Tập 03 : Welcome to the Mannerheim Line
Chương 22 : Phòng tuyến Mannerheim (16)
0 Bình luận - Độ dài: 1,462 từ - Cập nhật:
Sau khi mất thêm hơn hai chục người và chỉ huy cũng tử trận, đơn vị Hồng quân ấy cuối cùng cũng sụp đổ hoàn toàn. Một số buông vũ khí, quỳ gối xin hàng, số khác thì quay đầu tháo chạy.
Du kích Phần Lan để lại vài người trông chừng đám tù binh giơ tay đầu hàng, số còn lại lập tức tản ra, tiếp tục truy kích và bắn hạ đám lính đào ngũ trong rừng.
Trương Hằng vốn không hứng thú với màn săn đuổi đó, nhưng cậu hiểu trận đầu tiên chính là tấm vé thông hành của mình. Thái độ của cậu đối với Hồng quân cũng sẽ quyết định thái độ của du kích đối với cậu. Thế nên cậu bám theo phía sau, tiếp tục bắn tỉa hỗ trợ, chủ yếu nhắm vào những kẻ còn ngoan cố chống cự, đồng thời tận dụng cơ hội thực chiến để rèn luyện kỹ năng bắn súng.
Nửa tiếng sau, trận chiến hoàn toàn kết thúc. Ngoài bảy tên lính Hồng quân trốn sâu vào núi chưa rõ tung tích, toàn bộ còn lại đều đã bị tiêu diệt hoặc bắt sống. Có thể nói, đơn vị này đã bị xóa sổ hoàn toàn. Phía du kích chỉ có hai người thiệt mạng, một người bị thương nặng, bốn người khác bị thương nhẹ.
Trong hai người chết, ngoài kẻ xấu số trúng đạn vào đầu ngay từ đợt đột kích đầu tiên, người còn lại bị phản kích trong lúc truy đuổi do quá bất cẩn. Mặc dù du kích đến sau đã lập tức bắn kẻ nổ súng thành tổ ong, nhưng đồng đội ngã xuống thì không cách gì cứu lại được nữa.
Khi tiếng súng lắng xuống, Weiler bắt đầu chỉ huy người kiểm tra chiến trường, thu nhặt chiến lợi phẩm. Vài người trong bọn họ còn hí hửng lật xác địch tìm đồ, nhìn điệu bộ thì có vẻ đây đã là chuyện thường ngày. Trong khi đó, đám tù binh Hồng quân thì mặt mày tái mét, không biết số phận đang chờ mình là gì.
Công ước Geneva có quy định rõ ràng về việc đối xử với tù binh chỉ tiếc Liên Xô chưa từng ký vào bản nào trong Thế chiến thứ hai. Dù có ký thì cũng chẳng có tác dụng gì. Trương Hằng ở trại du kích bao lâu nay, chưa từng thấy bất kỳ tù binh nào tồn tại lâu.
Với điều kiện thiếu thốn nơi đây, không ai có thể "nuôi" tù binh, cũng chẳng đủ người rảnh rỗi mà hộ tống họ về hậu phương giữa lúc chiến sự căng như dây đàn. Lấy ví dụ lần này, số tù binh gần bốn mươi người, muốn áp giải cũng phải cần ít nhất bốn đến năm tay súng khỏe mạnh, chưa kể phải lo cho người bị thương, đề phòng bọn chúng nổi loạn hoặc dọc đường đụng phải Hồng quân rõ ràng là cái giá quá đắt.
Thực tế, vài du kích đã kéo hai cỗ xe ngựa có gắn súng máy Maxim tới.
Nhìn họng súng đen ngòm chĩa vào, đám lính Liên Xô quỳ gối lập tức sợ hãi phát cuống. Nhưng vũ khí đã bị thu hết, giờ có muốn phản kháng cũng muộn rồi.
Trương Hằng không quay đầu nhìn thêm. Cậu chẳng đụng vào khẩu súng nào rơi vãi trên mặt đất, cũng chẳng đụng đến mấy món như đồng hồ đeo tay trong người địch thứ mà đám du kích hay lục tìm nhất. Cậu chỉ lặng lẽ nhét đầy ba lô bằng những viên đạn nhặt được, rồi cùng Simon rời đi.
Hai người mới đi được vài bước thì sau lưng đã vang lên tiếng súng máy quét rát tai. Xen giữa là tiếng hét thảm của lính Hồng quân. Nhưng âm thanh ấy cũng không kéo dài, chẳng mấy chốc, cả khu rừng lại chìm vào im lặng.
Có lẽ vì đã chứng kiến hai trận chiến đẫm máu ngay từ lần đầu gặp Simon, nên Trương Hằng không bị sốc trước cảnh máu thịt tung tóe này. Biểu hiện của cậu vượt ngoài dự đoán của nhiều người trận đầu tiên tuy chưa thể gọi là xuất sắc, nhưng ít nhất cũng không gây phiền phức gì cho du kích, từ đầu đến cuối đều giữ được bình tĩnh, không phạm sai lầm nào đáng kể.
Vì vậy, khi trở về trại, những người vốn không ưa gì cậu cũng dần thay đổi thái độ. Họ không còn coi cậu như không khí nữa. Nhiều người nhìn lại lần đầu mình ra trận, mới thấy có lẽ bản thân còn tệ hơn Trương Hằng, thế là trừ Weiler và vài tay bạn chí cốt, số còn lại dần chấp nhận cậu như một đồng đội da vàng.
Du kích vừa tiêu diệt trọn vẹn một đại đội bộ binh Liên Xô, trong khi phía mình chỉ mất hai người, người bị thương nặng cũng được bác sĩ Maggi cứu sống. Đây có thể nói là một chiến thắng tuyệt đối, thu hoạch cũng cực kỳ dồi dào: hơn chục khẩu súng máy nhẹ, hai khẩu Maxim, súng trường và đạn dược thì nhiều không kể xiết. Gần như đã giải tỏa hết nỗi lo hậu cần mà Otto canh cánh suốt cả tháng qua.
Không khí trong trại đang lên đến đỉnh điểm. Weiler cùng mấy tay trẻ tuổi cởi trần giữa cái lạnh âm độ, thi đấu vật tay ngay giữa sân. Những người khác đứng vòng quanh vừa uống rượu vừa cổ vũ, đặt cược ầm ầm.
Trương Hằng đẩy cửa căn chòi gỗ của mình, phát hiện bên trong đã có thêm một chiếc giường gỗ mới đóng. Cạnh giường còn đặt mấy món đồ dùng cá nhân.
"Không định tham gia à?" Giọng Maggi vang lên từ cửa, nhẹ như ma quỷ. Cô dựa người vào khung gỗ, tay kẹp một điếu thuốc vừa châm, ống tay còn lấm máu vì mới khâu xong vết thương cho một binh sĩ. Cô hất cằm về phía đám người đang ồn ào ngoài sân.
"Thôi," Trương Hằng lịch sự từ chối.
"Vì cậu cho rằng bọn họ chẳng sống được bao lâu nữa, sớm muộn gì cũng chết trong chiến tranh?"
"…"
Cậu không biết nên trả lời thế nào. Nói chuyện với Maggi lúc nào cũng phải cực kỳ thận trọng trực giác của người phụ nữ này sắc như dao cạo.
"Có gì mà ngại," Maggi gẩy tàn thuốc, giọng đều đều, "Giờ cả châu Âu chẳng phải ai cũng nghĩ vậy sao? Xin lỗi chứ, người không mù mới nhận ra ai rồi sẽ thắng cuộc chiến này. Nhưng đó là chuyện sau này khi đã ở trong cuộc, thì quan trọng nhất là biết cách vui sống từng ngày."
Trương Hằng không phản bác. Có lẽ vì cậu là người duy nhất biết trước kết cục, nên thật sự không thể cảm thấy quá vui mừng trước chiến thắng lần này. Nói cho cùng, mục tiêu của cậu và những người Phần Lan kia vốn đã khác nhau. Cậu không quan tâm ai thắng ai thua trong cuộc chiến điều cậu nghĩ, là làm thế nào sống sót trong cái địa ngục này.
"Dù sao thì, Otto bảo tôi chuyển lời làm tốt lắm." Maggi chỉ vào mấy vật dụng bên giường, "Du kích luôn đối xử tốt với người nhà. Giờ cậu đã là một phần trong bọn tôi, tất nhiên không thể để cậu thiệt thòi. Lẽ ra định cho cậu ở cùng mấy người kia, nhưng tôi thấy cậu thích ở một mình hơn."
"Ở đây là được rồi, khỏi đổi."
Sống chung với đám kia cũng chẳng ích gì bất đồng ngôn ngữ, khó mà giao tiếp. Một mình còn yên tĩnh hơn. Huống hồ Trương Hằng đã quen dậy sớm tập bắn và chạy bộ, ở chung chỉ tổ làm phiền người khác, kéo theo thêm rắc rối.
Maggi gật đầu, buông một câu "cố lên", rồi lặng lẽ biến mất.
Trương Hằng đặt ván trượt vào góc tường, mở ba lô, đổ toàn bộ đạn ra sàn đây chính là chiến lợi phẩm lớn nhất của cậu sau trận đánh này. Tổng cộng 513 viên, đủ nhét chặt hai ba lô. Ngần ấy đạn đủ cho cậu luyện tập trong một khoảng thời gian kha khá.
Sau khi tận mắt chứng kiến Simon thực hiện những cú bắn siêu xa thần sầu, Trương Hằng càng thêm khát khao nâng cao kỹ năng bắn tỉa của mình.
Với một xạ thủ bắn tỉa, khoảng cách nghĩa là an toàn.


0 Bình luận