Magika no Kenshi to Shouk...
Mihara Mitsuki Chun
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 2

Chương 1.6: Trước cơn bão

0 Bình luận - Độ dài: 6,548 từ - Cập nhật:

Sáng hôm sau. Một giọng con gái vang vọng khắp khu vườn Dinh thự của Phù thủy.

"YAAAAAAAAAA!"

Là Hoshikaze-senpai, người giữ vị trí số hai về thực lực trong Phân đội Ma pháp, cô vận bộ đồ thể dục, vung thanh katana chém thẳng về phía Kazuki.

Kazuki nhanh nhẹn né tránh, sau đó, cô gái xoay thanh katana một cách dứt khoát, liên tiếp tung ra nhát chém thứ hai và thứ ba. Dù Hoshikaze-senpai mới chỉ học được vài thế kiếm, nhưng mỗi thế đều được cô lĩnh hội một cách hoàn hảo.

Kazuki phản công, đâm thẳng vào khoảng trống giữa dòng chảy chiêu thức của đối phương.

Hoshikaze-senpai hoảng hốt dùng katana chặn lại.

Một khoảnh khắc kiếm chạm kiếm – Hoshikaze-senpai dùng sức đẩy thẳng kiếm của Kazuki ra, nhưng Kazuki đã hóa giải lực đẩy đó bằng một đường vòng cung, cậu khéo léo điều khiển lưỡi kiếm, mạnh mẽ đẩy bật thanh katana của senpai.

Ngay khi hai thanh kiếm tách ra, chỉ với một chiêu đó, Kazuki đã ở vào thế có thể tung ra nhát chém tiếp theo, trong khi Hoshikaze-senpai lại mất thăng bằng, không thể phản công.

Việc tự do kiểm soát động lượng của kiếm ngay khoảnh khắc kiếm chạm kiếm, đó chính là kỹ thuật kiếm thuật cổ truyền.

"Kỹ thuật đó gọi là [Khoảnh khắc Định vị] (Instant Position)."

Thanh katana của Kazuki khẽ chạm vào trán Hoshikaze-senpai, nơi được bảo vệ bởi lớp ma lực phòng ngự màu xanh lam.

"Senpai, khi giao kiếm, đẩy thẳng trực diện là không ổn đâu nhé."

Tất nhiên, ngay cả khi trở thành cuộc đấu sức thì Kazuki vẫn sẽ thắng. Trong trường hợp đó, thì không phải là điều cần phải chỉ dạy.

"...Tôi hiểu rồi! Dù là Ma pháp Cường hóa Thể chất (Physical Reinforcement Magic) hay Hào quang Ma pháp (Enchant Aura) hay sức mạnh thể chất đi chăng nữa, một kiếm sĩ thực thụ chắc chắn sẽ vượt trội tôi ở cả hai khía cạnh này. Đó là lý do tại sao tôi phải liên tục đỡ đòn tấn công của đối thủ. Đây đúng là một kiến thức vô cùng quan trọng, phải không? Ha! Điều đó lại càng đúng hơn nếu kẻ địch là Ma thú (Demon Beast) nổi tiếng về sức mạnh!"

Chỉ từ một lời Kazuki nói, Hoshikaze-senpai có thể tự mình lĩnh hội mười điều và liên tục gật đầu lia lịa.

Mọi việc đều được thực hiện với sự nhiệt huyết ấy, cô quả là một học trò xuất sắc với tố chất đáng nể.

Hơn nữa, khi Hoshikaze-senpai học chiêu thức ban đầu, thế kiếm dường như đã được khắc sâu vào cơ thể cô chỉ bằng cách quan sát và tập vung kiếm một chút. Khi Kazuki thị phạm, có vẻ như cô đã mô phỏng chuyển động đó bằng cách đồng bộ ý thức của mình với Kazuki qua Thần giao cách cảm (Telepathy) cấp cao. Kazuki đã ngớ người ra khi nhận ra lại có phương pháp học tập như vậy.

"Hãy nhớ rằng sức mạnh không phải là tất cả trong một trận đấu... Senpai có Lôi Thần Thiểm Thân (Thunder God Body Flicker) và Thuật Khinh Lôi (Ride Lightning), vậy nên việc bị đánh bại trong cận chiến đáng lẽ không nên xảy ra."

Thuật Khinh Lôi (Ride Lightning) là ma pháp đặc trưng của Baal, Nữ thần (Diva) mà Hoshikaze-senpai đã lập khế ước. Tín hiệu điện đặc biệt được gửi đến toàn bộ cơ bắp và hệ thần kinh, giúp cơ thể có thể di chuyển với tốc độ chớp nhoáng.

Chính vì vậy, để có thể sử dụng những ma pháp triệu hồi đó, senpai đã khẩn khoản nhờ Kazuki dạy cô về cận chiến.

Cho đến nay, cô chỉ mới học được các động tác cơ bản, nhưng ngay cả những động tác nền tảng đó cũng sẽ trở nên đáng sợ nếu được sử dụng với tốc độ cao cùng Thuật Khinh Lôi (Ride Lightning).

"Tôi mừng vì đã trở thành học trò của anh! Nói thật, cho đến khi gặp anh, sâu trong lòng tôi cũng có phần coi thường kiếm sĩ. Nhưng khi ngày ngày cùng anh luyện kiếm, tôi có cảm giác một thế giới mới đang dần mở ra thật nhanh chóng!"

Gương mặt vốn tuấn tú mà vẫn phảng phất nét xinh đẹp của Hoshikaze-senpai bỗng nở nụ cười tươi rói. Cô ấy là một tiền bối trông như hoàng tử, được các nữ sinh cùng giới hâm mộ, nhưng Kazuki cũng chẳng thể không bị tính cách cô ấy lôi cuốn.

“Hơn nữa, cậu dạy dỗ rất tử tế. Bị đánh vào lòng bàn tay cũng thấy vui lạ lùng. Cậu chẳng hung dữ chút nào, nên… dù là con trai, tôi vẫn muốn tìm hiểu cậu nhiều hơn, qua những buổi học kiếm này.”

Khi tiền bối nói ra điều đó với giọng điệu ngây ngất, một trái tim màu hồng bay lơ lửng từ ngực cô ấy.

“…Tôi cũng thế, đã từ rất lâu rồi, tôi vẫn luôn ước có một người bạn [cùng giới]!”

“Không, tiền bối xin hãy đợi một chút. Tiền bối và tôi không cùng giới tính.”

“Đúng là như vậy nhưng… tuy nhiên, tôi này, cậu thấy đấy, trông tôi có vẻ giống con trai phải không? Các bạn nữ xung quanh tôi cứ… hơi kỳ lạ. Tôi vui khi được họ ngưỡng mộ, nhưng lại khá cô đơn. Nhưng nếu là với cậu, tôi cảm thấy chúng ta có thể ngay lập tức đối xử với nhau như bạn bè!”

“Ờ, dĩ nhiên rồi ạ! Tôi chẳng có ý gì ngoài tình bạn đâu!”

“Cảm ơn cậu, tôi vui lắm! …Ối, ơ?”

Hoshikaze-senpai lảo đảo bước chân trong tiếng cười. Cô ấy đã không nhận ra điều đó khi tăng cường cơ thể bằng ma lực, nhưng khi thả lỏng sự chú ý, bất ngờ là sự mệt mỏi đã tích tụ.

“Tiền bối có sao không ạ?” Kazuki lập tức đỡ lấy vai cô ấy.

Hoshikaze-senpai lập tức run rẩy. ——Vị tiền bối này, sự thật là cô ấy không hợp với con trai.

Cô ấy chủ yếu đã quen với việc đối thoại trực diện, nhưng… có vẻ như cô ấy không thích bị chạm vào.

Tiền bối ‘Hyaa!’ thốt lên một tiếng kêu the thé, giọng nói lo lắng và đẩy Kazuki ra khi cậu đang đến gần.

Kazuki lảo đảo vì cú đánh bất ngờ đó. Thật khó đoán trước một hành động phản xạ như vậy.

“À… xin lỗi! Cậu có sao không!?”

Lần này đến lượt Hoshikaze-senpai phản xạ đỡ lấy Kazuki, và cô ấy kéo Kazuki lại gần với đà tốt.

Nhưng cô ấy làm điều đó với quá nhiều lực, tiền bối lảo đảo lùi lại phía sau trong khi ôm chặt Kazuki.

Cả hai loạng choạng trong tư thế ôm nhau——trong một lúc trông như một cuộc trao đổi năng lượng phức tạp như khi họ khóa kiếm, nhưng cuối cùng cả hai cùng ngã nhào xuống bãi cỏ.

Ánh sáng xanh của ma lực phòng thủ bùng lên. Nhờ đó mà không có cảm giác đau đớn.

Kazuki được bao bọc bởi hơi ấm và sự mềm mại. Khi cậu mở mắt ra, đầu cậu đang vùi vào ngực Hoshikaze-senpai phủ bởi bộ đồ thể thao. Thật mềm mại, mùi hương ngọt ngào của mồ hôi con gái làm mũi cậu cay cay.

Bộ đồ thể thao trước mắt cậu ướt đẫm mồ hôi, và một chiếc áo lót thể thao màu xanh nước biển đang lộ ra. Cơ thể Kazuki đang ép sát vào đôi chân được che phủ bởi quần đùi bó sát của tiền bối, một tư thế trông như thể cậu hoàn toàn chìm đắm trong cơ thể tiền bối.

“Ha, Hayashizaki-kun…” Mặt Hoshikaze-senpai đỏ bừng.

Qua một hành động của Chúa, hóa ra cậu đã đè lên một cô gái!

…Kazuki bật dậy và tách rời cơ thể. Tuy nhiên, trước khi Kazuki kịp xin lỗi,

“X-xin lỗi! Có vẻ như tôi lại giẫm đạp lên lòng tốt của cậu nữa rồi!”

Tiền bối cúi đầu thật thấp về phía Kazuki vì cô ấy nghĩ mình đã làm một việc vô cùng xấu hổ.

“Tiền bối, xin đừng xin lỗi! Dù sao thì cũng chẳng có hại gì đâu!!”

{Được xin lỗi dù gặp phải một sự kiện biến thái may mắn, đúng là một vị vua hậu cung vĩ đại nhỉ, đức vua của tôi!}

Leme, người đang nhìn tình hình của Kazuki từ Astrum, gửi những lời chế nhạo vào đầu cậu.

Thật đấy, đúng hơn là cảm giác rất dễ chịu… dừng lại, có những suy nghĩ tồi tệ như vậy đối với tiền bối là không tốt chút nào!

Mắt Tiền bối nhòa đi, ngập nước vì tự dằn vặt.

“Tớ, tớ xin lỗi thật nhiều... Trong lòng tớ rõ ràng muốn dựa dẫm vào cậu, nhưng khi một người con trai lại gần, tớ lại giật mình. ...Có phải tớ không xứng làm bạn cậu nữa không...? Xin cậu đừng ghét tớ vì chuyện này...”

Đôi mắt ấy không còn vẻ của một hoàng tử, mà tự nhiên trở thành ánh mắt của một cô gái cần được che chở.

“Không sao đâu, Tiền bối! Tình bạn bền chặt giữa em và Tiền bối sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt này mà tan vỡ đâu!”

“Tình bạn bền chặt! ...Hayashizaki-kun, cậu nói hay thật đấy! Tớ thích lắm!!”

Tiền bối Hoshikaze nắm chặt tay Kazuki, lòng dâng trào xúc động.

Thế nhưng, dù là Tiền bối Hoshikaze vì quá xúc động mà nắm lấy tay Kazuki, cô lại dần cảm thấy sợ hãi khi nhận ra mình đang nắm tay một người con trai. Tuy nhiên, tay cô run rẩy đến nỗi không thể tự mình buông ra được.

“Tiền bối, đừng cố quá.”

Kazuki mỉm cười cay đắng, nhẹ nhàng gỡ tay Tiền bối ra. Cô Tiền bối này đúng là người hành động mà không suy nghĩ trước sau gì cả.

“X-xin lỗi. Sao mình lại trở nên thế này? ...Haizz. Ước gì một ngày nào đó, cậu và mình có thể trao nhau một cái ôm nồng nhiệt của tình bằng hữu giữa những người đàn ông, để khẳng định tình bạn của đôi ta.”

“...Bình thường thì tình bằng hữu giữa những người đàn ông đâu có ôm nhau đâu, Tiền bối.”

“Ể? Trong bộ manga yêu thích của tớ, họ ôm nhau, mặt áp sát vào nhau, rồi thì thầm vào tai nhau ‘Tớ yêu cậu’, còn cắn cả dái tai đối phương nữa cơ mà? Tớ không hiểu rõ lắm, nhưng thấy tim đập thình thịch luôn đó.”

...Đó đâu phải tình bằng hữu, mà là thể loại "boys love" thì đúng hơn chứ!?

“Dù sao thì, tớ cũng muốn thân thiết với cậu hơn. Cứ như vậy đó, cậu hiểu không...”

Mức độ "tích cực" của Tiền bối Hoshikaze khi thốt ra những lời thẳng thắn nhưng đầy nguy hiểm ấy là——39.

Chỉ có 39 thôi. Dù những biểu tượng trái tim thường xuyên bay ra từ người Tiền bối Hoshikaze, nhưng số điểm mỗi lần tăng lên lại thấp đến lạ. Hơn nữa, đôi khi điểm còn tự động giảm xuống dù Kazuki chẳng làm gì cả.

{Đó là vì chứng sợ đàn ông của cô ấy. Điểm tùy tiện giảm xuống cũng là bởi vì dù cô ấy không ghét cậu, nhưng cô ấy cũng đang tự hỏi liệu thích cậu có ổn không. Mức độ tích cực của cô ấy đang bị kìm hãm bởi cảm giác tội lỗi.}

Leme giải thích trong tâm trí Kazuki. Muốn thân thiết hơn với Tiền bối... không chỉ đơn thuần là tăng mức độ tích cực, mà chứng sợ đàn ông của cô ấy cũng phải được khắc phục, phải vậy không?

Thế nhưng, càng hiểu rõ về con người này, Kazuki lại càng muốn hòa hợp với cô ấy hơn.

Ngay khoảnh khắc ấy——đột nhiên, một giọng nói như chế giễu tình hình vang lên từ bụi cây phía sau.

“——Fufufu, kết thân với một người như Kazuki-dono đây đâu phải là trò đùa con nít.”

“...Ai đó?”

Khi Kazuki quay đầu lại, dáng hình một nữ sinh hiện ra từ trong bụi cây.

——Cô ta không phải người bình thường. Đó là cảm giác của Kazuki. Khi cô gái xuất hiện ấy bước đi, đầu cô ta không hề lắc lư lên xuống một chút nào. Đó là vì bộ pháp của cô ta lướt đi như trượt trên mặt đất, một đặc trưng của môn võ cổ xưa.

Mặc dù đây là khu vực của Học viện Phép thuật, cô gái ấy vẫn ngang nhiên mặc đồng phục của Học viện Kiếm thuật.

Rất hiếm khi một kiếm sĩ nữ tóc dài lại để tóc xõa tự do mà không tết lại. Một nụ cười táo bạo nở trên môi cô ta, và khí chất uy nghiêm tỏa ra xung quanh mang hương vị của sự điềm tĩnh và hoang dã cùng tồn tại.

Thu hút ánh nhìn hơn nữa——nàng đeo ba thanh kiếm khác nhau ở mỗi bên hông, và sau lưng còn vác thêm một thanh đại kiếm Odachi. Tổng cộng là bảy thanh. ...Đây rốt cuộc là kiếm sĩ kiểu gì đây?

“Nếu ngươi cứ mãi chơi bời như vậy, kỹ năng quý giá của ngươi sẽ cùn mòn mất, Kazuki-dono.”

Vừa bước đến bên cạnh Kazuki, nữ kiếm sĩ vừa cất tiếng cười khẩy về phía buổi đặc huấn của tiền bối Hoshikaze.

“Quả nhiên là tôi chỉ làm phiền mọi người thôi phải không? ...Xin lỗi, Hayashizaki-kun.”

“Đâu có, tiền bối đừng có buồn chứ! ...Mà cô là ai vậy?”

“Tên ta là Hikita Kohaku... Hội trưởng Hội học sinh ban Kiếm thuật năm tiếp theo!”

...Kiểu nói chuyện này sao mà quen thuộc đến lạ. Chẳng lẽ đây là phiên bản kiếm sĩ của Mio?

“Khác ban, nhưng cô cũng là học sinh năm nhất như tôi à?”

Kohaku đối mặt với Kazuki và khẽ cúi đầu chào một cách lịch sự.

“Tôi là Hoshikaze Hikaru. Học sinh năm hai ban Ma thuật.”

Tiền bối Hoshikaze cũng tự giới thiệu... nhưng Kohaku dường như không hề bận tâm đến tiền bối Hoshikaze, phớt lờ nàng ta và chỉ đổ dồn ánh mắt vào Kazuki.

Kazuki khẽ nhíu mày. Vẫn còn tồn tại những người ở ban Kiếm thuật ôm giữ sự thù địch với ban Ma thuật, có lẽ cô gái này là một trong số đó.

Cô ta hoàn toàn phớt lờ tiền bối Hoshikaze——nhưng thay vì nổi giận, tiền bối Hoshikaze lại nghịch ngợm bật cười.

Rồi nàng vòng ra sau lưng Kohaku, giơ katana lên cao.

Kazuki kinh ngạc. Tiền bối Kaguya từng nói rồi, nhưng tiền bối Hoshikaze có một kiểu nghịch ngợm thật kỳ lạ.

Tiền bối Hoshikaze vung một đường kiếm trong đòn tấn công bất ngờ hoàn toàn.

Đúng khoảnh khắc đó——Kohaku cảm nhận được sát ý và xoay người lại đồng thời rút katana ra khỏi vỏ.

“Đồ ngốc nghếch!” ——Vừa hét lên, nàng vừa rút kiếm khi xoay người.

Tiền bối Hoshikaze đã vung katana xuống rồi, thế nên người có kỹ năng trung bình không thể nào kịp phản ứng. Thế nhưng, với ánh sáng xanh của Hào quang cường hóa ngưng tụ vào cánh tay Kohaku, nó tạo ra một tốc độ kinh hoàng.

‘GIIIIN!’ Một tiếng vang lớn nổ ra, đòn tấn công bất ngờ của tiền bối Hoshikaze bị đẩy lùi chỉ bằng một nhát kiếm được gọi là tốc độ thần sầu. Kohaku lập tức điều chỉnh lại cách cầm katana mà nàng đã rút ra bằng cả hai tay, xoay lưỡi kiếm và vung xuống. ——Một ví dụ hoàn hảo về kỹ thuật rút kiếm Iai hai bước.

Tiền bối Hoshikaze vừa kịp chặn katana của Kohaku ngay trên đầu mình.

“...Nếu một đứa trẻ dám thử sức với hổ, nó sẽ phải chết.”

Tiền bối Hoshikaze kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mũi kiếm mà nàng vừa kịp chặn, “Tôi đã đánh giá thấp cô rồi!” rồi nàng tra kiếm vào vỏ và vỗ tay. Tâm trạng của Kohaku tốt hơn hẳn trước lời khen chân thật của tiền bối Hoshikaze, rồi nàng tự hào quay lại nhìn Kazuki.

“...Mặc dù nói về kỹ thuật rút kiếm Iai, bản thân ta vẫn không thể so sánh với Kazuki-dono.”

“Không, tôi thấy kỹ năng của cô không hề tầm thường chút nào... Vậy, cô có việc gì muốn nói với tôi?”

Kỹ thuật rút kiếm đó, cô ta sẽ không thể đạt được tốc độ như vậy nếu không rèn luyện cơ thể trong kiếm đạo gần như cả đời. Một cô gái như vậy có việc gì mà lại phải đích thân đến khu vực của ban Ma thuật chứ?

Đừng nói là đến để thách đấu với mình nhé...

“Kazuki-dono... Tôi muốn cầu xin ngài [kết hôn[5]] với tôi!”

“Xin tha cho tôi, hiện tại tôi đã chán ngấy việc [đấu tay đôi[6]] rồi!”

“Ngài đã chán kết hôn rồi ư!? Kazuki-dono đã có tiền sử ly hôn ở tuổi này sao!? Thật là dâm đãng...!!”

Kohaku ngỡ ngàng vô cùng, nhìn Kazuki nghiêng đầu thốt lên "hả?".

“Cậu đang nói gì vậy, mê gái gì ở đây?”

“Hayashizaki-kun, cậu nghe nhầm rồi, là hiểu lầm thôi. Cô bé này nói là ‘kết hôn’ đó.”

Hoshikaze-senpai đứng bên cạnh giải thích cho Kazuki đang bối rối hiểu rõ. ...Kết hôn ư?

“Khoan—— khoan đã! Chuyện này thật kỳ quái đúng không!? Chúng ta vừa mới gặp nhau, sao có thể đột ngột trở thành cầu hôn được chứ!?”

“Dù là kết hôn hay lần đầu gặp gỡ, hai chuyện đó chẳng hề liên quan đến nhau.”

“DO-ON!” Kohaku tuyên bố hùng hồn.

“Đương nhiên là có chứ! Bình thường thì hai chuyện đó phải có liên quan mật thiết với nhau chứ!! Sao cậu lại nói chắc nịch như vậy!?”

“Hơn cả chuyện đó, điều quan trọng hơn cả là... Với cuộc hôn nhân của chúng ta, Thần Ảnh phái được gia tộc Hikita kế thừa và phái Hayashizaki do Hayashizaki-dono truyền lại sẽ được hợp nhất. Khi hai phái đó kết hợp, một môn phái kiếm thuật mạnh nhất sẽ ra đời!”

“————Kiếm thuật mạnh nhất? Cậu muốn kết hôn vì mục đích củng cố kiếm thuật, là vậy ư?”

“Chính xác. Cả hai chúng ta đều thừa kế những môn kiếm cổ truyền từng được sử dụng trong thực chiến, nay đã gần như mai một ở Nhật Bản hiện tại. Có thể nói, đây là nghĩa vụ của chúng ta với tư cách là người kế thừa để phát triển môn nghệ thuật quý giá này, đúng không?”

Cái quái gì vậy... Đột nhiên bị cầu hôn một cách vô cớ, vì một lý do như thế.

Thần Ảnh phái của gia tộc Hikita——Tôi từng nghe qua cái tên đó. Nếu không nhầm thì đó là một môn kiếm cổ truyền được lưu truyền ở Kyushu.

Kazuki từng đối mặt với rất nhiều môn phái từ khi còn nhỏ, nhưng cậu chưa từng có kinh nghiệm đối đầu với những môn phái từ nơi xa xôi như Thần Ảnh phái này.

Thực lực chân chính của môn phái này rốt cuộc đạt đến mức độ nào ———— một khao khát thử thách trỗi dậy trong lòng. Tuy nhiên,

“Tôi có thể hiểu chuyện vì môn phái, nhưng... việc quyết định bạn đời dựa trên điều đó thì không ổn. Kết hôn là để ở bên cạnh người thực sự quan trọng với mình suốt cả cuộc đời mà.”

Hoshikaze-senpai gật đầu đồng tình với Kazuki, vừa nói “Đúng vậy, đúng vậy, y như thế!”

“Ưu tiên tình yêu tự do hơn kiếm thuật... Kazuki-dono quả là một thanh niên hiện đại ngoài dự đoán.”

Không phải bên mình hiện đại, mà là bên cô ấy mới là người đang sai lệch trong thời đại này, Kazuki nghĩ vậy.

“Chắc chắn phái Hayashizaki cũng quan trọng như sinh mệnh của tôi... Tuy nhiên, chúng ta không thể đi theo con đường kiếm đạo với cái giá là hạnh phúc của con người. Nếu làm vậy, chắc chắn cậu cũng sẽ bị tổn thương.”

“Hừm... Nếu chúng ta trở thành vợ chồng, tôi không nghĩ mình sẽ trở nên bất hạnh đến thế nhưng... nếu đó là giá trị quan của Kazuki-dono thì tôi sẽ hành động theo đó. Nếu tôi muốn kết hôn với Kazuki-dono, vậy tôi cần phải vượt qua bức tường tình yêu tự do! Đó là một lĩnh vực mà tôi còn yếu kém, nhưng không còn cách nào khác!”

“Ể, cậu không có ý định từ bỏ sao?”

Kohaku nhìn Kazuki bằng đôi mắt như có ngọn lửa bùng cháy. Mặc dù những lời đó không giống của một cô gái, nhưng cô ấy nói ra một cách sắc bén đến mức khắc sâu vào lòng với vẻ mặt đầy quyết tâm.

{Bệ hạ, dù có hòa hợp với một người phụ nữ không phải là Magika Stigma thì cũng chẳng có ích lợi gì đâu.}

Giọng của Leme văng vẳng trong tâm trí cậu… Cô nàng "Diva" này, cứ thì thầm bên tai cậu trong khi tính toán từng đường đi nước bước. Tất nhiên, cậu chẳng hề có ý định vướng vào mối quan hệ yêu đương với cô gái này chút nào.

“Vậy thì Kazuki-dono, tạm gác chuyện hôn nhân sang một bên, hay là cùng ta lập một tổ đội?”

“Tổ đội? Ý cô là tổ đội để tham gia nhiệm vụ?”

“Chính xác. Qua những gì ta nghe được, dù Kazuki-dono từng lập tổ đội ở Phân đội Pháp thuật nhưng nhiệm vụ của cậu lại thất bại. Thay vì ở trong một tổ đội như vậy, chẳng phải tham gia tổ đội của chính mình sẽ tốt hơn sao? Bản thân ta không muốn tuân theo Thiên Địa Trận, mà bản thân ta mong muốn lập một [tổ đội thuần kiếm sĩ].”

Bỏ qua Thiên Địa Trận, một tổ đội thuần kiếm sĩ ư!?

“Khoan đã này, học sinh Phân đội Kiếm thuật không thể tự mình khiêu chiến nhiệm vụ được đâu?”

Tiền bối Hoshikaze lên tiếng xen vào từ phía Kazuki đang ngỡ ngàng.

Học sinh học viện Kỵ sĩ có thể khiêu chiến nhiệm vụ thông qua quầy tiếp tân ở Guild. Tuy nhiên, một tổ đội cần phải thỏa mãn một yêu cầu nhất định trước khi nhận nhiệm vụ.

Yêu cầu đó là——tổ đội phải có một Magika Stigma.

“Đúng vậy, chính xác như ngài nói. Bởi vậy, tổ đội của bản thân ta vẫn chưa thể khiêu chiến một nhiệm vụ thực sự. Đó chính là lý do cần đến sự giúp đỡ cấp thiết của [Kiếm sĩ Phân đội Pháp thuật], Hayashizaki-dono!”

“————Nói tóm lại là cô không cần tôi với tư cách một Magika Stigma, mà cô cần danh hiệu Phân đội Pháp thuật của tôi trong khi bản thân tôi là một kiếm sĩ, phải không?”

Đó quả là một cách nói chuyện hết sức thô lỗ. Tuy nhiên, Kohaku vẫn bình tĩnh tiếp lời.

“Đúng vậy. Mặc dù chỉ cần có một học sinh Phân đội Pháp thuật trong tổ đội là mọi chuyện sẽ ổn, nhưng bản thân ta không muốn thừa nhận một người không cùng theo con đường kiếm đạo là đồng đội. Nếu Hayashizaki-dono gia nhập tổ đội của chúng ta, ta mong ngài sẽ không sử dụng chút ma thuật triệu hồi nào. Nếu chúng ta có thể tạo ra một thành tựu như vậy, chắc chắn nó sẽ trở thành minh chứng cho sức mạnh thực sự của một kiếm sĩ!”

“Tại sao cô lại cố chấp đạt thành tựu chỉ với các kiếm sĩ đến vậy? Ngay cả khi cô không tự ép buộc mình như thế, sức mạnh thực sự của kiếm sĩ hiện tại cũng đang dần được công nhận mà, phải không?”

Vì những sự việc liên tiếp xảy ra kể từ khi Kazuki nhập học vài tuần trước, sức mạnh thực sự của kiếm sĩ đã được đánh giá lại và khoảng cách giữa Phân đội Pháp thuật cùng Phân đội Kiếm thuật đã rút ngắn đáng kể.

Cả hội học sinh của Phân đội Pháp thuật và Phân đội Kiếm thuật đều đã hợp lực, thành lập Tổ đội Hội học sinh và [Đó là tổ đội mạnh nhất nhỉ?] đã trở thành chủ đề bàn tán trong học viện. Tiến triển không ngừng, và các tổ đội kết hợp sức mạnh của Phân đội Pháp thuật lẫn Phân đội Kiếm thuật vẫn tiếp tục gia tăng.

Tất nhiên, số lượng học sinh Phân đội Pháp thuật vẫn còn khinh thường kiếm sĩ không phải là ít, tuy nhiên————.

“Chắc chắn thái độ của học sinh Phân đội Pháp thuật đối với học sinh Phân đội Kiếm thuật đã cải thiện, nhưng vẫn còn rất nhiều bất bình đẳng trong học viện Kỵ sĩ này. Dù điều này vẫn chưa được cải thiện, vậy mà họ đã vui vẻ vẫy đuôi, đối phương đã trở nên tiện lợi dễ bảo rồi phải không?”

“Khi cô nói bất bình đẳng, có phải là chuyện kiếm sĩ không thể tự mình khiêu chiến nhiệm vụ không? ————Nhưng nếu một tổ đội chỉ toàn kiếm sĩ chạm trán kẻ địch có kháng tính với các đòn chém, thì đó là chiếu tướng đấy.”

Kazuki đã tự mình trải nghiệm điều đó, ví dụ, những kẻ địch như lũ Slime.

“Đương nhiên là bản thân tôi hiểu rõ điều đó. Nhưng mà tôi đã có sẵn đối sách rồi.”

————Mở rộng chiến thuật chỉ bằng cách sử dụng kiếm sĩ? Làm thế nào?

“Và còn một điều nữa bất công với kiếm sĩ, đó là quyền sở hữu những Bảo vật Thánh do chính kiếm sĩ phát hiện lại không được công nhận!”

Bảo vật Thánh—— Đó là những món đồ ban đầu vốn là công cụ do con người tạo ra, nhưng lại chứa đựng ma lực tràn ra từ Astrum và biến đổi.

Chúng là những món báu vật hiếm khi xuất hiện khi tìm kiếm trong các Khu Đất Bị Ma Ám.

“Nhiều Bảo vật Thánh có hình dạng và tính chất của [vũ khí], và nếu một kiếm sĩ sử dụng chúng thì chúng ta hoàn toàn có thể vượt qua Magika Stigma! Tuy nhiên, vì những tên Magika Stigma đó sợ rằng vị trí của chúng sẽ bị đe dọa bởi chúng ta, những kiếm sĩ, nên chúng không chịu phân phát Bảo vật Thánh cho kiếm sĩ sử dụng! Tất nhiên, điều này không chỉ áp dụng cho kiếm sĩ của Sư đoàn Kiếm, mà ngay cả các kiếm sĩ trong Kỵ Sĩ Đoàn cũng không được phép sử dụng Bảo vật Thánh. Những Bảo vật Thánh đó chỉ bị giữ trong kho và để lãng phí!”

“Việc cấm sử dụng Bảo vật Thánh là vì, ngoài bản chất tiêu hao ma lực để phát huy sức mạnh, người ta còn cho rằng ảnh hưởng có thể gây ra cho tâm trí người dùng là nguy hiểm.”

Tiền bối Hoshikaze giải thích như vậy, nhưng Kohaku vẫn bướng bỉnh lắc đầu.

“Đưa ra lập trường chính thức như vậy mà không hề có thí nghiệm lâm sàng nào được thực hiện, anh nghĩ điều đó có sức thuyết phục không? Nếu anh cứ khăng khăng như thế, vậy anh có bằng chứng thực tế nào chứng minh rằng việc ký kết hợp đồng với 72 Trụ cột của Solomon không có bất kỳ ảnh hưởng tiêu cực nào đến tâm trí không?”

——Chắc chắn, chuyện đó cũng có thể xảy ra————.

Giới lãnh đạo cấp cao của Kỵ Sĩ Đoàn đã bị củng cố bởi những người thuộc Magika Stigma, chính phủ Nhật Bản và người dân cũng xem Magika Stigma là những anh hùng, sử dụng quan điểm đó làm biện pháp chính trị để bảo vệ sự ổn định trật tự công cộng của quốc gia.

Việc hạn chế kiếm sĩ sử dụng Bảo vật Thánh là một âm mưu trên toàn quốc——chuyện đó có lẽ không hề hoang đường chút nào.

Nếu là tiền bối Kaguya thì hẳn cô ấy sẽ giận dữ nói: “[Nếu một quốc gia khác sử dụng Bảo vật Thánh một cách triệt để, và họ đến tấn công thì chúng ta sẽ quá muộn mất! Bọn họ đúng là những tên ngốc yêu hòa bình!]”

“Vì vậy, bản thân tôi đã kiên quyết đấu tranh cho những điểm này: quyền sở hữu Bảo vật Thánh, sự đãi ngộ của kiếm sĩ trong các nhiệm vụ, và việc xóa bỏ các bất bình đẳng khác nhau trong phân bổ ngân sách giữa các sư đoàn!”

“Vậy bước đầu tiên để đạt được điều đó————là thêm tôi vào một đội toàn kiếm sĩ, phải không?”

Mục tiêu là nâng cao địa vị xã hội của kiếm sĩ bằng cách đạt được thành quả với một đội toàn kiếm sĩ và trở thành những anh hùng.

“Chính xác, và sau đó xin hãy kết hôn với bản thân tôi vào một ngày nào đó.”

Tuy nhiên, với lời cầu hôn đầy vĩ đại đó, đột nhiên Kazuki cảm thấy toàn bộ sức lực trong người mình tự động tan biến.

“Xin lỗi, nhưng dù lý do của Hikita-san có chính đáng đến mấy, ngay từ đầu tôi đã không có ý định rời bỏ đội hiện tại của mình. Bởi vì đó là một đội chỉ có hai người, với một người cực kỳ quý giá.”

“Tôi hiểu rồi————Bản thân tôi sẽ tôn trọng giá trị quan của Kazuki-dono. Nói tóm lại, nếu bản thân tôi trở nên quan trọng hơn cả người quý giá đó thì mọi chuyện sẽ ổn thôi đúng không! Và sau đó chúng ta sẽ bước vào một mối quan hệ yêu đương và kết hôn với nhau! Tình yêu và những thứ tương tự là lĩnh vực mà bản thân tôi rất kém và không thực sự hiểu rõ————Tuy nhiên, không còn cách nào khác ngoài việc phải làm! Tôi sẽ làm được!”

“Eh, không phải thế, tôi muốn cô cứ ngoan ngoãn từ bỏ ở đó thôi mà————”

“Ta tuyệt đối không từ bỏ! Cái thân Hikita Kohaku này tuy vô tri, chưa tường tận hết những tinh túy trong lòng bậc quân tử, nhưng ta nhất định sẽ đoạt lấy trái tim của Kazuki-dono, rồi ngươi sẽ thấy!”

Kohaku ưỡn ngực ra vẻ oai vệ, tuyên bố với Kazuki. Nói “đoạt lấy” thì nghe không ổn chút nào————!

*{Ngươi, người phải đi chinh phục những cô gái của Magika Stigma, lại bị một nữ kiếm khách chinh phục ngược trở lại————! Một cô gái lạ đời đã tìm đến rồi——!!}*

Thậm chí cả tiếng kinh ngạc của Leme cũng vọng tới tâm trí Kazuki.

“À thì, nếu chúng ta có thể hòa hợp với nhau thì tốt thôi, nhưng————cậu có thể đừng dùng kính ngữ trịnh trọng như vậy nữa không?”

“————Ngài muốn ta dùng cách nói chuyện thân mật và gọi tên không cần kính ngữ với một bậc quân tử, dù hai ta còn chưa phải là phu thê sao!?”

Kohaku sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp hoang dã. Thế nhưng, nàng lại bất ngờ tỏ ra tinh tế và ngập ngừng.

“Tôi thấy chúng ta sẽ khó mà thân thiết được nếu cậu cứ khách sáo như vậy dù là bạn cùng lớp.”

“Việc, việc đó thì đành chịu vậy nếu cần thiết cho việc thân thiết————Hayashizaki————không, như vậy sẽ dễ bị lẫn với việc gọi Kanae-kaichou mà không dùng kính ngữ nên————Kazuki————”

Khuôn mặt Kohaku đỏ bừng, nàng bồn chồn không yên khi gọi tên Kazuki.

“Dù chúng ta có thân thiết như bạn bè đi nữa, tôi vẫn chưa có ý định bỏ đội hiện tại hay bước vào một mối quan hệ tình cảm đâu. Nếu cậu thấy ổn với điều đó thì chúng ta hãy làm bạn nhé.”

“Chính, chính ta cũng phiền não vì điều đó! Nhưng, ta lại càng thêm khí thế trước chướng ngại vật to lớn như vậy! Đã vậy thì, ta sẽ cho ngươi thấy ta nhất định sẽ đoạt lấy trái tim của Kazuki! ————Khụ, không hiểu sao tự dưng lại thấy ngượng ngùng quá đi mất!”

Đột nhiên————một bóng đen thoắt ẩn hiện phía sau Kohaku đầy khí thế.

“Ko~ha~ku! Cái con bé này————làm cái quái gì ở cái chỗ này hả!?”

“Sát khí!?” Kohaku vung kiếm tức thì theo tiếng nói rồi quay đầu lại. “ỐI-!” Kẻ la lên trong lúc tránh kiếm chính là——tiền bối tên Yamada Torazou. Một nam sinh viên của hội học sinh phân khoa Kiếm.

“Đừng có tự dưng chém lung tung như thế chứuu!”

“Cái gì————Torazou à. Cứ tưởng là một con mãnh thú nào đó cơ.”

“Đừng gọi tiền bối mà không dùng kính ngữ chứuu! Thật là bất lịch sự!”

“Torazou yếu hơn ta nên ta không dùng kính ngữ.”

“Thật tình, cô bé này————. Yo! Kazuki và Hoshikaze-san!”

Mắt Torazou-senpai chạm mắt Kazuki, rồi anh ta tiến lại gần, vẫy tay với nụ cười tươi tắn.

“————Hai cậu làm gì với cái bộ dạng đó vậy? Kazuki đã dạy Hoshikaze-san kỹ thuật kiếm sao?”

“Fufufu, Yamada-kun, đấu lại với tôi ngay bây giờ đi. Tôi vừa được chỉ dạy bí quyết đó.”

Hoshikaze-senpai vốn ngại ngùng với đàn ông lại thản nhiên nấp sau lưng Kazuki ngay cả khi nói vậy.

“Lần này thì tha cho tôi đi, tôi không thấy có cảm giác là mình có thể thắng dù có đấu bao nhiêu lần. ...Mà Kohaku, cậu làm gì ở đây trong khi đang vắng mặt ở cuộc họp hội học sinh thế?”

“Torazou, từ giờ ta sẽ không đến hội học sinh nữa đâu! Ta rút đơn xin làm học viên!”

“Cậu nói cái quái gì thế. Thật là mất mặt trước Kazuki và những người khác. ————Trong khi vừa nãy tôi còn cố gắng để chủ tịch cân nhắc đến cậu. Vậy mà đột nhiên cậu lại trở nên nổi loạn ở đây.”

Torazou-san vừa nói như đang giải thích, vừa phớt lờ ánh nhìn của Kazuki và những người khác.

Ta đây từng rất kính trọng Hội trưởng Hayashizaki. Nhưng giờ thì nàng ta lại sa cơ, biến thành chó con của hội học sinh Phân ban Ma Pháp!? Nịnh bợ vẫy đuôi trước mặt hội học sinh Ma Pháp, ta đây không đời nào chịu theo cái hội học sinh Phân ban Kiếm Pháp như vậy! Thôi nhé!!

Kohaku lập tức quay lưng lại với Tiền bối Torazou, rồi ánh sáng xanh cường hóa thân thể lóe lên ở hai chân nàng, cô bé biến mất vút đi như một cơn gió. Ba người kia chỉ biết ngơ ngác nhìn theo bóng lưng ấy.

“Thế ra Kohaku là thành viên hội học sinh Phân ban Kiếm Pháp à?”

“Cô bé ấy từng là một học viên năm nhất triển vọng, như cậu vậy đó. Mà thôi —— với cái tính cách đó, cô ta chỉ gây thêm rắc rối thôi. Dù tôi là cấp trên của cô ta đấy chứ.”

Tiền bối Torazou mệt mỏi ôm đầu thở dài.

“——Cả chị gái cậu và phó hội trưởng bên hội học sinh của tôi đều rất mạnh trong chiến đấu, nhưng lại là những kẻ chẳng được tích sự gì, nên bình thường tôi là người duy nhất phải gánh vác phần lớn công việc thực tế… Hội trưởng và phó hội trưởng của các cậu đều tài giỏi, mà cả mấy đứa năm nhất cũng biết kính trọng nữa… Tôi ghen tị với hội học sinh Phân ban Ma Pháp ghê.”

“À ha ha, hội học sinh của chúng ta được khen rồi kìa♪ Bởi vì Hayashizaki-kun và mọi người đều là những học sinh năm nhất đáng tự hào mà.”

Tiền bối Hoshikaze vỗ tay lên vai Kazuki. Đó là một hành động vô thức xuất phát từ thiện chí thuần túy với Kazuki, nhưng ngay khi nhận ra mình vừa chạm vào một nam sinh, cô liền giật mình.

Cả Tiền bối Kaguya và Tiền bối Hoshikaze đều là những tiền bối rất tốt.

Bầu không khí quanh Dinh phù thủy thực sự giống như một gia đình——thật xấu hổ khi phải nói ra điều này khi tất cả các thành viên khác đều là con gái, nhưng một lần nữa, Kazuki lại thầm nghĩ rằng cậu thực sự rất thích hội học sinh này.

Tuy là chuyện của một hội học sinh khác, nhưng việc thấy một học sinh năm nhất dám bất tuân tiền bối của mình khiến cậu cảm thấy khó chịu.

“Thật đáng xấu hổ, nhưng vẫn có rất nhiều người ở Phân ban Kiếm Pháp giữ mối hận thù với Phân ban Ma Pháp.”

“Phân ban Ma Pháp cũng vậy thôi. Vẫn còn nhiều người coi thường kiếm sĩ.”

“Chuyện này e là sẽ không thể suôn sẻ ngay được nhỉ. …Thôi, gặp lại sau nhé các cậu.”

Tiền bối Torazou rời đi, và Tiền bối Hoshikaze khẽ cười khúc khích khi tiễn anh.

“Hikita Kohaku-san. Cô bé ấy là một đứa trẻ có hơi kỳ lạ nhỉ? Cái vẻ bốc đồng đó thật dễ thương.”

Đúng là một nét hoang dã ẩn giấu bên trong vẻ điềm tĩnh, vừa xấc xược lại vừa khiêm tốn, vừa táo bạo mà cũng có phần rụt rè… một cô gái để lại ấn tượng bí ẩn.

“Không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu Hayashizaki-kun sa vào cám dỗ của cô bé ấy và rời xa Mio-chan nhỉ.”

“Không đời nào có chuyện đó xảy ra. Bởi vì Mio là một người cộng sự rất quý giá đối với tôi.”

“——À thực ra hôm nay chúng tôi có một yêu cầu muốn nhờ nhóm của cậu giúp đỡ, nên nhỡ mà nhóm của cậu tan rã vì những chuyện vặt vãnh thì sẽ rắc rối lắm.”

“Một yêu cầu sao? Cho bọn tôi, những người chưa đạt được thành công nào với nhiệm vụ cả ấy hả?”

“Đúng vậy, nhưng thực sự nó không quá rắc rối đâu. Mà ngược lại, nó có thể là giải pháp cho rắc rối của cậu nữa… Thôi, tôi nghĩ cậu sẽ nghe chuyện từ Kaguya sau giờ học thôi nên cứ chờ nhé. Hì hì hì~”

Một cơn bão nhỏ vừa đi qua… Tuy nhiên, một điềm báo về rắc rối trong tương lai lại một lần nữa đến từ cách nói chuyện của Tiền bối Hoshikaze.

“Vậy thì Hayashizaki-kun, đi tắm và chuẩn bị buổi sáng thôi nào!”

——Khoan đã, tất nhiên là không có lý do gì để cùng nhau đi tắm đâu mà.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận