“Liệu tên gián điệp có định không động thủ không?”
Kaguya-senpai lên tiếng hỏi Kazuki, người đang mặc bộ đồng phục Học viện Kỵ sĩ dù là ngày nghỉ, khi cậu đang chuẩn bị đến địa điểm mật đàm.
Vẻ mặt Kaguya-senpai lộ rõ vẻ lo lắng không yên.
“Có lẽ thay vào đó, tên gián điệp sẽ bắt đầu theo dõi em từ bây giờ.”
Nơi Kazuki và Chỉ huy Yamagata sẽ gặp mặt bí mật là một nhà hàng Trung Hoa nằm không xa Học viện Kỵ sĩ. Đó là một nhà hàng quen của Hiệu trưởng Amasaki, có phòng riêng rất phù hợp cho những cuộc nói chuyện bí mật. Về phía nhà hàng, có vẻ họ là một cơ sở cao cấp, đủ tinh ý để hiểu rõ mục đích sử dụng không gian của mình cho những việc tương tự.
Kiểu nhà hàng chuyên phục vụ những người như chính trị gia là đây chứ đâu.
“Dù ở khu phố hay trong nhà hàng, đều có những con mắt giám sát được bố trí. Trong trường hợp tên gián điệp bám theo em, hắn chắc chắn sẽ bị tóm gọn.”
Kazuki trấn an Kaguya-senpai. Tuy nhiên, trong lòng Kazuki cũng cảm thấy đôi chút lo lắng. Cậu thậm chí không thể hình dung tên gián điệp sẽ dùng phương pháp hay loại ma thuật nào để đánh lừa mắt họ.
“Ban đầu thì, Chỉ huy Yamagata muốn nói chuyện gì vậy?”
Kaguya-senpai nghiêng đầu hỏi, dù bây giờ đã quá muộn để thắc mắc điều đó.
“Giờ thì senpai đã nhắc đến, chúng ta chỉ được báo rằng đây là một cuộc mật đàm, mà không lo lắng liệu nội dung cuộc nói chuyện này có thực sự quan trọng không. Em cũng cần chuẩn bị tâm lý cho câu chuyện mình sẽ được nghe ở đó.”
Biết đâu chừng, Hiệp Sĩ Đoàn lại chuẩn bị ban bố mệnh lệnh gì đó cho Học viện Kỵ sĩ. Cuộc chiến với Yamato đã tạm ngừng rồi, nhưng…
Cũng có thể lời mời dùng bữa này chỉ đơn thuần là một lời cảm ơn cho mọi chuyện từ trước đến nay.
Họ không biết liệu tên gián điệp có thực sự hành động gì không. Họ cũng không biết Chỉ huy Yamagata sẽ nói về điều gì. Kazuki và mọi người đã chuẩn bị đủ mọi thứ, nhưng cũng có khả năng tất cả chỉ là những nỗ lực vô ích của các học sinh. Trong trường hợp đó, những ngày tháng bình thường vẫn sẽ tiếp diễn…
Những ngày tháng bình thường. Có rất nhiều điều Kazuki cần làm để trở nên mạnh mẽ hơn.
Tuy nhiên, cậu vẫn còn thiếu sót ở một vài khía cạnh…
“Vậy em đi đây, senpai.”
“Đi cẩn thận nhé, Otouto-kun.”
Kaguya-senpai nhẹ nhàng đưa tay lên cổ áo Kazuki, vuốt ve cà vạt của cậu. Cà vạt của cậu vốn không hề lệch, có vẻ cô ấy chỉ muốn thử một hành động như cô vợ mới cưới mà thôi.
Kazuki đã cài cúc áo sơ mi đến chiếc trên cùng, và cà vạt cũng được thắt tỉ mỉ. Bộ đồng phục cậu mặc hoàn toàn có thể được xem là trang phục chỉnh tề cho học sinh, nên sẽ không thành vấn đề ngay cả ở một nhà hàng cao cấp đòi hỏi quy định trang phục.
Sau khi rời khỏi Dinh Thự Phù Thủy, Kazuki hướng đến khu trung tâm và bước về phía nhà hàng đã hẹn.
Liệu có điều gì đã xảy ra ngay bây giờ không?
Hay vẫn chưa có gì xảy ra?
Có lẽ tên gián điệp đã bị bắt giữ và một trong các tình huống đã được giải quyết.
Vừa cảm thấy hồi hộp vừa lo lắng trộn lẫn trong lòng, Kazuki bước đến Khu Phố Tàu trước ga tàu hỏa. Bước đi trên con phố với khung cảnh xa xăm…
Cậu đã đến đích, nhà hàng Trung Hoa, [Thanh Long Phường - Seiryuubou].
Vừa hé mở cánh cửa sơn son đỏ mang đậm kiến trúc Trung Hoa, một người phục vụ đứng thẳng tắp cung kính đón chào. Dù không cần anh giới thiệu tên tuổi, người phục vụ vẫn lặng lẽ dẫn Kazuki xuống một căn phòng riêng biệt nằm sâu dưới lòng đất.
Dưới đó có vài căn phòng riêng biệt chuyên dùng để tiếp đãi những nhân vật quan trọng hoặc người nổi tiếng đã đặt trước. Đây là một không gian kín đáo, an ninh nghiêm ngặt, hoàn toàn tách biệt khỏi sự ồn ào náo nhiệt bên trên.
Khi cánh cửa sâu nhất, trông đặc biệt xa hoa, được mở ra, bên trong căn phòng trang hoàng lộng lẫy hệt như cung điện của Hoàng đế Trung Hoa, Chỉ huy Yamagata, gương mặt mà anh đã quen thuộc, đang chờ sẵn. Chỉ huy Yamagata đích thân đứng dậy khỏi ghế, rồi nói lời cảm ơn Kazuki: "Xin lỗi vì đã gọi cậu đến đây như thế này."
"Không đâu, tôi làm gì có dịp tự mình đến một nhà hàng đắt tiền như thế này, nên tôi rất vui là đằng khác."
"Ha ha ha, vậy sao. Kể cả có tiền đi nữa, cũng chẳng ai là sinh viên lại lui tới những nơi thế này đâu."
Kazuki ngồi xuống ngay đối diện Chỉ huy Yamagata.
"Vậy thì, cuộc nói chuyện hôm nay chỉ là để mời tôi bữa tối Trung Hoa cao cấp nhằm bày tỏ lòng cảm ơn thôi sao?"
Kazuki nói thẳng không vòng vo. Chỉ huy Yamagata cũng lắc đầu ngay lập tức.
"Không, dĩ nhiên rồi... Tôi gọi cậu đến đây là vì có chuyện muốn Học viện Kỵ sĩ giúp đỡ."
"Trước hết, có lẽ tôi phải nói cho cậu biết những gì đã được trao đổi trong cuộc đàm phán ngừng bắn."
Về [hội nghị lớn], Kazuki chỉ biết đến mức độ những gì được báo chí đưa tin.
"Truyền thông đã rầm rộ đưa tin về việc ngừng bắn được thiết lập phải không? Nghĩa là Tây Nhật Bản sẽ tiếp tục giữ nguyên Yamato, và không có cách nào thu hồi lại được... báo chí đã xem những vấn đề đó là trọng điểm."
Ngay lúc này, dù xã hội đang không ngừng chỉ trích chính phủ và Quân đoàn Kỵ sĩ là bất tài, nhưng với sự can thiệp của các quốc gia Tiên tiến về Ma thuật (Magic Advanced Countries) – những kẻ xa lạ, xã hội cũng cảm thấy lo lắng về một tương lai mịt mờ.
"Dĩ nhiên chúng tôi không dành nhiều thời gian chỉ để bàn chuyện có ngừng bắn hay không. Việc này vẫn chưa được tiết lộ cho báo chí, nhưng trong quá trình đàm phán ngừng bắn, có vài [thỏa thuận] đã được ký kết. Đó là những thỏa thuận thực sự thay đổi tương lai của Đông Nhật Bản và Tây Nhật Bản."
"Thỏa thuận?"
"Chúng ta hãy nói về việc này từng bước một. Đầu tiên, mục tiêu của các phái viên đến từ các quốc gia Tiên tiến về Ma thuật là để xác định phe nào có tính chính danh trong cuộc chiến đó."
Họ đã dự liệu trước rằng mọi chuyện sẽ diễn biến theo chiều hướng đó. Đó là lý do Chỉ huy Yamagata đã thẳng thừng từ chối nhóm <Lương Sơn Bạc> (Ryouzanpaku) đã tiếp cận họ để đề nghị Nhật Bản hợp tác.
"Ngay từ đầu, trong một cuộc đảo chính thì làm gì có cái gọi là chính danh."
Cứ thế, Chỉ huy Yamagata nói về tính chính danh của chính Nhật Bản.
"Nhìn từ góc độ của chúng ta, hành động của Yamato, đặc biệt là học thuyết chính trị của họ, hoàn toàn không có ý nghĩa gì và chẳng khác nào một cuộc đảo chính bạo lực. ...Tuy họ đã tuyên bố rằng những gì họ đang làm là để chỉnh sửa sự bất công xã hội từ việc ưu tiên những người có Dấu Ấn Ma Thuật (Magika Stigmas), nhưng ở đất nước này, chẳng có chuyện như vậy xảy ra."
Anh thắc mắc về điều đó. Trong lòng Kazuki cảm thấy bận tâm, nhưng anh không cố gắng chen ngang.
"Họ đã chia rẽ đất nước này bằng một cuộc đảo chính bạo lực phi pháp. Mặc dù chúng ta hành động để trấn áp họ, nhưng quốc gia khác lại can thiệp mà không có bất kỳ quyền hạn nào, đó là nhận định của chúng ta về vụ việc này."
Lời trình bày ấy quả thật có lý, thậm chí Kazuki còn thấy đó là một lập luận vững chắc. Anh gật đầu.
“Thế rồi, trong vấn đề lẽ ra chỉ là nội bộ quốc gia của chúng ta này, Trung Quốc cùng tổ chức phản kháng lại họ là Lương Sơn Bạc lại nhảy vào can thiệp. Bọn họ tự ý hành động mà không hề thông báo trước một lời nào cho chúng ta. Quân đội Trung Quốc bất ngờ tăng viện cho Yamato, còn Lương Sơn Bạc thì phản đối điều đó nên tạm thời hợp tác với ta. Nhưng ngay từ đầu, chúng ta không hề liên lạc với Lương Sơn Bạc hay thành lập bất kỳ quan hệ hợp tác nào với họ cả. Đây chẳng qua chỉ là kiểu ‘ban ơn ép buộc’ từ phía Lương Sơn Bạc mà thôi.”
…Có lẽ lúc này mấy người Lương Sơn Bạc đang giận lắm.
Nhưng nếu Nhật Bản bị hiểu lầm là có quan hệ hợp tác với Lương Sơn Bạc, điều đó sẽ hoàn toàn hợp thức hóa thái độ thù địch của Trung Quốc đối với Nhật Bản. Cần phải làm rõ ràng trình tự các sự kiện, rằng Lương Sơn Bạc hành động là vì Trung Quốc đã tiếp tay cho Yamato.
“Cho đến tận bây giờ, chúng ta không hề có ý định thiết lập bất kỳ mối quan hệ nào với Lương Sơn Bạc. Chúng ta cũng không có ý định tham gia vào mối quan hệ đối đầu giữa Trung Quốc và Lương Sơn Bạc. Nhưng nếu từ nay quân đội Trung Quốc cứ tiếp tục đóng quân trên lãnh thổ Yamato, thì chúng ta cũng sẽ để quân đội Lương Sơn Bạc ở lại lãnh thổ của mình.”
Nghĩa là, nếu Trung Quốc không rút quân, Nhật Bản sẽ mượn sức mạnh của Lương Sơn Bạc để đẩy họ ra. Điều này cũng có thể coi là một quyền tự vệ chính đáng, và mặt mũi của Lương Sơn Bạc cũng xem như được giữ lại chút ít.
“Nhưng điều chúng ta mong muốn là Trung Quốc và Lương Sơn Bạc hãy ngừng can thiệp. Nói cách khác, chúng ta muốn dẹp yên cuộc đảo chính bạo lực của Yamato như một vấn đề nội bộ quốc gia của mình đến cùng… Đó mới là điều chúng ta kiên quyết ban đầu.”
“Tôi nghĩ đó là một lập luận rất logic. Nói một cách hợp lý thì đây là một cuộc chiến mà tính chính danh thuộc về phía chúng ta.”
Một nhóm côn đồ gây rối trong nước. Việc nước khác can thiệp khi một bên đang tìm cách dẹp loạn là điều vô lý. Bởi vậy, tất cả các vị cứ im lặng và quan sát là đủ. Luận điệu là như vậy.
Nếu Trung Quốc và Lương Sơn Bạc rút lui, thì sẽ không có cơ hội nào để các Quốc gia Pháp thuật Tiên tiến phải ra mặt.
“Đúng vậy, đó lẽ ra phải là một lập luận chuẩn mực về mặt chính trị. Các chính trị gia tham gia hội nghị cũng đã hùng hồn khẳng định điều đó đầy tự tin. Nhưng đối phương lại là các quốc gia tôn giáo. Điều họ tìm kiếm lại là một lập luận chuẩn mực về mặt thần thoại.”
Với vẻ mặt đầy cay đắng, Chỉ huy Yamagata nói ra nửa đùa nửa thật.
Chuẩn mực thần thoại ư…?
“Có vẻ phía Yamato đã tuyên bố với các Quốc gia Pháp thuật Tiên tiến rằng [Chính việc quần đảo Nhật Bản do các vị thần trong Thần thoại Nhật Bản cai trị mới là đúng đắn]. Hình như lập luận ấy mới khiến họ đồng tình nhiều hơn. Lập luận của Yamato đã được đón nhận nồng nhiệt trong hội nghị, còn phía chúng ta thì bị chỉ trích không thương tiếc. Điều này có nghĩa là họ không bận tâm đến bất kỳ cuộc đảo chính bạo lực nào hay những gì Yamato đã làm, miễn là chúng có đặc điểm mang tên Thần thoại Nhật Bản.”
“Điều đó… thật sự cực đoan và vượt ngoài sức tưởng tượng của chúng ta.”
“Chúng ta đã biết rằng những kẻ đó đặt Thần thoại lên hàng đầu. Tuy nhiên, chúng ta không nghĩ rằng họ lại khó nói chuyện đến mức này.”
Chỉ huy Yamagata thở dài thườn thượt.
Kazuki nhớ lại lời Beatrix đã nói với cậu trước đó: "Đúng là vui khi chúng ta nói chuyện tào lao, nhưng đến những vấn đề sâu xa thì tuyệt đối không thể nào hiểu nhau được."
Một sự bác bỏ thẳng thừng từ nhóm người với hệ giá trị khác biệt.
Chẳng lẽ điều này có nghĩa là cộng đồng quốc tế đang ủng hộ Yamato sao?
"Đúng là như vậy, nhưng tuyên bố của phía bên kia rằng họ [có được sự che chở của Thần thoại Nhật Bản] cũng đầy rẫy sơ hở phải không? Họ chỉ đang mượn sức mạnh của Susanoo và biến các Diva thành Wild God để thao túng. Hơn nữa, đa số Diva Nhật Bản đã tỉnh ngộ khỏi trạng thái Wild God và đang tách mình khỏi Yamato."
"Chính xác. Cấp trên cũng đã nắm rõ tình hình đó từ báo cáo của cậu, nên họ kiên quyết phản đối tuyên bố của Yamato. Hơn hết, nữ thần tối cao của Thần thoại Nhật Bản, Amaterasu, đang nằm trong tay chúng ta. Nhưng dường như Yamato và Trung Quốc lại tuyên bố rằng, xét về mặt lịch sử, phe của Susanoo mới là chính nghĩa hơn khi làm chủ Thần thoại Nhật Bản so với Amaterasu. Chuyện là Amaterasu chính là [kẻ xâm lược] đến sau."
Đó cũng là một cách nhìn nhận, một khía cạnh khác của thần thoại. Điều đó không hoàn toàn sai.
"...Amaterasu và Susanoo có mối quan hệ đối đầu nhau để tranh giành ngôi vị thần tối cao của Thần thoại Nhật Bản. Khi bên chúng ta dựng Amaterasu lên và bên kia dựng Susanoo lên... thì vị thần tối cao của Thần thoại Nhật Bản vẫn chưa thực sự xuất hiện."
"Dường như là vậy. Đó là lý do tại sao đám Quốc gia Ma thuật Tiên tiến kia đã đưa ra [kết luận về mặt thần thoại] rằng [cả Nhật Bản và Yamato đều không có bất kỳ tính hợp pháp nào để cai trị quần đảo Nhật Bản], là như thế đó."
"Thật là một sự sỉ nhục đối với các chính trị gia, những gì họ đang nói."
Chỉ huy Yamagata lộ vẻ mặt cay đắng. Với những điều này, Kazuki giờ đã có thể nắm bắt được tình hình hiện tại.
"Vậy thì, từ đó ý kiến của đám sứ giả cũng trở nên phân tán. Nga đề xuất rằng việc tái chiến để phân định thần tối cao của Thần thoại Nhật Bản là ổn thỏa, nhưng Anh, Ý và Đức lại phản đối. Đó là bởi vì Trung Quốc thể hiện lập trường cứng rắn không rút quân. Anh, Ý và Đức coi mục tiêu thực sự của Trung Quốc là khá nguy hiểm. Ngược lại, Nga lại đang trong tình trạng khoan dung đối với Trung Quốc."
Ilyailiya Muromets – cô gái tự giới thiệu mình là "Thiên Lôi", Grozny Basileus – đã gửi lời xin lỗi về việc cô đã ghé thăm Yamato trước khi đến Nhật Bản.
Không hiểu sao, dường như Nga và Trung Quốc có mối quan hệ thân thiết đằng sau hậu trường.
"Nếu chiến tranh không được thì chúng ta phải giải quyết thế nào... có thể nói rằng chúng ta đã lãng phí phần lớn thời gian tuần trước để nói về điều này."
Đúng lúc đó, một người phục vụ xuất hiện trong phòng riêng và nói: "Đây là món khai vị", rất nhiều món ăn với số lượng nhỏ được bày biện trên bàn. Người phục vụ đứng bất động một lúc, không biết có nên giải thích về các món ăn hay không, nhưng đọc được không khí nơi đây, anh ta đã rời đi mà không nói nhiều.
"Đây là một dịp hiếm có, vậy nên chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé."
Chỉ huy Yamagata nói với vẻ thân mật hơn.
...Tuy nhiên, việc anh ta phải ăn những món ăn cao cấp chỉ một mình với cấp trên trong khi nói chuyện quan trọng như thế này...
Kazuki bồn chồn đưa một miếng giăm bông Kim Hoa nguội vào miệng.
Đặc phái viên của Anh quốc đã cho biết, trong Thần thoại Nhật Bản có tồn tại những vật phẩm được gọi là Ba Báu Vật Thần Thánh. Kẻ nắm giữ Ba Báu Vật Thần Thánh ấy chính là vị Vua chân chính. Biểu tượng của Vua, được xác định trong Thần thoại…
“Ba Báu Vật Thần Thánh? Ý ngài là, những thứ được truyền lại cho Hoàng gia…?”
Ba Báu Vật Thần Thánh – gồm Bát Xích Kính (Yata no Kagami), Bát Xích Quỳnh Ngọc (Yasakani no Magatama) và Thảo Thế Kiếm (Kusanagi no Tsurugi)[23]. Chúng xuất hiện trong Thần thoại và được truyền lại cho đến tận ngày nay, nhưng không ai biết liệu những vật phẩm ấy có thực sự là báu vật nguyên bản như trong Thần thoại hay không.
Chỉ huy Yamagata lắc đầu.
“Không, không phải những vật tượng trưng thiêng liêng được tạo ra trong thế giới này để mô phỏng vật phẩm được nhắc đến trong thần thoại… mà là những Báu Vật Thần Thánh đích thực, sở hữu sức mạnh đúng như những gì đã được kể trong thần thoại. Trên thực tế, có vẻ như khi một vị Vua được sinh ra trên thế giới này, những Báu Vật Thần Thánh ấy sẽ được tạo ra ở một Vùng đất bị nguyền rủa nào đó. Ở Anh quốc đã có tiền lệ, họ nói rằng khi Vua chào đời, thanh thánh kiếm biểu tượng của ngài cũng được tạo ra để đáp lại.”
Thánh kiếm mà vị Quốc Vương tối cao trong Thần thoại Anh quốc sở hữu… Kazuki cũng lập tức nhớ đến thanh kiếm lừng danh ấy.
Nếu quả thật có tồn tại một thanh kiếm như vậy, thì với tư cách là một kiếm sĩ, anh chẳng còn gì để nói ngoài sự ghen tị.
“Người ta nói rằng vị Quốc Vương hiện tại của Anh quốc đã được công nhận là Vua sau khi rút một thanh thánh kiếm cắm sâu dưới lòng đất của một Vùng đất bị nguyền rủa nào đó. Và trong Thần thoại Nhật Bản cũng có một truyền thuyết tương tự, vậy nên chẳng phải rất hợp lý khi quyết định rằng người nào nắm giữ những vật phẩm ấy chính là vị Vua chân chính hay sao. Sau khi phía Anh đề xuất như vậy, các quốc gia xung quanh cũng đồng thuận với đề nghị thần thoại này. Tóm lại – đây là <Cuộc đua tìm kiếm Báu Vật Thần Thánh>.”
Cuộc đua tìm kiếm Báu Vật Thần Thánh!
Đôi đũa của Kazuki đang giữa chừng gắp một miếng vây cá mập đưa lên miệng bỗng *loảng xoảng* va vào nhau nghe rõ mồn một.
“Báu Vật Thần Thánh được tạo ra nhờ ma lực của Vùng đất bị nguyền rủa. Nói cách khác, hẳn là có ba thứ đó đang nằm rải rác ở một Vùng đất bị nguyền rủa nào đó trên khắp Nhật Bản, có thể là ngay cả trong những Vùng đất bị nguyền rủa sẽ ra đời từ bây giờ. Đối với chúng ta thì điều này thật khó tin, nhưng bọn họ lại tin vào sự tồn tại của những vật phẩm này. Chúng ta phải tìm thấy những vật phẩm đó để họ công nhận chúng ta là người bảo hộ hợp pháp của Thần thoại Nhật Bản!”
Đó chính là kết luận của hội nghị lớn quốc tế đầu tiên kể từ khi quan hệ ngoại giao với các nước khác bị cắt đứt…!
Chỉ huy Yamagata dùng đũa gắp một miếng gà xé phay[24] thật hoành tráng, rồi nhét tất cả vào miệng trong một miếng.
“Số phận của Yamato chúng ta lại được định đoạt bằng một cái gì đó như săn tìm kho báu, thật khó tin nổi…”
Đúng là văn hóa ngoại quốc… một kết luận thực sự ngoài sức tưởng tượng.
Kazuki cảm thấy có chút khó chịu. Tâm trạng anh cứ như thể bị ai đó đùa cợt vậy.
Nhưng chắc chắn những chính trị gia cấp cao hơn anh còn cảm thấy bị chế giễu nhiều hơn nữa.
“Trong trường hợp những Báu Vật Thần Thánh được phát hiện bị chia thành một bên sở hữu một món trong khi bên kia có hai món, vậy bên nào tìm được nhiều hơn sẽ thắng sao?”
“Không, khi cả ba Báu Vật Thần Thánh đã được phát hiện, các vị Quốc Vương sở hữu từng Báu Vật Thần Thánh mà họ tìm được sẽ quyết đấu, và người chiến thắng sẽ đoạt lấy tất cả Báu Vật Thần Thánh. Đó là cách mọi việc sẽ được quyết định.”
Kazuki cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Cuộc quyết đấu diễn ra ngay cuối cùng — nếu nghĩ theo hướng này thì cái cảm giác như thể sự kiện này là một trò chơi đang dần tan biến.
Trong trường hợp xấu nhất, chỉ cần tìm thấy một món thôi là cậu đã có thể bước lên sàn đấu.
{Ưư—ừm, nhưng mà chỉ với một món thì sẽ khó khăn lắm đó nha. Bên nào tìm thấy hai món sẽ có lợi thế áp đảo đó nyo.}
Đột nhiên, hình ảnh avatar của Amaterasu hiện ra bên cạnh Kazuki.
Có vẻ như cô bé xuất hiện thông qua mạch cảm xúc tích cực giữa Kazuki và Kamimura-san.
{Tam Thần Khí ban tặng sức mạnh đặc biệt cho Quốc Vương đó nha. Sức mạnh của ngươi và Ikousai đang ngang ngửa nhau, nên sự khác biệt từ một trong Tam Thần Khí sẽ trở thành yếu tố quyết định đó nyo.}
Amaterasu nói với vẻ mặt mệt mỏi như thể sắp ngủ gục đến nơi.
“Giờ nghĩ lại thì không phải Kamimura-san đã sử dụng Yata no Kagami và Yasakani no Magatama ở Yomotsu Hirasaka bằng Ma thuật tạo Thần Khí sao?”
Việc những Thần Khí mà họ đang tìm kiếm lại có thể được tạm thời tạo ra bằng Ma thuật Triệu hồi của Amaterasu quả thật có chút kỳ lạ.
“Đó là bản gốc đó nyo. Từ ban đầu, Yata no Kagami và Yasakani no Magatama là những Thần Khí chứa đựng sức mạnh của Amaterasu, và những vật phẩm đó đã trở thành thứ đặc biệt. Ta có thể mang sức mạnh căn bản đó ra. Chỉ là, so với sức mạnh của những bản gốc đó, những thứ thật sự đã thu thập được tín ngưỡng sau này với tên gọi Tam Thần Khí lại ẩn chứa sức mạnh còn mạnh hơn. Tốt hơn hết là hãy coi chúng như những vật phẩm khác biệt hoàn toàn rồi đó nyo.”
“Kiểu nói chuyện hơi dính dính, cứ thêm ‘nyo’ vào cuối câu là sao vậy?”
{Tạm biệt nyo} Để lại những lời đó, cô bé Amaterasu biến mất.
“Ngay cả sức mạnh cũng vậy sao. Tôi cứ nghĩ là cô mới là người mạnh hơn hẳn chứ.”
“Ưư—ừm,” Chỉ huy Yamagata rên rỉ. Ông ấy hài lòng với niềm tin mà Kazuki dành cho mình.
“Nhưng mà, luật này không phải bất lợi cho Nhật Bản sao?”
Kazuki quay lại phía chỉ huy và nói ra điều đang đè nặng trong lòng.
“Tìm kiếm Tam Thần Khí nằm ở đâu đó trong các Khu vực ma ám… nếu đó là luật, thì chẳng phải sự rộng lớn của các Khu vực ma ám trên lãnh thổ Yamato vượt xa các Khu vực ma ám ở Nhật Bản sao?”
Đoàn Kỵ sĩ Nhật Bản luôn hành quân nhanh nhất có thể mỗi khi có Khu vực ma ám xuất hiện và nhanh chóng giải quyết chúng trước khi bất kỳ tổn hại nghiêm trọng nào có thể đến với người dân. Họ xử lý triệt để Khu vực ma ám trước khi nó có thể lan rộng.
Nhưng Khu vực ma ám càng lan rộng, ma lực bên trong nó càng tăng lên dày đặc và người ta nói rằng với lượng ma lực đó, Ma thú mạnh mẽ và Thần Khí càng dễ được sinh ra. Điều đó có nghĩa là Thần Khí khó có thể được sinh ra ở Nhật Bản.
Về vấn đề đó, đối với Yamato hiện tại — theo những gì Kazuki đã thấy khi đột nhập vào Ise, ngay cả khi Khu vực ma ám xuất hiện, chúng chủ yếu vẫn được để mặc và nhanh chóng mở rộng.
Với tình hình như vậy, chắc chắn có đủ loại Khu vực ma ám lớn nhỏ rải rác khắp nơi ở Yamato.
Đông Nhật Bản, nơi đã giải phóng Khu vực ma ám một cách đều đặn cho đến tận bây giờ, luôn làm việc rất chăm chỉ, vì vậy ở đây không còn sót lại Khu vực ma ám khổng lồ gây tai họa nào. Đó là một điều tốt vì đất nước được an toàn, nhưng cũng đồng nghĩa với việc không có Thần Khí nào ở đây.
Nếu Tam Thần Khí được tạo ra ở một Quỷ Địa nào đó, cùng để tham gia vào cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị Chân Vương, thì khả năng rất cao là chúng sẽ xuất hiện ở lãnh thổ phe Yamato, nơi đang chìm trong hỗn loạn lúc bấy giờ… Việc nghĩ như vậy là điều hiển nhiên.
Chẳng phải đó là quy tắc khiến phe đã cố gắng hết sức trở thành trò hề sao?
“Không, cậu cũng không thể nói thế. Không phải là Hiệp sĩ đoàn Nhật Bản có thể xử lý tất cả Quỷ Địa. Ở phía đông Nhật Bản này, chúng ta cũng đang bỏ mặc một Quỷ Địa mà chúng ta không thể đối phó.”
“Quỷ Địa bị bỏ mặc sao…? Tôi chưa từng nghe nói đến chuyện đó.”
Nếu có chuyện như vậy, chẳng phải truyền thông đại chúng sẽ chỉ trích chính phủ dữ dội hơn sao?
Đúng lúc đó, vài người phục vụ bước vào phòng riêng, mang theo các món ăn. Vẻ mặt Chỉ huy Yamagata thoáng căng thẳng rồi nhanh chóng xóa bỏ biểu cảm đó. Người phục vụ dọn ra một tô súp đủ cho bốn người.
Tô súp có màu hổ phách trong vắt nhưng lại tỏa ra mùi thơm nồng nàn lạ thường, một món súp thực sự huyền ảo.
Những người phục vụ nhận ra không khí giữa hai vị khách nên lặng lẽ rời khỏi phòng.
Thực ra, không nghi ngờ gì đây là món súp phải nếm ngay khi còn nóng, nhưng… Kazuki và Chỉ huy Yamagata vẫn tiếp tục câu chuyện của họ.
“…Dù sao thì, đây là chuyện không thực sự được đưa tin đâu.”
“Quỷ Địa không được đưa tin…?”
“<Biển Cây Rừng Fuji>. Đây là Quỷ Địa đầu tiên được ghi nhận ở Nhật Bản. Khi đó, Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản – cơ quan phòng vệ quốc gia – không thể làm gì cả mà chỉ đành bỏ qua việc nó ngày càng mở rộng. Vào khoảng thời gian Hiệp sĩ đoàn được thành lập, quy mô của nó đã hoàn toàn vượt tầm kiểm soát. Ngay cả bây giờ, nó vẫn bị bỏ mặc như một vùng sơ tán với bán kính 20 kilomet và vẫn tiếp tục mở rộng—đó là một <Đại Quỷ Địa> mà người ta đang dần lãng quên. Chỉ riêng Quỷ Địa này thôi đã có thể sánh ngang với tất cả các Quỷ Địa ở miền tây Nhật Bản cộng lại. Nếu Tam Thần Khí có ở phía đông Nhật Bản, chắc chắn chúng sẽ ở đó.”
Đại Quỷ Địa….
Kazuki cứng họng vì cú sốc như thể thế giới của cậu bị đảo lộn.
“Phần còn lại sẽ được quyết định trong vòng một tuần này. Giờ thì, từ đây trở đi là vấn đề thực sự mà tôi muốn nói với cậu, nhưng…”
Chỉ huy Yamagata đột nhiên đặt khuỷu tay lên bàn và hơi cúi người về phía trước.
Câu chuyện cho đến bây giờ là điều mà ngay cả gián điệp cũng có thể nắm bắt được.
Vấn đề thực sự. Như thể công tắc trong lòng bị bật sau khi nghe những lời đó, Kazuki lại một lần nữa nhận thức được sự tồn tại của kẻ gián điệp. Kẻ gián điệp đến theo dõi hoặc chặn tin liên lạc của cậu đã bị đồng đội của anh ta bắt giữ rồi sao?
Không để ý đến sự hỗn loạn trong lòng Kazuki, Chỉ huy Yamagata đi thẳng vào trọng tâm vấn đề.
“―Một yêu cầu nhiệm vụ mới từ Hiệp sĩ đoàn gửi đến Học viện Hiệp sĩ. Đây là điều tôi tự ý quyết định, các cấp cao của Hiệp sĩ đoàn vẫn chưa biết chuyện này.”
Thông tin từ bây giờ trở đi chính xác là thông tin mà phe Yamato sẽ vô cùng nóng lòng muốn có được, đến mức họ sẽ không thể kìm được…
Kazuki bằng cách nào đó đã chú ý đến xung quanh. Ánh mắt cậu đảo nhanh qua lại. Đó chủ yếu là một hành động vô thức nhưng có một chút linh giác cực nhỏ xuất hiện trong ánh nhìn của cậu.
Đó cũng là thông lệ của một kiếm sĩ phái Hayashizaki, người coi trọng sự hiện diện trên chiến trường.
Chính vì thế, lúc đó Kazuki đã nhận ra.
“!?”
Khu vực quanh căn phòng riêng này đang bị bao phủ bởi một thứ ma lực li ti, khó nhận thấy.
Kazuki biến sắc, chợt đứng bật dậy khỏi ghế rồi quét mắt nhìn quanh.
Một luồng ma lực mỏng dính đang len lỏi khắp các bức tường, trần nhà và cả sàn gỗ trong phòng, tựa như dòng máu chảy trong mao mạch.
Lúc mới bước vào, căn phòng này rõ ràng không hề có thứ ma lực như vậy.
“Có chuyện gì sao?”
Đội trưởng Yamagata hỏi, thấy hành vi của Kazuki thật lạ lùng.
Kazuki không đáp lời mà bắt đầu niệm chú.
Luồng ma lực đang lan tỏa mỏng manh kia… hắn sẽ đốt trụi tất cả!
“Tay này vươn tới tháp Babel, giờ đây tay này nắm chặt sấm sét của thần linh! Theo lệnh của ta, hỡi tia chớp, hãy xoáy theo ý ta! **Collider Field**!!”
Phép thuật tạo vũ khí của Lotte. Kazuki đã trang bị một chiếc giáp sắt tạo ra một hàng rào điện từ vào tay phải của mình.
Khi chiếc giáp sắt đó chạm xuống sàn, hắn giơ nắm đấm lên cao.
Người sử dụng kỹ năng có thể kiểm soát dòng điện sinh ra từ chiếc giáp sắt này một cách có ý thức. Bằng cách tránh Đội trưởng Yamagata, người gần như không có ma lực phòng thủ, và cũng để không gây thiệt hại ra ngoài căn phòng riêng này, hoàn toàn có thể chỉ dẫn dòng điện đến nơi có ma lực đang bao quanh căn phòng.
Ngay lập tức, luồng ma lực đang bao quanh căn phòng phản ứng một cách thái quá. Ma lực chuyển động *zuzozozozozozo!* và vọt lên mạnh mẽ như thể đang hoảng sợ, tập trung lại một chỗ trên trần nhà.
Tại một điểm trên trần nhà, một vết đen sâu hoắm hình thành trong chớp mắt.
…Là nước! Thứ nước hòa lẫn ma lực đang chảy xuyên qua tường và trần nhà trong căn phòng này!!
Từ trần nhà, [tóe], một vũng nước đơn độc đổ xuống sàn.
Đó không phải là một giọt nước nhỏ xuống, mà là một vũng nước lớn, có thể nặng tương đương một người.
Trước hiện tượng kỳ lạ dù có liên quan đến ma thuật này, cả Kazuki và Đội trưởng Yamagata đều nín thở.
Vũng nước đổ xuống sàn không hề lan rộng hay làm bẩn sàn, mà có độ đàn hồi cố định, nó phồng lên trên sàn như một con slime.
Đống nước lớn đó―biến hình thành một dáng người.
Nó hoàn toàn giống một con người làm bằng nước. Hình dạng đó phản chiếu ánh sáng lấp lánh và trong suốt, nhưng lại hiện ra một khuôn mặt mà ngay cả Kazuki cũng nhớ đã từng thấy.
“…**Eleonora**!!”
Ma Tích **Magika Stigma** hệ Thủy của **Einherjar**!
Vũng nước tạo thành hình người, trong chớp mắt, kết cấu của nó biến đổi―trở lại thành da thịt nguyên bản của **Eleonora** trong trang phục **Magic Dress**.
“…Ôi, đại dương cuộn sóng bão tố, hãy bao phủ bàn tay ta trở thành roi quất không thương tiếc kẻ yếu hèn! **Flöte Schlange**!!”
Khi Kazuki chuẩn bị dùng giáp sắt tấn công, **Eleonora** cũng niệm một phép thuật tấn công và điều khiển roi nước về phía Kazuki trong tư thế đánh chặn.
Đó là ma thuật cấp 1 của **Diva** mà cô ký khế ước, nhưng lời niệm chú vẫn nhanh đến đáng sợ.
“Tuyệt vời. Nếu dòng điện được truyền khi ta đang biến thành nước lan tỏa mỏng manh, thì ta sẽ không thể kháng cự mà rơi vào trạng thái mê hoặc ma thuật. Vừa rồi thật sự rất nguy hiểm.”
“Gián điệp của **Einherjar**…!”
Đội trưởng Yamagata phán đoán tình hình và thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Cô ta đã biến cơ thể mình thành nước và thẩm thấu vào trần nhà, tường và sàn nhà bên trong căn phòng.
Dòng nước như có ý thức, lượn lờ... một thứ ma thuật nằm ngoài sức tưởng tượng của họ. Nếu là một tòa nhà gỗ ẩm thấp, cô ta có thể lẻn vào bất cứ nơi nào theo cách này.
Kazuki chợt nhớ lại chuyện xảy ra ở Nagoya.
Lúc ấy, Kazuki và những người khác đang bàn về cách xử lý đám người Lương Sơn Bạc trong phòng chỉ huy đã được cách âm. Eleonora đến muộn, nhưng cô gái lại tỏ ra như thể đã nghe lén được toàn bộ cuộc trò chuyện của họ.
Chắc chắn lần đó cô ta cũng đã thực hiện hành vi gián điệp tương tự.
Dù có cách âm hay bất cứ thứ gì khác cũng vô ích, cô ta đã thấm nhập vào cả vật liệu cách âm.
“Cô là gián điệp à? Vậy ra cô đã tuồn tin tức cho Yamato.”
Khi Kazuki dồn dập chất vấn, Eleonora khẽ run lên, lông mày co giật. Cứ như thể cô ta đang bị nghi ngờ về một chuyện mà ngay cả trong mơ cũng không dám nghĩ tới vậy.
“…Thật khó chối cãi nếu bị hỏi có phải là gián điệp hay không, nhưng bị nghi ngờ có liên quan đến Yamato thì thật sự rất ấm ức. Mọi hành động của tôi đều là vì lợi ích của Đội trưởng Beatrix.”
“Vì lợi ích của Beatrix ư?”
“Việc anh và đội trưởng thân thiết hơn nữa là rất nguy hiểm. Bởi vậy tôi... đang cố gắng thu thập thông tin có thể trở thành cái cớ để gây chiến giữa Đức và Nhật Bản. Không phải mối quan hệ lửng lơ như bây giờ, mà là một mối quan hệ thù địch rõ ràng giữa hai nước chúng ta, để ngay cả Beatrix cũng có thể dứt bỏ anh. Nếu có bất kỳ bằng chứng nào có thể thuyết phục được cả đất nước tôi. Cho dù đó chỉ là một thứ được diễn giải gượng ép...”
Mắt Eleonora đột nhiên híp lại, một cái lạnh như băng đọng lại trong đó.
“Tinh thần của đội trưởng với tư cách là một người lính không được phép bị cảm xúc làm cho lung lay, mờ nhạt. Thà rằng anh nên bị Đội trưởng Beatrix tự tay giết chết.”
Einherjar tuyệt đối không phải là đồng minh của Kazuki và những người khác.
“…Hayashizaki-kun, chúng ta phải làm gì đây?”
Chỉ huy Yamagata hỏi Kazuki.
“…Hãy yêu cầu cô ấy rút lui. Trong hòa bình.”
“Làm vậy có ổn không?”
Chỉ huy Yamagata đã tin tưởng giao phó quyết định cho Kazuki cho đến cùng, chắc hẳn vì ông hiểu rằng nếu họ gây rối ở đây thì chỉ làm vướng chân Kazuki mà thôi. Chỉ huy Yamagata không coi cậu là cấp dưới hay một học sinh. Ông xem cậu như một con người bình đẳng. Kazuki rất vui vì điều đó.
“Các quốc gia khác chắc chắn sẽ không phản đối nếu chúng ta đánh bại cô ta ở đây, nhưng mối quan hệ của chúng ta với Beatrix và nhóm của cô ấy sẽ tan vỡ.”
Cá nhân Kazuki mà nói, mối quan hệ của cậu với Beatrix cũng không phải là chuyện gì quá to tát. Chắc chắn việc làm xấu đi quan hệ với Đức ở đây là không tốt.
“Ngoài ra, tôi nghĩ rằng cô gái này thực sự không có liên hệ gì với Yamato.”
Chỉ là tình cờ mà vào thời điểm phe họ đang tìm kiếm gián điệp của Yamato thì họ cũng phát hiện ra cô ta. Nói đây là sự trùng hợp thì không bằng nói đây là một sự kiện tất yếu.
Vừa rồi cậu đã vô thức hoảng loạn, nhưng nước Đức đang đề phòng Trung Quốc một cách mạnh mẽ. Thật khó hình dung rằng Einherjar sẽ làm điều gì đó như tuồn thông tin cho Yamato, kẻ đang gắn kết quan hệ với Trung Quốc.
Đối với Yamato, việc cố tình sử dụng Einherjar, vốn có mối quan hệ quốc tế phức tạp với họ, làm gián điệp là vô nghĩa, ngay cả khi họ đã có gián điệp trà trộn vào chính phủ và học viện từ trước.
“Ngay cả khi chúng ta tấn công một đối thủ đang tìm kiếm bằng chứng để gây chiến với mình, đó cũng chỉ là điều đối phương mong muốn. Nếu phải nói phe Đức – chống Trung Quốc – đứng về phía nào, thì họ là một bên gần như là đồng minh của chúng ta.”
Tôi mừng là ý định của tôi đã được truyền đạt. Dù sao thì ở nơi này, tôi cũng không muốn phải đối đầu tay đôi với cô.
Đúng lúc đó, cánh cửa phòng riêng có tiếng gõ, rồi người phục vụ bưng theo các món chính bước vào.
Người phục vụ đưa mắt nhìn Eleonora, rồi "Ồ?" một tiếng, tỏ vẻ khó hiểu.
"Xin lỗi, vị khách quý này là..."
"Một kẻ khoe mẽ và xâm nhập bất hợp pháp. Làm ơn mời cô ta ra ngoài."
Khi Kazuki nói vậy với một chút ý nghĩ trả đũa, Eleonora khẽ nhăn mặt, "Anh, dù có ghét thì cũng đâu cần nói như vậy...", lần đầu tiên biểu cảm của cô bị dao động, sau đó cô giải trừ chiếc Váy Phép Thuật và trở lại với bộ quân phục Einherjar.
Eleonora bị người phục vụ dẫn đi.
Những món chính tuyệt hảo được bày biện đầy trên bàn. Khi Eleonora đã rời đi, Kazuki và Chỉ huy Yamagata ngồi trở lại ghế.
"Dù sao thì bây giờ chúng ta có thể quay lại chuyện chính rồi chứ?"
Kazuki gật đầu. Xung quanh họ đã không còn sự hiện diện của ma lực nữa.
Kazuki cuối cùng cũng nếm thử món súp trước món chính. Nó đã nguội ngắt rồi.
"Chính phủ đã ban hành chỉ thị cho Hiệp Sĩ Đoàn về <Chiến dịch Thám hiểm Rừng Cây Aokigahara> và tôi trở thành chỉ huy trưởng của chiến dịch đó."
"Chuyện đó... chúc mừng."
"Đây không phải là điều phù hợp với cấp bậc của tôi, nhưng đây là sự công nhận cho thành tích của tôi trong trận chiến chống lại Yamato. Nói cách khác, tất cả là nhờ cậu. Cả Kougetsu Kanon và Yagumo Akane đều được bổ nhiệm làm sĩ quan tham mưu, chúng tôi dự định sẽ nhờ đến sự hỗ trợ của cậu trong nhiều việc."
Chỉ huy Yamagata quay sang Kazuki và cúi đầu thật sâu.
Kazuki hoàn toàn bối rối và nói, "Tất cả những chuyện đó, thậm chí không cần chỉ huy Yamagata phải cúi đầu trước tôi...!"
Anh không quen với việc một người lớn lại khiêm tốn đến mức này.
Anh cũng cảm thấy bối rối khi Hiệu trưởng Amasaki công nhận mình, nhưng — trong xã hội vẫn có những người lớn có thể đối diện với một đứa trẻ một cách thẳng thắn mà không màng đến tuổi tác hay địa vị xã hội.
"Thôi được rồi, từ giờ là chủ đề chính, nhưng... vì mục tiêu của chiến dịch này, tôi không có kế hoạch điều động Hiệp Sĩ Đoàn cho đến phút cuối cùng."
"Hả?"
Nghe lời tuyên bố có thể coi là bỏ bê nhiệm vụ đó, Kazuki mở to mắt.
"Tôi sẽ dành thời gian chuẩn bị, viện mọi lý do dù cấp trên có cằn nhằn, gây khó dễ, tuyệt đối không để các hiệp sĩ vào Rừng Cây Aokigahara. Và sau đó, tôi sẽ đưa ra một Yêu Cầu Nhiệm Vụ (Quest) cho tất cả các em thuộc Học Viện Hiệp Sĩ để thám hiểm Rừng Cây Aokigahara, đó là điều tôi đang nghĩ đến."
Ông ấy thực sự nói ra điều gì đó quá đáng ở đây...
Trong lúc Kazuki đưa tay với lấy món vịt quay Bắc Kinh, anh cảm thấy một sự căng thẳng đau đớn như thể một lớp nhựa đường đen kịt đang đổ vào dạ dày mình.
"Cái Đại Địa Ngục bị bỏ mặc đến mức này vì ngay cả Hiệp Sĩ Đoàn cũng không thể kiểm soát nổi, ông định để tất cả cho các học sinh lo liệu sao?"
"Lý do chính khiến nó trở nên khó quản lý và bị bỏ mặc là vì Hiệp Sĩ Đoàn quá bận rộn và không có đủ nhân lực để phân bổ đến đó. Đó không phải là vấn đề về sức mạnh. Tôi nghĩ nếu là Học Viện Hiệp Sĩ do cậu dẫn dắt thì chuyện này nằm ở mức mà các cậu có thể xử lý thỏa đáng. Tôi không hề nghi ngờ rằng Học Viện Hiệp Sĩ ở thế hệ của các cậu là mạnh nhất trong lịch sử đâu."
"Dù ông có nói kiểu đó với người vừa mới nhập học ba tháng trước đi chăng nữa."
“Ta không muốn để gián điệp của Yamato chạm tay vào Rừng Cây Fuji. Trong Đoàn Hiệp Sĩ, người ta có thể tin tưởng quá đỗi ít ỏi. Đương nhiên ta biết dường như cũng có một gián điệp đã lẻn vào Học viện Hiệp Sĩ. Thế nhưng, hệ thống chỉ huy của Học viện Hiệp Sĩ lại có một sự đơn giản nhất định. Nếu là ngươi, hẳn ngươi sẽ có thể kiểm soát cách đối phó với tên gián điệp đó.”
Chắc chắn rồi, điều đó đã được chứng minh trong các Trận chiến ma thuật Okehasama và Sekigahara.
“Và cả việc ngươi đã bắt đầu thực hiện các biện pháp phản gián đúng không? Ta đang mong chờ kết quả của ngươi đây.”
Kazuki cuối cùng cũng đưa miếng vịt quay Bắc Kinh bọc trong bột bánh vào miệng.
Món ăn rất ngon, nhưng cậu lại không còn cảm nhận được sự thích thú.
Đổi lại bữa ăn này, một công việc kinh khủng sắp sửa được đẩy lên vai cậu.
Tuy nhiên… cũng có một ngọn lửa nhỏ nhen nhóm trong tim cậu khi được người trước mắt hoàn toàn tin tưởng như vậy.
‘…Ra là thế.’ Kazuki lần đầu tiên nhận ra.
Có lẽ cậu đang dỗi.
Khi nghĩ về việc mình đã bị vắt kiệt sức trong chiến tranh, rồi khi đình chiến lại bị gạt ra ngoài lề, và trên hết còn bị các vị [Vua] của quốc gia khác chế nhạo rằng mình đã bị bỏ rơi như thế nào…
“Ta sẽ để những thuộc hạ hiệp sĩ cũ mà ta tin tưởng đảm nhiệm vị trí lính canh bảo vệ cổng Rừng Cây Fuji. Thế hệ hiệp sĩ cũ hẳn sẽ ít có khả năng bị gián điệp thâm nhập hơn so với thế hệ đang tại ngũ.”
Trung Quốc trước tiên đã cài gián điệp vào trung tâm chính phủ, lợi dụng quyền lực của họ để gửi gián điệp qua nhiều thế hệ vào Học viện Hiệp Sĩ.
Nếu trình tự thâm nhập của gián điệp là như vậy, thì càng truy ngược về các thế hệ trước, mức độ lây nhiễm càng phải thấp hơn.
“Ta đã chỉ thị cho họ tuyệt đối không cho phép bất kỳ hiệp sĩ nào tiến vào. Trong thời gian đó, ta yêu cầu tất cả các ngươi hoàn thành việc chiếm đóng Vùng Đất Hắc Ám. Ta sẽ giao các việc như thành phần đội hình chinh phạt và mọi thứ khác cho các ngươi. Rừng Cây Fuji rất rộng lớn, nhưng nếu tận dụng tốt năng lực của ngươi, việc chia đội thành nhiều đơn vị nhỏ sẽ rất hiệu quả.”
Năng lực của Kazuki—cậu có thể cảm nhận vị trí tổng quát của những cô gái đã thắt chặt mối liên kết với mình và có thể giao tiếp thần giao cách cảm vượt qua khoảng cách với những cô gái có mức độ tích cực trên 150.
“Rừng Cây Fuji… mọi loại sóng điện từ và GPS đều bị cản trở do sự nhiễu loạn ma lực, la bàn ở đó cũng hóa điên. Ngay cả khi không có gián điệp đi cùng các ngươi, ta nghĩ khả năng lãnh đạo của ngươi rất phù hợp để vượt qua Vùng Đất Hắc Ám này bằng chân.”
Điều đó cũng có lý.
Tuy nhiên… Vùng Đất Hắc Ám vĩ đại và bí ẩn này có thể còn nguy hiểm hơn cả một cuộc chiến với con người.
Trong chiến tranh, hầu như không có sinh mạng nào bị mất nhờ phước lành của ma lực phòng thủ, ngay cả trong trường hợp xấu nhất, họ cũng sẽ trở thành tù binh.
Thế nhưng, họ không thể hy vọng vào sự khoan hồng và dung thứ đó từ những Ma Thú mà họ phải đối mặt trong Vùng Đất Hắc Ám.
Chắc chắn sẽ tốt nhất nếu tập hợp những người tinh nhuệ làm thành viên tham gia nhiệm vụ này. Ngay cả khi họ được chia thành nhiều đơn vị, thì ít nhất mỗi đội cũng phải có một cô gái đã gắn kết với Kazuki được thêm vào. Như vậy, cậu có thể liên tục nắm bắt được động tĩnh của họ.
Những học viên chưa có cơ hội tham chiến trong trận đánh Yamato đều đang sục sôi ý chí: “Lần tới nhất định phải có mình!”. Nếu giờ đây anh mà mở đơn đăng ký cho đợt Quest này, e rằng số lượng ứng viên sẽ đông đảo vô kể.
Chắc chắn rằng sẽ cần phải đặt ra những điều kiện tham gia về cấp bậc và kinh nghiệm thực chiến Quest của ứng viên nghiêm ngặt hơn cả so với trận chiến Yamato.
Sau khi Kazuki ngẫm nghĩ và trình bày điều đó với Chỉ huy Yamagata, ông gật gù “Phải đấy”.
“Tôi muốn cậu chọn lựa thành viên thật cẩn thận. Nghe thì có vẻ lạ khi tôi nói điều này, bởi chính tôi là người đã đẩy hết những gánh nặng này cho các học viên, nhưng dư luận sẽ rất gay gắt nếu có bất kỳ thương vong nào xảy ra.”
Thoái thác trách nhiệm… thay vì gọi như vậy, có vẻ như ông ấy tự nhận thức được rằng mình đã quá dựa dẫm vào các học viên.
“Việc lựa chọn thành viên kỹ lưỡng cũng đồng thời có tác dụng ngăn chặn gián điệp xâm nhập. Tôi đặc biệt muốn cậu cảnh giác với học viên của Sư đoàn Kiếm Thuật.”
“…Ngài cũng nghi ngờ Sư đoàn Kiếm Thuật sao?”
“Đó chỉ là suy nghĩ hợp lý thôi. Việc ghi danh vào Sư đoàn Kiếm Thuật dễ hơn so với Sư đoàn Pháp Thuật. Tôi nghĩ nếu họ muốn cài gián điệp thì sẽ gửi chúng vào Sư đoàn Kiếm Thuật.”
“Đúng là như vậy, nhưng với tư cách là gián điệp, lượng thông tin thu thập được ở Sư đoàn Pháp Thuật sẽ lớn hơn nhiều phải không? Mặc dù ngưỡng để ghi danh vào Sư đoàn Pháp Thuật cao, nhưng nếu họ tìm ra một đứa trẻ có tài năng phép thuật cao từ trước và nuôi dưỡng nó như một gián điệp… đứa trẻ đó chắc chắn sẽ được trao Ấn Ký.”
Về cơ bản, 72 Trụ cột Solomon lựa chọn người ký khế ước dựa trên số lượng ma lực.
Diva nào sẽ chọn học viên nào dường như được quyết định từ sự phù hợp về tần số tính cách của cả hai bên.
Anh đặc biệt cảm nhận rõ điều đó khi nhìn Koyuki và Vepar.
“Điều đó… đúng là như vậy nhưng… cậu nói phải, hãy cử một đồng đội mà cậu thực sự tin tưởng vào mỗi đơn vị mà không có ngoại lệ, và đừng lơi lỏng cảnh giác ngay cả đối với các học viên của Sư đoàn Pháp Thuật.”
Cửa phòng gõ nhẹ, người phục vụ mang ra món tráng miệng điểm tâm Trung Hoa.
Trong lúc đó, Kazuki và Chỉ huy Yamagata đều giữ im lặng, và chỉ tiếp tục trò chuyện sau khi người phục vụ rời đi.
“Chúng ta nên hành động càng nhanh càng tốt phải không ạ?”
Khi Kazuki nói vậy, Chỉ huy Yamagata gật đầu trong khi dùng thìa đưa miếng bánh pudding xoài vào miệng.
Ngay khoảnh khắc pudding lấp đầy má, vẻ mặt ông nở nụ cười tươi rói như một đứa trẻ.
“Phải, dù sao thì việc bắt giữ càng chậm, áp lực buộc tôi phải điều động Kỵ sĩ đoàn càng trở nên phiền phức.”
Khi anh rời nhà hàng Trung Hoa cùng Chỉ huy Yamagata, Kazuha-senpai và Kanae đã đợi sẵn ở trước cửa.
Đơn vị đặc biệt của Sư đoàn Kiếm Thuật không có mặt ở đó. Thay vào đó…
“Có vẻ cuộc nói chuyện đã kết thúc rồi phải không, Nii-sama?”
Trong khi Kazuki đáp lại bằng cái gật đầu, anh hỏi với cặp lông mày nhíu lại.
“…Cô gái này là ai?”
Kanae đang túm lấy gáy một cô gái da sẫm màu với vẻ đẹp hoang dại.
“…Roshoukou của Lương Sơn Bạc đã bám theo Nii-sama, nên em đã bắt cô ta.”
Shoukou-san cười “Tahaha” với một nụ cười gượng gạo ngượng ngùng. Cô ta mặc một chiếc áo phông và quần jeans thường thấy ở những cô gái Nhật Bản bình thường, một bộ trang phục có vẻ được kiếm đâu đó.
“Chỉ huy Yamagata, không có biện pháp nào như kiềm chế hay giám sát nào được áp dụng cho cô ta sao?”
“Cô bé này tất nhiên đã được giao cho Đoàn Hiệp Sĩ trông nom rồi.”
“Dĩ nhiên rồi! Tôi đã nổi loạn một chút và trốn thoát đó! Cái tính lang bạt của tôi ghét nhất mọi ràng buộc! Các vị chẳng hé răng nửa lời về nội dung cuộc họp, thế là tôi đành tự đi tìm hiểu thôi. Lúc đó tôi đã nghĩ, liệu có học được gì không nếu cứ quanh quẩn bên các vị như vậy.”
Shoukou-san thoáng liếc nhìn Kazuki. Người này cũng đang lảng vảng quanh Kazuki. …Tất nhiên, cô bé này không thể là gián điệp của Yamato được.
“Nổi loạn à…? Cô nói có thiệt hại nào xảy ra không?”
Chỉ huy Yamagata hơi luống cuống.
“Tôi có làm gì to tát đâu, Chỉ huy ơi. Tôi đã cẩn thận không dùng Ma thuật Triệu hồi giữa thành phố nên mới bị bắt thế này thôi. Không nhưng mà, người này mạnh thật! Đúng là cao thủ đó!”
Shoukou-san đáp lời Chỉ huy Yamagata với giọng điệu có chút kính trọng.
“Hiện tại thì tôi đã hiểu vị trí của mình.[25] Tuy nhiên, chúng tôi không hài lòng với cách đối xử của các vị. Nếu hội nghị đã kết thúc rồi, chẳng lẽ không có gì sai khi cho chúng tôi biết tình hình đã phát triển đến đâu sao? Tôi chỉ gây náo loạn nhẹ để bày tỏ sự bất mãn thôi.”
Cô ấy không phải là người hành động thiếu suy nghĩ. Hành động của cô pha trộn cả sự thông minh, ngông cuồng và cả sự tính toán. Shoukou-san mở to mắt nhìn thẳng vào Chỉ huy Yamagata, khiến ông ấy phải lúng túng.
“Được rồi, tôi sẽ thông báo tình hình cho cô. Bây giờ chúng ta quay về doanh trại trước đã.”
“Nếu các vị thẳng thắn nói chuyện như vậy, thì nhóm chúng tôi cũng sẽ không gây ra bất kỳ hành động bạo lực nào đâu.[26]”
“…Kanae-kun, thả cô ấy ra.”
Nghe Chỉ huy Yamagata nói vậy, Kanae lập tức buông tay khỏi gáy Shoukou-san.
Với gương mặt tươi cười rạng rỡ, Shoukou-san “pyon” một tiếng nhảy tót đến bên cạnh Chỉ huy Yamagata.
“Hay là chúng ta cùng nắm tay nhau về cho thân mật nhé?”
“Thôi đi, trông như bố con vậy, khéo bị người ta báo cáo cho bây giờ.”
Sau khi chỉ huy mệt mỏi đáp lại lời bông đùa của Shoukou-san, Shoukou-san bật ra một tiếng cười khẩy tục tĩu “Hihhihhi”. Kazuki quay lại nhìn Kanae.
“…Vậy là không còn gián điệp nào khác sao?”
Liệu có gián điệp nào khác ngoài Eleonora và Shoukou-san không? Kanae gật đầu thật sâu trước câu hỏi của Kazuki.
Bên cạnh, Kazuha-senpai cũng nghiêng đầu, đôi lông mày khẽ nhíu lại.
“…Nếu có kẻ khả nghi thì tôi nghĩ chúng tôi không thể bỏ lỡ được, nhưng như anh thấy đấy—. Chúng tôi tin rằng mình đã giăng lưới giám sát khắp nơi mà không bỏ sót bất kỳ kẽ hở nào.”
“Có lẽ gián điệp đã nhận ra bị theo dõi nên họ không còn hành động công khai nữa.”
“Hừm—mm, chúng tôi đã được huấn luyện chuyên sâu về hành động bí mật mà. Mà thôi, dù bước chân đã được xóa nhưng hình dáng thì vẫn còn đó, nên tôi không thể đảm bảo tuyệt đối được.”
Điều này có nghĩa là bản thân gián điệp quan trọng nhất vẫn chưa rơi vào bẫy.
Nhưng từ bây giờ, cuộc thám hiểm Biển Rừng Fuji sẽ bắt đầu, với Học viện Hiệp sĩ là mũi nhọn tiên phong.
Chắc chắn, tốt nhất là nên tiếp tục duy trì an ninh quanh anh từ bây giờ.
“Nếu bắt được gián điệp, hãy giao hắn cho Đoàn Hiệp Sĩ.”
Chỉ huy Yamagata, người đang kéo Shoukou-san trở lại, quay sang phía họ.
“Trong Đoàn Hiệp Sĩ có đội thẩm vấn Thần Giao Cách Cảm. Nếu là họ, chắc chắn họ sẽ moi được thông tin bằng cách thẩm vấn và Thần Giao Cách Cảm, sau đó lôi tuột tất cả gián điệp ra như nhổ củ khoai lang [27]. Quan trọng là phải bắt được dù chỉ một tên, bất kể là ai. Chỉ một hành động của tất cả các vị, có thể sẽ tiêu diệt được toàn bộ gián điệp.”
Tra hỏi và thần giao cách cảm à... hóa ra là vậy. Kazuki khẽ gật đầu, trong lòng bất chợt dấy lên một cảm giác rờn rợn.


0 Bình luận