giao cô ấy cho Hiệp sĩ Đoàn như thế này mà không nghe bất cứ điều gì từ miệng cô.
Ma thuật tâm lý của Miyabi-senpai có khả năng kéo tâm trí của đối thủ vào thế giới tinh thần của riêng cô. Kazuki đoán rằng cô có thể khiến hai phần tâm trí đã tách rời của Yumeno-san cùng hoạt động đồng thời. Nếu cả Kazuki và Yumeno-san đều chịu ảnh hưởng của ma thuật này, thì Kazuki sẽ có thể đối mặt cùng lúc với cả Yumeno-san ở nhân cách chính lẫn nhân cách ẩn sâu bên trong cô ấy, ngay trong thế giới tinh thần của Miyabi-senpai. Tạm thời, cậu muốn trò chuyện với cả ba người họ. Đó là điều Kazuki nghĩ.
Nhìn thấy vẻ chán nản của Kazuki, Miyabi-senpai bật cười khúc khích.
“Cậu làm tôi muốn giúp đỡ cậu bằng mọi cách. Cái vẻ mặt thiểu não đó sao có thể không khơi dậy bản năng làm chị cả của tôi được chứ. Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức mình.”
“…Cảm ơn Miyabi-senpai rất nhiều ạ.”
Chuyến tàu ánh sáng ma thuật tiếp tục đi về hướng Shizuoka theo tuyến đường ven biển và dừng lại ở ga Otawara.
Tại đó, họ đổi chuyến tàu sang tuyến đi sâu vào nội địa về phía tây bắc, Kazuki cùng mọi người hướng thẳng tới ga Gotenba.
Gotenba là một thị trấn nằm sát lối vào của Đại Địa Ma – Biển Rừng Fuji.
Thời xưa, Biển Rừng Fuji chỉ mang tên gọi “Biển Rừng Aokigahara”, nhưng trong thời đại hiện tại, toàn bộ khu vực lấy núi Fuji làm trung tâm đã bị cây cối của Địa Ma bao phủ hoàn toàn. Vì vậy, cả vùng Địa Ma được gọi là “Biển Rừng Fuji”… là như vậy đấy. Phạm vi của nó trải rộng bán kính 15 kilômét, và các thành phố lân cận trong bán kính 20 kilômét đã được chỉ định là khu vực sơ tán. Và điều cần phải đặc biệt nhắc đến hơn cả bán kính của nó, chính là mật độ ma lực dày đặc bên trong.
Khi đến ga Gotenba, họ chuyển sang chiếc xe mà Hiệp Sĩ Đoàn đã chuẩn bị sẵn, rồi chạy xuyên qua thị trấn đã hoàn toàn trở thành một thành phố ma, bởi cư dân đã sơ tán từ lâu.
Trong lúc nhìn ra ngoài cửa sổ, Mio cất tiếng:
“Khi em tìm hiểu, Gotenba ngày xưa từng là một điểm mua sắm thời trang nổi tiếng đấy. Sau đó còn có cả một công viên giải trí nữa! Vậy mà giờ lại trở thành khu vực sơ tán… chúng ta không thể cứ để yên như vậy được!”
Có vẻ Gotenba là một thị trấn đã chạm đến trái tim của những người như Mio, cô bé tỏ ra rất hào hứng.
Khi chiếc xe đi xa dần khỏi ga và những cánh đồng bắt đầu hiện rõ xung quanh, một bức tường cao đến mức như chạm tới trời xanh bỗng xuất hiện chắn ngang con đường vắng vẻ họ đang đi.
Bức tường này rộng đến mức khiến người ta ảo giác rằng nó phân chia cả thế giới. Nó trải dài bất tận sang trái và phải.
Phần dưới của bức tường được làm từ hợp kim kim cương cứng (Adamantite), còn phần trên là bê tông thường. Họ nhận ra điều đó qua hai màu sắc khác biệt của bức tường.
Cổng. Một Địa Ma thông thường sẽ không được bao bọc bởi một bức tường khổng lồ bên ngoài xa đến vậy. Với mức độ nguy hiểm đáng sợ của nó, cánh cổng này là một đặc điểm riêng biệt của Đại Địa Ma này, như thể đang đậy nắp một thứ gì đó bốc mùi vậy.
Thỉnh thoảng, họ có thể thoáng thấy những chiếc trực thăng tuần tra của Hiệp Sĩ Đoàn bay lượn trên bầu trời của Địa Ma. Đây chính là kết quả của chiến dịch xâm nhập của Yumeno-san, khiến an ninh được thắt chặt bất thường đến thế.
Chiếc xe dừng lại.
Khi Kazuki và mọi người bước xuống, Hiệp Sĩ Đoàn đang xếp hàng chờ sẵn trước cổng.
“…Kazuki.”
Giữa hàng chục kỵ sĩ đang đứng cảnh giác, một gương mặt quen thuộc chạy đến chỗ họ.
“Akane-senpai!”
“Lâu rồi không gặp nhỉ. Nghe nói mấy đứa sẽ tới Địa Ma này nên chị đã tới.”
Akane-senpai, người thường chỉ thể hiện cảm xúc một cách mờ nhạt đến khó để lại ấn tượng, lúc này lại mỉm cười nhẹ nhàng khi chào đón Kazuki. Hơi chếch phía sau cô, Kanon-senpai cũng đang chạy tới.
“Lâu quá không gặp mấy đứa nhỉ! Đâu phải bọn chị nhất thiết phải đến đây đâu, nhưng mà hết cách rồi, Akane cứ đòi gặp em ngay nếu có chuyện gì xảy ra mà.”
“Chị có nói gì như vậy đâu!”
Sau khi Akane-senpai nói với Kanon-senpai bằng một giọng điệu khác thường, cô quay lại đối mặt với Kazuki.
“Chị không có nói thế.”
Cô lặp lại một lần nữa.
“Chị không có nói vậy đâu nhé.”
Cô làm vẻ mặt có chút bối rối và xác nhận lại lần nữa.
“Ahaha, Kazuki được quý mến thật đấy nhỉ. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Akane-senpai đáng yêu như vậy-”
Hikaru-senpai, người là hậu bối trực tiếp của Akane-senpai, cười đùa trêu chọc. Akane-senpai liền lườm Hikaru-senpai bằng ánh mắt trách cứ.
“Thôi được. Cứ việc mà yêu chiều đệ tử của ta cho thỏa thích đi☆ Bỏ qua chuyện đó…”
Kanon-senpai giải thích đơn giản về [cấu trúc bên trong của Đại Quỷ Lâm].
“Rừng cây Aokigahara được chia làm ba cấp độ. Thuở Quỷ Lâm chưa mở rộng như bây giờ, nó được bao quanh bởi một bức tường trong phạm vi 5km, nhưng không thể ngăn cản sự bành trướng của Quỷ Lâm, bức tường đó đã hoàn toàn bị nuốt chửng. Sau đó, một bức tường mới được xây dựng trong phạm vi 10km. Nhưng bức tường đó cũng bị Quỷ Lâm nuốt mất… và đó là lý do bức tường thứ ba này được tạo ra☆”
Kazuki vô thức ngước nhìn bức tường sừng sững trước mắt mình. Một bức tường đồ sộ đến nhường này, mà vẫn còn tới hai lớp bên trong…
“Ngay cả bây giờ, các bức tường vẫn còn tồn tại bên trong Quỷ Lâm và trở thành một dạng ngưỡng cửa. Nhờ các bức tường, sự mở rộng của Quỷ Lâm có thể bị kiềm chế, nhưng ma lực bị giam hãm vào bên trong ở những khu vực đó, và đã được xác nhận rằng một khi bước qua bức tường, mật độ ma lực sẽ tăng vọt. Nói cách khác, Ma thú sẽ trở nên mạnh hơn rất nhiều sau mỗi bức tường, nên hãy cẩn thận. Tất nhiên, cũng có khả năng cao Báu Vật Linh Thiêng sẽ được tạo ra ở nơi ma lực dồi dào.”
Akane-senpai cũng chấn chỉnh lại thái độ và bổ sung thêm.
“Nơi các em sẽ đến hôm nay là khu vực bên ngoài đầu tiên các em sẽ gặp ngay sau khi qua cổng này… nói cách khác, các em có thể coi khu vực xung quanh đây là khu vực <Cấp độ 1>. Yumeno Shiori cũng vậy, nếu cô bé trốn vào đây một mình, thì cô bé hẳn sẽ ở khu vực Cấp độ 1 này. Dù sao thì, từ Cấp độ 2 trở đi, hoàn toàn nguy hiểm ngay cả đối với một Kỵ sĩ tài năng khi đi một mình đấy☆”
Tuy là một Quỷ Lâm khổng lồ, nhưng tạm thời họ có thể khoanh vùng được khu vực mà Yumeno-san đang ở.
“Được rồi, vậy thì chúng ta sẽ tiến hành thủ tục thông qua!”
Kanon-senpai đang cầm một <Thiết Bị Quét> trong tay.
Đó là thiết bị dùng để xác nhận Dấu Ấn Magika của những người đi qua cổng.
Khi Kanon-senpai, người trông như nhân viên thu ngân ở cửa hàng tiện lợi, xác nhận Dấu Ấn của Kazuki đang đứng đầu hàng học sinh bằng thiết bị, cánh cửa nhỏ ở phần dưới của cổng mở ra với tiếng cơ khí.
“Được rồi, từng người một đi qua đó.”
Khi Kazuki đi qua, cảm biến ở ranh giới cổng phát hiện một người và cánh cửa đóng lại ngay sau khi Kazuki đi qua.
Chắc chắn nếu là như vậy thì chỉ có một người có thể đi qua mà không mang theo bất kỳ ai khác. Không còn chỗ trống để lọt vào ngoài những con bọ lạc hay chim nhỏ.
Các học sinh Khoa Pháp thuật lần lượt hoàn thành xác nhận và đi qua cánh cửa.
Sau đó, các Kiếm sĩ không có Dấu Ấn đi qua sau khi Kanon-senpai và Akane-senpai nhập mật khẩu <quyền giám sát> và mở cửa.
Đối với Kiếm sĩ, họ không thể vào Quỷ Lâm chỉ với một mình nhóm Kiếm sĩ.
Hiện tại, sự bất công đó đang được xem xét lại, nhưng cấu trúc của cánh cổng cũ này vẫn chưa được cập nhật. Những người như Kohaku đều đang trưng ra vẻ mặt bất mãn, cau có.
Kazuki và những người khác cùng nhau bước vào phần bên trong của Quỷ Lâm.
Ngay phía trong cổng là khung cảnh những tàn tích bị nuốt chửng bởi biển cây.
Con đường dưới chân họ lồi lõm hẳn lên bởi những rễ cây khổng lồ, to như cánh tay người khổng lồ, uốn lượn xuyên qua cả lớp nhựa đường. Những tòa nhà xung quanh bị đè bẹp và biến dạng méo mó bởi những thân cây cổ thụ đang vươn mình từ lòng đất. Vô số cành lá xanh mướt đâm ra từ các khe nứt và ô cửa sổ vỡ. Rồi tất cả lại bị bao phủ bởi lớp dây trường xuân chằng chịt, bám víu. Càng tiến sâu vào trong, sự hiện diện của màu xanh càng trở nên đậm đặc hơn.
Những cây xanh đó không phải là sản vật tự nhiên mà là sự thể hiện của những hình thù và màu sắc kỳ dị, bị bóp méo đến mức không tưởng bởi sức mạnh ma thuật lan tỏa khắp mọi nơi. Một mùi ẩm mốc nồng nặc, khó thở lẩn quất trong không khí.
“Vậy chúng ta sẽ chia thành hai đội. Phần vành ngoài của Khu Đất Ma Ám… nơi mà Kanon-senpai đã nói với chúng ta trước đây, khu vực <Cấp độ 1> là nơi chúng ta sẽ khám phá.”
Chỉ riêng một mình Yumeno-san thì khó mà hình dung được cô ấy sẽ tiến vào Cấp độ 2. Dù sao thì đối với sức chiến đấu đơn độc của một cô gái, nơi đó đơn giản là quá nguy hiểm.
Tuy nhiên, nếu thực sự là như vậy thì mục tiêu của Yumeno-san lại càng trở nên khó hiểu. Khu Đất Ma Ám quá nguy hiểm để làm nơi ẩn náu. Ngay cả khi cô ấy nhắm đến Tam Thần Khí, một mình cô ấy cũng khó lòng mà thành công. Kể cả trong trường hợp hi hữu cô ấy tìm thấy chúng, trong tình trạng cảnh giác cao độ này, cô ấy cũng không thể mang chúng ra ngoài.
Có thể cô ấy đã lường trước được việc Kazuki sẽ đuổi theo đến đây và định nhắm vào mạng sống của anh. Nhưng dù cô ấy có suy nghĩ như vậy đi nữa, câu hỏi *[Một mình sao?]* vẫn cứ bật ra.
“Dù nói là tìm kiếm cô ấy, nhưng nếu thực sự nghĩ kỹ thì bán kính 15 kilomet chẳng phải là quá lớn đến mức không tưởng sao? Chẳng khác nào tìm một người trên toàn tuyến Yamanote [29], mọi người thấy có đúng không?”
Mio, người một lần nữa đặt chân vào Khu Đất Ma Ám, nói ra điều đó khi cảm nhận được sự rộng lớn thực sự của khu vực mà họ cần phải tìm kiếm.
“Nơi này còn rộng hơn cả tuyến Yamanote nhiều đấy.”
Khi Kazuki bình tĩnh đáp lại, tất cả những người có mặt đều lộ vẻ mặt như muốn nói “Ối giời ơi”.
“Không phải là chúng ta nhất định phải tìm thấy cô ấy ngay trong hôm nay. Khu Đất Ma Ám này vốn là nơi chúng ta phải chinh phục dù sao đi nữa. Hãy vừa tìm kiếm vừa đánh bại Ma Thú và giải phóng nơi này.”
Yumeno-san không thể thoát ra ngoài. Theo một nghĩa nào đó, cô ấy đã bị dồn vào ngõ cụt, nên không có nghĩa là họ phải tìm thấy cô ấy một cách vội vàng. Nếu trong vài ngày tới, đội tiên phong của Kazuki và nhóm anh vẫn không tìm thấy cô ấy, họ sẽ để các học sinh thông thường tham gia vào nhiệm vụ này như đã định và tìm kiếm Yumeno-san theo cách đó.
Tuy nhiên, nếu Học viện Kỵ sĩ không thể tìm thấy Yumeno-san cho dù họ tìm kiếm bao lâu đi nữa, thì Chỉ huy Yamagata sẽ không thể kiềm chế Kỵ sĩ đoàn được nữa, nên họ cũng không thể tìm kiếm một cách thong thả.
Hiện tại, nhóm Kazuki đi về bên phải và nhóm Mio đi về bên trái, họ bắt đầu đi vòng quanh phần bên trong bức tường.


0 Bình luận