Magika no Kenshi to Shouk...
Mihara Mitsuki Chun
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 7

Chương 3.1: Hậu trường

0 Bình luận - Độ dài: 2,115 từ - Cập nhật:

Kazuki bị dày vò bởi cảm giác tự trách. Cậu ta đã bị Ikousai đánh bại, khiến nhiệm vụ thất bại.

Mặc dù đó là nhiệm vụ cậu được giao, nhưng ngay từ đầu, bản thân kế hoạch đã quá cẩu thả. Có thể nói, Kazuki chỉ là người phải gánh chịu toàn bộ hậu quả từ sự cẩu thả ấy mà thôi. Chính vì vậy, không một ai định đổ lỗi cho Kazuki cả.

Thế nhưng, dù không ai trách móc, trong sâu thẳm trái tim, Kazuki vẫn không ngừng nghĩ đến thất bại ấy.

{…Nhiệm vụ đó, nếu Zekorbeni được sử dụng khéo léo hơn, có lẽ nó đã thành công rồi.}

Leme thở dài, tiếng nói của cô ấy vọng lên trong tâm trí Kazuki. Lời thì thầm ấy lan ra như một làn sóng, khiến lòng Kazuki càng thêm rối bời.

{Nếu ngươi dùng Zekorbeni thành thạo, đáng lẽ ngươi đã có thể đánh bại Ikousai ngay lập tức và thậm chí còn đuổi được kẻ khế ước của Tôn Ngộ Không đi nữa. Ikousai vẫn chưa sở hữu sức mạnh của một “Vua”. Tôn Ngộ Không tuy là một Diva mạnh mẽ nhưng cũng không phải Thần Tối Cao. Ngươi – Solomon King – chính là người có địa vị cao nhất ở nơi đó cho đến khi Vua của Nga xuất hiện.}

Leme chỉ ra, giọng cô ấy lạ thường pha chút gay gắt, át đi sự bất kính thường ngày.

{Ngươi đã lo ngại về việc tiêu hao ma lực nên cứ khư khư giữ Zekorbeni, nhưng nếu mức độ tích cực của Lotte cao hơn một chút và ngươi có thể lập tức niệm chú [Deep Striker] với Zekorbeni, đáng lẽ ngươi đã có thể chiến đấu một cách điềm tĩnh, luôn trong tâm thế có thể rút lui bất cứ lúc nào.}

Không còn chỗ cho Kazuki biện minh trước những lời Leme nói, bởi cô ấy đã chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối. Nhiệm vụ quả thực cẩu thả. Nhưng nếu cậu sở hữu thêm chút sức mạnh, hẳn đã có thể biến thất bại thành công.

Không chỉ vậy. Điều khiến Kazuki càng thêm bồn chồn gấp bội chính là – cuộc chạm trán với những người được gọi là Basileus (Vua) của các quốc gia khác.

Ba vị Vua mà Kazuki từng gặp, mỗi người một tính cách, nhưng tất cả đều không nghi ngờ gì nữa, đích thực là một vị Vua từ trong ra ngoài. Từ đầu đến chân, họ toát ra cái khí chất kiên định đúng chuẩn một bậc Đế Vương. Họ đang cai trị với tư cách là Vua ở đất nước của mình. Bản thân họ cũng nhận thức rõ vị trí ấy.

Và rồi, rất có thể là cả sức mạnh thật sự của họ nữa…

Liệu cái niềm kiêu hãnh, cái địa vị và cả sức mạnh ấy, có phải mình đều thiếu thốn cả…

Trong trường hợp bản thân hiện tại đối đầu với họ, liệu cậu có thể bảo vệ được những người quan trọng của mình không…

“…Kazuki, cậu làm gì mà lơ đãng giữa giờ học thế? Nguy hiểm lắm đấy.”

Má cậu bị véo.

Khi Kazuki hoàn hồn, cậu đang ở trên sân trường. Đó là giữa giờ học thực hành ma thuật. …Chắc chắn là nguy hiểm thật. Bị bắt gặp đang mơ màng khiến cậu vô cùng xấu hổ.

—Cậu cứ mang tâm trạng này mãi từ tối hôm qua đến giờ.

Bên cạnh cậu là Koyuki trong bộ Ma phục, đang kiễng chân vươn tay véo má Kazuki.

“Đôi cánh nhảy múa tung bay tia lửa. Vệt gió xoáy cuốn theo, hóa thành viên đạn xé toạc sinh mạng! Vẫy cánh mà bắn ra! Barrett!!”

Mio, đứng cách một quãng, đang đối đầu với cậu, phóng ra một đòn ma thuật tấn công.

Kazuki vừa trở lại ý thức liền vội vàng vận "Kháng" bao bọc cơ thể. Kazuki cố gắng chặn viên đạn lửa bằng Niệm Lực, đồng thời cố gắng hút nhiệt từ ngọn lửa. Vận hành ma lực tức thời — cách phòng thủ bằng ma thuật thông thường như thế này được gọi là "Kháng".

Sức Kháng Cự của Kazuki đã bị xuyên phá bởi viên đạn lửa, cho dù uy lực và nhiệt độ của nó đã giảm đi, và lần này, nó va chạm trực tiếp với sức mạnh ma thuật phòng thủ của Kazuki. Ánh sáng ma thuật màu xanh và những tia lửa lấp lánh kỳ ảo ngay trước mắt cậu.

Có hai phương pháp phòng thủ của pháp sư trước một đòn tấn công từ kẻ thù: đó là [Kháng Cự] (Resist) và [sức mạnh ma thuật phòng thủ] (defensive magic power).

Kháng Cự là tạo ra hiện tượng đối lập với các đòn tấn công của đối phương bằng kỹ thuật ma thuật của chính mình. Một va chạm chống lại một va chạm có véc-tơ ngược lại, nhiệt độ đối chọi với cái lạnh, người dùng phải phán đoán và tạo ra hiện tượng đó ngay lập tức.

Sức mạnh ma thuật phòng thủ là việc sử dụng ma thuật một cách vô thức, tự động phát ra từ bản năng tự vệ của con người khi phản ứng với tình huống nguy hiểm. Ngay từ đầu, [năng lượng bẻ cong hiện thực] đã ẩn chứa bên trong sức mạnh ma thuật; nếu một lượng lớn ma thuật tràn ra ngay lập tức, nó có thể hoàn toàn ghi đè và vô hiệu hóa bất kỳ loại tấn công nào.

Tuy nhiên, khả năng vô thức này tiêu thụ một lượng ma thuật khổng lồ, vượt quá mức bình thường. Bởi vì lượng ma thuật của con người có giới hạn, cần phải hạn chế tối đa việc dựa vào sức mạnh ma thuật phòng thủ, thay vào đó nên làm suy yếu đòn tấn công của đối thủ bằng cách sử dụng Kháng Cự, thứ ma thuật đã được kiểm soát.

"Mặc dù sức mạnh ma thuật phòng thủ được cho là tự động kích hoạt một cách vô thức, nhưng việc mơ màng giữa giờ học thực hành ma thuật thực sự rất nguy hiểm. ...Có chuyện gì khiến cậu lo lắng sao?"

Koyuki ngước lên nhìn Kazuki đầy lo âu.

Cậu đã khiến cô bạn hoàn toàn phải bận tâm. Nhưng Kazuki không thể diễn tả rõ ràng sự mông lung trong lòng mình thành một nỗi lo lắng cụ thể. Vì thế, cậu đành cố gắng lảng tránh.

"Không, tớ chỉ đang nhớ lại đêm qua Koyuki đáng yêu thế nào khi ngọt ngào bò lên giường tớ thôi, tớ chỉ đắm chìm trong ký ức đó thôi."

Gương mặt lạnh lùng của Koyuki lập tức đỏ bừng. Và rồi...

"Hỡi sự hư vô của thời cổ đại, hãy trở thành hơi thở sâu lắng trú ngụ trong lồng ngực trống rỗng này. Trong sự tĩnh lặng từ chối tuôn chảy này, hãy đóng băng và im lặng... Gió Băng!!"

Ngay lập tức, cô quay sang Kazuki và thi triển ma thuật tấn công.

"Úi chà!" Kazuki theo phản xạ kêu lên trong khi cố gắng làm suy yếu luồng gió đóng băng ở cự ly cực gần bằng Kháng Cự. Cuối cùng, cậu không thể Kháng Cự hoàn toàn, sức mạnh ma thuật phòng thủ của cậu bùng lên, và ma lực của cậu bị nghiền nát.

"Hayashizaki! Cả em nữa, duy trì câu chú và phản công lại đi!"

Liz Liza-sensei, người giám sát lớp học, nhận ra tình thế khó khăn của Kazuki và nhắc nhở cậu.

Kazuki cố gắng ổn định câu chú của mình và quay sang Mio trước khi niệm phép.

"Hỏa Đạn!"

Viên đạn lửa bắn trúng Mio đang đứng cách đó một khoảng, và ánh sáng ma thuật bùng lên.

Đây là buổi luyện tập mà các học sinh tấn công nhau bằng ma thuật. Bằng cách để các cặp đôi tấn công lẫn nhau, khả năng niệm chú và Kháng Cự của họ được rèn luyện đồng thời. Đó là một buổi tập được thiết kế khá giống với trận chiến thực tế.

Nếu họ không thực hiện điều này, thì họ không thể trau dồi kỹ thuật Kháng Cự cho trận chiến thực sự, nhưng hiển nhiên, đây là một buổi luyện tập khá nguy hiểm, vì vậy nó trở thành buổi tập không được phép thực hiện ở những nơi mà giáo viên không trông chừng.

Đây không phải là buổi tập độc lập và chỉ có thể được tiến hành trong lớp học. Thời gian có thể nói là rất quý giá.

Liz Liza-sensei bước lại gần họ.

"Khi nhìn như thế này, mặc dù cậu và Amasaki có thể sử dụng cùng một loại ma thuật nhưng uy lực lại có sự khác biệt khá lớn nhỉ."

"Thật sao? Em biết là có sự khác biệt về tốc độ niệm chú của chúng em nhưng... cả về uy lực nữa ạ?"

Đương nhiên rồi. Cái gọi là tốc độ niệm chú, nói cách khác, chính là khả năng Thần giao cách cảm với Diva. Bằng cách ra lệnh cho Diva tạo ra hiện tượng ma thuật nào, thì Diva sẽ truyền lại cho con một [bản thiết kế phép thuật]. Sau đó, chỉ cần đổ ma lực vào bản thiết kế đó, phép thuật sẽ được thi triển trong thế giới thực này. Nhưng ngay cả khi sử dụng cùng một bản thiết kế, con càng dồn nhiều ma lực cùng lúc thì hiện tượng phép thuật tạo ra sẽ càng mạnh mẽ, quy mô càng lớn. ...Hiakari mạnh về Thần giao cách cảm nên tốc độ niệm chú của cô bé rất nhanh, còn Amasaki thì có thể xử lý một lượng lớn ma lực cùng lúc nên sức mạnh của cô bé rất cao. Việc một người có thể xử lý lượng lớn ma lực cùng lúc có nghĩa là mạch ma lực của họ rất dày. Nếu mạch ma lực cằn cỗi của con chỉ như một cái ống hút, thì mạch ma lực được tôi luyện tinh xảo của Amasaki chính là một cái máy bơm nước vậy.

Nghe lời của Liz Liza-sensei, Mio “e hèm” một tiếng rồi vểnh ngực tự hào từ đằng xa.

Mio và Koyuki là những tinh anh đã rèn luyện kỹ thuật ma thuật từ rất lâu trước khi nhận được Ấn ký.

Từ sáng đến tối Kazuki đã dành thời gian dài để rèn kiếm, thế nên anh có thể nói rằng việc có một khoảng cách lớn giữa họ là điều hiển nhiên.

“Hạng ba năm nay, Yumeno giỏi về Kháng ma thuật. Dù sao thì, ta cũng muốn con bé tấn công mạnh mẽ hơn một chút.”

Khi Liz Liza-sensei nhắc tên Yumeno-san, Mio liền “Mừ… một cao thủ ẩn mình” và biểu cảm của cô bé hoàn toàn thay đổi, trở nên căng thẳng.

“…Vậy thì, con chỉ có thể rèn luyện thêm để rút ngắn khoảng cách này thôi.”

Khi Kazuki nói điều đó đầy tích cực, Liz Liza-sensei khẽ thả lỏng nét mặt và gật đầu.

“Amasaki cũng vượt trội hơn con về Kháng ma thuật, chỉ cần hai đứa đối đầu nhau thôi là sẽ có một khoảng cách lớn hình thành ngay lập tức.”

Đương nhiên Kazuki sở hữu một loạt phép phòng thủ và khả năng né tránh nhờ có Tiên kiến.

Nhưng điều đó không có nghĩa là anh lúc nào cũng có thể ứng phó gọn gàng với đòn tấn công của kẻ địch như vậy. Chắc chắn sẽ có nhiều trường hợp trong trận chiến mà kỹ thuật Kháng ma thuật trở nên cần thiết.

…Thật non nớt. Ngay cả trước khi nghĩ về sự non nớt của mình với tư cách là Vua, như vậy thì ngay cả khi là một pháp sư, mình cũng còn quá non nớt!

Đây không phải là lúc để lo lắng vớ vẩn! Mình phải tiến lên phía trước một cách dứt khoát hơn nữa!!

“Mio! Koyuki! Bắn thêm ma thuật vào tôi đi!!”

“Ơ? Vậy thì… Barrett!!”

“Có tinh thần chiến đấu là quan trọng nhất. …Gió Băng!!”

Hai luồng ma thuật tấn công bay tới cùng lúc. Kazuki không thể phòng thủ bằng Kháng ma thuật và một lượng lớn ma lực phòng thủ của anh đã bị phá vỡ, sau đó anh bị đánh bay bởi lực phản chấn.

“…Đừng làm gì dại dột, đồ ngốc.” Liz Liza-sensei cười gượng gạo khi dõi theo họ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận