Magika no Kenshi to Shouk...
Mihara Mitsuki Chun
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 7

Chương 2.4: Caryatid Học viện Hiệp sĩ

0 Bình luận - Độ dài: 4,087 từ - Cập nhật:

Và rồi, những ngày tháng bình thường lại tiếp diễn. Cuộc sống thường nhật vốn có của Kazuki và bạn bè—trong đó đương nhiên không thể thiếu những giờ học nghiêm khắc tại Học viện Kỵ sĩ.

“...Bởi những lẽ đó, Nhật Bản và Yamato đã ngừng bắn nhờ sự can thiệp của các Cường quốc Ma thuật, nhưng trước hết, chúng ta hãy cùng nhìn lại xem các Cường quốc Ma thuật này rốt cuộc là những quốc gia như thế nào.”

Giáo viên Liz Liza, người phụ trách môn thực hành phép thuật, hôm nay đang vung vẩy cây gậy chỉ bảng trong lớp. Đây là một buổi giảng bài lý thuyết hiếm hoi của cô Liz Liza. Học sinh ngồi thẳng lưng, chăm chú lắng nghe còn nghiêm túc hơn cả khi học các môn khác.

“Các em không chỉ đơn thuần học cách sử dụng phép thuật, mà còn phải nhanh chóng nắm bắt các vấn đề xã hội và quốc tế. Suy cho cùng, người sở hữu sức mạnh đặc biệt có trách nhiệm phải vận dụng sức mạnh đó một cách đúng đắn. Kẻ [ngu ngốc không biết nhìn trước nhìn sau] thì không có tư cách để sử dụng Thuật Triệu hồi.”

Kaguya-senpai cũng từng nói điều tương tự trong bài diễn văn tại lễ khai giảng.

Kazuki vô thức nhìn xuống mu bàn tay trái đang đặt trên bàn. Ngay tại đó là Ấn Nguyền hình ngũ giác mà cậu có được từ giao ước với Leme.

Sức mạnh của Vua—cậu sở hữu một sức mạnh đặc biệt còn vượt trội hơn tất cả các Ấn Nguyền Magika ở Nhật Bản. Điều này không phải là do cậu tự huyễn hoặc, mà thực sự là một sức mạnh thuộc hàng tối thượng ở Nhật Bản.

Cái “trách nhiệm” mà giáo viên Liz Liza nói ra bỗng trở nên nặng nề hơn lạ thường trong trường hợp của cậu.

Tự ý thức được điều đó, cậu phải vận dụng sức mạnh này một cách thận trọng theo cách riêng của mình.

“Trước hết, ma thuật là gì? Cái gọi là ma thuật chính là khả năng mới của con người được đánh thức nhờ sản phẩm của kỹ thuật siêu giả kim thuật, tức <Hòn đá Triết gia>. Một sức mạnh làm biến đổi định luật vật lý bằng sức mạnh của ý nghĩ... Mười lăm năm trước, Hòn đá Triết gia đã ra đời trên thế giới này nhờ một nhà giả kim tự xưng là Basileus Basileon.”

Vua Của Các Vua Basileus Basileon…

Kazuki bất giác nhận ra trong ngạc nhiên. Leme đã đặt cho cậu một cái tên là [Basileus Vua]. Nếu nghĩ về điều đó, quả là một cái tên mang ý nghĩa thật sâu xa.

Mặc kệ Kazuki đang suy nghĩ miên man, buổi học vẫn tiếp tục.

“Vậy, giả kim thuật là gì? Ở thời đại hiện nay, có rất nhiều thứ được gọi là giả kim thuật, đó là một kỹ thuật tạo ra sự thay đổi vật chất mà khoa học không thể lý giải được bằng cách vận dụng ma lực và sử dụng ma thuật... nhưng giả kim thuật nguyên bản thì có lịch sử lâu đời hơn cả ma thuật.”

Trước hết, Hòn đá Triết gia được tạo ra bằng giả kim thuật, và sau đó từ đó ma thuật mới ra đời trên thế giới này, nên trình tự lịch sử đó là điều tự nhiên. Vậy thì, giả kim thuật không sử dụng ma lực là gì?

Giả kim thuật nguyên thủy là một môn học/phép thuật có thể tạo ra những hiện tượng không thể lý giải bằng khoa học, thông qua nỗ lực và ý chí mãnh liệt. Khoa học nghiên cứu [những quy luật bất biến, luôn mang lại cùng một kết quả dù được kiểm nghiệm bao nhiêu lần]. Tuy nhiên, thế giới tự nhiên mà chúng ta đang sống đây luôn tồn tại những yếu tố phức tạp tác động lẫn nhau. Chúng ta gọi môi trường như vậy là một [hệ thống phức hợp]. Ngay cả khi chúng ta dự định lặp lại một thí nghiệm nhiều lần, nhưng thực tế, dù không cố ý, chúng ta vẫn đang thực hiện thí nghiệm trong những điều kiện hoàn toàn khác nhau mỗi lần, luôn có điều gì đó mà chúng ta không nhận ra. Chỉ cần một cơn gió thổi qua giữa thí nghiệm, hay một thay đổi nhỏ về nhiệt độ, chúng ta đã không thể nói rằng [chúng ta đang lặp lại cùng một thí nghiệm] nữa phải không? Do đó, chúng ta không thể thực sự tuyên bố rằng [thí nghiệm luôn mang lại cùng một kết quả]. Về khía cạnh đó, có khả năng tạo ra những hiện tượng không thể gọi là gì khác ngoài hiện tượng bí ẩn hoặc huyền bí. Những nỗ lực kiên trì vĩ đại để cố tình tạo ra [phép màu sinh ra từ hệ thống phức hợp] chính là cái gọi là giả kim thuật.”

Cố tình tạo ra phép màu…

“Giả kim thuật ra đời vào thời Trung Cổ. Nếu phải nói cụ thể những nhà giả kim thời đó đã làm gì… Einstein từng để lại câu nói [Điên rồ là làm đi làm lại cùng một việc nhưng lại mong đợi một kết quả khác], thì tóm lại, điều mà các nhà giả kim đã làm chính là liên tục thực hiện những gì Einstein nói. Họ làm điều này không chỉ trong phạm vi vài trăm ngàn lần hay vài ngày đâu nhé, mà là vài chục năm, thậm chí là vài trăm năm nếu tính cả khi vài thế hệ đã trôi qua. Dù làm đi làm lại cùng một thí nghiệm, họ vẫn kiên nhẫn chờ đợi một kết quả khác biệt xuất hiện… Kết quả mà họ mong chờ, dường như trong đó có cả hiện tượng biến chì thành vàng ròng nữa.”

Các học sinh lùi lại trước bài giảng. Liz Liza-sensei sau đó tiếp tục giải thích một cách trang trọng.

“Vâng, dường như có một tổ chức đã tiếp tục hành động điên rồ như vậy cho đến tận thời đại này. Mười lăm năm trước, một tổ chức giả kim tên là <Trí Tuệ Toàn Năng Của Rạng Đông – Liber Mundis> đột nhiên xuất hiện. Thủ lĩnh của tổ chức này là Basileus Basileon. Ông ta đã công bố Hòn Đá Triết Gia trên thế giới và bắt đầu bán nó với giá cao. Khi Hòn Đá Triết Gia này được đặt áp vào đầu một người, viên đá sẽ tự chìm vào đầu trong khi đồng hóa và người đó sẽ thức tỉnh sức mạnh của phép thuật. Thật vô nghĩa khi chỉ nghĩ xem nó dùng lý thuyết gì mà những điều như vậy có thể xảy ra. Bởi vì dù sao đi nữa, đó là sản phẩm của một phép màu.”

Kazuki theo phản xạ đưa tay lên trán mình. Đó là một câu chuyện ghê rợn khi cậu hình dung lại.

“Khi kiểm tra bộ não trước và sau khi được truyền Hòn Đá Triết Gia, dường như không có bất kỳ thay đổi nào về hình dạng và bản chất của bộ não. Mặc dù không có bất kỳ thay đổi vật lý nào, nhưng sóng não và hoạt động não mà trước đó không thể thấy lại trở nên nhìn thấy được. Không có thay đổi… nói cách khác, điều đó có nghĩa là vùng não trước đây không thể sử dụng giờ đã có thể sử dụng được. Có lẽ là [sức mạnh bị phong ấn của con người đã được giải phóng] hay gì đó… điều đã xảy ra được cho là như vậy.”

“À, thưa cô.”

Mio, người ngồi ở hàng ghế đầu tiên trong lớp, giơ tay.

Gì cơ, Amasaki? Đồ bỏ đi mà biết tự tư duy và bày tỏ suy nghĩ của mình thì cũng hay đấy chứ. Dù sao, việc chủ động tranh luận cũng giúp kích thích trí nhớ, làm đầu óc minh mẫn hơn. Thầy đây thích mấy đứa 'rác rưởi' mà có ý chí cầu tiến lắm đấy.

“Cái gì mà sức mạnh bị phong ấn cơ? Có phải người từ xa xưa đã có thể dùng ma thuật không?”

Mio bật dậy hỏi rồi lại ngồi xuống.

“Đó là một câu hỏi rất tự nhiên. Các em nghĩ ‘xa xưa’ mà mình nhắc đến là khi nào… Dù hóa thạch vượn người phương Nam hay vượn người Ramidus đã được phát hiện nhiều lần, nhưng không hề có dấu vết nào của sự tồn tại ma thuật trong thời cổ đại cả. Thật bí ẩn phải không? Lập luận này cũng liên quan đến sự tiến hóa và phát tán của loài người. Ở những nơi như châu Âu, họ hoàn toàn bỏ qua khảo cổ học, thay vào đó <Thuyết Phục Hưng Kỷ Nguyên Thần Thoại>, tức là [Thứ gọi là Thần Thoại chính là ghi chép thực tế về việc loài người có thể sử dụng ma thuật] lại trở thành học thuyết chủ đạo. Nhưng mà, nó lại mâu thuẫn với xã hội khoa học dựa trên khảo cổ học của Nhật Bản, đúng không nào?”

“…Nói tóm lại, điều đó có ý nghĩa gì?”

Thấy Mio vẫn còn đang nghiêng đầu thắc mắc, Liz Liza-sensei thẳng thừng nói: “Đó là những thứ mà chúng ta chưa hiểu được. Có những khía cạnh của ma thuật mà việc cứ mãi suy ngẫm về nó là vô ích.”

“Vì vậy, với lợi nhuận từ việc bán Hòn đá Triết gia, <Libel Mundi> đã trở thành một thế lực khổng lồ đến mức nắm trọn cả thế giới vào thời điểm đó, như tất cả các em đều biết. Thế giới này từng bị một hội kín chinh phục. Nhưng dường như có một cuộc xung đột nội bộ trong tổ chức, và thủ lĩnh Basileus Basileon đã bị ám sát. Mặc dù cũng có những người tin rằng hắn vẫn còn sống vì không tìm thấy xác hắn. Dù sao thì kết quả là <Libel Mundi> đã bị chia thành tổng hành dinh ở Anh và sáu chi nhánh ở các quốc gia khác nhau. Những phần của tổ chức đó đã bị các quốc gia hấp thụ. Tổng hành dinh ở Anh thuộc về Anh, chi nhánh Đức thuộc về Đức… cứ như vậy, Bảy Quốc Gia Ma Thuật Tiên Tiến vĩ đại đã ra đời.”

À phải rồi, đây đúng là lớp học về các Quốc Gia Ma Thuật Tiên Tiến mà.

Cuối cùng thì cuộc thảo luận cũng đi vào vấn đề chính.

Từng có một nhóm thống trị thế giới, và rồi từ nhóm đó phân tách ra các Quốc Gia Ma Thuật Tiên Tiến…

“Giờ thì, nếu phải nói tại sao những chi tiết như vậy lại quan trọng để giải thích tình hình quốc tế hiện tại, đó là vì tổng hành dinh và các chi nhánh của Libel Mundi mỗi nơi đều tiếp xúc với những Thần thoại và Nữ thần khác nhau, rồi họ hoặc nghiên cứu chúng hoặc tiếp nhận niềm tin đó. Và sau đó, nó được mỗi Quốc Gia Ma Thuật Tiên Tiến tiếp quản và biến thành quốc giáo. Nói cách khác…”

Lúc đó, Liz Liza-sensei lần đầu tiên dùng đến bảng đen, những gì được ghi lại trên đó là như thế này.

Anh ― Thần thoại Celtic

Ý ― Thần thoại Hy Lạp

Đức ― Thần thoại Bắc Âu

Nga ― Thần thoại Slav

Trung Quốc ― Thần thoại Đạo giáo

Nhật Bản ― 72 Trụ cột của Solomon (Không tín ngưỡng)

Mỹ ― Không rõ

“Về Mỹ thì họ không được biết đến nhiều lắm. Họ nổi bật với chính sách bế quan tỏa cảng và không cố gắng kết nối với các nước khác. Ngay cả trong sự kiện lần này, chỉ có Mỹ là không tham gia.”

…Chính vào khoảng thời gian này. Bỗng nhiên Kazuki ngẩng lên nhìn chiếc đồng hồ trong lớp học và miên man suy nghĩ.

Ngay lúc này, những nhân vật quan trọng của chính phủ đáng lẽ đang trong cuộc họp đàm phán với các phái viên của Anh – Ý – Đức – Nga.

Sau nhiều buổi họp nhỏ kéo dài, Kazuki được biết rằng vào cuối tuần, phía Nhật Bản, Yamato và các phái đoàn sẽ tập trung để tổ chức một [hội nghị quy mô lớn].

Kazuki thì bị loại khỏi những cuộc họp ngoại giao tầm cỡ đó.

Mọi diễn biến sắp tới đều diễn ra tại những nơi mà Kazuki không hề hay biết.

Là một học sinh, điều này cũng là lẽ dĩ nhiên.

Được học bài trên lớp như thế này mới là bình thường… Dù được gọi là Quốc vương, cậu cũng chỉ là một học sinh mà thôi.

“Chủ đề nóng hổi như thế này tất nhiên sẽ xuất hiện trong bài kiểm tra rồi. Dù có một số chậm trễ trong lịch học nhưng kỳ thi cuối kỳ vẫn sẽ được tiến hành theo đúng kế hoạch, nên đừng ai có ý định bỏ bê việc học để chỉ chăm chăm vào nhiệm vụ và kỹ năng thực hành đâu đấy!”

Tiếng la hét của các học sinh vang lên khắp lớp học vốn thường ngày rất ngoan ngoãn.

“Đừng có làm ồn vì mấy chuyện vặt vãnh! Làm sao có chuyện kỳ thi bị hoãn chỉ vì một tai nạn ở mức Tây Nhật Bản tuyên bố độc lập và một số học sinh bị trưng binh chứ. Hơn nữa, các em năm nhất vốn dĩ đâu có bài kiểm tra giữa kỳ đâu.”

Học sinh năm nhất của Phân khoa Phép thuật được miễn kiểm tra giữa kỳ. Vào thời điểm này, vẫn còn rất nhiều học sinh chưa thực hiện thành công <Nghi thức Khế ước> của mình, vì vậy việc khế ước được ưu tiên tối đa.

Chính vì lẽ đó, nội dung thi cuối kỳ bao gồm toàn bộ kiến thức học trong cả năm, biến nó thành một chướng ngại vật đáng sợ.

“Những học sinh bị đưa đến Tây Nhật Bản không thể tham gia lớp học nên có thể cảm thấy bất công. Nhưng trong khoảng thời gian đó, các lớp kỹ năng thực hành đã được ưu tiên. Dù sao thì việc có một số lượng lớn học sinh yếu về kỹ năng thực hành trong số những người ở lại là điều không thể tránh khỏi. Vì lý do đó, việc đi đến Tây Nhật Bản không thể trở thành lý do biện minh. Hãy dành thời gian luyện tập chăm chỉ! Chỉ vậy thôi!”

Sau khi cô Liz Liza-sensei “ném một quả bom lớn” vào đám học sinh, cô Liz Liza-sensei rời khỏi lớp học.

Học sinh trong lớp nhao nhao cả lên. Mio, người ngồi ở một bàn riêng, liền đi đến chỗ Kazuki.

“Chờ một chút Kazuki, cậu ổn chứ? Nếu cậu muốn, để tớ đây, người có thành tích học tập loại A, dạy cho cậu cũng được! Fuffu~nn! Tớ sẽ chăm chỉ kèm cặp cậu thật nghiêm túc mỗi tối nhé~♪”

Có vẻ như Mio rất tự tin vào việc học của mình, cô bé xem những tiếng rên rỉ đau khổ xung quanh như chuyện của người khác, nở nụ cười rạng rỡ với Kazuki, ưỡn ngực đầy kiêu hãnh. Tuy nhiên, Kazuki vẫn giữ được bình tĩnh và trả lời:

“Hiện tại, tớ vẫn ôn lại bài đều đặn nên tớ nghĩ là sẽ không sao đâu. Điểm của tớ không nên thấp hơn mức trung bình.”

Kazuki vẫn thua kém nhiều về kỹ năng thực hành so với Mio hay Koyuki. Dù đã nỗ lực hết mình cho việc đó, Kazuki cũng nhận thức được rằng cậu không được phép bị bỏ lại phía sau ngay cả trong việc học lý thuyết.

“Muu~, chán quá, chán quá, cậu chẳng đáng yêu gì cả!”

Mio, người dường như muốn được Kazuki dựa dẫm, liên tục đấm nhẹ vào vai cậu.

Kazuki nói “Đó là vì tớ không hướng đến cái gì gọi là đáng yêu” và cười gượng.

“Nhưng chúng ta hãy cùng nhau lập nhóm học tập nhé! Nào, tất cả mọi người nữa!”

Mio trao đổi ánh mắt với Koyuki đang ngồi sau lưng Kazuki và Kamimura-san đang ngồi cạnh Kazuki.

Kamimura-san nhận được sự ưu ái khi người ngồi trước đó cạnh Kazuki đã chuyển chỗ, và cô bé ngồi vào đó. Đó là một sự ưu đãi không phù hợp với kiểu giáo dục “spartan” của Phân khoa Phép thuật, nhưng nếu nghĩ đến trạng thái tinh thần nhạy cảm của cô gái thì cũng không thể trách được.

Đối với họ, việc đặc biệt ưu ái cô gái này, người mang khế ước với Nữ thần Amaterasu và nắm giữ chìa khóa cho trận chiến chống lại Yamato, là điều vô cùng quan trọng.

Vậy mà cô gái ấy lại đang nằm rạp trên bàn, vẻ mặt kiệt quệ đến mức không còn sức lực.

“…Bị lôi xềnh xệch đến một ngôi trường không hề muốn đi… đã vậy còn có cả đống bài kiểm tra…”

“Chẳng phải như vậy sẽ khiến Kamimura-san cảm nhận được trọn vẹn sự tươi đẹp của tuổi thanh xuân sao?”

Nghe Kazuki nói vậy, Kamimura-san “Ugyaaa—!” một tiếng, thốt ra âm thanh kỳ lạ rồi ngẩng mặt lên.

“Năng lượng tươi sáng đó chính là thuốc độc đối với tôi đấy! Ugyaaa—! Tôi có cảm giác tất cả ánh mắt trong lớp này đều đang khinh bỉ tôi! Tốt nhất là thế giới này cứ diệt vong đi cho rồi!!”

“…Cái—ái gì vậy trời, cái đứa trẻ này?”

Mio giật mình trước hành động của Kamimura-san. Đối với một người như Mio, vốn là khối năng lượng rực rỡ, luôn nổi bật nhờ sự tự tin ngút trời, thì hành vi của Kamimura-san quả thật khó mà hiểu nổi.

Tuy nhiên, lúc này Mio không hề có chút ác cảm nào đối với những điều khác lạ. Cô bé chỉ đơn thuần nhìn vào biểu cảm của Kamimura-san với vẻ mặt vô cùng ngây thơ.

Kamimura-san giật giật người rồi lại nằm úp mặt xuống bàn để che đi khuôn mặt mình.

“Trường học đáng sợ… thứ bậc trong trường đáng sợ…”

“Không sao đâu, Học viện Hiệp sĩ này vận hành hoàn toàn dựa trên học thuyết sức mạnh mà. Cho nên nếu cậu mạnh, thì mọi chuyện đều ổn cả thôi.”

Khi Kazuki nói vậy, vai Kamimura-san khẽ run lên bần bật.

“Đừng nói là… dù anh nói vậy, nhưng đây là một quốc đảo nhỏ bé, nơi người dân coi trọng hòa bình đến mức trở nên xấu tính… Đây là một thế giới tuyệt đối xem trọng khả năng giao tiếp hơn sức mạnh… Kẻ mạnh bị cô lập, gai nhọn bị đóng xuống, còn những kẻ ‘riajuu’[14] với nụ cười tươi tắn thì lần lượt vươn lên trong cuộc sống… Cái kiểu thế giới đó… Một nền văn hóa tôn sùng sức mạnh làm sao có thể bén rễ ở một đất nước như vậy chứ…”

“Không, đây là một ngôi trường chuyên đào tạo hiệp sĩ cho chiến trường. Không có chỗ cho cái lối suy nghĩ thiển cận bắt nạt người mạnh ở đây đâu.”

“Nhưng tôi có mạnh mẽ gì đâu…”

Đến tận bây giờ, Kamimura-san vẫn dai dẳng thốt ra những lời lo lắng.

Có vẻ cô gái này có lẽ đang khao khát những lời trấn an kiểu [Không sao đâu].

Dáng vẻ như muốn chạy trốn khỏi mọi thứ xung quanh của cô bé hoàn toàn giống một đứa trẻ lạc mất cha mẹ.

“Không, sức mạnh thực sự của Kamimura-san chắc chắn là đỉnh cao trong học viện này… cậu chính là anh hùng của mọi người!”

Khi Kazuki nhấn mạnh từng lời, Kamimura-san ngẩng mặt lên, đôi mắt hơi sáng bừng.

Vì một lý do nào đó, có vẻ cô bé khá tự tin vào khả năng ma thuật của mình.

Bởi vì đó chính là sợi dây liên kết duy nhất của cô với người bạn duy nhất – Nữ thần Amaterasu.

Các bạn học xung quanh thì nhao nhao lên “Cái đứa bé có vẻ đặc biệt đó, nghe nói nó mạnh lắm!” “Đến mức được Chủ tịch công nhận cơ à!?” và bắt đầu xôn xao. Kazuki đã cố tình nâng cao giọng để mọi người xung quanh đều nghe thấy trước đó.

Nằm ngoài tầm nhìn của Kamimura-san, Kazuki đang vẫy tay lên xuống, ra dấu hiệu như muốn nói [Nói thêm đi, nói thêm đi].

Mọi người nhiệt tình hùa theo Kazuki, “Tuyệt vời—quá!” “Tuyệt vời—quá!” khuấy động không khí.

Đột nhiên, Kamimura-san bật dậy.

“PHÙ… nghĩa là ở đây tôi sẽ không bị khinh thường vì những hành vi đáng ngờ của mình sao…? Tôi là một anh hùng!? Tôi, tôi đã tìm thấy một nơi trú ẩn an toàn ở đây rồi!!”

"Thì cũng đúng là kết quả cũng là một thước đo thực lực, nên nếu học hành không ra đâu vào đâu thì coi như công toi hết cả thôi."

Koyuki lầm bầm bâng quơ.

Mặt Kamimura-san thoắt cái đã tái mét, nàng lại úp mặt xuống bàn.

"Kamimura-san... cậu không giỏi học à?"

"Học hành của tớ dừng lại từ học kỳ một năm nhất cấp hai rồi. Từ đó tới giờ tớ toàn là người ở nhà không ra ngoài thôi."

Xung quanh, các bạn học khác bắt đầu xì xào: "Con bé đó, nghe nói nó ngu lắm", "Eo ơi, thì ra nó ngốc thật."

"Giờ tớ bị khinh rồi! Nếu có cái hố nào tớ muốn chui tọt vào đấy mà chết cho xong!"

"Không sao đâu mà, mọi người sẽ cùng dạy cậu. Thế nên chúng ta hãy lập nhóm học chung đi."

"Nếu khi mọi người dạy tớ mà tớ lại ngốc hơn mọi người tưởng tượng... thì cho dù có chuyện như thế xảy ra, mọi người cũng sẽ không khinh bỉ và tức giận với tớ chứ?"

Kamimura-san ngước mặt lên nhìn Kazuki đầy dò xét. Đó là ánh mắt như muốn được chàng nuông chiều.

"Tớ sẽ không làm thế đâu, tuyệt đối không."

Kazuki kiên trì, mạnh mẽ động viên nàng. Chàng làm vậy để nàng được an lòng. Một cái *bụp*, một dấu trái tim nhỏ xinh nổi lên từ ngực Kamimura-san và được hấp thụ vào Chiếc Nhẫn Solomon.

"Tớ cũng muốn được dạy nữa desu~!"

Nghe thấy tiếng ồn ào, Lotte cũng vội vã chạy tới, mặt mũi khẩn trương.

"Giờ mới nhớ, Lotte kém một tuổi nhỉ."

Lotte dù không hề thua kém bạn bè xung quanh trong việc học phép thuật, nhưng lại chật vật ở các môn học phổ thông.

Đặc biệt, nàng có vẻ rất khổ sở với môn khoa học. Bởi vì ở quê hương nàng, khoa học đã thoái hóa khá nhiều.

Các Quốc gia Ma thuật Tiên tiến khác đều là những quốc gia tôn giáo. Vì vậy, dường như có những người theo một giáo điều phủ nhận công nghệ khoa học.

"Vâng... Em đang cố gắng hết sức để theo kịp ạ."

"Lotte không thể gian lận bằng Thần giao cách cảm sao?"

Khi Mio vô tư nói vậy, Lotte "Hả!" một tiếng, mặt nàng lộ vẻ như vừa vỡ lẽ ra điều gì đó.

"Này này, cậu đang nói gì thế."

Khi Kazuki theo phản xạ chen vào cuộc nói chuyện đó, Lotte "Ehehe" một tiếng đầy ngượng ngùng.

"Đó là đùa thôi desu. Nhiều nhất mà em có thể cảm nhận bằng Thần giao cách cảm chỉ là những cảm xúc mơ hồ desu. Nếu muốn cảm nhận rõ ràng hơn thì ánh sáng ma lực sẽ phát ra. Nếu chuyện đó xảy ra thì việc gian lận sẽ bị bại lộ desu."

"Ma thuật cũng không phải là vạn năng nhỉ."

"Vì thế xin hãy dạy em cách học nữa desu~"

Lotte nắm lấy tay Kazuki và lắc lên lắc xuống. Thấy dáng vẻ [nuông chiều điêu luyện] đó, Kamimura-san "Đúng là Lotte-shishou[15]..." và đưa ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Lotte.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận