Magika no Kenshi to Shouk...
Mihara Mitsuki Chun
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 7

Chương 2.5: Caryatid Học viện Hiệp sĩ

0 Bình luận - Độ dài: 7,866 từ - Cập nhật:

Tan học, Kazuki đã đến thăm Phân khu Kiếm Thuật đúng như lời hứa.

“Chào mừng đến với Phân khu Kiếm Thuật!”

Tiền bối Kazuha vui vẻ chào đón cậu.

Cả hai đang đứng đối diện nhau tại quảng trường đài phun nước ở trung tâm, nơi ngăn cách giữa Phân khu Ma Thuật và Phân khu Kiếm Thuật.

“Trông tiền bối vui quá nhỉ.”

“…Vui thì có sao đâu.” Tiền bối Kazuha bĩu môi, cố giấu đi vẻ ngượng ngùng.

“Không, em chỉ nghĩ là tiền bối đang bày tỏ sự chân thật của mình với em thôi. Em đang tự hỏi tiền bối vui đến mức nào đấy ạ.”

“Im đi! Im đi! Thôi nào, đừng có lãng phí thời gian nữa!!”

Tiền bối Kazuha nắm chặt tay Kazuki, kéo cậu đi vào khuôn viên Phân khu Kiếm Thuật.

Phân khu Kiếm Thuật từng bị tàn phá trong đợt tấn công của Hạt Nhân Tứ Cực, nhưng trong lúc Kazuki và những người khác đang chiến đấu ở Tây Nhật Bản thì việc tái thiết đã hoàn tất. Không chỉ được xây dựng lại như cũ, cơ sở vật chất còn được mở rộng. Trước đây, các trang thiết bị của Phân khu Kiếm Thuật thua kém nhiều mặt so với Phân khu Ma Thuật, nhưng giờ đây sự chênh lệch đã bắt đầu được san bằng. Ý kiến của Kazuki và Hiệu trưởng Amasaki tương đồng với nhau, và họ đang dần dần đưa Phân khu Kiếm Thuật và Phân khu Ma Thuật đến gần hơn với sự bình đẳng.

Vượt qua cây cầu bắc qua ao sen nở rộ, hai người cùng bước đi trên con đường đá xen kẽ những đồi nhân tạo uốn lượn trong vườn. Trái ngược với khu vườn kiểu Tây được chia ô ngăn nắp của Phân khu Ma Thuật, khu vườn Nhật Bản của Phân khu Kiếm Thuật tái hiện thiên nhiên một cách ngẫu hứng nhưng đầy mê hoặc. Dù đi ở đâu, cả hai khu vườn đều mang một bầu không khí thật dễ chịu.

“Nếu tiền bối muốn, chúng ta có thể khoác tay nhau như hồi ở Ise, sẽ tự nhiên hơn đấy ạ.”

Cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay của tiền bối Kazuha, Kazuki nói với giọng nhẹ nhàng.

“Đồ ngốc! Nếu làm cái trò đó trong trường, người ta sẽ nghĩ chúng ta là cặp đôi ngu ngốc và rồi sẽ có tin đồn lạ lùng đấy!”

“Nhưng em nghĩ chỉ cần nắm tay và đi cùng nhau thôi cũng đủ tạo ra tin đồn lạ lùng rồi mà.”

Sau khi Kazuki chỉ ra điều đó, tiền bối Kazuha khẽ “Ưm~” nhưng cô không hề buông tay cậu ra.

Và quả thật, khi họ đi bộ, những học sinh Phân khu Kiếm Thuật thỉnh thoảng đi ngang qua đều đổ dồn ánh mắt nhìn họ và thì thầm to nhỏ.

“À, đó là Tổng hội trưởng và Tsukahara-san.”

“Có tin đồn là họ có mối quan hệ tốt nhưng, có vẻ đúng là vậy thật.”

“Tsukahara-san, dạo này cô ấy tươi tắn hẳn lên nhỉ.”

“Cứ như thể cô ấy dễ nói chuyện hơn vậy.”

“Đúng là một người đàn ông có thể thay đổi một người phụ nữ mà~”

Cơ thể tiền bối Kazuha khẽ run lên, cô lập tức buông tay Kazuki ra. Nhưng Kazuki, như thể muốn nói rằng mình chẳng bận tâm người khác nói gì, đã một tay ôm chặt lấy eo tiền bối Kazuha. Hai người đang tách rời bỗng chốc dính chặt vào nhau ở phần hông. Từ phía các học sinh xung quanh, lấy các bạn nữ làm trung tâm, vang lên những tiếng “Kyaa~” “Thích quá, thích quá~!”

“Ka… Kazuki! Trời đất! Lại đây một chút!”

Dù tiền bối Kazuha không hề cố gắng hất tay Kazuki ra, cô vẫn kéo cậu vào bụi cây phía sau tòa nhà học để tránh xa ánh mắt của mọi người. Đó là một góc tối, nơi ánh mắt người và cả ánh nắng mặt trời đều bị lá cây che khuất.

“…Việc mọi người xung quanh chấp nhận chuyện em thân thiết với rất nhiều cô gái, em nghĩ đó là vì không có gì lộ liễu trong mối quan hệ của em với các cô gái cả.”

Tiền bối Kazuha hạ giọng, nhẹ nhàng cảnh báo anh.

Dù cách diễn đạt có phần vòng vo, Kazuki vẫn tự khắc hiểu ra.

Sức mạnh ma thuật có thể bóp méo hiện thực bởi những suy nghĩ mạnh mẽ. Đã có trường hợp sức mạnh ấy vô thức được kích hoạt.

Chính vì thế, các biện pháp tránh thai cho nam và nữ trở nên không đáng tin cậy. Một tình cảm mạnh mẽ, khát khao đối phương có thể khiến mọi phương pháp tránh thai trở nên hoàn toàn vô hiệu. Kết quả là, mối quan hệ nam nữ trong thời đại này trở thành một điều cần thận trọng hơn nhiều.

Con gái trân trọng sự trinh tiết của mình, và việc họ giữ gìn sự trong trắng cho đến khi kết hôn không phải là hiếm.

Tiền bối Kaguya khi bị Asmodeus kích thích, hay tiền bối Hikaru với nhận thức về bản thân là con gái còn mơ hồ, đều khá nguy hiểm trong nhận thức về vấn đề này, nhưng… Tuy nhiên, chính vì điều đó, ngay cả khi có một chàng trai thân thiết với nhiều cô gái, những người xung quanh cũng không thực sự bận tâm. Đó chính là điều tiền bối Kazuha muốn nói.

“Nhưng nếu, chỉ là nếu… nếu có một học sinh nào đó xung quanh cậu mang thai rồi bỏ học hay tạm nghỉ học, cậu sẽ mất đi sự tín nhiệm của một Hội trưởng Hội Học sinh, không, của một Kỵ sĩ. Thế nên… cậu có thể tán tỉnh những cô gái khác, nhưng tuyệt đối không được vượt qua giới hạn đó, cậu hiểu chứ?”

Với tiền bối Kazuha, người đã chỉ trích tình trạng "hậu cung" của Kazuki ngay từ lần đầu gặp mặt, lời cảnh báo đó chắc chắn là một sự nhượng bộ từ phía cô. Đồng thời, đó cũng là một lời nhắc nhở hợp lý của một người trưởng thành.

Kazuki nhẹ nhàng ôm tiền bối Kazuha sát hơn, sau đó khẽ gạt mái tóc cô sang một bên và hôn lên trán cô.

“…Tim em chỉ cần làm vậy là đủ mãn nguyện rồi, tiền bối ạ.”

Tiền bối Kazuha kiễng chân, đáp lại bằng một nụ hôn lên má Kazuki.

“…Cậu thực sự mãn nguyện chỉ với ngần ấy sao?”

Sau khi rời môi, tiền bối Kazuha thì thầm vào tai Kazuki.

Mặc dù chính cô là người đưa ra lời cảnh báo, nhưng đó lại là một lời thì thầm ngọt ngào từ chính bản thân cô, cố gắng quyến rũ anh.

Vẻ mặt của tiền bối cũng ngả sang một màu ngọt ngào.

Kazuki ôm chặt tiền bối Kazuha hơn nữa, và trao cô một nụ hôn môi sâu lắng. Tiền bối Kazuha cũng ôm chặt lấy Kazuki, dán chặt cơ thể mềm mại của mình vào anh như muốn hòa làm một.

Dù là ngực hay hông, cả hai đều áp sát vào nhau. Một nụ hôn và vòng ôm mạnh mẽ, như thể muốn dung hòa toàn bộ cơ thể họ.

Kazuki cảm thấy một cảm giác quen thuộc với hơi ấm đó — anh nhớ lại khoảng thời gian ở Cổng động Thiên Thạch, khi anh trần truồng ôm tiền bối Kazuha và hôn cô. Lúc đó anh đã hoàn toàn nghĩ rằng “Mình muốn mãi mãi như thế này”.

Lúc đó, họ không đi xa hơn thế, không phải vì lý trí họ kiên cường, mà chỉ đơn giản là vì cánh cửa đá mở ra và Amaterasu xuất hiện.

Khi ôm chặt lấy tiền bối, Kazuki cảm thấy rùng mình. Anh tuyệt đối không được động chạm đến những cô gái đáng yêu này. ‘Mình cần một lý trí thép’, Kazuki một lần nữa tự nhủ.

Kazuki nhẹ nhàng rời môi cô. Tiền bazuha đang say sưa, vẻ mặt ngất ngây vì nụ hôn.

Đáng yêu làm sao. Chắc chắn bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ nghĩ như vậy.

Cố gắng hết sức kiềm chế tình cảm yêu quý, Kazuki mở lời.

“Vậy thì, chúng ta tiếp tục chuyến tham quan Sư đoàn Kiếm nhé, xin tiền bối chiếu cố.”

Vẻ mặt tiền bối Kazuha trở lại với sắc thái của thực tại.

“…Phải rồi. Tôi hiểu, đi thôi.”

Tiền bối Kazuha dùng cả hai tay vỗ vào mặt mình *CHAN!* thật mạnh. Làm như vậy, cô lấy lại vẻ nghiêm nghị, rồi nắm tay Kazuki và dẫn anh ra khỏi phía sau tòa nhà trường học.

Cuộc tham quan lại tiếp tục, trong khi các học viên xung quanh vẫn không ngừng bàn tán xì xào về họ.

“Tòa nhà kia là ký túc xá nữ sinh nơi chúng tôi đã từng ở đó.”

Tiền bối Kazuha vừa nói vừa chỉ tay về phía một tòa kiến trúc trông giống như một tòa lâu đài kiểu Nhật với mái ngói xếp tầng. Khi Kazuki đến đây trước kia, không có tòa nhà cao tầng nào như thế này, đáng lẽ trước đây nó chỉ là một tòa nhà theo kiểu nhà liền kề mà thôi.

“Giờ đã được xây dựng lại tráng lệ như một tòa lâu đài. Tất cả mọi người ở Kiếm Phái đều rất biết ơn lập trường bình đẳng của cậu với Ma Pháp Phái. Các phòng ốc cũng trở nên vô cùng rộng rãi.”

Tiền bối Kazuha dang rộng hai tay, làm động tác ra hiệu, truyền tải niềm vui của mình đến Kazuki.

Như thường lệ, các học viên Kiếm Phái xung quanh đang nhìn họ với ánh mắt trêu chọc và rộ lên những tiếng thì thầm đầy vui vẻ.

―Tuy nhiên, trong số đó cũng xen lẫn những ánh mắt có thể nói là tràn đầy thiện chí.

Cậu cũng có thể cảm nhận được một vài ánh mắt chứa đựng sự gai góc nhẹ.

“Chuyện gì thế nhỉ,” Kazuki nghiêng đầu thắc mắc. Có lẽ mọi chuyện không đơn giản như lời Tiền bối Kazuha nói, rằng tất cả học viên của Kiếm Phái đều ủng hộ Kazuki.

“Và lối này là nơi có võ đường…”

Tiền bối Kazuha không hề tỏ ra nhận thấy những ánh mắt đó mà vẫn tươi cười hướng dẫn Kazuki tham quan bên trong học viện, như thể đang khoe bộ sưu tập của riêng mình vậy.

Những ngày tháng bình thường cứ thế trôi đi.

Sau những ngày ở Học viện Kỵ sĩ, cuối cùng cuối tuần cũng đến.

“Otouto-kun, vậy là em thật sự nhớ lời hứa đi hẹn hò với chị rồi!!”

Khi Chủ nhật đến và Kazuki mời Tiền bối Kaguya đi hẹn hò, tiền bối nở nụ cười rạng rỡ, vẻ mặt tươi tắn đầy vui sướng. Đúng vậy, trước đó Kazuki đã hứa sẽ đi hẹn hò với Tiền bối Kaguya.

Tiền bối Kaguya xuất hiện tại điểm hẹn trước nhà ga trong chiếc váy liền thân màu trắng không tay, vô cùng hợp với tiết trời đầu hè.

Kazuki ôm eo tiền bối. Lớp vải của chiếc váy mùa hè vốn mỏng manh, vòng eo mềm mại của Tiền bối Kaguya truyền thẳng vào lòng bàn tay cậu. “Fufufu-” Tiền bối Kaguya vui vẻ tựa người vào cậu, và cả hai cùng khởi hành cho buổi hẹn hò, nép sát vào nhau.

Cả hai cùng đi trên chuyến tàu điện ma thuật.

Điểm đến của họ là một nông trại ở vùng nông thôn hẻo lánh, cách xa khu vực thủ đô.

Nó được đặt tên là <Nông trại Tương tác Động vật>.

Đây là một cơ sở không nhằm mục đích chăn nuôi gia súc mà là để phục vụ du lịch.

Kazuki đã phải vất vả lắm mới chọn được địa điểm hẹn hò.

Thất bại tuyệt đối không thể chấp nhận được. Một thời gian khá dài đã trôi qua kể từ lời hứa hẹn hò của cậu, và trong thời gian đó, Tiền bối Kaguya đã hoàn toàn hiểu lầm lời nói và hành vi của Kazuki là [nghiên cứu về sự lãng mạn để chuẩn bị cho buổi hẹn hò với cô]. Kazuki đã phải chịu một áp lực bất thường.

Thế là Kazuki đã cố gắng nhờ cậy Tiền bối Hikaru. Với tư cách là một [người bạn thân] đã đồng hành cùng Tiền bối Kaguya còn lâu hơn cả Kazuki, chắc chắn cô ấy sẽ có thể cho cậu những lời khuyên tuyệt vời.

“Những thứ Kaguya thích á? Ừm--, cô ấy bất ngờ là thích động vật đấy. Cô ấy yêu động vật một cách kỳ lạ.”

Tiền bối Hikaru trả lời như vậy.

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn tiền bối rất nhiều! Nhưng tôi không nghĩ là có gì bất ngờ cả.”

“Eh, không bất ngờ sao? Này, Kaguya là kiểu người 'S' nên tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ hành hạ động vật chứ! Nhưng cô ấy lại toàn tâm toàn ý yêu thương chúng! Bất ngờ mà, đúng không!?”

“Em thấy Kaguya-senpai đâu có đến nỗi ‘S’ lắm đâu ạ…. Để Hikaru-senpai lại có thể gặp phải xu hướng ‘S’ của Kaguya-senpai, liệu có phải Hikaru-senpai mới là người có chút ‘M’ không ạ?[16]”

“Tôi đâu phải ‘M’ chứ!?”

―Đại loại là cuộc trò chuyện như thế. Và Kazuki đã quyết định lộ trình hẹn hò này sau một cuộc điều tra kỹ lưỡng như vậy. Để rồi khi cuối cùng họ đặt chân đến nơi…

“Ôi―ii―dá―ng―iu―u-!!”

…Kaguya-senpai đã phản ứng đúng y như cậu ta dự đoán.

Kaguya-senpai lao vút về phía [Khu Vui Chơi Tiếp Xúc Động Vật ~Vương Quốc Thỏ~] với một cú phóng mạnh mẽ.

“UOOOOOOOOOO-!” Với âm thanh kỳ lạ ấy, “Nyaa―! Goronyaa―!!” với tiếng rù rù như mèo, Kaguya-senpai ôm một chú thỏ bông xù vào lòng, vuốt ve tới lui liên tục.

Cô ấy phấn khích quá mức, cứ thế biến thành một người kỳ lạ hết sức mình.

“Senpai ơi, tiếng thỏ kêu không phải là [nyaa―] mà giống [puu] hơn ạ.”

“Puu? Đấy là tiếng khóc của Koyuki-chan mà đúng không?”

“Cái khẩu hiệu nổi tiếng ấy là của thỏ đó ạ. Dù nói khẩu hiệu nổi tiếng thì nghe hơi sai sai.”

Kazuki cũng nhấc một chú thỏ con nhỏ xíu lên và bắt đầu vuốt ve nó mềm mại.

Những chú thỏ quay sang nhìn hai người và [puu] – phát ra tiếng kêu rù rù như thế.

“Chúng kêu kìa! Hơn nữa chúng còn chẳng chạy trốn con người chút nào. Ưfufu, đáng yêu quá, thật sự rất đáng yêu♪”

“Khâu thuần hóa động vật ở trang trại này quả là rất tốt phải không ạ?”

Trong khi hai người đang vui đùa với lũ thỏ, một bác trông nom đội mũ và mặc bộ đồ liền thân đi đến gần, đáp lời Kazuki.

“Không hiểu sao với sự xuất hiện của phép thuật trên thế giới này, có cảm giác như động vật trở nên thân thiện hơn với con người vậy.”

Kazuki và Kaguya-senpai đồng thanh “Eeh!?” kinh ngạc khi nghe những lời bất ngờ đó. “Mặc dù chẳng có cơ sở khoa học nào cả” – Sau lời mở đầu đó, bác ấy tiếp tục câu chuyện với vẻ mặt đầy ngạc nhiên của chính mình.

“Tôi nghĩ rằng thật là ngạo mạn khi cho rằng, khi một hiện tượng lạ xảy ra trên thế giới, chỉ có con người bị ảnh hưởng mà động vật thì không hề hấn gì. Người ta nói rằng tất cả con người đều kết nối thông qua Astrum sâu thẳm trong trái tim hay gì đó, nhưng nếu vậy thì động vật cũng phải được kết nối thông qua Astrum chứ. Và Ma thú thì sinh ra từ Astrum, nhưng liệu có khi nào đó là sự tập hợp những khía cạnh đáng ghét từ tiềm thức của động vật mà hình thành Ma thú không. Dù đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của tôi thôi.”

Ma thú được gọi là [kẻ thù tuyệt đối của loài người]. Đồng thời, Kazuki nhớ lại rằng rất nhiều Diva trong Thần thoại Nhật Bản là những thực thể tượng trưng cho [sự tôn thờ và nỗi sợ hãi thiên nhiên].

Cậu cảm thấy giả thuyết mà bác ấy đưa ra có sức thuyết phục đáng kể về khả năng xảy ra của nó.

“Tiếp theo còn có Thần giao cách cảm nữa. Dù có thể yếu ớt nhưng liệu điều đó có thể tồn tại giữa người và động vật không nhỉ. Nói đơn giản, động vật cũng là một thành viên của thế giới này.”

“Cháu nghĩ cháu hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ đó ạ-!”

Giọng Kaguya-senpai đầy phấn khích, biểu lộ sự hài lòng với suy nghĩ ấy.

Được bác trông nom hướng dẫn, Kazuki và Kaguya-senpai di chuyển đến hàng rào của các loài động vật khác. Những chú thỏ tiễn họ cho đến tận giới hạn hàng rào cho phép vì tiếc nuối khi phải chia tay hai người, khiến Kazuki và Kaguya-senpai càng thêm mềm lòng.

“Con lạc đà không bướu này nổi tiếng từ lâu rồi đấy”, hay “Rắn cũng thân thiện với người lắm đấy cô biết không?”, người quản lý nhiệt tình giới thiệu cho họ đủ loại thú vật. Tiền bối Kaguya áp má vào gương mặt lạ lẫm của con lạc đà không bướu, rồi lại quấn một con rắn quanh cổ như thể chiếc khăn choàng, vẻ mặt trông vô cùng thích thú.

Cho đến lúc này, kế hoạch coi như thành công. Nhưng kế hoạch hôm nay đâu chỉ dừng lại ở đây.

Chỉ chừng ấy thì chưa thể gọi là lãng mạn được.

“Tiền bối, em còn đặt trước một khóa học cưỡi ngựa chỉ dành cho hai chúng ta nữa, đi thôi ạ.”

“Cưỡi ngựa ư!? Chúng ta có thể cưỡi ngựa ư!? Hơn nữa còn cưỡi chung sao!?”

Kazuki nắm tay cô, dẫn đến khu chuồng ngựa bên trong nông trại.

Đó là một con ngựa. Khi Kazuki và Tiền bối Kaguya đến gần, con ngựa trong chuồng hí một tiếng rồi thò cái mặt to bất ngờ của nó ra ngoài. “Dohyaa~” Tiền bối Kaguya phát ra một tiếng kêu kỳ lạ.

Một nữ quản lý đưa cho Kazuki và Tiền bối Kaguya đôi ủng.

“Mời hai vị thay giày. Hai vị chọn gói không mũ bảo hiểm phải không ạ?”

Kazuki gật đầu xác nhận với người quản lý.

Các pháp sư thức tỉnh trong thời đại này có thể bảo vệ cơ thể bằng ma lực phòng thủ.

Nhờ đó mà mọi loại bảo hiểm hay bảo hành đều không cần thiết, đổi lại, các dịch vụ giải trí với giá cả phải chăng đã phát triển mạnh mẽ. Dịch vụ này chỉ giới hạn cho những người trong độ tuổi từ cuối mười mấy đến hai mươi, khi họ có ma lực dồi dào.

Kazuki với túi tiền eo hẹp tất nhiên đã chọn hình thức đặt trước như thế này.

“Con ngựa này từng giành được khoảng ba trăm triệu tiền thưởng khi còn đua ngựa đấy ạ.”

“Ba, ba trăm triệu ư!?”

Vừa nói đầy tự hào như thể đó là thành tích của chính mình, cô quản lý vừa dẫn con ngựa mà Kazuki và Tiền bối Kaguya sắp cưỡi đến. Tiền bối Kaguya vừa đuổi theo đuôi ngựa vừa lên tiếng tò mò.

“Em chưa bao giờ tưởng tượng việc cưỡi ngựa trong một buổi hẹn hò đấy!”

“Trước đây, chúng ta từng chiến đấu với kẻ địch đến từ Trung Quốc khi đang cưỡi ngựa, nên em đã nghĩ muốn thử cưỡi ngựa một chút xem sao.”

“Ra vậy, theo ý đó thì cũng rất thú vị. Như kiểu ‘biết người biết ta trăm trận trăm thắng’ ấy nhỉ?”

Trong giây lát, vẻ mặt Tiền bối Kaguya trở nên nghiêm túc.

Nhưng biểu cảm đó lập tức tan biến khi họ đến chỗ chuẩn bị cưỡi ngựa.

Đầu tiên, cô đặt chân vào bàn đạp bên trái con ngựa rồi leo lên lưng nó. Thế rồi vẻ mặt Tiền bối Kaguya chuyển sang hoảng loạn, kêu “Wawawaa, cao quá đi!”. Dù cô vẫn ổn ngay cả khi ngã xuống nhờ ma lực của mình, nhưng con người vẫn có nỗi sợ hãi bản năng với độ cao.

Kazuki tiếp theo sau, leo lên ngồi phía sau Tiền bối Kaguya. Sau đó, cậu vòng tay ôm lấy Tiền bối Kaguya từ phía trước để nắm lấy dây cương, khiến Tiền bối Kaguya phấn khích thốt lên: “Th-thế này đúng là lãng mạn quá đi mất!!”

“Đừng khom lưng mà hãy ưỡn ngực lên, sau đó dồn trọng lượng vào xương ngồi trên yên ngựa nhé.”

Theo hướng dẫn của chị quản lý, thay vì ngồi hẳn vào yên, họ cần dồn trọng lượng một chút về phía trước và giữ phần thân trên thẳng đứng so với lưng ngựa.

“Tư thế này, cứ thấy hơi kỳ cục thế nào ấy nhỉ.”

Tiền bối Kaguya khẽ thì thầm. Cảm giác kỳ cục ư…?

Từ đó, chị quản lý lại tiếp tục dạy họ cách sử dụng dây cương.

"Ngựa tự biết đường đi, cứ để mặc chúng cũng chẳng sao đâu. Dây cương coi như chỉ để tạo thêm phần thi vị cho chuyến đi thôi ạ."

Cô ấy kết thúc phần giải thích gọn lỏn, rồi chị quản lý lên một con ngựa khác.

Ngựa của chị quản lý đi trước, ngựa của Kazuki và Kaguya-senpai cũng ngoan ngoãn nối bước theo sau.

Có vẻ những chú ngựa này đã được huấn luyện chuyên dùng để cưỡi nên chúng khá bình tĩnh. Tuy có chút xóc nảy nhưng bước đi của ngựa không hề chao đảo. Quả nhiên, không có cảm giác cần phải điều khiển gì dù có người ngồi trên lưng.

"Nếu ngựa dừng lại ăn cỏ ven đường, xin hãy dùng dây cương kéo cổ nó rời khỏi đám cỏ rồi dùng chân đá mạnh hết sức ạ."

"Phải đá nó sao? Tội nghiệp quá." Kaguya-senpai chau mày.

"Nếu không đá mạnh hết sức, nó sẽ không nhận được tín hiệu đâu ạ."

"...Nhìn từ góc độ của ngựa thì quả là đáng thương và đau đớn thật, nhỉ?"

Kazuki có thể hiểu được cảm giác đó, rồi chị quản lý cũng cười "Đúng rồi, đúng rồi, phải thế chứ!" và phóng ngựa đi xa hơn một chút. Ngựa của Kazuki và Kaguya-senpai cũng tự động đi theo. Thời gian trôi đi thật tao nhã.

Địa điểm cưỡi ngựa mà Kazuki đã đặt không phải chỉ là một đường vòng đơn giản.

Nó bao quanh những ngọn đồi nhấp nhô cạnh trang trại, một tuyến đường xuyên rừng nằm giữa thiên nhiên.

"Khi lên dốc, hãy nghiêng người về phía trước, khi xuống dốc, hãy ngả người về phía sau. Nhớ giữ thăng bằng nhé!" Chị quản lý dặn dò. Kazuki và Kaguya làm theo hướng dẫn. Mỗi lần như vậy, thân thể Kazuki và Kaguya-senpai lại chạm vào nhau.

Dọc theo con đường tự nhiên với đầy cành cây gãy rải rác, chú ngựa vẫn tiếp tục bước đi không hề bận tâm, giẫm lên chúng bằng móng guốc của mình. Chú ngựa tiến vào con đường rừng cây xanh rậm rạp.

"Ối chà, lãng mạn quá! Không khí thật tuyệt!"

Kaguya-senpai phấn khích khi ngắm nhìn phong cảnh từ lưng ngựa.

Chị quản lý dẫn đầu, có lẽ cũng để ý đến thân phận "đôi tình nhân" của họ nên giữ im lặng. Cô ấy thậm chí còn không quay đầu lại nhìn.

Đột nhiên, Kaguya-senpai khẽ kêu "Ưm..." một tiếng đầy bối rối.

"Ka-Kazuki-kun... Cái sự rung động theo chiều thẳng đứng này, cái đó, nó cứ dần dần, có chút... giống như đang leo cột..."

"Leo cột? Senpai đang nói cái gì vậy? Mà sao lại gọi tôi là Kazuki-kun..."

Khi senpai gọi cậu bằng tên đó... Những lúc senpai vẫn còn giữ được lý trí, cô ấy sẽ gọi cậu là [Otouto-kun] để giữ vững phẩm giá của một tiền bối.

Senpai quay đầu lại, liếc nhìn Kazuki một chút.

Đôi con ngươi đó — đã chuyển sang màu tím như khi ma lực của Asmodeus trỗi dậy.

"...Senpai, chị lại hưng phấn ở cái nơi thế này sao!?"

Kazuki thì thầm khẽ khàng.

"Ưm, không, cái này... tôi cũng không có ý định như vậy... Thế nhưng một phần ma lực của Asmodeus mà tôi đã dùng rất nhiều hôm trước vẫn còn sót lại... Và rồi khi Kazuki-kun ôm tôi, cái rung động theo chiều dọc này, nó... ở dưới mông và lưng tôi..."

Kaguya-senpai vặn vẹo cơ thể không yên.

Không ổn rồi, nếu đã thành ra thế này thì không thể ngăn cản senpai được nữa.

"Kazuki-kun, làm ơn..." Kaguya-senpai cất lên giọng nài nỉ.

Kazuki đưa mắt nhìn chị quản lý đang dẫn đường. Chừng nào không xảy ra tai nạn lớn, có vẻ như cô ấy sẽ không chú ý đến phía này.

Nhưng nếu tuyến đường cưỡi ngựa này kết thúc thì sao...!?

Khi chị quản lý không để ý, cậu phải làm tan biến cái tâm trạng của Kaguya-senpai ngay lập tức!

Thông thường, anh sẽ cảm thấy thỏa mãn sau khi ôm chặt Kaguya và vuốt ve lưng cô một hồi lâu. Nhưng lần này, anh chẳng có thời gian để làm điều đó…

“Anh hiểu rồi, Kaguya. Anh sẽ giao dây cương lại cho em.”

Kazuki thì thầm bên tai Kaguya khi trao lại dây cương cho cô.

Với tư thế này, Kaguya sẽ chẳng làm được gì. Kazuki cần phải chủ động khơi gợi những khoái cảm cho cô.

Kazuki ôm chặt Kaguya từ phía sau. Sau đó, anh nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô qua lớp vải mềm mại của chiếc váy liền thân. Độ nhạy cảm của cô lúc này đã tăng lên gấp mấy lần, cô có thể đạt được khoái cảm lớn chỉ bằng cách được vuốt ve nhẹ nhàng ở lưng và bụng. Tuy nhiên,

“…Kazuki-kun…” Kaguya cất tiếng nói đầy vẻ không hài lòng.

…Để đáp lại lời cầu xin của cô trong khoảng thời gian eo hẹp này, anh cần phải táo bạo hơn so với bình thường.

Kazuki đưa ra một quyết định táo bạo, anh vươn tay về phía ngực Kaguya – vòng một của cô.

Anh nhẹ nhàng nâng khối cong đồ sộ ấy bằng cả hai tay, cảm giác nặng trĩu và đầy đặn đến lạ. Phản hồi anh cảm nhận được từ lòng bàn tay thật nặng nề. Cùng lúc đó, anh vùi ngón tay vào lớp vải và cảm thấy một thứ gì đó mềm mại đằng sau lớp vải mỏng manh.

Không chút do dự, Kazuki khéo léo xoa nắn những nơi mềm mại đó. Cảm giác từ đầu ngón tay anh là một sự mềm mại đến kinh ngạc.

“Nn! Ahnn!”

Kaguya bật ra những hơi thở đầy kích thích. Một hơi thở như cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ khoái lạc lớn sắp sửa bật ra.

Khi Kazuki vẫn đang đùa nghịch với những chỗ mềm mại đó, anh càng lúc càng dồn dập hơn. Phản ứng của Kaguya đã vượt qua ranh giới của sự buồn nhồn. Vượt qua giới hạn đó, có thể thấy rõ rằng Kaguya-senpai đang cảm thấy vô cùng sung sướng.

Trong tâm trí Kazuki cũng nóng bừng lên, anh không thể dừng lại được nữa.

Ngựa vẫn tiếp tục bước đi đều đặn “pokupokupoku” về phía trước. Theo nhịp điệu đó, Kazuki tiếp tục xoa nắn. Hơi thở của Kaguya-senpai nhanh chóng trở nên hỗn loạn, cô vặn vẹo cơ thể trên yên ngựa, đôi khi những tiếng rên ngọt ngào như “Nnnh!” hay “Yaahn!” lọt ra từ đôi môi cô.

“Haah haah… Kazuki-kun, làm ơn… nữa đi…”

Kaguya buông tay phải khỏi dây cương, rồi cô cởi dây vai của chiếc váy liền thân. Kazuki theo bản năng rụt tay khỏi ngực cô. Ngay lập tức, phần thân trên của chiếc váy liền thân tuột xuống khỏi người Kaguya một cách dễ dàng.

Chiếc váy Kaguya đang mặc là loại có lót đệm bên trong để nâng đỡ ngực.

Nói tóm lại, Kaguya đang không mặc áo ngực phía trong. Kazuki trợn tròn mắt kinh ngạc trước hành động táo bạo của Kaguya.

Trong một đòn tấn công bất ngờ, bầu ngực trần của Kaguya rung rinh như thạch. Không, đó không phải là từ đúng, chúng là những cặp ĐÔI GÒ BỒNG ĐẢO.

Kazuki theo phản xạ nuốt nước bọt, khi anh hiểu rõ ý nghĩa của lời “làm ơn” táo bạo của Kaguya.

Kazuki một lần nữa kiểm tra phản ứng của chị quản lý Onee-san phía trước. Chị ấy hoàn toàn không hề hay biết bất cứ điều gì họ đang làm phía sau. Tuy nhiên, họ đã đi được hơn nửa quãng đường, giới hạn thời gian đang đến gần. Chắc chắn không thể để chị ấy nhìn thấy cảnh tượng này.

Magika_No_Kenshi_To_Shoukan_Maou_Vol.07_111.jpg

Nhìn chằm chằm vào phần thân trên trần truồng của một cô gái một cách trơ trẽn như vậy là lần đầu tiên của Kazuki.

Hơn nữa, khi nói đến bộ ngực đồ sộ của Kaguya…!

Những khối cầu lớn đó sắp được chính tay anh siết chặt.

Một cảm giác lo lắng mà anh chưa từng trải qua trong bất kỳ trận chiến nào trước đây đã khiến đầu óc Kazuki trở nên điên loạn.

Kazuki hạ quyết tâm. Anh vươn tay về phía những khối căng đầy đặn ấy.

Đôi gò bồng đảo nảy nở vẫn giữ nguyên dáng vẻ quyến rũ, không hề xệ đi vì kích thước của nó. Anh nhẹ nhàng nâng niu chúng lên. Sự mềm mại ấy hoàn toàn khác biệt so với khi anh chạm vào chúng qua lớp áo; những ngón tay anh lún sâu vào da thịt mềm mại, tựa hồ không xương. Đôi gò bồng đảo mang một sức nặng đáng kinh ngạc. Khác hẳn với cảm giác khi chạm vào qua lớp vải, toàn bộ sức nặng ấy giờ đây dồn cả vào lòng bàn tay Kazuki. Và chúng thật ấm áp. Làn da trần của Kaguya mịn màng hơn nhiều so với khi anh cảm nhận qua quần áo.

Khối mềm mại, mỡ màng ấy chưa kịp ổn định trong lòng bàn tay Kazuki thì anh đã bắt đầu nhẹ nhàng xoa nắn. Đây là lần đầu tiên Kazuki chạm trực tiếp vào đôi gò bồng đảo. Kaguya lộ rõ vẻ mặt hạnh phúc đến ngây ngất.

Đôi gò bồng đảo của cô không chỉ mềm mại mà cả những nụ hoa hồng hào, nhỏ nhắn nơi đầu ngực cũng sưng phồng lên, dần dần trở nên cứng lại. Đó là phản ứng từ cơ thể Kaguya, thứ đã học được cách cảm nhận khoái lạc.

Tay Kazuki từ từ tiến đến những nụ hoa ấy. Khi Kaguya nhận ra điều anh đang làm, ánh mắt cô tràn ngập sự mong đợi. Kazuki kích thích những đầu nhũ ấy như thể anh đang hái một bông hoa bằng đôi tay mình.

“Chỗ… chỗ này…! Chỗ đó, thêm chút nữa… ♥”

Anh nhẹ nhàng xoay tròn những đầu nhũ bằng vân tay mình. Toàn thân Kaguya, vốn đã trở nên cực kỳ nhạy cảm dưới ảnh hưởng của Asmodeus, “Ưmmm ♥” uốn cong lưng ra sau rồi run rẩy ‘bikubiku’ dữ dội.

“…mm! Đừng… mm!!” Kaguya phát ra những âm thanh không rõ nghĩa từ miệng. Với cảm giác như một cơn sóng thần khổng lồ ập tới, Kaguya quên cả bản thân mà bắt đầu phản ứng mãnh liệt. Kazuki lo lắng kiểm tra lưng của chị Onee-san phụ trách một lần nữa. Vẫn ổn. Anh quay ánh mắt trở lại Kaguya.

Rồi bất chợt, anh cảm thấy ghen tị với chiếc yên ngựa đang truyền những rung động xuống vùng hạ thân của Kaguya. Không chỉ đôi tay Kazuki mang lại khoái cảm cho Kaguya, mà còn là sự rung động từ chiếc yên này.

Kazuki rời tay phải khỏi gò bồng đảo của Kaguya và đưa xuống đùi phải cô. Anh bất ngờ kích thích mặt trong đùi. Trong khi Kaguya run rẩy vì khoái lạc, cô quay lại nhìn Kazuki bằng đôi mắt tràn đầy mong đợi hơn nữa. Kaguya khao khát khoái cảm lớn hơn nữa.

Kazuki từ từ đưa tay sâu hơn vào mặt trong đùi Kaguya, bàn tay anh lướt vào khoảng không giữa tiền bối Kaguya và chiếc yên ngựa. Có phải cô ấy đang đổ mồ hôi không? Có một cảm giác ẩm ướt.

Kaguya vội vã đưa tay bịt miệng “Nnnnnn—!!” và phát ra một tiếng hét nghèn nghẹt. Và rồi toàn thân cô chấn động, như thể mọi thứ cô đã kìm nén bấy lâu nay đang bùng nổ. ‘Bikunbikun’, cơ thể Kaguya run rẩy liên hồi trong vòng tay Kazuki.

Phản ứng này không chỉ xảy ra một lần là đủ. Anh phải tiếp tục thêm một chút nữa để Kaguya có thể hạ nhiệt khỏi trạng thái hiện tại, Kazuki hiểu điều đó từ kinh nghiệm của mình. Vì thời gian không còn nhiều, anh phải kích thích cô mãnh liệt hơn nữa. Đó là lý do anh tiếp tục kích thích những vùng nhạy cảm ấy như thể đang đào sâu hơn.

“……! ……!!” Kaguya co giật dữ dội hai lần, ba lần. Cảm giác được khuếch đại lên nhiều lần, khoái cảm của Kaguya sâu không đáy. Nó cứ thế dâng cao không ngừng nghỉ.

Cô ướt đẫm mồ hôi trong vòng tay Kazuki, mùi hương con gái nồng nàn lan tỏa trong không khí. Kazuki cũng bị cuốn vào cơn mê, tiếp tục kích thích Kaguya. Bản năng của một người đàn ông trong anh trỗi dậy, thôi thúc anh khiến cô trải nghiệm sự sung sướng của một người con gái.

Cô run rẩy thêm nhiều lần nữa, cuối cùng cơ thể tiền bối Kaguya rã rời, đổ sụp xuống. Dây cương tuột khỏi tay cô. Kazuki hoảng hốt nhặt nó lên.

Khi Kazuki khẽ liếc nhìn, ánh mắt Kaguya dần dần trở lại bình thường.

Một sợi nước bọt mỏng manh đang chảy ra từ khóe môi lơ đễnh của Kaguya.

Đôi má cô cũng ửng đỏ. Hơi thở gấp gáp, đôi mắt đờ đẫn.

Kazuki cảm thấy một khao khát mãnh liệt trỗi dậy muốn tiếp tục “làm cô ấy loạn lên hơn nữa.” Tuy nhiên, cậu cố gắng kìm nén những ham muốn đó bằng cách nào đó và lau đi vệt nước bọt trên môi cô. Cậu đỡ lưng cô thẳng dậy và chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn.

“Kaguya, vừa rồi em đáng yêu kinh khủng luôn đấy.” Cậu thì thầm vừa vuốt ve đầu cô.

Kaguya vẫn dựa vào Kazuki, trông như vẫn còn đang mơ màng và nói: “Kazuki-kun… Em yêu anh, em yêu anh nhiều lắm.”

Bất chợt, ánh nắng trở nên chói chang. Đó là khoảnh khắc con ngựa đang tiến về phía trước rời khỏi ngọn đồi rợp cây để tiến vào khu trang trại rộng mở.

Chị quản lý Onee-san nói: “Vậy thì, chúng ta xuống ngựa thôi!” rồi quay đầu nhìn về phía này.

Kaguya-senpai “Hyah!!” một tiếng, vội vàng đứng thẳng người dậy.

Chị quản lý Onee-san hoàn toàn không hay biết gì cả.

Nhưng khi họ xuống ngựa, chỉ có con ngựa là nhìn họ với ánh mắt đầy ẩn ý.

{Hai người đang làm cái quái gì trên lưng ta vậy?} Ánh mắt đó dường như muốn nói như thế.

Khi Kaguya-senpai xuống ngựa, cô thản nhiên dùng Pyrokinesis để làm khô yên ngựa.

“Lại nữa rồi… Mình lại làm chuyện không thể chấp nhận được. Bị, bị làm cho loạn lên như thế…”

Kaguya-senpai, sau khi đã lấy lại tinh thần, héo rũ đi trông thấy. Làm một chuyện còn sốc hơn bình thường trong buổi hẹn hò lãng mạn mà cô hằng mong đợi.

“Cũng đành chịu thôi vì Asmodeus mà. Với lại, em hoàn toàn không ghét chuyện đó, nên Senpai đừng bận tâm quá.”

“Otouto-kun, em không ghét sao…?”

“Cái đó, thì…”

“Thật là xấu hổ mà!!”

Kaguya-senpai dùng hai tay ôm lấy đầu.

Kazuki nhìn quanh đầy bối rối, rồi ánh mắt cậu dừng lại ở một quầy hàng.

“Senpai, mình ăn kem mềm đi. Kem mềm ở trang trại này ngon tuyệt cú mèo luôn đấy!”

Kaguya-senpai “…Muốn ăn, có lẽ vậy” và ngẩng đầu lên.

Kazuki thở phào nhẹ nhõm và dẫn Senpai đến quầy hàng.

“Xin lỗi, cho cháu hai cái [kem mềm sữa tươi nguyên chất vắt ra][20] ạ!”

Kazuki tự nhiên đọc to tên món trong thực đơn một cách thẳng thắn mà không hề băn khoăn.

“Otouto-kun… cái tên món đó, sao mà nghe phức tạp thế nào ấy…”

Kaguya-senpai bị đòn cuối từ một nơi lạ lùng và càng thêm choáng váng.

Dù vậy, cả hai vẫn trải qua một khoảng thời gian thật vui vẻ.

Trước đó, khi Kazuki hỏi Kaguya-senpai về những điều lãng mạn, Kaguya-senpai đã đưa ra một ví dụ đẳng cấp như một nhà hàng trên tầng thượng khách sạn nơi họ có thể ngắm cảnh đêm.

Nhưng việc ngắm cảnh đêm không chỉ giới hạn ở tầng thượng khách sạn.

Ở đó, Kazuki đã đặt trước một chỗ ngồi ngay cạnh cửa sổ tại một nhà hàng trên đỉnh đồi gần trang trại. Kazuki đã tự mình tìm kiếm một nhà hàng có cảnh đêm đẹp với mức giá mà ngay cả cậu cũng có thể chi trả. Cả món ăn và cảnh đêm đều khiến Kaguya-senpai hài lòng và cậu đã kết thúc buổi hẹn gần như hoàn hảo.

—Và rồi họ quay trở lại Học viện Hiệp sĩ bằng tàu ma thuật ánh sáng.

Xuống khỏi tàu ma thuật ánh sáng, khi họ bước ra phố đêm từ nhà ga, Kazuki đi sát mép đường trong khi ôm chặt eo Kaguya-senpai. Kaguya-senpai cũng bước đi, dán chặt lấy Kazuki.

Với việc kết thúc trọn vẹn một ngày này, cả tuần này cũng sẽ khép lại.

Bất chợt, Kazuki nhớ tới hội nghị cấp cao. Lúc này, hội nghị giữa chính phủ Nhật Bản, đại diện của Yamato cùng với các sứ giả từ những Quốc gia Ma thuật Tiên tiến chắc hẳn đã kết thúc. Có lẽ đã có một vài kết luận được đưa ra từ đó.

Nội dung của những kết luận ấy vẫn còn là một bí mật đối với Kazuki và công chúng nói chung.

Ngay cả khi Kazuki đang dành trọn thời gian cho việc ôn thi và những buổi hẹn hò hằng ngày bình thường như thế này, trận chiến của họ vẫn đang tiếp diễn. Trận chiến ấy đã không còn là của riêng cậu nữa…

Một phần trong cậu cũng chấp nhận vị trí ấy một cách tự nhiên.

Với tư cách là học viên của Học viện Kỵ sĩ, điều đó thật sự tự nhiên và hiển nhiên…

“…Ngươi chính là Vua của đất nước này phải không?”

Đôi chân của Kazuki và Kaguya-senpai khựng lại trước giọng nói ấy.

Dưới ánh đèn đường, hai người đang đứng đợi giữa lối đi.

Một người là chàng trai trẻ với mái tóc vàng óng ả, khoác bộ vest xám sang trọng. Một tay anh ta chống gậy.

Người còn lại là một thiếu nữ mang vẻ đẹp thần thoại, đội chiếc mũ cao vành cùng chiếc áo choàng trắng tinh. Áo choàng của cô ta bay phấp phới trong gió đêm.

Làn da trắng ngần và đôi mắt xanh biếc. Cả hai đều là người ngoại quốc. Họ trông lạc lõng đến mức hiển nhiên không phải người Nhật.

“Xin thứ lỗi vì sự bất lịch sự đột ngột này. Tôi là Arthur.”

Chàng trai mặc vest tiến lên một bước, đặt tay lên ngực và tự giới thiệu.

Anh ta có vóc dáng thấp hơn Kazuki một chút. Với gương mặt đẹp như búp bê, mang vẻ ngọt ngào pha chút phi giới tính. Trông anh ta oai phong, xứng tầm với mái tóc cắt ngắn gọn gàng. Bộ vest kẻ ô Glen Check ôm lấy cơ thể anh ta, vẽ nên đường cong hoàn hảo như thể có một lõi thép bên trong.

Một chàng trai với hình thể rõ ràng minh chứng cho câu nói [không hề có một sơ hở nào].

Chàng trai tiếp tục nói những lời mà Kazuki chắc hẳn phải ngạc nhiên:

“<Vua của Bàn Tròn>, Arthur Basileus. Tôi là vị Vua trị vì vùng đất khởi nguồn của ma thuật, Britannia.”

Kazuki nín thở. Kaguya-senpai cũng rụt người rời khỏi tay Kazuki cùng với một cảm giác lo lắng.

“Đứa bé thế này mà là Vua ư?”

Người phụ nữ đội mũ trắng và áo choàng thì thầm với một tiếng thở dài.

“Giữa lúc diễn ra hội nghị liên quan đến tương lai của thế giới, người là Vua của đất nước này lại không thực hiện trách nhiệm cao cả của mình, thay vào đó lại lén lút tư tình với một cô gái.”

Nghe những lời của người phụ nữ áo choàng trắng, chàng trai tự xưng là Arthur xen vào phản đối.

“Tôi không thể chấp nhận được quan niệm đó. Anh ấy rõ ràng đang hộ tống một quý cô. Đó cũng là một trách nhiệm cao cả. Không phải là điều đáng để chỉ trích.”

“Việc quan niệm của chúng ta không thể chấp nhận nhau cũng là lẽ thường tình. Chúng ta đang nhìn thế giới bằng những cách lý giải khác biệt.”

“Trước hết, cô cũng nên tự giới thiệu bản thân đi chứ?”

Arthur nhíu mày, trách mắng người phụ nữ áo choàng trắng.

Người phụ nữ áo choàng trắng thở dài thật sâu, rồi bước lên ngang hàng với Arthur.

“Việc giới thiệu bản thân với một kẻ thấp kém khó có thể xem ngang hàng không phải ý muốn thực sự của tôi nhưng… tôi là Regina Olympia Folnar. Vị <Giáo Hoàng Basileus> đã truyền bá lối sống đúng đắn theo giáo lý của Olympia.”

Nói đến Olympia thì chắc chắn là Thần thoại Hy Lạp. Vậy thì người phụ nữ này hẳn là Vua của Italia…!

“Là Giáo hoàng mà lại là con gái ư?”

Khi Kaguya-senpai nghiêng đầu, người phụ nữ áo choàng trắng—à, Regina―liền…

“Ý nghĩa ban đầu của từ đó là 'người khai sáng' đấy. Ta sẽ giết ngươi đấy, đồ ti tiện.” Nàng ta đe dọa.

“Hiểu lầm và gian khó vốn là những điều khó tránh khỏi khi giao lưu văn hóa ngoại quốc mà.”

Arthur khẽ nhíu mày. “Đặc biệt là trường hợp của chúng ta, khi có được sự bảo hộ của những Thần thoại khác nhau. Tuy vậy, dù sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra xung đột, nhưng trong lúc chờ đợi một nơi thích hợp cho cuộc đấu, chúng ta vẫn cần dành thời gian trò chuyện, nỗ lực để thấu hiểu lẫn nhau. Ta nghĩ đó chính là phong thái của một quý ông.”

“Không phải ta không hiểu cái gọi là tinh thần hiệp sĩ của ngươi, nhưng ta chẳng được lợi lộc gì khi phải giữ phong thái đó với đám người này. Tạm thời, ta theo ngươi vì tò mò về vị Quốc vương của đất nước này là người thế nào thôi.”

Regina xoay người, vạt áo choàng trắng tung bay rồi nhanh chóng xoay gót.

Chiếc áo choàng trắng ấy nổi bật trong màn đêm rồi khuất dần.

“Ôi chao, nghiêm khắc thế. Đúng là Italia như một người vợ cực kỳ độc đoán. …Mà thôi, ngươi, kẻ vẫn chưa làm tròn bổn phận của một vị Quốc vương mà lại chỉ biết vui đùa bên một quý cô, thì cũng đáng trách đấy. Tiện thể, ta có thể nghe tên ngươi thêm một lần nữa từ chính miệng ngươi được không?”

Sau khi tiễn Regina đi, Arthur quay lại nhìn Kazuki và mỉm cười.

Một nụ cười tươi tắn làm say lòng cả người cùng giới—hệt như Hikaru-senpai.

“Hayashizaki Kazuki. …Tôi vẫn chưa có địa vị hiển hách đến mức có thể tự giới thiệu mình là Quốc vương.”

Kazuki tự giới thiệu, cố che đi những suy nghĩ phức tạp trong lòng.

Arthur đưa tay ra, ngỏ ý muốn bắt tay.

“Đang trong thời kỳ trưởng thành không có gì đáng xấu hổ. Giữ vẻ khiêm nhường nhưng vẫn thể hiện sự đường hoàng, quả nhiên rất giống những võ sĩ đạo mà ta từng nghe trong truyền thuyết. Ta rất mong chờ ngươi trở thành đối thủ xứng tầm của ta.”

Kazuki nắm lấy bàn tay ấy và siết nhẹ. Bàn tay đó không hề có chỗ nào gân guốc, mà mềm mại như gốm sứ. …Đây thật sự là tay của một người đàn ông sao?

“Tối nay, chúng ta cứ tạm dừng ở lời chào hỏi vậy.”

Khi cuộc bắt tay kết thúc, Arthur cũng phong độ xoay lưng và rời đi một cách dứt khoát.

“Otouto-kun…”

Kaguya-senpai siết chặt tay Kazuki lần nữa. Giọng nàng lộ rõ vẻ bối rối.

“…Cuối cùng thì ngày vui vẻ hôm nay lại kết thúc bằng một gáo nước lạnh không tưởng thế này chứ.”

…Anh đã nghe nói các sứ giả từ những Quốc gia Phép thuật Tiên tiến đang đến. Anh đã gặp Quốc vương của Nga, nhưng việc Quốc vương của Anh và Italia cũng đích thân đến đây…

Và rồi họ còn đặc biệt đến đây để tỏ lòng kính trọng với anh, người không xuất hiện trong hội nghị.

Một người trong số họ tỏ vẻ coi thường Kazuki, người còn lại thì động viên anh.

Nói cách khác, cả hai người họ… đều không coi trạng thái hiện tại của Kazuki là ngang hàng với họ.

Anh bị chế giễu. —Trong lòng Kazuki, một cảm giác tủi nhục dấy lên.

Kaguya-senpai im lặng và siết chặt cánh tay Kazuki, có lẽ vì cảm nhận được sự hỗn loạn trong lòng anh.

Rồi hai người họ tiếp tục bước về phía Dinh thự của Phù thủy.

…Cuộc nói chuyện tại hội nghị đã đi đến kết luận gì?

Kazuki suy nghĩ về những điều mà anh chưa hề hay biết, rồi không hiểu sao lại ngước nhìn bầu trời đêm.

Từ cảm giác tủi nhục này… anh cần phải tự vấn bản thân về những ngày tháng bình thường mà lẽ ra anh nên được sống.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận